Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 15: Bốn loại đệ tử
Cuộc sống của người tu hành rất tiêu dao tự tại, trên thế gian có rất nhiều truyền thuyết như vậy.
Lời đó đúng mà cũng không đúng, đối với hai kiểu người này, cuộc sống tu hành thật sự là tiêu dao tự tại.
Một là kiểu người có đầy đủ tài nguyên, mỗi ngày trừ tu hành ra chỉ có đi tìm bạn bè luận đạo, thưởng trà ủ rượu, chia sẻ điều tâm đắc trong tu hành, bàn về tiên kiếm đương thời, ngắm mặt trời mới mọc, nhìn hoàng hôn buông xuống, tiêu dao đến không thể tiêu dao hơn được nữa.
Kiểu còn lại là người không có chút tài nguyên nào và đã từ bỏ hi vọng, cho dù thế nào cũng không thể kiếm đủ tài nguyên tu hành, vậy thì cứ để đến đâu thì đến. Cả ngày nằm trong phòng gối đầu ngủ say, hoặc đi đây đi đó khắp núi rừng, hi vọng sẽ tình cờ phát hiện động phủ của các bậc tiền bối, hoặc là được trưởng lão đạo môn xem trọng nhận làm truyền nhân, từ đó sống tiêu dao tự tại.
Trừ hai kiểu người này ra, cuộc sống trong đạo môn vô cùng hối hả và bận rộn.
Ở giai đoạn đầu tu hành, phải dốc sức kiếm tài nguyên, có tài nguyên rồi sẽ mạnh lên vượt trội, không có tài nguyên sẽ trì trệ dậm chân tại chỗ.
'Bàn Đạo Nhân' là kiểu người như vậy, với điều kiện hiện tại của y có khi người khác đã sớm từ bỏ rồi, nhưng y vẫn đang bôn ba cả ngày, lao lực vất vả vì hai viên linh thạch được nhận mỗi ba tháng. Tuy rằng hai viên linh thạch này cũng không giúp được gì nhiều cho y, nhưng y vẫn làm không biết mệt, tiếp tục kiếp sống tu hành không có chút hi vọng nào với thái độ vui vẻ tràn đầy hi vọng...
Những gì kể trên chính là đánh giá và hiểu biết của Phương Hành về 'Bàn Đạo Nhân'.
Đã vậy thì thôi, Phương Hành sẽ không phá vỡ giấc mơ hão huyền của 'Bàn Đạo Nhân' về kiếp tu hành, bởi vì y sống nhờ vào giấc mơ này. Nếu ngay cả hi vọng cũng không còn, có quỷ mới biết 'Bàn Đạo Nhân' sẽ suy sụp ra sao.
Thế nhưng, 'Bàn Đạo Nhân' là một người vô cùng nhiệt tình. Sau khi xem Phương Hành là bằng hữu, ngoại trừ thay Phương Hành nộp một trăm lượng bạc tiền ăn mỗi tháng cho Thiện Ty Giám, còn có nghĩa vụ nhắc nhở Phương Hành còn nhỏ tuổi, không nên lười như vậy, nếu cứ ngủ trong phòng cả ngày sẽ không kiếm được tài nguyên, nên ngoan ngoãn tới Tạp Ti Giám làm việc với y mới phải...
Tiền lời không phải ít!
"Ngoài bạc vụn cho mỗi tháng ra, còn có những món béo bở khác nữa, bằng không ngươi cho rằng trăm lượng bạc ta thay ngươi nộp mỗi tháng ở đâu ra? Dĩ nhiên, điều quan trọng là chỗ này cứ ba tháng lại có một viên linh thạch. Việc này chẳng khác nào có lượng tài nguyên gấp đôi các đệ tử tư chất cấp Đinh khác, Phương sư đệ, đệ thật sự không thấy thích sao? Thôi nào, đừng bịt tai lại chứ..."
Khi uống rượu 'Bàn Đạo Nhân' vẫn không quên cằn nhằn lải nhải bên tai Phương Hành, trông như một bà cô lắm điều.
Trong mắt y, bây giờ Phương Hành đã trở thành tên lười nhác của đạo môn, mỗi ngày ăn xong đi ngủ, ngủ dậy lại ăn, hết linh thạch cũng không sốt ruột. Những kẻ lười nhác khác cho dù vô dụng cỡ nào cũng thường xuyên ra ngoài góp vui, ngắm nhìn phong cảnh trong đạo môn và nghĩ thầm xem có thể thử vận may hay không. Nhưng tiểu tử này lại không như thế, ngay cả đi ra ngoài ngắm phong cảnh cũng không thèm, suốt ngày trốn trong phòng không gặp ai.
"Còn nói nữa thì cút ra ngoài cho ta..."
Phương Hành bịt tai kêu to, hận không thể trực tiếp đá bay 'Bàn Đạo Nhân'.
Người có ba mươi mấy viên linh thạch như tiểu gia đây mà còn phải đến Tạp Ti Giám của các ngươi làm chân chạy vặt ư?
Mỗi ngày thời gian tiết kiệm để tu hành còn chưa đủ đây này!
Tất nhiên chẳng thể nói những lời này với 'Bàn Đạo Nhân'được, ít nhất là trước mắt không thể.
"Được rồi được rồi, ta không nói nữa..."
'Bàn Đạo Nhân' khoát tay, một lát sau, lại không kiềm được mà nói: "Vậy tài nguyên tu hành của ngươi phải làm sao bây giờ?"
Phương Hành trợn mắt: "Chẳng phải sắp đến lúc phát linh thạch rồi sao?"
'Bàn Đạo Nhân' nói: "Ba tháng mới có một viên linh thạch, làm sao đủ được, hơn nữa còn chưa chắc chắn đã đến tay mình..."
Phương Hành khinh thường liếc hắn một cái, nghĩ thầm huynh ba tháng có hai viên linh thạch cũng chẳng đủ!
Thấy 'Bàn Đạo Nhân' còn muốn nói thêm, Phương Hành vội vung tay lên: "Đủ rồi, huynh đừng khuyên nữa, ta vốn chẳng muốn đến chỗ Tạp Ti Giám của các huynh. Đâu phải ta không biết những người ở nơi đó như thế nào, lần trước huynh mời bọn họ uống rượu, kẻ nào kẻ nấy tu vi không hề cao mà cứ ra vẻ ta đây ghê gớm lắm. Nếu không có huynh cố gắng ra hiệu ta đã trực tiếp cầm vò rượu đập hắn ta rồi, còn bảo đi làm công nữa. Chẳng lẽ ta cũng phải đi nịnh nọt cái đám khốn kiếp kia ư? Thôi đi, lý do duy nhất mà ta đến Tạp Ti Giám chính là để đập phá cái nơi rách nát đó!"
'Bàn Đạo Nhân' không nói nên lời, nghĩ rằng tên nhóc quỷ này tuổi còn nhỏ, mà tính tình lại cộc cằn, nhưng không đành lòng nhìn thiếu niên tốt như vậy ngày càng lười hơn, y im lặng một hồi, sau đó vẫn lẩm bẩm một câu: "Dù sao cũng phải kiếm linh thạch đấy..."
Phương Hành phụt cười,đáp: "Sẽ có ngày cho huynh biết ta kiếm linh thạch như thế nào!"
Chuyện rất nhanh đã tới, chẳng bao lâu sau đã đến lúc đạo môn phát linh thạch. Đây là chuyện lớn của đạo môn, không biết bao nhiêu đệ tử đạo môn phải ngửa cổ ngóng chờ, đợi dến đợt phát linh thạch mỗi ba tháng một lần. Hơn nữa, quy mô phân phát lần này không nhỏ, bởi vì tháng này là đợt phân phát quy mô lớn, tức là đệ tử ngoại môn, bất kể tư chất cấp Giáp Ất Bính Đinh cũng đều được nhận linh thạch.
Đệ tử tư chất cấp Đinh mỗi ba tháng được nhận một viên linh thạch, đệ tử tư chất cấp Bính mỗi hai tháng được nhận một viên, đệ tử tư chất cấp Ất mỗi tháng được nhận một viên, đệ tử tư chất cấp Giáp thì mỗi tháng được nhận hai viên. Mặc dù bình thường thời gian nhận linh thạch của bốn loại đệ tử đều là ngày mười lăm giữa tháng, nhưng bởi vì số lần nhận khác nhau, cho nên cũng rất khó bắt gặp bốn loại đệ tử nhận linh thạch cùng lúc.
"Phương sư đệ, Phương sư đệ, đã thức dậy chưa?"
Sáng sớm, 'Bàn Đạo Nhân' tới rất sớm, chuẩn bị cùng Phương Hành đi nhận linh thạch.
"Mới sáng sớm, nhuynh đến gọi hồn à?"
Đêm qua Phương Hành tu luyện gần như cả đêm, đến giờ Sửu mới ngủ, bây giờ trời hãy còn tờ mờ sáng, cơn buồn ngủ vẫn chưa tan, nên tức giận mắng chửi.
"Ôi, Phương sư đệ của ta, đệ đừng ham ngủ như vậy nữa, đi sớm về sớm, tránh gặp chuyện ngoài ý muốn!"
'Bàn Đạo Nhân' kiên quyết kêu Phương Hành dậy cho bằng được, tròng đạo bào qua đầu hắn, 'Bàn Đạo Nhân' lôi hắn vẫn còn chưa tỉnh đi ra cửa.
Nơi phân phát linh thạch là Thanh Mộc Các cách đây mười dặm, mặc dù sắc trời vẫn còn sớm, nhưng đã thấy rất nhiều đệ tử ngoại môn dậy sớm lên đường đến đó. Trên sơn đạo mới ló nắng sớm, những bóng người nhấp nhô, đa số đều khá vội vã. Khi đến Thanh Mộc Các, mọi người đã xếp thành hàng dài.
Đội ngũ này có bốn hàng, phía bên cùng tay trái gần như vẫn chưa có người nào, đó chính là hàng dành cho nhóm tư chất cấp Giáp đến nhận linh thạch. Cả đạo môn có hơn ngàn người, đệ tử tư chất cấp Giáp cũng chỉ được mười mấy người, lúc này căn bản không có ai đến. Trong đình, một vị lão nhân râu tóc muối tiêu mặc chiếc áo lông đang phe phẩy cây quạt hương bồ, trò chuyện với một đệ tử tư chất cấp Giáp đã đến từ sớm.
Ở hàng thứ hai bên trái là đệ tử tư chất cấp Ất, nhưng cũng chỉ có mười mấy người, vẻ mặt ai nấy cũng đều phấn chấn. Trong cả đạo môn, đương nhiên số lượng đệ tử tư chất cấp Ất nhiều hơn cấp Giáp rất nhiều , ước chừng trăm người. Mặc dù không bằng với đệ tử cấp Giáp, nhưng so với các đệ tử tư chất cấp Bính đến cấp Đinh thì bọn họ đã là thiên tài rồi.
Ở hàng tiếp theo bên tay phải là những đệ tử tư chất cấp Bính, đệ tử ngoại môn thuộc loại này có chừng hơn ba trăm người, giờ đây đã xếp thành một hàng dài mấy chục người, lại còn liên tục có người đến xếp hàng. Bọn họ không có vẻ kiêu ngạo rõ ràng như đệ tử tư chất cấp Ất, song khi nhìn về phía hàng đệ tử tư chất cấp Đinh, thì chẳng thể nào che được sự coi thường trong mắt.
Không có cách nào khác, tư chất cấp Đinh là tư chất kém cỏi nhất trong đạo môn và có số người nhiều nhất, chừng hơn sáu trăm người. Mặc dù lúc này vẫn còn sớm, nhưng trong hàng cũng đã có hơn một trăm người, trông như một con rắn, đa số đều khá phấn kích, kiễng chân nhìn về phía hàng ở tít đằng trước, nóng lòng mong tiếp theo sẽ đến lượt mình được bỏ túi viên linh thạch bảo bối .
Còn với ánh mắt nhìn sang của những người tư chất cấp Bính, bọn họ căn bản chẳng dám đối diện, rõ ràng là rất tự ti.
Tình hình chung là như vậy, đệ tử cấp Giáp xem thường mọi người, đệ tử cấp Ất xem thường cấp Bính và cấp Đinh, đệ tử cấp Bính xem thường cấp Đinh, đệ tử cấp Đinh thì xem thường chính bản thân mình. Dĩ nhiên, cũng có một nhóm người là ngoại lệ, đó chính là người giàu có, những người như thế đều dùng tiền riêng để mua linh thạch, tài nguyên còn phong phú hơn đệ tử cấp Giáp, nên cũng không xem ai ra gì. Chẳng qua, đương nhiên đám đệ tử đó sẽ không dậy sớm đến thế để tới xếp hàng, chỉ nhận một hai viên linh thạch như vậy, bọn họ chẳng thèm bận tâm đến.
**
"Nhìn cái gì? Có tin ta móc mắt ngươi không?"
Phương Hành lười biếng đứng trong hàng đệ tử cấp Đinh, đang cảm thấy cực kì nhàm chán, ấy mà vừa hay nhìn thấy trong hàng tư chất cấp Bính có một người đang nhìn mình cười khẩy, bèn tức giận mắng mỏ.
Đệ tử tư chất cấp Bính kia vốn yếu ớt, mặc dù đang mặc đạo bào nhưng bộ dạng trông như thư sinh. Vốn dĩ y thấy Phương Hành vóc dáng cũng nhỏ con đứng chen giữa đám người cao lớn, đặc biệt là người đứng trước vừa cao vừa béo khiến hắn trông càng nhỏ bé hơn, đang co đầu rụt cổ ngáp, nhìn vô cùng tức cười, nên không nhịn được mới nhìn hắn cười. Không ngờ tính tình của tiểu quỷ này lại xấu đến vậy, vừa nhìn thấy y là trực tiếp mở miệng chửi mắng.
Đệ tử tư chất cấp Bính nọ mặc dù yếu ớt nhưng cũng khá xem thường đệ tử tư chất cấp Đinh, nếu là người khác mắng có lẽ y cũng cho qua. Thế nhưng, bị một tiểu nam hài tư chất cấp Đinh mắng mỏ, trong lòng cảm thấy không vui, bèn hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, lầm bầm với giọng không lớn cũng không nhỏ: "Hừ, một đệ tử tư chất cấp Đinh mà cũng nghênh ngang như vậy, đúng là không biết lễ nghĩa!"
Phương Hành ghét nhất là kiểu khiêu khích chọc nguấy như thế, liền tức giận, lớn tiếng quát lên: "Tên ẻo lả chết tiệt, ngươi nói gì cơ?"
Giọng của hắn rất lớn, lập tức thu hút ánh mắt của đám người đang xếp hàng.
Mặt của 'Văn Nhược đệ tử'* liền đỏ bừng lên, y cả giận nói: "Ngươi mắng ai ẻo lả?"
*Văn Nhược đệ tử tức đệ tử yếu ớt.
Phương Hành nói: "Ta mắng ngươi đó đồ ẻo lả chết tiệt, thứ cô hồn, tên thái giám chết bầm!"
'Văn Nhược đệ tử' nóng nảy: "Ngươi cũng là đệ tử đạo môn, sao lại ăn nói thô tục như vậy?"
Phương Hành đáp: "Thô tục muội muội nhà ngươi ấy, đồ ẻo lả chết tiệt!"
'Văn Nhược đệ tử' tức giận dậm chân, chỉ tay vào Phương Hành: "Ngươi, vô lễ!"
Phương Hành tiếp lời: "Vô lễ muội muội nhà ngươi ấy, ẻo lả chết tiệt!"
Nếu bàn đến việc chửi mắng người khác, một mình Phương Hành có thể đấu lại hai bà mối. Khi xưa ở trong Quỷ Yên Cốc, một mình hắn bò lên trên cây, mắng bốn huynh đệ hãn phỉ trong cốc tới nỗi bọn chúng im bặt, sống chết muốn cưa cây lôi hắn xuống. Hôm nay đối phó một tên 'Văn Nhược đệ tử' ăn nói vụng về đúng là dễ như trở bàn tay, đơn giản như ăn cơm uống nước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook