Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 14: Bội thu

Không lâu sau, tất cả đồ vật đều đã về tay. Đang định bước đi thì Phương Hành chợt nghĩ ra điều gì đó, hắn lui trở về lấy toàn bộ vàng từ trong ngực 'Đại Hao Tử Tinh' ra, nhét hết vào ngực tên 'Phì Dương' trẻ tuổi có Cửu Xà Kim Viêm kiếm. Rồi lại lấy phi kiếm từ trong ngực một người đã đổi lấy phi kiếm cấp thấp ra, nhét ngược vào người 'Đại Hao Tử Tinh'...

Trong chốc lát, trừ số linh thạch Phương Hành mang đi, đồ vật còn lại của người khác đều bị tráo đổi cho nhau. Sau đó Phương Hành phủi tay, đi tới trước mặt 'Đại Hao Tử Tinh', không chần chừ gì mà tát liền mấy cái.

"Mụ nội nó, ai bảo ngươi lừa lão tử, hôm nay phải dạy cho ngươi một bài học!"

Khói mê rất hiệu quả, Phương Hành đánh tê cả tay, 'Đại Hao Tử Tinh' gầy biến thành 'Đại Hao Tử Tinh' béo, mà hắn vẫn chưa tỉnh lại. 

Ngẫm nghĩ thấy vẫn không nguôi giận, Phương Hành lại tháo dây lưng, tè vào mặt 'Đại Hao Tử Tinh', thấy gã sưng mặt sưng mũi, bộ dáng thê thảm, mới hài lòng gật đầu, nghênh ngang rời đi.

Sơn cốc tĩnh lặng, không một tiếng chim, ánh trăng vằng vặc. Trong sơn cốc, một đám người nằm ngổn ngang.

Ước chừng một canh giờ trôi qua, 'Đại Hao Tử Tinh' có tu vi sâu nhất mới dần tỉnh lại, gã ra sức lắc lắc đầu, rồi mới nhớ được chuyện gì đã xảy ra. Gã run bật người, đưa tay sờ tìm vàng trong lòng ngực của mình, ngay lập tức phát hiện bốn trăm tám mươi lượng vàng mà mình đã dùng sáu viên linh thạch đổi lấy không cánh mà bay bèn gào lên thảm thiết, thế nhưng tiếng gào thét bỗng ngừng bặt...

Bởi vì gã phát hiện ra, trong ngực mình không có vàng mà lại có thêm một thanh phi kiếm. Lấy ra nhìn thì thấy đây là một thanh phi kiếm thứ phẩm, nếu đổi thành vàng, cũng có thể bán chừng ngàn lượng, so với vàng đã bị mất còn lời một khoản. Trong phút chốc gã nghĩ mãi mà không rõ làm sao thanh phi kiếm này lại ở trong ngực của mình, có điều đã tới tay rồi đương nhiên sao có thể trả lại được, thế nên liền cất vào ngay, rồi đảo đôi mắt chuột đánh giá tình hình xung quanh...

Thấy mọi người vẫn còn ngủ say, gã nhanh chóng lấy những món đồ tốt từ người bên cạnh, liên tục nhét vào ngực của mình. Thấy mấy đệ tử Linh Động nhị trọng hơi nhúc nhích một chút, dường như sắp tỉnh lại, gã mới nhanh chân nhẹ nhàng chuồn mất.

Những người còn lại đã tỉnh, ngơ ngác nhìn nhau, phản ứng đầu tiên cũng là đi kiểm tra đồ đạc của mình. Rất nhanh bọn họ phát hiện toàn bộ linh thạch đã biến mất nhưng trong ngực lại có thêm món đồ không thuộc về mình. 

Những người này vốn định lên tiếng nói, nhưng bỗng nghĩ ngợi, lúc này mà đem đồ trả lại thì chẳng thông minh chút nào. Mình mà nói ra, lỡ như người bị mất đòi lại thì mình chẳng còn thứ gì, dù sao đồ của mình nếu không bị tên trộm cuỗm đi mất thì cũng là đang ở trong ngực người khác. Bị tặc nhân trộm đi rồi không cách nào đòi lại được, còn nếu ở trong ngực người khác, người đó mà không nói ra, bản thân mình sẽ phải chịu thiệt, kiểu gì cũng mất trắng...

Vì vậy, sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, tất cả lặng im một cách kì lạ, sau đó chỉ âm thầm rời đi.

Những kẻ cơ hội nhân lúc này lấy luôn đồ của người khác, điều này cũng khiến những người tỉnh lại càng muộn càng xui xẻo, khi 'Phì Dương' tỉnh lại, Động Thiên Giới Chỉ cùng Cửu Xà Kim Viêm kiếm đều đã bị trộm mất, hắn khóc không ra nước mắt, hắn là người bị tổn thất nặng nề nhất, nhưng mà lúc này, ngoại trừ chính hắn ra, xung quanh cũng chỉ còn mấy tên quỷ nghèo rớt mồng tơi như hắn vậy...

"Rốt cuộc là ai làm? Lạc Tây ta thề không đội trời chung với ngươi!"

Tiếng kêu gào ai oán xé rách sự yên tĩnh của buổi sáng sớm, khiến một bầy chim sợ hãi mới vừa trở về lại bay đi mất.

Mà lúc này đây, tên trộm đáng chết vạn lần kia đã trở lại sơn cốc, cười không ngậm được mồm.

Phát tài, phát tài thật rồi!

Sau khi trở về Phương Hành đã đếm lại, ước chừng hơn ba mươi viên linh thạch, gần bằng tổng số lượng bản thân thu thập trong bảy tám năm, mà cũng chưa tính đến Trữ Vật Giới Chỉ và Cửu Xà Kim Viêm kiếm nữa. Trữ Vật Giới Chỉ hắn đã kiểm tra qua rồi, với tu vi hiện tại 'Phì Dương' trẻ tuổi kia chưa đủ năng lực đặt dấu ấn lên trên Trữ Vật Giới Chỉ, vì vậy Phương Hành mở nó rất dễ dàng.

Nhìn vào bên trong, Phương Hành lập tức cười toét miệng.

May mắn làm sao, bên trong ngoại trừ Cửu Xà Kim Viêm kiếm, còn có một ít linh dược Dịch Cân Tẩy Tủy và mười mấy lượng vàng. Thoáng chốc giải quyết được cuộc sống tu hành khó khăn của bản thân, đi từ nghèo rớt mồng tơi lên tới hàng trung lưu...

Nhất là thanh phi kiếm nọ, thân kiếm màu đỏ thẫm, xung quanh nạm chín con rắn nhỏ màu vàng trông rất sống động, nhìn chân thật vô cùng, tựa như chín con rắn nhỏ nằm ngủ đông trên thân kiếm, có thể tỉnh lại nuốt chửng người bất cứ lúc nào...

Chỉ bề ngoài thôi cũng đã rất bất phàm rồi.

Dùng Âm Dương Thần Ma Giám đánh giá một phen, Phương Hành phát hiện ra có tận chín trận pháp tinh vi trong phi kiếm này. Chất liệu, chế tác, và cả pháp trận rõ ràng đều cao cấp hơn so với phi kiếm khác, quả là vô cùng đáng quý.

Không hổ danh là bảo bối trị giá vạn lượng hoàng kim!

Thế nhưng khi Phương Hành sử dụng thử thì phát hiện phi kiếm này quả thực giống như cái động không đáy, linh khí của mình căn bản không đủ dùng. Lúc này hắn mới hiểu rõ, khó trách 'Phì Dương' kia muốn dùng phi kiếm đi đổi linh thạch, bởi vì... Đệ tử Linh Động nhất trọng hoàn toàn không thể dùng phi kiếm này, phẩm chất quá cao, e rằng ít nhất cũng phải nhị trọng hoặc thậm chí tam trọng mới có thể dùng được.

Dù gì nó vẫn là món đồ tốt, tạm thời giữ lại, sẽ có lúc cần dùng đến!

Nghĩ vậy, Phương Hành bèn vui vẻ bỏ nó vào Động Thiên Giới Chỉ.

"Đúng là người tốt..."

Phương Hành ngẫm lại tên 'Phì Dương' trẻ tuổi kia, hắn đã nhớ như in. Ngoài cảm động ra, hắn còn âm thầm quyết định, lần tới nếu gặp trúng người này, nhất định phải... Tiếp đãi hắn một phen!

Tài nguyên dành cho lần tu hành này đã đầy đủ, Phương Hành có thể yên tâm tu hành rồi. Con đường tu hành đã dở dang gần hai mươi ngày, lần nữa tiếp tục, hơn nữa còn không cần rầu rĩ vì chuyện linh thạch trong khoảng thời gian dài. Ba mươi mốt viên linh thạch đủ để Phương Hành tu hành một năm. Mà tu hành cũng cần phải có lượng tài nguyên dồi dào như vậy mới có thể tiến bộ không ngừng.

Người có tư chất cao sở dĩ tu hành nhanh chóng là vì ở một mức nào đó bọn họ đã thoát khỏi sự trói buộc về tài nguyên, cơ thể có thể trực tiếp hấp thụ linh khí. Cho dù không đủ tài nguyên cũng vẫn có thể tiến bước trên con đường tu luyện của mình.

Còn như ‘Bàn đạo nhân”, tài nguyên không đủ, đành phải dậm chân tại chỗ, thậm chí còn thụt lùi. Tất nhiên, y  chẳng thể nào thụt lùi thêm được nữa, bởi vì y vốn đang ở đẳng cấp thấp nhất, không còn đường lui âu cũng là chuyện tốt.

Mà hậu quả của chuyện này chính là, vài ngày sau, sau khi những người tham gia chợ quỷ hôm đó ngẫm nghĩ lại, đã có người bắt đầu âm thầm điều tra. Hiển nhiên, chợ quỷ vốn không thể lộ ra bên ngoài, bọn họ cũng không dám quá công khai, chỉ có thể từ từ hỏi thăm bằng cách của riêng mình. Hơn nữa, người bọn họ tìm là một thanh niên vóc người gầy gò, giọng nói khàn khàn, không hề giống Phương Hành chút nào...

Trong lúc vô tình nghe 'Bàn đạo nhân' đề cập đến tin đó, Phương Hành lại lần nữa bội phục vì trước đây mình đã chọn Vạn La Quỷ Diện.

Phương Hành không dám khoe khoang việc có được món tài sản nhỏ ấy, ngay cả 'Bàn đạo nhân' hắn cũng không tiết lộ. Chỉ khi nửa đêm không có ai mới lấy linh thạch ra, dốc sức tu luyện. Linh thạch có đầy đủ, tốc độ tu hành của hắn đương nhiên nhanh vô cùng, tốc độ luyện hóa linh thạch cũng tăng dần lên, đã đạt đến mức cứ mỗi mười ngày luyện được một viên.

Linh khí dồi dào được hấp thụ vào trong kinh mạch giúp cho linh khí của Phương Hành tăng lên mỗi ngày. Linh khí dần dà tràn đầy, chảy vào kinh mạch, ngấm khắp toàn thân...

Phương Hành thậm chí có thể cảm giác được toàn thân từ da thịt đến xương cốt đều ngấm đầy linh khí, từ từ trở nên dẻo dai, săn chắc, tràn đầy sức sống... Sự biến hóa này thể hiện trực tiếp ở việc nếu sau này Phương Hành bị thương, vết thương sẽ phục hồi nhanh hơn, sức chống cự của hắn cũng sẽ mạnh hơn, quan trọng hơn là có thể dung nạp nhiều linh khí hơn. Thậm chí, Phương Hành cảm giác những hao tổn trước đó do tu luyện “Luyện tinh hóa khí” cũng dần được bù lại.

Với sự kiên trì tu luyện, tu vi của Phương Hành từ từ tăng lên, hai tháng sau, Phương Hành đã đạt đến nhất trọng, chỉ còn thiếu một chút là có thể đột phá Linh Động nhị trọng. Đối với đệ tử mới bái nhập đạo môn năm nay cấp tu vi này đã thuộc hàng thượng đẳng, bởi dù sao bây giờ cũng chỉ có đệ tử tư chất cấp Giáp mới vừa ổn định được tu vi Linh Động đệ nhất trọng, vẫn chưa chạm đến đệ nhị trọng.

Những người có tư chất kém hơn thì ngay cả Linh Động đệ nhất trọng cũng chưa nắm được. Dù sao không phải ai cũng dày công tu luyện và có tài nguyên phong phú như Phương Hành, ngay cả đệ tử tư chất cấp Giáp cũng chỉ được hai viên linh thạch mỗi tháng, còn Phương Hành đều đặn mỗi tháng có ba viên, chưa từng gián đoạn.

Tất nhiên, không thể nào so sánh với những người vừa có tư chất tốt nhà vừa không thiếu tiền. Cộng thêm việc những người đó nhập môn sớm hơn Phương Hành ba tháng, lại còn có thể mua rất nhiều linh thạch để tu hành, có lẽ bây giờ cao nhất cũng đã đột phá Linh Động nhị trọng rồi.

Chuyện này âu cũng là chuyện bất đắc dĩ, việc tu hành vốn phải tiêu tốn của cải tài nguyên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương