Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 12: Chợ quỷ đạo môn
Một tháng nữa trôi qua, Phương Hành cảm thấy khối linh thạch lúc trước mình luyện hóa để tăng tu vi đã yếu đi nhiều. Cuối cùng ‘Bàn đạo nhân’ cũng mang tới một tin tức tốt, y hỏi thăm được một chợ quỷ đã xác định thời gian và địa điểm cụ thể do mười mấy người mở ra. Phương Hành lập tức lộ vẻ phấn khích, cố ý mời ‘Bàn đạo nhân’ ăn một bữa ra trò, tất nhiên là do ‘Bàn đạo nhân’ trả.
Đến hôm ấy, Phương Hành chuẩn bị xong xuôi mọi thứ muốn mang theo, sau khi đeo Vạn La Quỷ Diện lên mặt, linh khí vừa rót vào hắn đã cảm nhận được một sức mạnh kỳ dị bùng lên trong Vạn La Quỷ Diện chảy vào toàn thân. Tiếp đó xương cốt khắp người hắn kêu lên lắc rắc, thân hình kéo cao thêm ba thước hệt như một người trưởng thành. Tuy nhiên do vóc người hắn vốn nhỏ nhắn nên trông rất gầy.
Lúc này, thoạt nhìn Phương Hành sở hữu dáng vẻ của một thanh niên thông minh lanh lợi khoảng chừng hai mươi tuổi, bề ngoài không anh tuấn nhưng cũng không xấu, có thể nói là rất bình thường, thuộc kiểu người dễ bị quên lãng. Phương Hành thử nói chuyện thì thấy giọng nói trầm khàn giống như người trưởng thành. Bấy giờ hắn mới hài lòng gật đầu sau đó mặc đạo bào mượn của ‘Bàn đạo nhân’ vào, rồi nghênh ngang đến địa điểm tổ chức chợ quỷ.
Người đến kẻ đi trong sơn cốc không ai chú ý đến một người như vậy ra hay vào.
Chợ quỷ được tổ chức trong một sơn cốc nhỏ cách chỗ của đệ tử ngoại môn khoảng mười dặm, lúc Phương Hành chạy tới trăng sáng cũng vừa lên. Khi đến sơn cốc hắn thấy hai tu sĩ đang che mặt đứng ở cửa cốc, bọn họ cũng là Linh Động nhất trọng, lạnh lùng nhìn người đi tới, thấy Phương Hành đến, một người trong đó liền tiến lên một bước, thấp giọng hỏi: "Sư huynh tới nơi này có chuyện gì?"
Phương Hành thấy bọn họ phòng thủ nghiêm ngặt như thế cũng hơi bất ngờ, song hắn nhanh chóng cười khẩy một tiếng đáp lời: "Không có gì để đổi thì ai thèm tới cái nơi rách nát này, mọi người đều là người hiểu chuyện, đừng giả bộ nữa, hi vọng chợ quỷ hôm nay không khiến ta thất vọng!"
Hai thủ vệ liếc nhau một cái, một người khẽ giọng nói: "Sư huynh đừng lên tiếng, chuyện này bị đạo môn biết được thì mọi người đều không có kết cục tốt..."
Phương Hành cười nói: "Nếu đạo môn đã muốn biết chuyện chợ quỷ thì làm sao đám người chúng ta giấu nổi bọn họ? Khà khà, chẳng qua đạo môn không muốn quản, mắt nhắm mắt mở cho qua thôi, các ngươi cần gì lo lắng như thế?"
Hai thủ vệ nghe vậy thì kinh ngạc, nghĩ đây là một người hiểu chuyện nên lòng nghi ngờ tiêu tan, bèn để hắn vào. Phương Hành cười khẩy, đạo lý này không hề khó khăn với hắn, hắn đã nghe ngóng kha khá từ ‘Bàn đạo nhân’ rồi. Tuy quy củ đạo môn nghiêm khắc nhưng chưa đến mức tuyệt đường sống của mọi người, nếu không phải đạo môn mắt nhắm mắt mở bỏ qua chuyện chợ quỷ này, bọn họ chỉ cần phái đại một trưởng lão tới đây xử lý một phen, chợ quỷ này sẽ không mở tiếp được nữa.
Phần lớn người tới chợ quỷ lần này là một số đệ tử mới vào đạo môn bốn tháng trước, cao nhất cũng chỉ có vài sư huynh Linh Động nhị trọng mà thôi. Các đệ tử có tu vi cao hơn ở Thanh Vân Tông không thèm quan tâm chợ quỷ này. Nói trắng ra lần này người đến đây chủ yếu là người mới, tuy biểu hiện lo lắng như gặp kẻ địch nhưng mọi thứ vẫn diễn ra thuận lợi.
Dù sao ở chợ quỷ thế này thì mọi người cũng không quen biết nhau, không thể giới hạn thân phận, không khó để lẻn vào.
Vốn bảo chợ quỷ có mười mấy người tham gia nhưng lúc này đã có hơn hai mươi người tụ tập trong sơn cốc, trừ Phương Hành ra còn có vài người ngoài chủ động gia nhập sau khi nghe chuyện. Mỗi người đều chọn một góc an toàn, cải trang thật nghiêm túc, rất sợ người khác nhận ra mình, hai mắt sáng ngời quan sát hiện trường.
"Chư vị sư huynh đệ, ta cũng không muốn nói nhiều lời dư thừa, nếu đã có thể tới đây tức là trong lòng mọi người cũng đã có dự định. Có gì muốn đổi thì mau mau lấy ra đi, chuyện này cần nhanh không nên chậm, đổi xong sớm về sớm là hay nhất!"
Một hắc y nhân che mặt đứng dậy nói, nhìn có vẻ là người hiểu chuyện.
"Không sai, vậy để lão đệ ta trước đi, nói thật thì ta biết đa số các ngươi là các sư đệ vừa vào môn phái không lâu nên thứ cần nhất chính là linh thạch, thật đúng lúc ta có sáu khối linh thạch dư đang định chuyển nhượng cho các ngươi, giá tiền đổi linh thạch ở đạo môn là một trăm lượng vàng một khối, còn ta chỉ đổi tám mươi lượng vàng, ai muốn thì lên tiếng!"
Một hán tử dáng người gầy gò đi tới giữa, đặt năm sáu khối linh thạch màu đỏ lấp lánh trên tảng đá xanh.
Xung quanh lập tức xôn xao, nhiều người hơi động lòng, dù gì một khối linh thạch cũng giảm được hai mươi lượng vàng.
"Ta... Ta muốn kiểm tra linh thạch trước..."
Có một người mập mạp che mặt giơ tay lên tiếng, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía hắn.
"Khà khà, cứ kiểm tra đi, còn giả được à?"
Hán tử thon gầy cười khà khà, hai tay chìa ra làm tư thế mời kiểm tra.
Phương Hành nghe hắn nói thấy quen vô cùng, không kiềm được dùng Âm Dương Thần Ma Giám quan sát gã một cái. Trong lòng lập tức mừng rỡ, thì ra là người quen, hán tử thon gầy đó không phải ai khác mà chính là Đại Hao Tử Tinh hắn đã gặp ở Pháp Khí Các một tháng trước. Cũng chỉ có loại người làm công việc béo bở như gã mới có được nhiều linh thạch đến vậy để chuyển nhượng!
Sau đó hắn lại dùng Âm Dương Thần Ma Giám nhìn những người khác một chút, dù những người này dùng phương pháp nào để che giấu hình dáng tướng mạo thì tu vi trên người cũng không thể thay đổi. Phương Hành nhanh chóng biết được đại đa số cũng là Linh Động nhất trọng, có bốn năm người Linh Động nhị trọng, hán tử Đại Hao Tử Tinh thon gầy kia là nhân vật Linh Động tam trọng duy nhất ở đây...
"Tốt, là linh thạch, ta đây muốn mua hai khối!"
Tên mập mạp che mặt kiểm tra một hồi, không nhìn ra sơ hở nào thì bỏ lại một túi vàng lá.
"Tổng cộng mười sáu tấm vàng lá, mỗi tấm khoảng mười lượng, ngươi kiểm tra kỹ đi!"
"Không cần, sư huynh ta tin ngươi!"
Đại Hao Tử Tinh tính toán sơ, biết số lượng không sai, bèn quơ lấy nhét vào ngực, nói: "Chỉ còn bốn khối..."
"Ta cũng mua ba khối..."
"Cho ta hai khối..."
Mọi người nhanh chóng tranh đoạt, sáu khối linh thạch nhoáng cái đã hết sạch.
Chẳng qua sau khi thấy Đại Hao Tử Tinh mở đầu thuận lợi thì có người lại lấy ra mấy khối linh thạch. Phương Hành âm thầm đánh giá, phát hiện đám người kia cũng khoảng Linh Động nhị trọng, hẳn là đệ tử cũ của Thanh Vân Tông, không biết bọn họ dùng cách gì tích góp được một ít linh thạch nhưng bản thân họ tạm không dùng đến nên định đổi đồ với đám tân đệ tử.
"Tới lượt ta, ta có một món đồ cũng muốn đổi linh thạch, không biết chư vị sư huynh có thể đổi nổi hay không!"
Một người tuổi trẻ che mặt đứng dậy, hắn ta vươn tay lên, trong tay xuất hiện một thanh kiếm hồng quang lóe sáng, giữa hồng quang lại ẩn hiện kim quang, thoạt nhìn thực sự phi phàm, nhưng chuyện khiến người ta kinh ngạc là cách hắn ta lấy kiếm. Kiếm trực tiếp xuất hiện trong tay, người tinh mắt nhanh chóng phát hiện ra trên ngón tay của hắn ta có mang một chiếc nhẫn phong cách cổ xưa, kiếm được lấy ra từ bên trong đó.
"Đó chính là Động Thiên Chỉ Hoàn à, sao một đệ tử ngoại môn tân tấn mà lại có linh vật cỡ này..."
"Thanh kiếm này cũng không phải là vật phàm, linh khí khiếp người, hẳn là phi kiếm trung giai..."
Mọi người thấp giọng bàn luận, hiển nhiên là đã bị người tuổi trẻ này làm cho giật mình.
Người tuổi trẻ nhìn lướt qua bốn phía, trầm giọng nói: "Trước khi đến bái sư lần này, ta đã dùng toàn bộ tiền để mua pháp khí trung giai Cửu Xà Kim Viêm Kiếm này. Nhưng không ngờ ta mua kiếm này quá sớm, hiện tại linh khí vẫn chưa đủ để phát huy hoàn toàn uy lực của nó. Giờ thứ ta cần nhất là linh thạch, mà nhà ta đường xá xa xôi nên ngân lượng chuẩn bị cho ta đến Thanh Vân Tông cũng mất gần hai tháng. Ta không đợi được nên đổi thanh kiếm này trước, lấy chút linh thạch tu luyện..."
Mọi người nhất thời im lặng, chắc chắn bọn họ đã bị pháp khí trung giai này hấp dẫn nhưng lại không dám bảo đảm mình đủ linh thạch để đổi.
Người thanh niên quét mắt nhìn một vòng, nói tiếp: "Thanh kiếm này do ta mua bằng vạn lượng vàng trước khi vào đạo môn, hôm nay ít nhất cũng phải đổi bằng một trăm khối linh thạch, không biết mấy vị sư huynh hôm nay có đủ hay không? Không đủ cũng không sao, hi vọng các sư huynh trở về chuẩn bị một chút, lần sau đến chợ quỷ chúng ta giao dịch tiếp, đương nhiên nếu như các huynh biết được vị bằng hữu nào cảm thấy hứng thú với thanh kiếm này thì cũng có thể truyền chút tin tức giúp tiểu đệ, phiên chợ quỷ lần sau chắc chắn tiểu đệ sẽ còn đến nữa!"
Mọi người chợt hiểu ra thanh niên này hoàn toàn không có ý định giao dịch thành công lần này, hắn ta chỉ muốn cho mọi người thấy thứ trong tay trước rồi để người trở về chuẩn bị mà thôi. Một mục đích khác là muốn mượn miệng những người ở đây truyền chuyện này ra ngoài, không thể không nói Cửu Xà Kim Viêm Kiếm của hắn thật sự là đồ tốt, ngay cả đệ tử Linh Động tam trọng cũng sẽ hứng thú.
Thậm chí pháp khí trung giai như vậy sợ rằng chỉ có đệ tử nội môn đột phá Linh Động tứ trọng mới có thể sử dụng thoải mái.
"Rất tốt, sư đệ không cần gấp, lần này quả thật ta chuẩn bị chưa đủ, không nghĩ tới chợ quỷ tép riu lần này có thể xuất hiện món đồ tốt như vậy. Có điều ta rất thích thanh kiếm này, sau khi trở về ta sẽ chuẩn bị thỏa đáng, ngươi giữ kiếm này cho ta đi!" Người lên tiếng là Đại Hao Tử Tinh, đôi mắt ti hí như hạt đậu của gã lóe sáng, lộ ra vẻ tham lam không thèm che giấu.
Gã vốn trông chừng Pháp Khí Các nên tất nhiên là người am hiểu, gã đã nói thế thì chứng tỏ kiếm này quả thật bất phàm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook