Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 11: Tài nguyên tu hành

Hóa ra sau khi tấn chức, đệ tử ngoại môn sẽ nhận được Thanh Vân Luyện Khí Thiên. Trên thực tế đây là bản đầy đủ của Thanh Vân Đoạn Khí Thiên của các đạo đồng, lý luận nền tảng không đổi nhưng được miêu tả cặn kẽ hơn. Không những có pháp quyết cảm ngộ linh khí, vận chuyển vào kinh mạch mà còn ghi chú một số điểm cần phải chú ý khi tu hành, ngoài ra còn có pháp môn hướng dẫn luyện hóa linh thạch để tăng tu vi..."

Lúc này đêm đã khuya, Phương Hành khoanh chân ngồi trên giường, trong phòng bày biện đơn giản nhưng được cái sạch sẽ và thanh tịnh.

Trước mặt hắn có một quyển sách mỏng, đó là pháp quyết tu hành đệ tử ngoại môn được nhận sau khi tấn thăng.

Pháp quyết tu hành này không khác Thanh Vân Đoạn Khí Thiên lắm nhưng chi tiết hơn nhiều, hẳn là bản Thanh Vân Đoạn Khí Thiên chính tông. Bản pháp quyết tu luyện khi còn làm đạo đồng quả thật khiến người ta giận sôi, nó chỉ giới thiệu chút đạo lý tu hành sơ lược, điều tức hơi thở và pháp môn vận chuyển linh khí cơ bản, còn lại chẳng có gì.

Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, pháp quyết trong tay đạo đồng vốn dùng để khảo nghiệm linh tính của họ nên không cần quá cao thâm. Hơn nữa đạo đồng làm công mười năm sẽ xuống núi, nếu đưa pháp môn quá cao siêu cho bọn họ thì cũng dễ dàng bị lộ ra ngoài.

Đệ tử ngoại môn tu hành ở Thanh Vân Tông ba năm nhưng không đạt đến Linh Động nhị trọng thì cũng bị đưa xuống núi. Sau khi đột phá Linh Động nhị trọng sẽ tiếp tục tu hành thêm ba năm, nếu không đột phá được tam trọng cũng sẽ phải xuống núi.

Nếu đã đạt đến Linh Động tam trọng thì tiếp tục tu hành thêm năm năm, nếu trong vòng năm năm không thể phá vỡ giới hạn để đột phá lên Linh Động đệ tứ trọng thì vẫn bị đưa xuống núi. Các giai đoạn khác cũng giống vậy, Thanh Vân Tông sẽ không nuôi đám đệ tử không công.

Dù ở lại tông môn tiếp đi nữa tài nguyên cũng vô cùng ít ỏi, nếu muốn có tài nguyên tu hành đầy đủ thì phải mua bằng rất nhiều tiền từ tông môn hoặc nhận phù chiếu của đạo môn, tức là hoàn thành nhiệm vụ thay đạo môn rồi nhận phần thưởng. Tất nhiên, có những người sẽ vào các Ti Giám của đạo môn làm việc giống như ‘Bàn đạo nhân’ để kiếm thêm chút tài nguyên.

"Phù..."

Phương Hành bắt đầu tu luyện, vận chuyển tâm pháp Thanh Vân Tông, linh khí tiết ra ngoài, hít thở điều tức. Trước mặt hắn, viên linh thạch đỏ rực khẽ trôi nổi theo từng nhịp hít thở, bồng bềnh giữa không trung vô cùng kì diệu. Thông qua phương pháp điều tức này, linh lực trong linh khí được hắn hấp thụ rồi rót vào kinh mạch.

Sau khi chính thức trở thành đệ tử ngoại môn, đúng hơn là sau khi biết được tác dụng kì diệu của linh thạch, Phương Hành không tu luyện bằng Hóa Tinh Thảo nữa. Phương pháp đó cực kỳ ảnh hưởng cơ thể, tuy mới tu luyện pháp môn ấy hai tháng và cũng đã ăn uống thả cửa để đền bù tinh khí nhưng cơ thể hắn vẫn chịu tổn thương ít nhiều.

Một khi cơ thể con người đã tổn thương, dù ăn uống đầy đủ bao nhiêu cũng không thể bù đắp lại được, trừ khi có bí dược tuyệt thế. Hiện hắn mới mười tuổi nhưng đã có lác đác vài sợi tóc bạc do hai tháng vừa rồi gây ra. Nếu tiếp tục tu luyện bằng Hóa Tinh Thảo, có lẽ hắn sẽ sống không quá hai mươi tuổi mất.

Khác những người có tư chất cao siêu có thể tu luyện trực tiếp thông qua hít thở điều tức, hắn chỉ có thể hấp thu linh khí từ bên ngoài. Trong giới tu hành, viên linh thạch mà hắn đang dùng để tu luyện đây là một loại khoáng thạch đặc thù ẩn chứa linh tính. Khi người tu hành hít thở điều tức, linh khí sẽ tập trung hết vào linh thạch, sau đó người tu hành vận chuyển huyền pháp là có thể đưa từng tia linh khí ẩn chứa trong linh thạch vào cơ thể mình.

Cách này không thương tổn bổn nguyên lại còn giúp cơ thể khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ, thể phách cường tráng nhưng tốc độ gia tăng tu vi chậm hơn pháp môn “Luyện tinh hóa khí” nhiều. Thậm chí có thể nói một cách là ‘chạy’ và cách còn lại là ‘đi bộ’, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ nhưng đâu thể vì một phút tu hành mà bỏ mạng luôn đúng không?

“Luyện tinh hóa khí” là đường tắt, hơn nữa còn là một con đường tắt dễ mất mạng!

Vấn đề nữa là tu luyện bằng linh thạch vô cùng tốn kém.

Bây giờ Phương Hành tu luyện bằng phương pháp này, tuy chưa được thuần thục lắm nhưng cũng đã hơn mười ngày. Khối linh thạch kia đã tiêu hao sạch, thời gian còn lại biết làm sao đây? Tu hành cũng giống như thuyền đi ngược dòng, không tiến ắt lùi. Nếu năm mươi ngày liên tiếp không bổ sung linh khí thì số linh khí đã tu luyện cũng sẽ dần dần biến mất.

Chuyện này không khác gì việc ăn một bữa cơm no  có thêm được chút sức lực nhưng mấy ngày còn lại lại thiếu thốn, lúc đó thân thể cũng sẽ suy yếu.

‘Bàn đạo nhân’ đã nhập môn bảy năm rồi, cũng bởi vì tài nguyên thiếu hụt nghiêm trọng, lúc có lúc không nên tu vi mới lên lên xuống xuống, cuối không thể đột phá Linh Động nhị trọng. Thật ra, y đã từng hai lần nguy hiểm suýt bị đưa xuống núi nhưng nhờ có quan hệ đi cửa sau, lấy ít tài nguyên mang đi tặng, cộng thêm việc y xử lý mọi việc ở Tạp Ti Giám cẩn trọng nên mới được ở lại đến nay.

Chẳng qua càng như vậy thì y lại càng thiếu tài nguyên, ngoài ra vì không có thời gian tu luyện tử tế nên tu vi không thể tăng nữa.

"Không được, xem ra chuyện tu hành này cũng giống như vẻ ngoài, người no gan lớn, kẻ đói nhát gan, nếu ta tu luyện thành thật như thế thì trước sau gì cũng đi chạy vặt cho kẻ khác giống Trư sư huynh…”

Nghĩ vậy, Phương Hành ngừng tu luyện, linh thạch trên không trung rơi xuống chân hắn.

Hắn dùng tay miết linh thạch, từ từ suy nghĩ: "Đạo môn này có hơn ngàn đệ tử ngoại môn, gia thế giàu có cũng không ít, tuy trong số họ có rất nhiều đệ tử tư chất cấp Đinh nhưng người ta có tiền. Không có linh thạch sẽ bỏ tiền ra mua, một tháng mấy trăm lượng vàng cũng được nên đương nhiên có thể cung cấp đủ cho việc tu hành, bây giờ ta không có đồng nào, phải nghĩ cách làm ăn một chuyến vậy..."

Cảnh vật bên ngoài Thanh Vân Tông yên ắng, một vầng trăng sáng treo trên trời cao.

Đệ tử môn hạ Thanh Vân Tông hoặc đang tu luyện hoặc đang ngủ nên có lẽ không ai ngờ tới tiểu sư đệ tuổi gần mười tuổi của bọn họ lúc này đang nghĩ cách để cướp tài nguyên trên người họ.

"Hay là tu luyện trước đi, thường ngày chú ý, quan sát chút..."

Phương Hành hạ quyết tâm rồi bắt đầu tu luyện lần nữa.

...

"Phương sư đệ có nhà không?"

Sau khi chính thức trở thành đệ tử ngoại môn nửa tháng, viên linh thạch của Phương Hành đã sớm cạn sạch. Hắn đang ngây người chán nản trong phòng thì bỗng nhiên có người kêu cửa, từ cửa sổ nhìn ra ngoài thì thấy là ‘Bàn đạo nhân’ đến. Y còn mang theo một cái túi và một bình rượu, nhìn dáng vẻ hẳn lại rảnh rỗi nên tranh thủ chút thời gian đến uống rượu với Phương Hành.

Nhắc đến ‘Bàn đạo nhân’ này cũng thật đáng buồn, tu vi y quá thấp, người lại ngu ngốc nên mọi khi cũng chỉ dám lên mặt với đám đạo đồng và đệ tử mới nhập môn. Y không có bạn bè gì cả, người khác cũng khinh thường y. Hiện tại sau khi làm hòa xóa hết hận thù với Phương Hành thì y coi Phương Hành là người bạn tâm giao, thường xuyên đến tìm hắn uống rượu, nửa tháng thôi mà đã đến hai lần. Đệ tử khác thấy một kẻ hơn ba mươi tuổi kết giao làm bạn với một nam hài chỉ khoảng mười mấy tuổi cũng ngầm cười nhạo y nhưng y mặc kệ, giả vờ như không nghe thấy, cái gì đến sẽ đến thôi.

"Trư sư huynh à, mau vào mau vào..."

Phương Hành ra vẻ nhiệt tình nhưng thân thể lại không động đậy, không có ý đi mở cửa.

"Ầy nói bao nhiêu lần rồi, ta họ Dư, không phải Trư, đệ không nhớ gì cả..."

Bàn đạo nhân đi vào, quen cửa quen nẻo kéo một cái ghế qua rồi mở lá sen ra, bên trong là một con gà nướng. Y lại lấy hai cái chén sứ từ dưới bàn của Phương Hành lên để rót rượu rồi đẩy tới trước người Phương Hành, hất quai hàm bắt đầu ăn uống.

"Đúng rồi, Trư sư huynh, lần trước huynh nói đệ tử ngoại môn có chợ quỷ gì đó đúng không?"

Phương Hành xé một cái cánh gà chậm rãi nhấm nháp, như có điều suy nghĩ hỏi ‘Bàn đạo nhân’.

"Là Dư, không phải là Trư, nhìn khẩu hình này... Dư..."

Bàn đạo nhân há to mồm, mơ màng đáp: "Nhưng mà chợ quỷ kia có thật, không ít đệ tử ngoại môn giàu có sở hữu mấy món đồ tốt nhưng có khi không dùng đến nữa, cơ mà có người lại muốn mua, thế là lén lút mở nhiều chợ quỷ, mọi người mang thứ bản thân không cần đến đó để đổi lấy thứ mình cần….”

"Đạo môn nghiêm cấm chuyện này vì đạo môn có quy định tất cả vật phẩm các đệ tử cần dùng đều phải trao đổi với đạo môn Nhưng nhiều đệ tử cảm thấy đạo môn quá khắt khe, điều kiện cũng rất hà khắc, vả lại vài món đồ trong tay một số người lại có lai lịch bất chính nên không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Do đó mới có chợ quỷ này, hơn nữa những kẻ đến chợ quỷ vì sợ người khác tiết lộ bí mật của mình nên đều cải trang rồi mới đi, hơn nữa còn thống nhất quy định chỉ xem đồ, không hỏi thân phận..."

Bàn đạo nhân vừa nói xong thì một cái đùi gà đã bị nhét vào miệng.

Phương Hành gật đầu nói: "Vậy huynh lưu ý giúp ta một chút, xem khi nào sẽ có chợ quỷ..."

"Đệ hỏi thăm chuyện này làm gì, ta biết đệ nghèo thế nào, tiền ăn uống một tháng ở Thiện Ti Giám cũng do ta trả hộ, đệ còn có có bảo bối gì đổi được à?"

Bàn đạo nhân đáp với vẻ khinh thường, nâng chén cụng với Phương Hành một cái.

"Bảo huynh nghe ngóng thì huynh nghe đi, hỏi nhiều như vậy làm gì, chẳng phải chỉ một trăm lượng bạc thôi à, hôm nào ta trả lại huynh gấp đôi..."

"Một trăm mười lượng nhé... Này, ai bảo đệ trả bạc chứ, nào, uống rượu..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương