Luận Anh Hùng
Chương 37: Thủ Đao Chưởng Kiếm

Đặng Thương Sinh là người đầu tiên không nhịn được.

Trong số những người này, hắn là người bị tổn hại nhiều nhất, chỉ ước gì sớm giải quyết tiểu tử này rồi giết chết tên Đường Bảo Ngưu kia để trút hận.

Hai tay hắn hợp lại, một trên một dưới, đột nhiên lại chà xát phân ra. Tiếng rít xé gió vang lên, chưởng kình đã đi trước cả âm thanh đánh vào vai trái Vương Tiểu Thạch. Nhưng trước khi nội lực của “Thương Sinh thích” đánh tới, “Quỷ Thần phách” của Nhâm Quỷ Thần cũng đã từ xa đánh vào vai phải Vương Tiểu Thạch. Xen lẫn trong đó là tiếng quát của Nhan Hạc Phát:

- Tiếp chiêu!

Vương Tiểu Thạch nhìn chuẩn thế công, đột nhiên trầm mình xuống.

Hắn trầm người rất đúng lúc.

“Thương Sinh thích” và “Quỷ Thần phách” đều đánh vào khoảng không, hai luồng nội lực mạnh mẽ va chạm vào nhau. “Ầm” một tiếng, Nhâm Quỷ Thần và Đặng Thương Sinh đều bị nội kình của đối phương chấn đến lắc lư.

Nhưng ngay lúc Vương Tiểu Thạch trầm người xuống, một luồng nội lực nhu hòa đã lặng lẽ tràn đến.

Nhu lực phát ra từ cổ tay và đầu ngón tay trắng ngần của Chu Tiểu Yêu.

Trong chốn võ lâm, loại chưởng lực có thể cách không phát động bằng cổ tay và đầu ngón tay vốn không nhiều lắm, người có thể dùng “Âm Nhu miên chưởng” lại càng hiếm thấy, còn luyện “Âm Nhu miên chưởng” đến mức có thể phát kình từ đầu ngón tay và cổ tay cũng chỉ có một mình Chu Tiểu Yêu.

Một chiêu này của Chu Tiểu Yêu dường như chưa đến, nhưng còn đáng sợ hơn so với hai chiêu vừa rồi của Nhâm Quỷ Thần và Đặng Thương Sinh.

Vương Tiểu Thạch bỗng vung hai tay. Hai mảnh tay áo của hắn chợt cuốn lên không, sau đó lại hạ xuống.

Thân thể của hắn vẫn đang trầm xuống, một chiêu này xem ra rất kỳ lạ. “Âm Nhu miên chưởng” của Chu Tiểu Yêu đã đến gần ngực hắn, nhưng hắn không né tránh cũng không chống đỡ, lại đột nhiên vung tay áo, chẳng lẽ là đầu hàng?

Chu Tiểu Yêu vừa xuất chiêu, Đường Bảo Ngưu đứng bên ngoài cuộc đã cảm thấy rùng mình, Trương Thán cũng không tự chủ được lén lui lại mấy bước để tránh khí lạnh. Đường Bảo Ngưu cắn răng đứng thẳng, cũng bắt đầu run lên.

Lúc này hai người vừa trông thấy tư thế của Vương Tiểu Thạch liền kinh ngạc, thân ảnh nhoáng lên, muốn lao vào trợ giúp, không ngờ lại cảm giác bên vai trầm xuống, hai chân cũng khó dời nửa bước. Bọn họ quay đầu nhìn, trông thấy Bạch Sầu Phi mỗi tay duỗi ra một ngón, đang nhấn lên vai hai người bọn họ.

Chỉ có một ngón tay, nhưng lại giống như có lực lượng ngàn cân, Trương Thán và Đường Bảo Ngưu không thể di động bước nào.

Trương Thán và Đường Bảo Ngưu trong lòng đều kình hãi. Nếu người này là kẻ địch, tính mạng của mình chẳng phải giống như con kiến dưới tay y sao?

Chợt thấy ánh mắt của Bạch Sầu Phi sáng lên.

Y nhìn chiêu thức của Vương Tiểu Thạch, trong lòng nóng lên, trên mặt nóng lên, ánh mắt cũng nóng lên.

“Chiêu thức hay!” - Trong lòng y thầm hô.

Một tiếng “bùng” vang lên, vòng eo nhỏ nhắn của Chu Tiểu Yêu bị đè xuống, làm cả người gập lại như muốn gãy ngang, muốn bay ra ngoài cửa sổ, nhưng nàng lại lập tức chậm rãi đứng lên.

Vòng eo của nàng vẫn hoàn hảo như trước, không gãy cũng không đứt.

Giống như khi gió mạnh thổi đến, cành liễu chỉ lắc lư nhưng không gãy.

Nhưng vừa rồi đâu chỉ là gió mạnh.

Vương Tiểu Thạch thừa dịp “Quỷ Thần phách” và “Thương Sinh thích” va chạm, đã xảo diệu chuyển hai luồng nội kình này sang đối kháng với “Âm Nhu miên chưởng” của nàng.

“Âm Nhu miên chưởng” mặc dù sở trường hóa giải cương khí nội gia, nhưng cùng lúc phải đối phó với kình khí của “Quỷ Thần phách” và “Thương Sinh thích” sắp nổ tung vì va chạm, giống như một người có sức ăn cực tốt, nhưng bỗng nhiên bắt hắn nuốt năm mươi quả trứng, chỉ sợ hắn cũng không ăn nổi.

Đường Bảo Ngưu giờ mới hiểu được dụng ý của Vương Tiểu Thạch, cũng hiểu rõ vì sao Bạch Sầu Phi lại ngăn bọn họ.

Hắn nhớ tới sức ăn của Trương Thán, cho nên hỏi:

- Nếu như ta bắt ngươi ăn năm mươi quả trứng trước, ngươi còn có thể nuốt được mấy chén cơm?

Trương Thán bị hắn hỏi đột ngột, không hiểu là chuyện gì, đành nói:

- Thật xin lỗi! Trứng do mấy tên khốn đưa tới trước giờ ta không ăn.

Nếu không phải ngón tay của Bạch Sầu Phi vẫn ấn trên hai người, nếu không phải lúc này Nhan Hạc Phát đã phát động công kích, e rằng bọn họ đã động thủ với nhau.

Điều kiện thứ nhất của “Cầm Nã thủ” chính là phải áp sát. Nếu như không thể áp sát, “Cầm Nã thủ” sẽ mất đi tác dụng.

Trên thực tế, “Cầm Nã thủ” trong cận chiến luôn là một trong những võ công hữu dụng và hữu hiệu nhất.

Nhưng “Ưng trảo thủ” của Nhan Hạc Phát lại hoàn toàn phá vỡ hạn chế này.

Hắn vừa phát chiêu chính là “Kim Giao Tiễn”, mặc dù cách không phát ra, nhưng lại giống như giữa không trung có một đôi tay vô hình, trái móc cổ họng, phải chụp vào sườn, cùng đánh về phía Vương Tiểu Thạch.

Vương Tiểu Thạch đứng trong một tấc vuông, nhanh chóng lộn người theo thế “Hoành Giá Thiết Môn Thuyên”, bộ pháp lại chợt biến thành “Vân Long Đẩu Giáp”, tránh khỏi một chiêu “Cách Không Cầm Nã” này.

“Cách Không Ưng Trảo” của Nhanh Hạc Phát chiêu sau lại nhanh hơn chiêu trước, “Vi Đà Phủng Xử thức” lập tức cuốn đến. Chiêu còn chưa đi hết, “Trầm Lôi Tiết Địa”, “Thiết Vũ Lăng Phong” lại tiếp theo sau. Trên đánh dưới công, chưởng lực lăng không, vừa nhanh vừa mạnh. Hắn cũng không không chừa thời gian nghỉ ngơi, lập tức biến chiêu triệt chưởng, đổi chiêu hoán thức, nhanh như ánh chớp.

Chiêu này quả thật so với người dùng tay không thi triển “Cầm Nã thủ” cận chiến còn tiện lợi hơn, còn mãnh liệt gấp đôi.

Nhan Hạc Phát vừa ra tay, Vương Tiểu Thạch liền thở dài một tiếng.

Bạch Sầu Phi cũng ồ lên một tiếng. Hắn biết hiện giờ nếu đổi lại là mình, “Kinh Thần chỉ” cũng phải xuất ra.

Không biết Vương Tiểu Thạch ứng phó thế nào?

Vương Tiểu Thạch thở dài một tiếng, lập tức xuất đao.

Hắn vốn không rút đao, làm sao để xuất đao?

Hắn dùng tay làm đao.

Đao cắt không trung, đao thế phá không, đao kình xuyên không.

Mỗi chiêu của Nhan Hạc Phát vừa mới phát ra, đao khí đã cắt đứt dư kình của hắn.

Vì vậy cho dù “Cách Không Ưng Trảo” của Nhan Hạc Phát có đánh vào người, cũng giống như hoàn toàn mất đi tác dụng.

Nhan Hạc Phát mỗi lần phát chiêu, Vương Tiểu Thạch lại dùng cách không đao khí chặt đứt kình lực của hắn.

Đối phương vừa công một chiêu, hắn lại lập tức phá vỡ ngay.

Thân hình Nhan Hạc Phát lay động. Mái tóc của hắn trắng như lông hạc, nhưng gương mặt thì lại hồng hào như trẻ con, lúc kịch chiến lông mày và tóc dựng lên, khuôn mặt lại càng tuấn tú dị thường. Nhưng sau khi đánh ra ba bốn chục chiêu vẫn không hiệu quả, khuôn mặt của hắn đã càng lúc càng đỏ, cũng bắt đầu có chút thở dốc.

Vương Tiểu Thạch vẫn ung dung, chỉ nhìn chuẩn thế công của đối phương, đợi đối phương vừa phát chiêu thì mới phát đao.

Đây là đao gì?

Lúc này Bạch Sầu Phi đột nhiên nhớ tới “Thủ Đao”.

Nhưng thứ mà Vương Tiểu Thạch dùng không chỉ là “Thủ Đao”.

“Thủ Đao” còn không thể cách không phát kình.

Vương Tiểu Thạch dùng tay làm đao, tri triển tự nhiên giống như trong tay đang cầm một thanh trường đao dài trượng bảy, không gì không phá được, không thế công nào không khắc được, khống chế tự nhiên, như đao mà không phải đao, ý tại trước đao, đao tùy tâm đến.

“Tâm Đao” còn hơn cả “Thủ Đao”.

Vương Tiểu Thạch xuất thủ càng giống với “Tâm Đao”.

Mỗi lẫn hắn xuất đao, Nhan Hạc Phát lại luống cuống tay chân một trận.

Vương Tiểu Thạch vẫn không hề phản công, hắn chỉ phá chiêu.

Đao của hắn càng dùng càng nhanh, càng lúc càng ác liệt, trên Tam Hợp lâu đều bị đao khí lạnh lẽo bao trùm.

Nhưng địch thủ của hắn không chỉ có mình Nhan Hạc Phát.

Chu Tiểu Yêu, Nhâm Quỷ Thần và Đặng Thương Sinh cũng toàn lực ra tay.

“Âm Nhu miên chưởng”, “Quỷ Thần phách”, “Thương Sinh thích” và “Ưng trảo thủ” Nhan Hạc Phát cách không đan vào nhau, hóa thành một đoàn khí lưu vừa cương vừa nhu đánh về phía Vương Tiểu Thạch. Cùng lúc đó, phương vị của bốn người cũng nhanh chóng biến đổi sang càn, khôn, khảm, cách, cấn, chấn, tốn, đoái. Bốn phương vị lớn nhanh chóng chuyển dời, bao gồm hưu, sinh, thương, đỗ, cảnh, tử, kinh, khai; có lúc tạo thành “Tà nguyệt tam tinh” thức, có khi lại trở thành “Ngư Phụ Tát Võng” thức, liên tục xoay vòng. Trên mũi và thái dương của bốn người đều đã lấm tấm mồ hôi. Liên tục di chuyển và xuất chiêu, đây mới xem như bốn người bọn họ hoàn toàn thi triển bản lĩnh xuất chúng và một thân công lực của mình.

Đường Bảo Ngưu trước giờ lớn gan cũng cảm thấy mắt hoa đầu trệ.

Trương Thán vốn khôi hài thành tính cũng cảm thấy mắt ngây đầu ngốc.

Đao thế của Vương Tiểu Thạch dần dần suy yếu.

Trương Thán chợt hỏi:

- Ngươi có muốn bằng hữu của ngươi chết không?

Bạch Sầu Phi vốn đang tập trung quan sát trận chiến, trong mắt phát ra ánh sáng cuồng nhiệt, nghe vậy khẽ giật mình:

- Cái gì?

Trương Thán nói:

- Nếu ngươi không bỏ ngón tay của ngươi ra, Trương đại gia sẽ không thể đi giúp bằng hữu của ngươi, bằng hữu của ngươi sẽ chết.

Bạch Sầu Phi cười nói:

- Ngươi yên tâm, bằng hữu này của ta không dễ dàng chết như vậy đâu. Theo ta thấy, muốn lấy mạng của hắn trong kinh thành cũng chỉ có vài người đủ tư cách, nhưng cho dù bọn họ ra tay, nói không chừng ngược lại còn chết trên tay hắn.

Cặp mắt của Đường Bảo Ngưu vẫn chăm chú theo dõi trận chiến ngoạn mục này, nhưng trong tai lại không bỏ sót cuộc đối thoại của Trương Thán và Bạch Sầu Phi, vội hỏi:

- Bọn họ là ai? Có Đường cự hiệp ta không?

Ánh mắt của Bạch Sầu Phi vẫn nhìn chăm chú vào trận chiến, giống như nhìn một báu vật hiếm thấy, lẩm bẩm:

- Lôi Tổn, Tô Mộng Chẩm, ta, Quan Thất, Địch Phi Kinh, Lôi Động Thiên…

Bỗng nhiên trong trận bừng lên ánh kiếm.

Vương Tiểu Thạch đã phát ra phá không kiếm.

Hắn tay phải phát đao, tay trái xuất kiếm.

Đao kiếm vẫn còn trong vỏ. Nhưng hắn dùng tay làm đao kiếm, so với đao thật kiếm thật còn ác liệt hơn.

Bạch Sầu Phi nhìn thấy ánh kiếm, thanh âm chợt dừng, thất thanh nói:

- Không được, Lôi Động Thiên cũng không được.

Y nói xong câu này, tình thề trong trận đã biến đổi.

Nhâm Quỷ Thần đột nhiên phát hiện kình lực “Quỷ Thần phách” của mình bị chặt đứt, nội lực áp chế ngược lại. Hắn đang cố gắng triệt tiêu nội kình do mình phát ra, Vương Tiểu Thạch đã phát ra một kiếm về phía hắn.

Nhâm Quỷ Thần vội vã đón đỡ một kiếm này. Thân hình hắn bị bắn tung ra ngoài cửa sổ, sau đó huơ chân múa tay rớt xuống.

Đó là vì hắn ứng phó một kiếm này đã dùng hết toàn lực, ngay cả muốn dùng khinh công vọt lên cũng không đủ sức.

Lúc hắn rơi xuống lầu, cũng là lúc Đặng Thương Sinh phá tường bay ra.

Đặng Thương Sinh phải ứng phó với một đao của Vương Tiểu Thạch, lại bị “Thương Sinh thích” do mình phát ra áp chế ngược lại, vừa đỡ đòn đã bị đánh bay, phá tan tường gỗ rơi xuống lầu.

Chu Tiểu Yêu bị đao phong và “Âm Nhu miên chưởng” như cuồng phong mưa rào quay lại áp chế, vòng eo giống như cành liễu lay động, có lúc lướt lên xà ngang, có lúc lại bay lên cột nhà, giống như một con thuyền nhỏ nhấp nhô trong sóng to gió lớn và sấm chớp đùng đùng nhưng vẫn không bị nuốt chửng.

Mặc dù không bị nuốt chửng, nhưng cũng mất đi phương hướng.

Nhan Hạc Phát vẫn luôn dùng “Thiết Ngưu Canh Địa” chống đỡ, ngón tay kêu lên “phụp phụp”, mỗi khi đánh ra một chiêu thanh âm này càng lớn hơn.

Ánh đao chớp động, kiếm khí tung hoành, một đôi tay không của Vương Tiểu Thạch còn đáng sợ hơn so với đao kiếm thật.

Nhan Hạc Phát lông mày càng trắng, râu càng trắng, tóc cũng càng trắng, nhưng sắc mặt lại đỏ lên.

Hắn đột nhiên quát to một tiếng, phóng lên trời, một tay ôm lấy eo Chu Tiểu Yêu.

Vòng eo như rắn nước của Chu Tiểu Yêu giống như được truyền nguyên khí vào, đột nhiên bắn lên, cùng với Nhan Hạc Phát lướt ra ngoài cửa sổ. Đường Bảo Ngưu lấy làm kỳ lạ, bật thốt lên:

- Đánh không lại, muốn chạy à?

Lời còn chưa dứt, Nhan Hạc Phát, Chu Tiểu Yêu, Nhâm Quỷ Thần và Đặng Thương Sinh đã đồng loạt bay vào.

Hóa ra Nhan Hạc Phát hiểu rõ có chiến tiếp vẫn sẽ thất bại dưới “Cách Không Tương Tư đao” và “Lăng Không Tiêu Hồn kiếm” của Vương Tiểu Thạch, cho nên hắn quyết định từ bỏ, liền truyền nội lực vào Chu Tiểu Yêu giúp nàng thoát khỏi phong tỏa, sau đó hai người cùng nhảy ra ngoài cửa sổ, đỡ lấy Nhâm Quỷ Thần và Đặng Thương Sinh đang rơi xuống, lại trở vào Tam Hợp lâu.

Vương Tiểu Thạch vừa thấy bọn họ lên đến, phân biệt đứng tại đông nam tây bắc, trong lòng thầm than một tiếng.

Năm ngón tay của hắn vốn đã buông lỏng, 1úc này lại nhanh chóng khép vào.

Tay trái kiếm, tay phải đao.

Lúc Vương Tiểu Thạch vừa phát ra “Lăng Không Tiêu Hồn kiếm”, Bạch Sầu Phi chợt nhớ tới một nhân vật danh chấn thiên hạ.

Lãnh Huyết.

Lãnh Huyết trong “Tứ Đại Danh Bộ”, bình sinh giao đấu với người khác chỉ tiến chứ không lùi, chỉ công chứ không thủ. Tuyệt học “Tứ Thập Cửu kiếm” không có thức nào quay kiếm về phòng thủ. Nghe nói kiếm thứ bốn mươi tám của y là dùng kiếm gãy làm chiêu, về sau lại sáng tạo ra kiếm thứ bốn mươi chín dùng lưỡi kiếm làm chiêu, ngoài ra còn kiếm thứ năm mươi, một kiếm cuối cùng.

“Kiếm Chưởng”.

Rất ít người có thể thoát khỏi “Kiếm Chưởng” của Lãnh Huyết, dù là người võ công cao hơn y cũng không ngoại lệ.

“Kiếm Chưởng” của Lãnh huyết không hề nổi danh, bởi vì đó là sát chiêu của y.

Sát chiêu của một người, càng ít người biết thì lại càng hiệu quả. Ngươc lại, sát chiêu nếu để cho người khác biết quá nhiều, chưa chắc có thể xem là đòn sát thủ.

Lãnh Huyết đem chưởng và kiếm hợp lại làm một, chưởng chính là kiếm, kiếm chính là chưởng, kiếm còn người còn, kiếm mất người mất.

“Lăng Không Tiêu Hồn kiếm” của Vương Tiểu Thạch lại không đồng dạng.

Đã không có chưởng, cũng không có kiếm.

Hắn dùng có thể là chưởng, cũng có thể là kiếm, lúc chưởng lúc kiếm, không chưởng không kiếm, nhưng khi phối hợp với đao nơi tay phải, tay trái của hắn lại rõ ràng là kiếm, phát huy ra uy lực của kiếm, thâm chí còn phát huy uy lực mà kiếm không thể có.

Vì vậy uy lực của kiếm nơi tay trái Vương Tiểu Thạch có thể xem là bị đao nơi tay phải bức ra, mà uy lực của đao nơi tay phải cũng là bị kiếm nơi tay trái dẫn phát.

Loại uy lực này làm cho người ta cảm thán, làm cho người tặc lưỡi, làm cho Bạch Sầu Phi chỉ có một suy nghĩ: “Không biết ‘Tam Chỉ Đạn Thiên’ của mình giao đấu với ‘Cách Không Tương Tư đao’ và ‘Lăng Không Tiêu Hồn kiếm’ của Vương Tiểu Thạch, rốt cuộc ai thắng ai thua?”

Nếu như y không thể giao đấu với tuyệt thế kỳ đao, hãn thế kỳ kiếm này, có thể nói là một chuyện vô cùng đáng tiếc.

Vẻ mặt của Vương Tiểu Thạch cũng đang nuối tiếc.

- Nếu cứ tiếp tục đánh, ta cũng chịu không nổi nữa.

Hắn chắp tay nói:

- Bốn vị hãy dừng tay! Chúng ta vốn không thù không oán, sao nhất định phải phân sống chết.

Bốn người nhìn nhau một cái.

Nhan Hạc Phát sầm mặt nói:

- Sai rồi.

Vương Tiểu Thạch biết bốn người nhất định không chịu thôi. Trên thế gian có bao nhiêu người dũng cảm tiếp chiến mà lại chịu thừa nhận thất bại? Hắn chỉ đành nói:

- Như vậy…

Nhan Hạc Phát kiên quyết nói:

- Chúng ta không đánh nữa.

Vương Tiểu Thạch sững sờ, vội nói:

- Đã nhường, đã nhường.

Nhan Hạc Phát cắt lời:

- Cái gì mà đã nhường, chúng ta vốn không có nhường, đã dùng hết toàn lực nhưng vẫn đánh không lại ngươi.

Hắn ngừng một chút mới nói:

- Chúng ta tuyệt đối đánh không lại ngươi. Chúng ta thua.

Vương Tiểu Thạch lại giật mình, trong lòng thầm nghĩ: “Bốn vị thánh chủ này không hổ là nhân vật thành danh, lại dám thừa nhận thất bại trước mặt mọi người như vậy.”

Nhan Hạc Phát nói tiếp:

- Nhưng chúng ta cũng rất tiếc.

Vương Tiểu Thạch ngạc nhiên hỏi:

- Vì sao?

Nhan Hạc Phát khẽ thở dài nói:

- Bởi vì chúng ta không giữ được mạng cho ngươi nữa.

Vương Tiểu Thạch không hiểu.

Nhan Hạc Phát nói:

- Bởi vì Thất Thánh chủ đã đến rồi.

Hắn bổ sung:

- Vừa rồi khi chúng ta bay xuống, trông thấy Thất Thánh chủ và Ngũ Thánh, Lục Thánh đã đến dưới lầu.

Bạch Sầu Phi thầm cả kinh, bởi vì có ba người đã đến bên dưới Tam Hợp lâu, nhưng hắn lại không hề phát giác ra.

Chỉ thấy vẻ mặt của Đặng Thương Sinh, Nhâm Quỷ Thần và Chu Tiểu Yêu đều rất kỳ lạ, giống như thương tiếc, giống như vui mừng, lại giống như cười trên nỗi đau của người khác. Tóm lại là ánh mắt của bọn họ đều như đang nhìn mấy người sắp chết một lần cuối cùng.

Vương Tiểu Thạch cảm thấy không phục, hừ một tiếng nói:

- Mê Thiên Thất Thánh chủ là nhân vật nào, ta đã muốn gặp từ lâu rồi.

Chợt nghe dưới lầu có một giọng nói non nớt vang lên:

- Muốn gặp ta thì cút xuống đây!

Vương Tiểu Thạch cười hì hì nói:

- Ta muốn gặp ngươi, sao ngươi không cút lên đây?

Hắn vừa nói xong câu này, trước mặt và dưới chân đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương