Lolita
-
Chương 39
Giờ đây tôi phải đối mặt với một nhiệm vụ khó chịu là ghi chép sự xuống dốc rõ rệt về đạo đức của Lolita. Cho dù nàng chưa bao giờ đóng góp gì nhiều vào ngọn lửa tình mà nàng đã thổi bùng lên, thì cũng không có món lợi thuần túy nào từng được đặt lên hàng đầu. Nhưng tôi yếu đuối, tôi không khôn ngoan, nymphet nữ sinh của tôi giam cầm tôi trong cảnh nô lệ. Trong khi nhân tính teo lại, thì dục vọng, sự mềm yếu, nỗi thống khổ chỉ phồng lên; và nàng lợi dụng điều này.
Khoản tiền trợ cấp hàng tuần của nàng, trả cho nàng dưới điều kiện nàng hoàn thành nghĩa vụ cơ bản của mình, là hai mươi mốt xu vào lúc bắt đầu thời kỳ Beardsley — và tăng lên đến một đô la năm xu trước khi nó kết thúc. Đây còn hơn là một sự thu xếp hào phóng bởi lẽ nàng thường xuyên nhận được từ tôi mọi thứ quà nhỏ và được đáp ứng đòi hỏi về bất cứ buổi đi xem phim dưới trăng hay món đồ ngọt nào — đương nhiên, dù vậy thì tôi vẫn có thể âu yếm đòi thêm một nụ hôn, hoặc thậm chí nguyên một bộ sưu tập đủ kiểu mơn trớn, vào những khi tôi biết nàng cực kỳ thèm thuồng trò vui trẻ con nào đó. Tuy thế, không dễ thương lượng với nàng. Chỉ cần làm rất lờ phờ, nàng đã kiếm ngon ơ ba xu — hoặc ba đồng năm xu — mỗi ngày; và nàng tỏ ra là một kẻ đàm phán tàn nhẫn mỗi khi nàng có quyền từ chối tôi những bùa yêu cực lạc lạ lùng, chầm chậm, phá đời, thứ bùa yêu mà nếu không có nó thì có lẽ tôi chẳng thể sống lâu hơn vài ngày liên tục, và thứ mà, vì chính bản chất bạc nhược của tình yêu, tôi không thể giành được bằng vũ lực. Hiểu rõ về ma thuật và sức mạnh trong cái miệng mềm mại của chính mình, nàng tìm được cách — qua một năm học! — tăng giá tiền thưởng cho một lần ái ân khác thường lên đến ba, thậm chí bốn đô la.
Ôi thưa độc giả! Xin đừng cười, khi quý vị hình dung tôi, trên chính cái trăn khoái lạc ấy, ầm ĩ xả những đồng mười xu, hai lăm xu, và đồng đô la bạc cực to, như một cái máy phun của cải nào đó, trầm vang, xủng xoảng, hoàn toàn loạn trí; và ngay trên đỉnh cơn kinh giật ấy nàng sẽ giữ chặt vốc xu trong nắm tay nhỏ xíu của nàng, nắm tay mà, đằng nào thì, sau đấy tôi vẫn bắt nới lỏng ra trừ khi nàng trốn được tôi, chuồn đi giấu chiến lợi phẩm. Và cứ cách ngày tôi lại đi tuần xung quanh toàn bộ khu vực trường học, bước trên đôi chân hôn mê đi thăm các tiệm giải khát, nhòm ngó vào những ngõ hẻm mờ tối, lắng nghe tiếng cười con gái bay xa dần giữa nhịp tim rộn ràng của tôi và tiếng xào xạc lá rơi, thỉnh thoảng tôi cũng lẻn vào phòng nàng xem kỹ những tờ giấy rách trong cái giỏ rác vẽ hoa hồng, ngắm nghía dưới gối cái giường trinh khiết mà tôi vừa mới tự dọn. Một lần tôi tìm thấy tám tờ một đô la kẹp vào một trong những cuốn sách của nàng (thật thích hợp — Đảo Giấu Vàng), lần khác thì cái hốc trên tường đằng sau bức tranh Người Mẹ của Whistler mang lại khoảng hai mươi tư đô la và ít xu lẻ — hình như là hai mươi tư đô la và sáu mươi xu — mà tôi lặng lẽ lấy đi, sau đó, vào ngày hôm sau, nàng buộc tội, ngay trước mặt tôi, bà Holigan trung thực thành một con mụ trộm cắp bẩn thỉu.
Cuối cùng, nàng cũng tỏ ra xứng đáng với chỉ số thông minh của mình bằng cách tìm được nơi cất giấu an toàn hơn mà tôi không bao giờ phát hiện ra; nhưng đến lúc đó tôi đã quyết liệt đưa giá xuống bằng việc buộc nàng phải kiếm tìm sự chấp thuận cho tham gia vào chương trình diễn kịch ở trường theo một cách thức cứng rắn và buồn nôn; vì cái mà tôi sợ nhất không phải là nàng có thể làm tôi phá sản, mà là nàng có thể gom góp đủ tiền để chạy trốn. Tôi tin cô bé đáng thương có đôi mắt dữ dằn ấy đã tính toán rằng chỉ cần có năm mươi đô la trong ví là nàng có thể bằng cách này cách khác đến được Broadway hay Hollywood — hay nhà bếp hôi hám bẩn thỉu của quán ăn bình dân nào đó (Cần Người Phụ Việc) trong một bang buồn thảm từng là thảo nguyên, lộng gió, lấp lánh sao, nào xe hơi, nào quán bar, nào lũ bồi bàn, và tất cả mọi thứ đều nhơ bẩn, rách rưới, chết chóc.
Khoản tiền trợ cấp hàng tuần của nàng, trả cho nàng dưới điều kiện nàng hoàn thành nghĩa vụ cơ bản của mình, là hai mươi mốt xu vào lúc bắt đầu thời kỳ Beardsley — và tăng lên đến một đô la năm xu trước khi nó kết thúc. Đây còn hơn là một sự thu xếp hào phóng bởi lẽ nàng thường xuyên nhận được từ tôi mọi thứ quà nhỏ và được đáp ứng đòi hỏi về bất cứ buổi đi xem phim dưới trăng hay món đồ ngọt nào — đương nhiên, dù vậy thì tôi vẫn có thể âu yếm đòi thêm một nụ hôn, hoặc thậm chí nguyên một bộ sưu tập đủ kiểu mơn trớn, vào những khi tôi biết nàng cực kỳ thèm thuồng trò vui trẻ con nào đó. Tuy thế, không dễ thương lượng với nàng. Chỉ cần làm rất lờ phờ, nàng đã kiếm ngon ơ ba xu — hoặc ba đồng năm xu — mỗi ngày; và nàng tỏ ra là một kẻ đàm phán tàn nhẫn mỗi khi nàng có quyền từ chối tôi những bùa yêu cực lạc lạ lùng, chầm chậm, phá đời, thứ bùa yêu mà nếu không có nó thì có lẽ tôi chẳng thể sống lâu hơn vài ngày liên tục, và thứ mà, vì chính bản chất bạc nhược của tình yêu, tôi không thể giành được bằng vũ lực. Hiểu rõ về ma thuật và sức mạnh trong cái miệng mềm mại của chính mình, nàng tìm được cách — qua một năm học! — tăng giá tiền thưởng cho một lần ái ân khác thường lên đến ba, thậm chí bốn đô la.
Ôi thưa độc giả! Xin đừng cười, khi quý vị hình dung tôi, trên chính cái trăn khoái lạc ấy, ầm ĩ xả những đồng mười xu, hai lăm xu, và đồng đô la bạc cực to, như một cái máy phun của cải nào đó, trầm vang, xủng xoảng, hoàn toàn loạn trí; và ngay trên đỉnh cơn kinh giật ấy nàng sẽ giữ chặt vốc xu trong nắm tay nhỏ xíu của nàng, nắm tay mà, đằng nào thì, sau đấy tôi vẫn bắt nới lỏng ra trừ khi nàng trốn được tôi, chuồn đi giấu chiến lợi phẩm. Và cứ cách ngày tôi lại đi tuần xung quanh toàn bộ khu vực trường học, bước trên đôi chân hôn mê đi thăm các tiệm giải khát, nhòm ngó vào những ngõ hẻm mờ tối, lắng nghe tiếng cười con gái bay xa dần giữa nhịp tim rộn ràng của tôi và tiếng xào xạc lá rơi, thỉnh thoảng tôi cũng lẻn vào phòng nàng xem kỹ những tờ giấy rách trong cái giỏ rác vẽ hoa hồng, ngắm nghía dưới gối cái giường trinh khiết mà tôi vừa mới tự dọn. Một lần tôi tìm thấy tám tờ một đô la kẹp vào một trong những cuốn sách của nàng (thật thích hợp — Đảo Giấu Vàng), lần khác thì cái hốc trên tường đằng sau bức tranh Người Mẹ của Whistler mang lại khoảng hai mươi tư đô la và ít xu lẻ — hình như là hai mươi tư đô la và sáu mươi xu — mà tôi lặng lẽ lấy đi, sau đó, vào ngày hôm sau, nàng buộc tội, ngay trước mặt tôi, bà Holigan trung thực thành một con mụ trộm cắp bẩn thỉu.
Cuối cùng, nàng cũng tỏ ra xứng đáng với chỉ số thông minh của mình bằng cách tìm được nơi cất giấu an toàn hơn mà tôi không bao giờ phát hiện ra; nhưng đến lúc đó tôi đã quyết liệt đưa giá xuống bằng việc buộc nàng phải kiếm tìm sự chấp thuận cho tham gia vào chương trình diễn kịch ở trường theo một cách thức cứng rắn và buồn nôn; vì cái mà tôi sợ nhất không phải là nàng có thể làm tôi phá sản, mà là nàng có thể gom góp đủ tiền để chạy trốn. Tôi tin cô bé đáng thương có đôi mắt dữ dằn ấy đã tính toán rằng chỉ cần có năm mươi đô la trong ví là nàng có thể bằng cách này cách khác đến được Broadway hay Hollywood — hay nhà bếp hôi hám bẩn thỉu của quán ăn bình dân nào đó (Cần Người Phụ Việc) trong một bang buồn thảm từng là thảo nguyên, lộng gió, lấp lánh sao, nào xe hơi, nào quán bar, nào lũ bồi bàn, và tất cả mọi thứ đều nhơ bẩn, rách rưới, chết chóc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook