Sau hôm đó, tôi bắt đầu viết bức thư tỏ tình.
Tờ giấy màu hồng nhạt là màu đẹp nhất, mang theo tâm tư thiếu nữ cũng là tôi lén bố mẹ mua trên mạng.Tôi đi mua một cây bút hiệu Mitsubishi, khi viết thư tôi đeo găng tay nhựa trong vì sợ viết nguệch ngoạc chữ nào.

Thậm chí, tôi viết theo phông chữ trong sách, vì chữ tôi không đẹp lắm.
Về nội dung bức thư, tôi đánh máy bản thảo trong văn bản word, cân nhắc kỹ từng chữ rồi chép vào giấy viết thư.
Tôi đã làm mọi thứ cực kỳ nghiêm túc, và chỉ muốn anh cảm nhận được sự chân thành của tôi khi anh ấy nhận được bức thư.

Ngoại trừ một điều, tôi đã không ký tên mình.
Sau này người ta nói do hồi hộp quá nên quên mất, nhưng chỉ có mình biết vì rụt rè quá.

Tôi không dám cho anh ấy biết bức thư này do tôi viết khi chưa biết kết quả ra sao, tôi không thể chịu đựng được hậu quả nặng nề là bị từ chối, thậm chí bị từ chối tất cả.
Vì vậy, mọi thứ hoàn toàn bị tôi làm hỏng.
Anh đã nhận được bức thư tỏ tình nhưng lại nhận nhầm đối tượng gửi thư.

Anh đặt lá thư lên bàn của cô gái xinh đẹp nhất lớp, nói nhỏ: “Tớ biết ý của cậu, nhưng tớ xin lỗi, tớ đã…”
Cô gái đang làm bài tập, lúc này mới ngẩng đầu lên, vừa kinh ngạc vừa khó chịu nhìn anh: “Lâm Chi Chú, mẹ nó cậu có bệnh sao? Cậu làm gì vậy, cậu cho rằng tôi sẽ thích cậu sao?!”
Cái tên mà tôi coi như báu vật và nhút nhát đến mức không dám viết vào nhật ký đã bị cô ấy gọi một cách thản nhiên và khinh thường.

Có vẻ như những cô gái xinh đẹp và kiêu hãnh sẽ luôn có một đặc quyền như vậy, hay nói cách khác là sự thản nhiên, thứ mà tôi ghen tị nhưng không bao giờ có được.
Mấy nam sinh ở hàng sau trong lớp cười đắc thắng: “Oa, cậu ta thật sự tin à!” Điều này càng làm cho nữ sinh tức giận.


Cô ấy vò tờ giấy viết thư thành một quả bóng rồi đập mạnh vào tấm bảng đen ở bức tường phía sau, quả bóng giấy nảy xuống đất rồi bị ai đó giẫm lên.
Trái tim tôi dường như cũng bị bóp nát.
Lâm Chi Chú sững sờ đứng ở nơi đó, ánh sáng trong mắt dường như hoàn toàn bị dập tắt.

Anh lẩm bẩm một lời xin lỗi, sau đó cúi đầu và đi về phía tôi—không, về phía chỗ ngồi của anh ấy.

Anh ấy cứ lướt qua vị trí của tôi, giống như lướt qua tuổi trẻ của tôi, không có điểm dừng.
Sau giờ học, tôi nán lại đến cuối, giả vờ quét lớp, tìm khắp lớp nhưng không thấy lá thư nhàu nát.

Có lẽ nó đã bị cậu học sinh trực nhật hôm nay quét vào sọt rác, cùng với suy nghĩ của một cô gái khiêm tốn, nhút nhát như tôi.
Hết chương 3..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương