Mặt trời dần ngã về tây nắng trong ấm áp, Hà Trọng Anh hoàn hảo lôi kéo Bạch Vân Phi cùng mình đi thả diều.

Hai người chậm rãi tản bộ đi qua Kiều Lam, đến một cánh đồng xuyến chi trắng xóa không thấy điểm dừng.

Hà Trọng Anh nâng con diều giấy vừa mới làm được, hướng Bạch Vân Phi mỉm cười nói: “Ta dạy ngươi chơi nhé?”
“Ân.”
An tĩnh nhắm mắt cảm nhận hướng gió, phát hiện gió từ phía nam thổi tới, liền ném con diều về hướng bắc.

Diều gặp gió bay cao hòa cùng đám mây trắng phiêu bồng, Hà Trọng Anh khéo léo thả dây thu dây khi cần thiết.

Con diều bay lượn ở trên bầu trời xnah thẫm, cảm giác như sắp chạm đến chín tầng mây.
Hà Trọng Anh vui thích cười lớn, đưa cuộn dây cho Bạch Vân Phi: “Ngươi thử đi.”
Bạch Vân Phi ngẩng đầu nhìn con diều trên cao, máy móc cầm lấy cuộn dậy Hà Trọng Anh đưa tới.

Tuy là lần đầu trải nghiệm thả diều nhưng nàng làm cũng không tồi, con diều thỏa thích bay lượn cùng mây trắng.
“Vân Phi tỷ tỷ ngươi thật lợi hại, nó bay thật cao nha!”
Nghiêng đầu nhìn sang Hà Trọng Anh, bỗng nhiên rất thích nụ cười của nàng, ấm áp dịu dàng không pha chút tạp niệm.

Chỉ muốn giữ mãi nụ cười trên môi tiểu nha đầu, càng muốn nàng mãi cười vui như vậy.
Phát hiện Bạch Vân Phi đang quan sát, hai gò má Hà Trọng Anh bỗng chốc ửng hồng, lúng túng đảo mắt nhìn sang nơi khác.

Bạch Vân Phi không thu hồi tầm nhìn, chuyên chú ngắm nhìn Hà Trọng Anh, dây diều trong tay cứ dài ra dài ra như vô tận.
Hà Trọng Anh xấu hổ di chuyển đến trước mặt Bạch Vân Phi, vươn tay ôm lấy thắt lưng nàng thỏ thẻ: “Vân Phi tỷ tỷ, ta thật sự rất thích ngươi, ngươi ở lại có được hay không?”
Bạch Vân Phi ngẩn người hồi lâu, đây cũng là lời mà nàng muốn nghe nhất.

Nhưng căn bản không thể đáp lại tình cảm đơn thuần đầu tiên của Hà Trọng Anh, bản thân nàng cũng là thân bất do kỉ mà thôi.


Lời định nói lại cứ ngập ngừng không thể nói ra, Bạch Vân Phi buông lỏng tay, dây diều đứt đoạn vụt bay lên cao.
Đôi khi buông tay chính là một loại hạnh phúc.
Bạch Vân Phi kéo tay Hà Trọng Anh ra, lạnh lẽo mở miệng: “Ngày mai ta trở về.”
Hà Trọng Anh sửng sốt níu vội tay nàng: “Vân Phi tỷ tỷ người đừng đi!”
“Ta không có lí do ở lại.”
“Coi như vì ta cũng được, làm ơn ngươi đừng đi, ta cầu xin ngươi.”
Bạch Vân Phi khẽ lắc đầu lần nữa đẩy Hà Trọng Anh ra: “Xin lỗi.”
Nói rồi nàng xoay người rời đi, không quay lại, sợ mình sẽ có lúc yếu lòng mà hối hận với quyết định của bản thân mình.
“Vân Phi! Vân Phi!”
Hà Trọng Anh suy sụp ngồi xổm dưới đất bưng mặt khóc, giống như đứa trẻ bị mất thứ đồ mình yêu thích mà khóc thật to, khóc đến giọng cũng khàn đi.

Tại sao chứ? Sao lại nhẫn tâm bỏ đi, thật sự Vân Phi tỷ tỷ không thích nàng chút nào sao?
“Vân Phi!!!”
====================
Bạch Vân Phi lặng lẽ rời đi vào lúc nửa đêm, Hà Trọng Anh cũng không hề hay biết, cũng chẳng để lại lời nào.

Chỉ duy nhất một chiếc khăn tay Bạch Vân Phi tặng nàng vẫn còn giữ bên người, mỗi đêm đều đem nó ra ngắm nghía.

Trên khăn đã thêu tên Bạch Vân Phi, Hà Trọng Anh tự tay thêu thêm tên mình lên trên, mệt mỏi ôm nó ngủ thiếp lúc nào cũng không hay biết.
Bạch Vân Phi rời đi cũng hơn bốn tháng, Hà Trọng Anh trong khoảng thời gian này giống như người vô hồn, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt.

Nhưng nàng vốn là tiểu nữ anh cứng cỏi, càng không tin Bạch Vân Phi không thích mình.

Suy nghĩ mấy đêm liền gói gọn hành trành rời khỏi Phù Lãng sơn trong lúc nửa đêm.
Đường đi đến kinh thành vô cùng hiểm trở phải mất hơn ba tháng mới đến nơi, Hà Trọng Anh có chút khiếp sợ trước vẻ nhộn nhịp hối hả.

Đáng tiếc lại đúng thời điểm chinh chiến nổi lên, khắp nơi rơi vào loạn lạc, ‘Cửu phượng đoạt vị’ chấn động cả Liên Hạ quốc.


Khắp nơi xảy ra những đợt nổi dậy phản đối nữ đế rồi cũng có những trận đàn áp, máu chảy thành sông nhuộm đỏ cả con sông vô danh đi qua thành Hàm Luân.

Những người ngoại thành như Hà Trọng Anh đều đổ về thành Hàm Luân, vì ở nơi đó xảy ra bạo loạn nổi dậy của Thiết Kinh tộc.

Nghe nói mẫu thân nàng chết trong trận chiến này.

Hà Trọng Anh sụp đổ lại không thể quay về chịu tang mẫu thân, khắp nơi loạn lạc quay về chỉ còn đường chết, nàng buộc lòng phải đi tiếp tìm Bạch Vân Phi.
Suốt đường đi, Hà Trọng Anh liên tục hỏi, chân đau cũng không dám dừng lại.

Chỉ sợ dừng lại Bạch Vân Phi sẽ chuyển sang nơi khác sinh sống, càng sẽ không tìm được nàng ấy.

Đến được thành Hàm Luân cực kì gian nan, Hà Trọng Anh đi đến đâu cũng hỏi nhưng nghe đến tên Bạch Vân Phi thì ai cũng sợ hãi xua đuổi nàng, cũng không ai chịu nói cho nàng biết tung tích người cần tìm.
Hà Trọng Anh đi suốt ba tháng ròng, trụ không nổi mà mệt mỏi ngất đi ở bên vệ đường.

Lúc tỉnh dậy đã là ba ngày sau, vừa vặn nhìn thấy bên giường là một nữ tử mặc tử y thanh nhã, bên gò má trái vẽ hồ điệp song phi.
“Ngươi tỉnh rồi?”
“Ngươi là?”
“Ta thấy ngươi ngất giữa đường nên đưa ngươi về dược quán.” Nữ tử đứng dậy chỉnh sửa y phục trên người, lạnh nhạc nói: “Nếu ngươi khỏe rồi thì nên về nhà đi, ở đây xảy ra loạn lạc không thể ở lâu được.”
“Nhưng ta phải đi tìm phu tế* của mình.” (phu tế: chồng)
“Phu tế của ngươi?” Nữ tử thoáng chau mày nghi hoặc: “Ngươi nói thử đi, nếu ta biết sẽ chỉ cho ngươi.”
“Nàng gọi Bạch Vân Phi, nàng nói chỉ cần vào kinh hỏi sẽ có người chỉ ta.”
“Bạch Vân Phi!? Ngươi nói nàng ta là phu tế của ngươi?”
Nghe giọng điệu của nữ tử kia có vẻ biết tung tích Bạch Vân Phi, Hà Trọng Anh cuống quít bám lấy tay nàng: “Ngươi biết nàng ở đâu mau nói cho ta đi!”
Nữ tử có chút đau đầu: “Biết là tất nhiên nhưng sao ngươi quen được kẻ nghiện rượu đó?”
“Nghiện rượu?” Hà Trọng Anh lắc đầu ngoày ngoạy: “Nàng không phải kẻ nghiện rượu.”
“Sao ngươi quen biết nàng?”

“Ta gặp Vân Phi ở núi Phù Lãng, ta đưa nàng về trị thương.”
“Vậy à.” Nữ tử đứng dậy, cầm theo song kiếm của mình nói tiếp: “Được rồi, đi theo ta, ta dẫn ngươi đi gặp Bạch Vân Phi.”
“Đa tạ cô nương.” Hà Trọng Anh cuống quít cảm ơn, chợt nhớ một chuyện mà quay đầu hỏi: “Mà cô nương tên gì?”
Nữ tử lạnh nhạt đáp trả: “Hạ Khuynh!”
“Hạ cô nương, lần nữa đa tạ.”
“Không có gì, đi thôi nào.”
Hạ Khuynh vốn dĩ không phải người tốt nhưng thấy nữ anh này thật sự rất đáng thương nên quyết định đưa về gặp Bạch Vân Phi.

Hà Trọng Anh cũng rất ngoan ngoãn chỉ biết lầm lũi đi theo sau, ôm theo một tay nải to, không dám mở miệng hỏi chuyện, lặng lẽ đưa mắt nhìn ngắm xung quanh.
Không tốn nhiều thời gian đã đến được phủ Phượng Dân công chúa, Hạ Khuynh tự nhiên đẩy cửa đi vào không quên dẫn theo cả Hà Trọng Anh.
Sát thủ từ trên nóc nhà nhảy xuống cản nàng lại: “Hạ Khuynh ngươi mang ai về vậy?”
“Thê tử của Vân Phi.”
“Cái gì?” Sát thủ sửng sốt: “Lão Bạch có thê tử sao?”
“Đừng hỏi nhiều nữa, Vân Phi đâu rồi?”
“Đang ở ngoài sân.”
Hạ Khuynh chau mày hỏi tiếp: “Uống rượu nữa sao?”
Hắn nhún vai tỏ vẻ thờ ơ: “Ngày nào mà không uống đâu.”
“Được rồi, ta đưa nàng ta vào, ngươi tiếp tục làm việc của mình đi.”
Hạ Khuynh tiếp tục dẫn Hà Trọng Anh đi ra sân.
Hà Trọng Anh hồi hộp siết chặt tay nải của mình, sau mấy tháng cực khổ nàng cuối cùng cũng tìm được Bạch Vân Phi rồi.

Có chút lo lắng, Hà Trọng Anh chỉnh lại tóc tai y phục của mình, muốn Bạch Vân Phi thấy nàng trong bộ dạng đẹp nhất.
Hạ Khuynh liếc nhìn Hà Trọng Anh, lắc đầu thở dài.
Tiếng gió thổi xào xạt, góc sân chìm vào yên lặng chỉ có một bạch y nhân xoay lưng về phía hai người.
Hạ Khuynh chỉ vào bạch y nhân kia mà nói: “Nàng ở đấy, cô nương tự nhiên.”
“Đa tạ Hạ cô nương.”
“Không cần khách sáo, ta đi trước đây.”
Đợi khi Hạ Khuynh đi rồi Hà Trọng Anh mới chạy đến ôm chầm lấy Bạch Vân Phi, nghẹn ngào gọi mấy tiếng: “Vân Phi, Vân Phi.”
Bạch Vân Phi cơ hồ nghe thấy tiếng của Hà Trọng Anh, chợt lại nghĩ mình thật sự uống say rồi, làm sao Hà Trọng Anh lại ở đây được.

Tiếp tục nâng cao bình rượu, một ngụm lại một ngụm thiêu đốt cổ họng.
Hà Trọng Anh đoạt lấy bình rượu trong tay nàng: “Vân Phi tỷ tỷ, sao người lại uống rượu chứ?”

Lúc này Bạch Vân Phi chắc chắn mình không có say, đúng là Hà Trọng Anh đang ở trước mặt nàng, còn gọi tên nàng rất thành khẩn.
“T-Trọng Anh…”
“Vân Phi!” Hà Trọng Anh ôm chầm lấy Bạch Vân Phi: “Người ta rất nhớ, rất nhớ người đó, Vân Phi tỷ tỷ!!”
Xúc cảm ấm áp cùng hương thơm quen thuộc của Hà Trọng Anh khiến Bạch Vân Phi si mê muốn vươn tay ôm lấy nàng.

Nhưng chợt nhớ gì đó vội vàng đem nàng đẩy mạnh ra, hương thơm ngọt ngào nháy mắt tan biến.
“Ngươi đến đây làm gì?”
“Ta đã nói rồi, ta rất nhớ Vân Phi tỷ tỷ.

Ta cố tình lặn lội từ Phù Lãng sơn đến đây lại không nghe ngươi hỏi ta có mệt hay không.”
“Ngươi mau về Phù Lãng sơn đi!”
“Khó khăn lắm người ta mới đến được đây, sao lại bắt người ta về!?”
Bạch Vân Phi lớn tiếng quát nạt: “Ta không thích nhìn thấy ngươi, ngươi đi về đi!”
“Sao!?”
Hà Trọng Anh sửng sốt một lúc lâu, hốc mắt hoe đỏ: “Không thích? Ta vì Vân Phi ngươi lặn lội từ Phù Lãng đến đây, không dám nghỉ một ngày nào, vậy mà người có thể nhẫn tâm nói ra những lời này sao?”
“Vậy ngươi muốn ta nói thế nào ngươi mới chịu đi?”
Hà Trọng Anh suy sụp khóc không thành tiếng: “Ta không về, ta chỉ muốn ở cạnh ngươi thôi!”
“Hà Trọng Anh!”
“Bạch Vân Phi, sao ngươi lại quát nạt người của ngươi như vậy?”
Bạch Vân Phi giật mình nhìn lên, nhận rõ là ai vội vàng khom người hành lễ: “Tham kiến Phượng Dân công chúa.”
Chu Tĩnh tiêu sái bước đến dìu Hà Trọng Anh đứng dậy: “Hà cô nương không nên tự làm bản thân chịu thiệt, Hạ Khuynh đã nói với ta về ngươi, ngươi có thể yên tâm ở lại đây không cần phải lo lắng.”
“Nhưng ta…”
“Được rồi, được rồi, bây giờ không thích thì bắt đầu bồi đắp tình cảm, sẽ có lúc thích mà đúng không?”
Bạch Vân Phi khó xử mở miệng: “Ta…”
Không để nàng kịp nói hết, công chúa điện hạ đã chen ngang: “Vân Phi được rồi, đưa Hà cô nương về phòng đi.”
Hà Trọng Anh lau nước mắt, cúi đầu nói: “Đa tạ Phượng Dân công chúa.”
“Không cần đa tạ.”
Chu Tĩnh cao giọng ra lệnh: “Vân Phi, ngươi đứng ngây người ở đó làm gì?”
“Vâng.”
Hà Trọng Anh lập tứcvui vẻ trở lại, nắm lấy tay của Bạch Vân Phi: “Ta nhất định sẽ khiến Vân Phi ngươi thích ta.”
Bạch Vân Phi âm thầm thở dài..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương