Sau khi Tạ phu nhân rời đi, mẫu thân cứ nhìn ta, muốn nói lại thôi, rồi kéo phụ thân vào phòng thì thầm.

 

Phụ thân nhìn ta cũng muốn nói lại thôi.

 

Ta sờ sờ mặt mình, lần đầu tiên nghi ngờ dung mạo của bản thân.

 

Chẳng lẽ ta lớn lên xấu đến vậy sao?

 

Thẩm Viễn gọi ta lại, căn dặn:

 

“Phải tỏ ra thờ ơ, nhất định kéo dài với Tạ Tử Thần ba, năm năm.”

 

“Để xem hắn còn giữ được cái dáng vẻ không thể không có muội nữa không.”

 

Ta ho khan một hồi:

 

“Ca! Huynh có từng nghĩ đến định lực của muội không? Ba, năm năm sao?

 

Muội đối với Tạ Tử Thần, hoàn toàn không có chút sức chống cự nào cả!”

 

Quả nhiên, nói xui thì linh.

 

Khi ta ra ngoài đi dạo tiệm trang sức, mẫu thân bị một phu nhân quen kéo sang tiệm bên cạnh xem vải.

 

Phía sau có người bước đến gần, ta cứ tưởng là Thẩm Viễn đến đón mình.

 

Bèn nói:

 

“Ca, cái này và cái kia hình như nhà mình chưa có, huynh mua giúp muội đi.”

 

Ai ngờ giọng của Tạ Tử Thần vang lên:

 

“Được!”

 

Ta quay lại, ngạc nhiên nhìn hắn.

 

Chân của hắn đối với bên ngoài đã được tuyên bố là khỏi hẳn, giờ đây lại là một thiếu niên phong độ tuấn tú, đứng bên cạnh ta, khí thế khiến người ta thấy áp lực.

 

Có lẽ hắn cũng nhận ra, bèn hơi lùi về phía sau một bước.

 

“Còn muốn gì nữa, ta mua giúp nàng.”

 

Ta khẽ đỏ mặt:

 

“Không cần đâu, ta có tiền. Ta tưởng ngài là ca ca của ta.”

 

“Nàng cũng có thể xem ta như ca ca của nàng.”

 

 Hắn nói như vậy khiến ta không biết nên đáp lời thế nào.

 

Tạ Tử Thần lại hỏi:



 

“Nàng dạo này có phải đang tránh mặt ta không?”

 

Ta ngẩng đầu:

 

“Không có mà.”

 

“Vậy tại sao không đến Phúc Xuân Đường nữa?”

 

“Ta nhận việc quản gia rồi, rất bận rộn.” Ta liếc hắn một cái.

 

Hắn một tay giấu sau lưng, một tay đặt ngang thắt lưng, không cầm chén trà, hai ngón tay thon dài vô thức gõ nhẹ vào nhau.

 

Trong khoảnh khắc, lòng ta bỗng nổi lên chút ý định trêu chọc hắn.

 

“Vả lại, mẫu thân đã giới thiệu cho ta mấy công tử nhà thế gia để quen biết.”

 

“Quen biết họ làm gì?” Tạ Tử Thần lập tức căng thẳng hỏi.

 

“Để xem mặt chứ sao.” Ta đáp. “Thẩm Thư bằng tuổi ta, nàng đã xuất giá rồi, chuyện hôn sự của ta cha mẹ cũng đang chuẩn bị.”

 

“Nàng còn nhỏ, hơn nữa nàng vừa mới trở về nhà, đã vội vàng chuyện này?”

 

“Thì sao chứ? Phụ thân nói rồi, chọn một phu quân ở gần nhà, xuất giá xong cũng tiện thường xuyên về thăm nhà.”

 

“Vậy… vậy…”

 

“Vậy cái gì?” Ta xoay người, quay lưng về phía hắn, cố nhịn cười:

 

“Ta thấy có vài người khá được, dáng dấp tuấn tú, gia thế cũng ổn.”

 

“Nàng chọn phu quân chỉ cần hai tiêu chí đó thôi à?”

 

Tạ Tử Thần tiến đến rất gần, giọng nói trầm thấp như vang lên ngay trên đỉnh đầu ta.

 

Ta suy nghĩ một chút:

 

“Tóm lại, chỉ cần đối tốt với ta là được.”

 

Nói xong, ta tiện tay nhặt lấy một cây trâm cài trên quầy, nghiêng đầu thử cài lên tóc.

 

Bỗng dưng cây trâm rung lắc, vai ta bị một đôi tay mạnh mẽ giữ chặt, cả người xoay nửa vòng, đợi đến khi ta định thần lại.

 

Trước mắt ta là Tạ Tử Thần cúi người, cánh tay vòng hờ lấy ta, sau lưng ta là mặt quầy cứng cáp, hoàn toàn không còn đường lùi.

 

Ta ngẩng đầu, gương mặt hắn gần trong gang tấc, chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới.

 

Tạ Tử Thần chống tay lên hai bên mặt quầy, cúi người nhìn ta, như thể muốn tìm kiếm bóng dáng mình trong đôi mắt ta.

 

“Ta cũng đối tốt với nàng, nàng có muốn cân nhắc ta không?”

 



Ta cố gắng ngả đầu ra sau để tránh khỏi sự tấn công ngôn từ này, nhưng Tạ Tử Thần dường như không hài lòng, lại tiến sát thêm một chút.

 

“Nói về gia thế, ta không thể nào kém. Còn dáng dấp này, không biết có được xem là tuấn tú không?”

 

Ta: “…”

 

Cứu với! Thẩm Viễn sao còn chưa đến đón ta? Nếu không đến, đừng trách muội muội huynh không kiềm chế được!

 

Ta đối diện với Tạ Tử Thần, bốn mắt nhìn nhau. Hàng mi của hắn thật dài, sống mũi cao, đôi môi cũng…

 

“Hửm?”

 

Như thể không hài lòng, giọng nói trầm thấp của hắn khe khẽ thoát ra từ đôi môi hơi hé, khiến tim người nghe run rẩy.

 

Không quan tâm nữa!

 

Ngay khi ta phá vỡ xiềng xích trong lòng, chân sau nhón lên, cơ thể thẳng dậy, ngẩng đầu đặt môi lên đôi môi ấy.

 

Khoảnh khắc tiếp xúc, ta thấy ánh sáng trong đôi mắt của Tạ Tử Thần vụt tan thành dải ngân hà.

 

Ta không dám nhìn thêm, vội nhắm chặt mắt.

 

Độ mềm mại trên môi ngừng lại một thoáng, sau đó là cảm giác ấm áp và ẩm ướt tràn tới, vừa lạ lẫm vừa kích thích.

 

Ngay lúc đó, một giọng quát vang lên.

 

“Tạ Tử Thần, ngươi đang làm gì vậy?”

 

Cả hai vội vàng tách ra.

 

Từ góc độ của Thẩm Viễn nhìn tới, chắc chắn là cảnh Tạ Tử Thần ôm chặt ta trong lòng mà muốn làm chuyện gì đó.

 

Ta đỏ bừng mặt, lúng túng quay người, trong khi Tạ Tử Thần vẫn thản nhiên xoay lại, chắn trước ta.

 

Kẻ ngốc cũng nhận ra bầu không khí không bình thường.

 

“Ngươi còn biết xấu hổ không?”

 

Tiếp theo, ta nghe thấy tiếng Thẩm Viễn nghiến răng hỏi Tạ Tử Thần.

 

Ta cắn môi: Ca ca à, người không biết xấu hổ là muội đây mà!

 

Ánh nắng dịu nhẹ, giọng Tạ Tử Thần khàn khàn nhưng tràn đầy lưu luyến:

 

“Ta muốn tới cầu thân.

 

Cành liền đôi bóng, tóc kết lời thề.

 

Rượu Nguyên Xuân nơi Cối Kê, trăng sáng tận trời cao, cùng nàng hạnh phúc đến bạc đầu không phụ.”

 

(Hết)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương