Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý 2
-
10: Tín Vật Định Tình
Tô Yên nhìn thấy người đàn ông đầu trọc nằm bất động trên mặt đất, nhờ vào ánh đèn đường phía xa mà cô nhìn thấy cả vết máu.
Lẽ nào là người chết?
Chẳng lẽ cái cô đụng phải không phải là một vụ ẩu đả, mà là giết người?
Trong lòng Tô Yên thầm nói toi rồi, nhạy bén khẽ động, nở nụ cười: “Mọi người cứ làm việc của mình đi, chúng tôi chỉ là người qua đường, tôi không thấy gì hết.”
Vừa nói, Tô Yên vừa đỡ An Hinh định rời đi, nhưng chưa đi được hai bước, tầm mắt cô đã có một đôi giày da nam.
Lòng bàn tay Tô Yên căng thẳng đến đổ cả mồ hôi, cả gan ngước mắt lên.
Người đàn ông trước mặt đứng ngược sáng, trên người mặc bộ vest đi giày da, tựa hồ là đi ra từ địa ngục, trên người đầy sát khí.
Lúc ánh mắt của Tô Yên rơi vào trên mặt người đàn ông thì lại càng hoảng sợ.
Người đàn ông đeo mặt nạ Diêm La, thật sự như Diêm La từ địa ngục đến đoạt mệnh.
Lục Cận Phong cau mày dưới lớp mặt nạ.
Anh không ngờ lại gặp Tô Yên ở đây.
Người đàn ông đầu trọc dưới đất đột nhiên "sống" lại khó khăn trườn tới người đàn ông đeo mặt nạ kia, van xin: “Lão đại, em không dám nữa, cầu xin anh tha cho em lần này, em không có lương tâm mới phản bội lại anh.”
“Lão đại, tên phản bội này xử trí sao đây ạ?” Hạ Vũ đá vào tên đàn ông đang quỳ trên mặt đất, mặt gã cũng đeo một chiếc mặt nạ, hoa văn trên mặt nạ có chút ma mị.
Những người khác đều đeo mặt nạ giống vậy.
Tô Yên chợt nhớ ra một chuyện, trước đây An Hinh đã từng nói với cô, trên đường có một tổ chức tên “Ám dạ”, mỗi người trong đó đều đeo mặt nạ, chuyên cướp của giết người, tựa như Diêm La ở địa ngục, định đoạt sống chết của người ta.
Lão đại đứng đầu có biệt hiệu là Diêm La
Cô sẽ không xui xẻo đến độ đụng phải tổ chức “Ám dạ” đấy chứ.
Mà người đeo mặt nạ Diêm La trước mắt này chính là người lãnh đạo Ám dạ.
“Ném xuống biển cho cá ăn.”
Mấy chữ, nhẹ nhàng như muốn nói thời tiết hôm nay thật tốt.
Lục Cận Phong cố ý đổi giọng nói, Tô Yên không hề nghe ra, không biết trước mặt chính là bạn trai của mình.
“Lão đại, tha mạng cho em, em không dám nữa mà, lão đại…”
Người đàn ông đầu trọc bị ném vào chiếc xe bên cạnh rồi bị đưa đi, tiếng kêu thảm thiết đầy oan ức cũng dần tan biến.
Tô Yên vô thức nuốt nước miếng, người ta đồn thủ lĩnh tổ chức "Ám dạ" tính tình tàn nhẫn, quả nhiên đó là sự thật.
Hạ Vũ liếc nhìn Tô Yên và An Hinh đang bất tỉnh: “Lão đại, hai người này xử lý thế nào?”
Nghe vậy, Tô Yên nhanh chóng cúi đầu: “Chúng tôi thật sự chỉ là người qua đường, không thấy gì hết, các người yên tâm, tôi sẽ không nói linh tinh gì hết.”
Hạ Vũ: “Chỉ có người chết mới không nói lung tung.”
“Mấy người cứ coi như chúng tôi chết rồi đi.”
Tô Yên có khát vọng sống mãnh liệt.
Bầu không khí tĩnh lặng như tờ.
Tô Yên hận không thể đạp một đạp qua, tên đàn ông lắm mồm này, không phải là muốn qua làm gì cô đấy chứ?
Trong lòng Tô Yên tự hỏi, cô có mấy phần khả năng có thể thoát ra được?
Thấy tên đàn ông mặt sẹo đã rất lâu không lên tiếng, Tô Yên liếc mắt qua, vừa vặn đụng phải con ngươi của người đàn ông ấy.
Đôi mắt đó quá lạnh lùng, quá đáng sợ, giống như băng trên đỉnh núi tuyết phủ, mang theo ánh sáng lạnh lẽo.
Khiến người ta như bị mũi nhọn đâm vào lưng.
Không khí xung quanh giảm xuống đột ngột.
Trái tim Tô Yên thắt lại, cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Ngay khi cô còn đang nghĩ làm thế nào để thoát ra ngoài, thì lại nghe thấy người đàn ông đeo mặt nạ đó ho vài lần, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Thả bọn họ đi.”
Tô Yên như được đại xá: "Cảm ơn."
Cô không dám chậm trễ một chút, dẫn theo An Hinh nhanh chóng rời đi, sợ đối phương sẽ hối hận.
Hạ Vũ hỏi: “Lão đại, thật thả cho bọn họ đi à?”
Lục Cận Phong cởi bỏ mặt nạ trên mặt, nhìn về phía Tô Yên rời đi, khóe miệng nhếch lên: “Tìm hai người, bảo vệ bọn họ về nhà.”
Hạ Vũ càng ngẩn ra, vẻ mặt ngây ngốc nghe theo.
Bọn họ là “Ám dạ” chuyên làm chuyện thấy máu, từ lúc nào lại trở thành vệ sĩ bảo vệ người đẹp rồi?
Lục Cận Phong liếc nhìn Hạ Vũ, Hạ Vũ lập tức nói: “Lão đại, em đi đây ạ.”
Tô Yên trở lại phòng cho thuê, đặt An Hinh ngồi trên ghế sô pha, rót một ly nước, vỗ ngực.
“Nước, nước.”
An Hinh mở miệng kêu khát.
Tô Yên nhanh chóng rót một khác khác đưa đến miệng An Hinh.
“Sao lại uống nhiều rượu vậy chứ?”
An Hinh uống nước xong thì ngủ thiếp đi.
Tô Yên lấy chăn đắp cho An Hinh.
Trằn trọc cả đêm, Tô Yên rất buồn ngủ, vừa chạm giường cái là ngủ thiếp đi.
Đêm nay, cô mơ một giấc mơ, trong mơ thấy Lục Cận Phong hóa thành Diêm La của địa ngục tìm cô đòi mạng.
Tô Yên chật vật tỉnh lại sau giấc mộng.
Trời đã hửng sáng, ánh nắng ban mai chiếu vào qua cửa sổ, khiến cô có loại cảm giác đã qua mấy đời rồi.
Thì ra là một giống mơ.
Thật sự là dọa người ta chết khiếp.
Sao cô lại mơ giấc mơ như vậy nhỉ?
Tô Yên lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Tô Yên, sao mình về được nhà vậy.” An Hinh cũng tỉnh dậy, uống nhiều như vậy làm đầu cô ấy đau kinh khủng.
“Mình xem cậu lần sau còn dám uống nhiều vậy nữa không.” Tô Yên đứng dậy pha một cốc nước mật ong cho An Hinh: “Uống đi.”
“Tô Yên, cậu là tốt nhất.” An Hinh khoác tay Tô Yên làm nũng: “Cảm ơn cậu đêm qua nhá.”
“Đêm qua xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Yên vừa hỏi vừa đi vào bếp.
An Hinh không phải là người có thể để mình say đến độ như vậy.
“Bị tên khốn An Minh gài bẫy.” An Hinh tức giận nói: “Đợi lát nữa mình tìm anh ta tính sổ, tên Lý Văn đó nổi tiếng là kẻ lăng nhăng háo sắc, anh ta lại đẩy mình vào hố lửa đó, cũng may mà mình lấy cứng chọi cứng, đợi được cậu đến, nếu không đêm qua mình đúng là già mà không nên nết rồi.”
An Minh là anh trai cùng cha khác mẹ với An Hinh
Hai người hơn kém nhau một ngày.
Nhà giàu có mấy đứa con ngoài giá thú cũng là chuyện quá bình thường.
Tô Yên khó chịu liếc nhìn An Hinh một cái, trêu ghẹo: “Môn ngữ văn của cậu là thầy thể dục dạy à? Còn già mà không nên nết nữa.”
“Dù sao cũng là ý đó, để mình gặp lại tên Lý Văn đó nữa, bà đây đánh cho hắn què một giò.” An Hinh xắn tay áo, làm như sắp đứng dậy: “Phải rồi, hôm qua cậu thoát thân kiểu gì vậy?”
An Hinh uống đến say mèm, căn bản không nhớ được chuyện gì đã xảy ra.
“Mình đá Lý Văn một cái.” Tô Yên lời ít ý nhiều, cũng không nhắc đến chuyện phía sau.
Sắc mặt An Hinh hơi thay đổi: “Lý Văn nổi tiếng là kẻ có thù tất báo, anh ta sẽ không ngậm bồ hòn làm ngọt đâu.”
“Mình đầu trọc còn sợ bị nắm tóc sao” Tô Yên không để ý nhún nhún vai, trong mắt có tia sắc lạnh: “Anh ta không sợ chết thì cứ tới nữa.”
An Hinh nhìn chằm chằm Tô Yên, vừa vui vẻ lại vừa yên tâm: “Tô Yên mà tôi quen biết cuối cùng cũng quay lại rồi, cậu nên chia tay với Sở Hướng Nam từ sớm, dù gì mình thấy chẳng có gì tốt đẹp cả, anh ta và Tô Vân thật sự rất xứng đôi, nam thì cặn bã nữ thì trà xanh, quá xứng đôi luôn.”
Tô Yên nấu hai bát mì trứng ốp la, An Hinh thực sự rất đói bụng, ăn vài miếng đã xong.
Vừa ăn xong thì nhận điện thoại, miệng hùng hùng hổ hổ mắng: “An Minh, anh đợi đấy cho tôi, bà đây tới ngay bây giờ”
An Hinh chính là một thùng thuốc nổ, không hơn chút nào.
Không nhớ được gì lâu, chỉ ào ào rồi cho qua.
Tô Yên cười một tiếng, thay quần áo, buộc tóc đuôi ngựa đi xuống tầng.
“Pít!!”
Tô Yên nghe thấy tiếng còi xe lập tức quay đầu nhìn lại.
Là Lục Cận Phong đang ngồi trong xe.
Anh thực sự đến để đón mình.
Lục Cận Phong xuống xe, mở cửa cho Tô Yên, vô cùng lịch sự: “Đêm qua em ngủ ngon chứ?”
“Vẫn ổn.” Tô Yên ngồi vào, tự nhiên sẽ không nói tối hôm qua gặp ác mộng.
Xe khởi động.
Vào giờ cao điểm, trên đường còn kẹt xe, cả hai ít khi nói chuyện suốt đường nhưng loại im lặng này lại không xấu hổ chút nào.
Đến cửa công ty, vừa xuống xe, Lục Cận Phong đã nắm lấy tay cô: “Đợi một chút.”
“Sao vậy?” Tô Yên khó hiểu.
“Có thứ tặng em.” Lục Cận Phong lấy từ ghế sau xe ra quà tặng đã chuẩn bị sẵn: “Em mở ra xem thử xem có thích hay không.”
Tô Yên rất bất ngờ: “Sao đột nhiên lại tặng quà cho em, hôm nay là ngày lễ gì sao?”
Ánh mắt Lục Cận Phong đầy cưng chiều: “Tín vật định tình.”
Bốn chữ khiến cho nhịp tim của Tô Yên như chậm lại nửa nhịp..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook