Lão Đại Vai Phản Diện Đều Yêu Tôi
-
Chương 24: Người trong lòng của đại lão đầu táo bạo (18)
Editor: Nha Đam
Bởi vì Cố Sanh nên Ôn Thành vẫn là tới Tô gia một chuyến.
Anh nhìn bộ dạng có chút chật vật của Chương Văn Hào, anh nhíu mày, "Không phải việc của tôi."
Ôn Thành rất lạnh nhạt, nếu là Chương Văn Hào trước kia ,anh nhất định khinh thường nhìn lại, nhưng hiện tại hai người đã biết thân phận của nhau, anh vẫn là cách xa như vậy.
Chương Văn Hào một lần nữa bị đả kích nặng nề.
Tại sao không ai yêu thích anh vậy?
Không ai trong Chương gia quan tâm đến anh, ngay cả người anh trai duy nhất trên thế giới này cũng cách xa anh.
Chương Văn Hào đã cố gắng hết sức để điều chỉnh cảm xúc của mình, đây là thời điểm khó khăn nhất trong cuộc đời, anh phải dũng cảm bước qua, "Ôn Thành, tôi ... tôi nghĩ anh nên đối xử tốt với tôi một chút. Hiện tại tôi không biết dựa vào ai, anh là anh trai, anh phải có trách nhiệm! "
Đôi môi mỏng của Ôn Thành giật giật, ngoại trừ Cố Sanh ra, chưa từng có ai đã nói điều này với anh.
Trong kế hoạch tương lai của Ôn Thành, tiểu tiên nữ của anh xếp thứ nhất, còn những người khác có thể có thể không, anh mặc kệ Chương Văn Hào có vẻ đang gào khóc đòi ăn kia, đi thẳng đến cổng nhà họ Tô.
Mười phút sau, Cố Sanh đang buồn ngủ mặ một bộ áo ngủ màu hồng chạy xuống lầu, cô nhìn thấy một cảnh tượng như thế này, đêm nay Ôn Thành đặc biệt ngọc thụ lâm phong, nhưng sắc mặt có vẻ hơi lạnh, mà Chương Văn Hào mắt đỏ hoe nhìn Ôn Thành trông mong như đứa con dâu bị bỏ rơi nói: "Anh hai, bọn họ không nhận anh, em nhận anh! Từ hôm nay anh là anh trai của em, Cố Sanh có thể che chở cho anh, em cũng có thể che chở cho anh... Tóm lại ... Hôm nay em không đi, em muốn ở nhà họ Tô! "
Tô Chiêu Sơn nghe tin mà đến, "..."
Tô gia bắt đầu trở thành "nơi trú ẩn của người tị nạn" từ khi nào vậy?
...
Cố Sanh muốn nói chuyện với Ôn Thành.
Nhìn thấy bộ dạng của cô nương, Ôn Thành cũng nhói lòng, anh cũng muốn đến gần cô gái nhỏ, thật ra anh rất muốn thân cận với cô, loại nhu cầu này vượt xa tưởng tượng của Cố Sanh.
Chương Văn Hào dán vào người Ôn Thành như keo da chó, buổi tối anh nhất định đòi ngủ trên ghế sô pha trong phòng ngủ của Ôn Thành ... Nhà họ Tô không có biện pháp với anh.
Tô lão gia đã định nửa đêm gọi điện cho nhà họ Chương, nhưng sau khi nghĩ lại vẫn không làm.
Bây giờ cả hai đứa cháu của Chương đều ở đây với ông ... Hơn nữa cả hai đều thích Cố Sanh ...
Đêm nay Tô lão gia đã có một giấc mơ đẹp.
Ngày hôm sau, khi Cố Sanh và Chương Văn Hào thức dậy, Ôn Thành đã rời khỏi nhà họ Tô, nghe người hầu nói, anh đã dậy lúc năm giờ sáng.
Chương Văn Hào hai ngày nay có lẽ có đã chịu đả kích, tận mắt nhìn thấy Ôn Thành làm việc chăm chỉ như vậy, anh lập tức xấu hổ, "Cố Sanh, cậu có biết anh trai của tôi đã đi đâu không? Thầy giáo nói, chúng ta bây giờ ở độ tuổi này nên tập trung vào việc học.
Cố Sanh liếc nhìn anh, "..." Đây là những gì một người có thành tích từ dưới đêm lên nói à?!.
Ngày đầu tiên trôi qua, Ôn Thành một đi không trở lại.
Ngày hôm sau vẫn không có tin tức gì của Ôn Thành.
Vào ngày thứ ba, thậm chí còn không thể kết nối với điện thoại di động của Ôn Thành.
Nếu Cố Sanh không nhận được cuộc gọi từ chú Chương, có lẽ cô cũng không biết rằng Ôn Thành vẫn còn một kiếp nạn nữa trên đời.
Ôn Lan vẫn bị xe tông chết.
Cố Sanh tan học, cô đang đứng trên hành lang, tay cầm điện thoại di động run rẩy, "Chú Chương, chú nói lại đi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Không phải cháu đã nói với dì Ôn đừng ra ngoài sao?"
Giọng chú Trương nghẹn ngào, "Ba ngày trước, có người gọi điện cho Ôn Lan, nói có chuyện đang tìm bà ấy. Buổi chiều bà ấy đi ra ngoài thì xảy ra tai nạn. Ôn Thành đã chăm sóc bà ấy ở bệnh viện ba ngày, nhưng vẫn không cứu mạng bà ấy. Ôn Thành sẽ không để tôi nói cho cô biết, nhưng ... Ai, đại tiểu thư, Ôn Thành không thấy đâu, tôi cũng suốt ruột quá? Tôi đã nhìn đứa trẻ ấy lớn lên, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy... "
Cố Sanh không thèm nghe nữa, cúp điện thoại, đột nhiên chóng mặt, Chương Văn Hào không biết đã lén lút đứng sau lưng cô từ lúc nào, anh đỡ cô nói: "Mẹ của anh ấy mất rồi sao? Bây giờ anh ấy đang ở đâu? "
Cố Sanh cố gắng hết sức để đứng dậy, sau đó nhanh chóng gọi cho Ôn Thành, nhưng không có ai nghe máy.
"Ôn Thành! Nếu anh không nghe điện thoại, em sẽ không để ý đến anh nữa!" Cố Sanh lo lắng nói.
Chương Văn Hào ở một bên đang lo lắng, đột nhiên có chút kinh hãi.
Từ nhỏ anh đã mưa dầm thấm đất ở nhà họ Chương, biết nhiều chuyện không mấy sạch sẽ.
Nếu mẹ của Ôn Thành bị ai đó đâm chết, vậy Ôn Thành ...?!
Có thể có ai đó đã xuống ta với anh ấy?!
"Cố Sanh, cậu, đừng lo lắng, nếu, anh trai của tôi chỉ muốn yên tĩnh một mình thì sao?"
Cố Sanh bây giờ không giữ được lý trí nữa, thiếu niên của cô ấy gặp phải sự việc lớn như vậy, cô rõ ràng biết chuyện bên trong, cũng không thể bình tĩnh lại được, cô ấy vươn tay đẩy Chương Văn Hào ra, hung dữ nói: "Tất cả là do nhà họ Chương của cậu! Cậu tránh ra! Tôi không muốn nhìn thấy cậu! Nếu không phải tại các người, Ôn Thành cũng không phải chịu chuyện này! "
Cố Sanh chợt nhớ vào đêm ba ngày trước, Ôn Thành đã gửi cho cô một tin nhắn cuối cùng, 【Bảo bối ngoan, qua việc này anh sẽ tìm êm, không cần quá nhớ mong, ngoan ngoãn và chăm chỉ học hành. 】
Khi đó Ôn Lan đã gặp tai nạn rồi, nhưng Ôn Thành không nói với cô một lời, ngược lại còn thúc giục cô chăm chỉ học tập.
Tâm của anh nhìn như bàn đá vậy, nhưng Cố Sanh biết rằng trái tim anh rất nóng, nhưng anh ta chưa bao giờ thể hiện ra.
Cố Sanh lao thẳng xuống khu dạy học, Chương Văn Hào nhìn cô đi càng xa ngây người, trong lòng cảm thấy khó chịu không thể tả, như thể chỉ qua một đêm, cuối cùng anh cũng nhận ra sự ngây thơ và kém cỏi của mình.
Nhưng ... Anh vẫn ngoan cố theo Cố Sanh đến nhà họ Tô.
Nghe Tô lão gia nói xong, Ôn Sanh nhanh chóng an tâm, "Đừng lo lắng, ông ngoại đào ba thước đất, cũng sẽ giúp cháu tìm người. Cháu ở nhà trước đi, ông ngoại nhất định sẽ bắt được tiểu tử đấy trở về. "
Tô Chiêu Sơn nói: "Bây giờ toàn bộ người Nam Thành đều biết Ôn Thành, cậu ta rốt cuộc sẽ đi đâu?"
Tô phu nhân cũng nói: "Chẳng lẽ về quê của mẹ cậu ta..." Mang bà ấy về an táng.
Tô phu nhân muốn nói lại thôi, sau một thời gian ở bên cạnh bà cũng rất thích Ôn Thành, cho dù ai xảy ra chuyện này, bà cũng sẽ không coi nó như không có gì, thật sự rất đau lòng muốn chết.
...
Sáng sớm hôm sau, Cố Sanh xách ba lô, lặng lẽ rời nhà họ Tô trước khi trời sáng.
Khi lên xe buýt, mới phát hiện có một cái đuôi phía sau cô ấy.
Đó là Chương Văn Hào.
Thiếu niên cười toe toét với hàm răng trắng to, "Cố Sanh, chúng ta hãy đi cùng nhau, thêm một người nữa có thể chăm sóc lẫn nhau."
Đây là ngày thứ n Chương gia không gọi cho anh. Anh trực tiếp nghi ngờ rằng liệu có phải anh chưa nạp tiền điện thoại không, hay ... Chương gia cảm thấy rằng anh không có "giá trị thực tế". Cho dù đó là gì đi nữa, anh có thể thấy rõ ràng hơn về nhà họ Chương.
Vấn đề là bây giờ anh không đơn độc. Anh còn có một người anh trai thiên tài, còn có tiểu tiên nữ Cố Sanh. bọn họ cũng có thể tương thân tương ái!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook