Editor: Lam Tư Rennerfors
Beta-er:


____


Phó Thời Giác cảm nhận được tầm mắt của cô, hơi ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt vui mừng tươi cười của Dư An An trên đầu cầu thang. Hắn nhướng mày, vẻ vui mừng tươi cười trên mặt cô lúc này không khác mẹ hắn là bao nhiêu, cho nên cô rốt cuộc đang nghĩ tới cái gì?


"Ba ba nhìn chỗ này đi," Gia Bối có chút không hài lòng khi Phó Thời Giác thất thần, kéo tay áo của hắn, sau đó cũng nhìn thấy Dư An An trên đầu cầu thang, vì thế ném xuống miếng gỗ trong tay chạy tới bên cạnh cô, "Mẹ tỉnh rồi ạ?"


Dư An An bước nhanh xuống vài bậc thang cuối cùng, ôm chặt Gia Bối, "Bảo bối, chạy chậm một chút."


Gia Bối dùng hai tay ôm lấy cổ Dư An An, mắt to nhấp nháy nhìn cô: "Mẹ thật sự không sao ạ?" Nói xong còn vươn tay nhỏ tròn tròn mũm mím sờ lên trán Dư An An.


Dư An An nhịn không được hôn hôn gương mặt bé, nói: "Mẹ không sao."


Nói xong thì đặt bé xuống bên cạnh Gia Bảo, lúc này Gia Bảo mới thu hồi ánh mắt hơi mang theo lo lắng của mình.


Gia Bối nhìn Dư An An đã khôi phục lại sức sống, sau đó nghiêm túc nói: "Nếu mẹ khỏe rồi thì chơi cùng với anh đi, ba ba chơi với con."


Khóe môi Gia Bảo giật giật, vểnh tai nghe đáp án của Dư An An, nhưng cuối cùng vẫn không nghe thấy cái gì.


Thật ra Dư An An đang ở rất gần bé, chẳng qua chỉ đang chăm chú nhìn vành tai đã đỏ lên của bé mà thôi. Cô che miệng cười trộm, sau đó làm bộ như không có gì ngồi xếp bằng đối diện nhóc, "Gia Bảo, mẹ chơi cùng con có được không?"


Gia Bảo nhấp nhấp miệng, ngẩng đầu nhìn Dư An An, liếc mắt một cái, "Được ạ."


Cho đến khi Gia Bảo dỡ mô hình ra, Dư An An đột nhiên ngốc lăng.


Đây là cái gì với cái gì?


Cô nhớ có lần đến thăm nhà anh họ, thấy đứa trẻ vẫn đang ở nhà trẻ mân mê mô hình, Dư An An xung phong nhận việc tiến lên giúp đỡ, kết quả đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ ánh mắt kinh thường của nhóc con kia, cuối cùng nó còn nhịn không được đả kích cô: "Dì thật ngốc!"


Giờ phút này nhìn động tác thuần thục của Gia Bảo, cô nghĩ nhóc thân là con trai chắc cũng sẽ không ghét bỏ cô đâu.


Cũng may Gia Bảo vốn dĩ cũng không hy vọng cô hiểu, vì thế cái gọi là giúp đỡ của cô chỉ giới hạn trong kiểu: "Mẹ ơi, lấy hộ con cái kia đi."


Cho đến cuối cùng, Gia Bảo cầm mô hình đã hoàn thiện nhìn Dư An An: "Cảm ơn mẹ đã giúp con."


Dư An An có chút chột dạ nhận lấy lòng biết ơn của Gia Bảo, sau đó nhịn không được ở trong lòng cảm khái, quả nhiên ruột thịt vẫn là tốt nhất!


Ở bên này Phó Thời Giác vẫn luôn chú ý đến bọn họ, nhìn thấy vẻ tươi cười hơi chột dạ của Dư An An cũng nhịn không được cười theo.


Nếu như đó không phải là Gia Bối, có lẽ cô sẽ bị ghét bỏ.


Hắn cảm thấy bọn họ ở chung với nhau còn tốt không ít hơn so với hắn tưởng tượng. Hắn thu hồi ánh mắt của mình, cúi đầu nhìn Gia Bối đang chơi bận rộn. Trong lúc nhất thời, bầu không khí ấm áp nhàn nhạt chảy xuôi.


Sau khi Lâm Uyển Uyển đi đánh bài về thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy, một nhà bốn người hoà thuận vui vẻ, khiến bà không khỏi cong khóe môi. Xem ra nên giúp bọn nó về với nhau sớm hơn mới phải, hoặc là nhờ con cái thúc đẩy bọn nó ở cùng nhau, nhưng mà bây giờ cũng chưa muộn.


"Mẹ về rồi ạ?" Phó Thời Giác nhìn Lâm Uyển Uyển tràn đầy tươi cười nhịn không được chặt đứt dòng cảm xúc của bà.


"Các con đang làm gì vậy?" Lâm Uyển Uyển nở nụ cười với người đang đi đến.


Dư An An cười ngẩng đầu trả lời bà: "Chơi đồ chơi với bọn trẻ ạ."


Hai tiểu gia hỏa ngẩng đầu chào bà xong thì lại tiếp tục chơi với đồ chơi của mình, Lâm Uyển Uyển cũng không để ý, tiếp tục cười nhìn bọn họ.


"Vậy các con cứ tiếp tục chơi đi, mẹ đến phòng bếp bảo dì Trương làm vài món ăn."


Trước khi đi bà còn chớp chớp mắt với Phó Thời Giác, hắn liền mang vẻ mặt bất đắc dĩ.


Đến khi cửa truyền đến tiếng của Phó Siêu Minh và Phó Khi Cẩn, Dư An An lại thương lượng với hai đứa trẻ: "Các bảo bối, mau ăn cơm đi, ngày mai chúng ta chơi tiếp có được không?"


Gia Bối đặt miếng gỗ cuối cùng xuống, sau đó dứt khoát vỗ vỗ tay: "Vâng ạ."


Dư An An cúi đầu nhìn Gia Bảo bên cạnh mình, Gia Bảo cũng đã lắp ráp xong mô hình của mình, sau đó dọn dẹp sạch sẽ mặt thảm.


Dư An An dẫn hai đứa đi rửa tay, Phó Siêu Minh và Phó Khi Cẩn nhìn thấy Phó Thời Giác ngồi ở phòng khách thì có chút giật mình: "Hôm nay A Giác về sớm như vậy sao?"


Phó Thời Giác lắc lắc đầu, "Hôm nay không phải đến công ty."


Phó Khi Cẩn đang chuẩn bị trêu ghẹo tại sao bình thường Phó Thời Giác cuồng công việc như vậy mà tự dưng hôm nay lại không đến công ty, sau khi thấy Dư An An dắt Gia Bảo và Gia Bối theo sau thì liền im bặt.


Bữa tối vẫn rất phong phú như thường lệ. Dư An An ngồi bên cạnh hai tiểu gia hỏa, chỉ việc thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn cho hai đứa, còn lại căn bản bọn nó không cần cô lo lắng.


"Ông nội, bà nội, bác trai ơi, hôm nay bọn cháu được đi thăm ông bà ngoại đó, ông bà ngoại trông đẹp lắm!" Gia Bối buông cái muỗng xuống, đột nhiên mở miệng nói.


Ánh mắt Lâm Uyển Uyển và Phó Triều Minh hơi mang theo nghi hoặc nhìn Dư An An: "Là An An nhớ lại rồi sao?"


Dư An An buông chén đũa trong tay, thành thật nhìn bọn họ lắc đầu: "Không phải ạ, chuyện của cha mẹ đến tận lúc con đọc nhật ký mới biết." Nói xong lại cúi đầu.


Lâm Uyển Uyển nhìn bộ dáng khổ sở của cô, mới nhớ tới cô bị mất trí nhớ, ngay cả ba mẹ cũng không nhớ, nhất thời có chút hối hận tự dưng mình lại nhắc đến vấn đề này, vì thế vội vàng mở miệng: "Không sao, như vậy cũng tốt!"


Phó Siêu Minh cũng phụ họa nói: "Đúng vậy, chuyện trước kia không nhớ ra thì cũng không ảnh hưởng gì, làm người thì phải biết nhìn về phía trước nha."


Dư An An chỉ cảm thấy lời của bọn họ nói tựa như một dòng nước ấm chảy xuôi trong lòng mình, cô ngẩng đầu nghiêm túc nhìn bọn họ nói: "Cảm ơn cha mẹ ạ."


Lâm Uyển Uyển cầm đũa gắp đồ ăn cô thích nhất cho cô, sau đó mới nở nụ cười  "Người một nhà không cần phải khách khí, ăn nhiều một chút đi, tại sao gần đây lại gầy như vậy."


Tuy rằng Dự An An không cảm thấy mình gầy, nhưng cũng không cự tuyệt ý tốt của bà: "Cảm ơn mẹ ạ."


***


Dư An An quay về phòng giở chăn ra, đúng lúc Phó Thời Giác bưng ly nước tiến vào. Dư An An lườm hắn một cái, sau đó tiếp tục công việc của mình.


Phó Thời Giác cầm ly để lên trên bàn, nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Nhớ phải uống thuốc đấy."


Dư An An quay đầu lại hoài nghi nhìn hắn "Thuốc gì cơ?"


Phó Thời Giác chỉ chỉ số thuốc bên cạnh ly nước: "Buổi chiều bác sĩ mới kê."


Dư An An nhìn theo tầm mắt của hắn, bây giờ nghe thấy từ thuốc cô liền có chút kháng cự: "Bây giờ không phải tôi đã ổn rồi sao? Có thể không uống được không?"


Phó Thời Giác khoanh tay trước ngực nhàn nhạt nhìn cô, "Chẳng lẽ cô còn không bằng Gia Bảo và Gia Bối?"


Dư An An thề, cô có thể nhìn ra sự khinh thường trong ánh mắt và lời nói nhàn nhạt của Phó Thời Giác, cho nên cô trực tiếp nổi giận: "Ánh mắt của anh như vậy là có ý gì?"


Phó Thời Giác chớp chớp mắt, giống như không hiểu ý cô là gì, nghi hoặc nhìn cô.


Dư An An ném chăn trong tay ra, đi đến bên cạnh cái bàn, đứng đối diện ly nước, mở gói thuốc ra, uống liền một hơi nuốt xuống.


Không phải chỉ là uống thuốc thôi sao, chuyện nhỏ!


Khóe miệng Phó Thời Giác mang theo ý cười nhàn nhạt nhìn động tác của Dư An An, đợi đến khi đã xác định cô uống thuốc xong rồi mới xoay người rời đi.


"Tôi đi xem Gia Bảo và Gia Bối."


Dư An An không để ý tới hắn, tiếp tục đấu tranh với cái chăn của mình, cho đến khi Phó Thời Giác rời đi rồi Dư An An mới bất động nằm trên giường.


Vừa rồi thiếu chút nữa cô còn cho rằng hắn nói tới số thuốc cô mang từ quận Hương kia.


Cô ôm chăn trầm tư, nghĩ tới ngay cả thuốc giảm sốt mà Phó Thời Giác cũng muốn tận mắt nhìn cô uống, chẳng lẽ hắn thật sự không biết tới bệnh trầm cảm của Dư An An?


Dư An An thoáng liếc mắt nhìn qua chỗ cô ném túi thuốc, xem ra cần phải nhanh chóng đến quận Hương xem xem có manh mối nào không. Ở bên này có nhiều tai mắt, chẳng may bị người trong nhà phát hiện thì thật sự không xong rồi, có lẽ ngày nào đó có thể tìm cơ hội nói chuyện dọn nhà với Lâm Uyển Uyển.


***


Thời điểm Phó Thời Giác trở lại phòng, Dư An An đã nằm ở trong ổ chăn chơi điện thoại, Phó Thời Giác nhăn mày lại: "Không thể ngồi sao?"


Dư An An quay đầu, "Cái gì?"


Lông mày Phó Thời Giác tiếp tục gắt gao nhăn lại: "Không được nằm chơi điện thoại, nếu như Gia Bảo hay Gia Bối thấy được học theo thì làm sao?"


Dư An An bĩu môi: "Tôi sẽ chú ý." Nói xong liền dựng gối đầu lên, cả người theo đó cũng ngồi dậy.


Phó Thời Giác nhìn thấy động tác của cô mới hài lòng đi vào phòng tắm.


Dư An An kiên trì ngồi vài giây, cảm thấy cực kỳ không thoải mái, dứt khoát nằm xuống tiếp tục lướt Weibo đọc tin tức trong giới giải trí.


Cái này đại khái là bệnh nghề nghiệp đi?


Dễ Trạch bây giờ vẫn chưa quá hot, ít nhất chỗ tin tức trang đầu hoặc hot search vẫn chưa xuất hiện tin của hắn.


Dư An An không khỏi nghĩ ngợi, không biết bây giờ người đại diện của hắn là ai? Thằng nhóc này ngoại trừ coi ngủ như mạng, những mặt khác thật ra cũng khá tốt. Nếu không được nổi thì thật quá đáng tiếc.


Âm thanh tắt nước từ trong phòng tắm truyền ra chặt đứt suy nghĩ của cô, Dư An An vội vàng khóa màn hình điện thoại lại, sau đó vứt tới ngăn kéo bên cạnh.


Chờ đến khi cô đã sắp xếp đâu vào đấy rồi mới nhận ra có gì không đúng, vì sao cô phải sợ hắn?


Không đợi cô suy nghĩ cẩn thận, cửa phòng tắm đã mở, Phó Thời Giác mặc áo ngủ bước ra.


Áo ngủ hôm nay rộng thùng thình, khác xa so với ngày hôm qua. Nhìn hắn cài cúc áo kín mít, Dư An An không khỏi bĩu môi.


Cài kín mít như vậy làm gì, chẳng lẽ nghĩ cô có thể làm gì hắn sao?


Chờ Phó Thời Giác lau khô tóc xong, Dư An An không quên chuyện chính, vội vàng mở miệng: "Ngày mai chúng ta cùng đưa Gia Bảo và Gia Bối đi học đi."


Phó Thời Giác cầm khăn lông, quay đầu lại kinh ngạc nhìn Dư An An, sau đó mới nhẹ giọng phun ra một chữ: "Được."


***


Gia Bảo, Gia Bối biết hôm nay Dư An An và Phó Thời Giác sẽ cùng đưa hai bé đi học, ý cười trên mặt vẫn không dứt, khiến Dư An An cảm thấy rất chua xót. Cô duỗi tay xoa xoa đầu nhỏ của bọn nhóc: "Sau này bất cứ khi nào mẹ rảnh đều sẽ đưa các con đi học nha."


Phó Thời Giác chỉnh trang lại áo khoác, ánh mắt hướng về ba mẹ con bên kia: "Đi thôi."


Dọc đường đi Gia Bối vẫn giống như một chú chim nhỏ ríu rít cười nói không ngừng. Tuy rằng Gia Bảo không nói chuyện, nhưng dù gì cũng là trẻ con, không thể che dấu cảm xúc của mình được, nên trên mặt trước sau vẫn treo lên ý cười nhàn nhạt.


Dư An An sờ sờ mặt của Gia Bối, nhìn Gia Bảo nói: "Được rồi, mau đi vào đi."


Hai tiểu gia hỏa nhìn đám bạn học bên cạnh mang theo ánh mắt tò mò, sống lưng thẳng tắp, vui vẻ vẫy tay với bọn họ: "Chào ba mẹ ạ."


Đợi Dư An An thắt dây an toàn xong, Phó Thời Giác mới mở miệng: "Đưa cô trở về sao?"


"Đưa tôi đến ngã tư phía trước là được, không phải anh phải đi làm sao?" Dư An An nghĩ tới việc đến quận Hương, có chút thất thần.


Phó Thời Giác nhấn ga: "Trước tiên cứ đưa cô về đã."


"Đừng đừng đừng, tôi muốn đến bên quận Hương lấy đồ!" Dư An An vội vàng xua tay.


Thẳng đến khi bóng dáng của Dư An An biến mất, chân mày Phó Thời Giác vẫn không giãn ra. Nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra: "Chào Lâm bác sĩ, gần đây vợ tôi có liên hệ gì với ông không?"


@Cooking_Team

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương