Lão Bản
-
Quyển 2 - Chương 1: Cuộc sống ngọt ngào của lão bản
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tại khi sự kiện buồn cười tôi bị bắt cóc kết thúc không bao lâu, thành tích giữa kỳ thi với điểm số kém đi qua, kế tiếp trong một tuần, cơ hồ toàn bộ học sinh đều thả lỏng, tôi cũng không ngoại lệ, lười biếng nằm vạ trên sô pha bằng da rộng lớn trong nhà lão bản, vô cùng buồn chán.
A, tại sao điểm thi giữa kỳ của tôi không lý tưởng? Không phải nói muốn David cái kia tin tặc kết nối với máy tính nhà trường, xâm nhập mã hóa văn kiện giáo sư hoặc giảng viên, trảo ra đề mục thi sao? Như vậy tại sao tôi còn nói mình thành tích “kém”?
Kỳ thật là tôi chủ động cự tuyệt rồi. Cũng không phải bản thân tôi giàu có tinh thần trọng nghĩa hoặc là cường điệu nguyên tắc cùng người công bằng cạnh tranh, chính là suy tính một chút, muốn nói David là một đại bát quái, có thể sẽ vì ích lợi trao đổi mà đem chi tiết cây súng của lão bản tiết lộ ra ngoài, tạo thành phiền toái từ nay về sau; mặt khác, tôi cũng lo lắng, David này nam nhân mắt kính nếu là chiêu cáo toàn bộ thế giới súng ngắn bị lão bản lấy một cái tên buồn cười thậm tệ, tôi, mặt của tôi hướng đâu bày ra a!
Bình thường tôi ghét nhất những ý nghĩ suy diễn phức tạp, nhưng là vì lão bản, tôi cư nhiên chịu chủ động phí thời gian giết chết nhiều tế bào não vì y suy nghĩ, ngay cả mình cũng cảm thấy được mình vĩ đại. Nếu là như trước kia tôi tuyệt đối không làm loại việc ngốc này đâu! Tôi luôn luôn tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ, mọi việc hỗn tạp quyết không vương vấn trong tâm, lòng tự hiểu không biết gì chính là đạo lý tốt nhất, mỗi ngày chỉ cần đọc sách, làm thuê kiếm chút đỉnh tiền, thoải mái ung dung chính là cuộc sống tiêu chuẩn nhất trong nhân sinh đời tôi.
Nói đến làm việc, tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Vọt tới phòng bếp, trông thấy lão bản anh tuấn vĩ ngạn mặc nhất kiện tạp dề lục sắc, đang tập trung trên bàn vội vàng làm bữa tối. Vốn lúc đầu tôi nghĩ muốn tẫn trách nhiệm một người thực khách tiến vào làm nghĩa vụ hỗ trợ, lại bị y đuổi ra, nói tôi ở trường học một ngày mệt chết đi, muốn tôi ngồi chờ ăn là tốt rồi.
Thành thật mà nói, phụ mẫu tôi quanh năm suốt tháng đều ở ngoài vội vàng làm việc, cho nên thân là con cả tôi ở nhà hỗ trợ chăm sóc em đã có một thời gian ngắn, nhận thức lão bản sau, vai diễn lại đột nhiên đảo ngược, hoán đổi thành lão bản mỗi ngày đem tôi chiếu cố thỏa thỏa đán, mỗi ngày trà đến đưa tay, cơm đến há mồm, không có thói quen là không có thói quen, thế nhưng ─── rất khoái nhạc.
Không nhịn được ảo tưởng, cưới một người ôn nhu săn sóc, toàn năng việc nhà, còn nghĩ hầu hạ lão công đến cẩn thận tỉ mỉ có phải là cuộc sống bây giờ của tôi giống như trong truyện tranh lấy lão bà Nhật Bản?
Lại liếc mắt nhìn lão bản ─── tuy rằng lão bà này hơi cao một chút, to lớn chút, vị dương cương nặng chút, buổi tối cũng thô bạo chút, thì trên cơ bản không có cái gì để hảo bắt bẻ cả.
Thật là, lại nghĩ đi nơi nào rồi? Tôi vọt vào phòng bếp tìm cũng không phải là để ca ngợi y a.
“Lão bản, em có việc muốn hỏi anh!”
“Thụy thụy, thịt bò nạm vừa mới cho vào nồi cách thủy, còn muốn một thời gian ngắn mới ngon, sao vậy, em đã đói bụng rồi sao?” Lão bản vừa nói vừa đem khối cà rốt để vào trong nồi.
“A, em vẫn chưa đói…Không phải, em hỏi chính là chuyện khác!” Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa bị y xoay qua đề tài khác.
“Tốt, em hỏi đi.” Vẫn như trước tay không ngừng rửa rau xanh.
“Lão bản, sinh ý của cửa hàng dưới lầu cũng dừng hai tuần rồi, rốt cuộc lúc nào mới chịu mở cửa tiệm buôn bán a? Nếu không làm việc, em cũng không nhận được tiền lương mất.” Tôi hai tay cắm vào túi quần, trừng mắt dựng thẳng mục đích hỏi.
“Em thiếu tiền nói với anh là được! Anh sẽ cho em tiền tiêu vặt.” Y thuận miệng ứng, một bộ thái độ này không phải cái gì vấn đề quan trọng.
“Em, em cũng không phải ăn cơm nhuyễn…” Tôi thở phì phì nói: “Tiền tiêu vặt em muốn chính mình kiếm. Lão bản, anh cũng phú nhàn ở nhà lâu lắm rồi, mau nhanh mở cửa tiệm buôn bán! Hảo hảo một cái mặt tiền cửa hàng phóng ở nơi này đúng là phí phạm!”
Lão bản ngừng tay đang làm việc, có điểm giận dỗi nói: “Không cần!”
Rất khó được nhìn đến y như vậy vẻ mặt tâm tính tiểu hài tử, có chút khả ái, hại tôi lòng hiếu kỳ bị câu đi lên, liền dựa cửa phòng bếp hỏi y: “Tại sao không cần?”
“Nếu như tái cho em đến trong tiệm vừa làm vừa học nghiên cứu sinh, lại sẽ dẫn đến một đống ong mật ruồi bọ lại đây, không thể đánh lại không thể đuổi, muốn anh làm sao lo liệu?” Y giận dỗi nói.
“Nguyên lai anh ghen, thùng giấm lớn!” Bỗng nhiên tỉnh ngộ, tôi nở nụ cười.
Lão bản chính mình cũng cười: “Trước kia là muốn vượt qua thời gian nhàm chán, mới chống đỡ cửa tiệm, thế nhưng hiện tại có em bồi rồi, anh mới không muốn đem thời gian quý giá lãng phí đun nấu cho người khác ăn đâu!”
Nguyên lai y chậm trễ không mở cửa tiệm là ôm loại này ý tưởng, trong lòng tôi vừa bực mình vừa buồn cười, rồi lại ngòn ngọt.
Nghĩ nghĩ y còn nói: “Chính là hiện tại em lại vì muốn thi nghiên cứu viện, học bài không để ý tới anh…Vẫn là đừng trông mong, để anh dưỡng em đi!”
Tôi nhất thời trợn mắt há hốc mồm, nói không ra lời. Nói cả buổi, y lại luẩn quẩn đến vấn đề cầu hôn, thật là…Không được, phải nghĩ một biện pháp đem chủ quyền đoạt lại.
“Lão bản, không mở cửa tiệm anh coi như là không việc làm a! Cho dù tài khoản tiết kiệm có nhiều tiền đi nữa, nhưng mà ngồi không núi vàng ăn cũng hết…Em cũng vì để hai người hạnh phúc mà lo nghĩ a, chờ tốt nghiệp viện nghiên cứu sau có thể tìm một việc làm tương đối nhiều tiền lương, đến lúc đó liền đến phiên em dưỡng anh rồi…”
“Thụy thụy…”
Lão bản vẻ mặt thần sắc xúc động, nếu không phải trên tay vừa vặn đang cầm dao phay, tôi phỏng chừng y sẽ hướng lại đây ôm lấy tôi rồi. Lúc này tôi hai hàng lông mày nhất khiêu, đột nhiên nghĩ đến sự kiện vui vẻ nào đó.
“…Lão bản, chờ đến thời điểm anh được em dưỡng, có phải hay không nên để em thượng anh rồi?”
Lão bản vừa nghe đến tôi hỏi lại y như vậy, sắc mặt lập tức tái đi một nửa, còn có thể thấy phụ cận huyệt thái dương y gân xanh nhảy lên ni!
“Vẫn là anh quay về Mĩ Quốc làm lại nghề cũ đi! Ngày trước anh làm một lần thù lao có thể sánh bằng thu nhập người bình thường đi làm trong ba năm…”
Hãy nghe tôi giải thích, đừng nhìn lão bản cải tà quy chính nhưng kỹ thuật rất là chính xác, mới bất quá hai năm trước, y được xưng là Ngân lang sát thủ nhất lưu thế giới, bởi vì thụ thương mà rút khỏi cái vòng luẩn quẩn kia, từ Mĩ Quốc về lại Đài Loan, đồng thời gặp gỡ tôi.
Xem lão bản thật sự nghiêm túc rồi, tôi không khỏi mếu máo, đáng thương hề hề mà nói: “…Xã hội đen thời gian này rất nguy hiểm, mỗi ngày mưa bom bão đạn, anh cam lòng để em tuổi còn trẻ mà trở thành một người cô độc sao?”
“Thụy thụy, ngay cả thủ tiết em cũng dùng đến rồi, cái này còn không thừa nhận em là lão bà của anh? làm lão bà sẽ phải tuân thủ yên phận, ngoan ngoãn cho anh dưỡng, để anh thượng…” Lão bản cười đặc biệt thoải mái.
Tôi thật sự là tức giận trừng y liếc mắt một cái, này tử lão bản, tôi rõ ràng dùng là “Người cô đơn” Bốn chữ, sao vậy kinh qua tai y chuyển dịch, liền biến thành “Thủ tiết”? Hại tôi tức giận nghĩ muốn xoay nắm tay đánh y.
Bình tĩnh, không được đánh lão bản, tôi đã từng kinh qua thân thủ làm cho người khác bị thương của y, chỉ có ba chữ có thể hình dung, đó chính là: mau, ngoan, chuẩn! Xem chính mình cánh tay mềm nhũn, tôi nghĩ thầm: vẫn là đừng đánh y thì hơn, hậu quả bọ ngựa đấu xe, đau nhức nhất định là mình.
“Kỳ quái, rõ ràng em đọc sách so với anh nhiều, sao mỗi lần em đều nói không thắng được anh?” Tôi không cam lòng, lẩm bẩm nói.
Lão bản đang cầm lấy nồi muôi, nghe được lời của tôi, đắc ý đem cái muôi lắc lắc, nói: “Bởi vì công lý chính nghĩa đều tại trong lòng người ──”
Tôi ngẩn ra, nhịn không được, ôm bụng ngồi xổm ở cạnh cửa cười.
“Em tại sao cười?” Lão bản vẻ mặt không rõ nguyên do.
“Anh…Mới vừa nói câu kia sao?”
“…Em tại sao cười?”
“Trước một câu!”
“…Công lý chính nghĩa tại lòng người…” Lão bản nghĩ nghĩ, khuôn mặt nghiêm chỉnh trả lời.
Sau, chịu không được nữa, tôi ôm bụng cười đến hết sức, thành ra bị thiếu dưỡng khí.
“Lão bản…” Không được, cười đến hụt hơi, tôi chỉ có thể dừng lại điều chỉnh hô hấp: “Nếu anh là cầm khẩu súng nói câu này lời kịch, em nhất định đối với anh đẹp trai sùng bái đến phục sát đất, nhưng mà, tại sao anh cố tình khăng khăng chỉ cầm nồi muôi…”
Cứu mạng a, tôi dừng không được, trên mặt đất lăn qua lăn lại.
Đương một tiếng, lão bản đem cái muôi hướng trên bàn ném xuống, tức giận nhào lại đây, bắt tôi nằm trên mặt đất không thể động đậy.
“Lão bản, đừng…Đừng nóng giận, kỳ thật…Anh cái tư thế gì cũng đều rất tuấn tú…” Thấy trong mắt của y phun ra hỏa, tôi đoán y có lẽ thật sự sinh khí, không ngừng vội vàng xin dung thứ.
Chỉ nghe y hừ hừ cười: “Hiện tại mới đến lấy lòng anh có tác dụng gì? Nghe, anh nhất định sẽ tại trước giờ cơm cho em xem cái gì gọi là chân chính “Phục sát đất”!”
Nói xong, y nhanh chóng đem y phục trên người tôi cấp xé mở ─── hoàn hảo, cái này là quần áo thuộc loại giá rẻ của chính mình, phá coi như xong, dù sao trong tủ còn một đống quần áo và trang sức hàng hiệu y tặng cho tôi.
Căn cứ theo từ điển thành ngữ câu “Phục sát đất” Là được giải thích như thế này:
Phục sát đất (Ngũ thể đầu địa)*: ngón tay, ngón chân, hai tay, hai chân, đầu đều quỳ mọp xuống.
*: cái này bóng gió nói về tư thế khi làm chuyện ấy ấy:”>, kiểu như vậy này ORZ
Với hai tay, hai chân quỳ gối trên đất mà làm lễ, đó là lễ tiết tôn kính nhất.
So với những người này tôi thật phi thường khâm phục, thật lòng mà kính phục.
“… Em đã hiểu, em đã hiểu, lão bản… Có thể ngừng đi… Trước khi ăn cơm làm vận động mạnh… Không tốt lắm…” tôi vừa nói vừa thở dốc.
Lão bản lại còn rất dụ hoặc bên tai tôi thì thầm: “… Thịt bò phải cách thủy lâu một chút ăn mới ngon…”
Kết quả là trong thời gian hầm thịt bò tôi đã được lão bản chỉ dạy cho biết thế nào là “phục sát đất”, ở khi thời gian cơm được nấu chín mới chính thức tuyên cáo chấm dứt.
Trên bàn cơm, này nam nhân bá đạo vẫn luôn gắp thịt đưa vào trong bát tôi, còn mang vẻ mặt hài lòng, vui vẻ thoải mái cười, chướng mắt cực kỳ. Bất quá, thịt chử ăn ngon thật, vừa nhuyễn vừa mềm, tươi ngon không đầy dầu mỡ, tôi không nhịn được cảm thán: này lão bà lấy được rồi.
Bất quá nên oán giận vẫn là phải oán giận, nếu không tôi cả đời không phải đều bị y ăn gắt gao hay sao?
“…Lần sau đừng làm ở trên sàn nhà, đầu gối đau quá…” Nuốt xuống một miếng thịt, một hơi cơm, tôi hàm theo oán hận nói.
Lão bản lập tức buông bát, nhìn xem đầu gối của tôi, thật sự là đỏ, bắt đầu đau lòng đứng lên giúp tôi xoa bóp.
“Đợi cơm nước xong, anh sẽ lấy khăn mặt chườm nóng một chút, rất nhanh sẽ không đau.”
Xem y như thế đau mình, liền tha thứ hành vi vừa rồi của y đi! Tâm trạng thoáng cái tốt lên, cũng gắp một khối thịt bò hướng miệng y đưa qua, y hé miệng, ăn hết, bỗng nhiên nói:
“Thụy thụy, cuối tuần này chúng ta đến Khẩn Đinh đi dã ngoại được không? Em mới vừa thi xong, anh lại bị David phiền muốn chết, dứt khoát ly khai vài ngày, nhượng lỗ tai yên tĩnh chút.”
“David cư nhiên dám phiền anh? Hắn không phải sợ anh muốn chết sao thành lớn mật như vậy?” Tôi khó hiểu hỏi.
“Sau khi biết tay trái của anh có thể cầm được súng, hắn bắt đầu khuyên anh nhận một số case tại Đài Loan, khoản thù lao tương đối cao, hắn cũng có thể từ đó rút ra một khoảng tiền hoa hồng không tồi……”
“Từ chối đi!” Vì bảo vệ hết thảy an toàn, tôi bắt đầu phát huy bản lĩnh làm nũng: “Em cũng không hy vọng anh tái làm công việc nguy hiểm này.”
Đối ngọt nị của tôi y hình như thực rất hưởng thụ, ôm lấy tôi nói: “Yên tâm, David trên cơ bản không có cái ý xấu gì, không cần phải lo lắng phòng ngự, chỉ là hắn gần đây khá nhiều chuyện, sợ sẽ thay anh rước lấy phiền phức…”
Tôi trầm tĩnh lại, nói: “…Được, đi dã ngoại đi thôi! nhưng em không biết dựng lều, cũng không biết nhóm lửa…”
Trời ạ, lời ra khỏi miệng, tôi cuối cùng cũng biết mình đã vô năng đến cực độ thành đồ bỏ đi ── may mắn, lão bản nói một câu, nhượng tôi ngay lập tức an tâm.
“Đi dã ngoại dựng lều nướng thịt nhóm lửa những chyện này đều giao cho anh đi, em chỉ cần đi theo thì tốt rồi.”
__________________________
Khẩn Đinh – Kenting – 垦丁 (không biết cái tên tiếng việt có đúng hay không, ai biết chỉ ta với!!)
Theo ta sợt gúc gồ thì ra là Vườn quốc gia Kenting nằm ở phía nam Đài Loan
Tại khi sự kiện buồn cười tôi bị bắt cóc kết thúc không bao lâu, thành tích giữa kỳ thi với điểm số kém đi qua, kế tiếp trong một tuần, cơ hồ toàn bộ học sinh đều thả lỏng, tôi cũng không ngoại lệ, lười biếng nằm vạ trên sô pha bằng da rộng lớn trong nhà lão bản, vô cùng buồn chán.
A, tại sao điểm thi giữa kỳ của tôi không lý tưởng? Không phải nói muốn David cái kia tin tặc kết nối với máy tính nhà trường, xâm nhập mã hóa văn kiện giáo sư hoặc giảng viên, trảo ra đề mục thi sao? Như vậy tại sao tôi còn nói mình thành tích “kém”?
Kỳ thật là tôi chủ động cự tuyệt rồi. Cũng không phải bản thân tôi giàu có tinh thần trọng nghĩa hoặc là cường điệu nguyên tắc cùng người công bằng cạnh tranh, chính là suy tính một chút, muốn nói David là một đại bát quái, có thể sẽ vì ích lợi trao đổi mà đem chi tiết cây súng của lão bản tiết lộ ra ngoài, tạo thành phiền toái từ nay về sau; mặt khác, tôi cũng lo lắng, David này nam nhân mắt kính nếu là chiêu cáo toàn bộ thế giới súng ngắn bị lão bản lấy một cái tên buồn cười thậm tệ, tôi, mặt của tôi hướng đâu bày ra a!
Bình thường tôi ghét nhất những ý nghĩ suy diễn phức tạp, nhưng là vì lão bản, tôi cư nhiên chịu chủ động phí thời gian giết chết nhiều tế bào não vì y suy nghĩ, ngay cả mình cũng cảm thấy được mình vĩ đại. Nếu là như trước kia tôi tuyệt đối không làm loại việc ngốc này đâu! Tôi luôn luôn tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ, mọi việc hỗn tạp quyết không vương vấn trong tâm, lòng tự hiểu không biết gì chính là đạo lý tốt nhất, mỗi ngày chỉ cần đọc sách, làm thuê kiếm chút đỉnh tiền, thoải mái ung dung chính là cuộc sống tiêu chuẩn nhất trong nhân sinh đời tôi.
Nói đến làm việc, tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Vọt tới phòng bếp, trông thấy lão bản anh tuấn vĩ ngạn mặc nhất kiện tạp dề lục sắc, đang tập trung trên bàn vội vàng làm bữa tối. Vốn lúc đầu tôi nghĩ muốn tẫn trách nhiệm một người thực khách tiến vào làm nghĩa vụ hỗ trợ, lại bị y đuổi ra, nói tôi ở trường học một ngày mệt chết đi, muốn tôi ngồi chờ ăn là tốt rồi.
Thành thật mà nói, phụ mẫu tôi quanh năm suốt tháng đều ở ngoài vội vàng làm việc, cho nên thân là con cả tôi ở nhà hỗ trợ chăm sóc em đã có một thời gian ngắn, nhận thức lão bản sau, vai diễn lại đột nhiên đảo ngược, hoán đổi thành lão bản mỗi ngày đem tôi chiếu cố thỏa thỏa đán, mỗi ngày trà đến đưa tay, cơm đến há mồm, không có thói quen là không có thói quen, thế nhưng ─── rất khoái nhạc.
Không nhịn được ảo tưởng, cưới một người ôn nhu săn sóc, toàn năng việc nhà, còn nghĩ hầu hạ lão công đến cẩn thận tỉ mỉ có phải là cuộc sống bây giờ của tôi giống như trong truyện tranh lấy lão bà Nhật Bản?
Lại liếc mắt nhìn lão bản ─── tuy rằng lão bà này hơi cao một chút, to lớn chút, vị dương cương nặng chút, buổi tối cũng thô bạo chút, thì trên cơ bản không có cái gì để hảo bắt bẻ cả.
Thật là, lại nghĩ đi nơi nào rồi? Tôi vọt vào phòng bếp tìm cũng không phải là để ca ngợi y a.
“Lão bản, em có việc muốn hỏi anh!”
“Thụy thụy, thịt bò nạm vừa mới cho vào nồi cách thủy, còn muốn một thời gian ngắn mới ngon, sao vậy, em đã đói bụng rồi sao?” Lão bản vừa nói vừa đem khối cà rốt để vào trong nồi.
“A, em vẫn chưa đói…Không phải, em hỏi chính là chuyện khác!” Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa bị y xoay qua đề tài khác.
“Tốt, em hỏi đi.” Vẫn như trước tay không ngừng rửa rau xanh.
“Lão bản, sinh ý của cửa hàng dưới lầu cũng dừng hai tuần rồi, rốt cuộc lúc nào mới chịu mở cửa tiệm buôn bán a? Nếu không làm việc, em cũng không nhận được tiền lương mất.” Tôi hai tay cắm vào túi quần, trừng mắt dựng thẳng mục đích hỏi.
“Em thiếu tiền nói với anh là được! Anh sẽ cho em tiền tiêu vặt.” Y thuận miệng ứng, một bộ thái độ này không phải cái gì vấn đề quan trọng.
“Em, em cũng không phải ăn cơm nhuyễn…” Tôi thở phì phì nói: “Tiền tiêu vặt em muốn chính mình kiếm. Lão bản, anh cũng phú nhàn ở nhà lâu lắm rồi, mau nhanh mở cửa tiệm buôn bán! Hảo hảo một cái mặt tiền cửa hàng phóng ở nơi này đúng là phí phạm!”
Lão bản ngừng tay đang làm việc, có điểm giận dỗi nói: “Không cần!”
Rất khó được nhìn đến y như vậy vẻ mặt tâm tính tiểu hài tử, có chút khả ái, hại tôi lòng hiếu kỳ bị câu đi lên, liền dựa cửa phòng bếp hỏi y: “Tại sao không cần?”
“Nếu như tái cho em đến trong tiệm vừa làm vừa học nghiên cứu sinh, lại sẽ dẫn đến một đống ong mật ruồi bọ lại đây, không thể đánh lại không thể đuổi, muốn anh làm sao lo liệu?” Y giận dỗi nói.
“Nguyên lai anh ghen, thùng giấm lớn!” Bỗng nhiên tỉnh ngộ, tôi nở nụ cười.
Lão bản chính mình cũng cười: “Trước kia là muốn vượt qua thời gian nhàm chán, mới chống đỡ cửa tiệm, thế nhưng hiện tại có em bồi rồi, anh mới không muốn đem thời gian quý giá lãng phí đun nấu cho người khác ăn đâu!”
Nguyên lai y chậm trễ không mở cửa tiệm là ôm loại này ý tưởng, trong lòng tôi vừa bực mình vừa buồn cười, rồi lại ngòn ngọt.
Nghĩ nghĩ y còn nói: “Chính là hiện tại em lại vì muốn thi nghiên cứu viện, học bài không để ý tới anh…Vẫn là đừng trông mong, để anh dưỡng em đi!”
Tôi nhất thời trợn mắt há hốc mồm, nói không ra lời. Nói cả buổi, y lại luẩn quẩn đến vấn đề cầu hôn, thật là…Không được, phải nghĩ một biện pháp đem chủ quyền đoạt lại.
“Lão bản, không mở cửa tiệm anh coi như là không việc làm a! Cho dù tài khoản tiết kiệm có nhiều tiền đi nữa, nhưng mà ngồi không núi vàng ăn cũng hết…Em cũng vì để hai người hạnh phúc mà lo nghĩ a, chờ tốt nghiệp viện nghiên cứu sau có thể tìm một việc làm tương đối nhiều tiền lương, đến lúc đó liền đến phiên em dưỡng anh rồi…”
“Thụy thụy…”
Lão bản vẻ mặt thần sắc xúc động, nếu không phải trên tay vừa vặn đang cầm dao phay, tôi phỏng chừng y sẽ hướng lại đây ôm lấy tôi rồi. Lúc này tôi hai hàng lông mày nhất khiêu, đột nhiên nghĩ đến sự kiện vui vẻ nào đó.
“…Lão bản, chờ đến thời điểm anh được em dưỡng, có phải hay không nên để em thượng anh rồi?”
Lão bản vừa nghe đến tôi hỏi lại y như vậy, sắc mặt lập tức tái đi một nửa, còn có thể thấy phụ cận huyệt thái dương y gân xanh nhảy lên ni!
“Vẫn là anh quay về Mĩ Quốc làm lại nghề cũ đi! Ngày trước anh làm một lần thù lao có thể sánh bằng thu nhập người bình thường đi làm trong ba năm…”
Hãy nghe tôi giải thích, đừng nhìn lão bản cải tà quy chính nhưng kỹ thuật rất là chính xác, mới bất quá hai năm trước, y được xưng là Ngân lang sát thủ nhất lưu thế giới, bởi vì thụ thương mà rút khỏi cái vòng luẩn quẩn kia, từ Mĩ Quốc về lại Đài Loan, đồng thời gặp gỡ tôi.
Xem lão bản thật sự nghiêm túc rồi, tôi không khỏi mếu máo, đáng thương hề hề mà nói: “…Xã hội đen thời gian này rất nguy hiểm, mỗi ngày mưa bom bão đạn, anh cam lòng để em tuổi còn trẻ mà trở thành một người cô độc sao?”
“Thụy thụy, ngay cả thủ tiết em cũng dùng đến rồi, cái này còn không thừa nhận em là lão bà của anh? làm lão bà sẽ phải tuân thủ yên phận, ngoan ngoãn cho anh dưỡng, để anh thượng…” Lão bản cười đặc biệt thoải mái.
Tôi thật sự là tức giận trừng y liếc mắt một cái, này tử lão bản, tôi rõ ràng dùng là “Người cô đơn” Bốn chữ, sao vậy kinh qua tai y chuyển dịch, liền biến thành “Thủ tiết”? Hại tôi tức giận nghĩ muốn xoay nắm tay đánh y.
Bình tĩnh, không được đánh lão bản, tôi đã từng kinh qua thân thủ làm cho người khác bị thương của y, chỉ có ba chữ có thể hình dung, đó chính là: mau, ngoan, chuẩn! Xem chính mình cánh tay mềm nhũn, tôi nghĩ thầm: vẫn là đừng đánh y thì hơn, hậu quả bọ ngựa đấu xe, đau nhức nhất định là mình.
“Kỳ quái, rõ ràng em đọc sách so với anh nhiều, sao mỗi lần em đều nói không thắng được anh?” Tôi không cam lòng, lẩm bẩm nói.
Lão bản đang cầm lấy nồi muôi, nghe được lời của tôi, đắc ý đem cái muôi lắc lắc, nói: “Bởi vì công lý chính nghĩa đều tại trong lòng người ──”
Tôi ngẩn ra, nhịn không được, ôm bụng ngồi xổm ở cạnh cửa cười.
“Em tại sao cười?” Lão bản vẻ mặt không rõ nguyên do.
“Anh…Mới vừa nói câu kia sao?”
“…Em tại sao cười?”
“Trước một câu!”
“…Công lý chính nghĩa tại lòng người…” Lão bản nghĩ nghĩ, khuôn mặt nghiêm chỉnh trả lời.
Sau, chịu không được nữa, tôi ôm bụng cười đến hết sức, thành ra bị thiếu dưỡng khí.
“Lão bản…” Không được, cười đến hụt hơi, tôi chỉ có thể dừng lại điều chỉnh hô hấp: “Nếu anh là cầm khẩu súng nói câu này lời kịch, em nhất định đối với anh đẹp trai sùng bái đến phục sát đất, nhưng mà, tại sao anh cố tình khăng khăng chỉ cầm nồi muôi…”
Cứu mạng a, tôi dừng không được, trên mặt đất lăn qua lăn lại.
Đương một tiếng, lão bản đem cái muôi hướng trên bàn ném xuống, tức giận nhào lại đây, bắt tôi nằm trên mặt đất không thể động đậy.
“Lão bản, đừng…Đừng nóng giận, kỳ thật…Anh cái tư thế gì cũng đều rất tuấn tú…” Thấy trong mắt của y phun ra hỏa, tôi đoán y có lẽ thật sự sinh khí, không ngừng vội vàng xin dung thứ.
Chỉ nghe y hừ hừ cười: “Hiện tại mới đến lấy lòng anh có tác dụng gì? Nghe, anh nhất định sẽ tại trước giờ cơm cho em xem cái gì gọi là chân chính “Phục sát đất”!”
Nói xong, y nhanh chóng đem y phục trên người tôi cấp xé mở ─── hoàn hảo, cái này là quần áo thuộc loại giá rẻ của chính mình, phá coi như xong, dù sao trong tủ còn một đống quần áo và trang sức hàng hiệu y tặng cho tôi.
Căn cứ theo từ điển thành ngữ câu “Phục sát đất” Là được giải thích như thế này:
Phục sát đất (Ngũ thể đầu địa)*: ngón tay, ngón chân, hai tay, hai chân, đầu đều quỳ mọp xuống.
*: cái này bóng gió nói về tư thế khi làm chuyện ấy ấy:”>, kiểu như vậy này ORZ
Với hai tay, hai chân quỳ gối trên đất mà làm lễ, đó là lễ tiết tôn kính nhất.
So với những người này tôi thật phi thường khâm phục, thật lòng mà kính phục.
“… Em đã hiểu, em đã hiểu, lão bản… Có thể ngừng đi… Trước khi ăn cơm làm vận động mạnh… Không tốt lắm…” tôi vừa nói vừa thở dốc.
Lão bản lại còn rất dụ hoặc bên tai tôi thì thầm: “… Thịt bò phải cách thủy lâu một chút ăn mới ngon…”
Kết quả là trong thời gian hầm thịt bò tôi đã được lão bản chỉ dạy cho biết thế nào là “phục sát đất”, ở khi thời gian cơm được nấu chín mới chính thức tuyên cáo chấm dứt.
Trên bàn cơm, này nam nhân bá đạo vẫn luôn gắp thịt đưa vào trong bát tôi, còn mang vẻ mặt hài lòng, vui vẻ thoải mái cười, chướng mắt cực kỳ. Bất quá, thịt chử ăn ngon thật, vừa nhuyễn vừa mềm, tươi ngon không đầy dầu mỡ, tôi không nhịn được cảm thán: này lão bà lấy được rồi.
Bất quá nên oán giận vẫn là phải oán giận, nếu không tôi cả đời không phải đều bị y ăn gắt gao hay sao?
“…Lần sau đừng làm ở trên sàn nhà, đầu gối đau quá…” Nuốt xuống một miếng thịt, một hơi cơm, tôi hàm theo oán hận nói.
Lão bản lập tức buông bát, nhìn xem đầu gối của tôi, thật sự là đỏ, bắt đầu đau lòng đứng lên giúp tôi xoa bóp.
“Đợi cơm nước xong, anh sẽ lấy khăn mặt chườm nóng một chút, rất nhanh sẽ không đau.”
Xem y như thế đau mình, liền tha thứ hành vi vừa rồi của y đi! Tâm trạng thoáng cái tốt lên, cũng gắp một khối thịt bò hướng miệng y đưa qua, y hé miệng, ăn hết, bỗng nhiên nói:
“Thụy thụy, cuối tuần này chúng ta đến Khẩn Đinh đi dã ngoại được không? Em mới vừa thi xong, anh lại bị David phiền muốn chết, dứt khoát ly khai vài ngày, nhượng lỗ tai yên tĩnh chút.”
“David cư nhiên dám phiền anh? Hắn không phải sợ anh muốn chết sao thành lớn mật như vậy?” Tôi khó hiểu hỏi.
“Sau khi biết tay trái của anh có thể cầm được súng, hắn bắt đầu khuyên anh nhận một số case tại Đài Loan, khoản thù lao tương đối cao, hắn cũng có thể từ đó rút ra một khoảng tiền hoa hồng không tồi……”
“Từ chối đi!” Vì bảo vệ hết thảy an toàn, tôi bắt đầu phát huy bản lĩnh làm nũng: “Em cũng không hy vọng anh tái làm công việc nguy hiểm này.”
Đối ngọt nị của tôi y hình như thực rất hưởng thụ, ôm lấy tôi nói: “Yên tâm, David trên cơ bản không có cái ý xấu gì, không cần phải lo lắng phòng ngự, chỉ là hắn gần đây khá nhiều chuyện, sợ sẽ thay anh rước lấy phiền phức…”
Tôi trầm tĩnh lại, nói: “…Được, đi dã ngoại đi thôi! nhưng em không biết dựng lều, cũng không biết nhóm lửa…”
Trời ạ, lời ra khỏi miệng, tôi cuối cùng cũng biết mình đã vô năng đến cực độ thành đồ bỏ đi ── may mắn, lão bản nói một câu, nhượng tôi ngay lập tức an tâm.
“Đi dã ngoại dựng lều nướng thịt nhóm lửa những chyện này đều giao cho anh đi, em chỉ cần đi theo thì tốt rồi.”
__________________________
Khẩn Đinh – Kenting – 垦丁 (không biết cái tên tiếng việt có đúng hay không, ai biết chỉ ta với!!)
Theo ta sợt gúc gồ thì ra là Vườn quốc gia Kenting nằm ở phía nam Đài Loan
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook