Lãng Tử Tại Đô Thị
Chương 5: Tìm nguyên nhân

Lâm Bình cũng đã khống chế được tâm tình của mình, nhẹ giọng an ủi vợ mình:

- Tú Lan, em yên tâm, bác sĩ Tần nhất định giúp chúng ta nghĩ cách. Hơn nữa, hơn nữa bệnh của Tiểu Phi có thể là giai đoạn đầu, có phải không, bác sĩ Tần?

Bác sĩ Tần trầm mặc một lát:

- Lâm tiên sinh nói không sai, hai người không cần quá lo lắng, nhưng vấn đề bệnh thần kinh này không phải để bác sĩ động dao mổ là có thể giải quyết được, điều chúng tôi có thể làm chỉ là kê cho hai người một số thuốc an thần bổ não, nhưng hai người nhất định phải thường xuyên quan tâm nhiều hơn đến cậu ta, chú ý xem ngày thường cậu ta có điểm nào bất thường.

Cuối cùng cũng đã dừng khóc, Hà Tú Lan chậm rãi ngẩng đầu lên:

- Không có a, Tiểu Phi bình thường trở về đều rất vui vẻ phấn chấn, không có chỗ nào không bình thường cả.

Trầm tư một lát, bác sĩ Tần chậm rãi nói:

- Cậu ta hiện tại giống như ở trong tình trạng của bệnh tự kỷ, ảo tưởng bản thân ở thời cổ đại, ví dụ như triều nhà Tống, Tần Cối, Nhạc Phi, ngủ say hơn tám trăm năm gì đó, tôi nghĩ chắc chắn là tưởng tượng trong tiềm thức của cậu ta, đây là một loại tâm lý trốn tránh khá điển hình.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Hà Tú Lan lo lắng hỏi.

- Cái này cần hai người tìm ra nguyên nhân.

Bác sĩ Tần chậm rãi nói:

- Cũng chính là tìm ra vì sao cậu ta muốn trốn tránh, là vì việc học tập không thuận lợi, hay bởi vì chuyện tình cảm có khúc mắc.

Bác sĩ Tần tuy rằng không phải bác sĩ tâm lý học, nhưng đối với tâm lý học sinh thời nay cũng tương đối hiểu, học sinh hiện nay hưởng thụ quá nhiều so với thời đại của mình, không phải lo lắng bất kỳ chuyện gì, nhưng cũng rất yếu ớt, rất nhiều chuyện không trải nghiệm qua thất bại, khi gặp phải chuyện thất tình, liền cảm thấy toàn bộ trời đất đều sụp đổ, mấy ngày tìm việc, bị cự tuyệt vài lần, liền bắt đầu cho rằng những việc mình có thể làm được biến thành cái gì cũng không làm được.

Vẻ mặt Lâm Bình mù mịt nhìn vợ, ông là một người trầm tĩnh ít nói, bình thường rất ít nói chuyện với con trai, nếu như con trai có tâm sự gì, thường chỉ có người làm mẹ để ý.

Nhưng Hà Tú Lan cũng lắc đầu:

- Tiểu Phi đã lớn rồi, rất nhiều chuyện cũng không nói với tôi, chỉ là.

Nghĩ một chút:

- Tôi xem bảng thành tích học tập năm hai của nó, tuy rằng không được tính là ưu tú, nhưng cũng không ở mức báo động, hơn nữa nó vẫn chưa đến 30, trong nhà mặc dù không giàu có, nhưng cũng không tính là gấp, tôi nghĩ nó cũng không có áp lực tìm việc làm gì cả.

Y tá Tiếu đứng im lặng một bên đột nhiên hỏi:

- Vậy cậu ta có phải là bị suy sụp về phương diện tình cảm không?

Đột nhiên nghĩ tới ánh mắt sắc bén có chứa cả sự buồn bã hoang mang, ngữ điệu rung động lòng người của Lâm Dật Phi, sắc mặt y tá Tiếu từ từ đỏ lên, mặc dù trên đầu Lâm Dật Phi được băng bó lại như hồ lô, mình không nhìn thấy cậu ta trông thế nào, nhưng tấm ảnh chụp trên bệnh lý thì cũng không tính là khó coi, đương nhiên bức ảnh này là do Hà Tú Lan mang tới sau, Lâm Dật Phi lúc đó giống như một cái hồ lô máu, trên người chỉ có tấm thẻ sinh viên của đại học Chiết Thanh, vẫn may di động bị hỏng không nhẹ, nhưng dữ liệu bên trong vẫn còn, y tá Tiếu dựa vào họ tên trong đó gọi cho từng người, mới tìm được thông báo cho cha mẹ Lâm Dật Phi.

Chỉ là bên trong là Đại Ngưu, A Thuỷ gì đó, hình như là bạn học của cậu ta, còn có một người tên là Tuyết Quân, mình thử gọi điện, Đại Ngưu và A Thuỷ đều gọi được, nghe cô nói Lâm Dật Phi bị tai nạn xe, đều lo lắng vô cùng, nhưng điện thoại của Tuyết Quân thì không có người nghe, cũng không hề thấy Tuyết Quân này gọi lại, chẳng lẽ thật sự giống như những gì bác sĩ Tần nói, bọn họ có quan hệ tình cảm, hai người có mâu thuẫn?

Nhìn tướng mạo của Lâm Dật Phi trên tấm ảnh, có thể nói là loại có thể, chính là có chút nhu nhược, không có sự mạnh mẽ, nhưng không ngờ con người thật và ảnh chụp lại khác nhau hoàn toàn, chỉ là một người ánh mắt u buồn, thanh điệu từ tính, cao 1m82, theo đuổi mấy cô gái thì có gì bất lợi chứ?

Hà Tú Lan suy nghĩ một lát:

- Hình như nó có một cô bạn gái, nhưng tôi không thích, cô bé đó tên là Tuyết Quân, chỉ gặp mặt hai lần, ý của tôi và cha nó là để nó thi vào trường ở Bắc Kinh, bởi vì cô bé này không muốn đi xa, ghi danh vào trường đại học Chiết Thanh của thành phố này, cũng là trường đại học khá nổi tiếng trong nước, cho nên Tiểu Phi cũng cố chấp thi vào trường này, đến nay đã được hai năm rồi, nhưng rốt cuộc giữa chúng nó có chuyện gì, tôi cũng không để tâm, chẳng lẽ thật sự bởi vì cô Tuyết Quân kia?

- Thật ra đây chính là vì hai người làm cha mẹ không đủ quan tâm.

Giọng điệu bác sĩ Tần mang theo chút trách cứ, tuy nhiên nhìn bộ dạng hai người, lại không đành lòng nói:

- Muốn tìm nguyên nhân về phương diện này của cậu ta thật ra rất đơn giản, hỏi bạn học của cậu ta, hoặc là trực tiếp tìm giáo viên của bọn chúng.

- Hai người tìm ai?

Y tá Tiếu đột nhiên hỏi.

Ba người quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa, nhìn thấy hai người ngoài cửa đang thò đầu nhìn vào bên trong, Hà Tú Lan đột nhiên kinh ngạc nói:

- Đại Ngưu, A Thuỷ, dì đang muốn tìm bạn học của Tiểu Phi, không ngờ hai cháu lại tới đây.

Lại nhìn chồng:

- Anh thông báo cho chúng?

Lâm Bình lắc đầu, thầm nghĩ tôi nào có tâm tư này, hơn nữa lúc đó thông báo cho bọn chúng thì có tác dụng gì.

Hai người ngoài cửa cũng có chút kinh ngạc, bước nhanh vào trong, gọi Hà Tú Lan một tiếng dì, lại gọi Lâm Bình một tiếng chú, người phía bên phải không cao, nhưng rất rắn chắc, ai vừa nhìn, đều biết hắn rất cường tráng.

Râu lún phún dưới cằm, bị cạo còn lại chân, mặt to miệng rộng. trên mặt luôn cười tươi rạng rỡ, tuy nhiên nhìn vào luôn cảm thấy có bộ dạng lưu manh.

- Dì Hà, không phải chú Lâm thông báo cho chúng cháu, là một y tá của bệnh viện.

Nói tới đây lại nhìn y tá Tiếu, nhìn cô nhẹ nhàng gật đầu, đột nhiên nói:

- Chính là cô sao?

Y tá Tiếu gật đầu:

- Cậu chính là người tên Đại Ngưu trong điện thoại của Lâm Dật Phi?

- Đó chẳng phải tôi sao, tôi tên là Ngưu Phấn, cô y tá cô tên là gì?

Cô y tá trước mắt này nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt, xem ra sau này có bị cảm lạnh nhức đầu cũng không cần đến phòng y tế trong trường nữa, tự mình tới đây là được.

Phân trâu? Sắc mặt y tá Tiếu có chút khác thường, nếu như không phải ở trước mặt người nhà không được biểu hiện quá vui vẻ, cô sẽ cười ra tiếng, còn có cha mẹ đặt cho con mình cái tên này chứ?

- Tôi họ Tiếu, cậu gọi tôi y tá Tiếu là được.

Khoé miệng vẫn không nén được toát ra ý cười.

Nhìn thấy sắc mặt của y tá Tiếu, Đại Ngưu có chút xấu hổ:

- Y tá Tiếu, cô đừng hiểu lầm, là Phấn trong phấn đấu.

Mỗi lần khi nói tên với người khác đều phải giải thích thêm một câu, khiến Đại Ngưu có chút oán giận cha mình sao lại đặt cho mình một cái tên như vậy, nhưng cậu và Lâm Dật Phi dù sao cũng là bạn bè sống chết có nhau, vẫn là quan tâm thương thế của cậu ta:

- Dì Hà, Dật Phi sao rồi, cháu nhận được điện thoại lo lắng quá, tuy nhiên có một số chuyện chậm trễ, mới hỏi A Thuỷ, cũng nhận được điện thoại, lúc này mới cùng cậu ta tới.

Nhìn sắc mặt Hà Tú Lan, cảm giác có chút không ổn:

- Dật Phi rốt cuộc thế nào rồi?

Người ở bên phải kia cao hơn Đại Ngưu một cái đầu, chỉ là gầy hơn rất nhiều, có thể nói là gầy khô, xem ra cũng có chút mày gian mắt chuột, nhìn dì Hà không nói gì, có chút lo lắng hỏi:

- Dì Hà, dì tìm chúng cháu làm gì vậy?

Hà Tú Lan nhìn bác sĩ Tần một cái, giới thiệu với hắn:

- Đây là Đại Ngưu, kia là Thuỷ Vũ, đều là sinh viên đại học Chiết Thanh, tuy rằng không cùng khoa với Tiểu Phi, nhưng ở cùng ký túc xá, thường ngày rất hợp với Tiểu Phi, lúc nào có thời gian rảnh thường tới nhà chúng tôi.

Nhìn thấy bác sĩ Tần nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt có ý khích lệ, cuối cùng quay lại, nhìn Đại Ngưu và A Thuỷ nói:

- Hai cậu có phải bạn tốt của Tiểu Phi không?

Lồng ngực Đại Ngưu đập thình thịch, liếc qua cô y tá xinh đẹp rất nhanh:

- Đương nhiên, có chỗ nào cần chúng tôi, chỉ cần nói một tiếng, chỉ cần có thể đương nhiên không phải nói, cho dù là việc không thể làm được chúng tôi cũng sẽ nghĩ cách khác.

- Dật Phi hiện tại thế nào rồi?

Thuỷ Vũ bổ sung một câu.

- Nó tỉnh rồi, chỉ là bị đụng hỏng đầu rồi.

Thanh âm Hà Tú Lan có chút nghẹn ngào.

Đại Ngưu còn chưa tỉnh lại, sắc mắt A Thuỷ chợt thay đổi:

- Vậy hiện tại thì sao?

Đầu óc cậu ta so với Đại Ngưu nhanh hơn một chút, những điều nghĩ tới đương nhiên sẽ nhiều hơn một chút, biết rằng đụng vào não là chuyện không hay.

- Hiện tại.

Hà Tú Lan do dự một chút:

- Nó hình như không nhận ra ai cả, mở miệng ngậm miệng đều là Nhạc Phi, Tần Cối, Kim Ngột Thuật.

Kim Ngột Thuật này con trai không nhắc tới, chỉ là Hà Tú Lan cũng xem qua thuyết Nhạc toàn truyện, biết được nước Kim lúc đó có nhân vật này, thuận miệng nói ra, dù sao cũng không khác mấy.

Đại Ngưu và A Thuỷ ngơ ngác nhìn nhau:

- Không thể nào, chẳng lẽ là do trò chơi chết tiệt kia hại cậu ấy?

Bác sĩ Tần biến sắc:

- Trò chơi gì?

- Còn không phải trò chơi Kiếm duyên gì đó sao, một loại trò chơi online.

A Thuỷ bĩu môi:

- Một loại trò chơi lưu hành nhất năm nay, thuật lại chuyện giao tranh giữa hai nước Tống – Kim, cháu và Đại Ngưu đều không thích.

- Tiểu Phi thường xuyên chơi sao?

Hà Tú Lan không kìm nổi hỏi, game online hại người a, không những trẻ vị thành niên bị mê hoặc, không thể tự thoát ra được, cho dù sinh viên đại học cũng vậy, thật sự không hiểu, cả ngày ngồi trước màn hình vi tính, có gì tốt đẹp chứ.

- Trước kia không thường xuyên chơi, trò chơi này lưu hành không lâu.

A Thuỷ vội nói, đừng để đến lúc Dật Phi tỉnh lại, biết mình mách lẻo cậu ta thì phiền phức:

- Chỉ là gần đây tâm tình cậu ấy không tốt lắm, lúc này mới chơi không biết ngày đêm, cháu và Đại Ngưu khuyên nhưng cậu ta không nghe, vốn tưởng rằng qua một thời gian sẽ đỡ hơn, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Đột nhiên nghĩ ra gì đó, chẳng lẽ là Dật Phi chơi quá mức, đi đường mất hồn mất vía mới bị tai nạn xe?

- Tại sao tâm tình cậu ta không tốt?

Bác sĩ Tần đột nhiên hỏi.

- Đúng vậy a, các cháu ở cùng nó, nhất định biết.

Dì Hà vội vàng hỏi, lúc này bà đã không còn để tâm chuyện truy cứu ai đúng ai sai trong vụ tai nạn nữa rồi, có thể khiến con trai tỉnh lại, đó chính là chuyện lớn rồi.

A Thuỷ dường như có chút do dự, liếc mắt nhìn Đại Ngư:

- Đại Ngưu cậu nói đi!

- Nói thì nói, có gì chứ.

Đại Ngưu ngược lại chẳng hề để ý:

- Một câu, là bởi vì phụ nữ, cháu cũng không sợ sau khi Tiểu Phi tỉnh lại nói cháu, cháu cũng khuyên cậu ấy rất nhiều lần, cô gái đó không phải dạng tốt đẹp gì, nhưng cậu ấy không nghe.

Liếc thấy y tá Tiếu đang nhìn mình, nhíu mày lại, vội nói:

- Y tá Tiếu, tôi không phải nói cô, phụ nữ đương nhiên cũng có người tốt, nếu như người mà Tiểu Phi tìm là cô, vậy tôi tuyệt đối giơ hai tay đồng ý.

Trên mặt y tá Tiếu dâng lên từng trận đỏ, chỉ có thể cười nói:

- Các cậu đều là những người tài cao chí ngạo, một y tá nhỏ như tôi sao xứng chứ?

- Xứng, tuyệt đối xứng.

Đại Ngưu thất thanh nói, cũng không biết hắn nói xứng với Lâm Dật Phi, hay là xứng với mình.

Dì Hà khẽ nhíu mày, nhưng không thể không hỏi:

- Tiểu Phi vì cô gái tên là Tuyết Quân kia phải không?

- Không phải chính là Phong Tuyết Quân đó sao.

Đại Ngưu hét lên:

- Lúc nào cũng tự đại cháu coi thường cô ta.

- Là cô ta coi thường cậu đó.

Thuỷ Vũ đứng một bên nói thầm.

- Tôi nhổ vào, cả đời này tôi không tìm được vợ cũng không tìm loại người như vậy. Y tá Tiếu, cô nói có đúng không?

Ưỡn ngực nghiêm mặt cười nói với y tá Tiếu.

Y tá Tiếu chỉ hỏi:

- Sau đó thì sao?

Đại Ngưu mất mặt, nói tiếp:

- Sau đó cô ta ghi danh vào trường đại học Chiết Thanh, Tiểu Phi cũng cố chấp báo danh, tôi với cậu ta là bạn bè thân thiết, đương nhiên cũng báo danh vào trường này, A Thuỷ từ ngoại tỉnh tới, đó là dựa vào thành tích thực sự, Tiểu Phi thì sao, là dựa vào ưu thế địa phương, khi thi tốt nghiệp trung học thêm vài điểm, bằng không cũng trượt, tôi đương nhiên càng trượt, nhưng tôi có ưu thế.

Thấy hắn lải nhải không dứt, dì Hà có chút nóng nảy:

- Chiêu đặc biệt của cậu, ai không biết cậu lớn còn khoẻ hơn trâu, có bao nhiêu sức lực, mau nói chuyện của Tiểu Phi đi.

Nhìn thấy dì Hà lo lắng, Đại Ngư hồi phục tinh thần, hơi đỏ mặt, thầm nghĩ, bản thân mình có chút không khí phách rồi, nhìn thấy cô gái xinh đẹp liền không nhịn được mà chém gió, lại quên mất chuyện chính chưa làm, không nói lung tung nữa:

- Sau khi lên đại học, Tiểu Phi theo đuổi Phong Tuyết Quân không buông, thực ra Phong Tuyết Quân trông rất bình thường, so với…..

Vốn muốn lấy y tá Tiếu ra để so sánh, nhìn sắc mặt y tá Tiếu không tốt, vội nói:

- Cũng không biết Tiểu Phi nhìn trúng cô ta ở điểm nào, đầu óc mê muội.

Liếc mắt thấy khuôn mặt dì Hà trầm xuống, biết mình lại nói linh tinh, hiện tại Tiểu Phi đụng vào đầu, mình lại nói đầu óc mê muội, đây không phải là mắng, làm bộ rút tay ra vả vào miệng:

- Cháu mồm miệng không giấu diếm, dì Hà dì đừng trách cháu.

Sắc mặt dì Hà khá hơn một chút, lắc đầu:

- Dì chỉ hy vọng Tiểu Phi có thể sớm ngày tỉnh táo lại, cô gái tên Tuyết Quân kia cự tuyệt Tiểu Phi sao?

- Không có.

Đại Ngưu tức giận nói:

- Tuy rằng cháu đầu óc không thông minh, nhưng cũng nhìn ra cô ta đang đùa bỡn với Tiểu Phi, cô gái này rất giỏi tâm kế, vào năm thứ nhất đại học, không ai chú ý đến cô ta, Tiểu Phi cao 1m8, tướng mạo không tệ, nhưng là bạch mã hoàng tử của khoa báo chí, mặc dù không nói tướng mạo so được với Phan An, Tống Ngọc, không giống cháu, cao lớn thô kệch.

Còn muốn dài dòng nữa, nhìn thấy dì Hà lo lắng, cuối cùng trở lại vấn đề chính:

- Lúc đó không ít cô gái nhìn trộm Tiểu Phi, không có một ai liếc mắt với cháu, nhưng trong mắt Tiểu Phi chỉ có một mình Phong Tuyết Quân.

- Dạng như cậu, còn liếc mắt, tặng cậu chút cỏ xanh cho cậu gặm đi.

A Thuỷ lại kích Đại Ngưu:

- Nói chuyện chính quan trọng hơn, nói nhiều chuyện không liên quan như vậy làm gì.

Đại Ngưu xấu hổ cười:

- Tôi chính là như vậy, nói đông nói tây không nói vào chủ đề chính, A Thuỷ, cậu nói rất đơn giản, sao cậu không nói, lại để tôi làm người dẫn đầu.

Thuỷ Vũ không kìm nổi nói:

- Được rồi, được rồi, vẫn là để tôi nói đi, cậu tiếp tục như vậy, trời tối cũng chưa nói xong, chuyện là như vậy, dì Hà, Phong Tuyết Quân và Tiểu Phi hẹn hò được hơn một năm, vốn dĩ cũng tính là được, nhưng Phong Tuyết Quân là loại đứng núi này trông núi nọ.

- Đợi chút, cái gì mà đứng núi này trông núi nọ?

Lúc này lại là dì Hà cắt đứt lời hắn nói.

- Ý nghĩa chính là đứng núi này nhưng lại nhìn qua ngọn núi cao hơn, sinh viên cao cấp tốt nghiệp vào thời điểm tìm việc làm, thường nói như vậy, cháu cũng vô ý nói ra.

A Thuỷ gãi đầu:

- Đại Ngưu nói không sai, Phong Tuyết Quân đang đợi cơ hội này, lại không chịu cô đơn, cho nên cô ta như gần như xa với Tiểu Phi, không hẳn, mấy tháng trước, có một anh chàng giàu có Uông Hào có thể mắt bị cận thị nặng, coi mẹ…Phong Tuyết Quân như Điêu Thuyền.

Vốn muốn nói coi heo mẹ như Điêu Thuyền, nhưng giữa anh em bạn bè nói vui với nhau, ở trước mặt bác sĩ và dì nói như vậy có chút không tốt, ho khan một tiếng:

- Uông Hào đó triển khai đợt tấn công Phong Tuyết Quân, Uông Hào nha, nói thế nào nhỉ, chính là loại con ông cháu cha cái gì cũng thiếu chỉ có không thiếu tiền mà thôi, nghe nói cha của Uông Hào là người giàu có số một số hai ở thành phố Giang Nguyên, hiện tại lại có rất nhiều nữ sinh ti tiện chủ động nhào vào lòng, Phong Tuyết Quân cũng mở cờ trong bụng, không cần dùng thời gian hai ngày, cùng đã thay đổi tình cảm, nhảy lên cành cao, Tiểu Phi lúc đó buồn bực không thôi, mấy lần tìm cô ta cũng không có kết quả gì, lúc này mới say mê game online.

- Hoá ra là như vậy.

Dì Hà vừa căm hận con trai không biết tranh giành, mặt khác lại hỏi thăm một lượt tất cả người thân của Phong Tuyết Quân:

- Bác sĩ Tần, anh xem làm sao bây giờ?

Bác sĩ Tần vẫn rất kiên nhẫn, vẫn luôn nghe hai người này nói dài dòng linh tinh:

- Nếu như thật sự là nguyên nhân này, tôi nghĩ cũng không khó giải quyết, tuy nhiên trước mắt tôi nghĩ cũng không tìm thấy lý do nào khác, chỉ có thể đi theo hướng này.

- Vậy chúng ta rốt cuộc làm thế nào?

Hà Tú Lan có chút lo lắng hỏi.

- Thứ nhất, cậu ta hiện tại bị thương nặng, tâm tình khó tránh sẽ bực bội, cần mọi người ở bên cạnh cậu ta nhiều hơn.

- Không vấn đề, dì Hà, cháu và A Thuỷ đều rất rảnh rỗi, hiện tại vẫn chưa vào năm học, có nhiều thời gian ở cùng cậu ấy, cho dù bắt đầu học rồi, dì cũng biết, cháu một ngày cũng chưa có việc làm, chính là huấn luyện, còn không phải nói đến là đến sao. Dì Hà dì và chú Lâm còn phải đi làm, sau này Tiểu Phi giao cho cháu đi.

Đại Ngưu ở một bên an ủi dì Hà.

Cảm kích nhìn Đại Ngưu, dì Hà lại hỏi:

- Vậy thứ hai là gì?

- Thứ hai chính là đừng để cậu ta cảm thấy mọi người đang an ủi cậu ta.

Bác sĩ Tần cười khổ nói:

- Nếu như cậu ta thật sự là thất tình, như vậy an ủi nhiều hơn nữa cũng chỉ khiến cậu ta mụ mị hơn thôi, cũng chỉ có thể khiến cậu ta càng đau khổ hơn, việc duy nhất mọi người có thể làm, chính là giả bộ không biết gì cả, thời gian có thể chữa lành tất cả, tôi nghĩ qua một thời gian nữa cậu ta sẽ tốt lên.

Đại Ngưu thầm nói, bác sĩ Tần này tướng mạo đúng là một bậc nhân tài, chẳng lẽ cũng thường xuyên thất tình, nếu không những điều nói ra sao lại có lý như vậy?

- Vậy cái thứ ba là gì?

Hà Tú Lan lại nói.

Hơi sửng sốt:

- Không có cái thứ ba, hiện tại tuy rằng về mặt tinh thần cậu ta có hiện tượng tự kỷ, nhưng cái cần trị đầu tiên chính là thương thế trong người cậu ta, vết thương của cậu ta rất nặng, tôi nghĩ ít nhất cần tĩnh dưỡng ba tháng trở lên mới có thể mỗi ngày xuống đất đi lại mười mấy phút, nửa năm sau mới có thể đi lại bình thường, nhưng bởi vì phần tì tạng của cậu ta bị tổn thương, sau này đoán chừng hoạt động sẽ rất khó.

- Ba tháng?

Đại Ngưu không kìm nổi kêu lên:

- Qua mấy tuần nữa là bắt đầu học kỳ rồi, vậy làm sao bây giờ?

Nhìn Đại Ngưu một cái, bác sĩ Tần thản nhiên nói:

- Việc học đương nhiên quan trọng, nhưng nếu như cơ thể đổ xuống, thứ học được cũng không có cách nào dùng được, về phương diện tâm lý, dù sao tôi cũng không hiểu sâu về mặt này, nhưng tôi có thể giới thiệu cho mọi người một người bạn của tôi, nếu như bệnh tâm lý của Dật Phi nặng hơn, mọi người có thể đi tìm anh ấy.

Thuận tay lấy xuống một tờ giấy, viết phương thức liên lạc phía trên, đưa cho Lâm Bình, Lâm Bình không còn lòng dạ nào nhìn kỹ, cũng biết hiện tại quan trọng nhất chính là điều trị khỏi cho thân thể của con trai, thuận tay nhét vào trong túi áo.

- Tiểu Phi tỉnh chưa? Dì Hà?

Đại Ngưu có chút lo lắng:

- Có cần chúng cháu đến trông cậu ấy, sau này thường xuyên đến nói chuyện với cậu ấy không?

- Cậu ta mới uống thuốc, tiêm một mũi, sẽ không tỉnh lại nhanh như vậy đâu, tôi đề nghị mọi người sáng mai hãy tới.

Bác sĩ Tần nói thêm:

- Hiện tại cơ thể cậu ta cũng khá yếu, hai ngày nay sống chủ yếu nhờ đường gluco và vitamin, đợi đến khi có thể ăn chút thức ăn lỏng, tôi sẽ bảo y tá Tiếu thông báo cho mọi người biết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương