Làn Hương Sau Màn Trướng
-
Chương 44
Nói xong mà thấy anh vẫn còn cười, Giang Vãn Ninh càng tức giận hơn, quay đầu muốn đi.
Văn Thiệu vội kéo cô lại: “Anh sai rồi.”
Bây giờ người đàn ông này nhận lỗi nhanh lắm…
Có điều, tuy anh đã nhận lỗi nhưng giọng điệu của anh nghe lạnh nhạt, không giống như đang chân thành xin lỗi.
“Vậy phải làm thế nào đây?” Cô vẫn không quay đầu lại nhìn anh, chỉ đối mặt với bức tường, mạnh miệng, xem chừng là khó dỗ lắm.
“Anh nhỏ thuốc cho em.”
Giang Vãn Ninh nhắm mắt lại, anh còn nhắc đến thuốc nhỏ mắt nữa à!
Có điều, đúng thật là mắt cô có hơi khó chịu, đúng là phải nhỏ xong rồi đi ngủ thôi.
“Tới đây.” Văn Thiệu xê dịch sang bên kia giường, dành ra hơn một nửa chỗ trống để cô ngồi.
Anh vỗ vỗ vào chân mình, ý bảo Giang Vãn Ninh nằm lên đó đi.
Giang Vãn Ninh vén tóc ra sau tai, sau đó cô thoải mái nằm trên đùi anh.
Thật ra nhỏ thuốc xong thì sẽ không thấy thoải mái, cổ họng sẽ có vị đăng đắng, vị này cứ ở mãi trong họng rất khó tiêu tan.
Nhưng nếu như ngày nào cũng có đãi ngộ như thế này, Giang Vãn Ninh cảm thấy, dù cổ họng có bị đắng thêm chút nữa cũng không sao cả, chỉ cần trong lòng thấy ngọt ngào là được rồi.
Cô nhìn khuôn mặt của Văn Thiệu, đưa tay lên vỗ vỗ mặt anh: “Ba trăm sáu mươi độ không góc chết [*] à sếp Văn.”
[*] Gốc là “三百六十五度无死角啊”, nghĩa là “365 độ không góc chết”, mình thấy không hợp lý lắm nên mình xin chuyển thành “360 độ không góc chết” và thêm chú thích ở đây nhé.
Văn Thiệu cúi người, dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng mí mắt của cô lên: “Ừm, ánh mắt em tốt lắm.”
“Anh đang tự khen bản thân mình nương theo lời của em đấy à?” Nâng mí mắt của cô lên rồi lại khen ánh mắt của cô tốt…
Văn Thiệu không trả lời mà chỉ khẽ nói: “Đừng lộn xộn.”
Giang Vãn Ninh đảo mắt lia lịa không ngừng, anh cũng không biết mình nên “ra tay hành động” từ đâu.
Giang Vãn Ninh ngoan ngoãn nhìn anh chằm chằm: “Em không động nữa.”
Van Thiệu vừa muốn đưa lọ thuốc nhỏ mắt tới gần cô thì đã nghe thấy cô nói: “Nhưng mà, hình như em cảm thấy mắt em có thay đổi rồi, không biết có thể nhỏ mắt được không nữa.”
Văn Thiệu bị dọa đến run tay trước câu nói này của cô, cứ thế, thuốc nhỏ mắt trị giá mấy chục tệ một lọ đã bị lãng phí mất hai giọt trên ga giường.
“Mắt em bị sao?” Văn Thiệu cẩn thận kiểm tra mắt cô, tơ máu đã giảm đi nhiều so với hai ngày trước, trắng đen rõ ràng, trông khá tốt.
Giang Vãn Ninh cố nhịn cười: “Anh không phát hiện ra trong mắt em có hai trái tim to lắm hả?”
Văn Thiệu bất đắc dĩ giật giật khóe môi, sau đó anh “tàn nhẫn” nhỏ thuốc vào một cách nhanh chóng và chuẩn xác, chưa đến năm giây đã nhỏ xong cho hai mắt của cô.
Giang Vãn Ninh bỗng nhắm chặt mắt lại, nắm lấy tay anh lẩm bẩm nói là thuốc nhỏ mắt mát quá, kí.ch thích quá…
Chỉ một giây sau, mắt cô được bao phủ một thứ ấm áp.
Văn Thiệu nhẹ nhàng đặt tay lên mắt cô: “Thấy ấm không?”
“Ừm…” Giang Vãn Ninh không nhịn được mà cong môi, cô lại nói: “Nhưng mà bây giờ cổ họng em thấy đắng lắm.”
“Nhà không có đường.” Có lẽ là có đường trắng để nấu ăn, cũng không biết đã hết hạn hay chưa.
“Buổi tối không thể ăn đường được đâu.” Giang Vãn Ninh cong môi lên: “Anh là đồ ngọt mà.”
Văn Thiệu khẽ hít vào một ngụm khí lạnh, rốt cuộc là cô gái này đã học lớp bồi dưỡng nói lời tán tỉnh ở đâu vậy nhỉ, trêu chọc người ta thuận miệng vô cùng, còn chẳng cần dùng đến bản nháp nữa chứ.
Anh cúi đầu mổ một cái vào miệng cô, hỏi: “Ngọt lắm à?”
Bây giờ Giang Vãn Ninh đang nhắm mắt nên các giác quan còn lại càng hoạt động mạnh mẽ hơn.
Cô có thể cảm nhận được cánh môi mềm mại của Văn Thiệu, cảm nhận được nhiệt độ nơi lòng bàn tay anh.
Cũng có thể nghe rõ rành rành tiếng hít thở từ ổn định đến ngày một dồn dập của anh, còn có chút thanh âm mập mờ khi thỉnh thoảng va chạm lúc răng môi kề nhau…
“Văn Thiệu…” Giang Vãn Ninh vỗ tay anh.
“Hửm?” Anh vẫn không dừng việc hôn lại.
Nhưng lý trí của Giang Vãn Ninh vẫn còn đó, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Còn một lọ nữa.”
Cùng lúc đó, Giang Vãn Ninh mở to mắt ra nhìn anh.
Sau vài giây trôi qua thì Văn Thiệu mới phản ứng lại, bèn hỏi cô: “Cái gì cơ?”
“Em nói là còn phải nhỏ thêm một lọ thuốc nữa, anh nhỏ cho em nhanh đi, nhỏ xong thì em muốn đi ngủ, buồn ngủ chết mất!”
…
Ngày hôm sau, Giang Vãn Ninh thức giấc từ chiếc giường trong phòng dành cho khách.
Cô ngáp một cái rồi lại xoay người ngủ tiếp.
Hôm qua chỉ nhỏ hai lọ thuốc thôi mà đã tốn gần một tiếng đồng hồ, Giang Vãn Ninh vô cùng buồn ngủ.
Văn Thiệu rất tiêu chuẩn kép [*], lúc không có gì thì luôn giục cô đi ngủ sớm, hôm qua lại ôm hôn cô rất lâu mà vẫn không chịu thả cho cô về phòng.
[*] Tiêu chuẩn kép là cùng một sự việc, hành động, nhưng lại có nhận định đánh giá theo nhiều hướng khác nhau, tùy theo cái nào có lợi và phù hợp với mục đích của mình, đa số dùng để bao biện hoặc hợp lý hóa cho hành vi của mình, áp đặt lên phía còn lại.
Dường như anh cũng nhận ra được vấn đề của bản thân mình, cho nên ngày hôm sau anh không tới gọi Giang Vãn Ninh dậy.
Mãi cho đến mười giờ, Giang Vãn Ninh ngủ đủ rồi mới khoác áo rời giường.
Cô mơ mơ màng màng đi đến phòng bếp, nhìn thấy một phần sandwich và latte.
Sau đó, Giang Vãn Ninh lại mơ mơ màng màng đi đến phòng sách tìm Văn Thiệu.
Cửa phòng sách không đóng, cô đi thẳng vào rồi trèo lên người anh giống như bạch tuộc, nhắm mắt lại ngáp một cái, lẩm bẩm: “Em không muốn ăn sandwich, em muốn ăn đồ nóng cơ…”
Một giây sau, bên tai bỗng truyền đến tiếng cảm thán không ngớt,
“Má ơi? Ôi má!!!”
“Trời ạ!”
“Bà chủ?”
“Móa móa móa, sếp Văn, anh chưa tắt camera đó!”
…
Hai giây sau Giang Vãn Ninh mới có phản ứng, sau đó bỗng nhiên xuống khỏi người anh, ngồi xổm dưới đất.
Trên màn hình chỉ hiện lên đỉnh đầu tóc tai bù xù của cô.
Mọi người biết Giang Vãn Ninh xấu hổ, cũng đồng loạt ngậm miệng lại.
Tuy thế, dù đã im lặng hết nhưng biểu cảm của họ vẫn không bớt kích động đi một chút nào. Ai ai cũng mở to mắt che miệng, mấy cô gái trẻ tuổi thì lặng lẽ gào thét dữ dội hơn, dáng vẻ như thể là đang “kích động chết mất” [*].
[*] Gốc là 磕死我了: tâm trạng kích động khi couple của mình thả hint tình cảm.
“Hôm nay đến đây thôi, công việc thì vừa nãy đã nói là cuối tuần nhớ nộp đúng hạn, có chuyện gì thì tìm trợ lý Lưu.” Văn Thiệu vừa nói chuyện vừa đặt tay lên đầu Giang Vãn Ninh và xoa xoa.
“Hôm nay không cần tăng ca, cuối tuần vui vẻ.” Sau khi Văn Thiệu nói xong thì thoát ra khỏi cuộc gọi thoại.
Anh gập máy tính lại, vỗ đầu Giang Vãn Ninh: “Xong rồi, anh đi nấu cho em chút mì hoành thánh nhé?”
“Đừng để ý tới em, mất mặt quá…” Giang Vãn Ninh không chịu, khóc không ra nước mắt: “Tất cả đồng nghiệp của anh đã nhìn thấy em hết rồi!”
Văn Thiệu cười kéo cô lên rồi ôm lấy cô: “Không sao, đẹp lắm. Mặc dù tóc rất xù, mắt cũng hơi sưng…”
Giang Vãn Ninh tức giận đánh anh: “Anh nói gì đó?”
“Anh nói em đẹp, tóc rối giống như phát sáng, mắt sưng giống như cá vàng.”
Giang Vãn Ninh: “…”
Má, giống cá vàng nữa chứ.
Cô hít sâu một hơi, nói với bản thân mình không tức giận, không tức giận…
Mình vẫn còn cần cái miệng đó, vẫn còn cần…
“Không sao, lần trước có một người quản lý dỗ dành bạn gái mà quên tắt mic, bọn anh cũng nghe thấy hết.”
Đội ngũ nhân viên của Văn Thiệu toàn là người trẻ tuổi, cũng không phải là chưa từng thấy tình huống như vậy trong mấy lần họp trước đây, mọi người đều đã quen hết rồi. Mỗi lần nhìn thấy tình huống tương tự, bọn họ đều sẽ cười trêu chọc người trong cuộc, chỉ có điều, đây là lần đầu tiên thấy chuyện nhà ông chủ, cho nên khó tránh khỏi việc phản ứng quá khích một chút.
“Ồ…” Giang Vãn Ninh ghé vào cổ anh: “Sau này anh họp thì đóng cửa phòng sách lại đi, em sẽ không vào nữa.”
“Anh sợ em ngủ dậy không tìm thấy anh.”
Mặc dù căn nhà này không lớn nhưng cũng có mấy phòng lận. Văn Thiệu sợ Giang Vãn Ninh thức dậy không nhìn thấy mình rồi phải gõ cửa từng phòng một.
“Anh đi nấu mì hoành thánh cho em.” Văn Thiệu giục cô xuống khỏi người mình: “Em có đói không?”
“Đói…”
Mặc dù đói nhưng cô vẫn không muốn buông ra.
Giang Vãn Ninh ôm anh không động đậy, giọng điệu nghe có vẻ tuyệt vọng lắm: “Tiêu rồi, sao bây giờ mỗi giây mỗi phút em đều muốn quấn lấy anh vậy.”
Giống như một loại khao khát da thịt nào đó vậy, cô nhìn thấy Văn Thiệu là không nhịn được mà chỉ muốn dán sát vào.
“Vậy anh ôm em đến phòng bếp nhé?” Văn Thiệu ước lượng cân nặng của cô, rất nhẹ.
Đánh giá theo trọng lượng tạ anh thường nâng, đại khái anh có thể ôm Giang Vãn Ninh giữa không trung một lúc lâu, nấu mì hoành thánh xong cũng không tốn bao nhiêu sức.
Giang Vãn Ninh lắc đầu: “Thôi, em đi rửa mặt.”
Vẫn không làm anh trễ nải thì hơn, tránh cho lát nữa mì hoành thánh bị nấu quá chín, làm lãng phí lương thực.
Ăn xong cơm trưa, Văn Thiệu lại phải đến tổng công ty họp.
Buổi chiều anh còn hẹn anh ba Tôn Tung Thành bàn việc của Công thương nghiệp Minh Dương, có thể buổi tối không kịp về đón cô đến buổi từ thiện.
“Em bảo Nhiễm Nhiễm đến đón em là được rồi.” Lễ phục dạ hội trước kia của Giang Vãn Ninh đã bị bán đi hết rồi, buổi chiều còn phải đi mua lại một bộ.
“Vậy buổi tối anh chờ bọn em ở bãi đậu xe.”
Trước khi đi, Văn Thiệu lấy tấm thẻ trong túi ra đưa cho cô: “Muốn mua gì thì mua.”
Dù ít dù nhiều thì việc công ty gia đình bỗng dưng sắp đi đến bước đường phá sản đã để lại bóng ma tâm lý cho Giang Vãn Ninh. Mặc dù tình hình công ty bây giờ đã rẽ sang chiều hướng tốt đẹp hơn, nhưng mỗi lần cô tiêu tiền thì kiểu gì cũng sẽ nhớ tới cảnh khốn khó trong mấy ngày qua, sau đó ham muốn mua sắm sẽ rơi thẳng xuống đáy vực.
Hôm qua Văn Thiệu thấy cô xoắn xuýt rất lâu trên trang web mua sắm, nhưng cuối cùng vẫn không mua gì cả.
Mặc dù anh không tán thành việc con nhà giàu vung tiền quá trán, nhưng thật sự, khi anh nhìn thấy dáng vẻ Giang Vãn Ninh tính toán cẩn thận như vậy, anh vẫn cảm thấy vô cùng đau lòng.
“Không cần, em có tiền.” Trước đó Giang Vãn Ninh đã nhận vài quảng cáo, cũng đã kiếm được một ít, mặc dù không quá nhiều nhưng vẫn đủ để mua váy lễ phục.
“Em cứ cầm đi.” Văn Thiệu không giải thích gì mà chỉ nhét thẻ vào túi của cô, thuận miệng nói: “Nếu em rảnh thì mua cho anh hai cái cà vạt.”
“Được, anh thích kiểu dáng gì?”
“Thích kiểu nào tương xứng với màu sắc quần áo em.”
Vì câu nói này của Văn Thiệu mà trong buổi chiều hôm đó, Giang Vãn Ninh và Trần Thư Nhiễm chạy gãy cả chân mới mua được cà vạt ưng ý.
Màu xanh sẫm kèm hoa văn chìm, phối với áo sơ mi hai hàng nút vào tối nay của anh thì hẳn là sẽ rất đẹp.
Lễ phục của Giang Vãn Ninh cũng là màu xanh sẫm, không khác biệt cho lắm, được tô điểm bằng những hoa văn chìm hình dây leo.
Buổi tối, Giang Vãn Ninh và Trần Thư Nhiễm tạo hình trang điểm xong rồi đến nơi tổ chức.
Hai người họ ngồi trong xe chờ Văn Thiệu đang kẹt xe trên đường, không hề cảm thấy chán nản, hơn nửa tháng không gặp, hai người có nói nhiều hơn nữa cũng không hết chuyện được.
Hôm nay, bao nhiêu sự vui vẻ đã được viết hết lên trên mặt Trần Thư Nhiễm, dù sao thì hoàn cảnh khó khăn của nhà Giang Vãn Ninh cũng đã qua, cô cũng không cần phải rời xa người cô yêu. Nhìn dáng vẻ bây giờ của cô, Trần Thư Nhiễm thật lòng thật dạ thấy vui thay cho cô.
Hai người trò chuyện về những việc xảy ra trong giới mấy ngày qua, xoay qua vòng lại, chủ đề nói chuyện lại chuyển sang Trương Hân Duyệt.
“Cô ta và Tống Thiên Kỳ chia tay rồi.”
“Đoán được mà.” Bố mẹ của Trương Hân Duyệt sẽ không để ý đến nhà họ Tống, chia tay chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
“Nhưng cô ta lại…” Trần Thư Nhiễm còn chưa nói hết câu thì đã thấy Giang Vãn Ninh không còn nhìn mình nữa.
Nương theo ánh mắt của cô, ở chỗ trống đối diện có thêm một chiếc xe.
“Tổng giám đốc Văn à?” Trần Thư Nhiễm chưa từng thấy chiếc xe đó.
“Ừ.” Giang Vãn Ninh không chờ nổi nữa, bèn mở cửa xuống xe.
Văn Thiệu ở trong xe đang chuẩn bị gọi điện thoại cho cô thì lại thấy cô xách làn váy đi tới, thế là anh cũng cất điện thoại đi.
Anh hạ cửa sổ xe xuống, thò đầu ra.
“Đẹp không?” Giang Vãn Ninh cho anh xem váy của mình.
“Đẹp.” Văn Thiệu nắm chặt tay của cô mà nắn bóp.
Giang Vãn Ninh sờ lên ấn đường của anh: “Mệt à?”
“Ừm, vừa tan họp là chạy tới đây ngay.” Từ chiều đến công ty là Văn Thiệu đã bắt đầu bàn bạc về công việc mãi, gần như không hề nghỉ ngơi giữa giờ.
Giang Vãn Ninh cúi người, chạm vào môi anh một cái sau đó cười nói: “Vậy thế này thì còn mệt không?”
Văn Thiệu nhướng mày: “Đỡ hơn nhiều rồi.”
Văn Thiệu xuống xe, sau đó dắt cô đi về phía Trần Thư Nhiễm.
Trần Thư Nhiễm lặng lẽ xuống xe bước qua chào hỏi: “Tổng giám đốc Văn.”
“Gọi Văn Thiệu là được rồi.”
“Đừng đừng đừng, đâu thể gọi cả họ lẫn tên được. Bố em đã dặn dò rồi, bảo em tối nay đi theo hai người thì phải ngoan ngoãn một chút.”
Trước khi Trần Thư Nhiễm đi, bố già của cô ấy đã dặn đi dặn lại, nói ông ấy nhìn thấy Văn Thiệu cũng phải gọi là “Tổng giám đốc”, bảo cô ấy đừng ỷ mình là bạn thân của Giang Vãn Ninh mà bộp chộp với người ta.
Văn Thiệu cười: “Bố của em là Tổng giám đốc Trần của Nguyên vật liệu Tề Mỹ nhỉ? Gần đây anh hai anh đang tiếp xúc với người của Tề Mỹ, chú Trần làm ăn rất thực tế, anh nghe nói đã lâu rồi.”
“Ôi! Anh nói lời này là cũng đã lựa ra được ưu điểm lớn nhất của bố em rồi.” Lần này Trần Thư Nhiễm đã thả lỏng hơn không ít, kéo cánh tay Giang Vãn Ninh thân thiết đi vào thang máy.
Cùng lúc đó, trong khoang thang máy khác.
Tôn Thanh Châu vừa mới nhìn thấy Văn Thiệu và Giang Vãn Ninh thì đã đặc biệt chậm lại hai bước, đi vào thang máy bên cạnh.
Nguyên nhân thì không có gì đặc biệt cả, cậu thật sự không thể nhìn nổi dáng vẻ quấn quýt của Văn Thiệu khi yêu đương.
Vừa rồi, khi cậu nhìn thấy chú nhỏ nhà mình ghé vào cửa sổ xe hôn môi, cậu hận không thể chạy tới lột da anh ra, xem thử xem rốt cuộc là tên đàn ông chó má nào đang sử dụng khuôn mặt của Văn Thiệu.
Tôn Thanh Châu nhắn tin cho em họ, bảo cậu nhanh đến hóng hớt đi, sau đó thì phát hiện ra, dường như người phụ nữ kia đang vô tình hoặc cố ý mà nhìn cậu.
Sau khi quay đầu nhìn mấy lần, người phụ nữ đó cố ý kéo cánh tay của người đàn ông bên cạnh, dùng giọng nói không lớn không nhỏ mà “thì thầm” với anh ta.
“Em vừa nhìn thấy Vãn Ninh.”
“Vãn Ninh nào?”
Người phụ nữ cực kỳ lố lăng mà “ôi chao” một tiếng, giọng nói nghe màu mè đến nỗi khiến cho da gà của Tôn Thanh Châu nổi lên rần rần.
“Chính là người bạn tốt kia của em ấy! Chính là cái người trước đó gia đình phá sản, phải gả cho cháu trai trưởng của ông cụ Tôn ấy.”
“Ồ…” Dường như người đàn ông nọ không hiểu vì sao cô ta lại có biểu hiện kích động đến thế, nghe giọng điệu thì có vẻ anh ta thấy hơi khó hiểu, nhưng sự qua loa lại rõ ràng vô cùng: “Bữa tiệc tối nay do nhà họ Tôn tổ chức, việc cô ta đến đây cũng bình thường thôi mà?”
“Đúng là bình thường, nhưng em còn nhìn thấy bạn trai cũ của cậu ấy nữa cơ.” Sau khi người phụ nữ nói xong lời này thì còn cố ý nhỏ giọng lại, nghiêng đầu nói vào tai người đàn ông.
Tôn Thanh Châu lạnh lùng nhìn, cảm thấy khá thú vị, vì để phối hợp với người phụ nữ đó, cậu còn đặc biệt đi về phía trước một bước, giả bộ như thể là mình cũng muốn nghe lén.
“Chậc, hai người ở bãi đậu xe hôn nhau đến mức khó lòng xa rời, trông quấn quýt lắm…”
Tôn Thanh Châu nhướng mày, chẳng phải chỉ hôn có một cái thôi sao? Sao lại thành ra “hôn đến mức khó lòng xa rời” rồi?
Bây giờ những lời đồn đó cứ càng truyền đi thì lại càng thái quá, ắt là không thiếu công lao của loại người như cô ta.
“Đừng nói lung tung.” Người đàn ông nhỏ giọng nói.
“Đâu có nói lung tung, em tận mắt nhìn thấy mà. Anh nói xem, người chồng chưa cưới kia của cậu ấy cũng đáng thương quá đi thôi, bây giờ bị cắm sừng, không chừng sau này còn phát sinh thêm chuyện gì nữa đó.”
Người phụ nữ này nói xong thì thang máy cũng đã đến nơi.
Tôn Thanh Châu chậm rãi đi ra ngoài, vừa hay thấy đôi nam nữ vừa rồi đang giới thiệu bản thân với người ta.
Trương Hân Duyệt?
Cậu gửi tin nhắn cho Văn Thiệu.
Tôn Thanh Châu: [Chú nhỏ, thím của cháu có người bạn nào tên Trương Hân Duyệt không?]
Chẳng mấy chốc, bên kia đã trả lời.
Giọng điệu ghét bỏ, từ ngữ hung hãn, vừa nhìn là biết do thím của cậu tự trả lời.
Văn Thiệu: [Thấy gớm, ai làm bạn với cô ta?]
Tôn Thanh Châu: [Lúc ở trong thang máy, cô ta nói thím và tình nhân gặp nhau.]
Tôn Thanh Châu: [Nói hai người quấn quýt dính lấy nhau, làm tổn hại đến thuần phong mỹ tục.]
Tôn Thanh Châu: [Thím à, hay là cháu cho người mời cô ta rời đi nhé?]
Cô ta không có thư mời, cô ta đi theo người đàn ông bên cạnh.
Văn Thiệu: [Không cần đâu.]
Tôn Thanh Châu: [Ok ok!]
Cậu cất điện thoại, nghĩ đến dáng vẻ ngoan ngoãn của Giang Vãn Ninh vào ngày đầu tiên tới nhà.
Tôn Thanh Châu còn tưởng rằng cô là nàng tiên nữ yếu đuối gặp nạn thật cơ, mãi cho đến hôm qua, vô tình cậu đã nghe thấy đoạn đối thoại của Giang Vãn Ninh và Văn Thiệu, có thể nói là người thím này đã nắm bắt được người chú không phục ai cả của cậu.
Hôm qua cậu đã thề với lòng là phải giữ gìn mối quan hệ tốt với Giang Vãn Ninh, có vậy thì sau này, lúc chú nhỏ mắng cậu, cậu vẫn còn có thể “mời” cứu tinh.
Ở bên kia, Tôn Thanh Viễn nhận được tin nhắn thì vội vã chạy tới.
Hay lắm, chú nhỏ có đầu óc yêu đương!
Nào có ai từng thấy điều này đâu?
Hỏi thử xem, nào có ai không tò mò đâu?!
Em họ ở nước ngoài còn mãnh liệt yêu cầu hai người anh họ mở livestream cho cậu, để cậu nhìn dáng vẻ sụp đổ hình tượng của chú nhỏ sẽ ra sao.
Sau khi Tôn Thanh Viễn tới thì đi thẳng đến phòng nghỉ.
Cậu còn chưa vào phòng thì đã nghe thấy động tĩnh bên trong.
Câu đầu tiên chắc là của thím: “Không thể hôn nữa, son môi sắp phai hết rồi…”
Sao đó người chú nhỏ lạnh lùng cấm dục kia lên tiếng, giọng nói dịu dàng đến mức Tôn Thanh Viễn chỉ mới nghe thôi mà da gà đã nổi đầy người: “Phai thì bôi lại.”
Tôn Thanh Viễn nghe được mà chỉ biết trợn mắt lên, hay cho chú nhỏ, trước kia không gần phụ nữ mà chỉ biết đến công việc, ai ngờ cũng là người biết yêu đương, biết làm nũng với bạn gái!
Tôn Thanh Châu nhanh chóng đi tới, trông thấy cậu đứng ở cửa phòng không dám vào thì chủ động tiến lên gõ cửa.
“Chú nhỏ, A Viễn tới rồi, tụi cháu có thể vào không?”
“Vào đi.” Giọng nói không cảm xúc của Văn Thiệu truyền tới.
Tôn Thanh Viễn nhìn Tôn Thanh Châu, sau đó nhỏ giọng nói: “Vừa nãy ấy, lúc chú ấy xin thím nhỏ hôn đâu có dùng giọng điệu này đâu.”
Tôn Thanh Châu liếc một cái, thầm nghĩ, em đừng có ngốc thế chứ, em vẫn cảm thấy mình sẽ được đối xử giống như thím nhỏ à?
Đẩy cửa đi vào, hai anh em nhìn thấy Văn Thiệu và Giang Vãn Ninh chiếm hai đầu ghế sô pha dài, vị trí ở giữa lớn đến mức còn có thể cho thêm hai người nữa ngồi vào.
Càng che càng lộ, bây giờ còn cách xa như vậy nữa, chắc lúc nãy đã dán sát vào nhau rồi…
“Chú nhỏ.” Tôn Thanh Viễn lên tiếng chào hỏi Văn Thiệu, sau đó lại nhìn thím nhỏ tương lai của mình.
“Cháu tên là Tôn Thanh Viễn, thím à thím…” Tôn Thanh Viễn còn chưa nói hết câu mà đã bị nghẹn lại ở yết hầu, cậu thay đổi lời nói: “Nhìn thím quen quá.”
Giang Vãn Ninh nhìn cậu chằm chằm mấy giây, đột nhiên cô đứng lên: “Là cậu à!”
Cháu trai cưng của chú!
“Trường trung học số 1 Giang Thành, chúng ta cùng một khóa đó, lần trước họp lớp cháu cũng có mặt, chúng ta còn cùng nhau chụp hình nữa!”
Giang Vãn Ninh có ấn tượng sâu sắc về cậu, chính là người nói chuyện điện thoại với chú ở cửa phòng bao.
Đợi đã…
Chú á?
Giang Vãn Ninh chậm chạp nhìn về phía Văn Thiệu, chẳng lẽ người chú trong điện thoại của cậu là người chú này ư?
Hai anh em Tôn Thanh Viễn cũng chợt nhận ra, có nghĩa là, sau khi bọn họ “đẩy thuyền” trong hai tháng thì thuyền đã cập bến rồi hả?
“Chẳng trách lần trước chú nhỏ cứ muốn đi đón cháu về nhà…”
Hóa ra cậu đoán không sai, chú nhỏ vừa ý bạn học của cậu thật luôn kìa!
Hai cháu trai lại gần bảo Giang Vãn Ninh nói xem Văn Thiệu theo đuổi cô thế nào, Giang Vãn Ninh nhìn Văn Thiệu, thấy anh không nói lời nào thì hắng giọng bắt đầu bịa đặt.
“Anh ấy bỏ ra ba trăm nghìn tệ, dùng thủ đoạn để chuyển đến bên cạnh nhà thím, muốn gần vua được ban lộc.”
Tôn Thanh Châu trợn mắt há mồm, ỷ có Giang Vãn Ninh làm chỗ dựa, cậu lớn tiếng nói: “Vậy mà chú còn mắng cháu mua nhà để theo đuổi con gái! Chú nhỏ, làm người không thể tiêu chuẩn kép quá được đâu!”
“Anh ấy còn lấy cớ nói cửa sổ nhà hỏng, đến mượn phòng dành cho khách của thím để ở.”
Tôn Thanh Châu càng kích động hơn: “Chú nhỏ! Lần trước chú còn nói cháu giả vờ mượn việc trang trí lắp đặt để vào nhà con gái ở, nói cháu, nói cháu thủ đoạn thế thì không vẻ vang gì!”
Thì ra phương pháp theo đuổi con gái của nhà họ là do kế thừa mà ra! Vậy thì ai lợi hại hơn ai đây?
“Được rồi.” Văn Thiệu nghe không nổi nữa, khuôn mặt mo này của anh đã mất sạch sẽ trước mặt hai cháu trai rồi.
Ba người trong phòng không nói thêm gì nữa, nhưng đột nhiên lại có giọng nói nói bằng tiếng Anh truyền đến, giọng nói này như được truyền tới bằng đường truyền di động.
“A Sùng cũng có mặt à?” Văn Thiệu nhíu mày.
Tôn Thanh Viễn hậm hực lấy điện thoại ra: “Em trai, đúng lúc em chào hỏi thím nhỏ đi…”
Vừa rồi Tôn Thanh Viễn không lay chuyển được Tôn Sùng, đành phải gọi video cho cậu nghe.
“Chào thím, cháu tên là Tôn Sùng.” Trong video là một chàng trai trắng trẻo, cười lên rất tươi tắn, là kiểu con trai sẽ được mọi người yêu thích ở trong trường đại học.
“Chào cháu, thím tên là Giang Vãn Ninh.” Giang Vãn Ninh cười với cậu, trông thấy chàng trai nhỏ hơn mình và khá đáng yêu, trong vô thức, giọng nói của cô cũng nhẹ nhàng hơn: “Không phải cháu nên tên là Tôn Thanh Sùng sao?”
Dường như Tôn Sùng ở bên kia đã thường xuyên bị hỏi câu hỏi này, trả lời vô cùng tự nhiên: “Thím ơi, lúc thím đọc cái tên này, thím không nghĩ tới con sên ạ?”
Giang Vãn Ninh im lặng một lúc, được rồi, Tôn Thanh Sùng Tôn Sâu Ăn Lá [*], đúng là nghe hơi đáng sợ thật.
[*] Chữ đồng âm, sâu bọ trong tiếng Trung đọc là [chōng], tên của Tôn Sùng đọc là [chóng], mà Thanh Sùng thì đọc giống [qīngchōng], tức sâu ăn lá.
“Nói đến thì còn phải cảm ơn chú nhỏ, nếu không nhờ lúc còn nhỏ vừa nghe thấy tên của cháu là khóc thì ông nội sẽ không nhận ra rồi đổi tên cho cháu đâu.”
Từ nhỏ Văn Thiệu đã không sợ gì cả, chỉ sợ sâu bọ côn trùng thân mềm.
“Được rồi được rồi, A Sùng em đừng bán chú nhỏ nữa.” Tôn Thanh Viễn vội lấy điện thoại tới: “Anh đưa em qua bên cạnh chào ông nội.”
Sau khi ba anh em rời đi, Giang Vãn Ninh tiến đến bên cạnh người đàn ông với mặt đen như nhọ nồi kia: “Anh sợ côn trùng à?”
Văn Thiệu không đáp.
Giang Vãn Ninh nhớ lại, hình như lúc đập côn trùng ở núi Thanh Nguyên, Văn Thiệu chưa bao giờ chùn tay, thế là cô bèn suy đoán: “Chỉ sợ thân mềm à? Không sợ con thân cứng hả?”
“Ừm.” Văn Thiệu vẫn thừa nhận, sau đó thuận miệng hỏi: “Vậy còn em, sợ cứng hay mềm?”
Sau khi Giang Vãn Ninh nghe xong thì lẳng lặng nhìn anh chằm chằm, nhìn rất lâu, Văn Thiệu mới chậm chạp nhận ra… Cô lại nghĩ lệch đi đâu nữa rồi.
Văn Thiệu vừa định nói gì đó để đổi chủ đề thì lại nghe thấy cô nói…
“Chỉ cần là con có thể bẻ ra thành hai đoạn thì em đều không sợ.”
Văn Thiệu vội kéo cô lại: “Anh sai rồi.”
Bây giờ người đàn ông này nhận lỗi nhanh lắm…
Có điều, tuy anh đã nhận lỗi nhưng giọng điệu của anh nghe lạnh nhạt, không giống như đang chân thành xin lỗi.
“Vậy phải làm thế nào đây?” Cô vẫn không quay đầu lại nhìn anh, chỉ đối mặt với bức tường, mạnh miệng, xem chừng là khó dỗ lắm.
“Anh nhỏ thuốc cho em.”
Giang Vãn Ninh nhắm mắt lại, anh còn nhắc đến thuốc nhỏ mắt nữa à!
Có điều, đúng thật là mắt cô có hơi khó chịu, đúng là phải nhỏ xong rồi đi ngủ thôi.
“Tới đây.” Văn Thiệu xê dịch sang bên kia giường, dành ra hơn một nửa chỗ trống để cô ngồi.
Anh vỗ vỗ vào chân mình, ý bảo Giang Vãn Ninh nằm lên đó đi.
Giang Vãn Ninh vén tóc ra sau tai, sau đó cô thoải mái nằm trên đùi anh.
Thật ra nhỏ thuốc xong thì sẽ không thấy thoải mái, cổ họng sẽ có vị đăng đắng, vị này cứ ở mãi trong họng rất khó tiêu tan.
Nhưng nếu như ngày nào cũng có đãi ngộ như thế này, Giang Vãn Ninh cảm thấy, dù cổ họng có bị đắng thêm chút nữa cũng không sao cả, chỉ cần trong lòng thấy ngọt ngào là được rồi.
Cô nhìn khuôn mặt của Văn Thiệu, đưa tay lên vỗ vỗ mặt anh: “Ba trăm sáu mươi độ không góc chết [*] à sếp Văn.”
[*] Gốc là “三百六十五度无死角啊”, nghĩa là “365 độ không góc chết”, mình thấy không hợp lý lắm nên mình xin chuyển thành “360 độ không góc chết” và thêm chú thích ở đây nhé.
Văn Thiệu cúi người, dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng mí mắt của cô lên: “Ừm, ánh mắt em tốt lắm.”
“Anh đang tự khen bản thân mình nương theo lời của em đấy à?” Nâng mí mắt của cô lên rồi lại khen ánh mắt của cô tốt…
Văn Thiệu không trả lời mà chỉ khẽ nói: “Đừng lộn xộn.”
Giang Vãn Ninh đảo mắt lia lịa không ngừng, anh cũng không biết mình nên “ra tay hành động” từ đâu.
Giang Vãn Ninh ngoan ngoãn nhìn anh chằm chằm: “Em không động nữa.”
Van Thiệu vừa muốn đưa lọ thuốc nhỏ mắt tới gần cô thì đã nghe thấy cô nói: “Nhưng mà, hình như em cảm thấy mắt em có thay đổi rồi, không biết có thể nhỏ mắt được không nữa.”
Văn Thiệu bị dọa đến run tay trước câu nói này của cô, cứ thế, thuốc nhỏ mắt trị giá mấy chục tệ một lọ đã bị lãng phí mất hai giọt trên ga giường.
“Mắt em bị sao?” Văn Thiệu cẩn thận kiểm tra mắt cô, tơ máu đã giảm đi nhiều so với hai ngày trước, trắng đen rõ ràng, trông khá tốt.
Giang Vãn Ninh cố nhịn cười: “Anh không phát hiện ra trong mắt em có hai trái tim to lắm hả?”
Văn Thiệu bất đắc dĩ giật giật khóe môi, sau đó anh “tàn nhẫn” nhỏ thuốc vào một cách nhanh chóng và chuẩn xác, chưa đến năm giây đã nhỏ xong cho hai mắt của cô.
Giang Vãn Ninh bỗng nhắm chặt mắt lại, nắm lấy tay anh lẩm bẩm nói là thuốc nhỏ mắt mát quá, kí.ch thích quá…
Chỉ một giây sau, mắt cô được bao phủ một thứ ấm áp.
Văn Thiệu nhẹ nhàng đặt tay lên mắt cô: “Thấy ấm không?”
“Ừm…” Giang Vãn Ninh không nhịn được mà cong môi, cô lại nói: “Nhưng mà bây giờ cổ họng em thấy đắng lắm.”
“Nhà không có đường.” Có lẽ là có đường trắng để nấu ăn, cũng không biết đã hết hạn hay chưa.
“Buổi tối không thể ăn đường được đâu.” Giang Vãn Ninh cong môi lên: “Anh là đồ ngọt mà.”
Văn Thiệu khẽ hít vào một ngụm khí lạnh, rốt cuộc là cô gái này đã học lớp bồi dưỡng nói lời tán tỉnh ở đâu vậy nhỉ, trêu chọc người ta thuận miệng vô cùng, còn chẳng cần dùng đến bản nháp nữa chứ.
Anh cúi đầu mổ một cái vào miệng cô, hỏi: “Ngọt lắm à?”
Bây giờ Giang Vãn Ninh đang nhắm mắt nên các giác quan còn lại càng hoạt động mạnh mẽ hơn.
Cô có thể cảm nhận được cánh môi mềm mại của Văn Thiệu, cảm nhận được nhiệt độ nơi lòng bàn tay anh.
Cũng có thể nghe rõ rành rành tiếng hít thở từ ổn định đến ngày một dồn dập của anh, còn có chút thanh âm mập mờ khi thỉnh thoảng va chạm lúc răng môi kề nhau…
“Văn Thiệu…” Giang Vãn Ninh vỗ tay anh.
“Hửm?” Anh vẫn không dừng việc hôn lại.
Nhưng lý trí của Giang Vãn Ninh vẫn còn đó, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Còn một lọ nữa.”
Cùng lúc đó, Giang Vãn Ninh mở to mắt ra nhìn anh.
Sau vài giây trôi qua thì Văn Thiệu mới phản ứng lại, bèn hỏi cô: “Cái gì cơ?”
“Em nói là còn phải nhỏ thêm một lọ thuốc nữa, anh nhỏ cho em nhanh đi, nhỏ xong thì em muốn đi ngủ, buồn ngủ chết mất!”
…
Ngày hôm sau, Giang Vãn Ninh thức giấc từ chiếc giường trong phòng dành cho khách.
Cô ngáp một cái rồi lại xoay người ngủ tiếp.
Hôm qua chỉ nhỏ hai lọ thuốc thôi mà đã tốn gần một tiếng đồng hồ, Giang Vãn Ninh vô cùng buồn ngủ.
Văn Thiệu rất tiêu chuẩn kép [*], lúc không có gì thì luôn giục cô đi ngủ sớm, hôm qua lại ôm hôn cô rất lâu mà vẫn không chịu thả cho cô về phòng.
[*] Tiêu chuẩn kép là cùng một sự việc, hành động, nhưng lại có nhận định đánh giá theo nhiều hướng khác nhau, tùy theo cái nào có lợi và phù hợp với mục đích của mình, đa số dùng để bao biện hoặc hợp lý hóa cho hành vi của mình, áp đặt lên phía còn lại.
Dường như anh cũng nhận ra được vấn đề của bản thân mình, cho nên ngày hôm sau anh không tới gọi Giang Vãn Ninh dậy.
Mãi cho đến mười giờ, Giang Vãn Ninh ngủ đủ rồi mới khoác áo rời giường.
Cô mơ mơ màng màng đi đến phòng bếp, nhìn thấy một phần sandwich và latte.
Sau đó, Giang Vãn Ninh lại mơ mơ màng màng đi đến phòng sách tìm Văn Thiệu.
Cửa phòng sách không đóng, cô đi thẳng vào rồi trèo lên người anh giống như bạch tuộc, nhắm mắt lại ngáp một cái, lẩm bẩm: “Em không muốn ăn sandwich, em muốn ăn đồ nóng cơ…”
Một giây sau, bên tai bỗng truyền đến tiếng cảm thán không ngớt,
“Má ơi? Ôi má!!!”
“Trời ạ!”
“Bà chủ?”
“Móa móa móa, sếp Văn, anh chưa tắt camera đó!”
…
Hai giây sau Giang Vãn Ninh mới có phản ứng, sau đó bỗng nhiên xuống khỏi người anh, ngồi xổm dưới đất.
Trên màn hình chỉ hiện lên đỉnh đầu tóc tai bù xù của cô.
Mọi người biết Giang Vãn Ninh xấu hổ, cũng đồng loạt ngậm miệng lại.
Tuy thế, dù đã im lặng hết nhưng biểu cảm của họ vẫn không bớt kích động đi một chút nào. Ai ai cũng mở to mắt che miệng, mấy cô gái trẻ tuổi thì lặng lẽ gào thét dữ dội hơn, dáng vẻ như thể là đang “kích động chết mất” [*].
[*] Gốc là 磕死我了: tâm trạng kích động khi couple của mình thả hint tình cảm.
“Hôm nay đến đây thôi, công việc thì vừa nãy đã nói là cuối tuần nhớ nộp đúng hạn, có chuyện gì thì tìm trợ lý Lưu.” Văn Thiệu vừa nói chuyện vừa đặt tay lên đầu Giang Vãn Ninh và xoa xoa.
“Hôm nay không cần tăng ca, cuối tuần vui vẻ.” Sau khi Văn Thiệu nói xong thì thoát ra khỏi cuộc gọi thoại.
Anh gập máy tính lại, vỗ đầu Giang Vãn Ninh: “Xong rồi, anh đi nấu cho em chút mì hoành thánh nhé?”
“Đừng để ý tới em, mất mặt quá…” Giang Vãn Ninh không chịu, khóc không ra nước mắt: “Tất cả đồng nghiệp của anh đã nhìn thấy em hết rồi!”
Văn Thiệu cười kéo cô lên rồi ôm lấy cô: “Không sao, đẹp lắm. Mặc dù tóc rất xù, mắt cũng hơi sưng…”
Giang Vãn Ninh tức giận đánh anh: “Anh nói gì đó?”
“Anh nói em đẹp, tóc rối giống như phát sáng, mắt sưng giống như cá vàng.”
Giang Vãn Ninh: “…”
Má, giống cá vàng nữa chứ.
Cô hít sâu một hơi, nói với bản thân mình không tức giận, không tức giận…
Mình vẫn còn cần cái miệng đó, vẫn còn cần…
“Không sao, lần trước có một người quản lý dỗ dành bạn gái mà quên tắt mic, bọn anh cũng nghe thấy hết.”
Đội ngũ nhân viên của Văn Thiệu toàn là người trẻ tuổi, cũng không phải là chưa từng thấy tình huống như vậy trong mấy lần họp trước đây, mọi người đều đã quen hết rồi. Mỗi lần nhìn thấy tình huống tương tự, bọn họ đều sẽ cười trêu chọc người trong cuộc, chỉ có điều, đây là lần đầu tiên thấy chuyện nhà ông chủ, cho nên khó tránh khỏi việc phản ứng quá khích một chút.
“Ồ…” Giang Vãn Ninh ghé vào cổ anh: “Sau này anh họp thì đóng cửa phòng sách lại đi, em sẽ không vào nữa.”
“Anh sợ em ngủ dậy không tìm thấy anh.”
Mặc dù căn nhà này không lớn nhưng cũng có mấy phòng lận. Văn Thiệu sợ Giang Vãn Ninh thức dậy không nhìn thấy mình rồi phải gõ cửa từng phòng một.
“Anh đi nấu mì hoành thánh cho em.” Văn Thiệu giục cô xuống khỏi người mình: “Em có đói không?”
“Đói…”
Mặc dù đói nhưng cô vẫn không muốn buông ra.
Giang Vãn Ninh ôm anh không động đậy, giọng điệu nghe có vẻ tuyệt vọng lắm: “Tiêu rồi, sao bây giờ mỗi giây mỗi phút em đều muốn quấn lấy anh vậy.”
Giống như một loại khao khát da thịt nào đó vậy, cô nhìn thấy Văn Thiệu là không nhịn được mà chỉ muốn dán sát vào.
“Vậy anh ôm em đến phòng bếp nhé?” Văn Thiệu ước lượng cân nặng của cô, rất nhẹ.
Đánh giá theo trọng lượng tạ anh thường nâng, đại khái anh có thể ôm Giang Vãn Ninh giữa không trung một lúc lâu, nấu mì hoành thánh xong cũng không tốn bao nhiêu sức.
Giang Vãn Ninh lắc đầu: “Thôi, em đi rửa mặt.”
Vẫn không làm anh trễ nải thì hơn, tránh cho lát nữa mì hoành thánh bị nấu quá chín, làm lãng phí lương thực.
Ăn xong cơm trưa, Văn Thiệu lại phải đến tổng công ty họp.
Buổi chiều anh còn hẹn anh ba Tôn Tung Thành bàn việc của Công thương nghiệp Minh Dương, có thể buổi tối không kịp về đón cô đến buổi từ thiện.
“Em bảo Nhiễm Nhiễm đến đón em là được rồi.” Lễ phục dạ hội trước kia của Giang Vãn Ninh đã bị bán đi hết rồi, buổi chiều còn phải đi mua lại một bộ.
“Vậy buổi tối anh chờ bọn em ở bãi đậu xe.”
Trước khi đi, Văn Thiệu lấy tấm thẻ trong túi ra đưa cho cô: “Muốn mua gì thì mua.”
Dù ít dù nhiều thì việc công ty gia đình bỗng dưng sắp đi đến bước đường phá sản đã để lại bóng ma tâm lý cho Giang Vãn Ninh. Mặc dù tình hình công ty bây giờ đã rẽ sang chiều hướng tốt đẹp hơn, nhưng mỗi lần cô tiêu tiền thì kiểu gì cũng sẽ nhớ tới cảnh khốn khó trong mấy ngày qua, sau đó ham muốn mua sắm sẽ rơi thẳng xuống đáy vực.
Hôm qua Văn Thiệu thấy cô xoắn xuýt rất lâu trên trang web mua sắm, nhưng cuối cùng vẫn không mua gì cả.
Mặc dù anh không tán thành việc con nhà giàu vung tiền quá trán, nhưng thật sự, khi anh nhìn thấy dáng vẻ Giang Vãn Ninh tính toán cẩn thận như vậy, anh vẫn cảm thấy vô cùng đau lòng.
“Không cần, em có tiền.” Trước đó Giang Vãn Ninh đã nhận vài quảng cáo, cũng đã kiếm được một ít, mặc dù không quá nhiều nhưng vẫn đủ để mua váy lễ phục.
“Em cứ cầm đi.” Văn Thiệu không giải thích gì mà chỉ nhét thẻ vào túi của cô, thuận miệng nói: “Nếu em rảnh thì mua cho anh hai cái cà vạt.”
“Được, anh thích kiểu dáng gì?”
“Thích kiểu nào tương xứng với màu sắc quần áo em.”
Vì câu nói này của Văn Thiệu mà trong buổi chiều hôm đó, Giang Vãn Ninh và Trần Thư Nhiễm chạy gãy cả chân mới mua được cà vạt ưng ý.
Màu xanh sẫm kèm hoa văn chìm, phối với áo sơ mi hai hàng nút vào tối nay của anh thì hẳn là sẽ rất đẹp.
Lễ phục của Giang Vãn Ninh cũng là màu xanh sẫm, không khác biệt cho lắm, được tô điểm bằng những hoa văn chìm hình dây leo.
Buổi tối, Giang Vãn Ninh và Trần Thư Nhiễm tạo hình trang điểm xong rồi đến nơi tổ chức.
Hai người họ ngồi trong xe chờ Văn Thiệu đang kẹt xe trên đường, không hề cảm thấy chán nản, hơn nửa tháng không gặp, hai người có nói nhiều hơn nữa cũng không hết chuyện được.
Hôm nay, bao nhiêu sự vui vẻ đã được viết hết lên trên mặt Trần Thư Nhiễm, dù sao thì hoàn cảnh khó khăn của nhà Giang Vãn Ninh cũng đã qua, cô cũng không cần phải rời xa người cô yêu. Nhìn dáng vẻ bây giờ của cô, Trần Thư Nhiễm thật lòng thật dạ thấy vui thay cho cô.
Hai người trò chuyện về những việc xảy ra trong giới mấy ngày qua, xoay qua vòng lại, chủ đề nói chuyện lại chuyển sang Trương Hân Duyệt.
“Cô ta và Tống Thiên Kỳ chia tay rồi.”
“Đoán được mà.” Bố mẹ của Trương Hân Duyệt sẽ không để ý đến nhà họ Tống, chia tay chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
“Nhưng cô ta lại…” Trần Thư Nhiễm còn chưa nói hết câu thì đã thấy Giang Vãn Ninh không còn nhìn mình nữa.
Nương theo ánh mắt của cô, ở chỗ trống đối diện có thêm một chiếc xe.
“Tổng giám đốc Văn à?” Trần Thư Nhiễm chưa từng thấy chiếc xe đó.
“Ừ.” Giang Vãn Ninh không chờ nổi nữa, bèn mở cửa xuống xe.
Văn Thiệu ở trong xe đang chuẩn bị gọi điện thoại cho cô thì lại thấy cô xách làn váy đi tới, thế là anh cũng cất điện thoại đi.
Anh hạ cửa sổ xe xuống, thò đầu ra.
“Đẹp không?” Giang Vãn Ninh cho anh xem váy của mình.
“Đẹp.” Văn Thiệu nắm chặt tay của cô mà nắn bóp.
Giang Vãn Ninh sờ lên ấn đường của anh: “Mệt à?”
“Ừm, vừa tan họp là chạy tới đây ngay.” Từ chiều đến công ty là Văn Thiệu đã bắt đầu bàn bạc về công việc mãi, gần như không hề nghỉ ngơi giữa giờ.
Giang Vãn Ninh cúi người, chạm vào môi anh một cái sau đó cười nói: “Vậy thế này thì còn mệt không?”
Văn Thiệu nhướng mày: “Đỡ hơn nhiều rồi.”
Văn Thiệu xuống xe, sau đó dắt cô đi về phía Trần Thư Nhiễm.
Trần Thư Nhiễm lặng lẽ xuống xe bước qua chào hỏi: “Tổng giám đốc Văn.”
“Gọi Văn Thiệu là được rồi.”
“Đừng đừng đừng, đâu thể gọi cả họ lẫn tên được. Bố em đã dặn dò rồi, bảo em tối nay đi theo hai người thì phải ngoan ngoãn một chút.”
Trước khi Trần Thư Nhiễm đi, bố già của cô ấy đã dặn đi dặn lại, nói ông ấy nhìn thấy Văn Thiệu cũng phải gọi là “Tổng giám đốc”, bảo cô ấy đừng ỷ mình là bạn thân của Giang Vãn Ninh mà bộp chộp với người ta.
Văn Thiệu cười: “Bố của em là Tổng giám đốc Trần của Nguyên vật liệu Tề Mỹ nhỉ? Gần đây anh hai anh đang tiếp xúc với người của Tề Mỹ, chú Trần làm ăn rất thực tế, anh nghe nói đã lâu rồi.”
“Ôi! Anh nói lời này là cũng đã lựa ra được ưu điểm lớn nhất của bố em rồi.” Lần này Trần Thư Nhiễm đã thả lỏng hơn không ít, kéo cánh tay Giang Vãn Ninh thân thiết đi vào thang máy.
Cùng lúc đó, trong khoang thang máy khác.
Tôn Thanh Châu vừa mới nhìn thấy Văn Thiệu và Giang Vãn Ninh thì đã đặc biệt chậm lại hai bước, đi vào thang máy bên cạnh.
Nguyên nhân thì không có gì đặc biệt cả, cậu thật sự không thể nhìn nổi dáng vẻ quấn quýt của Văn Thiệu khi yêu đương.
Vừa rồi, khi cậu nhìn thấy chú nhỏ nhà mình ghé vào cửa sổ xe hôn môi, cậu hận không thể chạy tới lột da anh ra, xem thử xem rốt cuộc là tên đàn ông chó má nào đang sử dụng khuôn mặt của Văn Thiệu.
Tôn Thanh Châu nhắn tin cho em họ, bảo cậu nhanh đến hóng hớt đi, sau đó thì phát hiện ra, dường như người phụ nữ kia đang vô tình hoặc cố ý mà nhìn cậu.
Sau khi quay đầu nhìn mấy lần, người phụ nữ đó cố ý kéo cánh tay của người đàn ông bên cạnh, dùng giọng nói không lớn không nhỏ mà “thì thầm” với anh ta.
“Em vừa nhìn thấy Vãn Ninh.”
“Vãn Ninh nào?”
Người phụ nữ cực kỳ lố lăng mà “ôi chao” một tiếng, giọng nói nghe màu mè đến nỗi khiến cho da gà của Tôn Thanh Châu nổi lên rần rần.
“Chính là người bạn tốt kia của em ấy! Chính là cái người trước đó gia đình phá sản, phải gả cho cháu trai trưởng của ông cụ Tôn ấy.”
“Ồ…” Dường như người đàn ông nọ không hiểu vì sao cô ta lại có biểu hiện kích động đến thế, nghe giọng điệu thì có vẻ anh ta thấy hơi khó hiểu, nhưng sự qua loa lại rõ ràng vô cùng: “Bữa tiệc tối nay do nhà họ Tôn tổ chức, việc cô ta đến đây cũng bình thường thôi mà?”
“Đúng là bình thường, nhưng em còn nhìn thấy bạn trai cũ của cậu ấy nữa cơ.” Sau khi người phụ nữ nói xong lời này thì còn cố ý nhỏ giọng lại, nghiêng đầu nói vào tai người đàn ông.
Tôn Thanh Châu lạnh lùng nhìn, cảm thấy khá thú vị, vì để phối hợp với người phụ nữ đó, cậu còn đặc biệt đi về phía trước một bước, giả bộ như thể là mình cũng muốn nghe lén.
“Chậc, hai người ở bãi đậu xe hôn nhau đến mức khó lòng xa rời, trông quấn quýt lắm…”
Tôn Thanh Châu nhướng mày, chẳng phải chỉ hôn có một cái thôi sao? Sao lại thành ra “hôn đến mức khó lòng xa rời” rồi?
Bây giờ những lời đồn đó cứ càng truyền đi thì lại càng thái quá, ắt là không thiếu công lao của loại người như cô ta.
“Đừng nói lung tung.” Người đàn ông nhỏ giọng nói.
“Đâu có nói lung tung, em tận mắt nhìn thấy mà. Anh nói xem, người chồng chưa cưới kia của cậu ấy cũng đáng thương quá đi thôi, bây giờ bị cắm sừng, không chừng sau này còn phát sinh thêm chuyện gì nữa đó.”
Người phụ nữ này nói xong thì thang máy cũng đã đến nơi.
Tôn Thanh Châu chậm rãi đi ra ngoài, vừa hay thấy đôi nam nữ vừa rồi đang giới thiệu bản thân với người ta.
Trương Hân Duyệt?
Cậu gửi tin nhắn cho Văn Thiệu.
Tôn Thanh Châu: [Chú nhỏ, thím của cháu có người bạn nào tên Trương Hân Duyệt không?]
Chẳng mấy chốc, bên kia đã trả lời.
Giọng điệu ghét bỏ, từ ngữ hung hãn, vừa nhìn là biết do thím của cậu tự trả lời.
Văn Thiệu: [Thấy gớm, ai làm bạn với cô ta?]
Tôn Thanh Châu: [Lúc ở trong thang máy, cô ta nói thím và tình nhân gặp nhau.]
Tôn Thanh Châu: [Nói hai người quấn quýt dính lấy nhau, làm tổn hại đến thuần phong mỹ tục.]
Tôn Thanh Châu: [Thím à, hay là cháu cho người mời cô ta rời đi nhé?]
Cô ta không có thư mời, cô ta đi theo người đàn ông bên cạnh.
Văn Thiệu: [Không cần đâu.]
Tôn Thanh Châu: [Ok ok!]
Cậu cất điện thoại, nghĩ đến dáng vẻ ngoan ngoãn của Giang Vãn Ninh vào ngày đầu tiên tới nhà.
Tôn Thanh Châu còn tưởng rằng cô là nàng tiên nữ yếu đuối gặp nạn thật cơ, mãi cho đến hôm qua, vô tình cậu đã nghe thấy đoạn đối thoại của Giang Vãn Ninh và Văn Thiệu, có thể nói là người thím này đã nắm bắt được người chú không phục ai cả của cậu.
Hôm qua cậu đã thề với lòng là phải giữ gìn mối quan hệ tốt với Giang Vãn Ninh, có vậy thì sau này, lúc chú nhỏ mắng cậu, cậu vẫn còn có thể “mời” cứu tinh.
Ở bên kia, Tôn Thanh Viễn nhận được tin nhắn thì vội vã chạy tới.
Hay lắm, chú nhỏ có đầu óc yêu đương!
Nào có ai từng thấy điều này đâu?
Hỏi thử xem, nào có ai không tò mò đâu?!
Em họ ở nước ngoài còn mãnh liệt yêu cầu hai người anh họ mở livestream cho cậu, để cậu nhìn dáng vẻ sụp đổ hình tượng của chú nhỏ sẽ ra sao.
Sau khi Tôn Thanh Viễn tới thì đi thẳng đến phòng nghỉ.
Cậu còn chưa vào phòng thì đã nghe thấy động tĩnh bên trong.
Câu đầu tiên chắc là của thím: “Không thể hôn nữa, son môi sắp phai hết rồi…”
Sao đó người chú nhỏ lạnh lùng cấm dục kia lên tiếng, giọng nói dịu dàng đến mức Tôn Thanh Viễn chỉ mới nghe thôi mà da gà đã nổi đầy người: “Phai thì bôi lại.”
Tôn Thanh Viễn nghe được mà chỉ biết trợn mắt lên, hay cho chú nhỏ, trước kia không gần phụ nữ mà chỉ biết đến công việc, ai ngờ cũng là người biết yêu đương, biết làm nũng với bạn gái!
Tôn Thanh Châu nhanh chóng đi tới, trông thấy cậu đứng ở cửa phòng không dám vào thì chủ động tiến lên gõ cửa.
“Chú nhỏ, A Viễn tới rồi, tụi cháu có thể vào không?”
“Vào đi.” Giọng nói không cảm xúc của Văn Thiệu truyền tới.
Tôn Thanh Viễn nhìn Tôn Thanh Châu, sau đó nhỏ giọng nói: “Vừa nãy ấy, lúc chú ấy xin thím nhỏ hôn đâu có dùng giọng điệu này đâu.”
Tôn Thanh Châu liếc một cái, thầm nghĩ, em đừng có ngốc thế chứ, em vẫn cảm thấy mình sẽ được đối xử giống như thím nhỏ à?
Đẩy cửa đi vào, hai anh em nhìn thấy Văn Thiệu và Giang Vãn Ninh chiếm hai đầu ghế sô pha dài, vị trí ở giữa lớn đến mức còn có thể cho thêm hai người nữa ngồi vào.
Càng che càng lộ, bây giờ còn cách xa như vậy nữa, chắc lúc nãy đã dán sát vào nhau rồi…
“Chú nhỏ.” Tôn Thanh Viễn lên tiếng chào hỏi Văn Thiệu, sau đó lại nhìn thím nhỏ tương lai của mình.
“Cháu tên là Tôn Thanh Viễn, thím à thím…” Tôn Thanh Viễn còn chưa nói hết câu mà đã bị nghẹn lại ở yết hầu, cậu thay đổi lời nói: “Nhìn thím quen quá.”
Giang Vãn Ninh nhìn cậu chằm chằm mấy giây, đột nhiên cô đứng lên: “Là cậu à!”
Cháu trai cưng của chú!
“Trường trung học số 1 Giang Thành, chúng ta cùng một khóa đó, lần trước họp lớp cháu cũng có mặt, chúng ta còn cùng nhau chụp hình nữa!”
Giang Vãn Ninh có ấn tượng sâu sắc về cậu, chính là người nói chuyện điện thoại với chú ở cửa phòng bao.
Đợi đã…
Chú á?
Giang Vãn Ninh chậm chạp nhìn về phía Văn Thiệu, chẳng lẽ người chú trong điện thoại của cậu là người chú này ư?
Hai anh em Tôn Thanh Viễn cũng chợt nhận ra, có nghĩa là, sau khi bọn họ “đẩy thuyền” trong hai tháng thì thuyền đã cập bến rồi hả?
“Chẳng trách lần trước chú nhỏ cứ muốn đi đón cháu về nhà…”
Hóa ra cậu đoán không sai, chú nhỏ vừa ý bạn học của cậu thật luôn kìa!
Hai cháu trai lại gần bảo Giang Vãn Ninh nói xem Văn Thiệu theo đuổi cô thế nào, Giang Vãn Ninh nhìn Văn Thiệu, thấy anh không nói lời nào thì hắng giọng bắt đầu bịa đặt.
“Anh ấy bỏ ra ba trăm nghìn tệ, dùng thủ đoạn để chuyển đến bên cạnh nhà thím, muốn gần vua được ban lộc.”
Tôn Thanh Châu trợn mắt há mồm, ỷ có Giang Vãn Ninh làm chỗ dựa, cậu lớn tiếng nói: “Vậy mà chú còn mắng cháu mua nhà để theo đuổi con gái! Chú nhỏ, làm người không thể tiêu chuẩn kép quá được đâu!”
“Anh ấy còn lấy cớ nói cửa sổ nhà hỏng, đến mượn phòng dành cho khách của thím để ở.”
Tôn Thanh Châu càng kích động hơn: “Chú nhỏ! Lần trước chú còn nói cháu giả vờ mượn việc trang trí lắp đặt để vào nhà con gái ở, nói cháu, nói cháu thủ đoạn thế thì không vẻ vang gì!”
Thì ra phương pháp theo đuổi con gái của nhà họ là do kế thừa mà ra! Vậy thì ai lợi hại hơn ai đây?
“Được rồi.” Văn Thiệu nghe không nổi nữa, khuôn mặt mo này của anh đã mất sạch sẽ trước mặt hai cháu trai rồi.
Ba người trong phòng không nói thêm gì nữa, nhưng đột nhiên lại có giọng nói nói bằng tiếng Anh truyền đến, giọng nói này như được truyền tới bằng đường truyền di động.
“A Sùng cũng có mặt à?” Văn Thiệu nhíu mày.
Tôn Thanh Viễn hậm hực lấy điện thoại ra: “Em trai, đúng lúc em chào hỏi thím nhỏ đi…”
Vừa rồi Tôn Thanh Viễn không lay chuyển được Tôn Sùng, đành phải gọi video cho cậu nghe.
“Chào thím, cháu tên là Tôn Sùng.” Trong video là một chàng trai trắng trẻo, cười lên rất tươi tắn, là kiểu con trai sẽ được mọi người yêu thích ở trong trường đại học.
“Chào cháu, thím tên là Giang Vãn Ninh.” Giang Vãn Ninh cười với cậu, trông thấy chàng trai nhỏ hơn mình và khá đáng yêu, trong vô thức, giọng nói của cô cũng nhẹ nhàng hơn: “Không phải cháu nên tên là Tôn Thanh Sùng sao?”
Dường như Tôn Sùng ở bên kia đã thường xuyên bị hỏi câu hỏi này, trả lời vô cùng tự nhiên: “Thím ơi, lúc thím đọc cái tên này, thím không nghĩ tới con sên ạ?”
Giang Vãn Ninh im lặng một lúc, được rồi, Tôn Thanh Sùng Tôn Sâu Ăn Lá [*], đúng là nghe hơi đáng sợ thật.
[*] Chữ đồng âm, sâu bọ trong tiếng Trung đọc là [chōng], tên của Tôn Sùng đọc là [chóng], mà Thanh Sùng thì đọc giống [qīngchōng], tức sâu ăn lá.
“Nói đến thì còn phải cảm ơn chú nhỏ, nếu không nhờ lúc còn nhỏ vừa nghe thấy tên của cháu là khóc thì ông nội sẽ không nhận ra rồi đổi tên cho cháu đâu.”
Từ nhỏ Văn Thiệu đã không sợ gì cả, chỉ sợ sâu bọ côn trùng thân mềm.
“Được rồi được rồi, A Sùng em đừng bán chú nhỏ nữa.” Tôn Thanh Viễn vội lấy điện thoại tới: “Anh đưa em qua bên cạnh chào ông nội.”
Sau khi ba anh em rời đi, Giang Vãn Ninh tiến đến bên cạnh người đàn ông với mặt đen như nhọ nồi kia: “Anh sợ côn trùng à?”
Văn Thiệu không đáp.
Giang Vãn Ninh nhớ lại, hình như lúc đập côn trùng ở núi Thanh Nguyên, Văn Thiệu chưa bao giờ chùn tay, thế là cô bèn suy đoán: “Chỉ sợ thân mềm à? Không sợ con thân cứng hả?”
“Ừm.” Văn Thiệu vẫn thừa nhận, sau đó thuận miệng hỏi: “Vậy còn em, sợ cứng hay mềm?”
Sau khi Giang Vãn Ninh nghe xong thì lẳng lặng nhìn anh chằm chằm, nhìn rất lâu, Văn Thiệu mới chậm chạp nhận ra… Cô lại nghĩ lệch đi đâu nữa rồi.
Văn Thiệu vừa định nói gì đó để đổi chủ đề thì lại nghe thấy cô nói…
“Chỉ cần là con có thể bẻ ra thành hai đoạn thì em đều không sợ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook