Lam Nhan “Bất” Bạc Mệnh
Quyển 1 - Chương 9

Đem ipod thả lại vào túi Càn Khôn, rút ra chuột mickey cao bằng phân nửa người, ta ngã vào trên giường bắt đầu thiên mã hành không đứng lên. Nhớ tới lời cha vừa nói lúc nãy, Lý Mặc Trù kia cùng ta có từ trường tương đồng. Ha ha! Nương a, điều không phải ta bất hiếu, không chịu dùng tên “Trình Vu Lạc Nghiễn”, mà là ta thế thân cho một tiểu hoàng tử người gặp người sủng, phạn lai há mồm. Từ nay về sau lý tưởng to lớn “Mễ trùng” (sâu gạo) của ta có thể thực hiện rồi. Quyết định rồi, từ hôm nay trở đi, ta là Lý Mặc Trù! Đổi trọng tâm câu chuyện tự hỏi một chút, được rồi, thủ hộ tinh sáng hơn, phải chăng mỹ nhân là một trong “Song long”? Vừa nghĩ thấy đã có khả năng rất cao, trong đầu ta nở hoa rực rỡ a! Ta nghĩ ta là thích hắn rồi, sau đó ta sẽ đại thế Mặc Trù hảo hảo đợi hắn.

Ngày hôm nay tâm tình chấn động quá lớn, mệt mỏi quá! Ý thức dần dần không rõ nữa...

Khi mỹ nhân đẩy cửa vào phòng thì nhìn thấy ta ôm búp bê ngáy nho nhỏ, không khỏi mỉm cười. “Nguyên lai sở thích ôm đủ thứ đông tây ngủ từ nhỏ còn không chịu sửa a! Đã lớn như vậy rồi! Thật đáng yêu!” Nằm xuống vươn tay ra ôm ta vào lòng, lẳng lặng ôn lại mỹ hảo thời thơ ấu... (Alpha: Nhược Đồng, ngươi cũng thích ôm đông tây ngủ sao? Chỉ bất quá thứ này chỉ dành riêng cho vài người mà thôi! Nhược Đồng: xem Phật sơn vô ảnh cước của ta! Alpha: ta né~~~)

“Nhớ kỹ phải sống hạnh phúc nga!”

Thấy phụ mẫu đang cùng nhau bỏ đi, ta giật mình tỉnh lại: “Đừng mà!” Nguyên lai là nằm mơ. Có chút buồn bã dụi đầu vào mickey, cọ cọ. Di? Mickey nhà ta từ lúc nào cao hơn ta vậy, trên người ôn ôn, còn có tim đập?! Ngẩng đầu lên, nguyên lai gối ôm của ta bị đổi rồi. Lông mi thật dài cùng đôi mắt nhập nhèm khiến trong lòng ta nóng lên: “Nhược Nhược, sau này ta gọi ngươi là Nhược Nhược có được không?”

Trong nháy mắt người kia đã thanh tỉnh, “Ngươi, ngươi nhớ lại rồi, đúng không?” Hình dạng hảo hài lòng.

“Ta phải nhớ tới cái gì?” Khó chịu! Nhíu!

“Ngươi, ” có chút thất lạc.

Ta thiêu mi ý bảo hắn nói hết.

“Từ đầu tiên ngươi nói được là “Nhược Nhược”. Từ nhỏ ngươi đã gọi ta Nhược Nhược, sau đó phụ hoàng mẫu hậu muốn ngươi đổi giọng gọi ta là hoàng huynh, ngươi rất tức giận, còn bĩu môi nhìn bọn hắn. Phụ hoàng mẫu hậu ra lệnh cho ngươi phải sửa. Ta tưởng rằng ngươi nhớ ra rồi.” Lo lắng bất túc nói.

“Không nhớ rõ có sao không?” Dĩ lùi vi tiến, “Ta đây sau đó cũng không kêu.” Vẻ mặt ủy khuất.

“Nhưng, ta thích ngươi gọi Nhược Nhược! Đừng sửa!” Mắt chớp chớp chờ đợi.

Xem đi! Ta chỉ biết! “Ta lo lắng lo lắng.” Làm bộ lơ đãng nhắc tới, “Vậy ngươi gọi ta là cái gì?”

“Cục cưng!” Thâm tình chân thành.”Ta gọi ngươi như vậy được không?”

Kháo! Nhược Nhược thế nào lại giống y như yêm nương! Quên đi, đều như nhau! Giả vờ: “Vậy được rồi!”

Ai! Ta sao lại đồng ý như thế! Ta thế nào lại chịu thua kém như thế? Còn chưa kịp hối hận xong, nhất chích đại cẩu đã đè lên người ta.

“Cục cưng, cục cưng!” Làm nũng.

Hữu ngoạn một ngoạn! Nói ngươi béo, ngươi sẽ suyễn thượng liễu, bản mo-rát!

“Nặng quá! Ngươi định áp tử ta a! Đứng lên cho ta!” Ta đẩy ngọn núi lớn trên người ra, “Ngươi không phải nói ngày hôm nay có kinh hỉ cho ta sao?”

“Đã lâu không cùng cục cưng ngủ, nên ngủ rất ngon, đến mức chính sự đều quên sạch. Hắc hắc!” Nhược Nhược cười ngớ ngẩn hai tiếng với ta, ngược lại hướng bên ngoài gọi to, “Du Nhi, đến đây chuẩn bị rửa mặt chải đầu cho chúng ta!”

Biến sắc mặt thật nhanh, giống y như cha hắn, quả thực làm cho xem thế là đủ rồi. Quay lại chuyện chính ta cũng đã tỉnh, liền đứng lên đi. Ta có ngủ cũng biết tùy thời a.

Đi xem chuyện kinh hỉ thôi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương