Lạc Trần
-
Chương 26: Vị Diện Thứ Ba: Quân Lâm Thiên Hạ
##Đầu đề cung đình : Hoàng Hậu Thương triều vậy mà lại là nam nhân!!!
***
Liên Tư Vũ không trở về không gian hệ thống mà trực tiếp đến thế giới tiếp theo.
Bây giờ y đang ngồi trong lãnh cung tiếp thu ký ức và cốt truyện...
Đây là một thế giới cổ đại, viết về một bộ truyện cung đấu tên là Quân Lâm Thiên Hạ.
Nữ chính là Tô Hiểu Nguyệt ,là con gái của Tô Thái Úy - Người nắm hơn phân nửa binh quyền của Vân triều , bởi vì muốn rút lại binh quyền của Tô Thái Úy, nên hoàng thượng ban hôn cho Tô Hiểu Nguyệt với Thái Tử - Vân Triết , đến khi nàng đủ 16 tuổi thì gả cho Thái Tử, làm Thái Tử Phi.
Nhưng Thái Tử Vân Triết vốn chẳng ưa gì nữ hán tử như Tô Hiểu Nguyệt, cho rằng nàng ta không hiểu nữ công gia chánh, không đủ công dung ngôn hạnh, không tuân thủ nữ tác, suốt ngày chạy đến quân doanh múa đao múa kiếm.
Vì vậy sau khi cưới Tô Hiểu Nguyệt về, Vân Triết cũng không yêu thương nàng, đám thị thiếp ức hiếp khi dễ Tô Hiểu Nguyệt thì hắn cũng không quản, Tô Hiểu Nguyệt tính tình thẳng thắn làm sao chịu khuất phục? Nhưng lại chẳng thể làm gì, bởi vì nàng là con gái của Thái Úy, nếu nàng dám phản kháng, hoàng đế sẽ dùng lý do đó mà bắt chẹt cha nàng.
Nữ chính bị uất ức mất trăm chương, lúc này nam chính mới khoan thai lên sàn diễn.
Nam chính là Hoàng Đế Thương triều, thấy tính cách đặc biệt của nữ chính, không giống tiểu thư khuê các nhàm chán khác nên nảy sinh hứng thú. Mà tính cách của Hoàng Đế Thương triều rất trực tiếp, thích thì cướp về tay.
Thương Triều là vương triều rộng lớn hùng mạnh, mà Vân triều lại chỉ là tiểu quốc, vậy nên Tô Hiểu Nguyệt cho dù phản kháng cũng bị thái tử và hoàng thượng trói lại, đẩy lên kiệu hoa.
Hoàng đế Thương triều ngang ngược , hoang dâm vô độ, tàn nhẫn máu lạnh có tiếng, bởi vậy Tô Hiểu Nguyệt dĩ nhiên không nguyện ý, khóc lóc tự vẫn bao nhiêu lần vẫn bị đóng gói mang đi, chỉ là trong đêm tân hôn Tô Hiểu Nguyệt lại phát hiện Hoàng đế Thương triều cũng không hung ác tàn bạo như lời đồn, thậm chí còn có chút dịu dàng ôn nhu, khiến trái tim nho nhỏ của nàng đập như nai chạy loạn vân vân và mây mây...
Mấy trăm chương cẩu huyết về tình cảm của nhân vật chính bị Liên Tư Vũ thản nhiên lướt qua ,tóm lại cuối cùng cả hai bên nhau hạnh phúc.
Nam chính thống nhất thế giới, nữ chính làm mẫu nghi thiên hạ ,được vạn người chúc phúc.
- Thương Huyền...
Thương Huyền...
Là trùng hợp sao?
Liên Tư Vũ rũ mắt nhìn lá khô dưới chân.
Nguyên chủ là một " công chúa" thất sủng của Vân triều, là một pháo hôi được nhắc đến trong một dòng chữ nào đó , tóm lại cuối cùng thân phận bại lộ, bị gán với tội danh "khi quân phạm thượng" nhưng trước khi bị trảm thì Hoàng đế Thương triều mang quân diệt sạch Vân triều.
Đúng vậy.
Diệt sạch Vân triều.
Bởi vì Hoàng thượng và Thái tử Vân triều khiến nữ chính chịu ủy khuất nên bị Thương Huyền hủy quốc gia.
Khiến Liên Tư Vũ u sầu là tính cách của nguyên chủ có chút khó bắt chước...
Bề ngoài luôn nhu nhược an tĩnh yếu đuối, nhưng bên trong lại như núi lửa phun trào...
Mà giới tính của nguyên chủ vốn là nam, nhưng mẫu thân nguyên chủ chỉ là tỳ nữ của Dung Phi, trong lúc hoàng đế say rượu nên làm loạn, rồi bị Dung Phi ghen tị mà hãm hại, đẩy vào lãnh cung , vì bảo vệ nguyên chủ mà nói với bên ngoài nguyên chủ là nữ, như vậy mới có thể thoát khỏi cuộc chiến tranh giành hoàng vị...
Mà sự tồn tại của nguyên chưa từng được hoàng đế biết đến, cho nên nguyên chủ lén mang họ của mẫu thân.
Thành ra Liên Tư Vũ vẫn là Liên Tư Vũ.
...
Xa xa nơi Thương triều...
- Y đến rồi...
Hoàng đế Thương triều - Thương Huyền đang ngồi trong Ngự Thư phòng duyệt tấu chương thì chợt ngẩng đầu.
Trong mắt chợt lóe tia vui mừng, bên môi không kìm được mà nâng lên.
- Người đâu?
Thương Huyền đặt bút trở lại giá , thấp giọng gọi ám vệ.
- Bệ hạ có gì căn dặn?
Hai bóng đen xuất hiện trong Ngự Thư Phòng, cung kính quỳ một gối trước mặt Thương Huyền.
- Ta cần ra ngoài.
Không giống với các đại thần hay huynh đệ sẽ khuyên căn , ám vệ chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh.
Hai ám vệ nghe hiểu ý của Thương Huyền, một người sẽ phải ở lại giả danh thành hắn , một người mang theo nửa ám vệ đi theo để bảo vệ.
Gió cao không trăng, thích hợp chuồn ra khỏi cung du ngoạn và cướp người.
- Liên... chờ ta.
Chỉ cần nghĩ đến sẽ gặp người kia , Thương Huyền không thể ức chế sự vui sướng dưới đáy lòng.
Các ám vệ xung quanh nếu không phải được đào tạo bài bản thì có lẽ sẽ bị vẻ mặt ngu ngốc của Thương Huyền dọa sợ, chung quy ngày thường hắn chưa bao giờ cười, lại còn cười đến ngu như vậy...
[ Túc Chủ... vị kia có lẽ không có ký ức đâu...]
678 cẩn thận nói.
[ Không sao, ta có thể cùng y bắt đầu lại từ đầu.]
Bởi vì tâm tình tốt, Thương Huyền còn nghiêm túc trả lời 678 một lần.
[ Chúc Túc Chủ may mắn...]
678 âm thầm chúc phúc.
***
Liên Tư Vũ không trở về không gian hệ thống mà trực tiếp đến thế giới tiếp theo.
Bây giờ y đang ngồi trong lãnh cung tiếp thu ký ức và cốt truyện...
Đây là một thế giới cổ đại, viết về một bộ truyện cung đấu tên là Quân Lâm Thiên Hạ.
Nữ chính là Tô Hiểu Nguyệt ,là con gái của Tô Thái Úy - Người nắm hơn phân nửa binh quyền của Vân triều , bởi vì muốn rút lại binh quyền của Tô Thái Úy, nên hoàng thượng ban hôn cho Tô Hiểu Nguyệt với Thái Tử - Vân Triết , đến khi nàng đủ 16 tuổi thì gả cho Thái Tử, làm Thái Tử Phi.
Nhưng Thái Tử Vân Triết vốn chẳng ưa gì nữ hán tử như Tô Hiểu Nguyệt, cho rằng nàng ta không hiểu nữ công gia chánh, không đủ công dung ngôn hạnh, không tuân thủ nữ tác, suốt ngày chạy đến quân doanh múa đao múa kiếm.
Vì vậy sau khi cưới Tô Hiểu Nguyệt về, Vân Triết cũng không yêu thương nàng, đám thị thiếp ức hiếp khi dễ Tô Hiểu Nguyệt thì hắn cũng không quản, Tô Hiểu Nguyệt tính tình thẳng thắn làm sao chịu khuất phục? Nhưng lại chẳng thể làm gì, bởi vì nàng là con gái của Thái Úy, nếu nàng dám phản kháng, hoàng đế sẽ dùng lý do đó mà bắt chẹt cha nàng.
Nữ chính bị uất ức mất trăm chương, lúc này nam chính mới khoan thai lên sàn diễn.
Nam chính là Hoàng Đế Thương triều, thấy tính cách đặc biệt của nữ chính, không giống tiểu thư khuê các nhàm chán khác nên nảy sinh hứng thú. Mà tính cách của Hoàng Đế Thương triều rất trực tiếp, thích thì cướp về tay.
Thương Triều là vương triều rộng lớn hùng mạnh, mà Vân triều lại chỉ là tiểu quốc, vậy nên Tô Hiểu Nguyệt cho dù phản kháng cũng bị thái tử và hoàng thượng trói lại, đẩy lên kiệu hoa.
Hoàng đế Thương triều ngang ngược , hoang dâm vô độ, tàn nhẫn máu lạnh có tiếng, bởi vậy Tô Hiểu Nguyệt dĩ nhiên không nguyện ý, khóc lóc tự vẫn bao nhiêu lần vẫn bị đóng gói mang đi, chỉ là trong đêm tân hôn Tô Hiểu Nguyệt lại phát hiện Hoàng đế Thương triều cũng không hung ác tàn bạo như lời đồn, thậm chí còn có chút dịu dàng ôn nhu, khiến trái tim nho nhỏ của nàng đập như nai chạy loạn vân vân và mây mây...
Mấy trăm chương cẩu huyết về tình cảm của nhân vật chính bị Liên Tư Vũ thản nhiên lướt qua ,tóm lại cuối cùng cả hai bên nhau hạnh phúc.
Nam chính thống nhất thế giới, nữ chính làm mẫu nghi thiên hạ ,được vạn người chúc phúc.
- Thương Huyền...
Thương Huyền...
Là trùng hợp sao?
Liên Tư Vũ rũ mắt nhìn lá khô dưới chân.
Nguyên chủ là một " công chúa" thất sủng của Vân triều, là một pháo hôi được nhắc đến trong một dòng chữ nào đó , tóm lại cuối cùng thân phận bại lộ, bị gán với tội danh "khi quân phạm thượng" nhưng trước khi bị trảm thì Hoàng đế Thương triều mang quân diệt sạch Vân triều.
Đúng vậy.
Diệt sạch Vân triều.
Bởi vì Hoàng thượng và Thái tử Vân triều khiến nữ chính chịu ủy khuất nên bị Thương Huyền hủy quốc gia.
Khiến Liên Tư Vũ u sầu là tính cách của nguyên chủ có chút khó bắt chước...
Bề ngoài luôn nhu nhược an tĩnh yếu đuối, nhưng bên trong lại như núi lửa phun trào...
Mà giới tính của nguyên chủ vốn là nam, nhưng mẫu thân nguyên chủ chỉ là tỳ nữ của Dung Phi, trong lúc hoàng đế say rượu nên làm loạn, rồi bị Dung Phi ghen tị mà hãm hại, đẩy vào lãnh cung , vì bảo vệ nguyên chủ mà nói với bên ngoài nguyên chủ là nữ, như vậy mới có thể thoát khỏi cuộc chiến tranh giành hoàng vị...
Mà sự tồn tại của nguyên chưa từng được hoàng đế biết đến, cho nên nguyên chủ lén mang họ của mẫu thân.
Thành ra Liên Tư Vũ vẫn là Liên Tư Vũ.
...
Xa xa nơi Thương triều...
- Y đến rồi...
Hoàng đế Thương triều - Thương Huyền đang ngồi trong Ngự Thư phòng duyệt tấu chương thì chợt ngẩng đầu.
Trong mắt chợt lóe tia vui mừng, bên môi không kìm được mà nâng lên.
- Người đâu?
Thương Huyền đặt bút trở lại giá , thấp giọng gọi ám vệ.
- Bệ hạ có gì căn dặn?
Hai bóng đen xuất hiện trong Ngự Thư Phòng, cung kính quỳ một gối trước mặt Thương Huyền.
- Ta cần ra ngoài.
Không giống với các đại thần hay huynh đệ sẽ khuyên căn , ám vệ chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh.
Hai ám vệ nghe hiểu ý của Thương Huyền, một người sẽ phải ở lại giả danh thành hắn , một người mang theo nửa ám vệ đi theo để bảo vệ.
Gió cao không trăng, thích hợp chuồn ra khỏi cung du ngoạn và cướp người.
- Liên... chờ ta.
Chỉ cần nghĩ đến sẽ gặp người kia , Thương Huyền không thể ức chế sự vui sướng dưới đáy lòng.
Các ám vệ xung quanh nếu không phải được đào tạo bài bản thì có lẽ sẽ bị vẻ mặt ngu ngốc của Thương Huyền dọa sợ, chung quy ngày thường hắn chưa bao giờ cười, lại còn cười đến ngu như vậy...
[ Túc Chủ... vị kia có lẽ không có ký ức đâu...]
678 cẩn thận nói.
[ Không sao, ta có thể cùng y bắt đầu lại từ đầu.]
Bởi vì tâm tình tốt, Thương Huyền còn nghiêm túc trả lời 678 một lần.
[ Chúc Túc Chủ may mắn...]
678 âm thầm chúc phúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook