Là Yêu Hay Là Hận?
Chương 51: Phiên ngoại 4: Tuần trăng mật

Có được lời đồng ý kết hôn của Chu Đinh, Tiêu Thần rất nhanh liền trở nên phấn chấn cực kỳ, hiệu suất làm việc tăng lên chóng mặt. Chuyện, người ta còn phải xử lý nhanh công việc để sang Đan Mạch kết hôn với vợ nha. Việc này hắn đã suy nghĩ lâu lắm rồi đó, sao có thể đợi lâu hơn nữa chứ.

Trong vòng hai tuần, toàn bộ mọi thứ cho hôn lễ của bốn người được chuẩn bị xong xuôi. Vì sao nhảy ra thêm hai người nữa á? Là Mạc Chính Phong và Lương Vỹ chứ ai. Bọn họ sau khi công khai cầu hôn nhau thì quyết định làm đám cưới cùng với Tiêu Thần và Chu Đinh cho vui, dĩ nhiên tiết kiệm chi phí nữa -_-

Tiêu Thần không thích, nhưng Chu Đinh lại thích, còn nói nếu không tổ chức hôn lễ chung thì sẽ không cưới hỏi gì nữa... Tiêu Thần không còn cách nào khác là phải chiều cậu. Haizzz, ai bảo cậu là bảo bối của hắn chứ. Đừng nói là đám cưới chung, bảo hắn tổ chức đám cưới cho toàn đất nước này hắn cũng đồng ý, chỉ cần cưới được cậu về, mọi tổn thất đều bù lại được.

Đám cưới diễn ra rất tốt đẹp, khách mời ngoài đồng nghiệp bạn bè dĩ nhiên còn có cả Tử Lam. Cô đi du học ở Mỹ, được nghỉ một cái liền bay luôn sang Đan Mạch dự đám cưới của bốn người kia, không thèm báo với ba mẹ mình luôn. Hết cách, cô rất nóng lòng. Cặp đôi ba nuôi - con trai này cô ship lâu lắm rồi. Vốn sau những sóng gió kia, cô còn tưởng họ sẽ tan vỡ, cả đời cũng không thể bên nhau. Nhưng hiện tại còn kết hôn, vượt quá những gì cô mong đợi, không phấn khích sao cho được.

Lễ đường huy hoàng tráng lệ, bốn nam nhân mặc vest trắng đứng đó, ánh mắt nồng đậm yêu thương trao về người mình yêu, hình ảnh đó, quả thật đẹp đến chói lòa con mắt quan khách. Tử Lam mặc bộ váy xanh voan nhẹ nhàng, tóc uốn xoăn đuôi, trang điểm đơn giản đứng đó làm... hoa đồng. Mặc dù việc này vốn dĩ của mấy em bé năm sáu tuổi, nhưng cô thích đấy thì làm sao. Ai bảo bọn họ không cần phù dâu T.T Khoảnh khắc hai cặp đôi hôn môi, cả lễ đường như vỡ òa, hoa giấy bay bay khắp không gian tạo nên khung cảnh lãng mạn hạnh phúc nhất trần đời. Tử Lam nước mắt trào dâng, nghẹn ngào:

- Vỹ Vỹ ca ca, tiểu công chúa, hai người cuối cùng đều gả đi rồi. Tôi thật vui quá!

Chu Đinh đỏ mặt ngượng ngùng không nói, Lương Vỹ lại lập tức xù lông:

- Ai nói tôi gả đi? Là Mạc Chính Phong anh ta gả cho tôi!

- Ể? - Tử Lam ngạc nhiên - Anh là tiểu thụ cơ mà! Lúc nào anh có thể vươn lên nằm trên... à không... nằm ngoài thì em sẽ tin là Phong ca gả cho anh. - Vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội.

Lương Vỹ thẹn quá hóa giận, giơ chân đá Mạc Chính Phong:

- Nói gì đi chứ!

Mạc Chính Phong cười cười nhéo má cậu:

- Ừ, là anh gả cho em. Chỉ cần cưới được em, ai gả cho ai không quan trọng.

Cả hội trường lại ồ lên, Tử Lam xúc động không kìm được hét toáng, mất hết cả dáng vẻ tiểu thư khuê các... Khụ khụ... vốn cũng đâu phải... Có tiểu thư khuê các nào lại quan tâm chuyện giường chiếu nhà người ta chứ. Tiêu Thần nhếch môi cười, không để ý bọn họ, cúi đầu nâng cằm Chu Đinh lên để cậu nhìn thẳng vào mắt mình, ôn nhu hỏi:

- Bảo bối, hôm nay em gả cho anh rồi, có hối hận không?

Chu Đinh nhìn hắn, trong lòng ngập tràn tin tưởng, kiên định lắc đầu. Cả đời này cậu đều không hối hận.

Tiêu Thần vui vẻ hôn lên trán cậu một cái, rồi bế cậu lên, hét lớn:

- Vậy thì động phòng thôi!!!

Cứ như vậy một đường bế cậu chạy ra ngoài, không để ý đám khách sau lưng nhao nhao đòi tung hoa cưới. Chu Đinh bật cười nhìn nam nhân của mình, hiếm thấy một người như hắn lại kích động như thế. Cũng chỉ có cậu mới có thể khiến hắn thay đổi nhiều đến vậy. Nam nhân này, từ hôm nay, chính thức là của cậu rồi! Cậu vung tay ném bó hoa về phía sau để mọi người bắt lấy, vòng tay ôm cổ Tiêu Thần, ngoan ngoãn vùi mặt trong lòng hắn. Bất luận trước đây có bao nhiêu hiểu lầm ân oán, hiện tại đều vứt bỏ hết. Từ nay về sau, sẽ chỉ có yêu, yêu, yêu và yêu...

Tử Lam không cướp hoa của bọn họ, vì còn mải... sung sướng:

- Ban ngày ban mặt đòi động phòng, chú Tiêu quả thực bá đạo!!! - Rồi cô quay sang cặp đôi còn lại - Phong ca, Vỹ Vỹ, hai người không động phòng sao?

Mạc Chính Phong cười đầy ẩn ý nhìn Lương Vỹ. Cậu bị anh nhìn đến bốc cháy toàn thân. Nam nhân của cậu thật xấu xa! Một lúc lâu, hai người vẫn cứ đứng nguyên, khách khứa sau khi hết ồn ào vì màn cướp hoa, quay lại nhìn bọn họ. Tình huống gì đây? Vợ chồng.. à không... phu phu nhà kia người ta đã về rồi, hai người này đứng đó làm gì? Chẳng lẽ muốn động phòng ở đây? Ặc! Không đúng! Ai lại làm thế.

Lương Vỹ cuối cùng vẫn là mất kiên nhẫn trước, hơi kiễng chân hôn lên môi Mạc Chính Phong, sau đó nhắm mắt nói:

- Mau mang em đi động phòng!

Mạc Chính Phong bấy giờ mới cười ra tiếng, bế cậu lên đi ra ngoài. Phải vậy chứ, tên nhóc này chủ động mới đáng yêu!

Sau đám cưới không lâu, bọn họ liền bay đến Hawaii nghỉ tuần trăng mật. Vốn định ở trong nước, nhưng sau vụ kết hôn chấn động kia, Mạc Chính Phong và Chu Đinh bị ảnh hưởng không ít. Người ủng hộ có dĩ nhiên người phản đối cũng sẽ có, scandal của hai người mấy ngày nay đang làm náo loạn giới giải trí. Thời điểm này, trốn đi là hay nhất.

Bờ biển cát trắng, cây cối đồi núi trập trùng xanh mướt, biển rộng bao la nước xanh trong vắt phản chiếu ánh nắng vàng, quả thực đẹp đến mê người. Chu Đinh phấn khích không kìm được hét lớn, lao thẳng ra phía những con sóng đang xô bờ, bọt nước tung trắng xóa. Tiêu Thần nhìn cậu say mê chơi đùa, chợt thấy trong lòng hơi nhói. Trước đây hắn chưa bao giờ dẫn cậu đi đâu chơi cả, ngày ngày chỉ biết quan tâm công việc và... Lưu Vũ. Hắn thực sự nợ cậu rất nhiều, có dùng cả đời sau này để bù đắp cũng là không đủ.

Mạc Chính Phong nhìn hắn, hiểu được trong lòng hắn nghĩ gì. Lương Vỹ cũng đã ra kia chơi với Chu Đinh, anh liền khẽ huých tay hắn:

- Có một số chuyện không cần nhớ lại, chỉ thêm đau lòng.

- Tôi hiểu. - Tiêu Thần vẫn nhìn Chu Đinh không rời mắt, nước da trắng nõn của cậu hòa với màu nắng vàng rực rỡ và biển xanh, đẹp như mơ, có chút không giống với loài người - Em ấy là bảo bối của tôi, cả đời này tôi sẽ yêu thương em ấy. Cậu cũng thế đúng không?

- Ừm. - Chính Phong nhìn Lương Vỹ - Trước đây khúc mắc quá nhiều, giờ thì tốt rồi. Chúng ta đều thoải mái vui vẻ. Ê! Đi mua chút đồ ăn đi, hai tên nhóc kia lúc chơi xong nhất định sẽ đói.

Tiêu Thần trầm tĩnh:

- Chỉ có nhóc nhà cậu thôi, Tiểu Đinh của tôi không ăn nhiều đâu, ăn bữa sáng nay đủ để em ấy chơi đùa đến chiều. Ai như con heo ngốc của cậu.

Mạc Chính Phong bật cười, quả thực là heo ngốc. Bất quá không béo như heo.

Trêu đùa mấy câu nữa, hai người cuối cùng cũng rời đi.

Lương Vỹ giả vờ như đang nghịch nước, thực chất đang lén quan sát hai đại nam nhân kia. Sau khi bọn họ đi, anh liền kéo kéo Chu Đinh:

- Đừng nghịch nữa, tôi dẫn cậu đi làm chuyện vui.

Chu Đinh chơi đến phấn khích, không muốn bỏ dở. Đây là lần đầu cậu ra biển đó:

- Vui gì? Tôi đang rất vui.

- Cái này vui hơn, đi đi! Tôi đảm bảo đó. Cậu nhìn kìa - Lương Vỹ kéo kéo cậu chỉ mấy cô gái đứng cách họ không xa, cười nham hiểm - Mấy em bên đó rất xinh đúng không? Nãy giờ đều nhìn chúng ta chỉ chỉ trỏ trỏ, giờ tới đó, trêu ghẹo họ một chút. Đi không?

- Gì thế? Anh thích phụ nữ? - Chu Đinh mờ mịt.

- Điên à? Trêu thôi. Tôi muốn chọc tức Chính Phong, hắn ta hôm qua dám... mà thôi. Đi nha! Đi với tôi! Đảm bảo vui mà, đi!

Chu Đinh ban đầu còn lưỡng lự, sợ Tiêu Thần không vui, nhưng rồi không chịu nổi mè nheo của Lương Vỹ liền gật đầu đồng ý. Một đại nam nhân giở trò làm nũng, chỉ dễ thương trong mắt tiểu công của cậu ta thôi có hiểu không? Còn trong mắt một tiểu thụ khác, thật sự vô cùng... thiếu đánh >_

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương