Lá Bài Cuối Cùng
-
Chương 97
Ike cảm thấy mình rất xui xẻo, nhìn tình huống tại hiện trường lúc này, rõ
ràng đã xảy ra chuyện gì lớn rồi, ngay cả các cao thủ bình thường mặt
không đổi sắc cũng bắt đầu xao động, nhất định là tin lớn. Lúc này mặt
bài không thể nói là khẩn trương, vậy thì chính là hai người đang tiến
hành thảo luận gì đó.
Thảo luận gì?
Ike cấp bách muốn biết, những khán giả phát hiện dị thường trước tivi càng cấp thiết muốn biết, thế là bọn họ bắt đầu triển khai thảo luận nhiệt liệt.
Mà nội dung thảo luận, cũng rất gần sự thật.
“Kẹo que và Ngựa hoang từng cược chạy lõa thể, hiện tại không phải cũng muốn cược chạy lõa thể với đại đế đi!”
…
Thật ra suy nghĩ này không chỉ xuất hiện trong đầu khán giả đang nôn nóng, mà ngay cả những cao thủ cũng đang nghĩ: “Sẽ không lại là chạy lõa thể chứ. Lúc này là đại đế chạy lõa thể hay là Kẹo que chạy đây.”
Bọn họ không thể tưởng tượng bộ dáng đại đế chạy lõa thể.
Nhưng nếu nói Kẹo que chạy lõa thể… đương nhiên, chạy lõa thể trong đàn ông Mỹ tuyệt đối không hiếm lạ! Không thấy thời gian trước đồng tính luyến biểu tình còn để lộ chim sao?
Nhưng bọn họ luôn cảm thấy nếu Kẹo que là người yêu của đại đế, thì có vẻ như, chắc là, sẽ không xuất hiện tình huống đó.
Tuy lý trí nói như thế, nhưng trong lòng thì đều có một suy nghĩ tà ác: Có lẽ, thật sự, có khả năng? Nếu thật sự chạy, mình có nên đến đó xem không? Mình dù sao cũng là người làm chứng, cho dù đến hiện trường nhìn, cũng không sao đi.
So với người khác, hai vị ở trên hiển nhiên nghĩ đơn thuần hơn nhiều.
Caesar không nghĩ tới chuyện chạy lõa thể__ Hắn đương nhiên cũng sẽ không nghĩ tới.
Lâm Dược cũng không nghĩ tới__ Ngựa hoang lần đó cũng là ngoài ý muốn!
“Là người thời đại mới thuần khiết, chịu giáo dục nhiều năm, từ nhỏ đã học tư tưởng phẩm đức, sao có thể đưa ra vụ cược có khái niệm thối rữa của giai cấp tư sản chứ? Cho dù tôi đưa ra, cũng không phải là cố ý!”__ Sau màn chạy lõa thể đó, Lâm Dược đã nói với Caesar như thế.
Lúc này, Caesar nhớ tới cuộc đối thoại tối hôm qua.
Tối hôm qua ăn tối xong, Lâm Dược hiếm khi chủ động chạy tới cạnh Caesar: “Lạc Lạc à, chừng nào anh theo tôi về nhà xem thử?”
“Chừng nào cậu theo tôi đi đăng ký?”
“Lẽ nào tôi và anh phải đăng ký rồi mới có thể về sao? Không đúng a, tôi có thẻ xanh có hộ chiếu, cho dù trở về rồi cũng vẫn có thể trở lại.”
Thẻ xanh của y là hai năm trước Daniau làm giúp y, lúc đó Daniau vừa để y làm tản khách, vừa hứa cho y cổ phần, đương nhiên phải biểu thị thái độ. Nếu không phải y kiên trì không đổi quốc tịch, lúc này đã sớm là người Mỹ gốc Hoa rồi.
“Cậu đương nhiên có thể trở về, nhưng TQ quá lớn, tôi sợ cậu không cẩn thận đi mất.”
“Lạc Lạc, anh đây là sỉ nhục tôi, anh đang trắng trợn sỉ nhục tôi! Tôi, Lâm Dược, tuổi đã ba mươi! Theo cách nói của Lão phu tử thì đã tới tuổi nhi lập. Tôi, trí thông minh bình thường, có văn bằng trung học chín năm giáo dục bắt buộc hàng thật giá thật! Khi ở tiểu học đã gia nhập đội thiếu niên vinh quang! Từng được rất nhiều ông chủ khen thưởng, tôi cho anh biết, nếu tôi kiên định không dời làm công việc khuân vác hồi trước, hiện tại ít nhất cũng là một quản đốc rồi! Nếu tôi còn ở siêu thị, ít nhất, cũng là nhân vật cấp bậc giám đốc!”
“Mà anh, lại nói tôi có thể đi lạc? Nếu nói ở Mỹ thì cũng thôi đi, đương nhiên, hiện tại tiếng Anh của tôi rất tốt, ở Mỹ cũng không thể lạc, nhưng ở TQ thì càng không thể! Cho dù tôi đi lạc, cũng biết đến đồn công an!”
Lâm Dược lý lẽ hùng hồn phẫn nộ nói, ra vẻ như bị uất ức cực lớn, mà Caesar lại nhìn cũng không thèm nhìn y một cái, chỉ lặp lại lần nữa: “Chừng nào cậu đi đăng ký với tôi, chừng đó tôi sẽ cùng cậu về thăm nhà có trồng nho của cậu.”
Mà Lâm Dược đương nhiên giống trước kia, không lên tiếng nữa, thất hồn lạc phách đi.
“Cậu ấy muốn lấy nó ra cược với mình sao?” Caesar suy nghĩ.
“Cược cái gì?” Lâm Dược ra vẻ khó xử nói, vốn muốn nói gì đó, lại nhìn xuống dưới thấy một hàng ánh mắt xanh mơn mởn, lập tức sáng mắt: “Chúng ta cược dưa leo đi!”
Khóe miệng Caesar co giật, các cao thủ bên dưới gần như muốn đồng loạt rú lên.
Dưa leo! Dưa leo!
À, dưa leo là một loại rau củ khỏe mạnh! Nó có ngoại hình mỹ quan, da mỏng thịt dày, có dinh dưỡng phong phú, ăn còn có thể trợ giúp giảm béo!
Nhưng mà, cũng như chuối, kem cây, xui xẻo ở chỗ ngoại hình của nó. Bạn nói xem giống cái gì không tốt, lại cứ phải giống cái thứ đó của đàn ông? Hơn nữa càng không tốt là, còn thường xuyên bị một vài bộ điện ảnh nhỏ lấy làm đạo cụ.
Bạn nói xem trái dưa leo ngon lành, bên ngoài vỏ xanh, bên trong trắng nõn, có thể nói là nhất thanh nhị bạch, nhưng lại nhuộm màu cho giống chuối! Chuối người ta là trời sinh! Dưa leo thật là vô tội!
“May là không để phát sóng âm thanh.” Hàm hậu như Vua sư tử nghĩ thế.
“Kẹo que này thật là cái gì cũng dám làm, sau này đại đế đau đầu rồi.” Có người vui sướng trên tai họa người khác.
“Đại đế thật sự thích thế này sao? Nhất định là đồn bậy.” Đây là suy nghĩ khá công chính.
“Lần đầu tiên, chúng ta nhất định phải cược đặc biệt, cược phong cách, cược trình độ. Gần đây tôi cũng xem một vài sách poker Texas, phát hiện còn chưa có người cược dưa leo, chúng ta lấy nó ra cược là được.”
“… Cược thế nào?”
“Đương nhiên là dùng để ăn rồi! Nếu tôi thua, thì sẽ ăn một trăm trái dưa leo trước mặt anh. Nếu anh thua thì phải ăn một trăm trái trước mặt tôi!” Y vỗ bàn, hào khí thẳng thắn nói.
Caesar nửa ngày không nói gì.
Lâm Dược trừng mắt: “Thế nào? Không ăn còn có thể làm gì? Dưa leo còn có thể làm gì? Tuy nói có thể làm mặt nạ, có thể ép nước trái cây, nhưng quan trọng nhất vẫn là ăn. Lẽ nào anh còn nghĩ ra tác dụng khác?”
Y nói xong, quay sang phía khán giả: “Các người còn có cách dùng khác sao?”
Một đống cao thủ lũ lượt quay mặt đi, nhà cái nói: “Trong thời gian thi đấu, xin đừng nói chuyện với khán giả.”
“À à, vậy tôi nói chuyện với anh có thể đi, anh nói xem, dưa leo còn có thể dùng làm gì?”
Nhà cái ho một tiếng: “Đã tới giờ, xin đặt cược.”
Lâm Dược nhìn bài của mình, xin tạm dừng, lại nói với Caesar: “Đại đế, chúng ta rốt cuộc có cược dưa leo không, hay là anh muốn cược cái khác?”
Khóe môi Caesar giật một cái: “Tôi cảm thấy cà chua có lẽ tốt hơn.”
Lời này vừa nói ra, các cao thủ đều sảy chân. Dã thú sau đó đã nói trong một cuộc tụ hội cá nhân thế này: “Trước kia, tôi chỉ khâm phục kỹ thuật bài của đại đế, mà từ đó về sau, cả con người anh ta khiến tôi kính phục!”
“Được rồi, vậy thì cà chua, tôi không kén chọn.”
Hai người quyết định đặt cược cà chua, ván bài tiếp tục, khi ván này vào tới vòng Flop, Lâm Dược bỏ bài. Y bỏ không có bất cứ tranh luận nào.
Trong tay y chỉ có một đôi nhỏ, sau khi vào vòng Flop, cũng chỉ có thể tạo xám chi, trong ván bài như thế đương nhiên phải bỏ bài.
Cuộc đấu tiếp tục. Cuộc đấu tiếp theo vẫn trầm ổn chậm rãi, vẫn không có cược lớn, không có gì bất ngờ, khiến các cao thủ để ý nhất là, ngay cả chuyện để hóng cũng không có!
Kẹo que, cậu nói xem cậu thích nói chuyện như thế, tại sao hiện tại trầm mặc? Chúng tôi muốn xem thi đấu, lúc nào cũng có thể xem, còn cần phải chạy qua đây xem?
Cho dù các người thi đấu không có kích thích, ít nhất cũng nên nói chuyện, giao lưu chứ. Chẳng hạn vấn đề dưa leo và cà chua vừa rồi.
Các cao thủ nóng nảy, bọn họ thật sự rất muốn hóng chuyện của Caesar, nhưng hai người trên bàn bài lại giống như quyết tâm đối địch với họ, không ai mở miệng nữa.
“Hai vị này chắc sẽ không định chơi hòa chứ.”
Người theo luận điểm có âm mưu lập tức nghĩ thế. Nếu hai mươi bốn tiếng còn chưa cho ra kết quả, thì phải xem thắng thua theo số lượng chip, nếu số chip của hai người giống nhau… thì Lâm Dược lại phải rút thăm lần nữa!
Nếu xuất hiện tình trạng đó. Caesar đương nhiên không thể nói là thua, Lâm Dược cũng không thể nói là thắng, bề ngoài mà nói là tốt đẹp đôi đường, đương nhiên cũng xác định thêm… giao tình không thể nói với người ngoài của hai người.
Thật ra, có người thậm chí còn trông mong tình huống này sẽ xuất hiện!
Mà chuyện có vẻ như cũng đang phát triển theo hướng đó, cuộc đấu tiến hành được hơn bảy tiếng, số chip của Lâm Dược vẫn còn bốn triệu một trăm hai mươi ngàn, Caesar nhiều hơn chút, nhưng cũng chỉ là hơi chiếm ưu thế.
Đối với tình trạng này, Ike ban đầu còn ủ rũ, sau đó phát hiện số lượng theo dõi không giảm, lại trở nên hưng phấn, hưng phấn đồng thời cũng không hiểu: “Tại sao vậy? Sao lại xuất hiện tình huống này? Ngay cả bình luận viên như mình lúc này cũng cảm thấy buồn bực, tại sao các khán giả vẫn hứng thú như thế? Lẽ nào, hiện tại ma lực của poker Texas đã lên tới trình độ này rồi sao?”
Ừm, về vấn đề này, có lẽ chúng ta có thể tìm được đáp án trong một vài phỏng vấn sau đó.
“Không phải chứ, hai người này đều vô cùng đẹp trai, đặc biệt là đại đế, vừa nghĩ tới bộ dáng thi đấu của anh ấy đã vô cùng kích động rồi.”
“Đúng, đại đế mặc âu phục rất có sức hút.”
“Khi đại đế nghiêm túc là đẹp nhất.”
“Tại sao phải buồn bực chứ? Tuy hai người này không nói chuyện gì__ Đương nhiên, cho dù có nói, chúng ta cũng không nghe được, nhưng ánh mắt của hai người này cũng đang giao lưu đó!”
…
Các bạn! YY là không có ranh giới quốc gia, đừng cho rằng người phương tây chú trọng thực tế lại không yy, đặc biệt là phụ nữ quảng đại, cũng có thể từ trong ánh mắt của hai người phát hiện ra vô số gian tình.
Chỉ đáng tiếc công năng này bình thường chỉ có trên người phụ nữ, nam giới khá thiếu hụt, đặc biệt là các cao thủ ngồi tại đó, bọn họ tuy có công năng tính toán logic khá mạnh, nhân tố hóng chuyện trên người cũng sục sôi, nhưng bọn họ thật sự không thể phát hiện ra cái này cái kia trong ánh mắt của hai người.
Đương nhiên, đây cũng là vì hai người gần như không có nhìn nhau chăm chú, bốn mắt giao nhau quá lâu, phần lớn thời gian, bọn họ đều nhìn bàn bài, thỉnh thoảng nhìn vẻ mặt đối phương một chút, cũng tuyệt đối không nghiên cứu sâu sắc.
Trận đấu trầm mặc, lại không có gian tình, các cao thủ đã ngồi không yên rồi. Sau đó, lại một ván bắt đầu.
Caesar là dealer, hai người cược mù lớn nhỏ.
Nhà cái phát bài riêng.
Bài của Caesar khá tốt: Một con Q bích và một con Q cơ.
Bài của Lâm Dược thì không tốt lắm: 10 rô và 6 chuồn.
Caesar ném ra hai trăm, Lâm Dược nhìn bài của mình, sau đó, cuối cùng mở miệng: “Đại đế, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện.”
“Cái gì?”
“Chúng ta nói muốn cược cà chua, nhưng không nói thời gian, cũng không nói rốt cuộc là cược một ván hay là cược toàn bộ.”
“Ván đó cậu đã thua rồi.”
“Ừm, tôi cũng nghĩ thế, nhưng lúc đó hai chúng ta không có nói rõ ràng. Thế này đi, hai chúng ta cược lần nữa, nếu tôi thua, trừ một trăm trái cà chua, tôi còn ăn thêm một trăm trái dưa leo! Đương nhiên, nếu anh thua, chỉ cần ăn một trăm trái cà chua là được rồi.”
Caesar không lập tức trả lời, nhưng đã có cao thủ nghi vấn: “Cậu ta rất thích ăn dưa leo sao? Tại sao cậu ta thích ăn dưa leo vậy?!”
Caesar nhìn bài của mình một cái, sau đó nói: “Cậu có nắm chắc ván bài này?”
Lâm Dược lắc đầu: “Tôi chỉ cảm thấy phải quy phạm. Anh xem vừa rồi hai chúng ta không thương lượng kỹ, sau này sẽ có phiền phức, cũng giống lần với Ngựa hoang, bảo cậu ta chạy lõa thể, đó thật sự không phải là ý định của tôi, tuy rằng cà chua và chạy lõa thể khác nhau, nhưng chúng ta vẫn nên nói rõ thì tốt hơn, cho dù quan hệ của hai chúng ta không bình thường, nhưng anh em ruột cũng phải tính rõ.”
Nghe tới câu cuối cùng, vẻ mặt Caesar trở nên nhu hòa đi mấy phần. Vua sư tử sau đó lấy được đĩa đã phân tích với vợ mình thế này: “Nè, em yêu, ở đây, khóe môi đại đế có hơi cong lên.”
Sau đó Lâm Dược lại nói: “Hai chúng ta còn anh em hơn cả anh em!”
…
Lực sát thương của câu này, tuyệt đối gấp trăm lần dưa leo! Khán giả đều ho sù sụ.
Khóe miệng Caesar co giật, nhưng dù sao hắn cũng đã có lực thích ứng, vì thế chỉ nói: “Được rồi, cứ ván này đi.”
Đợi được lời hứa của hắn, Lâm Dược theo cược, nhà cái phát ba lá Flop: Q chuồn, 7 rô và J bích.
Lúc này, Caesar đã có xám chi, mà Lâm Dược, chỉ có khả năng ra sảnh.
Bài của Lâm Dược, chỉ có liên tục ra một con 8 và một con 9 mới có thể tạo sảnh, mà cũng chỉ có tạo sảnh mới có thể thắng, cho dù tiếp theo ra hai con 10 hoặc hai con 6 để y tạo ra xám chi thì cũng vẫn nhỏ hơn Caesar. Mà từ bài chung của bàn, y không thể tạo thùng phá sảnh.
4.85%!
Đây là tỷ lệ của y.
Caesar lại đẩy ra hai trăm.
Lâm Dược không lập tức theo, mà sờ cằm, làm như khổ não nói: “Ván này bài của tôi không tốt lắm, nhưng lời đã nói ra thì phải giữ, nếu tôi hiện tại bỏ bài, vậy thì phải ăn một trăm trái dưa leo và một trăm trái cà chua, vậy thì, đại đế, có cần phải ăn một hơi hết sạch không?”
“Cậu còn chuẩn bị chia thành một trăm ngày sao?”
“Thật phải ăn liền một lúc sao? Vậy được rồi, tôi theo!”
Y đẩy hai trăm ra, lại đẩy thêm một trăm, Caesar nhìn y một cái, theo, nhưng không thêm cược.
Ike kích động: “Xám chi Q! Xám chi Q với bài tạp! Đại đế lại không thêm cược! Anh ta không thêm cược!”
Hiện tại, hắn đã không phải đang bình luận cuộc đấu đặc sắc của hai người, mà đang bình luận bất cứ ván dịu dàng nào của Caesar__ Trong câu nói của hắn, mỗi lần Caesar bỏ bài, mỗi lần thua bài, đều là hai tầng tiêu chuẩn. Đại đế vốn có thể thắng, đại đế vốn sẽ không bỏ bài, nếu đổi lại là người khác thì tuyệt đối không bỏ, nhưng ở đây không phải người khác, đây là Kẹo que đó, cho nên anh ta bỏ.
Đây không phải là dịu dàng thì là gì?
Ừm, khán giả nữ trước tivi có thể yy không giới hạn cũng có liên quan tới cách bình luận này.
Nhà cái phát lá Turn thứ tư: 8 chuồn.
Tỷ lệ của Lâm Dược đã tăng lên 9.09%
Caesar vẫn đẩy ra hai trăm, Lâm Dược theo, sau đó, y cầm chip đếm đếm, nhìn bộ dáng y, có vẻ sẽ thêm cược đến một hai triệu.
“Lâm Dược.”
“Hả?”
“Đừng quá đáng.”
Lâm Dược cầm chip, kinh ngạc trợn mắt: “Cái gì?”
“Tôi có thể ăn một trăm trái cà chua đó, nhưng, không thể ngay cả chip cũng một lúc thua quá nhiều.”
Thảo luận gì?
Ike cấp bách muốn biết, những khán giả phát hiện dị thường trước tivi càng cấp thiết muốn biết, thế là bọn họ bắt đầu triển khai thảo luận nhiệt liệt.
Mà nội dung thảo luận, cũng rất gần sự thật.
“Kẹo que và Ngựa hoang từng cược chạy lõa thể, hiện tại không phải cũng muốn cược chạy lõa thể với đại đế đi!”
…
Thật ra suy nghĩ này không chỉ xuất hiện trong đầu khán giả đang nôn nóng, mà ngay cả những cao thủ cũng đang nghĩ: “Sẽ không lại là chạy lõa thể chứ. Lúc này là đại đế chạy lõa thể hay là Kẹo que chạy đây.”
Bọn họ không thể tưởng tượng bộ dáng đại đế chạy lõa thể.
Nhưng nếu nói Kẹo que chạy lõa thể… đương nhiên, chạy lõa thể trong đàn ông Mỹ tuyệt đối không hiếm lạ! Không thấy thời gian trước đồng tính luyến biểu tình còn để lộ chim sao?
Nhưng bọn họ luôn cảm thấy nếu Kẹo que là người yêu của đại đế, thì có vẻ như, chắc là, sẽ không xuất hiện tình huống đó.
Tuy lý trí nói như thế, nhưng trong lòng thì đều có một suy nghĩ tà ác: Có lẽ, thật sự, có khả năng? Nếu thật sự chạy, mình có nên đến đó xem không? Mình dù sao cũng là người làm chứng, cho dù đến hiện trường nhìn, cũng không sao đi.
So với người khác, hai vị ở trên hiển nhiên nghĩ đơn thuần hơn nhiều.
Caesar không nghĩ tới chuyện chạy lõa thể__ Hắn đương nhiên cũng sẽ không nghĩ tới.
Lâm Dược cũng không nghĩ tới__ Ngựa hoang lần đó cũng là ngoài ý muốn!
“Là người thời đại mới thuần khiết, chịu giáo dục nhiều năm, từ nhỏ đã học tư tưởng phẩm đức, sao có thể đưa ra vụ cược có khái niệm thối rữa của giai cấp tư sản chứ? Cho dù tôi đưa ra, cũng không phải là cố ý!”__ Sau màn chạy lõa thể đó, Lâm Dược đã nói với Caesar như thế.
Lúc này, Caesar nhớ tới cuộc đối thoại tối hôm qua.
Tối hôm qua ăn tối xong, Lâm Dược hiếm khi chủ động chạy tới cạnh Caesar: “Lạc Lạc à, chừng nào anh theo tôi về nhà xem thử?”
“Chừng nào cậu theo tôi đi đăng ký?”
“Lẽ nào tôi và anh phải đăng ký rồi mới có thể về sao? Không đúng a, tôi có thẻ xanh có hộ chiếu, cho dù trở về rồi cũng vẫn có thể trở lại.”
Thẻ xanh của y là hai năm trước Daniau làm giúp y, lúc đó Daniau vừa để y làm tản khách, vừa hứa cho y cổ phần, đương nhiên phải biểu thị thái độ. Nếu không phải y kiên trì không đổi quốc tịch, lúc này đã sớm là người Mỹ gốc Hoa rồi.
“Cậu đương nhiên có thể trở về, nhưng TQ quá lớn, tôi sợ cậu không cẩn thận đi mất.”
“Lạc Lạc, anh đây là sỉ nhục tôi, anh đang trắng trợn sỉ nhục tôi! Tôi, Lâm Dược, tuổi đã ba mươi! Theo cách nói của Lão phu tử thì đã tới tuổi nhi lập. Tôi, trí thông minh bình thường, có văn bằng trung học chín năm giáo dục bắt buộc hàng thật giá thật! Khi ở tiểu học đã gia nhập đội thiếu niên vinh quang! Từng được rất nhiều ông chủ khen thưởng, tôi cho anh biết, nếu tôi kiên định không dời làm công việc khuân vác hồi trước, hiện tại ít nhất cũng là một quản đốc rồi! Nếu tôi còn ở siêu thị, ít nhất, cũng là nhân vật cấp bậc giám đốc!”
“Mà anh, lại nói tôi có thể đi lạc? Nếu nói ở Mỹ thì cũng thôi đi, đương nhiên, hiện tại tiếng Anh của tôi rất tốt, ở Mỹ cũng không thể lạc, nhưng ở TQ thì càng không thể! Cho dù tôi đi lạc, cũng biết đến đồn công an!”
Lâm Dược lý lẽ hùng hồn phẫn nộ nói, ra vẻ như bị uất ức cực lớn, mà Caesar lại nhìn cũng không thèm nhìn y một cái, chỉ lặp lại lần nữa: “Chừng nào cậu đi đăng ký với tôi, chừng đó tôi sẽ cùng cậu về thăm nhà có trồng nho của cậu.”
Mà Lâm Dược đương nhiên giống trước kia, không lên tiếng nữa, thất hồn lạc phách đi.
“Cậu ấy muốn lấy nó ra cược với mình sao?” Caesar suy nghĩ.
“Cược cái gì?” Lâm Dược ra vẻ khó xử nói, vốn muốn nói gì đó, lại nhìn xuống dưới thấy một hàng ánh mắt xanh mơn mởn, lập tức sáng mắt: “Chúng ta cược dưa leo đi!”
Khóe miệng Caesar co giật, các cao thủ bên dưới gần như muốn đồng loạt rú lên.
Dưa leo! Dưa leo!
À, dưa leo là một loại rau củ khỏe mạnh! Nó có ngoại hình mỹ quan, da mỏng thịt dày, có dinh dưỡng phong phú, ăn còn có thể trợ giúp giảm béo!
Nhưng mà, cũng như chuối, kem cây, xui xẻo ở chỗ ngoại hình của nó. Bạn nói xem giống cái gì không tốt, lại cứ phải giống cái thứ đó của đàn ông? Hơn nữa càng không tốt là, còn thường xuyên bị một vài bộ điện ảnh nhỏ lấy làm đạo cụ.
Bạn nói xem trái dưa leo ngon lành, bên ngoài vỏ xanh, bên trong trắng nõn, có thể nói là nhất thanh nhị bạch, nhưng lại nhuộm màu cho giống chuối! Chuối người ta là trời sinh! Dưa leo thật là vô tội!
“May là không để phát sóng âm thanh.” Hàm hậu như Vua sư tử nghĩ thế.
“Kẹo que này thật là cái gì cũng dám làm, sau này đại đế đau đầu rồi.” Có người vui sướng trên tai họa người khác.
“Đại đế thật sự thích thế này sao? Nhất định là đồn bậy.” Đây là suy nghĩ khá công chính.
“Lần đầu tiên, chúng ta nhất định phải cược đặc biệt, cược phong cách, cược trình độ. Gần đây tôi cũng xem một vài sách poker Texas, phát hiện còn chưa có người cược dưa leo, chúng ta lấy nó ra cược là được.”
“… Cược thế nào?”
“Đương nhiên là dùng để ăn rồi! Nếu tôi thua, thì sẽ ăn một trăm trái dưa leo trước mặt anh. Nếu anh thua thì phải ăn một trăm trái trước mặt tôi!” Y vỗ bàn, hào khí thẳng thắn nói.
Caesar nửa ngày không nói gì.
Lâm Dược trừng mắt: “Thế nào? Không ăn còn có thể làm gì? Dưa leo còn có thể làm gì? Tuy nói có thể làm mặt nạ, có thể ép nước trái cây, nhưng quan trọng nhất vẫn là ăn. Lẽ nào anh còn nghĩ ra tác dụng khác?”
Y nói xong, quay sang phía khán giả: “Các người còn có cách dùng khác sao?”
Một đống cao thủ lũ lượt quay mặt đi, nhà cái nói: “Trong thời gian thi đấu, xin đừng nói chuyện với khán giả.”
“À à, vậy tôi nói chuyện với anh có thể đi, anh nói xem, dưa leo còn có thể dùng làm gì?”
Nhà cái ho một tiếng: “Đã tới giờ, xin đặt cược.”
Lâm Dược nhìn bài của mình, xin tạm dừng, lại nói với Caesar: “Đại đế, chúng ta rốt cuộc có cược dưa leo không, hay là anh muốn cược cái khác?”
Khóe môi Caesar giật một cái: “Tôi cảm thấy cà chua có lẽ tốt hơn.”
Lời này vừa nói ra, các cao thủ đều sảy chân. Dã thú sau đó đã nói trong một cuộc tụ hội cá nhân thế này: “Trước kia, tôi chỉ khâm phục kỹ thuật bài của đại đế, mà từ đó về sau, cả con người anh ta khiến tôi kính phục!”
“Được rồi, vậy thì cà chua, tôi không kén chọn.”
Hai người quyết định đặt cược cà chua, ván bài tiếp tục, khi ván này vào tới vòng Flop, Lâm Dược bỏ bài. Y bỏ không có bất cứ tranh luận nào.
Trong tay y chỉ có một đôi nhỏ, sau khi vào vòng Flop, cũng chỉ có thể tạo xám chi, trong ván bài như thế đương nhiên phải bỏ bài.
Cuộc đấu tiếp tục. Cuộc đấu tiếp theo vẫn trầm ổn chậm rãi, vẫn không có cược lớn, không có gì bất ngờ, khiến các cao thủ để ý nhất là, ngay cả chuyện để hóng cũng không có!
Kẹo que, cậu nói xem cậu thích nói chuyện như thế, tại sao hiện tại trầm mặc? Chúng tôi muốn xem thi đấu, lúc nào cũng có thể xem, còn cần phải chạy qua đây xem?
Cho dù các người thi đấu không có kích thích, ít nhất cũng nên nói chuyện, giao lưu chứ. Chẳng hạn vấn đề dưa leo và cà chua vừa rồi.
Các cao thủ nóng nảy, bọn họ thật sự rất muốn hóng chuyện của Caesar, nhưng hai người trên bàn bài lại giống như quyết tâm đối địch với họ, không ai mở miệng nữa.
“Hai vị này chắc sẽ không định chơi hòa chứ.”
Người theo luận điểm có âm mưu lập tức nghĩ thế. Nếu hai mươi bốn tiếng còn chưa cho ra kết quả, thì phải xem thắng thua theo số lượng chip, nếu số chip của hai người giống nhau… thì Lâm Dược lại phải rút thăm lần nữa!
Nếu xuất hiện tình trạng đó. Caesar đương nhiên không thể nói là thua, Lâm Dược cũng không thể nói là thắng, bề ngoài mà nói là tốt đẹp đôi đường, đương nhiên cũng xác định thêm… giao tình không thể nói với người ngoài của hai người.
Thật ra, có người thậm chí còn trông mong tình huống này sẽ xuất hiện!
Mà chuyện có vẻ như cũng đang phát triển theo hướng đó, cuộc đấu tiến hành được hơn bảy tiếng, số chip của Lâm Dược vẫn còn bốn triệu một trăm hai mươi ngàn, Caesar nhiều hơn chút, nhưng cũng chỉ là hơi chiếm ưu thế.
Đối với tình trạng này, Ike ban đầu còn ủ rũ, sau đó phát hiện số lượng theo dõi không giảm, lại trở nên hưng phấn, hưng phấn đồng thời cũng không hiểu: “Tại sao vậy? Sao lại xuất hiện tình huống này? Ngay cả bình luận viên như mình lúc này cũng cảm thấy buồn bực, tại sao các khán giả vẫn hứng thú như thế? Lẽ nào, hiện tại ma lực của poker Texas đã lên tới trình độ này rồi sao?”
Ừm, về vấn đề này, có lẽ chúng ta có thể tìm được đáp án trong một vài phỏng vấn sau đó.
“Không phải chứ, hai người này đều vô cùng đẹp trai, đặc biệt là đại đế, vừa nghĩ tới bộ dáng thi đấu của anh ấy đã vô cùng kích động rồi.”
“Đúng, đại đế mặc âu phục rất có sức hút.”
“Khi đại đế nghiêm túc là đẹp nhất.”
“Tại sao phải buồn bực chứ? Tuy hai người này không nói chuyện gì__ Đương nhiên, cho dù có nói, chúng ta cũng không nghe được, nhưng ánh mắt của hai người này cũng đang giao lưu đó!”
…
Các bạn! YY là không có ranh giới quốc gia, đừng cho rằng người phương tây chú trọng thực tế lại không yy, đặc biệt là phụ nữ quảng đại, cũng có thể từ trong ánh mắt của hai người phát hiện ra vô số gian tình.
Chỉ đáng tiếc công năng này bình thường chỉ có trên người phụ nữ, nam giới khá thiếu hụt, đặc biệt là các cao thủ ngồi tại đó, bọn họ tuy có công năng tính toán logic khá mạnh, nhân tố hóng chuyện trên người cũng sục sôi, nhưng bọn họ thật sự không thể phát hiện ra cái này cái kia trong ánh mắt của hai người.
Đương nhiên, đây cũng là vì hai người gần như không có nhìn nhau chăm chú, bốn mắt giao nhau quá lâu, phần lớn thời gian, bọn họ đều nhìn bàn bài, thỉnh thoảng nhìn vẻ mặt đối phương một chút, cũng tuyệt đối không nghiên cứu sâu sắc.
Trận đấu trầm mặc, lại không có gian tình, các cao thủ đã ngồi không yên rồi. Sau đó, lại một ván bắt đầu.
Caesar là dealer, hai người cược mù lớn nhỏ.
Nhà cái phát bài riêng.
Bài của Caesar khá tốt: Một con Q bích và một con Q cơ.
Bài của Lâm Dược thì không tốt lắm: 10 rô và 6 chuồn.
Caesar ném ra hai trăm, Lâm Dược nhìn bài của mình, sau đó, cuối cùng mở miệng: “Đại đế, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện.”
“Cái gì?”
“Chúng ta nói muốn cược cà chua, nhưng không nói thời gian, cũng không nói rốt cuộc là cược một ván hay là cược toàn bộ.”
“Ván đó cậu đã thua rồi.”
“Ừm, tôi cũng nghĩ thế, nhưng lúc đó hai chúng ta không có nói rõ ràng. Thế này đi, hai chúng ta cược lần nữa, nếu tôi thua, trừ một trăm trái cà chua, tôi còn ăn thêm một trăm trái dưa leo! Đương nhiên, nếu anh thua, chỉ cần ăn một trăm trái cà chua là được rồi.”
Caesar không lập tức trả lời, nhưng đã có cao thủ nghi vấn: “Cậu ta rất thích ăn dưa leo sao? Tại sao cậu ta thích ăn dưa leo vậy?!”
Caesar nhìn bài của mình một cái, sau đó nói: “Cậu có nắm chắc ván bài này?”
Lâm Dược lắc đầu: “Tôi chỉ cảm thấy phải quy phạm. Anh xem vừa rồi hai chúng ta không thương lượng kỹ, sau này sẽ có phiền phức, cũng giống lần với Ngựa hoang, bảo cậu ta chạy lõa thể, đó thật sự không phải là ý định của tôi, tuy rằng cà chua và chạy lõa thể khác nhau, nhưng chúng ta vẫn nên nói rõ thì tốt hơn, cho dù quan hệ của hai chúng ta không bình thường, nhưng anh em ruột cũng phải tính rõ.”
Nghe tới câu cuối cùng, vẻ mặt Caesar trở nên nhu hòa đi mấy phần. Vua sư tử sau đó lấy được đĩa đã phân tích với vợ mình thế này: “Nè, em yêu, ở đây, khóe môi đại đế có hơi cong lên.”
Sau đó Lâm Dược lại nói: “Hai chúng ta còn anh em hơn cả anh em!”
…
Lực sát thương của câu này, tuyệt đối gấp trăm lần dưa leo! Khán giả đều ho sù sụ.
Khóe miệng Caesar co giật, nhưng dù sao hắn cũng đã có lực thích ứng, vì thế chỉ nói: “Được rồi, cứ ván này đi.”
Đợi được lời hứa của hắn, Lâm Dược theo cược, nhà cái phát ba lá Flop: Q chuồn, 7 rô và J bích.
Lúc này, Caesar đã có xám chi, mà Lâm Dược, chỉ có khả năng ra sảnh.
Bài của Lâm Dược, chỉ có liên tục ra một con 8 và một con 9 mới có thể tạo sảnh, mà cũng chỉ có tạo sảnh mới có thể thắng, cho dù tiếp theo ra hai con 10 hoặc hai con 6 để y tạo ra xám chi thì cũng vẫn nhỏ hơn Caesar. Mà từ bài chung của bàn, y không thể tạo thùng phá sảnh.
4.85%!
Đây là tỷ lệ của y.
Caesar lại đẩy ra hai trăm.
Lâm Dược không lập tức theo, mà sờ cằm, làm như khổ não nói: “Ván này bài của tôi không tốt lắm, nhưng lời đã nói ra thì phải giữ, nếu tôi hiện tại bỏ bài, vậy thì phải ăn một trăm trái dưa leo và một trăm trái cà chua, vậy thì, đại đế, có cần phải ăn một hơi hết sạch không?”
“Cậu còn chuẩn bị chia thành một trăm ngày sao?”
“Thật phải ăn liền một lúc sao? Vậy được rồi, tôi theo!”
Y đẩy hai trăm ra, lại đẩy thêm một trăm, Caesar nhìn y một cái, theo, nhưng không thêm cược.
Ike kích động: “Xám chi Q! Xám chi Q với bài tạp! Đại đế lại không thêm cược! Anh ta không thêm cược!”
Hiện tại, hắn đã không phải đang bình luận cuộc đấu đặc sắc của hai người, mà đang bình luận bất cứ ván dịu dàng nào của Caesar__ Trong câu nói của hắn, mỗi lần Caesar bỏ bài, mỗi lần thua bài, đều là hai tầng tiêu chuẩn. Đại đế vốn có thể thắng, đại đế vốn sẽ không bỏ bài, nếu đổi lại là người khác thì tuyệt đối không bỏ, nhưng ở đây không phải người khác, đây là Kẹo que đó, cho nên anh ta bỏ.
Đây không phải là dịu dàng thì là gì?
Ừm, khán giả nữ trước tivi có thể yy không giới hạn cũng có liên quan tới cách bình luận này.
Nhà cái phát lá Turn thứ tư: 8 chuồn.
Tỷ lệ của Lâm Dược đã tăng lên 9.09%
Caesar vẫn đẩy ra hai trăm, Lâm Dược theo, sau đó, y cầm chip đếm đếm, nhìn bộ dáng y, có vẻ sẽ thêm cược đến một hai triệu.
“Lâm Dược.”
“Hả?”
“Đừng quá đáng.”
Lâm Dược cầm chip, kinh ngạc trợn mắt: “Cái gì?”
“Tôi có thể ăn một trăm trái cà chua đó, nhưng, không thể ngay cả chip cũng một lúc thua quá nhiều.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook