Ký Sự Phiên Vương Bệnh Kiều Sủng Thê
-
C7: Chương 7
Đôi mắt Tư Nghiễm đen như mực, lông mày nhẹ nhàng nhăn lại, khó hiểu hỏi: “Hỏi ta? Có từng nạp thiếp không?”
Hắn nhìn Bùi Diên đang thẹn thùng, lông mày lại dãn ra.
Bùi Bật thay Bùi Diên giải thích: “Đúng vậy, muội ấy tò mò, nam tử Bùi gia sẽ không nạp thiếp, nên muội ấy muốn biết những nam tử khác có giống người Bùi gia không?”
Bùi Diên âm thầm thở ra.
May mà huynh trưởng còn biết bổ sung thêm mấy lời này.
“Là như vậy sao?”
Tư Nghiễm thân là thế tử, khí tràng quanh thân không sắc bén giống những vị quyền cao chức trọng khác, khí chất của hắn hơi thanh cao xa cách. Nhưng không biết vì sao, chỉ cần hắn hơi liếc mắt, hoặc hơi mím môi, liền khiến người đối diện cảm thấy áp bách.
Đôi mắt tối tăm thâm thúy như hồ nước, khiến ngươi không nhìn ra tâm tư của hắn, nhưng hắn lại có thể liếc mắt một cái nhìn thấu mọi suy nghĩ của ngươi.
Bùi Diên bị Tư Nghiễm nhìn chăm chú, không được tự nhiên, nhưng vẫn phải giả vờ như thường, gật gật đầu.
“Chưa từng nạp thiếp.”
Tư Nghiễm trả lời nàng bốn chữ.
Dứt lời, Bùi Bật lại nhìn thoáng qua, thấy vẻ mặt của Bùi Diên đã vui vẻ trở lại.
Có lẽ bởi vì muội muội trưởng thành, Bùi Bật thầm cảm thấy mình không nhìn thấu tâm tư của nàng.
Ngoài trời giá rét, Bùi Bật xoa đầu nhỏ của muội muội, ý bảo nàng đi cùng hắn và Tư Nghiễm vào nhà.
Khoé môi Bùi Diên lặng lẽ nhếch lên.
Huynh trưởng không đuổi nàng về, nàng còn có thể ở lại với Tư Nghiễm thêm chốc lát.
Viện của Bùi Bật bố trí nhiều đồ cổ, lúc này vừa sau giờ ngọ, đúng lúc có nô tỳ đang nấu trà.
Mọi người cùng ngồi xuống, cả phòng đã tràn ngập mùi trà thơm nức.
Bùi Diên an tĩnh ngồi cạnh huynh trưởng, nô tỳ nhanh chóng dâng trà cho ba người.
Tuy tầm mắt bị hơi nước mờ mịt ngăn cách, Bùi Diên vẫn không chịu nhắm mắt, không thể từ bỏ cơ hội lặng lẽ quan sát nam nhân đối diện.
Bùi Bật nhấp một ngụm trà nóng, hỏi Tư Nghiễm: “Sao hôm nay ngươi về phủ sớm thế?”
Bùi Diên cũng nhẹ nhàng hất là trà, uống một ngụm rồi đặt xuống, chuyên chú chờ Tư Nghiễm đáp lời.
Ngữ khí Tư Nghiễm nhàn nhạt: “Những nơi bị hủy nghiêm trọng trong Vị Ương Cung đã tu sửa xong, chỉ còn lại con đường trên không lúc trước bị sụp xuống. Bệ hạ nói ta chưa được nghỉ lễ tắm gội, nên để ta về nghỉ trước.”
Bùi Bật cũng biết chuyện con đường trên không bị sụp, nghe nói còn chết vài tên nô tài.
Bùi Bật lại hỏi: “Vậy tu sửa con đường trên không đó, còn cần bao lâu?”
Tư Nghiễm trả lời: “Chắc khoảng hai ba ngày.”
Bùi Bật nhẹ uống một ngụm trà, tuy hắn biết Tư Nghiễm thiên phú dị bẩm, nhưng vẫn có chút khó tin.
“Nhanh như vậy? Sau khi ngươi sửa xong chỗ đó sẽ trở về Dĩnh Quốc sao?”
Bùi Diên nghe xong, tâm tình đột nhiên suy sút.
Nàng mới tìm được cơ hội gặp hắn, hắn liền phải về Dĩnh Quốc sao?
Bùi Diên theo bản năng nhìn Tư Nghiễm đang ngồi ngay ngắn phía đối diện, thấy hắn cũng dùng cặp mắt trầm tĩnh nhìn về phía nàng.
Tim nàng ngừng một nhịp, vừa định quay đầu tránh khỏi cái nhìn chăm chú của hắn, lại phát giác trong ánh mắt hắn có ý cười nhạt nhẽo.
Tư Nghiễm lại nhìn Bùi Bật, trả lời: “Còn chưa thể trở về.”
Bùi Diên nghe Tư Nghiễm nói, hắn chưa thể trở về, đôi mắt long lanh lại có sáng lên.
Biểu cảm Bùi Bật lại trở lên ngưng trọng.
Hắn hiểu tình hình của Tư Nghiễm, nhất định là đang bị ép ở lại, liền hỏi: “Vậy giờ, ngươi có tính toán gì không?”
“Bệ hạ phong ta làm tế tửu ở quốc tử học.”
Bùi Bật hơi kinh ngạc, nói: “Tế tửu? Ngươi dạy học sinh?”
Bùi hoàng hậu vẫn luôn kiến nghị hoàng đế thành lập Quốc Tử Học trong Thạch Cừ Các, người có thể tại nhập học ở đây, ngoại trừ con cháu hoàng gia và thế tử vương hầu, các quý tử quý nữ của thế gia, quan lại từ tam phẩm trở lên nếu trải qua chọn lọc nghiêm khắc cũng có thể nhập học. Thám Tử Lừng Danh Conan - Tập 672
Tuổi nhập học, không được thấp hơn mười ba, cũng không được vượt qua mười chín.
Tế tửu của Quốc tử học cũng là quan chức chính, thường là các học giả đã già, có kiến thức uyên thâm.
Tư Nghiễm chỉ vừa làm lễ đội mũ, trẻ tuổi anh tuấn, lại được cử đi nhậm chức tế tửu.
Bùi Diên khó tin, trong ấn tượng của nàng, tế tửu đều là lão giả râu bạc.
Tư Nghiễm gật đầu, bất đắc dĩ trả lời: “Vốn ta cũng không phải dạy học, nhưng có một tiến sĩ trong quốc tử uống say té bị thương, bệ hạ không chọn được người thích hợp, liền để làm ta thay vị tiến sĩ đó, tạm thời giảng dạy.”
Bùi Bật đã không còn kinh ngạc nữa.
Người nhận chức tiến sĩ ở Quốc tử học, trừ học thức uyên bác, thân phận cũng phải tôn quý.
Tất cả điều kiện đó, Tư Nghiễm đều phù hợp.
Bùi Bật vẫn nhớ rõ, khi hoàng đế mới vừa hạ lệnh thành lập Hoa Lâm học tỉnh, lúc đó Tư Nghiễm cũng chỉ là hài tử chín tuổi, đã được nhậm chức ở học tỉnh đó.
Trong Hoa Lâm học tỉnh, học giả uyên thâm, một đám học sinh thì đầu tóc cũng đã hoa râm, nhưng Tư Nghiễm tài trí hơn người, nên bọn họ đều rất cung kính với hắn.
Nay Quốc Tử Học cũng xây dựng những khoá học giống vậy, lễ, nhạc, bắn, ngự, thư, toán, sáu môn học tất cả.
Bùi Bật biết Tư Nghiễm có năng lực giảng dạy bất kỳ môn nào, nhưng lại không biết hắn rốt cuộc phải dạy môn nào.
Bùi Diên cũng cảm thấy tò mò, liền hỏi Tư Nghiễm: “Vậy thế tử… Ngài muốn dạy cái gì?”
Dù sao trong sáu môn này, môn nàng không thích nhất là toán học.
Chỉ cần hắn không dạy môn này, dạy cái gì cũng được.
Tư Nghiễm liếc qua khuôn mặt nhỏ tò mò của nữ hài, mỉm cười nói: “Toán học.”
******
5 ngày sau, thượng kinh lại có tuyết rơi.
Quốc Tử Học chính thức thành lập ở Thạch Cừ Các, Bùi Diên thân là đích nữ của thừa tướng, tất nhiên cũng trong danh sách nhập học.
Lần đầu tiên Bùi Diên đến Quốc Tử Học, phải gặp rất nhiều bạn học xa lạ cùng lứa tuổi, khó tránh khỏi có chút khẩn trương.
May mắn duy nhất là, Tư Nghiễm vẫn có thể ở lại thượng kinh một thời gian.
Nhưng hắn là tế tửu, lại còn dạy môn toán học nàng ghét nhất.
Sáng sớm, Bùi Diên thay váy dài thêu cánh sen đoan trang hào phóng.
Nàng nhìn vào gương, thấy vóc người mình vẫn chưa trưởng thành, vạt áo vốn có thể phác hoạ ra thân hình yểu điệu của người thiếu nữ, mặc trên người nàng, trước sau như một, không có đường cong, cũng không có dáng vẻ yêu kiều của thiếu nữ.
Ban thị nhìn ra nữ nhi không vui, khuyên giải an ủi nói: “Chờ con lớn lên chút nữa, mặt bộ váy này nhất định sẽ rất đẹp.”
Cái miệng nhỏ của Bùi Diên vô tình chu lên, bán tín bán nghi, gật đầu.
Bùi Hao đứng một bên nhe răng trợn mắt nhìn mình trong bộ đồng phục.
Đừng nói Bùi Hao ghét bỏ bản thân trong phong cách hào hoa phong nhã này, Bùi Diên cũng cảm thấy hắn không mặc áo choàng nhung, mà mặc trang phục như các quý công tử tầm thường khác, nhìn rất quái dị.
Bùi Hao thường ở quân doanh, ngoại trừ tập võ, học vấn cũng do một tay ông ngoại Ban Quân truyền thụ.
Tính tình hắn thô bạo ngang ngược, tuy vượt qua tiêu chuẩn nhập học của Quốc Tử Học, nhưng Bùi hoàng hậu lo lắng cháu trai sẽ gây chuyện thị phi trong Quốc Tử Học, nên đã sớm gạch tên hắn khỏi danh sách.
Cũng không biết vì sao, cuối cùng Bùi hoàng hậu lại không hủy tên Bùi Hao khỏi danh sách nhập học nữa.
Nghe nói, việc này do chính Bùi Hao yêu cầu, Bùi thừa tướng và Ban thị còn đề ra ba điều nội quy với hắn, yêu cầu hắn tuân thủ quy củ, chớ hồ nháo. Truyện đã được dịch và đăng hết bộ tại luvevaland chấm co, mong các bạn độc giả hãy đọc ở trang chính chủ để có thể đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì mọi người có thể liên hệ qua fanpage LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. Bùi Hao cũng thề độc trước mặt cha mẹ, hai người họ mới đồng ý để hắn và Bùi Diên cùng đến Quốc Tử Học nghiên cứu học vấn.
Ban thị vẫn còn rất nhiều chuyện trong phủ phải xử lý, trước khi đi, còn dặn dò hai huynh muội: “Nương đã nhờ thế tử dắt hai huynh muội bọn con vào Thạch Cừ Các, các con cũng không thể nghịch ngợm, tránh gây phiền toái cho thế tử.”
Bùi Diên dịu ngoan đồng ý, trong nội tâm đang điên cuồng gào thét hưng phấn.
Vừa nãy Thải Bình còn nói, xe ngựa của Tư Nghiễm là ngừng ngoài cửa, đang chờ nàng và Bùi Hao.
Tiễn Ban thị đi, Bùi Diên liền cùng Bùi Hao đi ra ngoài cổng.
Bùi Hao bị hai chú chó husky thè lưỡi cuốn chân, Bùi Diên lại gấp không chờ nổi, muốn lập tức nhìn thấy Tư Nghiễm, không thèm chờ hắn, đã chạy ra ngoài cổng trước.
Nàng vừa bước khỏi phủ đến trước xe ngựa, Tư Nghiễm đã xốc rèm xe lên.
Hôm nay hắn mặc thân y phục đậm màu, bên ngoài còn khoác áo choàng lông chồn màu đen.
Dung mạo anh tuấn, tuy khí chất văn nhã còn có chút phong độ trí thức của nho giả, nhưng không hề cho người khác cảm giác yếu đuối.
Môi mỏng Tư Nghiễm hơi cong lên, khí chất càng ôn hòa, bình tĩnh, khắc chế.
Bề ngoài cực kỳ mê hoặc lòng người, Bùi Diên không biết nên dùng từ ngữ thế nào để hình dung diện mạo của Tư Nghiễm, trong đầu bỗng chốc nghĩ ra một bốn chữ ——
Tuyệt sắc nhân gian.
Tuy rằng bốn chữ tuyệt sắc nhân gian không thích hợp dùng cho nam tử.
Tư Nghiễm nhìn Bùi Diên, dẫn đầu mở miệng, ôn nhu nói: “Lên xe đi.”
Bùi Diên nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu, lúc nàng lên xe ngựa, đều cần xa phu hoặc nô tỳ nâng đỡ.
Nhưng hôm nay, người nam nhân trong xe ngựa lại vươn tay với nàng.
Tư Nghiễm nhìn nàng, ý bảo hắn sẽ giúp nàng leo lên chiếc xe ngựa này.
Bùi Diên do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn không quan tâm đến rụt rè thiếu nữ, duỗi tay nhỏ về hướng người nam nhân tuấn mỹ vô khuyết trước mặt. Googl𝐞 𝒏ga𝒚 tra𝒏g { TrUmTr𝓊 𝒚ệ𝒏.𝐯𝒏 }
Tư Nghiễm thuận thế cầm tay nàng, nhẹ nhàng cẩn thận dùng lực đỡ nàng vào trong xe ngựa.
Bàn tay thon dài của hắn cơ hồ bao trùm toàn bộ bàn tay nhỏ nhắn của nàng, Bùi Diên thậm chí có thể cảm nhận được những đường vân tay trong lòng bàn tay của hắn.
Trái tim chợt loạn nhịp, nàng cố gắng trấn định, ngồi nép sang một bên.
Lúc này, Bùi Hao cũng đi tới trước xe ngựa, sắc mặt không vui nhìn chằm chằm Tư Nghiễm một lúc lâu.
Tư Nghiễm cũng không nói lời nào nhìn Bùi Hao, hỏi: “Sao còn chưa lên?”
Bùi Hao liếc Tư Nghiễm một cái, sau đó duỗi móng vuốt của mình tới trước mặt người nam nhân này, tự kiêu hỏi: “Sao ngươi không đỡ ta lên?”
Tư Nghiễm thuận thế rũ mắt, nhìn mu bàn tay của nam hài.
Không thể không thừa nhận, tay của hai huynh muội chênh lệch quá lớn.
Tay nhỏ của Bùi Diên kiều nộn trắng nõn, giống như đậu hũ mềm mại mọng nước.
Còn tay của Bùi Hao, bởi vì tập võ, làn da thô ráp, phía trên còn có rất nhiều vết rạn, nứt da.
Lúc này, ánh mắt khiêu khích của Bùi Hao đã quăng về phía Tư Nghiễm.
Bùi Hao chưa kịp phản ứng, không ngờ Tư Nghiễm thật sự không chút do dự liền cầm tay hắn.
Bùi Hao muốn rút tay về, nhưng Tư Nghiễm nhìn ra tâm tư của hắn, càng cầm chặt hơn.
Bùi Hao sử dụng chút lực định tránh đi, nhưng lại phát hiện mình tránh không thoát.
Lông mày không khỏi nhíu lại.
Lực cổ tay của Tư Nghiễm, rõ ràng có luyện qua.
Bùi Hao luôn tự xưng võ nghệ cao cường, lại không ngờ, sức lực của mình không địch được thế tử Dĩnh Quốc thoạt nhìn văn nhã này. Truyện đã được dịch và đăng hết bộ tại luvevaland chấm co, mong các bạn độc giả hãy đọc ở trang chính chủ để có thể đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì mọi người có thể liên hệ qua fanpage LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Tư Nghiễm túm chặt tay Bùi Hao, dùng chút sức kéo hắn vào trong xe, sau đó lạnh giọng ra lệnh: “Đi thôi.”
Nửa người Bùi Hao đã bị kéo vào trong xe, phát giác trên mặt Tư Nghiễm không hề hiện vẻ tức giận, nhưng câu ‘ đi thôi ’ kia, lại lộ ra cảm giác cường ngạnh, không cho phản bác, cũng mang theo chút cảm giác áp bách.
Không biết vì sao, lúc ánh mắt Tư Nghiễm nhìn hắn, trầm tĩnh không gợn sóng.
Nhưng lại làm hắn cảm thấy như vực sâu hắc ám, sâu thẳm đến đáng sợ.
Bùi Hao cảm thấy, hành động lần này của Tư Nghiễm tuy lực sát thương không lớn, nhưng ý vũ nhục rất rõ ràng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook