Ký Sự Phiên Vương Bệnh Kiều Sủng Thê
-
C3: Chương 3
—— “Ngươi xác định thân thể con bé không có việc gì? Vừa rồi nghe thị nữ của con bé nói, như bị bệnh tim vậy.”
“Hồi nương nương, tim đưa máu đi khắp cơ thể, cũng là chủ của lục phủ ngũ tạng. Tim động, lục phủ ngũ tạng sẽ bị tắc máu……”
“Dừng, bổn cung không muốn nghe ngươi nói những thứ vô dụng đó. Từ thái y, ngươi là vị thái y có y thuật cao nhất Vị Ương Cung, sao không chuẩn ra con bé rốt cuộc bị bệnh gì?”
“Nương nương bớt giận, vi thần……”
Bùi Diên dần dần khôi phục ý thức, nghe thấy giọng nữ quen thuộc đang răn dạy người nào đó.
||||| Truyện đề cử: Không Tránh Khỏi Rung Động |||||
Là giọng của cô mẫu Bùi hoàng hậu.
Thì ra nàng chưa chết!
Tiêu Phòng Điện mùa đông cũng ấm áp như ngày xuân, Bùi hoàng hậu xưa nay thích cắm hoa, trong đại điện còn bố trí nhà ấm để trồng hoa, bên trong có đủ loại mẫu đơn và thược dược quý hiếm, cho nên cung điện của Bùi Hậu luôn tràn ngập hương thơm hợp lòng người.
Cung nữ canh giữ bên cạnh thấy tiểu mỹ nhân trên giường dần dần tỉnh lại, lông mi đen nhánh đang mấp máy liên tục, liền vội vàng đứng dậy, bước nhanh ra ngoài, muốn bẩm với Bùi hoàng hậu đang răn dạy các thái y trong phòng khách.
—— “Nương nương, nương nương, Bùi tiểu thư đã tỉnh lại.”
Bùi hoàng hậu dáng người đoan chính thanh nhã đứng ở chính điện, mặc bộ váy tím diệt hoa, trên eo có khăn quàng qua, thanh nhã cao quý.
Nhìn từ xa, trông không giống một vị phụ nhân 30 tuổi, ngược lại càng giống mỹ nhân mới qua hai mươi, thanh xuân lả lướt.
Nghe tiếng cung nữ kia bẩm báo, vẻ mặt sắc bén của Bùi hoàng hậu mới dần nhu hòa lại.
Thái y nghe thấy Bùi Diên đã tỉnh, tâm tình cũng bình ổn trở lại.
Ông ta vừa mới bị Bùi hoàng hậu ép hỏi một hồi, lấy khăn tay lau lau mồ hôi lạnh trên trán, thấy Bùi hoàng hậu xoay người đi vào phòng trong, thái y cũng cầm theo hòm thuốc, ý bảo hai y nữ đuổi kịp, còn mình tiếp tục lén lút lau mồ hôi.
Bùi Diên vừa tỉnh, có chút mơ hồ bất lực, thấy cô mẫu ngồi bên cạnh nàng
“Cô mẫu ~”
Bùi hoàng hậu liền ôm cháu gái vào lòng, ngay sau đó lại nhẹ nhàng đẩy Bùi Diên ra một chút, tinh tế quan sát gương mặt xinh đẹp giờ đang lộ rõ vẻ nhút nhát sợ sệt, ôn nhu hỏi: “Diên Diên, thân thể còn khó chịu không?”
Bùi Diên ngoan ngoãn lắc đầu, mềm giọng đúng sự thật trả lời: “Không khó chịu.”
Khi Bùi hoàng hậu hỏi chuyện, khuôn mặt bà cách Bùi Diên rất gần.
Tuy Bùi Diên thường xuyên đến chơi với cô mẫu, nhưng mỗi khi gần gũi nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Bùi hoàng hậu, nàng vẫn sẽ bị sự mỹ lệ của bà ấy làm cho kinh diễm, thậm chí còn thất thần.
Dung mạo của các quý nữ trong thượng kinh đều thiên về loại mỹ nhân nhu nhược yêu kiều, nhưng vẻ đẹp của Bùi hoàng hậu lại là kiểu cực kì phô trương, ngay cả cọng tóc cũng toát lên vẻ kinh diễm, mị hoặc.
Đôi mắt long lanh trong sáng ít khi biểu lộ thẹn thùng của nữ nhi, trái lại mỗi thời mỗi khắc đều lộ ra vẻ sắc bén.
Bùi hoàng hậu vỗ về mái tóc hơi loạn của Bùi Diên, trấn an nàng, sau đó lại lệnh thái y bắt mạch cho Bùi Diên.
Thái y cung kính vâng lời.
Trên dưới Hậu Cung đều biết Bùi hoàng hậu cực kỳ sủng ái ấu nữ của Bùi thừa tướng Bùi Diên, thái độ của bà với nàng không giống như cô mẫu đối đãi với chất nữ, mà càng giống mẫu thân đối đãi với nữ nhi thân sinh hơn.
Tuy Bùi hoàng hậu chưa sinh được cho hoàng đế một người con nối dõi nào, nhưng hơn mười năm trước, bà cũng từng có thai, đáng tiếc cái thai kia lại không giữ được, người cũ trong cung đều biết, nếu Bùi hoàng hậu có thể bình an sinh đẻ, cái thai đó sẽ là một cô công chúa xinh đẹp.
Càng trùng hợp là, khi đó thê tử của Bùi thừa tướng Ban thị cũng đang có thai mấy tháng, lúc đầu đại phu chuẩn đoán, Ban thị mang thai hai bé nam song sinh.
Cho nên Bùi tướng đặt tên cho hai đứa nhỏ là Hao và Diên.
Hao gần âm với mãnh hổ rít gào, Diên cũng là một loại chim ác.
Nhưng ai biết khi sinh ra, đứa bé thứ hai lại là nữ oa.
Khi đó, Bùi hoàng hậu vừa ra tháng, trước khi Ban thị sắp sinh bà còn nằm mơ, trong mộng Ban thị sẽ sinh một nữ nhi, do đó Bùi hoàng hậu cho rằng—— Bùi Diên chính là nữ nhi vừa mất của bà chuyển thế.
Sau khi Bùi hoàng hậu mất nữ nhi, hoàng đế Át Trạch vì muốn trấn an cảm xúc của bà, liền chấp thuận để Bùi Diên thường xuyên xuất nhập Vị Ương Cung, làm bạn bên cạnh Bùi hoàng hậu.
Ban thị cũng không có ý kiến với việc Bùi hoàng hậu tranh giành tình cảm của nữ nhi, bởi vì hai người vốn là khuê mật, hôn sự của bà ấy và Bùi thừa tướng cũng do Bùi hoàng hậu một tay tác hợp. Cho nên sau khi Bùi hoàng hậu qua kì tang nữ, Ban thị cũng cố ý để ấu nữ của mình năng tới quan tâm cô em chồng.
Bùi Diên là đích nữ phủ thừa tướng, thân phận vốn đã cao quý.
Lại bởi vì có tầng quan hệ này với Bùi hoàng hậu, trong hậu cung, địa vị còn cao hơn một vài vị công chúa.
Thái y cũng vì thế mà không dám chậm trễ vị tiểu thư Bùi gia.
—— “Mạch tượng của Bùi tiểu thư vững vàng, không có dấu hiệu của bệnh hiểm nghèo, nhưng ấn đường hơi đen, có lẽ do bị kinh hách. Chỉ cần uống mấy thang thuốc an thần, là có thể bình phục.”
Thái y giảng giải, hơi lo lắng nâng mi quan sát khuôn mặt âm trầm của Bùi hoàng hậu.
Bùi hoàng hậu vẫn không nói chuyện, lông mày bà hơi nhíu, nhớ lại chuyện cũ nhiều năm trước.
Kỳ thật, khi Bùi Diên vừa tròn một tuổi, cũng từng xuất hiện loại bệnh trạng này, chuyện đó đã qua hơn mười năm. Cảnh còn người mất, khi đó Tư Thầm Phủ Viễn Vương còn chưa xé rách da mặt với hoàng đế, ông ta vẫn còn ở thượng kinh giả bộ làm trung thần lương tướng.
Khi đó, thái y cũng không khám ra trên người Bùi Diên có gì khác thường.
Hơn mười năm này, cơ thể Bùi Diên vẫn rất khỏe mạnh.
Không ngờ hôm nay, Bùi Diên lại tái phát bệnh cũ.
Nghĩ đến đây, Bùi hoàng hậu bình tĩnh ra lệnh cho cung nhân: “Theo phương thuốc của thái y, mau chóng sắc thuốc cho Bùi tiểu thư.”
Cung nhân nhận lệnh rời đi, Bùi hoàng hậu bỗng chốc nhớ tới, hoàng đế một thân bệnh tật, vẫn luôn tìm kiếm một vị thần y đã quy ẩn.
Vị thần y đó tên là Kỳ Quan Mạc, nghe nói đã từng chẩn trị đủ loại nghi nan tạp chứng.
Nếu hoàng đế thật sự có thể tìm vị Kỳ Quan Mạc đó, Bùi hoàng hậu cũng muốn để y xem mạch cho Bùi Diên, rốt cuộc loại bệnh lạ không biết khi nào lại tái phát này là tai họa ngầm với Bùi Diên.
*
Qua một lúc, cung tì trong Tiêu Phòng Điện đã sắc xong chén thuốc an thần cho Bùi Diên, Thải Liên và Thải Bình biết Bùi Diên sợ thuốc đắng, liền canh giữ bên cạnh nàng, trông mong nhìn nàng gian nan uống hết bát thuốc. Truyện đã được dịch và đăng hết bộ tại luvevaland chấm co, mong các bạn độc giả hãy đọc ở trang chính chủ để có thể đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì mọi người có thể liên hệ qua fanpage LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Lòng bàn tay phải của Bùi Diên vẫn luôn gắt gao nắm chặt một khối ngọc nhỏ.
Khối ngọc có mặt ngoài bóng loáng, vốn hơi lạnh, nhưng bị nàng nắm lâu như vậy, đã chuyển thành ấm áp.
Bùi hoàng hậu lại ngồi xuống bên cạnh nàng, Bùi Diên giống như chú mèo nhỏ, ngọt ngào làm nũng kêu một tiếng: “Cô mẫu ~”
Bùi hoàng hậu sờ sờ đầu nhỏ của chất nữ, cung nhân lấy ra một chiếc bàn làm từ gỗ tử đàn, kê trên giường, nhanh nhẹn bày ra đủ loại món ăn tinh xảo trên đó.
“Ăn tạm vài thứ, sau đó ngủ một giấc, trước lúc trời tối, bổn cung lại phái người đưa con về phủ.”
Bùi Diên nghe xong, lại nhỏ giọng hỏi: “Vậy… Vị vũ linh mà người mời tới thì sao ạ?”
Bùi hoàng hậu ôn nhu trả lời nàng: “Con xảy ra chuyện, bổn cung đã để các nàng lui xuống.”
Bùi Diên nghe xong, trong lòng càng thêm áy náy.
Bùi hoàng hậu thấy vậy, khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy? Cơ thể lại không thoải mái?”
Bùi Diên hơi thẹn thùng nhận sai với Bùi hoàng hậu: “Cô mẫu… Con sai rồi, vài ngày rồi con không luyện múa.”
Khi tiểu cô nương nhận sai, hai má ửng đỏ, con ngươi ôn thuần cũng thẹn thùng rũ xuống.
Bùi hoàng hậu không khỏi bật cười, lại nói: “Bổn cung còn tưởng là chuyện gì, thì ra là con lười biếng?”
Bùi Diên càng thêm hổ thẹn, vội hứa hẹn: “Sau khi con về phủ nhất định sẽ luyện múa thật tốt.”
Bùi hoàng hậu bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Diên Diên phải chăm sóc tốt cho bản thân đã, chuyện luyện múa không vội.”
Bùi hoàng hậu thấy Bùi Diên chưa cầm đũa, tay nhỏ còn đang gắt gao nắm chặt vật gì đó, liền hỏi nàng: “Trong tay con cầm thứ gì thế?”
Bùi Diên nhìn tay phải của mình, vừa rồi mới nhớ ra, thứ trong tay nàng hẳn là đồ của người vừa cứu nàng.
Lúc đó, nàng túm chặt ngọc bội bên hông người nọ, cho nên khối ngọc này hiện giờ đang nằm trong lòng bàn tay nàng.
Bùi Diên tò mò hỏi Bùi hoàng hậu: “Cô mẫu, ngài có biết ai đưa con đến nơi này không?”
Bùi hoàng hậu nghe xong, trầm mặc trong chớp mắt, có vẻ không nguyện ý nhắc tới người này.
Mãi sau mới nói: “Là… Thế tử Dĩnh Quốc Tư Nghiễm, hắn ôm con tới Tiêu Phòng Điện.”
Người nọ là Tư Nghiễm?
Bùi Diên càng thêm hiếu kỳ với hắn, lại nhỏ giọng hỏi: “Vậy… Vậy sao hắn lại đến thượng kinh? Sao lại đột nhiên vào cung?”
Tư Nghiễm thân là thế tử của phiên vương, theo pháp chế không được vô cớ vào kinh.
Bùi Diên cũng bởi vậy nên thấy khó hiểu.
Bùi hoàng hậu kiên nhẫn trả lời chất nữ, ngữ khí hơi thâm điệu: “Hắn à, tất nhiên sẽ không vô cớ tới thượng kinh.”
“Vậy hắn tới làm gì ạ?”
“Hắn tới giúp tu sửa cung điện.”
“Nhưng hắn là thế tử, vì sao phải giúp những người thợ kia tu sửa cung điện ạ?”
Bùi hoàng hậu không biết vì sao Bùi Diên lại có nhiều hứng thú với vị thế tử phiên vương kia như vậy.
Bà duỗi tay, nhẹ nhàng chọc vào giữa mày mềm mại của tiểu cô nương, lại dùng tay chỉ chỉ thái dương mình, trả lời: “Bởi vì, nơi này của hắn, khác với mọi người.”
Từ nhỏ Bùi hoàng hậu đã biết, có những người sinh ra đã thông tuệ hơn người bình thường rất nhiều. Ví dụ như huynh trưởng của bà, cũng là Bùi thừa tướng Bùi Thù.
Nhưng cho dù là Bùi thừa tướng thời thiếu niên cũng còn kém xa Tư Nghiễm bây giờ rất nhiều.
Khi Hoàng đế Át Trạch vừa chiếm được nước Tư Lệ, liền chọn thượng kinh làm kinh đô, khi đó khắp nơi trong thượng kinh toàn là di tích chiến tranh, không có những cung điện nguy nga như bây giờ, trong thành cũng không có đình đài, lầu các.
Năm đó Tư Nghiễm mới mười tuổi, dắt theo vài tên thợ cả, trong vòng một tháng, kiến tạo lên một thượng kinh với cung điện chót vót, các đài tháp được nối liền với tường thành.
Người khác kiến tạo những thứ này, cần mất mấy tháng, mà toàn bộ những kiến trúc này đều do một mình Tư Nghiễm thiết kế.
Các thợ cả khác cần phải khảo sát địa điểm, tiêu hết mấy ngày mới vẽ được bản đồ, lại qua mấy tháng mới có thể chỉ huy các tráng đinh đào đất xây thành.
Tư Nghiễm khác bọn họ, hắn không cần dùng lụa gấm vẽ bản đồ, hắn có thể vẽ ra mọi thứ bằng suy nghĩ trong đầu, kể cả những chi tiết nhỏ nhất cũng được chăm chút tỉ mỉ.
Tới tận khi Tư Nghiễm tiếp xúc với những bậc thầy kiến trúc kia mới biết, thì ra người khác đều phải dùng lụa gấm chậm rãi vẽ lại, hoặc dùng củi dựng lên vài mô hình kiến trúc, mới có thể điều chỉnh bản thiết kế cho phù hợp với thực tế.
Trong kho vũ khí phía Tây của Vị Ương Cung cũng có rất nhiều binh khí đó đích thân Tư Nghiễm khi còn ở thượng kinh thiết kế theo mệnh lệnh của hoàng đế.
Khi đó hoàng đế vừa thống nhất Trung Nguyên, khắp nơi dục dịch không phục, các trận đánh lớn bé nổ ra, quấy nhiễu người dân. Truyện đã được dịch và đăng hết bộ tại luvevaland chấm co, mong các bạn độc giả hãy đọc ở trang chính chủ để có thể đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì mọi người có thể liên hệ qua fanpage LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. Tư Nghiễm và Bùi tướng liền thiết kế các trạm dịch chuyên môn cung cấp ngựa và chỗ ở để truyền tin, như thế có thể hoàn hảo nắm bắt tình hình ở các nơi một cách nhanh chóng.
Việc quy định vật giá ở các nơi thế nào, Tư Nghiễm cũng có thể tính nhẩm rất nhanh, hắn không cần dùng các công cụ tính toán phụ trợ, vẫn có thể kịp thời điều chỉnh giá hàng hóa cao thấp ở các châu các quận, để quốc khố của Đại Lương có thể vững vàng vận hành.
Tùy ý đưa cho Tư Nghiễm một cuốn sách, hắn xem qua một lần là có thể ngâm lại toàn bộ, một chữ không sai.
Tùy ý chọn một loại nhạc cụ xa lạ, Tư Nghiễm chỉ qua một lát liền có thể đem dùng nó gảy ra làn điệu.
Kỳ thật chỉ cần Tư Nghiễm muốn học cái gì, hắn có thể nhanh chóng tinh thông lĩnh vực đó, thậm chí là đạt được trình độ cực kỳ cao.
Bùi hoàng hậu nhớ lại chuyện cũ, vẫn cảm thấy một thân tài trí của Tư Nghiễm quá mức đáng sợ.
Đáng sợ đến mức không chân thật.
Nhưng sự thật chính là như thế, Tư Nghiễm là kỳ tài ngàn năm có một.
Tuy hoàng đế Át Trạch kiêng kỵ hắn và phụ thân hắn Phủ Viễn Vương, nhưng vẫn rất yêu quý kỳ tài thiên hạ Tư Nghiễm.
Trong khi đó, phụ thân Phủ Viễn Vương của Tư Nghiễm lại từng suýt vứt bỏ đứa con trai này.
—— “Hắn… Đầu óc của hắn không giống nhau những người khác ạ?”
Bùi Diên mềm mại hỏi chuyện, đánh gãy suy nghĩ miên man của Bùi hoàng hậu.
“Ừ, đầu óc của hắn khá khác người.”
*
Bùi Diên dùng thiện trong cung xong, nghe lời Bùi hoàng hậu, nằm trên giường hoa của bà nghỉ ngơi nửa canh giờ.
Giờ Thân canh ba, Bùi hoàng hậu vốn định tự mình đưa Bùi Diên đến cửa Nam Tư Mã, nhưng hoàng thượng Át Trạch đột nhiên tuyên bà ấy vào Kiến Chương Cung hầu hạ, Bùi hoàng hậu đành để Đại Trường Thu đưa Bùi Diên ra khỏi cung.
Đại Trường Thu là hoạn quan có địa vị cao nhất trong Vị Ương Cung, ngày thường, thường giúp hoàng hậu xử lý mọi chuyện trong hậu cung.
Đại Trường Thu là một vị thái giám có diện mạo hòa ái, hơi béo.
Lúc hắn ta nói chuyện, giọng nói hơi cao, động tác cũng hiện vẻ nữ tính, nhưng Bùi Diên rất thích ở cùng Đại Trường Thu, vì hắn rất biết cách nói chuyện khiến nàng vui vẻ.
Sắc trời âm u, chập tối, hoàng hôn đỏ thắm phủ trên bầu trời thượng kinh, các đám mây dày đặc quỷ quyệt xúm lại che đi cảnh đẹp cuối ngày.
Bùi Diên nhìn cảnh này, nàng cảm thấy thượng kinh rốt cuộc cũng sắp chuẩn bị đón chào trận tuyết đầu tiên, nhưng lại nghĩ tới thể nghiệm gần chết buổi sáng.
Giờ nghĩ đến, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Đại Trường Thu chỉ chỉ một người nam tử cách đó không xa, nói với Bùi Diên: “Tiểu thư, ngài xem, người kia chẳng phải là thế tử Dĩnh quốc hôm nay ôm ngài đến Tiêu Phòng Điện sao?”
Bùi Diên tức khắc theo phương hướng đó nhìn qua.
Thế tử Dĩnh Quốc trong miệng Đại Trường Thu, quần áo may bằng vải lụa thượng hạng, nhưng không thêu hoa văn tinh xảo, cả người lộ ra vẻ điệu thấp.
Nhưng dù sao thân phận cũng là thế tử Vương hầu, Tư Nghiễm đội quan cài bọc da.
Tư Nghiễm chỉ đứng yên bên cạnh Hoa Điện giờ đã biến thành phế tích, vẫn có thể nhìn ra thân hình người này thon gầy, eo nhỏ, chân dài, là nam tử trẻ tuổi cực kỳ tuấn mỹ.
Bùi Diên không khỏi nhớ tới một câu thơ đã từng đọc qua ——
Quân tử đến tận đây, phất y thêu thường.
Bội ngọc vừa, có kỷ có đường. ( 1)
Bùi Diên nhẹ nhàng hít sâu một ngụm không khí lạnh lẽo, bàn tay trong y phục nắm chặt khối ngọc.
Nàng muốn nói lời cảm tạ với ân nhân, cũng muốn trả khối ngọc này cho hắn.
Bùi Diên cố gắng bình ổn hô hấp, bước nhỏ, dần dần đi tới chỗ Tư Nghiễm.
Tư Nghiễm cũng nhận thấy có người đang đi tới chỗ hắn, hắn cũng nhìn về phía Bùi Diên.
Bùi Diên cách hắn càng gần, thấy rõ diện mạo của Tư Nghiễm. Khí chất tự phụ đạm mạc, mắt đen trầm tĩnh. Tướng mạo cũng thiên về kiểu lạnh lẽo, không giống phụ thân hay huynh trưởng ôn nhuận của Bùi Diên.
Khuôn mặt Tư Nghiễm hơi nghiêm nghị, cho người khác cảm giác lạnh lẽo, lúc rũ mắt, còn mang theo tối tăm nhàn nhạt. Khuôn mặt tuấn mỹ không chút tì vết, ngũ quan thâm thúy tinh xảo.
Bùi Diên dừng trước người hắn khoảng một trượng, đứng yên.
Nàng ngửa đầu nhìn về phía hắn, phát giác tim mình lại bắt đầu đập nhanh hơn.
—— bùm, bùm, bùm.
Bùi Diên vốn tưởng rằng chính mình lại đột phát bệnh hiểm nghèo, nhưng trái tim đập nhanh lâu như vậy, cảm giác đau đớn lúc trước không thấy xuất hiện.
Nàng không thể miêu tả loại cảm giác khác lạ này, chỉ biết khi bị Tư Nghiễm nhìn chăm chú, nàng dần dần đánh mất năng lực ngôn ngữ.
(1) https://zhidao.baidu.com/question/42735831/answer/146580327.html
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook