Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ
-
Chương 28: Vị lục y kỵ sĩ cổ quái
Tên khổng lồ lung lay bước thêm vài bước, duỗi tay muốn quào Lâm Linh, nhưng nàng đã nhanh xoay người nhảy xuống, hắn kêu lên hai tiếng rồi ngã xuống.
Động tĩnh quá lớn làm cho cả căn nhà đá cũng rung động theo……
“Không xong, mau chạy ra!” Arthur sắc mặt khẽ biến, phục hồi tinh thần đẩy Anna ra ngoài cửa, tiếp theo dùng sức xách Lâm Linh ra ngoài. Đúng lúc bọn họ vừa chạy ra khỏi căn nhà, căn nhà “ầm ầm” vài tiếng sụp đổ hoàn toàn.
Lâm Linh bỗng nhiên trước mắt tối sầm, phảng phất có một bóng đen đứng chắn trước mặt.
Nàng chấn động mở to mắt, người dùng thân thể che chở cho nàng cư nhiên là…..
Thiếu niên tóc vàng trên mặt từng giọt từng giọt máu nhỏ xuống, không biết do nóng hay lạnh mà đột nhiên trời đổ mưa, gương mặt lưu động, đem nước mưa hòa lẫn với máu sền sệt chảy xuống, mấy giọt bắn vào mặt nàng cũng lập tức bị nước mưa rửa trôi mất……
Nàng chẳng thấy gì xung quanh cả, in vào tầm mắt nàng bây giờ là đôi mắt tím chói lọi sâu thẳm kia.
Mưa, vẫn tiếp tục rơi.
Không biết qua bao lâu, Lâm Linh mới giật mình hốt hoảng đẩy hắn ra, la lên thất thanh, “Ngươi chảy nhiều máu quá.”
Trong mắt Arthur ánh lên một tia kỳ diệu, thản nhiên vô tâm lau vệt máu ở trên mặt mình,“Là máu của tên khổng lồ kia thôi.”
Nàng thoáng thở dài nhẹ nhõm, đang muốn nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy Anna hình như còn chưa kịp định thần, khó tin nhìn những gì xảy ra trước mắt, nàng mỉm cười rơi nước mắt.
Sau một hồi vừa khóc vừa cười, cuối cùng tâm tình của nàng cũng ổn định lại, rối rít nói lời cảm ơn với Arthur và Lâm Linh.
“Tòa thành của ta cách đây không xa, nếu hai người không hê có thể ở lại nơi này nghỉ ngơi một đêm, thay quần áo mới rồi lại xuất phát.” Nàng cảm kích đề nghị.
Arthur suy nghĩ một chút, gật gật đầu,“Làm phiền tiểu thư dẫn đường.”
Anna quay đầu lại nhìn đống nát một lần nữa, vẻ mặt ánh lên tia được giải thoát, mời Arthur và Lâm Linh đi theo nàng.
Arthur không nói gì với Lâm Linh, trực tiếp đi lên phía trước.
Lâm Linh đứng chôn chân một chỗ. Bầu trời nửa đêm một mảnh hắc ám hỗn độn, nàng cảm thấy như mỗi bước hắn đi qua đường như càng ngày càng đen.
Hắn mới đi lên được vài bước đột nhiên quay đầu lại, xoay người đi về phía nàng, vươn tay tới nàng, giọng điệu vẫn thiếu kiên nhẫn trước sau như một, “Cô ngốc, còn lo lắng cái gì!”
Nàng cắn cắn môi, nhìn bóng lưng hắn mà cái mũi có chút chua xót, hắn đi nhanh như vậy mà vẫn xoay người trở về. Thấy hắn đứng gần trước mặt mình như vậy, còn vươn tay với mình. Tim của nàng trong nháy mắt nhảy lên mãnh liệt..
Nàng sợ hãi rụt rè duỗi tay mình đặt vào trong tay hắn, tay hắn hơi ẩm ướt và lạnh như tay của nàng vậy, nhưng nàng lại cảm thấy có chút gì đó ấm áp, theo một con đường vô hình truyền vào trong tim —
Sau khi tới được tòa thànhAida, mọi người biết được bọn họ đã giết người khổng lồ thì trong tâm vô cùng bội phục, từ đáy lòng rất cảm tạ bọn họ đã cứu Anna ra. Sau khi tử tước Aida biết được thân phận của Arthur thì rất kích động, hứa rằng sau này nếu có chuyện gì mà hắn có thể làm được hắn nhất định sẽ dốc hết sức phò trợ.
Sau khi ở tòa thành nghỉ ngơi một đêm, thay quần áo, mang thêm lương khô, hai người lại tiếp tục lên đường tìm kiếm vịkỵsĩdưới hồ.
Sau lần cùng chiến đấu, Lâm Linh mơ hồ cảm thấy quan hệ mấy ngày qua của nàng và Arthur có một sự biến hóa kỳ lạ. Nhưng biến hóa thế nào thì nàng không biết.
“Cô ngốc, sao không đi nữa?” Arthur đứng bên người nàng đột nhiên hỏi.
“Không có gì, chỉ là đến giờ vẫn không thể tintưởnglà có thể bắn trúng hắn.” Nàng vẫn cảm thấy toàn bộ chỉ là mơ.
“Nói thật ta cũng không tin.” Hắn cười ranh mãnh,“Chắc chỉ là ăn may thôi?”
“Ăn may?” Nàng không phục trừng mắt nhìn hắn một cái,“Không thấy ta mạo hiểm tính mạng bò lên sao.”
“Ân, đó là bởi vì ngươi không muốn bị lột da kho tàu.” Hắn khom khom khóe miệng, vẻ mặt chỉ mình ta biết. Lúc này có nói với hắn cái gì thì cũng vô dụng thôi.
“Nếu như không có ta sợ là trên thế gian này nhiều thêm một con heo quay đi……“Nàng nhỏ giọng nói.
“ Cái gì!“Hắn lập tức trợn trừng mắt lên.
“Không, không có gì……” Giọng nàng càng nhỏ, thiệt là, một chút nhân quyền cũng không có.
Trải qua bao ngày lặn lội đường xa cuối cùng hai người cũng tới được khu rừng mà Mặc Lâm nói. Cuối khu rừng có một cái hồ xanh biếc, truyền thuyết nói rằng dưới hồ có một tòa thành xanh biếc làm bằng thủy tinh rất hoa mỹ, người trong tòa thành ấy chính là đệ nhấtkỵsĩ— Lancelot.
Từ nay về sau vận mệnh của ngườikỵsĩnày sẽ gắn liền với vận mệnh của Arthur vương.
Lúc tìm được hồ hai người vô cùng kinh ngạc.
Hồ nước trong xanh một cách kỳ lạ, giống như có thể hút người ta vào trong đó. Phảng phất hình như tất cả cây cối xung quanh cuốn vào đáy nước, chúng nó từ từ dần có linh tính kết thành tinh hoa nên mới tạo ra màu nước này. Chung quanh tất cả yên a lặng không một ngọn gió. Chiếc lá đầu cành không gió mà rụng, giống như chiếc lông vũ chậm rãi xoay tròn rơi xuống mặt hồ, tạo ra những vòng vằng nước ôn nhu nhẹ nhàng không tiếng động tản ra.
Tất cả sắc thái như một bức tranh ưu nhã.
“Arthur, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Chờ Lancelot xuất hiện hay là xuống hồ tìm lâu đài?” Lâm Linh đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhưng nàng lại lắc đầu liên tục,“Nói cho biết trước là kỹ năng bơi của ta rất kém a, chỉ là công phu mèo quào thôi.”
Arthur đứng bên mép hồ trầm tư.
“Arthur, đó là ai kìa!” Trong lúc vô ý Lâm Linh chợt thấy ảnh ngược trên mặt hồ mơ hồ có một bóng người, nàng kinh ngạc ngẩng đầu thì thấy bên kia hồ có một vịkỵsĩmặc y phục màu xanh đang ngồi trên lưng ngựa, hắn mặc bộ giáp bằng bạc, mũ giáp che đi khuôn mặt thật của hắn, chỉ lộ ra một khe hở nhỏ ở mắt.
Nhưng cái làm cho người ta cảm thấy kỳ quái là thứ hắn đang cầm trên tay, nó không phải bảo kiếm mà là một cây rìu lớn.
“Người trẻ tuổi, các người tính xuống tòa thành dưới hồ sao?” Người nọ đột nhiên mở miệng.
Arthur gật đầu.
“Ta có thể nói cho các ngươi biết cách vào tòa thành, nhưng đổi lại ta muốn các ngươi tiếp nhận sự khiêu chiến của ta.”Kỵsĩtrầm giọng nói.
“Chuyện gì? Chỉ cần đó là việc chúng ta có thể làm được.” Lâm Linh xen mồm.
“Ngươi nhất định có thể làm được.”Kỵsĩdùng búa chỉ chỉ Arthur,“Ngươi lại đây chém rơi đầu của ta, nếu như ta chết ta sẽ nói cho các ngươi biết cách vào lâu đài, nhưng nếu như ta không chết, ta muốn ngươi nhận của ta ba trảm. Tất nhiên nếu lúc đó ngươi không chết ta cũng sẽ nói cho các ngươi cách.”
Lâm Linh giật mình một cái, đây là cái loại khiêu chiến gì a! Máu tanh quá đi, tênkỵsĩnày tám phần là bị nước vô não rồi.
“Arthur đừng nghe lời khuyên ma quỷ của hắn, nếu hắn chết thì làm sao mà nói cho chúng ta biết cách vào thành được.” Nàng lập tức ngăn cản.
Kỵsĩcười một tiếng, xuống ngựa, chém một rìu xuống dưới hồ nước, đột nhiên hồ nước chia thành hai nửa, hiện ra bậc thang thông tới đáy hồ.
“Nếu ta chết thì cây rìu này thuộc về các ngươi.”
Arthur không nói gì, Lâm Linh gấp gáp kéo kéo tay áo hắn,“Ngươi đừng đáp ứng, tên cổ quái này không chừng có vu thuật, cẩn thận mục đích của hắn.”
“Nhưng hiện tại thì đó cũng là biện pháp duy nhất,” Arthur nghiêng đầu hết nhìn nàng rồi lại nhìn về phía vịkỵsĩkia,“Ta tiếp nhận khiêu chiến.”
Kỵsĩcười to vài tiếng, ý bảo Arthur đến bên cạnh hắn, giao búa cho hắn. Arthur vẻ mặt trầm tĩnh giơ búa lên, tay cầm rìu bổ mạnh xuống đầukỵsĩ.
Bất ngờ, vịkỵsĩkhông đầu này cư nhiên nhặt lại đầu của mình lên, phi thân lên ngựa, chỉ tay về phía sau khu rừng, cái đầu mới bị chém rơi khẽ động mở miệng,“Đi tới lâu đài màu xanh bá tước Austin, nhất định phải ghi nhớ lời hứa của ngươi, tiếp nhận ba trảm của ta.”
Vừa dứt lời vịkỵsĩkhông đầu vụt biến mất.
Động tĩnh quá lớn làm cho cả căn nhà đá cũng rung động theo……
“Không xong, mau chạy ra!” Arthur sắc mặt khẽ biến, phục hồi tinh thần đẩy Anna ra ngoài cửa, tiếp theo dùng sức xách Lâm Linh ra ngoài. Đúng lúc bọn họ vừa chạy ra khỏi căn nhà, căn nhà “ầm ầm” vài tiếng sụp đổ hoàn toàn.
Lâm Linh bỗng nhiên trước mắt tối sầm, phảng phất có một bóng đen đứng chắn trước mặt.
Nàng chấn động mở to mắt, người dùng thân thể che chở cho nàng cư nhiên là…..
Thiếu niên tóc vàng trên mặt từng giọt từng giọt máu nhỏ xuống, không biết do nóng hay lạnh mà đột nhiên trời đổ mưa, gương mặt lưu động, đem nước mưa hòa lẫn với máu sền sệt chảy xuống, mấy giọt bắn vào mặt nàng cũng lập tức bị nước mưa rửa trôi mất……
Nàng chẳng thấy gì xung quanh cả, in vào tầm mắt nàng bây giờ là đôi mắt tím chói lọi sâu thẳm kia.
Mưa, vẫn tiếp tục rơi.
Không biết qua bao lâu, Lâm Linh mới giật mình hốt hoảng đẩy hắn ra, la lên thất thanh, “Ngươi chảy nhiều máu quá.”
Trong mắt Arthur ánh lên một tia kỳ diệu, thản nhiên vô tâm lau vệt máu ở trên mặt mình,“Là máu của tên khổng lồ kia thôi.”
Nàng thoáng thở dài nhẹ nhõm, đang muốn nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy Anna hình như còn chưa kịp định thần, khó tin nhìn những gì xảy ra trước mắt, nàng mỉm cười rơi nước mắt.
Sau một hồi vừa khóc vừa cười, cuối cùng tâm tình của nàng cũng ổn định lại, rối rít nói lời cảm ơn với Arthur và Lâm Linh.
“Tòa thành của ta cách đây không xa, nếu hai người không hê có thể ở lại nơi này nghỉ ngơi một đêm, thay quần áo mới rồi lại xuất phát.” Nàng cảm kích đề nghị.
Arthur suy nghĩ một chút, gật gật đầu,“Làm phiền tiểu thư dẫn đường.”
Anna quay đầu lại nhìn đống nát một lần nữa, vẻ mặt ánh lên tia được giải thoát, mời Arthur và Lâm Linh đi theo nàng.
Arthur không nói gì với Lâm Linh, trực tiếp đi lên phía trước.
Lâm Linh đứng chôn chân một chỗ. Bầu trời nửa đêm một mảnh hắc ám hỗn độn, nàng cảm thấy như mỗi bước hắn đi qua đường như càng ngày càng đen.
Hắn mới đi lên được vài bước đột nhiên quay đầu lại, xoay người đi về phía nàng, vươn tay tới nàng, giọng điệu vẫn thiếu kiên nhẫn trước sau như một, “Cô ngốc, còn lo lắng cái gì!”
Nàng cắn cắn môi, nhìn bóng lưng hắn mà cái mũi có chút chua xót, hắn đi nhanh như vậy mà vẫn xoay người trở về. Thấy hắn đứng gần trước mặt mình như vậy, còn vươn tay với mình. Tim của nàng trong nháy mắt nhảy lên mãnh liệt..
Nàng sợ hãi rụt rè duỗi tay mình đặt vào trong tay hắn, tay hắn hơi ẩm ướt và lạnh như tay của nàng vậy, nhưng nàng lại cảm thấy có chút gì đó ấm áp, theo một con đường vô hình truyền vào trong tim —
Sau khi tới được tòa thànhAida, mọi người biết được bọn họ đã giết người khổng lồ thì trong tâm vô cùng bội phục, từ đáy lòng rất cảm tạ bọn họ đã cứu Anna ra. Sau khi tử tước Aida biết được thân phận của Arthur thì rất kích động, hứa rằng sau này nếu có chuyện gì mà hắn có thể làm được hắn nhất định sẽ dốc hết sức phò trợ.
Sau khi ở tòa thành nghỉ ngơi một đêm, thay quần áo, mang thêm lương khô, hai người lại tiếp tục lên đường tìm kiếm vịkỵsĩdưới hồ.
Sau lần cùng chiến đấu, Lâm Linh mơ hồ cảm thấy quan hệ mấy ngày qua của nàng và Arthur có một sự biến hóa kỳ lạ. Nhưng biến hóa thế nào thì nàng không biết.
“Cô ngốc, sao không đi nữa?” Arthur đứng bên người nàng đột nhiên hỏi.
“Không có gì, chỉ là đến giờ vẫn không thể tintưởnglà có thể bắn trúng hắn.” Nàng vẫn cảm thấy toàn bộ chỉ là mơ.
“Nói thật ta cũng không tin.” Hắn cười ranh mãnh,“Chắc chỉ là ăn may thôi?”
“Ăn may?” Nàng không phục trừng mắt nhìn hắn một cái,“Không thấy ta mạo hiểm tính mạng bò lên sao.”
“Ân, đó là bởi vì ngươi không muốn bị lột da kho tàu.” Hắn khom khom khóe miệng, vẻ mặt chỉ mình ta biết. Lúc này có nói với hắn cái gì thì cũng vô dụng thôi.
“Nếu như không có ta sợ là trên thế gian này nhiều thêm một con heo quay đi……“Nàng nhỏ giọng nói.
“ Cái gì!“Hắn lập tức trợn trừng mắt lên.
“Không, không có gì……” Giọng nàng càng nhỏ, thiệt là, một chút nhân quyền cũng không có.
Trải qua bao ngày lặn lội đường xa cuối cùng hai người cũng tới được khu rừng mà Mặc Lâm nói. Cuối khu rừng có một cái hồ xanh biếc, truyền thuyết nói rằng dưới hồ có một tòa thành xanh biếc làm bằng thủy tinh rất hoa mỹ, người trong tòa thành ấy chính là đệ nhấtkỵsĩ— Lancelot.
Từ nay về sau vận mệnh của ngườikỵsĩnày sẽ gắn liền với vận mệnh của Arthur vương.
Lúc tìm được hồ hai người vô cùng kinh ngạc.
Hồ nước trong xanh một cách kỳ lạ, giống như có thể hút người ta vào trong đó. Phảng phất hình như tất cả cây cối xung quanh cuốn vào đáy nước, chúng nó từ từ dần có linh tính kết thành tinh hoa nên mới tạo ra màu nước này. Chung quanh tất cả yên a lặng không một ngọn gió. Chiếc lá đầu cành không gió mà rụng, giống như chiếc lông vũ chậm rãi xoay tròn rơi xuống mặt hồ, tạo ra những vòng vằng nước ôn nhu nhẹ nhàng không tiếng động tản ra.
Tất cả sắc thái như một bức tranh ưu nhã.
“Arthur, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Chờ Lancelot xuất hiện hay là xuống hồ tìm lâu đài?” Lâm Linh đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhưng nàng lại lắc đầu liên tục,“Nói cho biết trước là kỹ năng bơi của ta rất kém a, chỉ là công phu mèo quào thôi.”
Arthur đứng bên mép hồ trầm tư.
“Arthur, đó là ai kìa!” Trong lúc vô ý Lâm Linh chợt thấy ảnh ngược trên mặt hồ mơ hồ có một bóng người, nàng kinh ngạc ngẩng đầu thì thấy bên kia hồ có một vịkỵsĩmặc y phục màu xanh đang ngồi trên lưng ngựa, hắn mặc bộ giáp bằng bạc, mũ giáp che đi khuôn mặt thật của hắn, chỉ lộ ra một khe hở nhỏ ở mắt.
Nhưng cái làm cho người ta cảm thấy kỳ quái là thứ hắn đang cầm trên tay, nó không phải bảo kiếm mà là một cây rìu lớn.
“Người trẻ tuổi, các người tính xuống tòa thành dưới hồ sao?” Người nọ đột nhiên mở miệng.
Arthur gật đầu.
“Ta có thể nói cho các ngươi biết cách vào tòa thành, nhưng đổi lại ta muốn các ngươi tiếp nhận sự khiêu chiến của ta.”Kỵsĩtrầm giọng nói.
“Chuyện gì? Chỉ cần đó là việc chúng ta có thể làm được.” Lâm Linh xen mồm.
“Ngươi nhất định có thể làm được.”Kỵsĩdùng búa chỉ chỉ Arthur,“Ngươi lại đây chém rơi đầu của ta, nếu như ta chết ta sẽ nói cho các ngươi biết cách vào lâu đài, nhưng nếu như ta không chết, ta muốn ngươi nhận của ta ba trảm. Tất nhiên nếu lúc đó ngươi không chết ta cũng sẽ nói cho các ngươi cách.”
Lâm Linh giật mình một cái, đây là cái loại khiêu chiến gì a! Máu tanh quá đi, tênkỵsĩnày tám phần là bị nước vô não rồi.
“Arthur đừng nghe lời khuyên ma quỷ của hắn, nếu hắn chết thì làm sao mà nói cho chúng ta biết cách vào thành được.” Nàng lập tức ngăn cản.
Kỵsĩcười một tiếng, xuống ngựa, chém một rìu xuống dưới hồ nước, đột nhiên hồ nước chia thành hai nửa, hiện ra bậc thang thông tới đáy hồ.
“Nếu ta chết thì cây rìu này thuộc về các ngươi.”
Arthur không nói gì, Lâm Linh gấp gáp kéo kéo tay áo hắn,“Ngươi đừng đáp ứng, tên cổ quái này không chừng có vu thuật, cẩn thận mục đích của hắn.”
“Nhưng hiện tại thì đó cũng là biện pháp duy nhất,” Arthur nghiêng đầu hết nhìn nàng rồi lại nhìn về phía vịkỵsĩkia,“Ta tiếp nhận khiêu chiến.”
Kỵsĩcười to vài tiếng, ý bảo Arthur đến bên cạnh hắn, giao búa cho hắn. Arthur vẻ mặt trầm tĩnh giơ búa lên, tay cầm rìu bổ mạnh xuống đầukỵsĩ.
Bất ngờ, vịkỵsĩkhông đầu này cư nhiên nhặt lại đầu của mình lên, phi thân lên ngựa, chỉ tay về phía sau khu rừng, cái đầu mới bị chém rơi khẽ động mở miệng,“Đi tới lâu đài màu xanh bá tước Austin, nhất định phải ghi nhớ lời hứa của ngươi, tiếp nhận ba trảm của ta.”
Vừa dứt lời vịkỵsĩkhông đầu vụt biến mất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook