Kiêu Hãnh Và Định Kiến - Mị Mị Miêu
-
Chương 7
Đường Nam Nam vừa ngân nga một bài hát vừa băng qua công viên để đến ngân hàng. Cô đã quá quen thuộc với con đường này nên bộ dạng rất thoải mái, tốc độ cũng rất ổn định. Đằng sau cô có người vội vã đuổi theo, khi sắp đuổi kịp ở cổng công viên thì cột đèn giao thông chuẩn bị chuyển sang màu đỏ.
Đường Nam Nam tăng tốc, trong vòng ba giây cuối đã băng qua đường. Đôi mắt của người đằng sau nhìn chằm chằm vào cô, trong đầu chỉ có một suy nghĩ là phải đuổi theo. Bên tai vang lên tiếng còi xe đinh tai, một bác gái mặc bộ comple màu đỏ kéo tay anh lại. Bác gái không biết ở đâu lấy ra một chiếc còi, huýt to: “Đèn đỏ! Cậu không nhìn thấy à? Đây là đâu? Cậu có hiểu cái gì là xã hội văn minh không? Văn minh là gì? Qua đường thì phải nhìn đèn, đó là văn minh! Nếu ai cũng đi đứng lung tung thì trong một ngày, Bắc Kinh sẽ xảy ra bao nhiêu vụ tai nạn giao thông, cậu có biết không hả? Nói cho cậu biết, nếu cậu bị xe tông, người tài xế kia có bồi thường cho cậu không? Nếu không bồi thường thì cậu không có tiền chữa trị, còn nếu bồi thường thì quá oan ức cho người tài xế đó rồi…”
Chu Hầu đau khổ chờ đèn xanh bật sáng, vùng khỏi tay bác gái kia, vội vã chạy đi như ăn cướp, nhưng khi qua đến bên kia đường thì không thấy bóng dáng của Đường Nam Nam đâu cả.
Đường Nam Nam vào ngân hàng, lấy số, điền đơn, cầm một cọc tiền xếp hàng chờ đợi. Đang là buổi trưa nên ngân hàng không quá đông người, nhưng cũng ít nhân viên nên phải mất một lúc lâu mới tới lượt cô gửi tiền.
Đáng ra cô phải làm hai mẫu đơn, một mẫu gửi đi một vạn, một mẫu bỏ vào tài khoản một vạn nhưng cô lại điền chung cả hai khoản trong cùng một mẫu nên phải làm lại đơn mới. Đường Nam Nam tránh sang bên cạnh một bước để điền đơn thì bà cụ phía sau đã nhân cơ hội chen lên, người phía sau nữa cũng chen lên thêm một bước, cứ thế cô bị đẩy ra phía sau.
Đúng vậy, cô bị chen ngang, nếu bình thường tâm trạng tốt thì cô sẽ không so đo, huống chi hôm nay tâm trạng của cô cực tốt nên càng không để ý. Vì thế, cô lại bóc số, điền vào hai tờ đơn rồi trở lại chỗ ngồi, kiên nhẫn chờ đợi.
“Chào mừng quý khách!” Cửa tự động của ngân hàng vang lên.
Đường Nam Nam không quay đầu ra nhìn nhưng trong lòng cũng nói nhái theo hệ thống: “Chào mừng quý khách!”
Đột nhiên, bàn tay đang cầm tiền của cô bị một bàn tay khác nắm lấy. Đường Nam Nam ngẩng đầu, chỉ thấy một người đang nhìn cô bằng ánh mắt dữ tợn, còn nghiến răng nghiến lợi nữa.
“Thì ra cô ở đây!”
“Chu…Chu Hầu?” Đường Nam Nam giật mình nhìn gương mặt tiều tụy của người đàn ông đứng trước mặt: “Chu Hầu? Cậu là Chu Hầu đúng không? Sao cậu lại… ở đây? Ặc, khủng hoảng tài chính lợi hại thế sao?”
“Hừ!” Chu Hầu quát lên: “Rốt cuộc cũng để tôi tìm được cô!”
“Ấy, đừng đừng! Tôi biết lấy thêm tiền của cậu là tôi không đúng, nhưng lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa. Chu Hầu à! Đại ca Chu à! Nhị sư huynh à! Cậu và tôi không giống nhau, vậy nên dù có khủng hoảng kinh tế cũng đừng đến tìm tôi chứ!”
“Câm miệng!”
“Thật sự tôi rất cần số tiền đó!”
“Tôi…”
“Cậu đừng ác độc như vậy mà.”
“Tôi…”
“Đừng mà!” Đường Nam Nam che mặt.
“Câm miệng!” Chu Hầu quát to một tiếng: “Không phải tôi đến đòi tiền!”
“Hả? Không đòi tiền?” Hai mắt Đường Nam Nam phát sáng.
Chu Hầu hít sâu một hơi mới có thể nói ra mục đích: “Tôi đến đây để hỏi cô có phải cô lấy sổ tay của tôi không? Mau trả lại cho tôi!”
“Sổ tay gì?”
“Bìa màu đỏ! Tôi đã dùng nó ở bệnh viện!”
Thật sự là không đòi tiền! Đường Nam Nam vỗ ngực để ổn định lại hơi thở, làm cô sợ muốn chết! Thấy Chu Hầu tức giận nhìn cô chằm chằm, Đường Nam Nam nhanh chóng vận hành não bộ. Sổ tay? Bìa màu đỏ? Trong trí nhớ của cô hình như có thứ đó! Khi Chu Hầu còn nằm viện, cô ngày ngày tới đòi tiền có thấy một cuốn sổ tay đặt ở trên bàn, nhưng cô không động vào cái đó! Vì thế, cô đúng lý hợp tình quát to: “Tên vô lại, cậu không tin phẩm chất đạo đức của tôi thì cũng phải tin mục tiêu sống của tôi chứ! Nếu là máy tính thì còn đáng giá để tôi lấy, đằng này chỉ có một cuốn sổ tay thì tôi lấy để làm gì?”
“Tôi đã xem camera giám sát của bệnh viện. Túi xách của cô có dây velcro(1) đúng không? Sổ tay của tôi cũng có dây velcro, hôm đó sổ của tôi bị dính vào túi của cô.” Giọng nói của Chu Hầu nghe vừa tức giận vừa đáng thương.
(1) Dây velcro:
Ơ? Đường Nam Nam đưa tay sờ túi của mình. Cũng có thể có chuyện đó. Vì dây velcro trên túi cô bị hư nên cô đã mua dây khác, tự may lên túi. Nhưng vì đo không chính xác nên đoạn dây hơi dài, bị lòi ra một chút, không ít lần nó dính vào đồ đạc bên ngoài.
“Vậy cậu có thấy tôi đem nó đi đâu không?” Đường Nam Nam nhẫn nại hỏi. Dây velcro chỉ dư ra một đoạn rất ngắn, có thể kéo theo cuốn sổ nhưng không thể duy trì lâu, với lại khi về nhà cô cũng không thấy cuốn sổ nào cả, do đó rất có thể đã rơi ở bệnh viện.
“Không thấy, bên ngoài phòng bệnh không có camera, lúc camera bắt được hình ảnh tiếp theo của cô là ở trong thang máy, khi đó trên túi cô không còn cuốn sổ nữa.”
“Vậy là được rồi!” Đường Nam Nam thở phào nhẹ nhõm: “Nếu đã biết cuốn sổ còn ở trong bệnh viện thì cậu đến bệnh viện mà tìm. Nhưng lại có một vấn đề, căn cứ vào phân tích hợp lý của tôi thì đã qua nhiều ngày như vậy, có lẽ đồ của cậu đã bị vứt rồi. Nhưng cậu đừng lo, bệnh nhân nằm phòng VIP như cậu chắc chắn sẽ có ghi chép về đồ đạc được đem vào bệnh viện, tuy bị tôi mang tới chỗ khác ngoài ý muốn nhưng cũng xem như bệnh viện đã không hoàn thành cam kết. Yêu cầu bồi thường đi!”
Chu Hầu ủ rũ, nói: “Bệnh viện cũng đồng ý bồi thường, nhưng một cuốn sổ tay đáng giá bao nhiêu tiền chứ, họ bảo có thể đưa cho tôi năm mươi tệ.”
“Thế rốt cục có vấn đề gì?” Đường Nam Nam hỏi: “Chẳng lẽ cuốn sổ của cậu có giá năm ngàn tệ? Nhị sư huynh, chào mừng cậu gia nhập vào đội ngũ dùng đồ sứ(2) quang vinh!”
(2) Đồ sứ: nghĩa đen là đồ dễ vỡ, ý nói đồ đắt tiền đến nỗi người khác không dám đụng vào.
“Cái tôi cần không phải là cuốn sổ mà là mấy mã số trong cuốn sổ ấy!” Chu Hầu cắn răng nói.
“Mã số gì mà quan trọng thế?” Đường Nam Nam hỏi với vẻ khó hiểu.
“Số căn cước của tôi, số điện thoại của bạn tôi, tài khoản và mật khẩu QQ, cả tất cả số tài khoản ngân hàng của tôi nữa! Còn có ID và mật khẩu Taobao, số điện thoại di động của tôi, biển số xe của tôi, địa chỉ nhà tôi, số điện thoại nhà… Thậm chí còn có số MSN của Mạc Mặc! Tất cả! Tất cả mọi thứ có liên quan đến mã số! Hiện tại đến một cái tôi cũng không biết!”
“Xin bớt đau thương, trên cơ bản là cậu đã tự giết mình!” Đường Nam Nam thở dài. “Nhưng mà chẳng lẽ cậu không nhớ được bất kỳ một mã số nào mà không cần sổ tay hả? Trước hết thử liên lạc với một người bạn của cậu đi, hỏi han một hồi là có thể lấy lại hầu hết số điện thoại! Điện thoại của cậu đâu?”
“Mất rồi!” Chu Hầu thở dài thườn thượt.
“Mất rồi?”
“Ừ, mất rồi! Ví tiền cũng mất luôn rồi! Hiện tại ngay cả nhà, tôi cũng không về được!”
Hai mắt Đường Nam Nam tỏa sáng: “Tốt quá còn gì! Không về nhà được thì hãy mau đi tìm Mạc Mặc đi! Cô ấy vừa nhìn sẽ mềm lòng, bảo đảm sẽ giữ cậu lại nhà cô ấy! Đây chính là kế sách hàng đầu trong ba mươi sáu kế tình yêu mà thiên hạ không thể không làm theo: Cận thủy lâu thai! Hơn nữa với tạo hình hiện tại của cậu…” Cô đánh giá Chu Hầu: “Rất tốt, rất giống!”
“Mạc Mặc đi công tác rồi. Tôi vừa xuất viện, hẹn cô ấy để trả lại tiền thì cô ấy bảo phải đi công tác đột xuất!” Chu Hầu ủ rũ.
“Hả? Thật là không đúng lúc.” Đường Nam Nam nói: “Nhưng nếu cô ấy đi công tác thì sao cậu lại vứt giấy căn cước với thẻ ngân hàng sớm thế? Phải đợi cô ấy quay về rồi mới sử dụng chiêu này chứ! Mà cũng phải nói đến vấn đề thực hành của cậu nữa. Ngoài miệng thì tôi nói là đem vứt hết, nhưng ý tứ chính là đem giấu kỹ! Mạc Mặc không phải là thám tử lừng danh Conan, cô ấy đâu thể điều tra ra được, đúng không? Cậu thế này được gọi là thằng nhóc phá tiền đấy! Nhiều tiền như vậy… Phải chi cậu vứt cho tôi có phải tốt hơn không?”
“Không phải tôi vứt!” Chu Hầu tức giận, nói: “Tôi rất muốn nói miệng cô là miệng quạ đấy! Tôi vừa đứng trước cổng công viên, đột nhiên có một chiếc xe moto xông tới rồi giật mất túi của tôi! Toàn bộ giấy căn cước, thẻ ngân hàng đều bị mất hết! Hệt như lời cô nói! Không còn một mống! Lời tốt không xảy ra mà điều xui xẻo cứ linh nghiệm, cô chính là Tang môn thần(3)!”
(3) Tang môn thần: Thần cửa nhà táng. Nhà táng là nhà bằng giấy hoặc vải, được úp lên quan tài khi đưa đám.
“Ha ha… Đây là ngoài ý muốn!” Đường Nam Nam cười khan: “Chuyện như vậy ở Bắc Kinh xảy ra hàng ngày, mà không chỉ vài ba vụ. Cậu báo án đi, nếu may mắn thì có lẽ sẽ tìm về được.”
“Tôi đi báo án, cảnh sát nói tôi không phối hợp điều tra nên không chịu thụ lý!” Chu Hầu hậm hực, mấy ngày qua anh chịu quá nhiều ấm ức, cô béo trước mặt này cũng coi như là người quen, giải tỏa cũng thấy trong lòng thoải mái một chút.
“Sao cậu không phối hợp?”
“Anh ta bảo tôi để lại số căn cước, số điện thoại liên lạc hoặc địa chỉ nhà, nhưng tôi không nhớ!” Chu Hầu lại hậm hực.
“Không phải chứ? Cậu không nhớ số căn cước của mình thì coi như trí nhớ không tốt, nhưng sao đến cả số điện thoại của mình mà cũng không nhớ thế?”
“Tôi… Tôi không nhớ đấy, cô có ý kiến gì?”
“Được rồi được rồi, tôi tha thứ cho chỉ số thông minh của cậu. Vậy tại sao lại không nhớ địa chỉ nhà?”
“Đường nào, khu nào thì tôi nhớ nhưng lại không nhớ số nhà. Tôi bảo tôi có thể dẫn mấy người cảnh sát đi xác nhận nhưng anh ta nói tôi cản trở công việc của anh ta!” Chu Hầu tức giận.
“Chu Hầu, cậu không bị giam ở đồn cảnh sát đã là phúc đức của cậu rồi! Cậu như thế không gọi là cản trở công việc thì phải gọi là gì? Số nhà có mấy số mấy chữ chứ? Sao cậu có thể không tìm ra địa chỉ nhà mình được nhỉ?”
“Không phải là không tìm ra, mà là không nhớ được! Lỗ tai cô có bệnh à?” Chu Hầu tức giận, nói: “Tôi mắc hội chứng không thể nhớ được các con số, chỉ cần số nào hoặc chữ cái đi kèm với số có bốn số trở lên là tôi không nhớ được. Vì vậy tôi mới chép tất cả những thứ liên quan đến mã số vào sổ tay!”
Đường Nam Nam giật mình nhìn anh: “Trên thế giới này còn có loại bệnh như vậy sao?”
Chu Hầu thẹn quá hóa giận: “Hội chứng không thể nhớ được con số, trong một ngàn người thì có ba người mắc bệnh, nhưng mức độ nghiêm trọng khác nhau, cô không biết cũng là bình thường!”
Đường Nam Nam gật đầu: “Tôi hiểu rồi, cũng như Sigmund Freud(4) từng nói, tâm lý của mọi người đều sẽ thay đổi, có điều rất ít người thay đổi giống bạn hoàn toàn.”
(4) Sigmund Freud: 1856-1939, là bác sĩ thần kinh và tâm lý người Áo.
“Bớt nói nhảm đi. Cô trả sổ tay cho tôi, mau trả lại cho tôi!”
“Chu Hầu, xin cậu nén bi thương, hãy tỉnh táo một chút, căn cứ vào tất cả các chứng cứ, tôi suy đoán sổ tay của cậu đã bị vứt ở bệnh viện. Cậu quấn lấy tôi cũng vô dụng, chi bằng cậu quấn lấy dì quét rác ở bệnh viện còn hơn!”
“Cô… xác định là không lấy?” Chu Hầu nản lòng. Mấy ngày qua anh luôn đi tìm Đường Nam Nam chỉ vì hy vọng cô lấy sổ tay của anh. Nếu sự thật như lời cô nói thì đúng là quấn cô cũng vô dụng mà thôi.
“Này, Nhị sư huynh, mấy mã số quan trọng như vậy mà cậu chỉ ghi lại trong một cuốn sổ tay ư? Trứng gà đặt trong túi xách là hết sức nguy hiểm!”
“Không phải, trong nhà còn có một cuốn sổ dự phòng, trừ sổ tay ra còn ghi trong điện thoại di động và máy tính.”
“Vậy cậu về nhà… À, phải rồi, cậu không thể về nhà. Vậy thì dùng điện thoại di động… À, điện thoại di động bị mất rồi. Cậu nói xem sao cậu có thể xui xẻo như vậy? Vậy máy tính của cậu đâu?”
“Đưa cho Tiêu Kiến Quân rồi, tôi nhờ cậu ấy giữ giùm.”
“Chính là anh chàng đẹp trai trong bệnh viện ngày hôm đó?”
“Đúng vậy!”
“Thế Tiêu Kiến Quân đâu?”
“Cô quên cái chú ý to đùng của cô rồi à? Tôi đã bảo cậu ấy trong vòng một tháng không được gọi điện thoại cho tôi! Chỉ cho phép tôi tìm cậu ấy chứ cậu ấy không được tìm tôi! Nếu không thì tôi sẽ tuyệt giao với cậu ấy! Tính đến hôm nay cũng chỉ mới bốn ngày thôi!”
“Vậy cậu tìm cậu ta đi!”
“Số điện thoại của cậu ấy… Tôi không nhớ được…” Chu Hầu nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ha ha…” Đường Nam Nam cười khan: “Cậu tìm tôi cũng vô dụng, ai bảo cậu không cho tôi số điện thoại của cậu ta. Đẹp trai ghê gớm, ưa nhìn ghê gớm… Nếu cậu nói cho tôi biết sớm thì chắc chắn tôi sẽ nhớ kỹ. Hay là cậu lượn phố nhiều vào? Hôm nay chúng ta có thể vô tình gặp gỡ thì có đến tám phần cậu với Tiêu Kiến Quân cũng có thể vô tình gặp gỡ…”
Dưới ánh mắt giết người của Chu Hầu, Đường Nam Nam thức thời ngậm miệng.
“Ngay cả cuốn sổ tay mà cũng không tìm được thì cô còn có ích gì chứ?” Chu Hầu hung dữ quát: “Tôi mặc kệ, tìm không được sổ tay thì trả tiền lại cho tôi! Nếu không muốn trả tiền thì cô dùng bản lĩnh của mình tìm sổ tay lại cho tôi!”
“Nhị sư huynh, cậu thế này là vô lý đó! Nhìn bộ dạng của cậu thì chắc là chui ra từ thùng rác ở bệnh viện đúng không? Cậu bảo tôi phải đi đâu tìm đây?”
Chu Hầu thở hổn hển, giật lấy tiền trên tay cô: “Vậy chúng ta đường ai nấy đi, cả hai đều thoải mái.”
“Ơ!” Đường Nam Nam nhanh tay lẹ mắt, một tay giữ tiền, một tay kéo tay anh: “Chẳng phải cậu nói cậu không lấy tiền sao?”
“Có sổ tay sẽ không lấy, cô đem sổ tay tới đây!”
“Xuống địa ngục lấy sổ tay đi! Đây là tiền anh đền bù cho tôi! Là của tôi!”
“Hừ hừ, tiền chữa trị của cô nhiều lắm cũng chỉ một ngàn ba trăm tệ, về sau tôi đã nhìn kỹ hóa đơn cô vứt lại rồi! Cô còn không biết xấu hổ nói là tiền của cô?”
“Nhưng, nhưng mà…” Đường Nam Nam hơi cứng họng: “Còn có phí không thể làm việc và phí tổn hại tinh thần…”
“Vậy cô đến tòa kiện đi! Tòa phán cô tổn hại tinh thần bao nhiêu tiền thì tôi đền cho cô bấy nhiêu! Cô kiện đi!” Vừa nói vừa dùng sức rút một xấp tiền. Đừng nói tòa có chịu thụ lý vụ án này không, cho dù có thụ lý thật thì tinh thần hư vô mờ mịt kia của Đường Nam Nam cũng không tới hai vạn tệ, những điều này Chu Hầu đã dự tính cả rồi.
“A a a a!” Anh la to một tiếng, bởi vì trong lúc cấp bách Đường Nam Nam đã cắn lên mu bàn tay của anh.
“Cô buông tay ra! Không phải! Cô nhả mồm ra!” Chu Hầu hét to.
“Chu Hầu, thương lượng một chút, mỗi người một nửa được không? Một tháng sau Tiêu Kiến Quân sẽ liên lạc với cậu, nghĩa là nhiều nhất thì một tháng nữa cậu sẽ có tiền, nên cậu cầm một nửa là đủ rồi.” Mặt Đường Nam Nam đỏ bừng.
“Tại sao? Đều là tiền của tôi mà!”
“Vậy coi như cho tôi mượn, ba tháng sau nhất định tôi sẽ trả lại cho cậu, được không?”
“Mơ đi!”
“Chu Hầu, nhờ cậu đấy! Đây là tiền chữa bệnh!”
“Thật không? Xin hỏi cô bị bệnh lở mồm long móng hay cúm gia cầm?”
“Chu Hầu, tôi không đùa đâu, đây thật sự là tiền để phẫu thuật.” Đường Nam Nam cắn môi, nói: “Tôi trịnh trọng thề!”
“Tôi long trọng không tin!” Chu Hầu cười lạnh.
Anh dùng sức một chút, nắm chặt tiền trong tay rồi xoay người đi ra cửa ngân hàng, đằng sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, Đường Nam Nam vẫn cố gắng đến giây phút cuối cùng.
“Chào mừng quý khách!” Cửa ngân hàng vì có Chu Hầu đến gần nên lại vang lên tiếng nói thân thiện.
Đúng lúc ấy bảo vệ ngân hàng vừa mới đổi ca xông vào từ cửa hông, lập tức nhảy lên cao, rút gậy ra, tay nâng gậy hạ xuống…
Một gậy làm Chu Hầu ngã lăn đùng!
Tiếng bước chân đuổi theo phía sau dừng lại, Đường Nam Nam trợn mắt há mồm, không nhúc nhích.
“Chào mừng quý khách! Chào mừng quý khách! Chào mừng quý khách!” Chu Hầu nằm ngang cửa tự động, cánh cửa cứ liên tục chào hỏi anh.
“Cô gái, anh ta lấy của cô bao nhiêu tiền? Tôi giúp cô gọi 110!”
Đường Nam Nam nhìn bảo vệ ngân hàng bừng bừng khí thế, hồi lâu sau mới nói: “Vậy phiền anh giúp tôi gọi 120(5)…”
(5) 110: Số điện thoại của đồn cảnh sát; 120: Số điện thoại cấp cứu. Đăng bởi: admin
Đường Nam Nam tăng tốc, trong vòng ba giây cuối đã băng qua đường. Đôi mắt của người đằng sau nhìn chằm chằm vào cô, trong đầu chỉ có một suy nghĩ là phải đuổi theo. Bên tai vang lên tiếng còi xe đinh tai, một bác gái mặc bộ comple màu đỏ kéo tay anh lại. Bác gái không biết ở đâu lấy ra một chiếc còi, huýt to: “Đèn đỏ! Cậu không nhìn thấy à? Đây là đâu? Cậu có hiểu cái gì là xã hội văn minh không? Văn minh là gì? Qua đường thì phải nhìn đèn, đó là văn minh! Nếu ai cũng đi đứng lung tung thì trong một ngày, Bắc Kinh sẽ xảy ra bao nhiêu vụ tai nạn giao thông, cậu có biết không hả? Nói cho cậu biết, nếu cậu bị xe tông, người tài xế kia có bồi thường cho cậu không? Nếu không bồi thường thì cậu không có tiền chữa trị, còn nếu bồi thường thì quá oan ức cho người tài xế đó rồi…”
Chu Hầu đau khổ chờ đèn xanh bật sáng, vùng khỏi tay bác gái kia, vội vã chạy đi như ăn cướp, nhưng khi qua đến bên kia đường thì không thấy bóng dáng của Đường Nam Nam đâu cả.
Đường Nam Nam vào ngân hàng, lấy số, điền đơn, cầm một cọc tiền xếp hàng chờ đợi. Đang là buổi trưa nên ngân hàng không quá đông người, nhưng cũng ít nhân viên nên phải mất một lúc lâu mới tới lượt cô gửi tiền.
Đáng ra cô phải làm hai mẫu đơn, một mẫu gửi đi một vạn, một mẫu bỏ vào tài khoản một vạn nhưng cô lại điền chung cả hai khoản trong cùng một mẫu nên phải làm lại đơn mới. Đường Nam Nam tránh sang bên cạnh một bước để điền đơn thì bà cụ phía sau đã nhân cơ hội chen lên, người phía sau nữa cũng chen lên thêm một bước, cứ thế cô bị đẩy ra phía sau.
Đúng vậy, cô bị chen ngang, nếu bình thường tâm trạng tốt thì cô sẽ không so đo, huống chi hôm nay tâm trạng của cô cực tốt nên càng không để ý. Vì thế, cô lại bóc số, điền vào hai tờ đơn rồi trở lại chỗ ngồi, kiên nhẫn chờ đợi.
“Chào mừng quý khách!” Cửa tự động của ngân hàng vang lên.
Đường Nam Nam không quay đầu ra nhìn nhưng trong lòng cũng nói nhái theo hệ thống: “Chào mừng quý khách!”
Đột nhiên, bàn tay đang cầm tiền của cô bị một bàn tay khác nắm lấy. Đường Nam Nam ngẩng đầu, chỉ thấy một người đang nhìn cô bằng ánh mắt dữ tợn, còn nghiến răng nghiến lợi nữa.
“Thì ra cô ở đây!”
“Chu…Chu Hầu?” Đường Nam Nam giật mình nhìn gương mặt tiều tụy của người đàn ông đứng trước mặt: “Chu Hầu? Cậu là Chu Hầu đúng không? Sao cậu lại… ở đây? Ặc, khủng hoảng tài chính lợi hại thế sao?”
“Hừ!” Chu Hầu quát lên: “Rốt cuộc cũng để tôi tìm được cô!”
“Ấy, đừng đừng! Tôi biết lấy thêm tiền của cậu là tôi không đúng, nhưng lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa. Chu Hầu à! Đại ca Chu à! Nhị sư huynh à! Cậu và tôi không giống nhau, vậy nên dù có khủng hoảng kinh tế cũng đừng đến tìm tôi chứ!”
“Câm miệng!”
“Thật sự tôi rất cần số tiền đó!”
“Tôi…”
“Cậu đừng ác độc như vậy mà.”
“Tôi…”
“Đừng mà!” Đường Nam Nam che mặt.
“Câm miệng!” Chu Hầu quát to một tiếng: “Không phải tôi đến đòi tiền!”
“Hả? Không đòi tiền?” Hai mắt Đường Nam Nam phát sáng.
Chu Hầu hít sâu một hơi mới có thể nói ra mục đích: “Tôi đến đây để hỏi cô có phải cô lấy sổ tay của tôi không? Mau trả lại cho tôi!”
“Sổ tay gì?”
“Bìa màu đỏ! Tôi đã dùng nó ở bệnh viện!”
Thật sự là không đòi tiền! Đường Nam Nam vỗ ngực để ổn định lại hơi thở, làm cô sợ muốn chết! Thấy Chu Hầu tức giận nhìn cô chằm chằm, Đường Nam Nam nhanh chóng vận hành não bộ. Sổ tay? Bìa màu đỏ? Trong trí nhớ của cô hình như có thứ đó! Khi Chu Hầu còn nằm viện, cô ngày ngày tới đòi tiền có thấy một cuốn sổ tay đặt ở trên bàn, nhưng cô không động vào cái đó! Vì thế, cô đúng lý hợp tình quát to: “Tên vô lại, cậu không tin phẩm chất đạo đức của tôi thì cũng phải tin mục tiêu sống của tôi chứ! Nếu là máy tính thì còn đáng giá để tôi lấy, đằng này chỉ có một cuốn sổ tay thì tôi lấy để làm gì?”
“Tôi đã xem camera giám sát của bệnh viện. Túi xách của cô có dây velcro(1) đúng không? Sổ tay của tôi cũng có dây velcro, hôm đó sổ của tôi bị dính vào túi của cô.” Giọng nói của Chu Hầu nghe vừa tức giận vừa đáng thương.
(1) Dây velcro:
Ơ? Đường Nam Nam đưa tay sờ túi của mình. Cũng có thể có chuyện đó. Vì dây velcro trên túi cô bị hư nên cô đã mua dây khác, tự may lên túi. Nhưng vì đo không chính xác nên đoạn dây hơi dài, bị lòi ra một chút, không ít lần nó dính vào đồ đạc bên ngoài.
“Vậy cậu có thấy tôi đem nó đi đâu không?” Đường Nam Nam nhẫn nại hỏi. Dây velcro chỉ dư ra một đoạn rất ngắn, có thể kéo theo cuốn sổ nhưng không thể duy trì lâu, với lại khi về nhà cô cũng không thấy cuốn sổ nào cả, do đó rất có thể đã rơi ở bệnh viện.
“Không thấy, bên ngoài phòng bệnh không có camera, lúc camera bắt được hình ảnh tiếp theo của cô là ở trong thang máy, khi đó trên túi cô không còn cuốn sổ nữa.”
“Vậy là được rồi!” Đường Nam Nam thở phào nhẹ nhõm: “Nếu đã biết cuốn sổ còn ở trong bệnh viện thì cậu đến bệnh viện mà tìm. Nhưng lại có một vấn đề, căn cứ vào phân tích hợp lý của tôi thì đã qua nhiều ngày như vậy, có lẽ đồ của cậu đã bị vứt rồi. Nhưng cậu đừng lo, bệnh nhân nằm phòng VIP như cậu chắc chắn sẽ có ghi chép về đồ đạc được đem vào bệnh viện, tuy bị tôi mang tới chỗ khác ngoài ý muốn nhưng cũng xem như bệnh viện đã không hoàn thành cam kết. Yêu cầu bồi thường đi!”
Chu Hầu ủ rũ, nói: “Bệnh viện cũng đồng ý bồi thường, nhưng một cuốn sổ tay đáng giá bao nhiêu tiền chứ, họ bảo có thể đưa cho tôi năm mươi tệ.”
“Thế rốt cục có vấn đề gì?” Đường Nam Nam hỏi: “Chẳng lẽ cuốn sổ của cậu có giá năm ngàn tệ? Nhị sư huynh, chào mừng cậu gia nhập vào đội ngũ dùng đồ sứ(2) quang vinh!”
(2) Đồ sứ: nghĩa đen là đồ dễ vỡ, ý nói đồ đắt tiền đến nỗi người khác không dám đụng vào.
“Cái tôi cần không phải là cuốn sổ mà là mấy mã số trong cuốn sổ ấy!” Chu Hầu cắn răng nói.
“Mã số gì mà quan trọng thế?” Đường Nam Nam hỏi với vẻ khó hiểu.
“Số căn cước của tôi, số điện thoại của bạn tôi, tài khoản và mật khẩu QQ, cả tất cả số tài khoản ngân hàng của tôi nữa! Còn có ID và mật khẩu Taobao, số điện thoại di động của tôi, biển số xe của tôi, địa chỉ nhà tôi, số điện thoại nhà… Thậm chí còn có số MSN của Mạc Mặc! Tất cả! Tất cả mọi thứ có liên quan đến mã số! Hiện tại đến một cái tôi cũng không biết!”
“Xin bớt đau thương, trên cơ bản là cậu đã tự giết mình!” Đường Nam Nam thở dài. “Nhưng mà chẳng lẽ cậu không nhớ được bất kỳ một mã số nào mà không cần sổ tay hả? Trước hết thử liên lạc với một người bạn của cậu đi, hỏi han một hồi là có thể lấy lại hầu hết số điện thoại! Điện thoại của cậu đâu?”
“Mất rồi!” Chu Hầu thở dài thườn thượt.
“Mất rồi?”
“Ừ, mất rồi! Ví tiền cũng mất luôn rồi! Hiện tại ngay cả nhà, tôi cũng không về được!”
Hai mắt Đường Nam Nam tỏa sáng: “Tốt quá còn gì! Không về nhà được thì hãy mau đi tìm Mạc Mặc đi! Cô ấy vừa nhìn sẽ mềm lòng, bảo đảm sẽ giữ cậu lại nhà cô ấy! Đây chính là kế sách hàng đầu trong ba mươi sáu kế tình yêu mà thiên hạ không thể không làm theo: Cận thủy lâu thai! Hơn nữa với tạo hình hiện tại của cậu…” Cô đánh giá Chu Hầu: “Rất tốt, rất giống!”
“Mạc Mặc đi công tác rồi. Tôi vừa xuất viện, hẹn cô ấy để trả lại tiền thì cô ấy bảo phải đi công tác đột xuất!” Chu Hầu ủ rũ.
“Hả? Thật là không đúng lúc.” Đường Nam Nam nói: “Nhưng nếu cô ấy đi công tác thì sao cậu lại vứt giấy căn cước với thẻ ngân hàng sớm thế? Phải đợi cô ấy quay về rồi mới sử dụng chiêu này chứ! Mà cũng phải nói đến vấn đề thực hành của cậu nữa. Ngoài miệng thì tôi nói là đem vứt hết, nhưng ý tứ chính là đem giấu kỹ! Mạc Mặc không phải là thám tử lừng danh Conan, cô ấy đâu thể điều tra ra được, đúng không? Cậu thế này được gọi là thằng nhóc phá tiền đấy! Nhiều tiền như vậy… Phải chi cậu vứt cho tôi có phải tốt hơn không?”
“Không phải tôi vứt!” Chu Hầu tức giận, nói: “Tôi rất muốn nói miệng cô là miệng quạ đấy! Tôi vừa đứng trước cổng công viên, đột nhiên có một chiếc xe moto xông tới rồi giật mất túi của tôi! Toàn bộ giấy căn cước, thẻ ngân hàng đều bị mất hết! Hệt như lời cô nói! Không còn một mống! Lời tốt không xảy ra mà điều xui xẻo cứ linh nghiệm, cô chính là Tang môn thần(3)!”
(3) Tang môn thần: Thần cửa nhà táng. Nhà táng là nhà bằng giấy hoặc vải, được úp lên quan tài khi đưa đám.
“Ha ha… Đây là ngoài ý muốn!” Đường Nam Nam cười khan: “Chuyện như vậy ở Bắc Kinh xảy ra hàng ngày, mà không chỉ vài ba vụ. Cậu báo án đi, nếu may mắn thì có lẽ sẽ tìm về được.”
“Tôi đi báo án, cảnh sát nói tôi không phối hợp điều tra nên không chịu thụ lý!” Chu Hầu hậm hực, mấy ngày qua anh chịu quá nhiều ấm ức, cô béo trước mặt này cũng coi như là người quen, giải tỏa cũng thấy trong lòng thoải mái một chút.
“Sao cậu không phối hợp?”
“Anh ta bảo tôi để lại số căn cước, số điện thoại liên lạc hoặc địa chỉ nhà, nhưng tôi không nhớ!” Chu Hầu lại hậm hực.
“Không phải chứ? Cậu không nhớ số căn cước của mình thì coi như trí nhớ không tốt, nhưng sao đến cả số điện thoại của mình mà cũng không nhớ thế?”
“Tôi… Tôi không nhớ đấy, cô có ý kiến gì?”
“Được rồi được rồi, tôi tha thứ cho chỉ số thông minh của cậu. Vậy tại sao lại không nhớ địa chỉ nhà?”
“Đường nào, khu nào thì tôi nhớ nhưng lại không nhớ số nhà. Tôi bảo tôi có thể dẫn mấy người cảnh sát đi xác nhận nhưng anh ta nói tôi cản trở công việc của anh ta!” Chu Hầu tức giận.
“Chu Hầu, cậu không bị giam ở đồn cảnh sát đã là phúc đức của cậu rồi! Cậu như thế không gọi là cản trở công việc thì phải gọi là gì? Số nhà có mấy số mấy chữ chứ? Sao cậu có thể không tìm ra địa chỉ nhà mình được nhỉ?”
“Không phải là không tìm ra, mà là không nhớ được! Lỗ tai cô có bệnh à?” Chu Hầu tức giận, nói: “Tôi mắc hội chứng không thể nhớ được các con số, chỉ cần số nào hoặc chữ cái đi kèm với số có bốn số trở lên là tôi không nhớ được. Vì vậy tôi mới chép tất cả những thứ liên quan đến mã số vào sổ tay!”
Đường Nam Nam giật mình nhìn anh: “Trên thế giới này còn có loại bệnh như vậy sao?”
Chu Hầu thẹn quá hóa giận: “Hội chứng không thể nhớ được con số, trong một ngàn người thì có ba người mắc bệnh, nhưng mức độ nghiêm trọng khác nhau, cô không biết cũng là bình thường!”
Đường Nam Nam gật đầu: “Tôi hiểu rồi, cũng như Sigmund Freud(4) từng nói, tâm lý của mọi người đều sẽ thay đổi, có điều rất ít người thay đổi giống bạn hoàn toàn.”
(4) Sigmund Freud: 1856-1939, là bác sĩ thần kinh và tâm lý người Áo.
“Bớt nói nhảm đi. Cô trả sổ tay cho tôi, mau trả lại cho tôi!”
“Chu Hầu, xin cậu nén bi thương, hãy tỉnh táo một chút, căn cứ vào tất cả các chứng cứ, tôi suy đoán sổ tay của cậu đã bị vứt ở bệnh viện. Cậu quấn lấy tôi cũng vô dụng, chi bằng cậu quấn lấy dì quét rác ở bệnh viện còn hơn!”
“Cô… xác định là không lấy?” Chu Hầu nản lòng. Mấy ngày qua anh luôn đi tìm Đường Nam Nam chỉ vì hy vọng cô lấy sổ tay của anh. Nếu sự thật như lời cô nói thì đúng là quấn cô cũng vô dụng mà thôi.
“Này, Nhị sư huynh, mấy mã số quan trọng như vậy mà cậu chỉ ghi lại trong một cuốn sổ tay ư? Trứng gà đặt trong túi xách là hết sức nguy hiểm!”
“Không phải, trong nhà còn có một cuốn sổ dự phòng, trừ sổ tay ra còn ghi trong điện thoại di động và máy tính.”
“Vậy cậu về nhà… À, phải rồi, cậu không thể về nhà. Vậy thì dùng điện thoại di động… À, điện thoại di động bị mất rồi. Cậu nói xem sao cậu có thể xui xẻo như vậy? Vậy máy tính của cậu đâu?”
“Đưa cho Tiêu Kiến Quân rồi, tôi nhờ cậu ấy giữ giùm.”
“Chính là anh chàng đẹp trai trong bệnh viện ngày hôm đó?”
“Đúng vậy!”
“Thế Tiêu Kiến Quân đâu?”
“Cô quên cái chú ý to đùng của cô rồi à? Tôi đã bảo cậu ấy trong vòng một tháng không được gọi điện thoại cho tôi! Chỉ cho phép tôi tìm cậu ấy chứ cậu ấy không được tìm tôi! Nếu không thì tôi sẽ tuyệt giao với cậu ấy! Tính đến hôm nay cũng chỉ mới bốn ngày thôi!”
“Vậy cậu tìm cậu ta đi!”
“Số điện thoại của cậu ấy… Tôi không nhớ được…” Chu Hầu nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ha ha…” Đường Nam Nam cười khan: “Cậu tìm tôi cũng vô dụng, ai bảo cậu không cho tôi số điện thoại của cậu ta. Đẹp trai ghê gớm, ưa nhìn ghê gớm… Nếu cậu nói cho tôi biết sớm thì chắc chắn tôi sẽ nhớ kỹ. Hay là cậu lượn phố nhiều vào? Hôm nay chúng ta có thể vô tình gặp gỡ thì có đến tám phần cậu với Tiêu Kiến Quân cũng có thể vô tình gặp gỡ…”
Dưới ánh mắt giết người của Chu Hầu, Đường Nam Nam thức thời ngậm miệng.
“Ngay cả cuốn sổ tay mà cũng không tìm được thì cô còn có ích gì chứ?” Chu Hầu hung dữ quát: “Tôi mặc kệ, tìm không được sổ tay thì trả tiền lại cho tôi! Nếu không muốn trả tiền thì cô dùng bản lĩnh của mình tìm sổ tay lại cho tôi!”
“Nhị sư huynh, cậu thế này là vô lý đó! Nhìn bộ dạng của cậu thì chắc là chui ra từ thùng rác ở bệnh viện đúng không? Cậu bảo tôi phải đi đâu tìm đây?”
Chu Hầu thở hổn hển, giật lấy tiền trên tay cô: “Vậy chúng ta đường ai nấy đi, cả hai đều thoải mái.”
“Ơ!” Đường Nam Nam nhanh tay lẹ mắt, một tay giữ tiền, một tay kéo tay anh: “Chẳng phải cậu nói cậu không lấy tiền sao?”
“Có sổ tay sẽ không lấy, cô đem sổ tay tới đây!”
“Xuống địa ngục lấy sổ tay đi! Đây là tiền anh đền bù cho tôi! Là của tôi!”
“Hừ hừ, tiền chữa trị của cô nhiều lắm cũng chỉ một ngàn ba trăm tệ, về sau tôi đã nhìn kỹ hóa đơn cô vứt lại rồi! Cô còn không biết xấu hổ nói là tiền của cô?”
“Nhưng, nhưng mà…” Đường Nam Nam hơi cứng họng: “Còn có phí không thể làm việc và phí tổn hại tinh thần…”
“Vậy cô đến tòa kiện đi! Tòa phán cô tổn hại tinh thần bao nhiêu tiền thì tôi đền cho cô bấy nhiêu! Cô kiện đi!” Vừa nói vừa dùng sức rút một xấp tiền. Đừng nói tòa có chịu thụ lý vụ án này không, cho dù có thụ lý thật thì tinh thần hư vô mờ mịt kia của Đường Nam Nam cũng không tới hai vạn tệ, những điều này Chu Hầu đã dự tính cả rồi.
“A a a a!” Anh la to một tiếng, bởi vì trong lúc cấp bách Đường Nam Nam đã cắn lên mu bàn tay của anh.
“Cô buông tay ra! Không phải! Cô nhả mồm ra!” Chu Hầu hét to.
“Chu Hầu, thương lượng một chút, mỗi người một nửa được không? Một tháng sau Tiêu Kiến Quân sẽ liên lạc với cậu, nghĩa là nhiều nhất thì một tháng nữa cậu sẽ có tiền, nên cậu cầm một nửa là đủ rồi.” Mặt Đường Nam Nam đỏ bừng.
“Tại sao? Đều là tiền của tôi mà!”
“Vậy coi như cho tôi mượn, ba tháng sau nhất định tôi sẽ trả lại cho cậu, được không?”
“Mơ đi!”
“Chu Hầu, nhờ cậu đấy! Đây là tiền chữa bệnh!”
“Thật không? Xin hỏi cô bị bệnh lở mồm long móng hay cúm gia cầm?”
“Chu Hầu, tôi không đùa đâu, đây thật sự là tiền để phẫu thuật.” Đường Nam Nam cắn môi, nói: “Tôi trịnh trọng thề!”
“Tôi long trọng không tin!” Chu Hầu cười lạnh.
Anh dùng sức một chút, nắm chặt tiền trong tay rồi xoay người đi ra cửa ngân hàng, đằng sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, Đường Nam Nam vẫn cố gắng đến giây phút cuối cùng.
“Chào mừng quý khách!” Cửa ngân hàng vì có Chu Hầu đến gần nên lại vang lên tiếng nói thân thiện.
Đúng lúc ấy bảo vệ ngân hàng vừa mới đổi ca xông vào từ cửa hông, lập tức nhảy lên cao, rút gậy ra, tay nâng gậy hạ xuống…
Một gậy làm Chu Hầu ngã lăn đùng!
Tiếng bước chân đuổi theo phía sau dừng lại, Đường Nam Nam trợn mắt há mồm, không nhúc nhích.
“Chào mừng quý khách! Chào mừng quý khách! Chào mừng quý khách!” Chu Hầu nằm ngang cửa tự động, cánh cửa cứ liên tục chào hỏi anh.
“Cô gái, anh ta lấy của cô bao nhiêu tiền? Tôi giúp cô gọi 110!”
Đường Nam Nam nhìn bảo vệ ngân hàng bừng bừng khí thế, hồi lâu sau mới nói: “Vậy phiền anh giúp tôi gọi 120(5)…”
(5) 110: Số điện thoại của đồn cảnh sát; 120: Số điện thoại cấp cứu. Đăng bởi: admin
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook