Kiêu Hãnh Và Định Kiến - Mị Mị Miêu
-
Chương 43
“Quân Tử… Ờ, xấu, thật, hả?” Chu Hầu hơi chột dạ.
“Không xấu, mà là quá xấu!” Tiêu Kiến Quân nói: “Kiểu dáng sợi dây này hợp với mấy bà cụ đó. Tớ khuyên cậu cứ giữ đó đi, để sau này tặng cho bà ngoại của cô ấy. Mà tớ nói nè, kiểu sợi thì thôi không nói nữa, nhưng còn hoa văn này là sao? Cậu thấy đẹp hả?”
Chu Hầu thoáng nhụt chí, đáng thương nói: “Tớ cũng thấy không đẹp, nhưng nghĩ ý nghĩa cũng hay hay, sợi dây được đeo trước ngực của cô ấy có lẽ sẽ làm cô ấy có cảm giác tớ đang ở bên cạnh cô ấy.”
“Nếu vậy thì,” Tiêu Kiến Quân ngừng một chút rồi mới nói: “Tớ đề nghị cậu tặng băng vệ sinh!”
…
“Này, cậu cũng đâu cần ra vẻ giống như đưa đám vậy chứ. Thật ra cậu vẫn chưa tới giai đoạn tặng quà, nếu bây giờ mà tặng quà thì nói không chừng sẽ bị phản tác dụng đấy.” Tiêu Kiến Quân nói: “Thế này đi, tớ mách cho cậu vài bí kíp, mặc dù chỉ là những kỹ xảo nhỏ thôi nhưng cũng có thể giúp thúc đẩy tình cảm.”
Chu Hầu nhanh chóng rửa tai lắng nghe.
“Cậu gọi cô ấy là gì?”
“Cô Mập.”
“Rồi, cậu nghe thấy tớ gọi cô ấy là gì?” Tiêu Kiến Quân khinh thường nhìn anh.
“Nam Nam!” Chu Hầu trả lời.
“Sai, là Niếp Niếp!” Tiêu Kiến Quân kéo dài giọng để anh nghe rõ sự khác nhau giữa hai cái tên. “Niếp – Niếp~! Cậu phải gọi cô ấy bằng một biệt danh mà chỉ có mình cậu gọi thôi, như vậy mới có thể tạo cho cô ấy cảm giác thân thiết với cậu! Càng quen thân thì số chữ càng ít, tốt nhất chỉ có một chữ thôi, có thế thì may ra cậu mới thay đổi được thân phận của mình. Trong suy nghĩ của cô ấy, đàn ông chỉ có hai loại, một là bạn trai của tôi, cũng chính là anh, loại còn lại là sinh vật khác giống.”
“Ồ, để tớ nghĩ xem… Ừm… Có rồi, là To!” Chu Hầu mừng rỡ nói.
“To?”
“Ừ, tên này rất hay! Tớ thấy cách viết của chữ này rất đáng yêu, y như Cô Mập(1)! Chọn biệt danh này đi!”
(1) Nguyên văn là chữ “宽”, nghĩa là chiều rộng, ý của Chu Hầu là chữ này cũng “mập” như Đường Nam Nam.
“Người anh em à, cậu đi thong thả, đến tiết Thanh minh tớ sẽ đốt tiền cho cậu.” Tiêu Kiến Quân ấm áp vỗ vai anh.
“Sao thế… Không được hả?” Chu Hầu giật mình: “Tớ nghĩ Cô Mập rất thích những ý tưởng độc đáo như vậy.”
“Tớ xin cậu đấy, cậu cứ gọi cô ấy là Cô Mập đi.” Tiêu Kiến Quân lắc đầu, tỏ vẻ thê thảm không nỡ nhìn.
“Tớ phải làm gì mới được đây?” Chu Hầu suy sụp, rên rỉ: “Rốt cuộc phải làm sao?”
Tiêu Kiến Quân nhìn anh hồi lâu rồi lắc đầu than thở. “Với trình độ của cậu… thì cần phải có sự trợ giúp. Thế này đi, giờ cậu hãy lợi dụng thời gian. Vào buổi tối, phụ nữ sẽ tương đối cảm tính, đặc biệt là phụ nữ sống một mình, cho dù ban ngày có sắt đá cỡ nào thì đến đêm đều trở nên mềm yếu.”
“Tớ chỉ cho cậu một chiêu.” Tiêu Kiến Quân nói: “Trước kia tớ có theo đuổi một cô gái. Vào một tối nọ, rất khuya rất khuya, tớ gõ cửa nhà cô ấy. Khi cô ấy hỏi sao tớ lại đến trễ thế, tớ đã nói anh mơ thấy ác mộng, trong mơ em đột nhiên bỏ đi, rời xa anh, thế nên anh phải tới gặp em thì mới an tâm được.”
“Sau đó thì sao?” Chu Hầu vội vàng hỏi.
“Tối đó tớ thành công ngủ lại nhà cô ấy.” Tiêu Kiến Quân đắc ý nhướn mày.
“Hay thế…” Chu Hầu nghĩ về cảnh tượng tốt đẹp ấy.
“Thôi đi cha nội!” Tiêu Kiến Quân nói: “Ai nói cái gì cậu cũng không bằng tớ? Trình độ mặt dày của cậu vượt xa tớ! Đến cả giả khóc trước mặt tớ mà cũng làm được, vì mục tiêu mà không ngại mất mặt. Đó là vũ khí vô cùng lợi hại để tán gái đấy! Cậu đừng mong chỉ với lần đầu tiên mà đã được ngủ lại nhà cô ấy, trước hết phải làm cô ấy dao động cái đã, làm cô ấy mềm lòng, làm cô ấy tiếp nhận cậu! Đó chính là bước đi vững chắc để tiến tới thành công!”
“Ừm!” Chu Hầu gật mạnh đầu. Đây là chiêu thức quý giá mà cao thủ tán gái với chiến tích toàn thắng truyền thụ lại đó, nhất định phải học hỏi!
Tiếc là có vài kỹ năng thì bạn có thể luyện tập để đạt được, nhưng cũng có vài kỹ năng mà bạn phải trải qua một quá trình tôi luyện mới có thể hình thành, nếu không trải qua quá trình đó thì cho dù có khổ luyện thế nào đi nữa thì cái mà bạn đạt được cũng chỉ là một kỹ năng bị lỗi mà thôi.
***
Chu Hầu toàn tâm toàn ý ngóng trông trời tối, tới mười hai giờ thì lái xe đến nhà Đường Nam Nam. Đứng trước nhà cô, anh luyện tập lại trong đầu một lần rồi mới gõ cửa.
“Cô Mập! Mở cửa!” Giọng nói run rẩy của anh đầy đau khổ: “Cô Mập! Mau mở cửa!”
Đường Nam Nam mới viết xong bản thảo không lâu, vừa rửa mặt xong đang nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy giọng nói hoảng hốt, khổ sở của Chu Hầu. Mấy ngày qua cô ngủ không ngon, cứ lăn qua lộn lại nghĩ về Nhị sư huynh, cô có cảm giác Nhị sư huynh đang cần giúp đỡ, nếu không sẽ không thay đổi tính nết đến thế. Lúc này vừa nghe giọng nói bi thương của Chu Hầu, lòng cô vô cùng căng thẳng, vội vàng bật người dậy định đi mở cửa, nhưng vì hành động quá đột ngột nên cổ bị vẹo một cái khiến cô đau muốn nổ đom đóm mắt, nhưng do Chu Hầu đang đứng ngoài cửa gọi cô thảm thiết nên cô chẳng màng đến cái cổ của mình nữa mà ráng chịu đựng đi ra mở cửa.
“Cậu bị sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?” Đường Nam Nam vừa mở cửa đã vội vàng hỏi.
“Tôi mơ thấy… Ấy? Cô bị sao vậy?” Chu Hầu hỏi: “Sao mà nhe răng nhe miệng, rồi đầu lại nghiêng qua một bên thế kia? Cô bị trúng gió hả?”
“Cậu mới bị trúng gió! Tôi bị sái cổ thôi.” Đường Nam Nam nghiêng đầu, đau đến mức nhăn mày nhăn mặt. “Sao cậu đến vào giờ này, xảy ra chuyện gì hả?”
Chu Hầu câm nín. Có ai đứng trước cô gái nào mặc bộ đồ ngủ cũ rích, tóc tai bù xù, cổ bị lệch qua một bên, nhe răng nhe miệng, ngũ quan vặn vẹo mà nói được những lời tình tứ không?
Tại sao lần nào Đường Nam Nam gặp Tiêu Kiến Quân cũng đều áo váy trang nhã, tóc tai gọn gàng mà khi gặp anh thì lôi thôi lượm thượm như vậy chứ?
Đường Nam Nam không biết suy nghĩ trong lòng Chu Hầu, cô ghé đầu tới gần anh một chút: “Sao mặt cậu lại sưng vù thế kia? Bị ngã hay bị đánh? Đã xảy ra chuyện gì?”
Vì khoảng cách gần hơn nên khuôn mặt nhăn nhó và mái tóc rối bù của Cô Mập càng thêm rõ ràng hơn. Cô không phát giác về ngoại hình đáng báo động của mình mà chịu đựng cơn đau ở cổ, nhe răng trợn mắt hỏi: “Sao thế, sao thế? Cậu mau nói cho tôi biết đi!”
Lúc này, trong đầu Chu Hầu đang hiện lên cảnh tượng trong một bộ phim của Châu Tinh Trì, Như Hoa với tạo hình xấu không đỡ nổi ngoáy mũi hỏi: “Anh có yêu tôi không?”(2). Với suy nghĩ như vậy thì sao anh có thể nói ra những lời tình cảm mùi mẫn được chứ?
(2)Như Hoa là biệt danh mà Châu Tinh Trì đã đặt cho Lý Kiện Nhân, một người bạn rất thân của ông. Lý Kiện Nhân được biết đến là một diễn viên chuyên diễn vai phụ trong phim của Châu Tinh Trì, nổi tiếng với những màn giả gái và động tác ngoáy mũi siêu độc.
Nhưng nếu không nói thì anh tới đây làm gì? Chu Hầu hít sâu một hơi, nhìn Đường Nam Nam, thầm nghĩ hay là nhắm mắt rồi nói nhỉ? Nghĩ thế, anh nhắm mắt lại.
“Này! Rốt cuộc cậu có chuyện gì? Gấp chết tôi rồi, cậu mau nói đi, sao lại nhắm mắt? Không phải cậu đến đây để ngủ trước cửa nhà tôi đấy chứ?” Đường Nam Nam giơ tay lắc người anh: “Nhị sư huynh, cậu bị mộng du hả? Không đúng, hình như cậu không có tật này.”
“Nam Nam… Tôi nằm mơ…” Chu Hầu cố gắng đứng vững, giọng nói nồng nàn tình cảm nhưng cũng chứa đựng nỗi sợ hãi dưới sự sức mạnh của đôi bàn tay cô trở thành những âm thanh rời rạc.
“Đừng nói mấy lời vô nghĩa đó nữa!” Đường Nam Nam nhẹ xoay cổ mình, khuôn mặt vẫn nhăn nhó như cũ, đau quá! “Vào thẳng vấn đề là cậu xảy ra chuyện gì đi. Khuya lắm rồi, có gì thì nói mau.”
“Không có chuyện gì đâu, tôi chỉ nằm mơ thôi, trong mơ tôi thấy…”
“Chờ đã! Cậu nói đêm hôm khuya khoắt cậu tới nhà tôi chỉ vì cậu nằm mơ? Không có chuyện gì khác?” Sắc mặt Đường Nam Nam bắt đầu xấu đi, cô thấy cái cổ của mình bị đau quá oan uổng, vì nghĩ thế nên hình như cổ cô càng đau hơn rồi.
“Đúng vậy, là một giấc mơ rất đáng sợ! Vô cùng… vô cùng… đáng sợ…” Chu Hầu tiếp tục nói bằng âm thanh run rẩy mà mình đã luyện tập kỹ càng.
Ngất mất thôi! Đường Nam Nam không muốn tranh cãi vô ích, cô hít sâu một hơi để ổn định cảm xúc đang muốn nổ tung, sau khi tích góp được chút kiên nhẫn mới miễn cưỡng nói: “Vậy cậu mau nói đi! Nói vào trọng điểm! Cậu mơ thấy mình bị gì hả? Chỉ là mơ thôi, đừng lo!”
“Không phải tôi gặp chuyện không may, mà là cô!”
“Tôi?” Đường Nam Nam hơi kinh ngạc: “Cậu mơ thấy tôi gặp chuyện không may?”
Chu Hầu cố gắng tỏ ra tâm trạng của mình rất ủ dột, buồn bã nói: “Tôi nằm mơ thấy cô… cô đi.”
Đờ mờ! Đường Nam Nam thầm rủa mình thật xúi quẩy, ở quê cô, từ “đi” là ý nói những người đã chết!
“Không phải chứ!” Đường Nam Nam không vui nói: “Sao cậu lại nằm mơ kiểu đó?”
“Thật đấy!”
“Tôi đâu có đi! Không phải tôi đang rất tốt đó sao?” Đường Nam Nam chịu đựng cơn đau ở cổ, nói: “Tôi khẳng định là tôi chưa đi đâu.”
“Tôi mơ thấy cô thật sự đã… đi rồi.”
“Tôi chưa đi!” Đường Nam Nam nghiến răng, rít từng câu từng chữ qua kẽ răng: “Nhấn mạnh một lần nữa là TÔI CHƯA ĐI!”
“Không, cô đi thật rồi…” Chu Hầu ưu sầu: “Cô rời khỏi tôi.”
“Cậu mới là người đi ấy!” Đường Nam Nam giận dữ: “Đồ điên! Nửa đêm nửa hôm lại chạy tới đây nói nhảm.”
“Thật sự là cô đã đi rồi!”
“Cậu mới đi!”
“Tôi sẽ không đi đâu cả! Tôi sẽ không rời khỏi cô đâu!” Chu Hầu lớn tiếng tuyên bố: “Nhưng ở trong mơ, cô đã ra đi mà không chút lưu luyến, cứ nghênh ngang bỏ đi mà không hề quan tâm đến ai!”
“Đậu xanh rau má! Có phải còn có tiếng kèn không?” Đường Nam Nam phát điên rồi.
“Tiếng kèn?” Chu Hầu khó hiểu, lắc đầu: “Không có, cô ra đi không hề có một tiếng động, rất đột ngột, rất yên tĩnh, đến khi tôi phát hiện thì…” Giọng càng sầu hơn: “Cô đã đi rồi…”
“Con mẹ nó chứ!” Đường Nam Nam đột nhiên gầm lên giận dữ: “Tôi cho cậu thấy trong hai người chúng ta, ai mới là người đi trước!” Cô xoay người vào nhà lấy cây chổi quét nhà, hướng cán chổi về phía anh: “Cái tội nửa đêm canh ba chạy tới nguyền rủa tôi, tôi cho cậu đi trước!”
“Ui da, Cô Mập! Cô làm gì vậy? Tôi mơ thấy cô đi thật mà! Cậu thật sự bỏ tôi mà đi khiến tôi rất đau khổ… Ui da, đừng đánh mà! Tôi thật sự mơ thấy cô đi nên mới chạy đến đây thăm cô đó! Không nhìn thấy cô thì tối nay tôi sẽ không ngủ nổi mất… Cô chỉ cần để tôi nhìn một cái thôi, để tôi cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể cô một chút thôi, tôi sẽ… Ui da… Cô Mập! Đừng xúc động như vậy! Cô Mập! Cô Mập! Tôi còn rất nhiều điều chưa nói đó! Sau khi cô đi… Tôi… Sao cô lại thô bạo như vậy chứ! Ui da!” Đăng bởi: admin
“Không xấu, mà là quá xấu!” Tiêu Kiến Quân nói: “Kiểu dáng sợi dây này hợp với mấy bà cụ đó. Tớ khuyên cậu cứ giữ đó đi, để sau này tặng cho bà ngoại của cô ấy. Mà tớ nói nè, kiểu sợi thì thôi không nói nữa, nhưng còn hoa văn này là sao? Cậu thấy đẹp hả?”
Chu Hầu thoáng nhụt chí, đáng thương nói: “Tớ cũng thấy không đẹp, nhưng nghĩ ý nghĩa cũng hay hay, sợi dây được đeo trước ngực của cô ấy có lẽ sẽ làm cô ấy có cảm giác tớ đang ở bên cạnh cô ấy.”
“Nếu vậy thì,” Tiêu Kiến Quân ngừng một chút rồi mới nói: “Tớ đề nghị cậu tặng băng vệ sinh!”
…
“Này, cậu cũng đâu cần ra vẻ giống như đưa đám vậy chứ. Thật ra cậu vẫn chưa tới giai đoạn tặng quà, nếu bây giờ mà tặng quà thì nói không chừng sẽ bị phản tác dụng đấy.” Tiêu Kiến Quân nói: “Thế này đi, tớ mách cho cậu vài bí kíp, mặc dù chỉ là những kỹ xảo nhỏ thôi nhưng cũng có thể giúp thúc đẩy tình cảm.”
Chu Hầu nhanh chóng rửa tai lắng nghe.
“Cậu gọi cô ấy là gì?”
“Cô Mập.”
“Rồi, cậu nghe thấy tớ gọi cô ấy là gì?” Tiêu Kiến Quân khinh thường nhìn anh.
“Nam Nam!” Chu Hầu trả lời.
“Sai, là Niếp Niếp!” Tiêu Kiến Quân kéo dài giọng để anh nghe rõ sự khác nhau giữa hai cái tên. “Niếp – Niếp~! Cậu phải gọi cô ấy bằng một biệt danh mà chỉ có mình cậu gọi thôi, như vậy mới có thể tạo cho cô ấy cảm giác thân thiết với cậu! Càng quen thân thì số chữ càng ít, tốt nhất chỉ có một chữ thôi, có thế thì may ra cậu mới thay đổi được thân phận của mình. Trong suy nghĩ của cô ấy, đàn ông chỉ có hai loại, một là bạn trai của tôi, cũng chính là anh, loại còn lại là sinh vật khác giống.”
“Ồ, để tớ nghĩ xem… Ừm… Có rồi, là To!” Chu Hầu mừng rỡ nói.
“To?”
“Ừ, tên này rất hay! Tớ thấy cách viết của chữ này rất đáng yêu, y như Cô Mập(1)! Chọn biệt danh này đi!”
(1) Nguyên văn là chữ “宽”, nghĩa là chiều rộng, ý của Chu Hầu là chữ này cũng “mập” như Đường Nam Nam.
“Người anh em à, cậu đi thong thả, đến tiết Thanh minh tớ sẽ đốt tiền cho cậu.” Tiêu Kiến Quân ấm áp vỗ vai anh.
“Sao thế… Không được hả?” Chu Hầu giật mình: “Tớ nghĩ Cô Mập rất thích những ý tưởng độc đáo như vậy.”
“Tớ xin cậu đấy, cậu cứ gọi cô ấy là Cô Mập đi.” Tiêu Kiến Quân lắc đầu, tỏ vẻ thê thảm không nỡ nhìn.
“Tớ phải làm gì mới được đây?” Chu Hầu suy sụp, rên rỉ: “Rốt cuộc phải làm sao?”
Tiêu Kiến Quân nhìn anh hồi lâu rồi lắc đầu than thở. “Với trình độ của cậu… thì cần phải có sự trợ giúp. Thế này đi, giờ cậu hãy lợi dụng thời gian. Vào buổi tối, phụ nữ sẽ tương đối cảm tính, đặc biệt là phụ nữ sống một mình, cho dù ban ngày có sắt đá cỡ nào thì đến đêm đều trở nên mềm yếu.”
“Tớ chỉ cho cậu một chiêu.” Tiêu Kiến Quân nói: “Trước kia tớ có theo đuổi một cô gái. Vào một tối nọ, rất khuya rất khuya, tớ gõ cửa nhà cô ấy. Khi cô ấy hỏi sao tớ lại đến trễ thế, tớ đã nói anh mơ thấy ác mộng, trong mơ em đột nhiên bỏ đi, rời xa anh, thế nên anh phải tới gặp em thì mới an tâm được.”
“Sau đó thì sao?” Chu Hầu vội vàng hỏi.
“Tối đó tớ thành công ngủ lại nhà cô ấy.” Tiêu Kiến Quân đắc ý nhướn mày.
“Hay thế…” Chu Hầu nghĩ về cảnh tượng tốt đẹp ấy.
“Thôi đi cha nội!” Tiêu Kiến Quân nói: “Ai nói cái gì cậu cũng không bằng tớ? Trình độ mặt dày của cậu vượt xa tớ! Đến cả giả khóc trước mặt tớ mà cũng làm được, vì mục tiêu mà không ngại mất mặt. Đó là vũ khí vô cùng lợi hại để tán gái đấy! Cậu đừng mong chỉ với lần đầu tiên mà đã được ngủ lại nhà cô ấy, trước hết phải làm cô ấy dao động cái đã, làm cô ấy mềm lòng, làm cô ấy tiếp nhận cậu! Đó chính là bước đi vững chắc để tiến tới thành công!”
“Ừm!” Chu Hầu gật mạnh đầu. Đây là chiêu thức quý giá mà cao thủ tán gái với chiến tích toàn thắng truyền thụ lại đó, nhất định phải học hỏi!
Tiếc là có vài kỹ năng thì bạn có thể luyện tập để đạt được, nhưng cũng có vài kỹ năng mà bạn phải trải qua một quá trình tôi luyện mới có thể hình thành, nếu không trải qua quá trình đó thì cho dù có khổ luyện thế nào đi nữa thì cái mà bạn đạt được cũng chỉ là một kỹ năng bị lỗi mà thôi.
***
Chu Hầu toàn tâm toàn ý ngóng trông trời tối, tới mười hai giờ thì lái xe đến nhà Đường Nam Nam. Đứng trước nhà cô, anh luyện tập lại trong đầu một lần rồi mới gõ cửa.
“Cô Mập! Mở cửa!” Giọng nói run rẩy của anh đầy đau khổ: “Cô Mập! Mau mở cửa!”
Đường Nam Nam mới viết xong bản thảo không lâu, vừa rửa mặt xong đang nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy giọng nói hoảng hốt, khổ sở của Chu Hầu. Mấy ngày qua cô ngủ không ngon, cứ lăn qua lộn lại nghĩ về Nhị sư huynh, cô có cảm giác Nhị sư huynh đang cần giúp đỡ, nếu không sẽ không thay đổi tính nết đến thế. Lúc này vừa nghe giọng nói bi thương của Chu Hầu, lòng cô vô cùng căng thẳng, vội vàng bật người dậy định đi mở cửa, nhưng vì hành động quá đột ngột nên cổ bị vẹo một cái khiến cô đau muốn nổ đom đóm mắt, nhưng do Chu Hầu đang đứng ngoài cửa gọi cô thảm thiết nên cô chẳng màng đến cái cổ của mình nữa mà ráng chịu đựng đi ra mở cửa.
“Cậu bị sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?” Đường Nam Nam vừa mở cửa đã vội vàng hỏi.
“Tôi mơ thấy… Ấy? Cô bị sao vậy?” Chu Hầu hỏi: “Sao mà nhe răng nhe miệng, rồi đầu lại nghiêng qua một bên thế kia? Cô bị trúng gió hả?”
“Cậu mới bị trúng gió! Tôi bị sái cổ thôi.” Đường Nam Nam nghiêng đầu, đau đến mức nhăn mày nhăn mặt. “Sao cậu đến vào giờ này, xảy ra chuyện gì hả?”
Chu Hầu câm nín. Có ai đứng trước cô gái nào mặc bộ đồ ngủ cũ rích, tóc tai bù xù, cổ bị lệch qua một bên, nhe răng nhe miệng, ngũ quan vặn vẹo mà nói được những lời tình tứ không?
Tại sao lần nào Đường Nam Nam gặp Tiêu Kiến Quân cũng đều áo váy trang nhã, tóc tai gọn gàng mà khi gặp anh thì lôi thôi lượm thượm như vậy chứ?
Đường Nam Nam không biết suy nghĩ trong lòng Chu Hầu, cô ghé đầu tới gần anh một chút: “Sao mặt cậu lại sưng vù thế kia? Bị ngã hay bị đánh? Đã xảy ra chuyện gì?”
Vì khoảng cách gần hơn nên khuôn mặt nhăn nhó và mái tóc rối bù của Cô Mập càng thêm rõ ràng hơn. Cô không phát giác về ngoại hình đáng báo động của mình mà chịu đựng cơn đau ở cổ, nhe răng trợn mắt hỏi: “Sao thế, sao thế? Cậu mau nói cho tôi biết đi!”
Lúc này, trong đầu Chu Hầu đang hiện lên cảnh tượng trong một bộ phim của Châu Tinh Trì, Như Hoa với tạo hình xấu không đỡ nổi ngoáy mũi hỏi: “Anh có yêu tôi không?”(2). Với suy nghĩ như vậy thì sao anh có thể nói ra những lời tình cảm mùi mẫn được chứ?
(2)Như Hoa là biệt danh mà Châu Tinh Trì đã đặt cho Lý Kiện Nhân, một người bạn rất thân của ông. Lý Kiện Nhân được biết đến là một diễn viên chuyên diễn vai phụ trong phim của Châu Tinh Trì, nổi tiếng với những màn giả gái và động tác ngoáy mũi siêu độc.
Nhưng nếu không nói thì anh tới đây làm gì? Chu Hầu hít sâu một hơi, nhìn Đường Nam Nam, thầm nghĩ hay là nhắm mắt rồi nói nhỉ? Nghĩ thế, anh nhắm mắt lại.
“Này! Rốt cuộc cậu có chuyện gì? Gấp chết tôi rồi, cậu mau nói đi, sao lại nhắm mắt? Không phải cậu đến đây để ngủ trước cửa nhà tôi đấy chứ?” Đường Nam Nam giơ tay lắc người anh: “Nhị sư huynh, cậu bị mộng du hả? Không đúng, hình như cậu không có tật này.”
“Nam Nam… Tôi nằm mơ…” Chu Hầu cố gắng đứng vững, giọng nói nồng nàn tình cảm nhưng cũng chứa đựng nỗi sợ hãi dưới sự sức mạnh của đôi bàn tay cô trở thành những âm thanh rời rạc.
“Đừng nói mấy lời vô nghĩa đó nữa!” Đường Nam Nam nhẹ xoay cổ mình, khuôn mặt vẫn nhăn nhó như cũ, đau quá! “Vào thẳng vấn đề là cậu xảy ra chuyện gì đi. Khuya lắm rồi, có gì thì nói mau.”
“Không có chuyện gì đâu, tôi chỉ nằm mơ thôi, trong mơ tôi thấy…”
“Chờ đã! Cậu nói đêm hôm khuya khoắt cậu tới nhà tôi chỉ vì cậu nằm mơ? Không có chuyện gì khác?” Sắc mặt Đường Nam Nam bắt đầu xấu đi, cô thấy cái cổ của mình bị đau quá oan uổng, vì nghĩ thế nên hình như cổ cô càng đau hơn rồi.
“Đúng vậy, là một giấc mơ rất đáng sợ! Vô cùng… vô cùng… đáng sợ…” Chu Hầu tiếp tục nói bằng âm thanh run rẩy mà mình đã luyện tập kỹ càng.
Ngất mất thôi! Đường Nam Nam không muốn tranh cãi vô ích, cô hít sâu một hơi để ổn định cảm xúc đang muốn nổ tung, sau khi tích góp được chút kiên nhẫn mới miễn cưỡng nói: “Vậy cậu mau nói đi! Nói vào trọng điểm! Cậu mơ thấy mình bị gì hả? Chỉ là mơ thôi, đừng lo!”
“Không phải tôi gặp chuyện không may, mà là cô!”
“Tôi?” Đường Nam Nam hơi kinh ngạc: “Cậu mơ thấy tôi gặp chuyện không may?”
Chu Hầu cố gắng tỏ ra tâm trạng của mình rất ủ dột, buồn bã nói: “Tôi nằm mơ thấy cô… cô đi.”
Đờ mờ! Đường Nam Nam thầm rủa mình thật xúi quẩy, ở quê cô, từ “đi” là ý nói những người đã chết!
“Không phải chứ!” Đường Nam Nam không vui nói: “Sao cậu lại nằm mơ kiểu đó?”
“Thật đấy!”
“Tôi đâu có đi! Không phải tôi đang rất tốt đó sao?” Đường Nam Nam chịu đựng cơn đau ở cổ, nói: “Tôi khẳng định là tôi chưa đi đâu.”
“Tôi mơ thấy cô thật sự đã… đi rồi.”
“Tôi chưa đi!” Đường Nam Nam nghiến răng, rít từng câu từng chữ qua kẽ răng: “Nhấn mạnh một lần nữa là TÔI CHƯA ĐI!”
“Không, cô đi thật rồi…” Chu Hầu ưu sầu: “Cô rời khỏi tôi.”
“Cậu mới là người đi ấy!” Đường Nam Nam giận dữ: “Đồ điên! Nửa đêm nửa hôm lại chạy tới đây nói nhảm.”
“Thật sự là cô đã đi rồi!”
“Cậu mới đi!”
“Tôi sẽ không đi đâu cả! Tôi sẽ không rời khỏi cô đâu!” Chu Hầu lớn tiếng tuyên bố: “Nhưng ở trong mơ, cô đã ra đi mà không chút lưu luyến, cứ nghênh ngang bỏ đi mà không hề quan tâm đến ai!”
“Đậu xanh rau má! Có phải còn có tiếng kèn không?” Đường Nam Nam phát điên rồi.
“Tiếng kèn?” Chu Hầu khó hiểu, lắc đầu: “Không có, cô ra đi không hề có một tiếng động, rất đột ngột, rất yên tĩnh, đến khi tôi phát hiện thì…” Giọng càng sầu hơn: “Cô đã đi rồi…”
“Con mẹ nó chứ!” Đường Nam Nam đột nhiên gầm lên giận dữ: “Tôi cho cậu thấy trong hai người chúng ta, ai mới là người đi trước!” Cô xoay người vào nhà lấy cây chổi quét nhà, hướng cán chổi về phía anh: “Cái tội nửa đêm canh ba chạy tới nguyền rủa tôi, tôi cho cậu đi trước!”
“Ui da, Cô Mập! Cô làm gì vậy? Tôi mơ thấy cô đi thật mà! Cậu thật sự bỏ tôi mà đi khiến tôi rất đau khổ… Ui da, đừng đánh mà! Tôi thật sự mơ thấy cô đi nên mới chạy đến đây thăm cô đó! Không nhìn thấy cô thì tối nay tôi sẽ không ngủ nổi mất… Cô chỉ cần để tôi nhìn một cái thôi, để tôi cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể cô một chút thôi, tôi sẽ… Ui da… Cô Mập! Đừng xúc động như vậy! Cô Mập! Cô Mập! Tôi còn rất nhiều điều chưa nói đó! Sau khi cô đi… Tôi… Sao cô lại thô bạo như vậy chứ! Ui da!” Đăng bởi: admin
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook