Kiếm Ủng Minh Nguyệt
21: Búp Bê Vải


Hắn lặng im cúi người bế Thương Nhung lên, từng bông tuyết từ làn váy trượt nàng trượt xuống, mà nàng nắm chặt ngón tay lạnh lẽo, ở trong lòng ngực hắn, dùng đôi mắt sưng đỏ nhìn hắn.

Trong viện im ắng, song cửa sổ nhà kề hiện một mảnh đen nhánh, bên trong cũng không có một chút động tĩnh nào.

Thiếu niên ôm nàng vào phòng trong đặt lên giường, thấy bộ dáng run rẩy không kiềm chế được của nàng, liền kéo chăn qua bao bọc lung tung trên người nàng.

Hắn yên tĩnh liếc nàng một lát, bỗng nhiên lại xoay người.

Thương Nhung nhìn hắn đi vào phía sau bình phong, tiếp theo đó là âm thanh khép cửa phòng lại, không có gió, mành cũng nhẹ nhàng rũ xuống.

Nàng nghe tiếng bước chân hắn, thấy hắn lại đi ra từ phía sau bình phong, trong lòng ngực còn ôm theo chăn của hắn.

“Có phải ngươi,” Thương Nhung để hắn tùy ý bọc tiếp trên người nàng một tầng chăn, giọng nói nàng bị gió tuyết thổi có chút nghẹn, “nghe thấy ta nói cái gì không?”
“Đạm Sương.

” Chiết Trúc vén mí mắt lên, nhìn nàng.

Hắn ở trước giường nàng một hồi lâu, nghe nàng nức nở nỉ non, lập đi lập lại, từ đầu đến cuối chỉ là một cái tên.

Trong nhà bỗng nhiên yên tĩnh, Thương Nhung phát hiện sau khi hắn nghe thấy cái tên này, thế nhưng cũng không hỏi gì thêm.

Hắn vẫn luôn như thế, đối với chuyện của nàng, hắn hiếm khi biểu lộ lòng hiếu kỳ của mình.

“Nàng là tỷ tỷ thường xuyên đến quan thăm ta.


Chiết Trúc vừa dùng ngón tay nhẹ dán lên ấm trà thử độ ấm, đột nhiên lại nghe thấy giọng nói nàng, hắn dừng một chút, quay đầu lại.

Nàng giống như một con nhím kỳ quái.

Nàng cất giấu bí mật của mình, mỗi khi có người hỏi đến, nàng sẽ lấy những suy nghĩ sắc bén nàng có, nhưng trước nay lại không phải dùng để làm đau người khác, mà dùng để tra tấn chính mình.

Nhưng tối nay, nàng lại thật cẩn thận, giống như đang rất cố gắng, bày tỏ với hắn nỗi lòng của nàng.

Nếu không phải trăng sáng tuyết phủ đầy, nếu không phải hắn duỗi tay về phía nàng, nàng nhất định tình nguyện ôm mớ lộn xộn mười lăm năm kia của nàng, lặng yên không một tiếng động đi tìm chết.


Chiết Trúc đổ một chén trà nóng tới cho nàng, nhưng hắn bọc nàng quá kín, tay nàng nhất thời cũng không biết vươn ra từ chỗ nào, hắn đơn giản đặt chén trà bên cạnh bờ môi bị đông lạnh, đến trắng bệch của nàng.

Hai ngụm trà nóng xuống bụng, độ ấm lại khiến nàng không ngừng liên tưởng tới một hồ máu loãng, cơ hồ muốn làm phỏng da người trong giấc mộng kia, nàng mím chặt môi, không chịu uống tiếp.

“Nàng đã chết?”
Chiết Trúc gác chén trà sang một bên.

“Ta nhìn thấy bọn họ nhét toàn bộ đan dược luyện hư vào miệng nàng.


Nàng thất thần, cặp mắt kia chậm rãi rũ xuống: “Ta nhìn nàng thần chí không rõ, tự mình đập đầu vào cây cột, cứ từng chút như vậy, rồi lại từng chút.


Đập cho vỡ đầu chảy máu, vừa khóc vừa cười.

Hốc mắt lần nữa thấm đẫm, Thương Nhung ngẩng đầu lại thấy không rõ mặt hắn, nàng nói năng lộn xộn: “Sau đó, bọn họ liền ấn nàng vào trong nước! Nàng thấy ta, nàng gọi ta, nàng nói với ta, nước nóng quá, nàng đau quá……”
Nàng không khống chế được khóc thành tiếng: “Chiết Trúc, không phải do nước, là do nàng ăn đan dược, nàng ăn nhiều đan dược như vậy, mới khiến nàng thống khổ như thế…… Ta nhìn bọn họ dìm chết nàng!”
Bức tường người dày đặc bao vây trước sau nàng, qua khe hở vạt áo của những người đó, nàng nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi như vậy, cuối cùng đã thành một khối thi thể không bao giờ còn cử động được nữa.

Nhưng nàng, cái gì cũng làm không được.

“Chỉ bởi vì nàng nói với ta, nàng rất muốn cho ta nhìn, muốn cho ta biết thế giới bên ngoài có bộ dáng gì.


Nàng cơ hồ khóc không thành tiếng, “Chỉ bởi vì nàng nói cho ta biết, trên đời này vốn không có thân thể cực kỳ trong sạch đến mức thuần khiết, mà chỉ có tâm hoàn toàn thanh tĩnh đến mức thanh khiết, nàng hy vọng ta không cần bị trói buộc theo quy củ người khác lập ra, nàng hy vọng ta không nên nghe lời như vậy……”
“Rõ ràng chỉ còn 5 ngày nữa nàng phải xuất giá, nàng nói với ta, người nàng gả, là lang quân tốt nhất trong mắt nàng,” tóc mai bị nước mắt dính ướt, dán lên sườn mặt tái nhợt của Thương Nhung, “Nhưng mà, bọn họ đã giết chết nàng.


Nàng thoạt nhìn đáng thương cực kỳ.

Chiết Trúc yên lặng nhìn chằm chằm nàng, không nói một lời, gió tuyết tạt vào cửa sổ phát ra từng tiếng cộc cộc, ngọn đèn dầu lập loè, bàn tay hắn nhẹ nâng lên, một bóng dáng không tiếng động in trên song cửa sổ.

Ngón tay hắn vừa chạm vào mái tóc đen nhánh của nàng, nàng liền giống như tiểu hài tử chưa bao giờ được hưởng qua hương vị ngọt ngào, lại bỗng nhiên được cho một viên kẹo đường, lập tức chui vào trong lòng ngực hắn.

Lông mi nhẹ động, ngón tay Chiết Trúc nhẹ dán trên tóc đen của nàng cứng ngắt giữa không trung, giờ phút này nàng đã khóc thật sự nhỏ giọng, nhưng hắn rũ mắt liếc nhìn một cái, vạt áo hắn vẫn bị thấm ướt.


“Ta sẽ nín khóc nhanh thôi.


Nàng nghẹn ngào nói với hắn.

Chiết Trúc nghĩ nghĩ, vẫn thử thăm dò nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nàng.

Đây là cách trấn an cực kỳ mới lạ.

“Ngươi đánh ta làm cái gì?” Mới lạ đến nỗi Thương Nhung căn bản không ý thức được, đây là hành động trấn an, hai mắt nàng đẫm lệ mông lung ngẩng đầu nhìn hắn.

“……”
Chiết Trúc không được tự nhiên nghiêng mặt qua, hỏi ngược lại nàng: “Bộ dáng Mộng Thạch giống người giết nàng?”
Thương Nhung giật mình, nàng bỗng nhiên ý thức được thiếu niên trước mắt này vốn chính là thông minh đến cực điểm, tâm tư cẩn mật, nàng không thể tiếp tục bộc bạch với hắn nhiều hơn nữa.

“Chỉ là mặt mày hắn…… Chợt vừa nhìn lại thấy chút giống.

” Lúc này nàng mới tinh tế nghĩ lại, tuổi Mộng Thạch trẻ hơn rất nhiều, nhưng thần thái hắn dưới đèn lúc ấy lại cực kỳ tương tự.

Chiết Trúc nhạy bén phát giác nàng bắt đầu có điều giấu diếm, nhưng hắn liếc nhìn nàng một cái, lại không nói gì, chỉ đỡ nàng nằm xuống, ngay sau đó đứng lên: “Hắn xuất thân từ Bạch Ngọc Tử Xương quan, đạo sĩ nơi đó, từ nhỏ lớn lên ở trong quan, đều không phải người Ngọc Kinh.


Màn vải nhẹ nhàng lay động phía sau thiếu niên, ánh sáng ấm áp xuyên thấu qua bình phong chiếu vào vai hắn, đôi mắt hắn quạnh quẽ: “Huống chi ta còn ở nơi này,”
“Ngươi sợ hắn làm cái gì sao?”
Trong nhà khôi phục yên tĩnh, ngọn đèn cầy trên giá cắm đã cháy sạch, một ngọn lửa cuối cùng cũng đã tắt, trong bóng tối, Thương Nhung cũng không biết mình nhìn chằm chằm một chỗ đã bao lâu, rốt cuộc cũng nhắm mắt lại.

Lần này, nàng không có nằm mơ.

*** Truyện chỉ đăng tại .

wattpad.

com/user/nhamy111***

Sáng sớm hôm sau, sắc trời vẫn còn hiện ra một màu xanh đen, Thương Nhung trong lúc ngủ mơ bị nhéo mặt, nàng mê mang mở to mắt, nhìn thấy trong luồng nắng sớm không mấy rõ ràng, khuôn mặt thiếu niên trắng nõn dính bọt nước, hắn đang quấn nhuyễn kiếm lên đai lưng bên hông.

“Ta muốn vào thành Thục Thanh một chuyến,”
Tiếng nói hắn thoải mái thanh tân như sương sớm lúc vào đông: “Lần này không tiện mang ngươi theo.


Chiết Trúc đi rồi, Thương Nhung không thắng nổi buồn ngủ lại ngủ một mạch, khi tỉnh lại, đã là lúc ánh mặt trời lên cao.

Ngồi yên trên giường một lát, nàng mới ý thức được, trong viện này chỉ còn hai người nàng và Mộng Thạch, bỗng dưng, tiếng đập cửa truyền đến, nàng lập tức xoay người nắm chủy thủ dưới gối vào trong tay.

“Vi Vi cô nương, Chiết Trúc công tử trước khi đi có bảo ta nấu thuốc trị phong hàn cho ngươi, mau ra đây uống thuốc đi!” Ngoài cửa, là giọng nói Mộng Thạch mang theo vài phần ý cười.

Chợt nghe hai chữ "Vi Vi", Thương Nhung phản ứng lại trong chớp mắt.

Nàng nhìn bên ngoài khung cửa sổ chiếu ra bóng dáng người mơ hồ, nhớ tới đêm qua trên nền tuyết, thiếu niên kia đã nói với nàng: “Ngươi ở Thục Thanh, không phải Ngọc Kinh.


Nàng nhẹ giương mắt, lên tiếng.

Chiết Trúc lúc đi, đã để mặt nạ mới ở trên bàn, Thương Nhung mặc y phục vào, rửa mặt xong, liền dán mặt nạ lên, đi ra cửa.

Ngoài cửa cũng không thấy nông phụ hôm qua đưa bọn họ đi lên đây, ngược lại là Mộng Thạch từ trong phòng bếp đi ra, bưng tới một cái nồi đất, lại lấy tới một bộ chén đũa đặt bàn, ngẩng đầu nhìn thấy nàng, liền nhìn nàng cười cười: “Vi Vi cô nương, uống xong thuốc, thì tới nếm thử canh gà này ta làm vừa miệng không?”
Hắn khí độ nho nhã, đôi mắt kia đã thu hồi ý lạnh và sắc bén vốn có, cười rộ lên liền có vẻ dễ gần hơn rất nhiều, Thương Nhung nhìn hắn trong ánh sáng mãnh liệt như vậy, tựa hồ lại cảm thấy, hắn cũng không phải giống lắm.

“Sao lại là ngài…… Làm cái này?” Thương Nhung vẫn mở miệng.

“Khi Cẩn nương tử tới, ngươi còn ngủ,” Mộng Thạch bưng chén thuốc tới đặt xuống trên bàn, “Ta đơn giản mượn nàng một con gà, nấu một nồi canh gà hầm.


“Mượn gà?”
Thương Nhung chú ý tới điểm này, bên hông nàng không đeo đồ vật nào, liền tháo chiếc vòng mình đeo tren cổ tay ra đặt trên bàn, đẩy cho hắn, ngữ khí nàng vẫn mang theo vài phần xa cách cùng cẩn thận: “Ta không có bạc, ngài…… cứ đưa cái này cho Cẩn nương tử đi.


Mộng Thạch thấp mắt nhìn chiếc vòng tay trên bàn liền biết cái này giá trị xa xỉ, hắn lắc đầu, cười nói: “Gà này do ta nợ, nào có đạo lý cần ngươi trả nợ thay ta? Ta đã hỏi Cẩn nương tử, trong thôn bọn họ thiếu phu tử dạy học, tuy ta từng là đạo sĩ không thể tham dự khoa cử, nhưng cũng đọc sách rất nhiều năm, nếu việc này thành, ta sẽ có tiền trả nợ con gà cho Cẩn nương tử rất nhanh thôi.


Hắn vừa dứt lời, Thương Nhung liền thấy hắn bưng chén thuốc kia lên, đổ vào chén không trước mặt hắn một ít, sau đó hắn bưng chén lên, từ tốn uống từng chút một cho đến hết.

Thương Nhung kinh ngạc nhìn hắn.

“Vi Vi cô nương, uống đi.


” Buông chén, Mộng Thạch nâng đôi mắt mang ý cười nhìn nàng.

Hắn thản nhiên lại tự nhiên như thế, làm cảnh giác và băn khoăn tiềm ẩn ở đáy lòng nàng bỗng biến mất tăm.

Thương Nhung rũ mắt, nhìn chằm chằm nước thuốc đen nhánh kia, một lát sau, nàng nâng chén lên chậm rãi uống.

Mộng Thạch mở nắp nồi, hơi nóng như sương mù tràn ra ngoài, mang theo hương vị canh gà thơm nồng tràn ngập, Thương Nhung không kiềm chế được nuốt nuốt một chút, trong miệng lại tràn đầy nước thuốc cay đắng.

“Canh gà này là món sở trường nhất của ta, năm đó khi thê tử ta còn sống, nàng cũng rất thích.

” Mộng Thạch nói, múc canh từ trong nồi ra cho mình trước, mới đưa thìa cho nàng, chiếc đũa cũng đặt ngay cạnh tay nàng.

Thương Nhung ngồi trước bàn uống canh, Mộng Thạch liền ở một bên dùng ống trúc hứng nước chảy xuôi trên bục đá, giặt sạch con búp bê vải dơ không chịu nổi.

Thịt gà hầm đến mềm rục xương, canh gà thơm nồng tươi ngon, Thương Nhung không thể không thừa nhận, lời hắn nói không sai.

“Cô nương thấy ta giống người ác không?”
Gió mát nước reo, bỗng nhiên truyền đến tiếng nói Mộng Thạch.

Thương Nhung quay đầu lại một chút, thấy hắn còn ở nơi đó nghiêm túc giặt búp bê vải, nàng mím môi, một lát sau đáp: “Chỉ là đêm qua nhìn nhầm ngài thành một người quen cũ của ta.


“Nói vậy người quen cũ kia của ngươi, nhất định không phải thứ gì tốt.

” Mộng Thạch nói.

Thương Nhung nắm chặt muỗng không nhúc nhích, cũng không nói lời nào.

“Cô nương nhìn ta như kẻ ác cũ, ta lại thấy cô nương quen thuộc.

” Mộng Thạch vắt khô nước trên thân búp bê vải, lại cực kỳ quý trọng sửa sang nó lại cho đẹp.

Thương Nhung nghe tiếng giương mắt, thấy hắn vì giặt một con búp bê vải mà làm toàn thân mình đều là vệt nước, ngay cả chòm râu cũng dính bọt nước, mà góc áo hắn cũng còn dính chút lông gà chưa được xử lý sạch sẽ.

Hắn đích xác không giống.

Nàng nghĩ nghĩ, nói: “Ta không nên vì chuyện của mình mà thất lễ với ngài.

”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương