Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch )
-
Chương 32
Nghĩ đến đây, trong lòng Hoàng Càn Tuấn tràn đầy ngơ ngẩn, người ở rể thành Quảng Lăng ai cũng châm biếm kia, một tên phế vật mất hết tu vi, sao có thể có được quyền thế khủng bố như vậy?
Tầng một lầu Tụ Tiên.
Khi bóng người Tô Dịch mới xuất hiện ở đầu cầu thang, một trung niên áo gấm phúc hậu sớm chờ ở đó liền cúi đầu cúi người, vẻ mặt đầy nịnh nọt nói:
“Ta biết ngay mà, Tô công tử hôm nay nhất định hóa nguy thành an, bình yên mà về!”
Người này chính là ông chủ lầu Tụ Tiên Nhạc Thiên Hà, một nhân vật mánh khoé thông thiên ở thành Quảng Lăng.
Lúc trước Tô Dịch đến, hắn còn ôm tâm tính xem náo nhiệt vui sướng khi người gặp họa, nhưng lúc này, trên mặt tràn đầy nụ cười nhiệt tình dào dạt.
“Bảng hiệu lầu Tụ Tiên này quả nhiên rất cứng, nhưng lại không có tổn thất lớn bao nhiêu.”
Tô Dịch thản nhiên châm chọc một câu.
Nhạc Thiên Hà xấu hổ cười cười, nhưng da mặt hắn đủ dày, vẻ mặt xấu hổ nói: “Tô công tử quá khen rồi, khiến Nhạc mỗ xấu hổ. Vì biểu đạt ý xấu hổ trong lòng Nhạc mỗ, về sau phàm là Tô công tử đến làm khách, hết thảy miễn phí!”
Tô Dịch ồ một tiếng, không nhiều lời, bước thẳng ra ngoài lầu Tụ Tiên.
Thành chủ Phó Sơn cùng Niếp Bắc Hổ theo sát sau đó.
“Phó đại nhân, Niếp đại nhân.”
Nhạc Thiên Hà vội vàng hành lễ.
“May mắn Tô công tử lần này không có việc gì, nếu không, ta dỡ lầu Tụ Tiên này của ngươi trước!”
Phó Sơn hừ lạnh, đầu cũng không ngoảnh lại rời khỏi.
Thẳng đến lúc bóng người Tô Dịch, Phó Sơn, Niếp Bắc Hổ đều biến mất ở ngoài cửa lớn, Nhạc Thiên Hà lúc này mới thẳng bóng người, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Thẳng tới bây giờ, trái tim hắn cũng đang kịch liệt nhảy lên, kinh sợ khó yên.
“Lão tử nếu biết Tô Dịch này có năng lực lớn như vậy, nào dám chậm trễ giống lúc trước...”
Nhạc Thiên Hà âm thầm nói thầm.
Trong lòng hắn hãy còn rất khó hiểu, Tô Dịch một phế nhân như vậy, tại sao lại có quan hệ được với Phó Sơn, Niếp Bắc Hổ?
Điều này hoàn toàn đảo điên tưởng tượng của hắn!
...
Ngoài lầu Tụ Tiên.
“Phó đại nhân, Tô công tử, nếu không có chuyện khác, thuộc hạ cáo từ trước.”
Niếp Bắc Hổ trầm giọng nói.
Phó Sơn gật gật đầu, dặn dò: “Chớ tiết lộ ra ngoài việc hôm nay.”
Thẳng đến lúc Niếp Bắc Hổ xoay người mà đi, Tô Dịch nhớ tới cái gì, đột nhiên nói: “Niếp đại nhân, con ngươi không tệ.”
Bước chân Niếp Bắc Hổ dừng một chút, chưa quay đầu, tiếp tục tiến lên, chỉ là trong ánh mắt đã nổi lên một chút ý cười.
Ở trong lòng hắn người cha này, con trai Niếp Đằng ân oán rõ ràng, tri ân báo đáp, tự nhiên rất không tệ!
“Thành Quảng Lăng này tất cả đều nhìn lầm Tô Dịch này, ai có thể ngờ được, hắn là hảo hữu của Linh Dao quận chúa?”
“May mắn, Đằng Nhi đã đạt được một tia hảo cảm của Tô Dịch này, có lẽ về sau, có thể tiến một bước củng cố quan hệ một phen...”
Niếp Bắc Hổ đã bắt đầu ở trong lòng cân nhắc.
“Đến lúc này rồi, Tô công tử nghĩ hẳn đã đoán ra thân phận Linh Dao quận chúa rồi nhỉ?”
Phó Sơn nụ cười ấm áp, lời lẽ mang sự cung kính.
Tô Dịch gật gật đầu, nói: “Ta chỉ là không ngờ, những ngày qua nàng sẽ phái người theo dõi ta. Nếu không, Phó đại nhân sợ là không có khả năng nhanh như vậy đã chạy tới lầu Tụ Tiên nhỉ.”
Nụ cười của Phó Sơn cứng đờ, vội vàng giải thích: “Tô công tử đừng hiểu lầm, thật sự là quận chúa nàng...”
“Phó đại nhân không cần giải thích, mặc kệ như thế nào, hôm nay Phó đại nhân cũng coi như giúp ta một việc, mà ta trước giờ không thích thiếu nợ nhân tình, Phó đại nhân về sau nếu có chuyện không hóa giải được, có thể đến tìm Tô mỗ.”
Dứt lời, Tô Dịch xoay người mà đi.
Một bộ đồ xanh, bước đi trong đám đông lui tới, nổi bật xuất trần.
“Trên người Tô Dịch này, sợ là có không ít bí mật không muốn ai biết...”
Phó Sơn nhìn theo bóng người Tô Dịch biến mất không thấy, lúc này mới thu hồi ánh mắt.
Trong lòng hắn cũng có rất nhiều nghi hoặc, nhưng cũng rõ, có một số việc không thể tùy tiện đi tìm hiểu.
Bây giờ mấu chốt nhất là trở về phục mệnh Linh Dao quận chúa.
...
Phủ thành chủ, biệt viện.
Dưới tàng cây một cây ngô đồng cành lá sum suê, Tử Cận im lặng lắng nghe Phó Sơn bẩm báo.
Nàng có một đôi chân ngọc thon dài cân xứng, làm nền cho dáng người cực cao, một mái tóc tùy ý búi lên, lộ ra khuôn mặt trứng ngỗng thanh diễm tuyệt tục, lông mày lá liễu cong cong, môi đỏ mọng óng ánh, một đôi mắt giống như con suối trong vắt sáng ngời.
Cho dù nàng giờ phút này chỉ mặc một chiếc váy dài màu trắng tay áo rộng, vẫn khó che đi được khí chất thanh quý toàn thân tản mát ra.
“Ngươi là nói, Tô tiên sinh là một mình đi gặp, từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt tự nhiên?”
Nghe xong Phó Sơn kể, đôi mắt sáng của Tử Cận nổi lên nét suy nghĩ.
“Không sai. Đúng rồi, lúc gần đi, hắn còn nói một câu kỳ quái.”
Phó Sơn trầm ngâm nói.
“Nói nghe một chút.” Tử Cận như có hứng thú.
Phó Sơn cung kính trả lời: “Hắn nói, hắn xưa nay không thích mượn thế ép người, chuyện hôm nay, coi như bọn Hoàng Vân Xung gặp may mắn.”
“Gặp may mắn...”
Đôi mắt sáng của Tử Cận nổi lên tia sáng kỳ dị, “Như thế xem ra, cho dù ngươi không đi, Tô tiên sinh cũng sớm có phương pháp ứng đối. Đúng rồi, hắn hẳn là đã đoán được thân phận của ta rồi nhỉ?”
Phó Sơn gật đầu.
“Vậy hắn có phản ứng gì không?” Tử Cận truy hỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook