Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch )
-
Chương 27
“Các ngươi là người Hoàng gia?”
Tô Dịch khẽ nhíu mày, vẻ mặt lại không chút kinh hoảng.
Ông lão áo bào đen mặt không biểu cảm nói: “Tô công tử đã nhìn ra, tốt nhất thành thành thật thật đi theo chúng ta một chuyến, như vậy đối với mọi người đều tốt.”
Tô Dịch nói: “Đi đâu?”
Ông lão áo bào đen giọng điệu cứng ngắc nói: “Lầu Tụ Tiên.”
Tô Dịch không khỏi kinh ngạc, Hoàng Càn Tuấn đây là tính từ ngã nơi nào, muốn bò dậy từ nơi đó?
“Đi thôi.”
Hắn lập tức xoay người, đi về phía lầu Tụ Tiên.
Đám người ông lão áo bào đen ngẩn ngơ, đều không ngờ Tô Dịch lại tự giác cùng chủ động như thế, cũng quá dứt khoát lưu loát rồi.
“Trên đường theo dõi chặt cho ta, quyết không thể để tiểu tử này chuồn mất!”
Ông lão áo bào đen âm thầm phân phó một tiếng, liền dẫn người cùng nhau đuổi theo.
Chuyện lão lo lắng cũng chưa xảy ra, dọc theo đường đi Tô Dịch dáng vẻ thoải mái nhàn nhã, căn bản không có một chút tính toán đào tẩu.
Thẳng đến lúc tới lầu Tụ Tiên, nhìn theo bóng người Tô Dịch tiến vào trong đó, đám người ông lão áo bào đen ngoài việc nhẹ nhàng thở ra, cũng không tránh khỏi đều rất giật mình.
Kẻ ở rể Văn gia này, thật ra đảm phách rất lớn!
Lúc này đang giữa trưa, vốn nên là thời điểm lầu Tụ Tiên làm ăn tốt nhất, nhưng sau khi Tô Dịch tiến vào, lại phát hiện lạnh lùng vắn vẻ, chỗ ngồi đều bỏ trống.
Chỉ có sau quầy kia, có một người quen đứng——
Ông chủ lầu Tụ Tiên, Nhạc Thiên Hà!
“Tô công tử, tộc trưởng Hoàng gia tự mình ở nhã gian ngày hôm qua bày một bàn tiệc, chỉ chờ ngươi tới đó.”
Nhìn thấy Tô Dịch xuất hiện, Nhạc Thiên Hà cười ha ha mở miệng, mơ hồ có chút hương vị vui sướng khi người gặp họa, tựa như đã dự đoán được sắp xảy ra cái gì.
“Ngươi không sợ lát nữa lầu Tụ Tiên này bị đập?”
Tô Dịch thuận miệng nói.
Vẻ mặt Nhạc Thiên Hà khựng lại, sau đó cười ha ha nói: “Tô công tử yên tâm, bảng hiệu lầu Tụ Tiên ta cứng lắm, người bình thường căn bản không đập hỏng được.”
Dừng một chút, giọng hắn mang theo thương hại nói: “Ngược lại là Tô công tử ngươi... Hôm nay sợ là dữ nhiều lành ít nha.”
Tô Dịch cũng cười, nói: “Ông chủ Nhạc, xem náo nhiệt thì được, nhưng hôm nay lầu Tụ Tiên nếu có gì tổn thất, ta cũng không đền đâu.”
Nói xong, hắn dọc theo cầu thang đi thẳng lên tầng hai tửu lâu.
Nhạc Thiên Hà nhíu mày lại, tiểu tử này vì sao một bộ dáng không hề sợ hãi?
Chẳng lẽ hắn còn có con bài chưa lật khác?
Nhưng hôm nay muốn thu thập hắn, là Hoàng Vân Xung!
Tộc trưởng Hoàng thị nhất tộc, một trong những nhân vật lớn có quyền thế nhất thành Quảng Lăng!
“Ta ngược lại muốn xem, ngươi một người ở rể Văn gia, có thể hoàn chỉnh đi ra khỏi lầu Tụ Tiên này của ta hay không!”
Nhạc Thiên Hà thầm nghĩ.
Nhã gian lầu hai.
Cửa lớn rộng mở, khi Tô Dịch đến, bên trong sớm đã có ba người ngồi.
Một kẻ là Hoàng Càn Tuấn áo bào đen thêu hoa, hắn ngồi ở bên cạnh một trung niên mặc áo mãng bào.
Người này bóng người ngang tàng cao lớn, khuôn mặt kiên cường như đá, tùy ý ngồi ở nơi đó, giống như rồng cuộn hổ ngồi, uy thế bức người.
Mà ở một bên khác, thì có một nam tử áo bào xanh lục thắt lưng đeo trường đao ngồi, khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặt vàng như nến, bàn tay đang thưởng thức một con dao găm màu bạc.
Dao găm sắc bén sáng như tuyết quay cuồng nhảy nhót giữa ngón tay hắn, làm người ta hoa cả mắt.
Khi Tô Dịch bóng người xuất hiện, nam tử áo bào xanh lục này híp mắt đánh giá một lát, chợt bật cười, giống như trào phúng, cũng giống như thất vọng.
“Tô Dịch, ngươi cuối cùng đã đến!”
Trong mắt Hoàng Càn Tuấn dâng lên hận ý khắc cốt, lạnh lùng mở miệng.
“Ta ngày hôm qua từng nói, cho ngươi cơ hội trả thù, ngươi đã quyết định làm như vậy, ta sao có thể không đến?”
Tô Dịch nói xong, đủng đỉnh đi vào nhã gian.
Hắn tùy ý ngồi ở một cái ghế, ánh mắt nhìn quét trung niên áo mãng bào cùng nam tử áo bào xanh lục, cũng không nói chuyện.
Có lẽ là Tô Dịch biểu hiện quá thong dong cùng trấn định, trung niên áo mãng bào rõ ràng có chút bất ngờ.
Sau đó, hắn đột nhiên cảm khái nói: “Ngoại môn kiếm thủ Thanh Hà kiếm phủ năm đó, quả nhiên can đảm hơn người. Ta bây giờ mới dám khẳng định, Nhạc Thiên Hà con cáo già kia nói không sai, một năm qua, mọi người thành Quảng Lăng đều đánh giá thấp ngươi rồi.”
Giọng thuần hậu, lại tự có một uy thế là kẻ bề trên.
Tô Dịch đưa tay gõ gõ bàn ăn trống rỗng, tùy ý nói: “Đã buổi trưa rồi, nếu ngươi muốn tán gẫu với ta, có thể đưa lên một bàn tiệc rượu trước, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Hoàng Càn Tuấn lộ vẻ mặt giận dữ, tên khốn này thực cho rằng là đến ăn cơm?
Nam tử áo bào xanh lục vẻ mặt như cũ, hãy còn thưởng thức dao găm màu bạc, giống như không quan tâm đối với tất cả.
Trung niên áo mãng bào cười lên, nói: “Chờ giải quyết xong việc, nếu ngươi còn có khẩu vị, ta cam đoan cho ngươi ăn no.”
Dừng một chút, hắn tự giới thiệu: “Lão phu Hoàng Vân Xung, nghe nói ngày hôm qua ngươi ở đây, dạy dỗ đứa con trai không nên thân kia của ta một trận, chuyện này tạm thời bất luận ai đúng ai sai, con trai bị ức hiếp, làm cha chung quy không thể không đứng ra, ngươi nói xem?”
Tô Dịch tùy ý gật gật đầu, nói: “Đánh đứa nhỏ thì người lớn đến, rất bình thường.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook