Không Thể Thành Người Yêu
Chương 12: Lịch sử luôn giống nhau đến lạ…

Khúc Trực biết tối nay Trịnh Bảo Châu cũng đến bữa tiệc này, chẳng qua hai người đều không có ý trò chuyện với đối phương. Bây giờ đột nhiên nhận được yêu cầu kết bạn của Trịnh Bảo Châu, Khúc Trực theo bản năng ngẩng đầu nhìn hội trường một vòng.

Không thấy bóng dáng của Trịnh Bảo Châu.

Lấy hiểu biết của anh về Trịnh Bảo Châu, nếu không phải gặp chuyện, cô quả quyết sẽ không gửi yêu cầu kết bạn cho mình.

Anh nhấn đồng ý, tin nhắn của Trịnh Bảo Châu gửi tới như hỏa tốc.

“Tôi bị kẹt trong nhà vệ sinh nữ, đưa áo của cậu cho tôi mượn một lát.”

Khúc Trực: “….”

Thật là một câu ngắn gọn súc tích ha, không nói rõ vì sao cô lại bị kẹt trong nhà vệ sinh, cũng không nói rõ cô mượn áo để làm gì, nhưng Khúc Trực đọc lại hiểu.

Dù sao trước lạ sau quen. 🙂

Hẵng còn nhớ năm đó anh vẫn là một thiếu niên lớp 11 ngây thơ, làm sao nghĩ được, vào tiết thể dục anh đi vệ sinh, sẽ gặp phải Trịnh Bảo Châu trước cửa phòng vệ sinh nữ.

Trịnh Bảo Châu cũng không nghĩ đến, cô bám cửa phòng vệ sinh nữa chờ nửa ngày, thầm nghĩ chờ một nữ sinh tới, nhưng sau khi tiếc bước chân mong đợi vang lên, xuất hiện lại là cái mặt của Khúc Trực.

Trịnh Bảo Châu ngớ ra một lát, Khúc Trực cũng ngớ ra một lát, sau đó Khúc Trực bước tiếp như không có gì xảy ra.

“Khúc Trực!” Trịnh Bảo Châu thấy Khúc Trực sắp đi mất, vội gọi anh lại. Khúc Trực do dự một chút do dự một chút, rồi vẫn dừng lại nhìn cô.

Trịnh Bảo Châu thèm thuồng nhìn áo khoác đồng phục trên người Khúc Trực: “Này, cậu có thể cởi áo khoác ra cho tôi được không?”

Trường của bọn họ không quy định ngặt nghèo về chuyện mặc đồng phục, ngoài trừ mỗi tuần chào cờ yêu cầu phải mặc ra, những lúc khác mặc cũng được không mặc cũng được. Cô gái thời thượng như Trịnh Bảo Châu, đương nhiên không thích, nhưng hôm nay lần đầu tiên cô thấy đồng phục lại khiến người ta có cảm giác an toàn đến thế.

Khúc Trực nhất thời im lặng, ánh mắt của Trịnh Bảo Châu như đói như khát, khiến anh không thể không suy ngẫm—–ở trước nhà vệ sinh gặp phải nữ lưu manh thì phải làm gì?

Trịnh Bảo Châu lúc ấy vốn sốt ruột, thấy Khúc Trực thờ ơ, đã nghĩ tiến lên lột áo của anh. Khúc Trực theo bản năng tránh ra phía ngoài, anh không ngờ, có người sẽ mai phục ở cửa phòng vệ sinh nữ chặn đường cướp bóc. Nữ tướng cướp Trịnh Bảo Châu đuổi theo anh hai bước, lại nhận ra gì đó nhanh chân quay về vòng bảo hộ của nhà vệ sinh, tựa như một khi rời khỏi vòng bảo hộ ấy, cô sẽ gặp bất hạnh gì vậy.

Khúc Trực vốn cảm thấy khó hiểu với một loạt động tác này của Trịnh Bảo Châu, nhưng thời điểm cô xoay người trốn vào nhà vệ sinh, anh không cẩn thận thấy vệt màu đỏ dính trên quần của cô.

“…” Thiếu niên ngây thơ thoáng cái vỡ lẽ.

Anh không nói lời nào cởi áo khoác ra, ném cho Trịnh Bảo Châu, sau đó đi thẳng vào phòng vệ sinh nam.

Trịnh Bảo Châu vô thức ngẩn ra, sau đó tròng đồng phục lên người bằng tốc độ nhanh nhất, còn kéo cả khóa lên.

Khúc Trực rất cao, đồng phục của anh mặc lên người Trịnh Bảo Châu, có thể che đến đùi. Trịnh Bảo Châu rốt cuộc được giải thoát khỏi phong ấn của nhà vệ sinh, chạy đi như bay. Cô lên sân thể dục tìm được Mạnh Nhã Hâm đang say sưa xem thi đấu, dùng lực kéo cô nàng: “Mạnh Nhã Hâm.”

“Bảo Châu, mày chịu về rồi hả, Trác Hạo Vũ vừa ném vào một quả….” Mạnh Nhã Hâm nói tới đó, mới phát hiện cái áo đồng phục không phải của Trịnh Bảo Châu trên người cô,”Đồng phục đâu ra thế mày?”

“Của Khúc Trực đấy.”

Nghe đến cái tên ấy, Mạnh Nhã Hâm khoa trương ôm miệng: “Gì cơ? Mày mặc đồng phục của Khúc Trực làm gì?” Con ngươi của cô nàng động đậy, ra vẻ nhìn thấu tất cả: “Hai người….”

“Mày nghĩ nhiều.” Trịnh Bảo Châu chém đinh chặt sắt cắt ngang cô nàng, “Tao có chuyện khác cần nói với mày.”

Khi Khúc Trực quay về sân thể dục, thấy Trịnh Bảo Châu đang ghé sát vào tai Mạnh Nhã Hâm nói gì đó. Mạnh Nhã Hâm nghe cô nói xong, đầu tiên là lắc đầu, kế tiếp như nghĩ tới gì đó, lôi cô đi tìm bạn nữ trong lớp.

Ba cô gái tụm lại với nhau, châu đầu ghé tai một bận, lần này bạn nữ gật đầu, ba người cùng nhau đi về phía nhà vệ sinh.

“….” Khúc Trực đôi khi hận mình quá thông minh, màn kịch câm vừa rồi, anh lại xem hiểu. Nhưng đây là lần đầu anh biết, giữa nữ sinh còn có thể cho nhau mượn thứ ấy.

Tiếng chuyện trò ở bữa tiệc kéo suy nghĩ của anh về, anh cúi đầu nhìn tin nhắn Trịnh Bảo Châu vừa gửi, trả lời một câu: “Đợi tôi một lát.”

Điện thoại trong tay Trịnh Bảo Châu “Đinh” một tiếng, cô vội vã kiểm tra tin nhắn, sau đó yên tâm không ít.

Qua một lát, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, không phải tiếng giày cao gót, mà là tiếng giày da bước trên sàn nhà.

“Khụ khụ.” Có người ở ngoài ho nhẹ hai tiếng, thấp giọng gọi, “Trịnh Bảo Châu.”

Trịnh Bảo Châu nhanh chóng chạy ra, thấy Khúc Trực mặc vest gile màu xám nhạt đứng ở hành lang, trong tay là áo vest anh vốn khoác trên người.

“Cảm ơn!” Trịnh Bảo Châu không nói thêm nữa, túm lấy áo khoác trong tay anh, sau đó đi ngang ra đằng sau bức tường.

Khúc Trực:”…..”

Quay lại trong phòng, lúc Trịnh Bảo Châu mặc áo khoác vào, mới phát hiện trong túi áo vest còn để một túi băng vệ sinh. Trên bao bì thanh lịch còn ghi hai chữ “Siêu mỏng”, bên trong có tổng cộng năm miếng.

“….” Trịnh Bảo Châu không nghĩ sâu vì sao Khúc Trực lại mua cái này, im lặng lấy một miếng ra.

Khúc Trực đứng ở hành lang đợi một chốc, Trịnh Bảo Châu đã mặc áo vest của anh đi ra. Cái áo này mặc trên người anh thì vừa vặn, nhưng giờ mặc trên người Trịnh Bảo Châu, lại biến thành kiểu oversize.

Trịnh Bảo Châu cũng lần nữa cảm nhận được thể trạng khác biệt của nam và nữ, áo vest của Khúc Trực có thể hoàn toàn che đi phần mông của cô, phần vai cũng rộng hơn cô nhiều, cô có thể mặc được cái áo này, không phải dựa vào dáng người, mà là khí thế.

Hai người đứng trước cửa phòng vệ sinh nữ, không khí có chút vi diệu, Khúc Trực không nói gì, Trịnh Bảo Châu cũng ôm tinh thần “Mình không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác”, bắn cho anh một nụ cười ngây thơ vô số tội: “Hôm nay tôi về trước, áo của cậu tôi giặt rồi trả sau.”

“Ừ.” Khúc Trực thoải mái đáp lại, cùng đi với cô ra ngoài, “Tôi cũng đi.”

“Ồ.” Trịnh Bảo Châu cũng chẳng hỏi nhiệm vụ hấp dẫn các bà chủ của anh đã hoàn thành chưa, giờ cô chỉ muốn nhanh rời khỏi đây. Hai người xuyên qua đám đông, đưa tới không ít ánh mắt, nhất là cái áo khoác trên người Trịnh Bảo Châu, càng khiến người ta tưởng tượng miên man.

Tề Thịnh đang cố gắng bán người máy cũng nhác thấy bọn họ, trong bụng anh ta có một vạn câu hỏi, nhưng chỉ có thể giương mắt nhìn bọn họ rời khỏi buổi tiệc.

Sau khi rời hội trường, Trịnh Bảo Châu rốt cuộc thở phào, Khúc Trực bên cạnh khẽ hừ một tiếng, mở lời: “Không ngờ trong hai lăm năm ngắn ngủi của đời tôi, lại gặp cậu bị nhốt trong nhà vệ sinh tới hai lần.”

“…..”

Trịnh Bảo Châu không đáp, Khúc Trực nói tiếp: “Nhiều năm như vậy rồi, có người chỉ lớn tuổi, chứ đầu óc chẳng lớn, lịch sử luôn giống nhau đến lạ.”

“…” Trịnh Bảo Châu hết nhịn nổi đáp trả, “Cậu đủ nha, đây là ngoài ý muốn thôi.”

Khúc Trực nhìn cô: “Đừng bảo cả kỳ s.inh lý của mình cậu cũng không nhớ nhé?”

Trịnh Bảo Châu nói: “Chứ cậu nghĩ mỗi tháng đều đúng ngày hả?”

Khúc Trực: “….”

Thấy anh nghẹn giọng, Trịnh Bảo Châu cong môi cười: “Nhân tài cao cấp như cậu, chắc phải nghe qua mất cân bằng nội tiết rồi chứ?” Cô nói tới đây, chắt lưỡi một cái: “Nội tiết của tôi mất cân bằng, chắc chắn là vì cậu chọc tức.”

“….A”

Trịnh Bảo Châu mở khóa xe, nghiêng đầu nhìn Khúc Trực đứng bên: “Tôi lái xe tới, cậu có muốn đi cùng không?”

Khúc Trực đánh giá cô mấy lượt, hỏi: “Vừa nãy cậu có uống rượu không?”

“Không, cậu đi hay không thì tùy.” Trịnh Bảo Châu tự mở cửa xe ngồi vào trong, Khúc Trực đứng ngoài một giây, rồi cũng ngồi vào.

Anh không ngồi ghế phụ, mà chọn ngồi ghế phía sau, Trịnh Bảo Châu cũng chẳng hỏi han gì, dầu gì như thế cũng hợp ý cô. Cô lấy giày đế bằng để sẵn trên xe ra, cong người đổi giày, Khúc Trực tò mò liếc cô một cái, hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”

“Đổi giày.”

Khúc Trực bất ngờ nhướng mày: “Không ngờ cậu còn có ý thức an toàn đấy.”

“Phải, dầu gì mỹ nữ như tôi, thiếu cái là mất mát lớn của thế giới.”

“….” Trịnh Bảo Châu tuy hư vinh, tục tằng, nhưng rất tự tin.

Trịnh Bảo Châu lái xe về khách sạn, cùng Khúc Trực song song tiến vào. Tiểu Ngọc thấy bọn họ cùng vào, kinh ngạc đến mắt trợn tròn. Lương Tuệ Tuệ vừa tan ca cũng ở đại sảnh, chung đội trợn mắt với Tiểu Ngọc.

Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực đều có bộ da cực đẹp, hai người vừa rời tiệc, mặc tây trang và lễ phục sang trọng, hình ảnh này tùy tiện đặt vào bộ phim thần tượng nào đó, cũng có thể khiến khu bình luận quét một hàng dài “Gặm chết tui rồi”.

Bây giờ Lương Tuệ Tuệ và Tiểu Ngọc cũng có cảm xúc như thế.

Huống gì trên người Trịnh Bảo Châu còn khoác cái áo vest của nam, nhìn kiểu dáng chính là từ bộ của Khúc Trực mà ra!

“Cô Bảo Châu, anh Khúc, hai người…” Lương Tuệ Tuệ không nhịn được bụng hóng hớt, mở miệng hỏi. Trịnh Bảo Châu dừng lại nhìn cô nàng một giây, cười giải thích: “À, bọn tôi vừa đi tiệc về, tôi thấy hơi lạnh, Khúc Trực đưa áo khoác cho tôi mặc nhờ.”

“Ôi, thế ạ.” Mọi thứ nghe hợp tình hợp lý, Lương Tuệ Tuệ tin ngay mà chẳng tí nghi ngờ. Đợi Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực lên thang máy rồi, cô nàng quay qua Tiểu Ngọc kích động hú lên ngao ngao: “Cô Bảo Châu với anh Khúc xứng đôi quá! Hai người vừa đi vào, còn đẹp đôi hơn mấy bộ phim thần tượng tớ xem!”

“Đúng đúng!” Tiểu Ngọc cũng liên mồm  phụ họa, “Với cả anh Khúc chẳng rất săn sóc còn gì! CP này tớ gặm!”

“Tớ cũng gặm!”

Trịnh Bảo Châu hoàn toàn không biết nhân viên của mình đã đẩy thuyền CP cô và kẻ thù truyền kiếp, cô quay về phòng, đoạn vội vàng sửa soạn cho mình. Tắm rửa xong, cô cầm tây trang của Khúc Trực lên nhìn nhìn, áo thì không dính bẩn, nhưng vẫn phải giặt cái đã. Chất liệu cái áo này trông đắt ra phết, vậy đưa đến cửa hàng mình hay giặt lễ phục kia đi.

Nằm trên giường, Trịnh Bảo Châu thấy dễ chịu hơn nhiều. Giờ mới có tâm trạng lướt tin tức trên điện thoại, phát hiện đoàn phim hôm qua cô đi đã kết toán tiền lương, tổng cộng chẵn 220 tệ.

“Oa a.” Trịnh Bảo Châu thoáng vui vẻ, tuy tiền không nhiều, nhưng đây là khoản tiền đầu tiên cô kiếm được khi làm diễn viên. Làm diễn viên quần chúng trong đoàn phim không dễ, tiền lương cũng kém ra cửa hàng làm ca, nhưng vẫn có cả đống người ở lại phim trường.

Vì trong lòng mọi người vẫn còn ước mơ chăng.

Trịnh Bảo Châu tự dưng có hơi cảm động, cô nhìn bài tập làm văn dán trên tường, nét chữ tuy non nớt, nhưng từng câu từng chữ đều nghiêm túc: “Cố lên, siêu sao tương lai!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương