Không Khoan Nhượng
-
Chương 33
CHƯƠNG TRÌNH TÌNH BÁO SARGASSO
KHU NGHỈ MÁT NÚI ELK
MONTROSE, COLORADO
Phải đến chiều, Harvath mới trở lại phòng họp Sargasso với Tim Finney, Ron Parker và Tom Morgan. Người chủ khu nghỉ mát đã chuẩn bị một bữa và họ trao đổi một chút trong khi ăn.
Bữa ăn vừa kết thúc, Morgan đã bắt đầu bài thuyết trình. “Tôi muốn đưa ra một tóm tắt ngắn gọn rồi mới đi vào chi tiết. Điệp vụ Harvath cứ cho là anh có thể biết nhiều về chuyện này nhưng tôi nghĩ ông Finney và Parker sẽ có lợi.”
Harvath lịch sự ra hiệu cho Morgan tiếp tục.
“Sau vụ 11/9, rất nhiều người bất ngờ xuất hiện ở Afghanistan, Iraq và những nơi khác. Theo nguồn tin của tôi, những kẻ bị giữ do tình nghi đến từ hơn năm mươi nước, chỉ bốn mươi mốt trong số đó là đã được công bố ra báo chí.”
“Số kẻ bị tình nghi lớn nhất là từ Ả rập Xê-út, tiếp đó là Afghanistan, rồi đến Yamen.”
“Không có gì đáng ngạc nhiên”, Finney đáp lại.
“Thực ra”, Morgan vừa bật máy tính vừa tán đồng và màn hình máy tính sáng rực lên với trang slide[1] đầu tiên của một bài trình bày Power Point.
[1] Slide: Trang trình bày trong phần mềm Power Point, Microsoft Office.
“Mối quan hệ ở Mexico thế nào?”
“Đã có thời, cả các cơ quan tình báo Mỹ và Mexico đều cảnh giác với các trại tập huấn quân sự chuyên sâu ở khắp Mexico, một số trong đó nằm ở biên giới phía Nam của chúng ta.”
“Những trại này do một nhóm lực lựng quân sự đặc biệt trước đây của Mexico điều khiển, được biết đến với cái tên Zetas”.
Morgan chuyển sang trang tiếp theo – một loạt ảnh những kẻ bị theo dõi. “Thường xuyên ra vào những trại này là nhiều người khác nhau như Ả rập, những người quốc tịch Châu Á, trong đó có Thái Lan, Indonesia và Philipine”.
“Đại diện của tất cả các điểm nóng cấp tiến đạo Hồi của thế giới”, Finney chua thêm. “Thường là một Disneyland của khủng bố ở đó”.
Morgan gật đầu và mở trang tiếp theo. “Tôi có một đồng nghiệp ở D.C. Người này nói với tôi từ lâu rồi, rằng thông qua Zetas bọn khủng bố đang khai thác khả năng của các tập đoàn ma túy để buôn người, vũ khí và chất nổ qua biên giới của chúng ta và Mexico. Tiếp tục điều tra nữa tôi nghĩ rằng một ngày nào đó trong tương lai chúng ta sẽ có thể chứng minh rằng con người và những chất liên quan tới các vụ tấn công qua ngày cuối tuần mùng 4 tháng 7 đã được đưa vào đất nước này qua biên giới phía Nam của chúng ta”.
“Nếu chúng ta biết trước tất cả tại sao chúng ta chẳng làm gì? Xây dựng một hàng rào bảo vệ hay dựng trại hoặc làm việc gì đó chứ không phải chỉ ngồi chờ bị xâm lược?”.
Morgan nhăn mặt và nói, “Với loại câu hỏi đó, cần một nhà phân tích chính trị. Còn về những quân nhân tình báo Mỹ và một số ít thành viên đã được khai sáng của Nghị viện mà nói thì những kẻ man rợ không ở trước cổng, chúng đã mở đường vào rồi. Bên cạnh Alqaeda ở Bắc Mexico chúng tôi đã thấy hoạt động của quân phiến loạn Hezbolla và quân Jihad đạo hồi. Chúng ở đó cả”.
Người cựu quân nhân của NSA mở trang tiếp theo, “Chúng không chỉ ở đó, mà chúng còn chẳng biết sợ ai. Chúng mạnh tới mức đã bắt đầu xây dựng những nhà thờ hồi giáo giống thế này ở ngay bên ngoài Matamoros, Mexico”.
Harvath đã nghe thấy và chứng kiến hết từ trước đó. Chính phủ Mexico không hề có động thái nào để ngăn chặn Zetas và các tập đoàn buôn ma túy. Họ cũng không thể kém quan tâm hơn đối với hiểm họa hiển hiện trước mắt mà hai tập đoàn này gây ra đối với nền an ninh của nước Mỹ.
Finney kinh hãi. “Thế nào, Scot? Thật thế chứ?”. Đó là một trong số ít những thứ mà Harvath cảm thấy xấu hổ về đất nước mình.
“Vậy tại sao Tổng thống hay Quốc hội không làm gì đó về vấn đề này?”
“Rất phức tạp”, Harvath trả lời.
“Phẫu thuật tuyến tiền liệt cũng như vậy nhưng dù đau đến thế nào cũng phải giải quyết. Không thể chấp nhận được phương án thay thế”.
“Nghe này, tôi đồng ý. Khủng bố, ma túy, làn sóng nhập cư bất hợp pháp. Tôi có bạn làm biên phòng. Đây là tội phạm và chúng ta chỉ tự trách móc mình. Về phần tôi mà nói, sao chúng ta có thể gọi nước Mỹ là quốc gia hùng mạnh nhất trên trái đất này khi mà đến biên giới của nước mình, chúng ta cũng không thể đảm bảo an ninh được. Chúng ta đang bị quá tải và nếu không giải quyết ngay, chẳng bao lâu sau chúng ta sẽ đánh thức một nước Mỹ hoàn toàn khác hẳn – một nước Mỹ mà đến cả người tự do nhất trong số chúng ta cũng chẳng lấy gì làm hứng thú”.
“Vậy chúng ta sẽ làm gì?”
Harvath rất quý Finney nhưng giờ không phải là lúc để giải quyết vấn đề đặc biệt này. “Chất đống tiền bán gas, xỉ than và hồ vữa lên chiếc Hummer của ông mà chở ra biên giới”, anh nói, “Chẳng làm được gì đâu”.
“Thực ra”, Morgan lên tiếng, cố tập trung sự chú ý vào Harvath, “Sự thực không hẳn như vậy”.
KHU NGHỈ MÁT NÚI ELK
MONTROSE, COLORADO
Phải đến chiều, Harvath mới trở lại phòng họp Sargasso với Tim Finney, Ron Parker và Tom Morgan. Người chủ khu nghỉ mát đã chuẩn bị một bữa và họ trao đổi một chút trong khi ăn.
Bữa ăn vừa kết thúc, Morgan đã bắt đầu bài thuyết trình. “Tôi muốn đưa ra một tóm tắt ngắn gọn rồi mới đi vào chi tiết. Điệp vụ Harvath cứ cho là anh có thể biết nhiều về chuyện này nhưng tôi nghĩ ông Finney và Parker sẽ có lợi.”
Harvath lịch sự ra hiệu cho Morgan tiếp tục.
“Sau vụ 11/9, rất nhiều người bất ngờ xuất hiện ở Afghanistan, Iraq và những nơi khác. Theo nguồn tin của tôi, những kẻ bị giữ do tình nghi đến từ hơn năm mươi nước, chỉ bốn mươi mốt trong số đó là đã được công bố ra báo chí.”
“Số kẻ bị tình nghi lớn nhất là từ Ả rập Xê-út, tiếp đó là Afghanistan, rồi đến Yamen.”
“Không có gì đáng ngạc nhiên”, Finney đáp lại.
“Thực ra”, Morgan vừa bật máy tính vừa tán đồng và màn hình máy tính sáng rực lên với trang slide[1] đầu tiên của một bài trình bày Power Point.
[1] Slide: Trang trình bày trong phần mềm Power Point, Microsoft Office.
“Mối quan hệ ở Mexico thế nào?”
“Đã có thời, cả các cơ quan tình báo Mỹ và Mexico đều cảnh giác với các trại tập huấn quân sự chuyên sâu ở khắp Mexico, một số trong đó nằm ở biên giới phía Nam của chúng ta.”
“Những trại này do một nhóm lực lựng quân sự đặc biệt trước đây của Mexico điều khiển, được biết đến với cái tên Zetas”.
Morgan chuyển sang trang tiếp theo – một loạt ảnh những kẻ bị theo dõi. “Thường xuyên ra vào những trại này là nhiều người khác nhau như Ả rập, những người quốc tịch Châu Á, trong đó có Thái Lan, Indonesia và Philipine”.
“Đại diện của tất cả các điểm nóng cấp tiến đạo Hồi của thế giới”, Finney chua thêm. “Thường là một Disneyland của khủng bố ở đó”.
Morgan gật đầu và mở trang tiếp theo. “Tôi có một đồng nghiệp ở D.C. Người này nói với tôi từ lâu rồi, rằng thông qua Zetas bọn khủng bố đang khai thác khả năng của các tập đoàn ma túy để buôn người, vũ khí và chất nổ qua biên giới của chúng ta và Mexico. Tiếp tục điều tra nữa tôi nghĩ rằng một ngày nào đó trong tương lai chúng ta sẽ có thể chứng minh rằng con người và những chất liên quan tới các vụ tấn công qua ngày cuối tuần mùng 4 tháng 7 đã được đưa vào đất nước này qua biên giới phía Nam của chúng ta”.
“Nếu chúng ta biết trước tất cả tại sao chúng ta chẳng làm gì? Xây dựng một hàng rào bảo vệ hay dựng trại hoặc làm việc gì đó chứ không phải chỉ ngồi chờ bị xâm lược?”.
Morgan nhăn mặt và nói, “Với loại câu hỏi đó, cần một nhà phân tích chính trị. Còn về những quân nhân tình báo Mỹ và một số ít thành viên đã được khai sáng của Nghị viện mà nói thì những kẻ man rợ không ở trước cổng, chúng đã mở đường vào rồi. Bên cạnh Alqaeda ở Bắc Mexico chúng tôi đã thấy hoạt động của quân phiến loạn Hezbolla và quân Jihad đạo hồi. Chúng ở đó cả”.
Người cựu quân nhân của NSA mở trang tiếp theo, “Chúng không chỉ ở đó, mà chúng còn chẳng biết sợ ai. Chúng mạnh tới mức đã bắt đầu xây dựng những nhà thờ hồi giáo giống thế này ở ngay bên ngoài Matamoros, Mexico”.
Harvath đã nghe thấy và chứng kiến hết từ trước đó. Chính phủ Mexico không hề có động thái nào để ngăn chặn Zetas và các tập đoàn buôn ma túy. Họ cũng không thể kém quan tâm hơn đối với hiểm họa hiển hiện trước mắt mà hai tập đoàn này gây ra đối với nền an ninh của nước Mỹ.
Finney kinh hãi. “Thế nào, Scot? Thật thế chứ?”. Đó là một trong số ít những thứ mà Harvath cảm thấy xấu hổ về đất nước mình.
“Vậy tại sao Tổng thống hay Quốc hội không làm gì đó về vấn đề này?”
“Rất phức tạp”, Harvath trả lời.
“Phẫu thuật tuyến tiền liệt cũng như vậy nhưng dù đau đến thế nào cũng phải giải quyết. Không thể chấp nhận được phương án thay thế”.
“Nghe này, tôi đồng ý. Khủng bố, ma túy, làn sóng nhập cư bất hợp pháp. Tôi có bạn làm biên phòng. Đây là tội phạm và chúng ta chỉ tự trách móc mình. Về phần tôi mà nói, sao chúng ta có thể gọi nước Mỹ là quốc gia hùng mạnh nhất trên trái đất này khi mà đến biên giới của nước mình, chúng ta cũng không thể đảm bảo an ninh được. Chúng ta đang bị quá tải và nếu không giải quyết ngay, chẳng bao lâu sau chúng ta sẽ đánh thức một nước Mỹ hoàn toàn khác hẳn – một nước Mỹ mà đến cả người tự do nhất trong số chúng ta cũng chẳng lấy gì làm hứng thú”.
“Vậy chúng ta sẽ làm gì?”
Harvath rất quý Finney nhưng giờ không phải là lúc để giải quyết vấn đề đặc biệt này. “Chất đống tiền bán gas, xỉ than và hồ vữa lên chiếc Hummer của ông mà chở ra biên giới”, anh nói, “Chẳng làm được gì đâu”.
“Thực ra”, Morgan lên tiếng, cố tập trung sự chú ý vào Harvath, “Sự thực không hẳn như vậy”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook