Nếu trước đây, Chaise đã làm phiền tôi, giả vờ dễ thương và trêu chọc tôi quanh trường học, thì giờ cậu ta tránh mặt tôi. Tôi vẫn có thể nhìn thấy cậu ta trong suốt giờ ăn trưa hoặc là ở quanh khu vực khi cậu ta đi chơi với vài người bạn và bỗng nhiên tôi đi ngang qua họ. Tôi không thể nhìn ra biểu hiện trên khuôn mặt cậu ta. Cậu ta có vẻ thực sự đau đớn… và thẫn thờ.
Tôi không phải đoán tại sao. Trên tất cả, hãy xem cô gái đã từ chối cậu ta? Tôi? Mặt sẹo? Quái vật? Tôi sẽ cá rằng cậu ta không chấp nhận rằng điều đó đã xảy ra với mình.
“Cậu có làm gì với Chaise không thế?” Một lần Denise hỏi tôi trong giờ ăn trưa. Tôi ngồi với cô ấy ở góc phía xa chỗ căng tin. Chaise ngồi ở bàn trung tâm cùng với tất cả những đứa con trai và con gái nổi tiếng khác.
Khi tôi nhìn vào Chaise, cậu ta đang nhìn chằm chằm vào tôi. Cậu ta mặc một chiếc áo khoác màu đỏ trùm lên chiếc áo len dài tay với mũ trùm đầu của cậu ta. Biểu cảm của cậu ta vẫn như hai ngày trước khi tôi nói chuyện lần cuối cùng với cậu ta ở cửa hàng. Cậu ta nhìn như cái tôi của cậu đã bị đánh cho tơi tả.
Tôi nhìn chằm chằm Denise một lúc và rồi nhún vai.
“Cậu biết đấy… suốt từ lúc cậu ta tới trường, cậu ta luôn luôn nhìn cậu. Cậu ta có vẻ như thực sự bị cậu cuốn hút.”
“Nghiêm túc chứ?” tôi hỏi Denise. “Lần gần đây cậu có nhìn vào mặt mình không thế?”
Denise đảo tròn mắt. “Có! Và mình nói rằng cậu xinh đẹp! Xinh đẹp hơn hầu hết những cô nàng trong ngôi trường này. Xinh đẹp hơn Chelsea và băng nhóm của cô ta. Và đấy là họ không có những vết sẹo mà cậu có đấy.”
“Chính xác! Mình có những vết sẹo xấu xí, chúng khiến mình xấu xí.”
Denise thở dài. “Cậu đẹp, Alice. Và khi cậu che những vết sẹo lại với mới tóc cậu như thế… không ai sẽ thực sự đoán được là cậu không hoàn mĩ ở đó.” Cô ấy nói. “Chaise chắc phải nhìn thấy những gì mình nhìn thấy. Cậu không muốn cho cậu ta một cơ hội hay sao? Không phải là cậu ta đủ tử tế để giúp đỡ cậu với công việc mới ở cửa hàng của cô cậu ta? Có lẽ cậu ta thực sự thích cậu.”
Tôi lắc đầu. Thành thực mà nói, tôi không thực sự hiểu được Chaise. Tại sao cậu ta lại muốn giúp đỡ tôi? Tại sao cậu ta có thể nói cậu ta bị tôi thu hút? Và sao cậu ta có thể hôn trộm tôi như thế? Có vấn đề quái gì với cậu ta thế?
“Vẫn là về anh chàng ấy, phải không?” Denise hỏi, nhìn vào vòng cổ của tôi. “H?”
Tôi nhìn xuống sợi dây chuyền và nhớ đến Hunter. Đúng vậy. Luôn luôn là Hunter.
“Cậu không biết việc gì đã xảy ra với anh ấy.” Denise nói. “Có lẽ anh ta sẽ không quay trở lại. Anh ta đã bao giờ gọi cho cậu từ khi ra đi chưa? Gửi thư điện tử hay là thư viết tay cho cậu? Nếu như anh ta thực sự nghiêm túc về việc muốn cậu chờ đợi, ít nhất anh ta phải cho cậu hy vọng rằng cậu đang chờ đợi một điều gì đó chứ.”
Tôi cắn môi. Tôi ghét phải chấp nhận điều ấy, nhưng thỉnh thoảng, tôi nghĩ Denise có lý. Hunter đang ở đâu? Nếu anh ấy trải qua một đợt điều trị, hoặc là ghép mắt, thì bây giờ nó chắc lành lại rồi. Nếu như việc ấy không thành công, vậy thì anh ấy sẽ phải quay trở lại trung tâm. Và nếu như anh ấy quay lại, anh ấy sẽ gọi cho tôi, đúng không? Sau tất cả, số điện thoại liên lạc của Meredith vẫn có ở đó. Anh ấy có cách để liên hệ với tôi. Nhưng tôi không có cách nào để liên lạc với anh. Hay là anh đã từ bỏ tôi? Từ bỏ mối liên kết của chúng tôi?
“Có lẽ đã đến lúc cậu dành cho những anh chàng khác một cơ hội.” Denise nói. “Nếu Chaise thực sự nghiêm túc với cậu thì sao? Nếu cậu ta thực lòng thì sao? Cậu ta biết về những vết sẹo của cậu… và cậu ta vẫn cố gắng tiến tới với cậu. Cậu có nghĩ thế là đủ lý do để cho cậu ta… một cơ hội? Chỉ là ít nhất để hiểu hơn về cậu ta?”
“Mình không nghĩ thế, Denise.” Tôi nói. “Mình không nghĩ mình sẽ hẹn hò ngay được.”
“Cậu sẽ không.” Denise buồn bã nói. “Bởi vì cậu thậm chí chẳng cố gắng. Bởi vì bạn trai của cậu… người mà có khi chẳng bao giờ quay lại… vẫn sống trong cậu. Cậu thậm chí không cho chàng trai khác một cơ hộ. Mình hy vọng cậu suy nghĩ về việc này trước khi trở nên quá muộn.”
Đêm hôm đó, tôi đóng cửa tiệm Alibri muộn mất 30 phút so với bình thường vì có những khách hàng vào mấy phút cuối. Một điều tốt là, Meredith không ở trong thị trấn đêm nay. Dì sẽ không thích khi tôi trở về nhà sau 10 giờ 15.
Khi tôi khóa cửa ra vào hai lần, tôi quay người tới góc đường và có gì đó đập vào mắt tôi. Có một người đang đứng đằng sau hòm thư ở đó. Hắn ta mặc một chiếc áo khoác có mũ trùm đầu màu xám sẫm. Hắn ta nhìn có vẻ như đang chờ đợi ai đó.
Vượt qua hắn ta, tôi bắt đầu bước nhanh hơn. Sau khi đi qua một khu nhà, tôi quay người nhìn ra phía sau. Tôi nhìn thấy gã đội mũ trùm đang bước cách xa tôi khoảng 30m. Hắn ta bước đi với tốc độ bình thường… những sải chân của hắn ta nhìn chẳng có gì khả nghi cả.
Chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi, tôi nói với chính mình.
Tôi lại rẽ ở góc đường. Sau vài bước chân, hắn ta cũng rẽ và đi cùng hướng với tôi. Lần này, tôi giữ bước chân nhanh hơn để gia tăng khoảng cách giữa tôi và hắn. Hắn ta không có vẻ cố gắng bước nhanh hơn. Tôi rẽ chỗ góc phố cuối dẫn về nhà mình. Tôi chạy lên hiên nhà và tra chìa khóa. Cánh cửa mở ra và tôi bước nhanh vào nhà và khóa hai lần cửa. Tôi bước tới cửa sổ và kín đáo nhìn ra ngoài. Gã đó bước qua nhà tôi, nhìn lên nhà tôi vài giây và sau đó bỏ đi. Tôi không nhìn thoáng qua được gương mặt gã, nhưng thân hình hắn có vẻ như hắn chỉ ở độ tuổi thanh thiếu niên.
Tôi biết điều đó là không thể, nhưng bỗng nhiên, tôi có cảm giác mạnh mẽ rằng đấy là Chaise. Nhưng tại sao? Tôi không ngăn được nhớ lại lần cuối cùng tôi nói chuyện với cậu ta, tôi đã tát mạnh lên mặt hắn.
Nếu… cậu ta theo tôi và tìm cơ hội để tấn công tôi thì sao? Nếu cậu ta không thể chấp nhận được thực tế là tôi từ chối cậu và cậu ta nghĩ tới việc trả thù cho thể diện của mình thì sao?
Ngày hôm sau ở trường học, Chaise vẫn như vậy. Cậu ta không bao giờ tới nói chuyện với tôi lần nào nữa. Nhưng nếu như ánh mắt của bọn con trai mà có thể giết được người, tôi chắc là đã chết rồi. Cậu là không rời mắt khỏi tôi. Theo dõi tôi. Thỉnh thoảng, thậm chí là còn nhìn chằm chằm vào tôi.
Tối hôm đó, tôi lại nhìn thấy gã kia. Hắn ta vẫn đứng ở góc đường chỗ hôm trước, Và khi tôi bắt đầu bước đi, hắn cũng bắt đầu cất bước. Trái tim tôi đập ầm ĩ trong lồng ngực và tôi có thể cảm thấy cả người mình nổi hết da gà.
Tôi hít vào vài hơi thở nông và đưa tay vào túi nắm chặt bình xịt tiêu cay. Tối nay tôi đi theo lối khác mọi hôm, chỉ để xem hắm có còn theo tôi nữa không.
Sau khi đi được vài mét, tôi nhìn lại phía sau và cảm thấy mất hết can đảm, tên con trai cũng đang ở đó, nhưng hắn ta giữ khoảng cách cố định. Thỉnh thoảng, hắn bước chậm hơn để không làm rút ngắn khoảng cách giữa tôi và hắn.
Chẳng lẽ đây vẫn là một sự trùng hợp? Hay là hắn đang thực sự đi theo tôi?
Khi tôi bước lên hiên nhà mình. Tôi quay người và nhìn lại phía sau lần nữa. Tôi thấy tên con trai đứng ở góc đường cách xa tôi khoảng 30m. Hắn chỉ đứng đấy và nhìn theo tôi đi vào nhà. Ngay khi tôi đã an toàn ở bên trong, tôi lén lại gần cửa sổ, tôi thấy hắn quay người và bỏ đi.
Giờ thì, điều này thực sự làm tôi thấy sởn tóc gáy!
Tôi muốn đánh liều nói với Meredith về tên con trai ấy. Nhưng tôi biết tôi không thể. Nếu biết được những gì tôi phải trải qua, dì sẽ ngay lập tức yêu cầu tôi nghỉ việc. Và ngay bây giờ…tôi không có nhiều giải pháp. Bên cạnh đó, mới chỉ có hai ngày, và tên đó vẫn chưa tấn công tôi. Thậm chí có vẻ như hắn đợi cho tôi an toàn ở trong nhà trước khi quay người bỏ đi theo hướng khác.
Đêm tiếp theo, tôi lại thấy hắn. Lần này tôi bước chậm hơn, vẫn giữ chai xịt tiêu cay trong tầm với. Tôi nín thở và nhìn về đằng sau. Chẳng có ai ở đó. Tôi thở ra nhẹ nhõm. Lần này hắn không đi theo tôi. Có lẽ hai đêm trước chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Có lẽ tôi chỉ đang hoang tưởng. Sau tất cả, hắn có thể muốn gì từ tôi chứ?
Tôi vẫn nhìn về phía sau, tôi không thấy hắn. Tôi một mình bước đi trên những con phố hoang vắng về phía nhà mình. Lần đầu tiên trong mấy ngày nay, tôi cảm thấy thư giãn.
Tôi bước vào trong nhà và khóa cửa lại đằng sau lưng. Tôi thở liền mấy hơi một cách nhẹ nhõm. Không có ai lén đi theo tôi cả, tôi chẳng có gì phải lo lắng.
Nhưng như là đã thành thói quen, tôi không ngăn được mình rón rén lại gần cửa sổ, chỉ là để kiểm tra thôi. Tim tôi liền rớt xuống tận đầu ngón chân, tôi quên mất cách để hít thở và tất cả lông trên người tôi dựng đứng cả lên khi tôi nhìn thấy tên con trai với cái mũ trùm đầu quen thuộc bước ngang qua nhà tôi. Hắn quay người nhìn lên nhà tôi, đi chậm lại một chút… và rồi chậm chạp rời đi.
Tôi dựa người vào tường và hít thở sâu, cố gắng kiềm chế tiếng tim đập như búa nện của mình.
Đấy là ai? Hắn ta thực sự đi theo tôi? Tại sao?
Người dịch: June
Đêm đó khi viết nhật ký, tôi kể lại với Hunter rằng tôi đã sợ hãi thế nào khi thấy mình bị một tên con trai theo sau, lén lút theo dõi và tôi không biết hắn muốn gì. Tôi nói với Hunter rằng tôi nghi ngờ kẻ đó là Chaise, chính là người đã đánh cắp một nụ hôn từ tôi. Tôi đã sợ hãi rằng có lẽ cậu ta có kế hoặc gì đó để đáp trả lại tôi. Có lẽ cậu ta đã nổi điên lên. Có lẽ đầu óc cậu ta có vấn đề. Căn bệnh ái kỷ - quá yêu mến chính bản thân mình – là một loại rối loạn nhân cách! Ai mà biết được có cái quái gì đang diễn ra trong đầu cậu ta.
Phải mất một lúc tôi mới nhận ra những dòng lan man mà mình đang viết. Nhưng tôi nghĩ rằng nếu như có điều gì đó xảy ra với mình, Meredith có lẽ sẽ tìm thấy nhật ký của tôi và đọc được điều này. Như thế tôi có thể chắc chắn rằng mình đã để lại đủ manh mối về những nghi ngờ của tôi. Và nếu như Chaise không phải thủ phạm, thì cậu ta sẽ phải có một chứng cứ ngoại phạm rõ dàng.
Tôi tạm ngừng việc viết lại. Có lẽ tôi chỉ đang hoang tưởng thôi. Thậm chí là điên rồ. Đúng vậy, tôi đang phát điên lên với suy nghĩ rằng Chaise Anderson đang lén lún theo dõi tôi.
Tôi thở dài và nhìn lên cuốn nhật ký trước mắt mình. Tôi thậm chí là kẻ điên khùng với ý nghĩ rằng một ngày nào đó Hunter sẽ đọc cuốn nhật ký này.
Tôi chạm lên chiếc vòng cổ của anh. Anh ấy đã nói là anh yêu tôi. Nhưng tại sao anh ấy vẫn chưa quay về với tôi? Tại sao anh ấy thậm chí cũng không liên lạc với tôi? Liệu rằng vẫn còn có hy vọng gì cho tôi và Hunter?
Ngày hôm sau vẫn diễn ra như thường lệ. Những hành lang vẫn đầy nhưng tiếng rì rầm về tôi khi tôi đi tới tủ đồ của mình, những đứa con gái vẫn đưa ra những lời nhận xét ác ý để sỉ nhục tôi khi tôi đi qua chúng trong suốt giờ ăn trưa. Denise và tôi vẫn ngồi ở góc phía xa giống như một nhúm bị xã hội ruồng bỏ.
“Chaise không tới trường hôm nay.” Denise nói.
Tôi nhìn cô ấy khó hiểu rồi cười toe trêu chọc. “Được rồi… đấy là giới hạn của sự ám ảnh”
“Không, ngốc ạ!” Cô ấy cười khúc khích. “Mình phần nào thấy nhớ việc theo dõi cậu ta nhìn cậu. Nó thực sự thú vị.”
Tôi đảo tròn mắt. “Lần cuối cùng nhé Denise, cậu ta không bị thu hút bởi mình. Nếu như cậu ta như thế… nó có thể là cho những lý do đáng sợ.” Tôi gần như rùng mình với suy nghĩ về tên con trai, kẻ mà tôi nghi nghờ là đang đi theo mình mỗi tối khi tôi đi về nhà sau khi làm việc. Trông hắn ta có vẻ có cùng cân nặng và hình dáng với Chaise. Nếu đấy là Chaise… vậy thì tôi sẽ thực sự thấy sợ hãi với những ý định của cậu ta… đặc biệt là từ khi tôi tát vào mặt cậu và làm bầm dập cái tôi cá nhân của cậu.
Tối hôm đó, tôi lại đóng cửa hàng rất muộn. Tôi không thường xuyên thấy khó chịu với những người mua hàng vào những phút cuối. Điều đó là tốt cho công việc kinh doanh. Nhưng như thế là họ đã khiến cho việc đi bộ về nhà của tôi nguy hiểm hơn một chút. Những con đường về nhà tôi lúc 9 giờ tối vẫn còn đông người. Nói một cách khác, là an toàn. Tuy nhiên, sau 10 giờ, nó gần như là hoang vắng, với lưu ý rằng bạn thực tế nên cẩn thận với những người bước xung quanh bạn… đặc biệt là những người thường xuyên đi theo bạn, làm ra vẻ như đang giữ khoảng cách với bạn.
Tôi nhìn quanh con đường trước khi bắt đầu trở về nhà. Không có ai ở đây. Một hoặc hai chiếc xe ô tô băng ngang qua nhưng tôi không nhìn thấy tên con trai có mũ trùm đầu, kẻ đã ẩn nấp trong bóng tối mấy đêm trước.
Tôi bước qua hai khu nhà trong an toàn. Tuy nhiên, khi tôi rẽ ở góc đường, tôi nhìn thấy có hai ngưởi con trai đang tựa người vào cột đèn. Họ mặc những bộ quần áo tồi tàn và nhìn có vẻ như họ là người nghiện hút. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Không có cách nào để đi ngang qua họ và giả vờ là tôi không nhìn thấy họ. Đã quá muộn để băng qua đường và đi theo một lối khác hoặc quay trở lại. Nó sẽ thể hiện rõ ràng là tôi đang lẩn trách họ, và có điều gì đó nói với tôi rằng, thậm chí họ sẽ chú ý tới tôi nhiều hơn nếu tôi làm thế.
Họ đang đứng chặn lối đi trên vỉa hè. Tôi bình tĩnh bước tránh đường họ và bước qua họ, không gây ra một tiếng động, thậm chí là không thở, cầu nguyện rằng họ sẽ không để ý tới tôi.
Tôi kiểm soát bản thân bước xa được 2 hay là 3 bước khi tôi nghe thấy ai đó hỏi. “Một cô nàng xinh đẹp làm gì ở đây vào giờ này thế nhỉ?”
Tôi nghe thấy tiếng bước chân họ phía sau tôi. Tôi gia tăng tốc độ bước đi của mình, cố gắng giữ bình tĩnh, lặng lẽ với tới chai xịt hơi cay của mình.
“Này, bọn này đang nói với cô em đấy!” Tôi cảm thấy ai đó túm lấy cánh tay mình và kéo tôi lại.
“Làm ơn!” Tôi kiểm soát bản thân để nói. “Tôi chỉ bước ngang qua tôi. Tôi cần phải về nhà.”
Tôi nhìn vào khuôn mặt họ. Họ trông già hơn tôi và người họ đang bốc mùi lên.
“Thôi nào. Chắc chắn là cô em có thể rỗi rãi vài giờ để vui vẻ đấy.”
Tôi lắc đầu. “Xin lỗi, tôi phải đi.” Tôi giật mạnh cánh tay ra và cố gắng thoát khỏi chúng.
Nhưng gã kia ngay lập tức túm lấy tay tôi trở lại. “Không vội thế chứ!” Hắn nói. Cả hai bọn chúng chặn đường tôi và nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
“Ái chà! Một cô nàng ưa nhìn đây!” Một tên nói.
“Không phải là bọn này may mắn chứ hả?” Tên kia cười khoái chí một cách hiểm ác.
“Làm ơn! Tôi không muốn gặp rắc tối.” Tôi nói. “Tôi cần phải về nhà. Hãy để tôi đi.”
“Tại sao bọn này phải làm thế? Nhìn xem, cô em thật nóng bỏng… và cô độc.” Một tên nói, bước lại gần tôi và kéo tôi lại gần hắn.
Tôi phản kháng theo bản năng. Tôi giơ tay lên, nắm chặt chai xịt hơi cay, và bắt đầu xịt vào mặt hắn. Hắn thả tôi ra, tạo cho tôi khoảng thời gian để đẩy hắn ra xa, tìm ra khoảng trống nhỏ tôi cần để trốn thoát.
Tôi cầu Chúa rằng tôi có thể về nhà an toàn. Tôi cầu nguyện rằng họ không phải là những kẻ chạy nhanh. Trong từng giây cuộc đời mình, tôi ước rằng tôi có một thiên thần hộ mệnh, người sẽ bảo vệ tôi và cứu giúp tôi khỏi sự bất hạnh chắc chắn đang đổ xuống này.
“Con quỷ cái!” Tôi nghe thấy bọn chúng chửi rủa. “Mày sẽ phải trả giá cho điều này!”
Tôi nghe thấy tiếng bọn chúng đuổi chạy sau tôi. Thật không may, sải chân của chúng dài hơn tôi và chúng đã rút ngắn khoảng cách lại chỉ sau vài giây. Tôi cảm thấy kẻ nào đó túm lấy áo khoác mình, và rồi là tới cánh tay tôi.
“Giúp với!” Tôi gào to nhất có thể. Tôi chiến đầu để thoát ra khỏi chúng, nhưng chúng có hai tên mà tôi thì chỉ có một mình. Và chúng cao to, khỏe mạnh hơn tôi. Tôi vung tay lên theo mọi hướng, cố gắng xịt bình hơi cay vào chúng lần nữa, nhưng một tên nắm được tay tôi và bình xịt hơi. Vũ khí tự vệ duy nhất của tôi giờ chỉ còn là gào hét.
Tôi nhớ ra tên con trai đi theo tôi hàng đêm. Tôi không bao giờ nghĩ rằng có thế xảy ra điều này, nhưng không hiểu sao tôi đã ước hắn đi theo tôi tối nay. Ít ra thì… hắn có thể có những ý định tốt và hắn đã có thể giúp tôi. Hoặc những tên này sẽ không dám làm đau tôi nếu chúng thấy còn có ai khác ở quanh làm chứng cho những gì chúng làm hoặc là có thể tới trợ giúp tôi.
“Giúp với!” Tôi không từ bỏ việc la hét. Chúng kéo tôi lại gần chúng, quặt cánh tay tôi lại. Tôi ghì người lại và ngồi xổm xuống đường, gây ra chút khó khăn cho chúng trong việc lôi kéo tôi. Tôi sẽ cố gắng làm bất cứ gì chỉ để cho chúng không thể mang tôi đi tới nơi chúng có ý định kết liễu tôi.
Bỗng nhiên, tôi thấy một ánh sáng chói mắt và rồi tôi nghe thấy tiếng rít của lốp xe. Một chiếc xe dừng lại ngay gần chỗ tôi và bọn chúng.
“Cứu với!” Tôi gào lên một lần nữa.
Một trong những tên tấn công tôi bị kéo về phía sau bởi một lực mạnh mẽ và điều tiếp theo tôi nhìn thấy là thân hình của hắn ngã xuống mặt đất. Khi hắn cố gắng để đứng lên, tên còn lại thả tôi ra và tiến tới người tấn công bọn chúng.
Tôi được tự do. Đó là lúc tôi nhìn vào người tới giúp đỡ tôi. Anh ta quay lưng lại phía tôi, đầu anh ta ẩn dưới chiếc mũ trùm màu xám, nhưng tôi không thể nhìn lầm được. Tôi biết đấy là hắn ta, tên con trai đã đi theo tôi. Người mà tôi gọi là kẻ bám đuôi tôi. Lần này hắn lái chiếc xe Porche màu đen. Hắn ta đánh lại những kẻ tất công tôi hầu như dễ dàng.
Tôi quay người túm lấy túi của mình và bắt đầu bỏ chạy. Tôi nghe thấy một tiếng cào xước khô khốc. Tôi đứng lại và nhìn lại đằng sau mình và thấy một trong những tên kia giờ đang nằm gục dưới đất. Nhưng tên còn lại có một con dao trong tay hắn và hắn có ý định cào xước mui chiếc xe của người giải cứu tôi.
“Chó chết!” Tôi nghe thấy ai đó chửi thề. Đấy có thể là của người cứu nguy cho tôi khi anh ta nhìn thấy điều gã kia gây ra cho chiếc Porsche. Anh ta tiếp tục tiến tới tên tấn công tôi và tôi thấy hoảng sợ. Tôi làm điều duy nhất tôi nghĩ là khôn ngoan lúc ấy. Tôi bỏ chạy.
Tôi chạy không ngoái đầu lại. Tôi bỏ chạy mà không kiểm tra xem nếu tên con trai giúp đỡ tôi có thể vượt qua trận ẩu đả mà không bị tổn thương hay không. Tôi thậm chí không dừng lại đợi cậu ta kết thúc trận đánh để tôi có thể cảm ơn cậu ta. Tôi đã quá sợ hãi. Tôi không có thời gian để suy nghĩ thấu đáo. Tôi chỉ làm điều tôi nghĩ rằng sẽ cứu sống mình… hoặc là sự trong trắng của mình, hoặc là cả hai, phụ thuộc vào điều mà mấy kẻ điên rồ kia đã có kế hoạch dành cho tôi.
Chỉ tới khi tôi đã an toàn ở trong nhà mình tôi mới nhận ra bản thân không thật sự đang hít thở bình thường. Tôi khóa hai lần cánh cửa. Rồi tôi bật tất cả các bòng đèn lên và kiểm tra xem các cửa sổ cũng được khóa hay không. Khi tôi lén nhìn qua cửa sổ đằng trước, tôi thấy một chiếc Porsche màu đèn lướt qua. Nó đi chậm lại phía trước nhà tôi rồi sau đó nhanh chóng rời đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi biết là cậu ta đã vượt qua trận ẩu đả đó, còn sống và đủ khỏe mạnh để lái được xe như vậy.
Tôi nằm xuống trường kỷ và ôm lấy mình. Tôi thấy biết ơn vì Meredith vẫn không có ở nhà. Dì ấy sẽ hoảng loạn và tôi chắc chắn dì sẽ bắt tôi bỏ việc và đảm bảo tôi sẽ không bao giờ phải ở nhà một mình nữa.
Khi dòng nước mắt lắng đi, tôi nhớ lại những chuyện đã xảy ra một lần nữa. Tôi nhớ đêm đầu tiên tôi nhìn thấy chiếc xe ô tô đó. Tôi bước qua nó, và tôi biết rằng động cơ vẫn đang hoạt động và ai đó ở bên trong. Sau đó tôi bước đi trên những con phố, chiếc xe đã ở đó cho tới khi tôi an toàn về nhà. Rồi những ngày tiếp theo, người con trai với mũ trùm đầu đã đi theo tôi, giữ khoảng cách của anh ta, nhưng giờ thì… tôi không ngăn được suy nghĩ rằng cậu ta đang canh chừng cho tôi… đảm bảo rằng tôi sẽ trở về nhà được an toàn, biết rằng tôi sẽ phải đi bộ một mình trên những con phố.
Chaise.
Tôi gần như chắc chắn đó là cậu ta. Cùng chiều cao, cùng thân hình… cùng chiếc xe Porche màu đen cậu ta hay lái tới trường. Có phải là cậu ta đang thực sự canh chừng cho tôi? Có phải là cậu ta thực sự bị tôi thu hút cho dù là tôi đã chối bỏ cậu ta, cậu ta vẫn đảm bảo tôi sẽ được an toàn? Cậu ta đã bảo vệ tôi cho dù tôi đã làm rõ rằng tôi không muốn cậu ta, không cần cậu ta? Rằng tôi sẽ ổn với chính bản thân mình? Rằng tôi không cần ai đó bảo vệ tôi? Hoặc là tới để giải cứu tôi khi tôi đối mặt với nguy hiểm?
Những giọt nước mắt lăn xuống hai bên má. Bất cứ điều gì cậu ta đã làm với tôi… tôi nợ cậu ta mạng sống của mình. Và tôi sẽ luôn luôn biết ơn cậu ta vì đã ở đó… bảo vệ tôi… cậu ta đã cứu tôi… cậu ta mạo hiểm mạng sống của mình chỉ để đảm bảo cho tôi được an toàn.
Tôi thấy có lỗi về cách mà tôi đã đối xử với cậu ấy. Tôi không biết tại sao cậu ấy làm thế. Nhưng tôi sẽ luôn luôn biết ơn rằng cậu ta đã ở đó tối nay, rằng cậu ta đã ở đó mỗi tối để chăm lo cho tôi.
Tôi đã đánh giá thấp sự nguy hiểm xung quanh mình. Tôi đã nghĩ không còn có gì tồi tệ hơn nữa sẽ đến với mình sau đêm tôi mất bố mẹ. Tôi đã nghĩ tôi không cần đến người bảo vệ. Nhưng Chúa biết là tôi cần! Và cho dù tôi không biết điều đó, nhưng sau tất cả tôi nhận ra rằng mình thực sự có một Thiên thần Hộ mệnh. Và nhờ cậu ấy, tối nay tôi đã về nhà an toàn.
***
Ngày hôm sau ở trường học, tôi khá trầm lặng. Denise đã nói huyên thuyên về việc không thể ngủ ngon vào buổi tối vì có một số đảo lộn trong nhà cô ấy. Điều gì đó về việc bố cô ấy và người họ hàng đã thức khuya. Tôi không thực sự lắng nghe cô ấy nói. Tôi vẫn còn thấy hơi run rẩy về những gì xảy ra với tôi tối hôm trước. Tôi muốn kể cho cô ấy nghe, nhưng tôi không có can đảm để làm thế. Và tôi không muốn gây áp lực với cô ấy hoặc là làm cho cô ấy hoảng sợ. Tôi muốn nói với ai đó… ai đó sẽ hiểu về những gì mà tôi đã phải trải qua.
Tôi đã tìm kiếm Chaise cả ngày. Tôi thực sự hy vọng cậu ta ổn. Tôi hy vọng cậu ta khôngphải chịu một chút tổn thương nào.
Tôi đang ngồi dưới một gốc cây cùng với Denise. Tiết học cuối cùng của chúng tôi là văn học và giáo viên của chúng tôi yêu cầu chúng tôi viết một bài tiểu luận. Thầy ấy nghĩ là chúng tôi sẽ được truyền cảm hứng khi ở ngoài trời.
Tôi làm bài tiểu luận một cách nhanh chóng. Viết lách không khó khăn gì đối với tôi. Tôi tập luyện hàng ngày bằng việc viết cho Hunter. Tôi mang theo cuốn nhật ký bên mình tới trường hôm nay và tôi quyết đinh viết tiếp lên nó. Tôi kể với anh về những gì đã xảy ra tối hôm trước. Tôi kể với anh mọi điều, từ lúc những gã kia tấn công tôi và một cậu trai từ trường học đã tới giải cứu tôi như thế nào. Tôi biết Hunter sẽ muốn biết mọi chi tiết về sự việc này. Và cho dù nếu như anh ấy không đọc nó, tôi vẫn muốn nhớ về tất cả những gì đã xảy ra. Như thế sau này tôi có thể đọc lại chúng, và nhớ rằng trong suốt quãng thời gian tôi nghĩ là cuộc đời mình hoàn toàn bất hạnh, và rằng tôi là thỏi nam châm thu hút sự nguy hiểm… điều nhỏ nhoi tôi biết được là Chúa luôn luôn gửi một Thiên thần Hộ mệnh xuống cho tôi.
Tôi nghe thấy Denise ho bên cạnh mình. Cô ấy lấy khủy tay huých vào cánh tay tôi. Tôi quay sang cô ấy. Với cái đầu của mình, cô ấy ra hiệu cho tôi nhìn lên.
Tôi nhìn lên về phía bên phải mình và thấy tên con trai cao vượt lên phía trên tôi, đang nhìn xuống tôi. Tôi đóng ngay cuốn nhật ký lại và đẩy nó vào trong túi, rồi tôi đứng lên và đối diện với Chaise. Cậu ta vẫn đang mặc một chiếc áo khoác màu xám với mũ trùm đầu, giống như những gì cậu ta đã mặc tối hôm trước. Cậu ta nhìn xuống tôi một cách kỳ quặc với đôi mắt dò xét, như là cậu ta đang nghiên cứu vẻ mặt tôi, tìm kiếm trên khuôn mặt tôi những câu trả lời cho những câu hỏi cậu ta thậm chí chưa hỏi ra. Cuối cùng, biểu cảm của cậu ta dịu lại. “Cậu… cậu ổn chứ?” Cậu ta hỏi tôi với giọng nhẹ nhàng nhất có thể.
Ngay lập tức, cả hai chúng tôi đều biết là chúng tôi đang nói về cùng một chuyện, cùng một buổi tối. Tôi thấy đầu gối mình run rẩy và vẻ bề ngoài can đảm mà tôi tỏ ra cả ngày hôm nay bắt đầu vỡ vụn.
Tôi gật đầu, nước mắt lăn xuống hai bên má. Chaise tiến tới và lau chúng với những ngón tay của mình.
“Ổn rồi.” Cậu ta thì thầm. “Giờ cậu an toàn rồi.”
Tôi cố gắng cười bất chấp những giọt nước mắt của mình. Tôi vô cùng biết ơn cậu ấy đã giải cứu tôi… bảo vệ tôi. Và tôi biết tôi sẽ không bao giờ có thể trả ơn những gì cậu đã làm cho tôi, vì vậy thay vào đó, tôi cúi người tới trước và ôm cậu ta. Tôi vùi mặt mình áp vào bờ ngực cậu, tôi cảm thấy cậu ấy bao bọc mình bằng đôi cánh tay cậu ấy.
“Cảm ơn cậu.” Tôi nói trong nước mắt. “Cảm ơn cậu. Nếu cậu không ở đó… mình không biết là điều gì sẽ xảy đến với mình nữa. Cảm ơn cậu đã cứu mình.”
Phải mất một lúc cậu ấy mới trả lời. Cậu ấy hít một hơi thở sâu và thì thầm vào tai tôi. “Không… không có gì.” Cậu ấy nói giọng yếu ớt. “Mình chỉ thấy vui vì cậu không sao.”
Tôi gật đầu dựa vào ngực cậu. “Bởi vì cậu đã ở đó giải cứu cho mình, không có điều gì dã xảy đến với mình cả.” Tôi đẩy người ra khỏi cậu và nhìn chăm chú vào đôi mắt cậu.
Cậu ấy nhìn chằm chằm lại tôi và trông như là cậu đang đọc những suy nghĩ của tôi… cố gắng giải mã những từ mà tôi không thể nói thành lời. Rồi sau đó cậu ấy mỉm cười. “Mình đã nói với cậu, mình không phải là một anh chàng xấu tính nếu như cậu cho mình chỉ một cơ hội thôi.”
Tôi mỉm cười lại với cậu. “Cảm ơn cậu.”
“Thế có nghĩa là từ giở trở đi cậu sẽ đối xử tử tế hơn với mình chứ?” Cậu ấy hỏi, cười toe toét.
Tôi gửi cậu một tiếng cười ngắn. “Mình không hứa đâu. Nhưng mình chắc chắn sẽ cố gắng.”
Cậu ấy gật đầu. “Chà, có lẽ bây giờ như thế là đủ tốt với mình rồi.”
Tôi nhìn chăm chú vào khuôn mặt đẹp trai và nụ cười chân thành của cậu. Nếu trong những ngày trước đâu, cậu ấy nhìn ảm đạm, thì bây giờ, tính khôi hài đã quay lại trên mặt cậu. Có lẽ Denise đã đúng. Có lẽ cậu ấy thực sự có ý định tốt với tôi.
Tôi bước xa khỏi cậu và tôi nhận ra rằng gần nửa bọn trẻ xung quanh tôi đã dừng lại bất cứ việc gì chúng đang làm và theo dõi chúng tôi. Mặt tôi râm ran đỏ, khi tôi nhớ ra tôi đã ôm Chaise và cậu ta đã ôm lại tôi… trước mặt tất cả những người này.
Ôi trời ơi! Sẽ tồi tệ thế nào nếu danh tiếng của cậu ấy bị ảnh hưởng?! Giống như Denise người đã không có nhiều bạn bởi vì tôi, khi mà cô ấy giàu có và xinh đẹp như phần lớn những đứa gái khác ở trường học.
Tôi bước thêm vài bước ra xa và gật đầu với Chaise. “Mình sẽ gặp lại cậu sau.” Tôi nói.
Chaise nhướn một bên mày với tôi. “Gì thế? Mình đã nghĩ là chúng ta giờ tốt đẹp rồi chứ?”
Tôi gật đầu. “Là thế. Chúng ta đủ ổn đối với mình để không… làm phiền cậu thêm nữa.”
Cậu ấy lắc đầu. “Ồ không. Mình mới vừa mạo hiểm khuôn mặt đẹp trai của mình để giải cứu cậu, công chúa. Cậu ít nhất nợ mình một buổi hẹn cho lần này.”
Tôi mở to mắt không tin được. Một buổi hẹn? Cậu ta nghiêm túc đấy chứ?
Tôi lắc đầu. “Mình biết ơn cậu. Và mình thực sự nợ cậu suốt đời. Nhưng mình… không phải để bán, thậm chí là để trao đổi lấy mạng sống của mình.”
Cậu ta nhăn mặt một chút, rồi cậu ấy gật đầu một cách yếu ớt. “Liệu cậu ít nhất cân nhắc tới một buổi hẹn giữa bạn bè với nhau? Chỉ là đi ra ngoài. Không áp lực. Cậu thậm chí có thể mang theo bạn nếu cậu muốn.”
Tôi nhìn lên cậu ấy hoài nghi. Đầu tiên, cậu ấy giúp tôi có được công việc của mình. Sau đó cậu ta hôn trộm tôi. Rồi cậu ta theo dõi tôi và làm cho tôi sợ muốn chết. Và cuối cùng… giải cứu tôi khỏi một thảm kịch chắc chắn sẽ xảy ra và có khả năng là cái chết. Rồi bây giờ, cậu ta muốn hẹn hò với tôi.
“Cậu… cậu muốn gì ở mình chứ, Chaise?”
Cậu ta nhún vai và mỉm cười ngượng ngùng với tôi. “Cậu thực sự không có ý tưởng gì ư, Công chúa Rock?” Cậu ấy hỏi.
Tôi lắc đầu.
Thay vì trả lời, cậu ấy nói. “Được rồi. Bàn bè.” Rồi cậu ấy mỉm cười và thêm vào. “Giờ thì, mình có thể có số điện thoại của cậu chứ?”
“Để làm gì?”
Cậu ấy nhún vai. “Bạn bè thì gọi điện cho nhau, cậu biết đấy. Và cậu nói là mình có thể là bạn của cậu.”
Cậu ta khiến tôi bối rối. Một cách miễn cưỡng, tôi đưa cho cậu ấy số điện thoại cầm tay của mình. Cậu ấy rút ra điện thoại của mình và nhất nút. Sau vài giây, điện thoại của tôi kêu bíp. Chaise cười toe toét với tôi rồi cậu ấy quay người rời đi.
Tôi ngồi lại bên Denise. Cậu ấy nhìn tôi khó hiểu, và lũ trẻ quanh chúng tôi cũng thế. Một vài đứa con gái thậm chí còn trừng mắt lên với tôi, bao gồm cả Candy và Chelsea, đang ngồi ở băng ghế gần đấy.
“Được rồi, có muốn nói với mình đấy là gì thế không?” Denise hỏi. Tôi có thể thấy sự kích thích tràn trên mặt cô ấy.
“Đừng hy vọng quá lên nhé. Cậu đã nghe những gì mình nói rồi đó. Bọn mĩnh sẽ là bạn. Không gì hơn.”
“Được rồi. Nhưng tại sao? Tại sao trái tim lại thay đổi thế? Cậu đã nói là cậu không muốn làm bất cứ gì với cậu ta.”
Tôi gật đầu. “Mình đã. Nhưng đó là sau khi…” Tôi thở dài. Tôi đoán mình thực sự phải kể cho Denise nghe dù là chỉ một ít về tối hôm trước. “Được rồi… mình mắc nợ cậu ấy. Đêm hôm trước, kiểu như mình đã va phải những người lập dị. Cậu ấy… bỗng nhiên có mặt ở đó…” Có lẽ là đang theo dõi tôi, tôi thêm vào trong đầu mình. “Và cậu ấy kiểu như đã cứu mình khỏi… bị hành hung.”
Mắt cậu ấy mở to. “Allisson Harley! Nghiêm trọng đấy! Cậu biết rằng cậu sẽ đi bộ trên những con đường đó về nhà một mình mỗi ngày cho tới khi cậu thôi việc đúng không?”
Tôi thở dài. “Mình biết. Mình đã hy vọng chuyện đó chỉ xảy ra một lần.” Tôi không hy vọng, tôi đã liều mạng cầu xin Chúa rằng tối qua là nỗi kinh hoàng cuối cùng của đời tôi.
“Và cậu vẫn có mặt ở chỗ làm tối nay?”
Tôi gật đầu. “Mình cần công việc này, Denise.”
“Nhưng mà làm sao cậu có thể về nhà… an toàn!”
Tôi nhún vai và rồi nhấn tay mở điện thoại khi nhớ ra tin nhắn chưa đọc của Chaise,
Chaise: Đón cậu tối nay sau giờ làm việc… bạn . ;)
Sự nhẽ nhõm tràn qua người tôi. Tôi đoán tôi sẽ được an toàn thêm một tối nữa.
Tôi không phải đoán tại sao. Trên tất cả, hãy xem cô gái đã từ chối cậu ta? Tôi? Mặt sẹo? Quái vật? Tôi sẽ cá rằng cậu ta không chấp nhận rằng điều đó đã xảy ra với mình.
“Cậu có làm gì với Chaise không thế?” Một lần Denise hỏi tôi trong giờ ăn trưa. Tôi ngồi với cô ấy ở góc phía xa chỗ căng tin. Chaise ngồi ở bàn trung tâm cùng với tất cả những đứa con trai và con gái nổi tiếng khác.
Khi tôi nhìn vào Chaise, cậu ta đang nhìn chằm chằm vào tôi. Cậu ta mặc một chiếc áo khoác màu đỏ trùm lên chiếc áo len dài tay với mũ trùm đầu của cậu ta. Biểu cảm của cậu ta vẫn như hai ngày trước khi tôi nói chuyện lần cuối cùng với cậu ta ở cửa hàng. Cậu ta nhìn như cái tôi của cậu đã bị đánh cho tơi tả.
Tôi nhìn chằm chằm Denise một lúc và rồi nhún vai.
“Cậu biết đấy… suốt từ lúc cậu ta tới trường, cậu ta luôn luôn nhìn cậu. Cậu ta có vẻ như thực sự bị cậu cuốn hút.”
“Nghiêm túc chứ?” tôi hỏi Denise. “Lần gần đây cậu có nhìn vào mặt mình không thế?”
Denise đảo tròn mắt. “Có! Và mình nói rằng cậu xinh đẹp! Xinh đẹp hơn hầu hết những cô nàng trong ngôi trường này. Xinh đẹp hơn Chelsea và băng nhóm của cô ta. Và đấy là họ không có những vết sẹo mà cậu có đấy.”
“Chính xác! Mình có những vết sẹo xấu xí, chúng khiến mình xấu xí.”
Denise thở dài. “Cậu đẹp, Alice. Và khi cậu che những vết sẹo lại với mới tóc cậu như thế… không ai sẽ thực sự đoán được là cậu không hoàn mĩ ở đó.” Cô ấy nói. “Chaise chắc phải nhìn thấy những gì mình nhìn thấy. Cậu không muốn cho cậu ta một cơ hội hay sao? Không phải là cậu ta đủ tử tế để giúp đỡ cậu với công việc mới ở cửa hàng của cô cậu ta? Có lẽ cậu ta thực sự thích cậu.”
Tôi lắc đầu. Thành thực mà nói, tôi không thực sự hiểu được Chaise. Tại sao cậu ta lại muốn giúp đỡ tôi? Tại sao cậu ta có thể nói cậu ta bị tôi thu hút? Và sao cậu ta có thể hôn trộm tôi như thế? Có vấn đề quái gì với cậu ta thế?
“Vẫn là về anh chàng ấy, phải không?” Denise hỏi, nhìn vào vòng cổ của tôi. “H?”
Tôi nhìn xuống sợi dây chuyền và nhớ đến Hunter. Đúng vậy. Luôn luôn là Hunter.
“Cậu không biết việc gì đã xảy ra với anh ấy.” Denise nói. “Có lẽ anh ta sẽ không quay trở lại. Anh ta đã bao giờ gọi cho cậu từ khi ra đi chưa? Gửi thư điện tử hay là thư viết tay cho cậu? Nếu như anh ta thực sự nghiêm túc về việc muốn cậu chờ đợi, ít nhất anh ta phải cho cậu hy vọng rằng cậu đang chờ đợi một điều gì đó chứ.”
Tôi cắn môi. Tôi ghét phải chấp nhận điều ấy, nhưng thỉnh thoảng, tôi nghĩ Denise có lý. Hunter đang ở đâu? Nếu anh ấy trải qua một đợt điều trị, hoặc là ghép mắt, thì bây giờ nó chắc lành lại rồi. Nếu như việc ấy không thành công, vậy thì anh ấy sẽ phải quay trở lại trung tâm. Và nếu như anh ấy quay lại, anh ấy sẽ gọi cho tôi, đúng không? Sau tất cả, số điện thoại liên lạc của Meredith vẫn có ở đó. Anh ấy có cách để liên hệ với tôi. Nhưng tôi không có cách nào để liên lạc với anh. Hay là anh đã từ bỏ tôi? Từ bỏ mối liên kết của chúng tôi?
“Có lẽ đã đến lúc cậu dành cho những anh chàng khác một cơ hội.” Denise nói. “Nếu Chaise thực sự nghiêm túc với cậu thì sao? Nếu cậu ta thực lòng thì sao? Cậu ta biết về những vết sẹo của cậu… và cậu ta vẫn cố gắng tiến tới với cậu. Cậu có nghĩ thế là đủ lý do để cho cậu ta… một cơ hội? Chỉ là ít nhất để hiểu hơn về cậu ta?”
“Mình không nghĩ thế, Denise.” Tôi nói. “Mình không nghĩ mình sẽ hẹn hò ngay được.”
“Cậu sẽ không.” Denise buồn bã nói. “Bởi vì cậu thậm chí chẳng cố gắng. Bởi vì bạn trai của cậu… người mà có khi chẳng bao giờ quay lại… vẫn sống trong cậu. Cậu thậm chí không cho chàng trai khác một cơ hộ. Mình hy vọng cậu suy nghĩ về việc này trước khi trở nên quá muộn.”
Đêm hôm đó, tôi đóng cửa tiệm Alibri muộn mất 30 phút so với bình thường vì có những khách hàng vào mấy phút cuối. Một điều tốt là, Meredith không ở trong thị trấn đêm nay. Dì sẽ không thích khi tôi trở về nhà sau 10 giờ 15.
Khi tôi khóa cửa ra vào hai lần, tôi quay người tới góc đường và có gì đó đập vào mắt tôi. Có một người đang đứng đằng sau hòm thư ở đó. Hắn ta mặc một chiếc áo khoác có mũ trùm đầu màu xám sẫm. Hắn ta nhìn có vẻ như đang chờ đợi ai đó.
Vượt qua hắn ta, tôi bắt đầu bước nhanh hơn. Sau khi đi qua một khu nhà, tôi quay người nhìn ra phía sau. Tôi nhìn thấy gã đội mũ trùm đang bước cách xa tôi khoảng 30m. Hắn ta bước đi với tốc độ bình thường… những sải chân của hắn ta nhìn chẳng có gì khả nghi cả.
Chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi, tôi nói với chính mình.
Tôi lại rẽ ở góc đường. Sau vài bước chân, hắn ta cũng rẽ và đi cùng hướng với tôi. Lần này, tôi giữ bước chân nhanh hơn để gia tăng khoảng cách giữa tôi và hắn. Hắn ta không có vẻ cố gắng bước nhanh hơn. Tôi rẽ chỗ góc phố cuối dẫn về nhà mình. Tôi chạy lên hiên nhà và tra chìa khóa. Cánh cửa mở ra và tôi bước nhanh vào nhà và khóa hai lần cửa. Tôi bước tới cửa sổ và kín đáo nhìn ra ngoài. Gã đó bước qua nhà tôi, nhìn lên nhà tôi vài giây và sau đó bỏ đi. Tôi không nhìn thoáng qua được gương mặt gã, nhưng thân hình hắn có vẻ như hắn chỉ ở độ tuổi thanh thiếu niên.
Tôi biết điều đó là không thể, nhưng bỗng nhiên, tôi có cảm giác mạnh mẽ rằng đấy là Chaise. Nhưng tại sao? Tôi không ngăn được nhớ lại lần cuối cùng tôi nói chuyện với cậu ta, tôi đã tát mạnh lên mặt hắn.
Nếu… cậu ta theo tôi và tìm cơ hội để tấn công tôi thì sao? Nếu cậu ta không thể chấp nhận được thực tế là tôi từ chối cậu và cậu ta nghĩ tới việc trả thù cho thể diện của mình thì sao?
Ngày hôm sau ở trường học, Chaise vẫn như vậy. Cậu ta không bao giờ tới nói chuyện với tôi lần nào nữa. Nhưng nếu như ánh mắt của bọn con trai mà có thể giết được người, tôi chắc là đã chết rồi. Cậu là không rời mắt khỏi tôi. Theo dõi tôi. Thỉnh thoảng, thậm chí là còn nhìn chằm chằm vào tôi.
Tối hôm đó, tôi lại nhìn thấy gã kia. Hắn ta vẫn đứng ở góc đường chỗ hôm trước, Và khi tôi bắt đầu bước đi, hắn cũng bắt đầu cất bước. Trái tim tôi đập ầm ĩ trong lồng ngực và tôi có thể cảm thấy cả người mình nổi hết da gà.
Tôi hít vào vài hơi thở nông và đưa tay vào túi nắm chặt bình xịt tiêu cay. Tối nay tôi đi theo lối khác mọi hôm, chỉ để xem hắm có còn theo tôi nữa không.
Sau khi đi được vài mét, tôi nhìn lại phía sau và cảm thấy mất hết can đảm, tên con trai cũng đang ở đó, nhưng hắn ta giữ khoảng cách cố định. Thỉnh thoảng, hắn bước chậm hơn để không làm rút ngắn khoảng cách giữa tôi và hắn.
Chẳng lẽ đây vẫn là một sự trùng hợp? Hay là hắn đang thực sự đi theo tôi?
Khi tôi bước lên hiên nhà mình. Tôi quay người và nhìn lại phía sau lần nữa. Tôi thấy tên con trai đứng ở góc đường cách xa tôi khoảng 30m. Hắn chỉ đứng đấy và nhìn theo tôi đi vào nhà. Ngay khi tôi đã an toàn ở bên trong, tôi lén lại gần cửa sổ, tôi thấy hắn quay người và bỏ đi.
Giờ thì, điều này thực sự làm tôi thấy sởn tóc gáy!
Tôi muốn đánh liều nói với Meredith về tên con trai ấy. Nhưng tôi biết tôi không thể. Nếu biết được những gì tôi phải trải qua, dì sẽ ngay lập tức yêu cầu tôi nghỉ việc. Và ngay bây giờ…tôi không có nhiều giải pháp. Bên cạnh đó, mới chỉ có hai ngày, và tên đó vẫn chưa tấn công tôi. Thậm chí có vẻ như hắn đợi cho tôi an toàn ở trong nhà trước khi quay người bỏ đi theo hướng khác.
Đêm tiếp theo, tôi lại thấy hắn. Lần này tôi bước chậm hơn, vẫn giữ chai xịt tiêu cay trong tầm với. Tôi nín thở và nhìn về đằng sau. Chẳng có ai ở đó. Tôi thở ra nhẹ nhõm. Lần này hắn không đi theo tôi. Có lẽ hai đêm trước chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Có lẽ tôi chỉ đang hoang tưởng. Sau tất cả, hắn có thể muốn gì từ tôi chứ?
Tôi vẫn nhìn về phía sau, tôi không thấy hắn. Tôi một mình bước đi trên những con phố hoang vắng về phía nhà mình. Lần đầu tiên trong mấy ngày nay, tôi cảm thấy thư giãn.
Tôi bước vào trong nhà và khóa cửa lại đằng sau lưng. Tôi thở liền mấy hơi một cách nhẹ nhõm. Không có ai lén đi theo tôi cả, tôi chẳng có gì phải lo lắng.
Nhưng như là đã thành thói quen, tôi không ngăn được mình rón rén lại gần cửa sổ, chỉ là để kiểm tra thôi. Tim tôi liền rớt xuống tận đầu ngón chân, tôi quên mất cách để hít thở và tất cả lông trên người tôi dựng đứng cả lên khi tôi nhìn thấy tên con trai với cái mũ trùm đầu quen thuộc bước ngang qua nhà tôi. Hắn quay người nhìn lên nhà tôi, đi chậm lại một chút… và rồi chậm chạp rời đi.
Tôi dựa người vào tường và hít thở sâu, cố gắng kiềm chế tiếng tim đập như búa nện của mình.
Đấy là ai? Hắn ta thực sự đi theo tôi? Tại sao?
Người dịch: June
Đêm đó khi viết nhật ký, tôi kể lại với Hunter rằng tôi đã sợ hãi thế nào khi thấy mình bị một tên con trai theo sau, lén lút theo dõi và tôi không biết hắn muốn gì. Tôi nói với Hunter rằng tôi nghi ngờ kẻ đó là Chaise, chính là người đã đánh cắp một nụ hôn từ tôi. Tôi đã sợ hãi rằng có lẽ cậu ta có kế hoặc gì đó để đáp trả lại tôi. Có lẽ cậu ta đã nổi điên lên. Có lẽ đầu óc cậu ta có vấn đề. Căn bệnh ái kỷ - quá yêu mến chính bản thân mình – là một loại rối loạn nhân cách! Ai mà biết được có cái quái gì đang diễn ra trong đầu cậu ta.
Phải mất một lúc tôi mới nhận ra những dòng lan man mà mình đang viết. Nhưng tôi nghĩ rằng nếu như có điều gì đó xảy ra với mình, Meredith có lẽ sẽ tìm thấy nhật ký của tôi và đọc được điều này. Như thế tôi có thể chắc chắn rằng mình đã để lại đủ manh mối về những nghi ngờ của tôi. Và nếu như Chaise không phải thủ phạm, thì cậu ta sẽ phải có một chứng cứ ngoại phạm rõ dàng.
Tôi tạm ngừng việc viết lại. Có lẽ tôi chỉ đang hoang tưởng thôi. Thậm chí là điên rồ. Đúng vậy, tôi đang phát điên lên với suy nghĩ rằng Chaise Anderson đang lén lún theo dõi tôi.
Tôi thở dài và nhìn lên cuốn nhật ký trước mắt mình. Tôi thậm chí là kẻ điên khùng với ý nghĩ rằng một ngày nào đó Hunter sẽ đọc cuốn nhật ký này.
Tôi chạm lên chiếc vòng cổ của anh. Anh ấy đã nói là anh yêu tôi. Nhưng tại sao anh ấy vẫn chưa quay về với tôi? Tại sao anh ấy thậm chí cũng không liên lạc với tôi? Liệu rằng vẫn còn có hy vọng gì cho tôi và Hunter?
Ngày hôm sau vẫn diễn ra như thường lệ. Những hành lang vẫn đầy nhưng tiếng rì rầm về tôi khi tôi đi tới tủ đồ của mình, những đứa con gái vẫn đưa ra những lời nhận xét ác ý để sỉ nhục tôi khi tôi đi qua chúng trong suốt giờ ăn trưa. Denise và tôi vẫn ngồi ở góc phía xa giống như một nhúm bị xã hội ruồng bỏ.
“Chaise không tới trường hôm nay.” Denise nói.
Tôi nhìn cô ấy khó hiểu rồi cười toe trêu chọc. “Được rồi… đấy là giới hạn của sự ám ảnh”
“Không, ngốc ạ!” Cô ấy cười khúc khích. “Mình phần nào thấy nhớ việc theo dõi cậu ta nhìn cậu. Nó thực sự thú vị.”
Tôi đảo tròn mắt. “Lần cuối cùng nhé Denise, cậu ta không bị thu hút bởi mình. Nếu như cậu ta như thế… nó có thể là cho những lý do đáng sợ.” Tôi gần như rùng mình với suy nghĩ về tên con trai, kẻ mà tôi nghi nghờ là đang đi theo mình mỗi tối khi tôi đi về nhà sau khi làm việc. Trông hắn ta có vẻ có cùng cân nặng và hình dáng với Chaise. Nếu đấy là Chaise… vậy thì tôi sẽ thực sự thấy sợ hãi với những ý định của cậu ta… đặc biệt là từ khi tôi tát vào mặt cậu và làm bầm dập cái tôi cá nhân của cậu.
Tối hôm đó, tôi lại đóng cửa hàng rất muộn. Tôi không thường xuyên thấy khó chịu với những người mua hàng vào những phút cuối. Điều đó là tốt cho công việc kinh doanh. Nhưng như thế là họ đã khiến cho việc đi bộ về nhà của tôi nguy hiểm hơn một chút. Những con đường về nhà tôi lúc 9 giờ tối vẫn còn đông người. Nói một cách khác, là an toàn. Tuy nhiên, sau 10 giờ, nó gần như là hoang vắng, với lưu ý rằng bạn thực tế nên cẩn thận với những người bước xung quanh bạn… đặc biệt là những người thường xuyên đi theo bạn, làm ra vẻ như đang giữ khoảng cách với bạn.
Tôi nhìn quanh con đường trước khi bắt đầu trở về nhà. Không có ai ở đây. Một hoặc hai chiếc xe ô tô băng ngang qua nhưng tôi không nhìn thấy tên con trai có mũ trùm đầu, kẻ đã ẩn nấp trong bóng tối mấy đêm trước.
Tôi bước qua hai khu nhà trong an toàn. Tuy nhiên, khi tôi rẽ ở góc đường, tôi nhìn thấy có hai ngưởi con trai đang tựa người vào cột đèn. Họ mặc những bộ quần áo tồi tàn và nhìn có vẻ như họ là người nghiện hút. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Không có cách nào để đi ngang qua họ và giả vờ là tôi không nhìn thấy họ. Đã quá muộn để băng qua đường và đi theo một lối khác hoặc quay trở lại. Nó sẽ thể hiện rõ ràng là tôi đang lẩn trách họ, và có điều gì đó nói với tôi rằng, thậm chí họ sẽ chú ý tới tôi nhiều hơn nếu tôi làm thế.
Họ đang đứng chặn lối đi trên vỉa hè. Tôi bình tĩnh bước tránh đường họ và bước qua họ, không gây ra một tiếng động, thậm chí là không thở, cầu nguyện rằng họ sẽ không để ý tới tôi.
Tôi kiểm soát bản thân bước xa được 2 hay là 3 bước khi tôi nghe thấy ai đó hỏi. “Một cô nàng xinh đẹp làm gì ở đây vào giờ này thế nhỉ?”
Tôi nghe thấy tiếng bước chân họ phía sau tôi. Tôi gia tăng tốc độ bước đi của mình, cố gắng giữ bình tĩnh, lặng lẽ với tới chai xịt hơi cay của mình.
“Này, bọn này đang nói với cô em đấy!” Tôi cảm thấy ai đó túm lấy cánh tay mình và kéo tôi lại.
“Làm ơn!” Tôi kiểm soát bản thân để nói. “Tôi chỉ bước ngang qua tôi. Tôi cần phải về nhà.”
Tôi nhìn vào khuôn mặt họ. Họ trông già hơn tôi và người họ đang bốc mùi lên.
“Thôi nào. Chắc chắn là cô em có thể rỗi rãi vài giờ để vui vẻ đấy.”
Tôi lắc đầu. “Xin lỗi, tôi phải đi.” Tôi giật mạnh cánh tay ra và cố gắng thoát khỏi chúng.
Nhưng gã kia ngay lập tức túm lấy tay tôi trở lại. “Không vội thế chứ!” Hắn nói. Cả hai bọn chúng chặn đường tôi và nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
“Ái chà! Một cô nàng ưa nhìn đây!” Một tên nói.
“Không phải là bọn này may mắn chứ hả?” Tên kia cười khoái chí một cách hiểm ác.
“Làm ơn! Tôi không muốn gặp rắc tối.” Tôi nói. “Tôi cần phải về nhà. Hãy để tôi đi.”
“Tại sao bọn này phải làm thế? Nhìn xem, cô em thật nóng bỏng… và cô độc.” Một tên nói, bước lại gần tôi và kéo tôi lại gần hắn.
Tôi phản kháng theo bản năng. Tôi giơ tay lên, nắm chặt chai xịt hơi cay, và bắt đầu xịt vào mặt hắn. Hắn thả tôi ra, tạo cho tôi khoảng thời gian để đẩy hắn ra xa, tìm ra khoảng trống nhỏ tôi cần để trốn thoát.
Tôi cầu Chúa rằng tôi có thể về nhà an toàn. Tôi cầu nguyện rằng họ không phải là những kẻ chạy nhanh. Trong từng giây cuộc đời mình, tôi ước rằng tôi có một thiên thần hộ mệnh, người sẽ bảo vệ tôi và cứu giúp tôi khỏi sự bất hạnh chắc chắn đang đổ xuống này.
“Con quỷ cái!” Tôi nghe thấy bọn chúng chửi rủa. “Mày sẽ phải trả giá cho điều này!”
Tôi nghe thấy tiếng bọn chúng đuổi chạy sau tôi. Thật không may, sải chân của chúng dài hơn tôi và chúng đã rút ngắn khoảng cách lại chỉ sau vài giây. Tôi cảm thấy kẻ nào đó túm lấy áo khoác mình, và rồi là tới cánh tay tôi.
“Giúp với!” Tôi gào to nhất có thể. Tôi chiến đầu để thoát ra khỏi chúng, nhưng chúng có hai tên mà tôi thì chỉ có một mình. Và chúng cao to, khỏe mạnh hơn tôi. Tôi vung tay lên theo mọi hướng, cố gắng xịt bình hơi cay vào chúng lần nữa, nhưng một tên nắm được tay tôi và bình xịt hơi. Vũ khí tự vệ duy nhất của tôi giờ chỉ còn là gào hét.
Tôi nhớ ra tên con trai đi theo tôi hàng đêm. Tôi không bao giờ nghĩ rằng có thế xảy ra điều này, nhưng không hiểu sao tôi đã ước hắn đi theo tôi tối nay. Ít ra thì… hắn có thể có những ý định tốt và hắn đã có thể giúp tôi. Hoặc những tên này sẽ không dám làm đau tôi nếu chúng thấy còn có ai khác ở quanh làm chứng cho những gì chúng làm hoặc là có thể tới trợ giúp tôi.
“Giúp với!” Tôi không từ bỏ việc la hét. Chúng kéo tôi lại gần chúng, quặt cánh tay tôi lại. Tôi ghì người lại và ngồi xổm xuống đường, gây ra chút khó khăn cho chúng trong việc lôi kéo tôi. Tôi sẽ cố gắng làm bất cứ gì chỉ để cho chúng không thể mang tôi đi tới nơi chúng có ý định kết liễu tôi.
Bỗng nhiên, tôi thấy một ánh sáng chói mắt và rồi tôi nghe thấy tiếng rít của lốp xe. Một chiếc xe dừng lại ngay gần chỗ tôi và bọn chúng.
“Cứu với!” Tôi gào lên một lần nữa.
Một trong những tên tấn công tôi bị kéo về phía sau bởi một lực mạnh mẽ và điều tiếp theo tôi nhìn thấy là thân hình của hắn ngã xuống mặt đất. Khi hắn cố gắng để đứng lên, tên còn lại thả tôi ra và tiến tới người tấn công bọn chúng.
Tôi được tự do. Đó là lúc tôi nhìn vào người tới giúp đỡ tôi. Anh ta quay lưng lại phía tôi, đầu anh ta ẩn dưới chiếc mũ trùm màu xám, nhưng tôi không thể nhìn lầm được. Tôi biết đấy là hắn ta, tên con trai đã đi theo tôi. Người mà tôi gọi là kẻ bám đuôi tôi. Lần này hắn lái chiếc xe Porche màu đen. Hắn ta đánh lại những kẻ tất công tôi hầu như dễ dàng.
Tôi quay người túm lấy túi của mình và bắt đầu bỏ chạy. Tôi nghe thấy một tiếng cào xước khô khốc. Tôi đứng lại và nhìn lại đằng sau mình và thấy một trong những tên kia giờ đang nằm gục dưới đất. Nhưng tên còn lại có một con dao trong tay hắn và hắn có ý định cào xước mui chiếc xe của người giải cứu tôi.
“Chó chết!” Tôi nghe thấy ai đó chửi thề. Đấy có thể là của người cứu nguy cho tôi khi anh ta nhìn thấy điều gã kia gây ra cho chiếc Porsche. Anh ta tiếp tục tiến tới tên tấn công tôi và tôi thấy hoảng sợ. Tôi làm điều duy nhất tôi nghĩ là khôn ngoan lúc ấy. Tôi bỏ chạy.
Tôi chạy không ngoái đầu lại. Tôi bỏ chạy mà không kiểm tra xem nếu tên con trai giúp đỡ tôi có thể vượt qua trận ẩu đả mà không bị tổn thương hay không. Tôi thậm chí không dừng lại đợi cậu ta kết thúc trận đánh để tôi có thể cảm ơn cậu ta. Tôi đã quá sợ hãi. Tôi không có thời gian để suy nghĩ thấu đáo. Tôi chỉ làm điều tôi nghĩ rằng sẽ cứu sống mình… hoặc là sự trong trắng của mình, hoặc là cả hai, phụ thuộc vào điều mà mấy kẻ điên rồ kia đã có kế hoạch dành cho tôi.
Chỉ tới khi tôi đã an toàn ở trong nhà mình tôi mới nhận ra bản thân không thật sự đang hít thở bình thường. Tôi khóa hai lần cánh cửa. Rồi tôi bật tất cả các bòng đèn lên và kiểm tra xem các cửa sổ cũng được khóa hay không. Khi tôi lén nhìn qua cửa sổ đằng trước, tôi thấy một chiếc Porsche màu đèn lướt qua. Nó đi chậm lại phía trước nhà tôi rồi sau đó nhanh chóng rời đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi biết là cậu ta đã vượt qua trận ẩu đả đó, còn sống và đủ khỏe mạnh để lái được xe như vậy.
Tôi nằm xuống trường kỷ và ôm lấy mình. Tôi thấy biết ơn vì Meredith vẫn không có ở nhà. Dì ấy sẽ hoảng loạn và tôi chắc chắn dì sẽ bắt tôi bỏ việc và đảm bảo tôi sẽ không bao giờ phải ở nhà một mình nữa.
Khi dòng nước mắt lắng đi, tôi nhớ lại những chuyện đã xảy ra một lần nữa. Tôi nhớ đêm đầu tiên tôi nhìn thấy chiếc xe ô tô đó. Tôi bước qua nó, và tôi biết rằng động cơ vẫn đang hoạt động và ai đó ở bên trong. Sau đó tôi bước đi trên những con phố, chiếc xe đã ở đó cho tới khi tôi an toàn về nhà. Rồi những ngày tiếp theo, người con trai với mũ trùm đầu đã đi theo tôi, giữ khoảng cách của anh ta, nhưng giờ thì… tôi không ngăn được suy nghĩ rằng cậu ta đang canh chừng cho tôi… đảm bảo rằng tôi sẽ trở về nhà được an toàn, biết rằng tôi sẽ phải đi bộ một mình trên những con phố.
Chaise.
Tôi gần như chắc chắn đó là cậu ta. Cùng chiều cao, cùng thân hình… cùng chiếc xe Porche màu đen cậu ta hay lái tới trường. Có phải là cậu ta đang thực sự canh chừng cho tôi? Có phải là cậu ta thực sự bị tôi thu hút cho dù là tôi đã chối bỏ cậu ta, cậu ta vẫn đảm bảo tôi sẽ được an toàn? Cậu ta đã bảo vệ tôi cho dù tôi đã làm rõ rằng tôi không muốn cậu ta, không cần cậu ta? Rằng tôi sẽ ổn với chính bản thân mình? Rằng tôi không cần ai đó bảo vệ tôi? Hoặc là tới để giải cứu tôi khi tôi đối mặt với nguy hiểm?
Những giọt nước mắt lăn xuống hai bên má. Bất cứ điều gì cậu ta đã làm với tôi… tôi nợ cậu ta mạng sống của mình. Và tôi sẽ luôn luôn biết ơn cậu ta vì đã ở đó… bảo vệ tôi… cậu ta đã cứu tôi… cậu ta mạo hiểm mạng sống của mình chỉ để đảm bảo cho tôi được an toàn.
Tôi thấy có lỗi về cách mà tôi đã đối xử với cậu ấy. Tôi không biết tại sao cậu ấy làm thế. Nhưng tôi sẽ luôn luôn biết ơn rằng cậu ta đã ở đó tối nay, rằng cậu ta đã ở đó mỗi tối để chăm lo cho tôi.
Tôi đã đánh giá thấp sự nguy hiểm xung quanh mình. Tôi đã nghĩ không còn có gì tồi tệ hơn nữa sẽ đến với mình sau đêm tôi mất bố mẹ. Tôi đã nghĩ tôi không cần đến người bảo vệ. Nhưng Chúa biết là tôi cần! Và cho dù tôi không biết điều đó, nhưng sau tất cả tôi nhận ra rằng mình thực sự có một Thiên thần Hộ mệnh. Và nhờ cậu ấy, tối nay tôi đã về nhà an toàn.
***
Ngày hôm sau ở trường học, tôi khá trầm lặng. Denise đã nói huyên thuyên về việc không thể ngủ ngon vào buổi tối vì có một số đảo lộn trong nhà cô ấy. Điều gì đó về việc bố cô ấy và người họ hàng đã thức khuya. Tôi không thực sự lắng nghe cô ấy nói. Tôi vẫn còn thấy hơi run rẩy về những gì xảy ra với tôi tối hôm trước. Tôi muốn kể cho cô ấy nghe, nhưng tôi không có can đảm để làm thế. Và tôi không muốn gây áp lực với cô ấy hoặc là làm cho cô ấy hoảng sợ. Tôi muốn nói với ai đó… ai đó sẽ hiểu về những gì mà tôi đã phải trải qua.
Tôi đã tìm kiếm Chaise cả ngày. Tôi thực sự hy vọng cậu ta ổn. Tôi hy vọng cậu ta khôngphải chịu một chút tổn thương nào.
Tôi đang ngồi dưới một gốc cây cùng với Denise. Tiết học cuối cùng của chúng tôi là văn học và giáo viên của chúng tôi yêu cầu chúng tôi viết một bài tiểu luận. Thầy ấy nghĩ là chúng tôi sẽ được truyền cảm hứng khi ở ngoài trời.
Tôi làm bài tiểu luận một cách nhanh chóng. Viết lách không khó khăn gì đối với tôi. Tôi tập luyện hàng ngày bằng việc viết cho Hunter. Tôi mang theo cuốn nhật ký bên mình tới trường hôm nay và tôi quyết đinh viết tiếp lên nó. Tôi kể với anh về những gì đã xảy ra tối hôm trước. Tôi kể với anh mọi điều, từ lúc những gã kia tấn công tôi và một cậu trai từ trường học đã tới giải cứu tôi như thế nào. Tôi biết Hunter sẽ muốn biết mọi chi tiết về sự việc này. Và cho dù nếu như anh ấy không đọc nó, tôi vẫn muốn nhớ về tất cả những gì đã xảy ra. Như thế sau này tôi có thể đọc lại chúng, và nhớ rằng trong suốt quãng thời gian tôi nghĩ là cuộc đời mình hoàn toàn bất hạnh, và rằng tôi là thỏi nam châm thu hút sự nguy hiểm… điều nhỏ nhoi tôi biết được là Chúa luôn luôn gửi một Thiên thần Hộ mệnh xuống cho tôi.
Tôi nghe thấy Denise ho bên cạnh mình. Cô ấy lấy khủy tay huých vào cánh tay tôi. Tôi quay sang cô ấy. Với cái đầu của mình, cô ấy ra hiệu cho tôi nhìn lên.
Tôi nhìn lên về phía bên phải mình và thấy tên con trai cao vượt lên phía trên tôi, đang nhìn xuống tôi. Tôi đóng ngay cuốn nhật ký lại và đẩy nó vào trong túi, rồi tôi đứng lên và đối diện với Chaise. Cậu ta vẫn đang mặc một chiếc áo khoác màu xám với mũ trùm đầu, giống như những gì cậu ta đã mặc tối hôm trước. Cậu ta nhìn xuống tôi một cách kỳ quặc với đôi mắt dò xét, như là cậu ta đang nghiên cứu vẻ mặt tôi, tìm kiếm trên khuôn mặt tôi những câu trả lời cho những câu hỏi cậu ta thậm chí chưa hỏi ra. Cuối cùng, biểu cảm của cậu ta dịu lại. “Cậu… cậu ổn chứ?” Cậu ta hỏi tôi với giọng nhẹ nhàng nhất có thể.
Ngay lập tức, cả hai chúng tôi đều biết là chúng tôi đang nói về cùng một chuyện, cùng một buổi tối. Tôi thấy đầu gối mình run rẩy và vẻ bề ngoài can đảm mà tôi tỏ ra cả ngày hôm nay bắt đầu vỡ vụn.
Tôi gật đầu, nước mắt lăn xuống hai bên má. Chaise tiến tới và lau chúng với những ngón tay của mình.
“Ổn rồi.” Cậu ta thì thầm. “Giờ cậu an toàn rồi.”
Tôi cố gắng cười bất chấp những giọt nước mắt của mình. Tôi vô cùng biết ơn cậu ấy đã giải cứu tôi… bảo vệ tôi. Và tôi biết tôi sẽ không bao giờ có thể trả ơn những gì cậu đã làm cho tôi, vì vậy thay vào đó, tôi cúi người tới trước và ôm cậu ta. Tôi vùi mặt mình áp vào bờ ngực cậu, tôi cảm thấy cậu ấy bao bọc mình bằng đôi cánh tay cậu ấy.
“Cảm ơn cậu.” Tôi nói trong nước mắt. “Cảm ơn cậu. Nếu cậu không ở đó… mình không biết là điều gì sẽ xảy đến với mình nữa. Cảm ơn cậu đã cứu mình.”
Phải mất một lúc cậu ấy mới trả lời. Cậu ấy hít một hơi thở sâu và thì thầm vào tai tôi. “Không… không có gì.” Cậu ấy nói giọng yếu ớt. “Mình chỉ thấy vui vì cậu không sao.”
Tôi gật đầu dựa vào ngực cậu. “Bởi vì cậu đã ở đó giải cứu cho mình, không có điều gì dã xảy đến với mình cả.” Tôi đẩy người ra khỏi cậu và nhìn chăm chú vào đôi mắt cậu.
Cậu ấy nhìn chằm chằm lại tôi và trông như là cậu đang đọc những suy nghĩ của tôi… cố gắng giải mã những từ mà tôi không thể nói thành lời. Rồi sau đó cậu ấy mỉm cười. “Mình đã nói với cậu, mình không phải là một anh chàng xấu tính nếu như cậu cho mình chỉ một cơ hội thôi.”
Tôi mỉm cười lại với cậu. “Cảm ơn cậu.”
“Thế có nghĩa là từ giở trở đi cậu sẽ đối xử tử tế hơn với mình chứ?” Cậu ấy hỏi, cười toe toét.
Tôi gửi cậu một tiếng cười ngắn. “Mình không hứa đâu. Nhưng mình chắc chắn sẽ cố gắng.”
Cậu ấy gật đầu. “Chà, có lẽ bây giờ như thế là đủ tốt với mình rồi.”
Tôi nhìn chăm chú vào khuôn mặt đẹp trai và nụ cười chân thành của cậu. Nếu trong những ngày trước đâu, cậu ấy nhìn ảm đạm, thì bây giờ, tính khôi hài đã quay lại trên mặt cậu. Có lẽ Denise đã đúng. Có lẽ cậu ấy thực sự có ý định tốt với tôi.
Tôi bước xa khỏi cậu và tôi nhận ra rằng gần nửa bọn trẻ xung quanh tôi đã dừng lại bất cứ việc gì chúng đang làm và theo dõi chúng tôi. Mặt tôi râm ran đỏ, khi tôi nhớ ra tôi đã ôm Chaise và cậu ta đã ôm lại tôi… trước mặt tất cả những người này.
Ôi trời ơi! Sẽ tồi tệ thế nào nếu danh tiếng của cậu ấy bị ảnh hưởng?! Giống như Denise người đã không có nhiều bạn bởi vì tôi, khi mà cô ấy giàu có và xinh đẹp như phần lớn những đứa gái khác ở trường học.
Tôi bước thêm vài bước ra xa và gật đầu với Chaise. “Mình sẽ gặp lại cậu sau.” Tôi nói.
Chaise nhướn một bên mày với tôi. “Gì thế? Mình đã nghĩ là chúng ta giờ tốt đẹp rồi chứ?”
Tôi gật đầu. “Là thế. Chúng ta đủ ổn đối với mình để không… làm phiền cậu thêm nữa.”
Cậu ấy lắc đầu. “Ồ không. Mình mới vừa mạo hiểm khuôn mặt đẹp trai của mình để giải cứu cậu, công chúa. Cậu ít nhất nợ mình một buổi hẹn cho lần này.”
Tôi mở to mắt không tin được. Một buổi hẹn? Cậu ta nghiêm túc đấy chứ?
Tôi lắc đầu. “Mình biết ơn cậu. Và mình thực sự nợ cậu suốt đời. Nhưng mình… không phải để bán, thậm chí là để trao đổi lấy mạng sống của mình.”
Cậu ta nhăn mặt một chút, rồi cậu ấy gật đầu một cách yếu ớt. “Liệu cậu ít nhất cân nhắc tới một buổi hẹn giữa bạn bè với nhau? Chỉ là đi ra ngoài. Không áp lực. Cậu thậm chí có thể mang theo bạn nếu cậu muốn.”
Tôi nhìn lên cậu ấy hoài nghi. Đầu tiên, cậu ấy giúp tôi có được công việc của mình. Sau đó cậu ta hôn trộm tôi. Rồi cậu ta theo dõi tôi và làm cho tôi sợ muốn chết. Và cuối cùng… giải cứu tôi khỏi một thảm kịch chắc chắn sẽ xảy ra và có khả năng là cái chết. Rồi bây giờ, cậu ta muốn hẹn hò với tôi.
“Cậu… cậu muốn gì ở mình chứ, Chaise?”
Cậu ta nhún vai và mỉm cười ngượng ngùng với tôi. “Cậu thực sự không có ý tưởng gì ư, Công chúa Rock?” Cậu ấy hỏi.
Tôi lắc đầu.
Thay vì trả lời, cậu ấy nói. “Được rồi. Bàn bè.” Rồi cậu ấy mỉm cười và thêm vào. “Giờ thì, mình có thể có số điện thoại của cậu chứ?”
“Để làm gì?”
Cậu ấy nhún vai. “Bạn bè thì gọi điện cho nhau, cậu biết đấy. Và cậu nói là mình có thể là bạn của cậu.”
Cậu ta khiến tôi bối rối. Một cách miễn cưỡng, tôi đưa cho cậu ấy số điện thoại cầm tay của mình. Cậu ấy rút ra điện thoại của mình và nhất nút. Sau vài giây, điện thoại của tôi kêu bíp. Chaise cười toe toét với tôi rồi cậu ấy quay người rời đi.
Tôi ngồi lại bên Denise. Cậu ấy nhìn tôi khó hiểu, và lũ trẻ quanh chúng tôi cũng thế. Một vài đứa con gái thậm chí còn trừng mắt lên với tôi, bao gồm cả Candy và Chelsea, đang ngồi ở băng ghế gần đấy.
“Được rồi, có muốn nói với mình đấy là gì thế không?” Denise hỏi. Tôi có thể thấy sự kích thích tràn trên mặt cô ấy.
“Đừng hy vọng quá lên nhé. Cậu đã nghe những gì mình nói rồi đó. Bọn mĩnh sẽ là bạn. Không gì hơn.”
“Được rồi. Nhưng tại sao? Tại sao trái tim lại thay đổi thế? Cậu đã nói là cậu không muốn làm bất cứ gì với cậu ta.”
Tôi gật đầu. “Mình đã. Nhưng đó là sau khi…” Tôi thở dài. Tôi đoán mình thực sự phải kể cho Denise nghe dù là chỉ một ít về tối hôm trước. “Được rồi… mình mắc nợ cậu ấy. Đêm hôm trước, kiểu như mình đã va phải những người lập dị. Cậu ấy… bỗng nhiên có mặt ở đó…” Có lẽ là đang theo dõi tôi, tôi thêm vào trong đầu mình. “Và cậu ấy kiểu như đã cứu mình khỏi… bị hành hung.”
Mắt cậu ấy mở to. “Allisson Harley! Nghiêm trọng đấy! Cậu biết rằng cậu sẽ đi bộ trên những con đường đó về nhà một mình mỗi ngày cho tới khi cậu thôi việc đúng không?”
Tôi thở dài. “Mình biết. Mình đã hy vọng chuyện đó chỉ xảy ra một lần.” Tôi không hy vọng, tôi đã liều mạng cầu xin Chúa rằng tối qua là nỗi kinh hoàng cuối cùng của đời tôi.
“Và cậu vẫn có mặt ở chỗ làm tối nay?”
Tôi gật đầu. “Mình cần công việc này, Denise.”
“Nhưng mà làm sao cậu có thể về nhà… an toàn!”
Tôi nhún vai và rồi nhấn tay mở điện thoại khi nhớ ra tin nhắn chưa đọc của Chaise,
Chaise: Đón cậu tối nay sau giờ làm việc… bạn . ;)
Sự nhẽ nhõm tràn qua người tôi. Tôi đoán tôi sẽ được an toàn thêm một tối nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook