Không Đôi Cánh Và Đẹp (Wingless and Beautiful)
-
Chương 10
Denise và tôi thức nói chuyện với nhau tới tận 3 giờ sáng. Lần đầu tiên, đến lượt bọn tôi mang bọn trẻ ở trường ra làm trò cười và thấy rằng bọn chúng đã giả tạo thế nào… bọn chúng đã cố gắng hết sức ra sao để ngụy trang cho những thứ chúng không có. Và trong khi chúng che dấu những khuyết điểm của mình, chúng sử dụng rất nhiều năng lượng để làm nổi bật lên những khiếm khuyết của tôi. Thỉnh thoảng nhìn vào cách người ta cố gắng hết sức để tìm kiếm những thiếu sót và sai lầm, bạn sẽ nghĩ rằng dường như phải có một giải thưởng lớn đi kèm với nó.
Chúng tôi phải thức dậy lúc 8 giờ vì Chaise đã nói với tôi cậu ấy sẽ tới đón tôi vào lúc 9 giờ. Denise không vui lắm vì điều này và cô ấy vẫn nằn nì tôi tham gia cùng cô ấy và anh chị em họ của cô, sử dụng thời gian nghỉ cuối tuần còn lại ở ngôi nhà bên hồ của họ.
Nhưng vẫn như thế, tôi sử dụng Chaise để từ chối.
Hunter đã không ăn sáng cùng chúng tôi và tôi thấy vui vì điều đó. Tôi không biết có chuyện gì đã xảy ra giữa hai chúng tôi tối hôm qua. Tôi diễn đi diễn lại cảnh ấy trong đầu mình, đấy là lý do vì sao mà tôi chỉ ngủ được hai tiếng đồng hồ thay vì lẽ ra phải là 5 tiếng.
Đã có một lúc, tôi đã khẳng định rằng anh ấy biết tôi là ai. Tôi tự hỏi tại sao anh ấy không đấy tôi ra hoặc là xua đuổi tôi. Thay vào đó, anh ấy nắm lấy cơ hội để chạm vào tôi. Tôi ước gì anh ấy đã chạm vào những vết sẹo của tôi lần nữa. Tôi đã từng yêu thích cảm giác khi anh ấy làm thế. Anh là người đầu tiên khiến cho tôi cảm thấy rằng những vết sẹo của tôi không là vấn đề gì cả, rằng cho dù có chúng, tôi vẫn xinh đẹp. Và tôi liều lĩnh mong muốn được biết liệu rằng anh ấy vẫn cảm thấy giống như thế.
Nhưng bây giờ… mỗi lần anh ấy nhìn vào tôi, anh ấy có vẻ thô lỗ, ghét bỏ, ghê tởm và giận dữ. Nó khiến cho tôi không thể không nghĩ rằng anh chỉ là thấy ngượng và xấu hổ vì ban đầu anh thậm chí đã yêu tôi.
Có lẽ khi bạn chẳng còn lại gì, bạn sẽ dễ dàng yêu ngay người đầu tiên mà bạn thấy cảm kích và có chút tình cảm với. Bạn sẽ lầm lẫn cảm giác đó là tình yêu… và rằng tình yêu đó thật phi thường. Vậy là bạn đeo đuổi, nuôi dưỡng nó… làm mọi thứ bạn có thể để nắm giữ nó. Nhưng ngay khi bạn có lại mọi thứ, bạn nhận ra rằng những cảm giác của bạn hay là con người kia chẳng có gì phi thường cả.
Nhưng cho dù tôi cảm thấy tồi tệ thế nào, cho dù trái tim tôi đã tan vỡ ra sao, hoặc là tôi muốn quay lại khu vườn đó cùng Hunter rất nhiều… tôi biết tôi sẽ không thể có lại điều đó theo bất cứ cách nào. Tôi vẫn biết ơn khoảng tôi gian chúng tôi đã có bên nhau, những khoảnh khắc chúng tôi đã chia sẻ bây giờ chỉ còn là những kỷ niệm. Những kỷ niệm tôi biết tôi sẽ giữ mãi cho tới hết phần đời còn lại.
Những giọt nước mắt lăn tròn xuống hai má tôi và tôi nhận ra cho dù thật là đau đớn, tôi vẫn thấy hạnh phúc rằng ít nhất, Hunter đã có lại thị lực. Anh ấy sẽ có thể làm những điều kỳ diệu với cuộc đời của mình. Anh ấy sẽ có thể nhìn thấy những điều tốt đẹp trên thế giới bằng chính đôi mắt của anh, cho dù nếu anh ấy lựa chọn nhìn những thứ ấy không phải cùng với tôi.
Chaise đã ở trước cửa nhà Denise đúng 9 giờ sáng.
“Sao cậu không vào nhà?” Tôi hỏi cậu ấy khi tôi leo vào trong xe của cậu. “ Cậu có thể gặp mẹ của Denise. Cô ấy thực sự rất tốt.”
Chaise lắc đầu. “Con chó bảo vệ có ký hiệu “Không được vào” viết đầy trên trán.” Cậu ấy nói giọng rất nghiêm túc.
Tôi không hiểu ý cậu ấy là gì cho tới khi tôi nhìn vào cậu, tôi thấy cậu ấu đang nhìn vào thứ gì đó trong nhà Denise. Tôi quay người và thấy Hunter lại đang đứng trên ban công phòng anh ấy. Anh chỉ mặc một chiếc quần ngủ màu xanh dương. Anh ấy có một chai nước giải khát trong tay và anh ấy nhìn vào chúng tôi với vẻ mặt buồn chán.
“Anh ta có bao giờ mặc áo không thế?”
Tôi muốn bật cười. Tôi không thấy Hunter mặc chiếc áo nào kể từ khi tôi tới đây vào tối qua, nhưng tôi tự hỏi nếu nó chỉ là để chọc tức tôi thì sao. Sau hết, tôi không ngăn được mình cắn môi trước mặt anh ấy khi tôi nhìn thấy anh ở trần. Thật là xấu hổ! Nếu mà tôi như thế trước mặt Chaise, cậu ấy sẽ như ở trên cung trăng. Nhưng với Hunter… chà, cái tôi của anh ấy có lẽ giờ chắc cũng ở tận cung trăng.
Nhà của Chaise cũng thật rộng lớn. Nó là căn biệt thự hai tầng và mỗi đồ nội thất trong nhà như là đang gào hét lên sự xa xỉ. Một bé gái chạy đến chỗ chúng tôi. Cô bé thật xinh xắn, với mái tóc nâu sẫm và đôi mắt xám xinh đẹp. Cô bé nhìn rất giống Chaise.
“Xin chào, chị là Alice. Tên em là gì?”
“Chastity ạ.” Cô bé trả lời miệng cười tươi.
“Em đã chơi piano được bao lâu rồi?” Tôi hỏi cô bé.
“Mới có vài tháng thôi ạ.” Cô bé trả lời. Cô nhóc nhìn chằm chằm vào tôi một cách tức cười, và rồi cô bé hỏi “Chị là bạn gái của anh Chaise à?”
Mắt tôi mở to và tôi không thể trả lời ngay lập tức.
Tôi nghe thấy tiếng Chaise tặc lưỡi phía sau chúng tôi. Cậu ấy đặt một cánh tay vòng qua vai tôi. “Anh đang trong quá trình biến việc đó thành sự thật, nhóc yêu ạ.”
“Chà, anh chưa cố gắng lắm, đúng không?”
Chaise cưởi to. “Chị ấy rất khó để có được.”
Cô bé cười ấn tượng với tôi. “Hừm… em thích chị ấy.”
Cô bé nắm lấy tay tôi và chúng tôi ngồi xuống trước cây đại dương cầm.
“Chị có hát không?” Cô bé hỏi.
Tôi nhún vai. “Chị sẽ cố.”
“Chị có thể đàn và hát cho em nghe được không?”
Chaise đứng phía trước chúng tôi. Cậu ấy cười toe toét với tôi, mỉm cười khích lệ.
“Mình biết bạn có thể chơi đàn. Nhưng mình vẫn chưa được nghe cậu hát bao giờ.” Cậu ấy nói với tôi.
“Đi nào, hát cho bọn em nghe đi, Alice.” Chastity nài nỉ.
Tôi thở dài và nhướng một bên mày lên với Chaise. Cậu ấy tiếp tục mỉm cười với tôi.
Tôi đặt tay lên những phím đàn và bắt đầu chơi. Và sau đó tôi hát bài hát tôi đã không hát trong một thời gian dài.
“Dùng cả cuộc đời bạn để chờ đợi…”
Một bài hát mang lại cho tôi rất nhiều kỷ niệm. Là bài hát mà nhắc lại cho tôi người con trai đầu tiên tôi từng yêu… người con trai tôi biết mình vẫn còn yêu. Là người con trai - người đã thay thế những cơn ác mộng của tôi bằng những ký ức đẹp đẽ để chúng không còn có thể rượt đuổi tôi trong giấc ngủ. Người con trai đã nhìn thấy tôi khi anh ấy không thể nhìn thấy gì… và nhìn xuyên thẳng qua người tôi khi mà anh ấy có lại thị lực.
Khi tôi chơi xong, tôi thậm chí không biết là một giọt nước mắt đã lăn xuống má mình cho tới khi Chaise tiến tới phía trước và gạt nó đi bằng ngón tay cái của cậu.
“Mình xin lỗi.” Tôi thì thầm, lau má mình bằng những ngón tay của tôi.
Chastity im lặng quan sát tôi. Rồi cô nhóc thở ra và nói, “Chị hát như một thiên thần ấy.”
Câu nói ấy khiến cho tôi muốn bật khóc lần nữa. Đấy là điều mà Hunter cũng nói với tôi khi lần đầu anh ấy nghe thấy tôi hát. Tôi nhìn lên Chaise và khuôn mặt cậu ấy nhìn nghiêm nghị, như thể bài hát cũng nói ra tâm hồn cậu.
“Chị có thể dạy em bài đó không?” Chastity hỏi.
Tôi mỉm cười với cô bé và cúi người tới trước véo nhẹ vào mũi cô nhóc. “Chắc chắn rồi. Nó dễ thôi mà.” Tôi nói với cô bé. “Em biết những hợp âm chứ, đúng không?”
Cô bé gật đầu.
“Em bắt đầu với hợp âm C, và rồi hợp âm F thay cho C.” Tôi nói.
Chaise quan sát tôi dạy cho em cậu ấy. Cô bé học nhanh và cô nhóc trước đó dã biết tất cả những hợp âm vì thế chỉ sau 2 giờ, cô nhóc có thể tự mình chơi được bài hát đó.
Tới giữa trưa, Chaise thông báo rằng bữa trưa đã sẵn sàng. Sau đấy, Chastity và tôi lại chơi piano. Co bé đã biết bản nhạc nên lần này, tôi chỉ chơi những bài hát ngẫu hứng và cả ba chúng tôi hát cùng nhau.
Đã một giờ chiều và Chastity nói rằng cô bé sẽ ngủ trưa. Cô bé hôn tôi vào má và bắt tôi phải hứa là sẽ quay lại nhà họ lần nữa.
“Con bé thích cậu.” Chaise nói với tôi.
“Mình đã đợi nó hỏi mình về vết sẹo của mình.” Tôi nói có phần mệt mỏi.
“Con bé sẽ không làm thế.” Cậu ấy nói. “Mình đã kể với con bé về nó.”
Tôi nhìn chằm chằm vào Chaise. “Cậu... đã nói gì?”
“Rằng cậu xinh đẹp. Cậu bị những vết sẹo đó khi cậu còn trẻ và mẹ cậu đã chiến đấu để cho cậu được sống. Mặc dù với vết bỏng trên da cậu, cậu mạnh mẽ và cậu lựa chọn sống tiếp. Thay vào việc giận dữ với cả thế giới, cậu lựa chọn vui vẻ và mỉm cười. Thay vì bị gục ngã, cậu lựa chọn đứng lên. Và đấy là một đặc điểm rất đáng khâm phục.”
Tôi mỉm cười với cậu ấy và tiến tới nắm chặt tay cậu. “Cảm ơn cậu.”
Cậu ấy lật bàn tay lên và đan những ngón tay của chúng tôi vào nhau. Cậu nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay của chúng tôi một lúc. “Bàn tay của chúng mình hoàn toàn khớp lại với nhau.” Cậu ấy nói lặng lẽ.
Tôi siết tay cậu ấy lần nữa và rồi nhẹ nhàng rút tay mình ra. Cậu ấy hít sâu vào. “Bài hát ấy...” Cậu mở lời. “Có phải là bài hát cậu dành cho anh ta?”
Câu hỏi ấy khiến tôi mất một lúc mới trả lời được. Tôi gật đầu. Tôi biết rằng tôi đã làm tổn thương Chaise hết lần này tới lần khác. Nhưng tôi không thể nói dối cậu ấy. Tôi không thể đưa cho cậu ấy những hy vọng sai lầm. Cậu ấy biết là tôi yêu quí cậu như một người bạn. Tôi sẽ không nói điều gì khác trừ khi... có một hy vọng thực sự cho chúng tôi. Nhưng ngay bây giờ.... tôi thậm chí không thể hy vọng có thể đẩy Hunter ra khỏi tâm trí của mình.
“Mình đã từng hát bài hát đó rất nhiều cho anh ấy nghe.” Tôi nói, “Mình đã đã chơi bài đó một lần bằng piano và mỗi ngày bằng ghita.”
“Có chuyện gì xảy ra với anh ta thế?”
Tôi nhún vai. “Anh ấy ra đi... và rồi mình đoán là anh ấy chỉ tiếp tục bước tiếp.”
Chaise thở dài. “Cậu có bước tiếp không?”
Tôi từ từ lắc đầu. “Mình chỉ đang cố gắng vượt qua sự thật là anh ấy có thể sẽ không bao giờ nhìn mình theo cái cách anh ấy đã từng trước đây, khi chúng mình còn ở bên nhau. Trước hết mình cần chấp nhận rằng không còn hy vọng nào cho chúng mình nữa. Và có lẽ chỉ tới lúc ấy mình mới có thể cố gắng bước tiếp được.”
“Mình sẽ ở đó, Alice.” Cậu ấy nói nhẹ nhàng. “Khi thời điểm đó đến... mình sẽ ở đó bên cạnh cậu.”
“Mình biết.” Tôi nói buồn rầu. “Mình biết mình chắc là đã làm tổn thương cậu...khiến cậu phải lẽo đẽo đi theo mình như thế này. Nhưng mình muốn có tình bạn của cậu. Mình cần nó. Giờ đây mình yêu mến cậu như là một người bạn thân thiết.”
Cậu ấy gật đầu. “Nếu như mình có bị tổn thương… thì đừng trách bản thân cậu. Đấy là sự lựa chọn của mình. Mình biết mình đang làm gì. Mình chỉ là… phải nắm lấy một cơ hội.” Cậu ấy nói nhè nhàng, vươn tay ra tới trước và đẩy một lọn tóc ra khỏi mặt tôi. “Mình ước gì mình biết anh ta là ai.”
Tôi nhướn một bên mày lên. “Và cậu dự định sẽ làm gì?”
“Đấm vào mặt hắn ta để hắn ta có thể thấy hắn đã làm tổn thương cậu nhiều như thế nào.” Cậu ấy trả lời và tôi đã nghĩ trái tim tôi tan vỡ ra nhiều hơn nữa vì cậu ấy.
Tôi thở dài. “Tại sao cậu lại quá tốt như thế?” Tôi hỏi cậu ấy, nước mắt lại dâng đầy trong mắt.
Cậu ấy chìa tay tới trước và lau đi những giọt nước mắt của tôi bằng hai ngón tay cái của cậu. “Này, đừng khóc.” Cậu ấy nói, mỉm cười. “Mình cần phải trở nên tốt đẹp hơn mà. Mình là Thiên thần hộ mệnh của cậu, nhớ không nào?”
Tôi cười khúc khích một cách buồn bã. “Mình mãi mãi nợ cậu mạng sống của mình.”
Cậu ấy nhìn chăm chú vào tôi một lúc và tôi nhìn thấy một cảm xúc nào đó lướt qua khuôn mặt cậu. Cậu ấy mở miệng ra để nói gì đó nhưng rồi điện thoại của cậu ấy reo lên.
Cậu ấy lôi nó ra khỏi túi quần và trả lời.
“Được rồi!” Cậu nói với người ở đầu bên kia. “Bọn mình đang chuẩn bị xuất phát đây.” Rồi cậu ấy cúp máy.
Tôi nhìn chằm chằm vào cậu và nhướng một bên mày lên.
“Denise.” Cậu nói. “Đi nào. Bọn mình sẽ bắt cóc cậu.”
Tôi mở to mắt. “Gì cơ?”
Chaise đứng lên và kéo tôi đứng lên theo. “Mình đã hứa với Denise là chúng ta sẽ tới với cô ấy ở ngôi nhà bên hồ vào cuối tuần.”
“Cái gì? Chaise, không!” Tôi phản đối. “Mình đã nói với cô ấy là mình không thể tới vì cậu.”
“Và vừa nãy cô ấy gọi cho mình và bắt mình phải thề là sẽ đến cùng với cậu. Hoặc là cô ấy sẽ tự treo cô chính mình. Và cũng nhiều như mình muốn nhìn thấy chuyện ấy xảy ra, mình không muốn cái chết của cô ấy giày vò lương tâm mình. Thế là mình đồng ý.”
“Chaise!” Tôi rên rỉ. “Mình không muốn tới đó! Những người họ hàng của cô ấy không phải là người trong thị trấn này.”
“Vậy thì sao? Họ là… con người thôi. Không phải người ngoài hành tinh khác. Họ đến từ bên ngoài thị trấn, chứ đâu có phải đến từ ngoài hành tinh khác.”
“Nhưng có lẽ họ sẽ thấy mình như… cậu biết đó.”
Chaise nhướn một bên mày lên. “Vậy thì họ sẽ gặp vấn đề với mình.” Cậu ấy nói. “Đừng lo lắng. Mình sẽ ở đó với cậu. Nào hãy giúp Denise đi nào, đồng ý chứ? Cậu ấy nghe có vẻ như thật sự cần có chúng ta ở đó.”
“Chaise, mình không sẵn sàng cho điều này.” Tôi nói. “Mình không sẵn sàng để… trải qua kỳ cuối tuần đi xa và tiệc tùng và gặp gỡ những người mới.”
Cậu ấy nhướng một bên mày lên. “Bé cưng à, cậu đã trải qua hơn một năm ở trường trung học. Khi nào thì cậu sẽ sẵn sàng đây?” Cậu ấy hỏi. “Mình sẽ ở đó. Cậu có tin là mình sẽ không để cho bất cứ việc gì xảy ra với cậu ở dưới sự quan sát của mình chứ?”
Tôi thở dài. Tôi đoán là cậu ấy đúng. Tôi không nên quá để ý tới những người họ hàng của Denise. Tôi có thể sẽ chẳng bao giờ gặp lại họ sau cuối tuần này. Và tôi thực sự nên bắt đầu gom góp lòng can đảm của mình để mạo hiểm với những điều mới mẻ… gặp gỡ những con người mới. Ít nhất thì, những người anh chị em họ của Denise không sống trong thị trấn này khi cái chết của người bố dượng “hoang tưởng” và người mẹ “tự sát” của tôi là những gì mà tất cả mọi người bàn tán.
Chúng tôi tạt qua nhà tôi để tôi có thể mang theo quần áo cho kỳ nghỉ cuối tuần. Meredith đang ở nhà. Dì ấy hoàn toàn hài lòng rằng cuối cùng thì tôi cũng mở lòng mình ra và có thể tìm thấy những người bạn tôi có thể thực sự tin tưởng và đi ra ngoài cùng.
Khi chúng tôi tới nhà Denise, cô ấy đã sẵn sàng và đang đứng chờ chúng tôi ở khu vườn phía trước nhà. Cô ấy gần như là đã nguyền rủa Chaise vì đã đến muộn. Cô ấy leo lên chiếc SUV màu đen và tôi có thể thấy ở đó có người đi cùng cô ấy. Sau đó, một chiếc Cadillac Escalade màu trắng đẹp đẽ đi ra từ gara và tới phía trước chúng tôi. Ngay khi chiếc Escalade chuyển bánh, Denise lái đằng sau nó, ra hiệu cho Chaise bắt đầu nổ máy và đi theo.
“Chúng ta sẽ lái xe trong bao lâu?” Tôi hỏi Chaise.
“Không chắc nữa. Nhưng chắc là phải hơn một tiếng rưỡi.”
Tôi ngáp, mắt tôi ngay sau đó thấy nặng trĩu. Sự thiếu ngủ đêm hôm qua đã chộp được tôi.
“Buồn ngủ à?” Cậu ấy hỏi.
Tôi gật đầu.
“Vậy thì hãy thư giãn đi và nhắm mắt lại. Mình sẽ đánh thức cậu khi chúng ta tới đó.”
Tôi tựa vào chiếc ghế hành khách của Chaise và ngay lập tức ngủ thiếp đi. Tôi đã thở hổn hển khi Chaise tát nhẹ vào má tôi hơn một giờ sau. Tôi ngồi dậy trên ghế, sẵn sàng che chắn khuôn mặt mình khỏi cú đánh mà tôi đã nghĩ là sắp giáng xuống.
Nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Ánh nắng tỏa trên da tôi và tôi có thể mỉm cười với hương thơm tươi mát của trái đất.
Chaise đã nhìn vào tôi với vẻ lo lắng trên mặt cậu. Tôi nhận ra rằng mình lại có một trong những cơn ác mộng đó. Hiện giờ chúng ít khi đến. Nhưng khi chúng quay lại, chúng không còn tạo ra cảm giác như là những giấc mơ hay là những cơn ác mộng chút nào. Chúng chỉ là những ký ức còn tươi mới lặp đi lặp lại trong đầu tôi.
Tôi thở dài nhẹ nhõm khi nhận ra rằng mình được an toàn. Tôi nhìn vào gương mặt đẹp trai của Chaise và tôi biết sẽ không có gì làm tổn thương tôi ở nơi này. Sau tất cả, Thiên thần hộ mệnh của tôi đang ngồi đây ngay bên cạnh tôi.
“Mình xin lỗi. Chúng ta đã tới nơi rồi à?”
Chaise gật đầu. Rồi cậu ấy hỏi, “Cậu ổn chứ? Nhìn như thể cậu có vài cơn ác mộng vậy.”
Tôi lắc đầu. “Mình ổn.”
Chaise mở cửa và bước ra khỏi xe. Tôi cũng bước ra và cầm lấy túi của mình từ ghế sau. Chúng tôi bước tới chỗ Denise. Cậu ấy đang ở cùng hai cậu con trai và hai người con gái, họ đang nhìn vào chúng tôi vẻ tò mò. Những cô gái đó lén nhìn vào Chaise và tôi không thể đổ lỗi cho họ. Chaise hoàn toàn ưa nhìn.
Hai người con trai là Ben và Ross. Những cô gái tự giới thiệu họ là April và Mica. Trong khi họ bị thu hút bởi Chaise, họ rõ dàng cười vào tôi. Mica thậm chí không che dấu sự thật rằng cô ấy thấy tò mò về những vết sẹo của tôi khi có một cơn gió thổi từ hướng dối diện tới, làm cho mái tóc của tôi bay khỏi khuôn mặt, để lộ ra mảng da khủng khiếp mà tôi che dấu dưới mái tóc vàng dày của mình.
Cửa chiếc Escalade mở ra và người lái xe bước xuống. Trái tim tôi lỡ mất một nhịp khi tôi nhìn thấy dáng người quen thuộc bước ra khỏi xe, mặc một chiếc quần jean, áo sơ mi đen và một chiếc kính mát đen tuyền bóng loáng. Tôi nghe thấy Chaise lặng lẽ rên rỉ. Tôi cũng không bỏ lỡ những cái hít vào khó khăn đến từ Mica và April.
Tôi nhìn chằm chằm vào họ một cách tò mò. Anh em họ mà, đúng chứ?
Mica bắt được cái nhìn của tôi vào cô ta và nhận ra họ thật là lộ liễu trong cách họ nhìn hau háu vào Hunter như thế. Lúc Denise sẵn sàng dẫn tất cả mọi người vào trong ngôi nhà đồ sộ, cô ta trợn mắt lên với tôi. Tôi chỉ biết lắc đầu và nhìn đi chỗ khác.
Tuyệt thật! Cuộc đào tẩu cuối tuần này đang dần trở nên thật ngoạn mục.
Ngôi nhà là sự kết hợp tuyệt với giữa gỗ và kính. Những trần nhà cao vút và những bức tường làm bằng kính quay mặt vào khung cảnh đẹp tuyệt của bờ hồ, khiến cho toàn bộ ngôi nhà gần như là có thể nhìn thấy được từ bất cứ ai ở bên bờ đối diện.
“Sao anh không hướng dẫn một vòng nhỉ, Hunter?” Denise hỏi.
Hunter chỉ nhướn một bên mày lên với cô ấy. “Đi mà làm gì thì làm.” Anh ấy nói và rồi bỏ chúng tôi lại để biến đi qua mấy cánh cửa bằng kính.
Denise đảo tròn hai mắt. “Anh ấy thậm chí chả quan tâm.”
“Dù sao thì tại sao anh ta phải tới đây chứ?” Ben hỏi. Hiển nhiên là anh ta cũng không yêu mến gì Hunter.
“Bởi vì bố nghĩ là phải có ai đó lớn tuổi hơn chúng ta chịu trách nhiệm ở đây. Và bên cạnh đó… ngôi nhà này không phải là của chúng ta. Thực ra nó là của Hunter.”
“Chẳng phải thế là quá trẻ để sở hữu một ngôi nhà hay sao?” Ross hỏi.
“Anh ấy 18 tuổi rồi.” Denise trả lời. “Sau ca mổ của anh, anh ấy giành được quyền kiểm soát những quỹ ủy thác và tài sản thừa kế từ mẹ anh ấy. Một phần của tài sản thừa kế ấy là anh ấy sẽ có nơi ở của riêng mình. Anh ấy chọn ngôi nhà này. Nó thuộc quyền sở hữu của anh ấy mấy tháng nay rồi, và đúng, hiển nhiên anh ấy sẽ tới đây. Và khi các cậu tới chơi, mẹ đã nghĩ là thật là ý hay để ngôi nhà này có vài khách đến thăm.
Chaise đảo tròn mắt và tôi huých cậu ấy bằng cùi chỏ của mình.
Denise dẫn chúng tôi đi tới cầu thang bằng kính đi lên tầng hai của ngôi nhà. Nó có năm phòng ngủ rộng rãi. Denise thông báo việc phân chia phòng. Phòng ngủ chính dĩ nhiên sẽ được Hunter sử dụng. Theo như lời của Denise, cô ấy đã biết hết toàn bộ ngôi nhà này từ những lần tới thăm trước đây của cô ấy, nhưng từ đó tới giờ, chỉ có Hunter được phép ở trong phòng ngủ của chủ nhân. Denise và tôi sẽ cùng nhau chia sẻ căn phòng đối diện phòng Hunter. Hai người con gái sẽ ở cùng phòng trong khi hai tên con trai kia ở một phòng khác. Chaise nhận căn phòng ở sát cầu thang gác. Phòng của Chaise gần như là trống rỗng chỉ có một cái ghế ngủ xôfa đặt ở trong góc.
“Hunter có kế hoạch biến căn phòng này thành phòng giải trí. Nhưng mình hy vọng cậu sẽ thấy cái ghế nệm lớn này cũng ổn cả.” Denise nói với Chaise vẻ xin lỗi.
“Mình sẽ ổn thôi.” Chaise nháy mắt với cô ấy.
Denise và tôi quay lại phòng chúng tôi để tắm rửa và thay sang quần áo đi bơi.
“Denise, cậu có họ hàng thế nào với họ thế?” Tôi hỏi.
“Họ là con cái của anh em ruột của mẹ mình. Ben, Ross và April là anh chị em ruột. Mica là con một. Cậu phải thứ lỗi cho cô ta thôi. Cô ta 17 tuổi và hoàn toàn là một đứa hư hỏng khi bọn mình trưởng thành.”
“Vậy là Hunter…”
“Không có quan hệ gì với họ cả. Nhưng họ gặp anh ấy rất nhiều khi chúng mình cũng nhau lớn lên.” Cô ấy nói.
Điều đó lý giải tại sao họ lại chảy nước dãi lên anh ấy. Không có quan hệ máu mủ. Tôi gần như đã sợ rằng có gì đó không ổn với người nhà của Denise.
Người dịch: June
“Cậu nghĩ sao về ngôi nhà?” Denise hỏi tôi.
“Nó là một giấc mơ.” Tôi thì thầm.
“Hunter có sự ưu đãi chắc chắn dành cho những hồ nước, mình đoán thế. Mình không biết tại sao. Anh ấy quá ám ảnh về việc có được ngôi nhà bên hồ trước khi anh ấy quay về đây.”
Tôi biết tại sao Hunter lại thích những hồ nước. Trong hơn một năm kể từ khi anh ấy mất đi người mẹ và thị giác, khu vườn bên cạnh hồ nước đó là những gì khiến anh ấy cảm thấy an toàn nhất. Đấy đã là nơi ẩn náu của anh ấy… một nơi anh tìm ra thiên đường của riêng mình.
“Có một căn nhà gỗ nhỏ ở phía bên kia hồ. Nó là một phần của cơ ngơi này.” Denise nói, cắt ngang những suy nghĩ của tôi. “Nó chỉ có một phòng ngủ và một lò sưởi. Nước ở phía bên đó thích hợp cho việc bơi lội hơn nhiều. Lát nữa bọn mình sẽ tới đó.”
Tôi ló ra khỏi phòng tắm với một chiếc quần short màu tím và thân trên của bộ áo tắm màu vàng kín đáo. Bộ đồ bơi tôi có này là quà của Meredith hơn một năm trước, nhưng tôi chưa bao giờ mặc chúng. Tôi không có nhu cầu đi bơi, thậm chí tôi không thể bơi cho dù khi ấy cần để cứu lấy mạng mình đi chẳng nữa.
Denise gửi tới tôi một nụ cười tán thành. “Thấy không? Đấy là một trong những lý do vì sao Chaise phát điên lên vì cậu!”
“Denise!” Tôi rên rỉ với cô ấy.
“Như mình vẫn nói. Cậu xinh đẹp. Và thân hình của cậu… thật ấn tượng!” Được rồi, theo một cách nào đó, đấy không phải là một lời nói dối. Tôi không thường xuyên phô ra quá nhiều da dẻ nhưng tôi có một thân hình mảnh mai và vòng eo thon gọn. Tôi không luyện tập nhiều nhưng kể từ khi tôi cẩn thận trong việc tiêu xài, tôi đi bộ rất nhiều, việc đó cũng có những cái lợi của chính nó.
Tôi cầm theo một cái túi nhỏ và sắp vào đó một bộ quần áo để có thể thay đổi. Những người khác đã sẵn sàng ở hiên nhà, tất cả đều đã mặc đồ bơi của họ. Chaise nhìn chằm chằm vào tôi khi tôi bước về phía cậu ấy, tôi thực sự thấy thật ngượng ngùng.
“Thôi đi!” Tôi huých cậu ta.
Cậu ấy cười to và đẩy một lọn tóc ra khỏi mặt tôi.
“Cậu chưa bào giờ ngừng khiến mình nín thở, Công chúa Rock.” Cậu ấy nói.
“Và cậu chưa bao giờ ngừng khiến mình thấy có lỗi vì điều ấy, Chaise.” Tôi nói một cách công bằng.
Cậu ấy mỉm cười với tôi nhưng nụ cười đó không thực sự đến được đôi mắt cậu. “Có lẽ một ngày nào đó, bé cưng à.”
Tôi thở dài. “Chaise… cậu có thể đừng… gọi mình như thế?”
“Bé cưng á?” Cậu ấy hỏi, đôi mắt cậu lấp lánh một cách vui thích.
Tôi gật đầu. “Nó khiến cho người khác hiểu nhầm về mối quan hệ của chúng ta.”
“Mình không quan tâm tới người khác nghĩ gì. Mình không thể nghe được suy nghĩ của họ, cậu thấy đấy.” Cậu ấy cười toe toét một cách thích thú.
Tôi thở dài. “Nhưng mình quan tâm. Vì nó khiến cho họ thậm chí còn ghét mình hơn nữa.”
Cậu ấy nhướn một bên mày lên. “Tại sao?”
Tôi nhún vai. “Người ta dường như không thể tin được là mình lại có được một anh chàng như cậu.”
“Họ tốt hơn hết là nên tin như thế. Bởi vì cậu có mình. Thật là không may, điều ấy lại không diễn ra theo cả hai chiều.”
“Bọn họ không thể làm tổn thương hay là xúc phạm đến cậu. Thật là không may, điều ấy lại không diễn ra theo cả hai chiều.”
Chaise rên rỉ. “Được rồi. Mình sẽ dừng lại.”
Tôi cười tươi với cậu ấy. “Đi nào, Denise đang mất kiên nhẫn rồi.”
Chúng tôi đi tới bến tàu.
“Chúng ta ở đây làm gì?” Chaise hỏi khi chúng tôi bắt kịp Denise. Bên cạnh cô ấy chỉ có mỗi mình Mica.
“Bọn mình sẽ đi bơi ở chỗ một ngôi nhà bên hồ khác. Nước ở đó tốt hơn cho việc bơi lội. Hunter đã đưa Ross, Ben và April đi trước rồi. Xuồng máy chỉ có thể chở bốn người một lúc. Bọn mình sẽ đợi ở đây cho tới khi có một người quay lại và đón chúng ta sang phía bên kia.”
Nửa tiếng sau, tất cả bọn tôi đều đã ở trong căn nhà nhỏ ở giữa hồ. Ngôi nhà này tuy nhỏ bé nhưng rất ấm cúng. Nó chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách lớn với một lò sưởi và quầy bếp bằng kim loại. Những cửa kính mở lên vào trong một hàng hiên rộng lớn với một chiếc bàn ngoài trời và những chiếc ghế ngồi thư giãn. Mép cầu tàu cách xa khoảng 30m tính từ phía ngôi nhà.
Denise nói đúng. Nước ở đây có vẻ như sạch sẽ và sâu hơn. Những người họ hàng của Denise không lãng phí thời gian đã nhảy ngay xuống nước. Denise và Chaise cũng vui vẻ tham gia. Tôi ngồi ở mép cầu tàu và quan sát họ.
“Tới đây nào, Alice! Nhảy xuống đi!” Chaise thúc giục.
Tôi lắc đầu. “Mình thấy ổn ở đây. Các cậu cứ vui vẻ đi.” Chà, sự thực là, nước nhìn có vẻ rất sâu và tôi biết tôi sẽ không thử vận may để đứng được trong đó trước khi bị chết chìm. Thậm chí là chẳng có điểm nào để mà bám víu vào.
Tôi nhìn chăm chú lên bầu trời. Có vẻ như là hơi tối một cách bất thường vào thời gian này trong ngày. Những đám mây có vẻ dày mà tối hơn. Tôi đoán rằng tối nay sẽ có mưa. Tôi hy vọng những người khác cũng nhận ra điều đó, bởi vì chiếc xuồng không thể chở tất cả chúng tôi trong cùng một chuyến.
Tôi nghe thấy tiếng nhạc từ đằng xa. Tôi nhìn về phía bên phải mình và thấy Hunter đang ngồi trong một những ghế tựa ở góc trong cũng phía đối diện của chiếc bàn, mặc độc chiếc quần đùi đi biển. Anh ấy lại đang đeo chiếc kính mát của mình khiến cho tôi sẽ không biết được nếu như anh ấy đang nhìn vào tôi hay là quan sát những đứa trẻ khác bơi lội. Anh ấy chỉ biểu lộ như thể bọn tôi không tồn tại.
Tôi quay lại với những người kia. Tôi thực sự thấy buồn vì sự thật là… anh ấy cũng thể hiện như thể tôi chẳng hề tồn tại. Kể từ lúc anh ấy quay về, anh ấy không hề tỏ ra có biết tới sự tồn tại của tôi. Anh ấy không chỉ khiến cho tôi cảm thấy như anh ấy không biết tôi, anh còn khiến cho tôi cảm thấy rằng anh ấy chả thèm cho điều ấy một cơ hội.
Sau một lúc, mọi người ra khỏi nước và tới bên chiếc bàn. Bọn tôi ăn đồ ăn nhanh mà Denise đã mang theo. Tôi chỉ lắng nghe một nửa cuộc trò chuyện. Chaise có vẻ như cảm thấy thoải mái với những người mới. Những cô gái đã hoàn toàn bị cậu ấy quyến rũ và tôi chẳng hề thấy phiền vì họ. Nếu như họ không cho tôi ấn tượng họ là những đứa trẻ hư hỏng, thì tôi sẽ thấy thích việc Chaise bị lôi cuốn bởi một người trong bọn họ. Họ đẹp lộng lẫy và có vẻ như thiết tha có được sự chú ý của cậu ấy. Nhưng tôi yêu quí Chaise như một người bạn. Tôi sẽ muốn một ai đó tốt hơn dành cho cậu.
Hunter vẫn ở chỗ của anh ấy ở góc trong cùng chỗ đối diện với chiếc bàn, đang chơi cây đàn ghita của anh, không để ý tới sự tồn tại của chúng tôi.
Khi Chaise đang nói chuyện với cả nhóm, tôi đi vòng quanh và bị thu hút bởi khung cảnh phía trước mặt. Tôi nhớ lại chiếc hồ mà tôi đã chia sẻ cùng Hunter. Tôi thở dài khi nhìn vào mặt nước phía trước mình. Nếu như Hunter và tôi vẫn còn bên nhau, nơi này sẽ là một giấc mơ đối với tôi. Nó hoàn toàn tuyệt đẹp. Ngôi nhà bên hồ nhỏ bé này cách xa khu nhà chính gần một dặm. Nó có vẻ như cô lập, giống như nó đang ở trong thế giới riêng của chính nó. Giống như thể nếu có một cặp đôi sở hữu ngôi nhà và tận hưởng khoảng thời gian tách biệt và riêng tư cùng nhau, ngôi nhà nhỏ này phù hợp để họ rời bỏ phần còn lại của thế giới lại phía sau.
Tôi đã quá chìm đắm vào những suy nghĩ của mình nên không nhận ra có ai đó đang đứng đằng sau mình. Tôi không có thời gian để nghĩ ngợi, thậm chí là quay người lại. Tôi cảm thấy đôi bàn tay ở trên lưng mình và rồi một lực đẩy mạnh khiến cho tôi mất thằng bằng và làm tôi ngã ra ngoài và rơi xuống nước.
Nỗi hoảng sợ kẹp chặt lấy tôi. Tôi biết rằng một khi toàn bộ cơ thể và sức nặng của mình chìm trong nước, tôi sẽ không thể tự mình ngoi lên được. Tôi chỉ hy vọng là có ai đó nhanh chóng nhận ra rằng tôi sẽ không sớm ngoi lên để thở được.
Nước thật lạnh và tối, tôi không thể nhìn thấy gì cho dù đã mở to hai mắt. Tôi vẫy hai cánh tay và đôi chân xung quanh mình và vùng vẫy người để trồi lên mặt nước bằng chính khả năng của mình, nhưng tôi chỉ càng chìm xuống sâu hơn, sâu hơn nữa.
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy đôi cánh tay mạnh mẽ vòng quanh eo mình, kéo tôi lên an toàn lên phía trên mặt nước. Tôi vòng cánh tay xung quanh người đang giữ lấy mình, đủ thấy biết ơn rằng mình đã không phải vùng vẫy quá nhiều hoặc quá lâu. Có ai đó đã nhảy xuống nước vào giây tôi bị ngã khỏi cầu tàu. Tôi biết đó chỉ có thể là Chaise. Cậu ấy là người ở gần tôi nhất, trừ cái người đã đẩy vào tôi.
Khi chúng tôi nổi lên mặt nước, tôi nhìn lên và nhận ra rằng lần này không phải Chaise là người đã cứu tôi. Hunter đang nhìn xuống tôi, đôi cánh tay anh ấy bao bọc chặt chẽ vòng quanh cái eo nhỏ nhắn của tôi.
“Em ổn chứ?” Anh ấy hỏi.
Giọng anh ấy dịu dàng thân thiết, tôi muốn bật khóc. Anh ấy nghe như anh ấy đã từng trước khi anh ấy rời đi. Dịu dàng. Quan tâm. Tôi không thể tìm thấy giọng mình, nên tôi gật đầu.
“Anh giữ được em rồi.” Anh ấy thì thầm thật dịu dàng.
“Anh có được em rồi.” Anh ấy thì thầm thật dịu dàng tới mức chỉ có hai chúng tôi nghe được điều đó. Anh ấy bơi về phía cầu thang đi lên. Anh nhẹ nhàng dìu tôi cho tới khi tôi có thể nắm lấy những thanh vịn vững chắc. Anh từ từ dẫn tôi để tôi có thể tự đẩy mình bước lên những cầu thang. Chaise và Denise đã đứng ở phía trên, chờ đợi tôi trong lo lắng. Chaise kéo tôi lên trên cầu tàu và Denise quấn một chiếc khăn tắm xunh quanh tôi. Hunter đi ngay đằng sau tôi.
Tôi hít vào mấy hơi thở để lấy lại bình tĩnh và nhận ra rằng mình đã sợ hãi tới mức nào. Chaise đặt một cánh tay vòng quanh vai tôi và nhẹ nhàng xiết lại. “Cậu ổn chứ?” Cậu ấy hỏi và tôi cố gắng gật đầu.
Hunter bước qua chúng tôi với vẻ giận dữ trên khuôn mặt. Anh ấy đi thẳng tới chỗ Mica và chỉ một ngón tay và cô ta.
“Lần tới khi cô đẩy ai đó xuống làn nước sâu, hãy đảm bảo rằng họ biết bơi nghe chưa!” Anh ấy nói giọng oang oang và giận dữ.
Mica nhìn chết lặng đi. Những người họ hàng còn lại của Denise cũng im bặt và họ thực sự sợ hãi Hunter.
“Cậu không biết bơi à?” Denise thì thầm với tôi.
Tôi không trả lời.
“Cố làm việc gì giống như thế một lần nữa xem, tôi sẽ đá cô ra khỏi nhà tôi!” Hunter nói giọng hăm dọa, ngay cả tôi cũng thấy sợ.
Hunter quay người lại và nhìn vào tôi. Đôi mắt tôi đã ngập tràn nước. Những cảm xúc lẫn lộn chạy hoang dã trong lồng ngực tôi. Tôi vẫn có thể cảm thấy nỗi sợ hãi và hoảng hốt mà tôi đã cảm thấy khi tôi ngã xuống nước. Và tôi thấy hạnh phúc và tan vỡ về sự thật là Hunter đã cứu tôi… và anh ấy nói với tôi thật dịu dàng, sự lo lắng trên gương mặt của anh ấy khi anh ấy nói anh đã giữ được tôi rất chân thật. Vào một lúc ngắn ngủi, tôi nhớ lại người con trai mà anh ấy đã từng là, người con trai đã từng yêu tôi.
“Làm thế nào mà anh biết được là cô ấy không biết bơi?” Chaise hỏi Hunter với giọng lạnh lẽo và thận trọng.
Hunter nhìn chằm chằm vào chúng tôi thêm một lúc. Trái tim tôi đập dữ dội trong lồng ngực khi tôi chờ đợi câu trả lời của anh ấy. Tôi chợ đợi bất kỳ dấu hiệu nào rằng anh nhớ ra bất cứ điều gì tôi đã nói với anh ấy trong suốt quãng thời gian chúng tôi bên nhau.
Anh ấy quay người khỏi chúng tôi và trả lời với giọng điềm tĩnh, “Nếu như cô ấy biết, thế thì cô ấy sẽ phải tham gia cùng tất cả các cậu dưới nước, chẳng phải sao?” Giọng của anh ấy đều đều, không có cảm xúc gì và câu trả lời của anh ấy chẳng có gì ngoài lô-gic. Nếu như tôi có thể rên lên vì thất vọng, chắc là tôi đã làm thế rồi.
Hunter bước đi bỏ chúng tôi lại và biến mất vào trong ngôi nhà. Khi tôi bắt gặp đôi mắt của Mica, cô ấy tránh nhìn vào tôi. Denise bước đến chỗ cô ta.
“Cô đã nghĩ cái gì thế hả?” Cô ấy giận dữ hỏi cô ta. “Mấy người có vấn đề với Alice hả?”
Những cô gái nhìn xuống chân của họ, không thể trả lời.
“Alice là bạn thân nhất của tôi! Cô ấy chẳng làm gì mấy người cả. Giờ thì hãy xin lỗi đi!” Denise nghe như cô ấy đang nói với đám trẻ con mười tuổi đầu ấy.
Aprril và Mica tiến tới chỗ tôi. Có nước trong mắt của Mica khi cô ấy nói. “Alice, tôi xin lỗi. Tôi chỉ định đùa chút thôi. Tôi không biết là cô không thể bơi. Tôi không bao giờ có ý định làm cô đau.”
Họ đã không thích tôi. Nếu như cần phải phỏng đoán, tôi nghĩ là họ chỉ ghen tỵ vì họ đã nghĩ là tôi cùng với Chaise và họ thấy cậu ấy thật quyến rũ. Tôi biết là họ không có ý muốn làm tôi chết đuối. Tôi chính xác là không tới đây với dòng chữ “Tôi không biết bơi.” ở trên trán.
Tôi chỉ gật đầu với Mica và April. Cả hai bọn họ mỉm cười rầu rĩ với tôi và rồi quay người đi vào trong nhà. Tất cả chúng tôi đều im lặng sau đó.
Chaise cũng im lặng một cách bất thường. Tôi nhìn cậu ấy tò mò. Cậu ấy có vẻ như thực sự thấy buồn bực rằng tôi gần như gặp nguy hiểm ngay dưới mũi cậu ấy.
“Mình ổn mà.” Tôi nới với cậu, mỉm cười để làm cậu thấy yên lòng hơn.
Cậu ấy lại chìm sâu vào suy nghĩ của riêng mình và nhìn chằm chằm vào tôi. Cậu ấy mỉm cười dịu dàng với tôi. “Mình mừng là cậu ổn cả.”
April và Mica không muốn ở thêm phút nào trong ngôi nhà nữa. Tôi đoán là do họ thấy sợ Hunter. Ross tình nguyện chở họ trong chuyến thuyền đầu tiên và sẽ quay lại đón những người còn lại.
“Cậu có thấy phiền không nếu mình đi cùng với họ?” Chaise hỏi.
“Tại sao chứ?”
“Mình… để quên điện thoại ở trên xe. Mình cần phải gọi về cho mẹ. Bà ấy chắc là sẽ thấy lo lắng.” Cậu ấy trả lời.
Tôi nghĩ lý do của cậu ấy thật yếu ớt nhưng tôi không thực sự ở trong tâm trạng để tranh luận ngay lúc này. Nên thay vì thế tôi gật đầu.
Trời bắt đầu tối và chúng tôi có thể nghe thấy những tiếng sấm rền nho nhỏ. Tôi đã phỏng đoán đúng, trời sẽ mưa sớm thôi và chúng tôi vẫn cần đi hai chuyến tàu để tất cả chúng tôi có thể trở về khu nhà chính.
“Cậu sẽ bị lạnh đấy.” Denise nói với tôi. “Hãy đi thay bộ đồ của cậu trong phòng tắm trong lúc chúng mình chờ đợi Ross quay trở lại.”
Tôi gật đầu và cầm lấy túi xách của mình. Khi tôi đi vào trong phòng tắm, tôi thoáng thấy Hunter đang ngồi một mình ngoài chiếc bàn, chẳng tỏ ra cố gắng để tán gẫu với Denise và Ben. Anh ấy đã mặc vào một chiếc quần short sạch sẽ và một chiếc sơ mi màu trắng.
Tôi tắm nhanh để gột rửa hết nước hồ khỏi da mình. Rồi tôi lau khô người và thay một bộ quần áo mặc bên trong mới lấy ra từ túi sách. Tôi mặc một chiếc quần lửng và chiếc áo sơ mi màu tím dài tay. Chuyến tàu quay trở về sẽ bị lạnh. Tôi không nghe thấy tiếng Denise gõ cửa hay là gọi tôi nên tôi cho là Ross vẫn chưa quay trở lại. Tôi lấy máy sấy tóc để sấy khô tóc mình.
Khi tôi ra khỏi phòng tắm, cả căn nhà chìm trong yên lặng và phòng khách thì vắng tanh.
“Denise!” Tôi gọi.
Không có tiếng trả lời. Tôi đi ra cửa trước và thấy là chiếc thuyền không có ở đó.
“Denise!” Tôi gọi lần nữa.
Vẫn không có tiếng trả lời.
Tôi đi tới chỗ chiếc bàn. Tôi thấy Hunter đứng ở cuối cầu tàu, đang nhìn về phía chân trời, chìm đắm trong những suy nghĩ của anh ấy. Trời đã có mưa phùn nhưng anh ấy nhìn có vẻ như không có ý định sẽ quay vào trong nhà. Tôi lo lắng tiến tới phía anh.
“Denise đâu rồi ạ?” Tôi hỏi.
“Họ rời đi rồi.” Anh ấy trả lời.
“Mà không có em ư?”
Anh ấy quay người lại đối mặt với tôi. “ Có vẻ như là Mica bị hoảng loạn, cô ta phải thở vào một cái túi giấy. Denise phải vội vàng tới đó để kiểm soát tình huống. Anh đoán là họ không chọn anh vì anh sẽ gây ra kinh sợ.”
“Vậy là Denise bỏ lại em ở đây một mình ư?” Tôi hỏi, cố gắng để không hoảng hốt.
Anh ấy nhướn một bên này lên và nhìn vào tôi như thể tôi là kẻ mất trý. “Không hẳn.” Anh ấy trả lời. Gương mặt anh ấy chuyển qua nghiêm trọng và ranh mãnh cùng một lúc. Rồi anh ấy thêm vào, “Cô ấy bỏ lại em ở đây một mình… với anh.”
Trái tim tôi đập được ba nhịp dồn dập trước khi nó rơi tõm xuống tật ngón chân tôi. Tôi nín một hơi thở dài nhất trên đời. Và khi tôi thấy được nụ cười nhếch mép trên mặt Hunter, tôi chắc chắn là mặt mình đã đỏ bừng lên.
Chúng tôi phải thức dậy lúc 8 giờ vì Chaise đã nói với tôi cậu ấy sẽ tới đón tôi vào lúc 9 giờ. Denise không vui lắm vì điều này và cô ấy vẫn nằn nì tôi tham gia cùng cô ấy và anh chị em họ của cô, sử dụng thời gian nghỉ cuối tuần còn lại ở ngôi nhà bên hồ của họ.
Nhưng vẫn như thế, tôi sử dụng Chaise để từ chối.
Hunter đã không ăn sáng cùng chúng tôi và tôi thấy vui vì điều đó. Tôi không biết có chuyện gì đã xảy ra giữa hai chúng tôi tối hôm qua. Tôi diễn đi diễn lại cảnh ấy trong đầu mình, đấy là lý do vì sao mà tôi chỉ ngủ được hai tiếng đồng hồ thay vì lẽ ra phải là 5 tiếng.
Đã có một lúc, tôi đã khẳng định rằng anh ấy biết tôi là ai. Tôi tự hỏi tại sao anh ấy không đấy tôi ra hoặc là xua đuổi tôi. Thay vào đó, anh ấy nắm lấy cơ hội để chạm vào tôi. Tôi ước gì anh ấy đã chạm vào những vết sẹo của tôi lần nữa. Tôi đã từng yêu thích cảm giác khi anh ấy làm thế. Anh là người đầu tiên khiến cho tôi cảm thấy rằng những vết sẹo của tôi không là vấn đề gì cả, rằng cho dù có chúng, tôi vẫn xinh đẹp. Và tôi liều lĩnh mong muốn được biết liệu rằng anh ấy vẫn cảm thấy giống như thế.
Nhưng bây giờ… mỗi lần anh ấy nhìn vào tôi, anh ấy có vẻ thô lỗ, ghét bỏ, ghê tởm và giận dữ. Nó khiến cho tôi không thể không nghĩ rằng anh chỉ là thấy ngượng và xấu hổ vì ban đầu anh thậm chí đã yêu tôi.
Có lẽ khi bạn chẳng còn lại gì, bạn sẽ dễ dàng yêu ngay người đầu tiên mà bạn thấy cảm kích và có chút tình cảm với. Bạn sẽ lầm lẫn cảm giác đó là tình yêu… và rằng tình yêu đó thật phi thường. Vậy là bạn đeo đuổi, nuôi dưỡng nó… làm mọi thứ bạn có thể để nắm giữ nó. Nhưng ngay khi bạn có lại mọi thứ, bạn nhận ra rằng những cảm giác của bạn hay là con người kia chẳng có gì phi thường cả.
Nhưng cho dù tôi cảm thấy tồi tệ thế nào, cho dù trái tim tôi đã tan vỡ ra sao, hoặc là tôi muốn quay lại khu vườn đó cùng Hunter rất nhiều… tôi biết tôi sẽ không thể có lại điều đó theo bất cứ cách nào. Tôi vẫn biết ơn khoảng tôi gian chúng tôi đã có bên nhau, những khoảnh khắc chúng tôi đã chia sẻ bây giờ chỉ còn là những kỷ niệm. Những kỷ niệm tôi biết tôi sẽ giữ mãi cho tới hết phần đời còn lại.
Những giọt nước mắt lăn tròn xuống hai má tôi và tôi nhận ra cho dù thật là đau đớn, tôi vẫn thấy hạnh phúc rằng ít nhất, Hunter đã có lại thị lực. Anh ấy sẽ có thể làm những điều kỳ diệu với cuộc đời của mình. Anh ấy sẽ có thể nhìn thấy những điều tốt đẹp trên thế giới bằng chính đôi mắt của anh, cho dù nếu anh ấy lựa chọn nhìn những thứ ấy không phải cùng với tôi.
Chaise đã ở trước cửa nhà Denise đúng 9 giờ sáng.
“Sao cậu không vào nhà?” Tôi hỏi cậu ấy khi tôi leo vào trong xe của cậu. “ Cậu có thể gặp mẹ của Denise. Cô ấy thực sự rất tốt.”
Chaise lắc đầu. “Con chó bảo vệ có ký hiệu “Không được vào” viết đầy trên trán.” Cậu ấy nói giọng rất nghiêm túc.
Tôi không hiểu ý cậu ấy là gì cho tới khi tôi nhìn vào cậu, tôi thấy cậu ấu đang nhìn vào thứ gì đó trong nhà Denise. Tôi quay người và thấy Hunter lại đang đứng trên ban công phòng anh ấy. Anh chỉ mặc một chiếc quần ngủ màu xanh dương. Anh ấy có một chai nước giải khát trong tay và anh ấy nhìn vào chúng tôi với vẻ mặt buồn chán.
“Anh ta có bao giờ mặc áo không thế?”
Tôi muốn bật cười. Tôi không thấy Hunter mặc chiếc áo nào kể từ khi tôi tới đây vào tối qua, nhưng tôi tự hỏi nếu nó chỉ là để chọc tức tôi thì sao. Sau hết, tôi không ngăn được mình cắn môi trước mặt anh ấy khi tôi nhìn thấy anh ở trần. Thật là xấu hổ! Nếu mà tôi như thế trước mặt Chaise, cậu ấy sẽ như ở trên cung trăng. Nhưng với Hunter… chà, cái tôi của anh ấy có lẽ giờ chắc cũng ở tận cung trăng.
Nhà của Chaise cũng thật rộng lớn. Nó là căn biệt thự hai tầng và mỗi đồ nội thất trong nhà như là đang gào hét lên sự xa xỉ. Một bé gái chạy đến chỗ chúng tôi. Cô bé thật xinh xắn, với mái tóc nâu sẫm và đôi mắt xám xinh đẹp. Cô bé nhìn rất giống Chaise.
“Xin chào, chị là Alice. Tên em là gì?”
“Chastity ạ.” Cô bé trả lời miệng cười tươi.
“Em đã chơi piano được bao lâu rồi?” Tôi hỏi cô bé.
“Mới có vài tháng thôi ạ.” Cô bé trả lời. Cô nhóc nhìn chằm chằm vào tôi một cách tức cười, và rồi cô bé hỏi “Chị là bạn gái của anh Chaise à?”
Mắt tôi mở to và tôi không thể trả lời ngay lập tức.
Tôi nghe thấy tiếng Chaise tặc lưỡi phía sau chúng tôi. Cậu ấy đặt một cánh tay vòng qua vai tôi. “Anh đang trong quá trình biến việc đó thành sự thật, nhóc yêu ạ.”
“Chà, anh chưa cố gắng lắm, đúng không?”
Chaise cưởi to. “Chị ấy rất khó để có được.”
Cô bé cười ấn tượng với tôi. “Hừm… em thích chị ấy.”
Cô bé nắm lấy tay tôi và chúng tôi ngồi xuống trước cây đại dương cầm.
“Chị có hát không?” Cô bé hỏi.
Tôi nhún vai. “Chị sẽ cố.”
“Chị có thể đàn và hát cho em nghe được không?”
Chaise đứng phía trước chúng tôi. Cậu ấy cười toe toét với tôi, mỉm cười khích lệ.
“Mình biết bạn có thể chơi đàn. Nhưng mình vẫn chưa được nghe cậu hát bao giờ.” Cậu ấy nói với tôi.
“Đi nào, hát cho bọn em nghe đi, Alice.” Chastity nài nỉ.
Tôi thở dài và nhướng một bên mày lên với Chaise. Cậu ấy tiếp tục mỉm cười với tôi.
Tôi đặt tay lên những phím đàn và bắt đầu chơi. Và sau đó tôi hát bài hát tôi đã không hát trong một thời gian dài.
“Dùng cả cuộc đời bạn để chờ đợi…”
Một bài hát mang lại cho tôi rất nhiều kỷ niệm. Là bài hát mà nhắc lại cho tôi người con trai đầu tiên tôi từng yêu… người con trai tôi biết mình vẫn còn yêu. Là người con trai - người đã thay thế những cơn ác mộng của tôi bằng những ký ức đẹp đẽ để chúng không còn có thể rượt đuổi tôi trong giấc ngủ. Người con trai đã nhìn thấy tôi khi anh ấy không thể nhìn thấy gì… và nhìn xuyên thẳng qua người tôi khi mà anh ấy có lại thị lực.
Khi tôi chơi xong, tôi thậm chí không biết là một giọt nước mắt đã lăn xuống má mình cho tới khi Chaise tiến tới phía trước và gạt nó đi bằng ngón tay cái của cậu.
“Mình xin lỗi.” Tôi thì thầm, lau má mình bằng những ngón tay của tôi.
Chastity im lặng quan sát tôi. Rồi cô nhóc thở ra và nói, “Chị hát như một thiên thần ấy.”
Câu nói ấy khiến cho tôi muốn bật khóc lần nữa. Đấy là điều mà Hunter cũng nói với tôi khi lần đầu anh ấy nghe thấy tôi hát. Tôi nhìn lên Chaise và khuôn mặt cậu ấy nhìn nghiêm nghị, như thể bài hát cũng nói ra tâm hồn cậu.
“Chị có thể dạy em bài đó không?” Chastity hỏi.
Tôi mỉm cười với cô bé và cúi người tới trước véo nhẹ vào mũi cô nhóc. “Chắc chắn rồi. Nó dễ thôi mà.” Tôi nói với cô bé. “Em biết những hợp âm chứ, đúng không?”
Cô bé gật đầu.
“Em bắt đầu với hợp âm C, và rồi hợp âm F thay cho C.” Tôi nói.
Chaise quan sát tôi dạy cho em cậu ấy. Cô bé học nhanh và cô nhóc trước đó dã biết tất cả những hợp âm vì thế chỉ sau 2 giờ, cô nhóc có thể tự mình chơi được bài hát đó.
Tới giữa trưa, Chaise thông báo rằng bữa trưa đã sẵn sàng. Sau đấy, Chastity và tôi lại chơi piano. Co bé đã biết bản nhạc nên lần này, tôi chỉ chơi những bài hát ngẫu hứng và cả ba chúng tôi hát cùng nhau.
Đã một giờ chiều và Chastity nói rằng cô bé sẽ ngủ trưa. Cô bé hôn tôi vào má và bắt tôi phải hứa là sẽ quay lại nhà họ lần nữa.
“Con bé thích cậu.” Chaise nói với tôi.
“Mình đã đợi nó hỏi mình về vết sẹo của mình.” Tôi nói có phần mệt mỏi.
“Con bé sẽ không làm thế.” Cậu ấy nói. “Mình đã kể với con bé về nó.”
Tôi nhìn chằm chằm vào Chaise. “Cậu... đã nói gì?”
“Rằng cậu xinh đẹp. Cậu bị những vết sẹo đó khi cậu còn trẻ và mẹ cậu đã chiến đấu để cho cậu được sống. Mặc dù với vết bỏng trên da cậu, cậu mạnh mẽ và cậu lựa chọn sống tiếp. Thay vào việc giận dữ với cả thế giới, cậu lựa chọn vui vẻ và mỉm cười. Thay vì bị gục ngã, cậu lựa chọn đứng lên. Và đấy là một đặc điểm rất đáng khâm phục.”
Tôi mỉm cười với cậu ấy và tiến tới nắm chặt tay cậu. “Cảm ơn cậu.”
Cậu ấy lật bàn tay lên và đan những ngón tay của chúng tôi vào nhau. Cậu nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay của chúng tôi một lúc. “Bàn tay của chúng mình hoàn toàn khớp lại với nhau.” Cậu ấy nói lặng lẽ.
Tôi siết tay cậu ấy lần nữa và rồi nhẹ nhàng rút tay mình ra. Cậu ấy hít sâu vào. “Bài hát ấy...” Cậu mở lời. “Có phải là bài hát cậu dành cho anh ta?”
Câu hỏi ấy khiến tôi mất một lúc mới trả lời được. Tôi gật đầu. Tôi biết rằng tôi đã làm tổn thương Chaise hết lần này tới lần khác. Nhưng tôi không thể nói dối cậu ấy. Tôi không thể đưa cho cậu ấy những hy vọng sai lầm. Cậu ấy biết là tôi yêu quí cậu như một người bạn. Tôi sẽ không nói điều gì khác trừ khi... có một hy vọng thực sự cho chúng tôi. Nhưng ngay bây giờ.... tôi thậm chí không thể hy vọng có thể đẩy Hunter ra khỏi tâm trí của mình.
“Mình đã từng hát bài hát đó rất nhiều cho anh ấy nghe.” Tôi nói, “Mình đã đã chơi bài đó một lần bằng piano và mỗi ngày bằng ghita.”
“Có chuyện gì xảy ra với anh ta thế?”
Tôi nhún vai. “Anh ấy ra đi... và rồi mình đoán là anh ấy chỉ tiếp tục bước tiếp.”
Chaise thở dài. “Cậu có bước tiếp không?”
Tôi từ từ lắc đầu. “Mình chỉ đang cố gắng vượt qua sự thật là anh ấy có thể sẽ không bao giờ nhìn mình theo cái cách anh ấy đã từng trước đây, khi chúng mình còn ở bên nhau. Trước hết mình cần chấp nhận rằng không còn hy vọng nào cho chúng mình nữa. Và có lẽ chỉ tới lúc ấy mình mới có thể cố gắng bước tiếp được.”
“Mình sẽ ở đó, Alice.” Cậu ấy nói nhẹ nhàng. “Khi thời điểm đó đến... mình sẽ ở đó bên cạnh cậu.”
“Mình biết.” Tôi nói buồn rầu. “Mình biết mình chắc là đã làm tổn thương cậu...khiến cậu phải lẽo đẽo đi theo mình như thế này. Nhưng mình muốn có tình bạn của cậu. Mình cần nó. Giờ đây mình yêu mến cậu như là một người bạn thân thiết.”
Cậu ấy gật đầu. “Nếu như mình có bị tổn thương… thì đừng trách bản thân cậu. Đấy là sự lựa chọn của mình. Mình biết mình đang làm gì. Mình chỉ là… phải nắm lấy một cơ hội.” Cậu ấy nói nhè nhàng, vươn tay ra tới trước và đẩy một lọn tóc ra khỏi mặt tôi. “Mình ước gì mình biết anh ta là ai.”
Tôi nhướn một bên mày lên. “Và cậu dự định sẽ làm gì?”
“Đấm vào mặt hắn ta để hắn ta có thể thấy hắn đã làm tổn thương cậu nhiều như thế nào.” Cậu ấy trả lời và tôi đã nghĩ trái tim tôi tan vỡ ra nhiều hơn nữa vì cậu ấy.
Tôi thở dài. “Tại sao cậu lại quá tốt như thế?” Tôi hỏi cậu ấy, nước mắt lại dâng đầy trong mắt.
Cậu ấy chìa tay tới trước và lau đi những giọt nước mắt của tôi bằng hai ngón tay cái của cậu. “Này, đừng khóc.” Cậu ấy nói, mỉm cười. “Mình cần phải trở nên tốt đẹp hơn mà. Mình là Thiên thần hộ mệnh của cậu, nhớ không nào?”
Tôi cười khúc khích một cách buồn bã. “Mình mãi mãi nợ cậu mạng sống của mình.”
Cậu ấy nhìn chăm chú vào tôi một lúc và tôi nhìn thấy một cảm xúc nào đó lướt qua khuôn mặt cậu. Cậu ấy mở miệng ra để nói gì đó nhưng rồi điện thoại của cậu ấy reo lên.
Cậu ấy lôi nó ra khỏi túi quần và trả lời.
“Được rồi!” Cậu nói với người ở đầu bên kia. “Bọn mình đang chuẩn bị xuất phát đây.” Rồi cậu ấy cúp máy.
Tôi nhìn chằm chằm vào cậu và nhướng một bên mày lên.
“Denise.” Cậu nói. “Đi nào. Bọn mình sẽ bắt cóc cậu.”
Tôi mở to mắt. “Gì cơ?”
Chaise đứng lên và kéo tôi đứng lên theo. “Mình đã hứa với Denise là chúng ta sẽ tới với cô ấy ở ngôi nhà bên hồ vào cuối tuần.”
“Cái gì? Chaise, không!” Tôi phản đối. “Mình đã nói với cô ấy là mình không thể tới vì cậu.”
“Và vừa nãy cô ấy gọi cho mình và bắt mình phải thề là sẽ đến cùng với cậu. Hoặc là cô ấy sẽ tự treo cô chính mình. Và cũng nhiều như mình muốn nhìn thấy chuyện ấy xảy ra, mình không muốn cái chết của cô ấy giày vò lương tâm mình. Thế là mình đồng ý.”
“Chaise!” Tôi rên rỉ. “Mình không muốn tới đó! Những người họ hàng của cô ấy không phải là người trong thị trấn này.”
“Vậy thì sao? Họ là… con người thôi. Không phải người ngoài hành tinh khác. Họ đến từ bên ngoài thị trấn, chứ đâu có phải đến từ ngoài hành tinh khác.”
“Nhưng có lẽ họ sẽ thấy mình như… cậu biết đó.”
Chaise nhướn một bên mày lên. “Vậy thì họ sẽ gặp vấn đề với mình.” Cậu ấy nói. “Đừng lo lắng. Mình sẽ ở đó với cậu. Nào hãy giúp Denise đi nào, đồng ý chứ? Cậu ấy nghe có vẻ như thật sự cần có chúng ta ở đó.”
“Chaise, mình không sẵn sàng cho điều này.” Tôi nói. “Mình không sẵn sàng để… trải qua kỳ cuối tuần đi xa và tiệc tùng và gặp gỡ những người mới.”
Cậu ấy nhướng một bên mày lên. “Bé cưng à, cậu đã trải qua hơn một năm ở trường trung học. Khi nào thì cậu sẽ sẵn sàng đây?” Cậu ấy hỏi. “Mình sẽ ở đó. Cậu có tin là mình sẽ không để cho bất cứ việc gì xảy ra với cậu ở dưới sự quan sát của mình chứ?”
Tôi thở dài. Tôi đoán là cậu ấy đúng. Tôi không nên quá để ý tới những người họ hàng của Denise. Tôi có thể sẽ chẳng bao giờ gặp lại họ sau cuối tuần này. Và tôi thực sự nên bắt đầu gom góp lòng can đảm của mình để mạo hiểm với những điều mới mẻ… gặp gỡ những con người mới. Ít nhất thì, những người anh chị em họ của Denise không sống trong thị trấn này khi cái chết của người bố dượng “hoang tưởng” và người mẹ “tự sát” của tôi là những gì mà tất cả mọi người bàn tán.
Chúng tôi tạt qua nhà tôi để tôi có thể mang theo quần áo cho kỳ nghỉ cuối tuần. Meredith đang ở nhà. Dì ấy hoàn toàn hài lòng rằng cuối cùng thì tôi cũng mở lòng mình ra và có thể tìm thấy những người bạn tôi có thể thực sự tin tưởng và đi ra ngoài cùng.
Khi chúng tôi tới nhà Denise, cô ấy đã sẵn sàng và đang đứng chờ chúng tôi ở khu vườn phía trước nhà. Cô ấy gần như là đã nguyền rủa Chaise vì đã đến muộn. Cô ấy leo lên chiếc SUV màu đen và tôi có thể thấy ở đó có người đi cùng cô ấy. Sau đó, một chiếc Cadillac Escalade màu trắng đẹp đẽ đi ra từ gara và tới phía trước chúng tôi. Ngay khi chiếc Escalade chuyển bánh, Denise lái đằng sau nó, ra hiệu cho Chaise bắt đầu nổ máy và đi theo.
“Chúng ta sẽ lái xe trong bao lâu?” Tôi hỏi Chaise.
“Không chắc nữa. Nhưng chắc là phải hơn một tiếng rưỡi.”
Tôi ngáp, mắt tôi ngay sau đó thấy nặng trĩu. Sự thiếu ngủ đêm hôm qua đã chộp được tôi.
“Buồn ngủ à?” Cậu ấy hỏi.
Tôi gật đầu.
“Vậy thì hãy thư giãn đi và nhắm mắt lại. Mình sẽ đánh thức cậu khi chúng ta tới đó.”
Tôi tựa vào chiếc ghế hành khách của Chaise và ngay lập tức ngủ thiếp đi. Tôi đã thở hổn hển khi Chaise tát nhẹ vào má tôi hơn một giờ sau. Tôi ngồi dậy trên ghế, sẵn sàng che chắn khuôn mặt mình khỏi cú đánh mà tôi đã nghĩ là sắp giáng xuống.
Nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Ánh nắng tỏa trên da tôi và tôi có thể mỉm cười với hương thơm tươi mát của trái đất.
Chaise đã nhìn vào tôi với vẻ lo lắng trên mặt cậu. Tôi nhận ra rằng mình lại có một trong những cơn ác mộng đó. Hiện giờ chúng ít khi đến. Nhưng khi chúng quay lại, chúng không còn tạo ra cảm giác như là những giấc mơ hay là những cơn ác mộng chút nào. Chúng chỉ là những ký ức còn tươi mới lặp đi lặp lại trong đầu tôi.
Tôi thở dài nhẹ nhõm khi nhận ra rằng mình được an toàn. Tôi nhìn vào gương mặt đẹp trai của Chaise và tôi biết sẽ không có gì làm tổn thương tôi ở nơi này. Sau tất cả, Thiên thần hộ mệnh của tôi đang ngồi đây ngay bên cạnh tôi.
“Mình xin lỗi. Chúng ta đã tới nơi rồi à?”
Chaise gật đầu. Rồi cậu ấy hỏi, “Cậu ổn chứ? Nhìn như thể cậu có vài cơn ác mộng vậy.”
Tôi lắc đầu. “Mình ổn.”
Chaise mở cửa và bước ra khỏi xe. Tôi cũng bước ra và cầm lấy túi của mình từ ghế sau. Chúng tôi bước tới chỗ Denise. Cậu ấy đang ở cùng hai cậu con trai và hai người con gái, họ đang nhìn vào chúng tôi vẻ tò mò. Những cô gái đó lén nhìn vào Chaise và tôi không thể đổ lỗi cho họ. Chaise hoàn toàn ưa nhìn.
Hai người con trai là Ben và Ross. Những cô gái tự giới thiệu họ là April và Mica. Trong khi họ bị thu hút bởi Chaise, họ rõ dàng cười vào tôi. Mica thậm chí không che dấu sự thật rằng cô ấy thấy tò mò về những vết sẹo của tôi khi có một cơn gió thổi từ hướng dối diện tới, làm cho mái tóc của tôi bay khỏi khuôn mặt, để lộ ra mảng da khủng khiếp mà tôi che dấu dưới mái tóc vàng dày của mình.
Cửa chiếc Escalade mở ra và người lái xe bước xuống. Trái tim tôi lỡ mất một nhịp khi tôi nhìn thấy dáng người quen thuộc bước ra khỏi xe, mặc một chiếc quần jean, áo sơ mi đen và một chiếc kính mát đen tuyền bóng loáng. Tôi nghe thấy Chaise lặng lẽ rên rỉ. Tôi cũng không bỏ lỡ những cái hít vào khó khăn đến từ Mica và April.
Tôi nhìn chằm chằm vào họ một cách tò mò. Anh em họ mà, đúng chứ?
Mica bắt được cái nhìn của tôi vào cô ta và nhận ra họ thật là lộ liễu trong cách họ nhìn hau háu vào Hunter như thế. Lúc Denise sẵn sàng dẫn tất cả mọi người vào trong ngôi nhà đồ sộ, cô ta trợn mắt lên với tôi. Tôi chỉ biết lắc đầu và nhìn đi chỗ khác.
Tuyệt thật! Cuộc đào tẩu cuối tuần này đang dần trở nên thật ngoạn mục.
Ngôi nhà là sự kết hợp tuyệt với giữa gỗ và kính. Những trần nhà cao vút và những bức tường làm bằng kính quay mặt vào khung cảnh đẹp tuyệt của bờ hồ, khiến cho toàn bộ ngôi nhà gần như là có thể nhìn thấy được từ bất cứ ai ở bên bờ đối diện.
“Sao anh không hướng dẫn một vòng nhỉ, Hunter?” Denise hỏi.
Hunter chỉ nhướn một bên mày lên với cô ấy. “Đi mà làm gì thì làm.” Anh ấy nói và rồi bỏ chúng tôi lại để biến đi qua mấy cánh cửa bằng kính.
Denise đảo tròn hai mắt. “Anh ấy thậm chí chả quan tâm.”
“Dù sao thì tại sao anh ta phải tới đây chứ?” Ben hỏi. Hiển nhiên là anh ta cũng không yêu mến gì Hunter.
“Bởi vì bố nghĩ là phải có ai đó lớn tuổi hơn chúng ta chịu trách nhiệm ở đây. Và bên cạnh đó… ngôi nhà này không phải là của chúng ta. Thực ra nó là của Hunter.”
“Chẳng phải thế là quá trẻ để sở hữu một ngôi nhà hay sao?” Ross hỏi.
“Anh ấy 18 tuổi rồi.” Denise trả lời. “Sau ca mổ của anh, anh ấy giành được quyền kiểm soát những quỹ ủy thác và tài sản thừa kế từ mẹ anh ấy. Một phần của tài sản thừa kế ấy là anh ấy sẽ có nơi ở của riêng mình. Anh ấy chọn ngôi nhà này. Nó thuộc quyền sở hữu của anh ấy mấy tháng nay rồi, và đúng, hiển nhiên anh ấy sẽ tới đây. Và khi các cậu tới chơi, mẹ đã nghĩ là thật là ý hay để ngôi nhà này có vài khách đến thăm.
Chaise đảo tròn mắt và tôi huých cậu ấy bằng cùi chỏ của mình.
Denise dẫn chúng tôi đi tới cầu thang bằng kính đi lên tầng hai của ngôi nhà. Nó có năm phòng ngủ rộng rãi. Denise thông báo việc phân chia phòng. Phòng ngủ chính dĩ nhiên sẽ được Hunter sử dụng. Theo như lời của Denise, cô ấy đã biết hết toàn bộ ngôi nhà này từ những lần tới thăm trước đây của cô ấy, nhưng từ đó tới giờ, chỉ có Hunter được phép ở trong phòng ngủ của chủ nhân. Denise và tôi sẽ cùng nhau chia sẻ căn phòng đối diện phòng Hunter. Hai người con gái sẽ ở cùng phòng trong khi hai tên con trai kia ở một phòng khác. Chaise nhận căn phòng ở sát cầu thang gác. Phòng của Chaise gần như là trống rỗng chỉ có một cái ghế ngủ xôfa đặt ở trong góc.
“Hunter có kế hoạch biến căn phòng này thành phòng giải trí. Nhưng mình hy vọng cậu sẽ thấy cái ghế nệm lớn này cũng ổn cả.” Denise nói với Chaise vẻ xin lỗi.
“Mình sẽ ổn thôi.” Chaise nháy mắt với cô ấy.
Denise và tôi quay lại phòng chúng tôi để tắm rửa và thay sang quần áo đi bơi.
“Denise, cậu có họ hàng thế nào với họ thế?” Tôi hỏi.
“Họ là con cái của anh em ruột của mẹ mình. Ben, Ross và April là anh chị em ruột. Mica là con một. Cậu phải thứ lỗi cho cô ta thôi. Cô ta 17 tuổi và hoàn toàn là một đứa hư hỏng khi bọn mình trưởng thành.”
“Vậy là Hunter…”
“Không có quan hệ gì với họ cả. Nhưng họ gặp anh ấy rất nhiều khi chúng mình cũng nhau lớn lên.” Cô ấy nói.
Điều đó lý giải tại sao họ lại chảy nước dãi lên anh ấy. Không có quan hệ máu mủ. Tôi gần như đã sợ rằng có gì đó không ổn với người nhà của Denise.
Người dịch: June
“Cậu nghĩ sao về ngôi nhà?” Denise hỏi tôi.
“Nó là một giấc mơ.” Tôi thì thầm.
“Hunter có sự ưu đãi chắc chắn dành cho những hồ nước, mình đoán thế. Mình không biết tại sao. Anh ấy quá ám ảnh về việc có được ngôi nhà bên hồ trước khi anh ấy quay về đây.”
Tôi biết tại sao Hunter lại thích những hồ nước. Trong hơn một năm kể từ khi anh ấy mất đi người mẹ và thị giác, khu vườn bên cạnh hồ nước đó là những gì khiến anh ấy cảm thấy an toàn nhất. Đấy đã là nơi ẩn náu của anh ấy… một nơi anh tìm ra thiên đường của riêng mình.
“Có một căn nhà gỗ nhỏ ở phía bên kia hồ. Nó là một phần của cơ ngơi này.” Denise nói, cắt ngang những suy nghĩ của tôi. “Nó chỉ có một phòng ngủ và một lò sưởi. Nước ở phía bên đó thích hợp cho việc bơi lội hơn nhiều. Lát nữa bọn mình sẽ tới đó.”
Tôi ló ra khỏi phòng tắm với một chiếc quần short màu tím và thân trên của bộ áo tắm màu vàng kín đáo. Bộ đồ bơi tôi có này là quà của Meredith hơn một năm trước, nhưng tôi chưa bao giờ mặc chúng. Tôi không có nhu cầu đi bơi, thậm chí tôi không thể bơi cho dù khi ấy cần để cứu lấy mạng mình đi chẳng nữa.
Denise gửi tới tôi một nụ cười tán thành. “Thấy không? Đấy là một trong những lý do vì sao Chaise phát điên lên vì cậu!”
“Denise!” Tôi rên rỉ với cô ấy.
“Như mình vẫn nói. Cậu xinh đẹp. Và thân hình của cậu… thật ấn tượng!” Được rồi, theo một cách nào đó, đấy không phải là một lời nói dối. Tôi không thường xuyên phô ra quá nhiều da dẻ nhưng tôi có một thân hình mảnh mai và vòng eo thon gọn. Tôi không luyện tập nhiều nhưng kể từ khi tôi cẩn thận trong việc tiêu xài, tôi đi bộ rất nhiều, việc đó cũng có những cái lợi của chính nó.
Tôi cầm theo một cái túi nhỏ và sắp vào đó một bộ quần áo để có thể thay đổi. Những người khác đã sẵn sàng ở hiên nhà, tất cả đều đã mặc đồ bơi của họ. Chaise nhìn chằm chằm vào tôi khi tôi bước về phía cậu ấy, tôi thực sự thấy thật ngượng ngùng.
“Thôi đi!” Tôi huých cậu ta.
Cậu ấy cười to và đẩy một lọn tóc ra khỏi mặt tôi.
“Cậu chưa bào giờ ngừng khiến mình nín thở, Công chúa Rock.” Cậu ấy nói.
“Và cậu chưa bao giờ ngừng khiến mình thấy có lỗi vì điều ấy, Chaise.” Tôi nói một cách công bằng.
Cậu ấy mỉm cười với tôi nhưng nụ cười đó không thực sự đến được đôi mắt cậu. “Có lẽ một ngày nào đó, bé cưng à.”
Tôi thở dài. “Chaise… cậu có thể đừng… gọi mình như thế?”
“Bé cưng á?” Cậu ấy hỏi, đôi mắt cậu lấp lánh một cách vui thích.
Tôi gật đầu. “Nó khiến cho người khác hiểu nhầm về mối quan hệ của chúng ta.”
“Mình không quan tâm tới người khác nghĩ gì. Mình không thể nghe được suy nghĩ của họ, cậu thấy đấy.” Cậu ấy cười toe toét một cách thích thú.
Tôi thở dài. “Nhưng mình quan tâm. Vì nó khiến cho họ thậm chí còn ghét mình hơn nữa.”
Cậu ấy nhướn một bên mày lên. “Tại sao?”
Tôi nhún vai. “Người ta dường như không thể tin được là mình lại có được một anh chàng như cậu.”
“Họ tốt hơn hết là nên tin như thế. Bởi vì cậu có mình. Thật là không may, điều ấy lại không diễn ra theo cả hai chiều.”
“Bọn họ không thể làm tổn thương hay là xúc phạm đến cậu. Thật là không may, điều ấy lại không diễn ra theo cả hai chiều.”
Chaise rên rỉ. “Được rồi. Mình sẽ dừng lại.”
Tôi cười tươi với cậu ấy. “Đi nào, Denise đang mất kiên nhẫn rồi.”
Chúng tôi đi tới bến tàu.
“Chúng ta ở đây làm gì?” Chaise hỏi khi chúng tôi bắt kịp Denise. Bên cạnh cô ấy chỉ có mỗi mình Mica.
“Bọn mình sẽ đi bơi ở chỗ một ngôi nhà bên hồ khác. Nước ở đó tốt hơn cho việc bơi lội. Hunter đã đưa Ross, Ben và April đi trước rồi. Xuồng máy chỉ có thể chở bốn người một lúc. Bọn mình sẽ đợi ở đây cho tới khi có một người quay lại và đón chúng ta sang phía bên kia.”
Nửa tiếng sau, tất cả bọn tôi đều đã ở trong căn nhà nhỏ ở giữa hồ. Ngôi nhà này tuy nhỏ bé nhưng rất ấm cúng. Nó chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách lớn với một lò sưởi và quầy bếp bằng kim loại. Những cửa kính mở lên vào trong một hàng hiên rộng lớn với một chiếc bàn ngoài trời và những chiếc ghế ngồi thư giãn. Mép cầu tàu cách xa khoảng 30m tính từ phía ngôi nhà.
Denise nói đúng. Nước ở đây có vẻ như sạch sẽ và sâu hơn. Những người họ hàng của Denise không lãng phí thời gian đã nhảy ngay xuống nước. Denise và Chaise cũng vui vẻ tham gia. Tôi ngồi ở mép cầu tàu và quan sát họ.
“Tới đây nào, Alice! Nhảy xuống đi!” Chaise thúc giục.
Tôi lắc đầu. “Mình thấy ổn ở đây. Các cậu cứ vui vẻ đi.” Chà, sự thực là, nước nhìn có vẻ rất sâu và tôi biết tôi sẽ không thử vận may để đứng được trong đó trước khi bị chết chìm. Thậm chí là chẳng có điểm nào để mà bám víu vào.
Tôi nhìn chăm chú lên bầu trời. Có vẻ như là hơi tối một cách bất thường vào thời gian này trong ngày. Những đám mây có vẻ dày mà tối hơn. Tôi đoán rằng tối nay sẽ có mưa. Tôi hy vọng những người khác cũng nhận ra điều đó, bởi vì chiếc xuồng không thể chở tất cả chúng tôi trong cùng một chuyến.
Tôi nghe thấy tiếng nhạc từ đằng xa. Tôi nhìn về phía bên phải mình và thấy Hunter đang ngồi trong một những ghế tựa ở góc trong cũng phía đối diện của chiếc bàn, mặc độc chiếc quần đùi đi biển. Anh ấy lại đang đeo chiếc kính mát của mình khiến cho tôi sẽ không biết được nếu như anh ấy đang nhìn vào tôi hay là quan sát những đứa trẻ khác bơi lội. Anh ấy chỉ biểu lộ như thể bọn tôi không tồn tại.
Tôi quay lại với những người kia. Tôi thực sự thấy buồn vì sự thật là… anh ấy cũng thể hiện như thể tôi chẳng hề tồn tại. Kể từ lúc anh ấy quay về, anh ấy không hề tỏ ra có biết tới sự tồn tại của tôi. Anh ấy không chỉ khiến cho tôi cảm thấy như anh ấy không biết tôi, anh còn khiến cho tôi cảm thấy rằng anh ấy chả thèm cho điều ấy một cơ hội.
Sau một lúc, mọi người ra khỏi nước và tới bên chiếc bàn. Bọn tôi ăn đồ ăn nhanh mà Denise đã mang theo. Tôi chỉ lắng nghe một nửa cuộc trò chuyện. Chaise có vẻ như cảm thấy thoải mái với những người mới. Những cô gái đã hoàn toàn bị cậu ấy quyến rũ và tôi chẳng hề thấy phiền vì họ. Nếu như họ không cho tôi ấn tượng họ là những đứa trẻ hư hỏng, thì tôi sẽ thấy thích việc Chaise bị lôi cuốn bởi một người trong bọn họ. Họ đẹp lộng lẫy và có vẻ như thiết tha có được sự chú ý của cậu ấy. Nhưng tôi yêu quí Chaise như một người bạn. Tôi sẽ muốn một ai đó tốt hơn dành cho cậu.
Hunter vẫn ở chỗ của anh ấy ở góc trong cùng chỗ đối diện với chiếc bàn, đang chơi cây đàn ghita của anh, không để ý tới sự tồn tại của chúng tôi.
Khi Chaise đang nói chuyện với cả nhóm, tôi đi vòng quanh và bị thu hút bởi khung cảnh phía trước mặt. Tôi nhớ lại chiếc hồ mà tôi đã chia sẻ cùng Hunter. Tôi thở dài khi nhìn vào mặt nước phía trước mình. Nếu như Hunter và tôi vẫn còn bên nhau, nơi này sẽ là một giấc mơ đối với tôi. Nó hoàn toàn tuyệt đẹp. Ngôi nhà bên hồ nhỏ bé này cách xa khu nhà chính gần một dặm. Nó có vẻ như cô lập, giống như nó đang ở trong thế giới riêng của chính nó. Giống như thể nếu có một cặp đôi sở hữu ngôi nhà và tận hưởng khoảng thời gian tách biệt và riêng tư cùng nhau, ngôi nhà nhỏ này phù hợp để họ rời bỏ phần còn lại của thế giới lại phía sau.
Tôi đã quá chìm đắm vào những suy nghĩ của mình nên không nhận ra có ai đó đang đứng đằng sau mình. Tôi không có thời gian để nghĩ ngợi, thậm chí là quay người lại. Tôi cảm thấy đôi bàn tay ở trên lưng mình và rồi một lực đẩy mạnh khiến cho tôi mất thằng bằng và làm tôi ngã ra ngoài và rơi xuống nước.
Nỗi hoảng sợ kẹp chặt lấy tôi. Tôi biết rằng một khi toàn bộ cơ thể và sức nặng của mình chìm trong nước, tôi sẽ không thể tự mình ngoi lên được. Tôi chỉ hy vọng là có ai đó nhanh chóng nhận ra rằng tôi sẽ không sớm ngoi lên để thở được.
Nước thật lạnh và tối, tôi không thể nhìn thấy gì cho dù đã mở to hai mắt. Tôi vẫy hai cánh tay và đôi chân xung quanh mình và vùng vẫy người để trồi lên mặt nước bằng chính khả năng của mình, nhưng tôi chỉ càng chìm xuống sâu hơn, sâu hơn nữa.
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy đôi cánh tay mạnh mẽ vòng quanh eo mình, kéo tôi lên an toàn lên phía trên mặt nước. Tôi vòng cánh tay xung quanh người đang giữ lấy mình, đủ thấy biết ơn rằng mình đã không phải vùng vẫy quá nhiều hoặc quá lâu. Có ai đó đã nhảy xuống nước vào giây tôi bị ngã khỏi cầu tàu. Tôi biết đó chỉ có thể là Chaise. Cậu ấy là người ở gần tôi nhất, trừ cái người đã đẩy vào tôi.
Khi chúng tôi nổi lên mặt nước, tôi nhìn lên và nhận ra rằng lần này không phải Chaise là người đã cứu tôi. Hunter đang nhìn xuống tôi, đôi cánh tay anh ấy bao bọc chặt chẽ vòng quanh cái eo nhỏ nhắn của tôi.
“Em ổn chứ?” Anh ấy hỏi.
Giọng anh ấy dịu dàng thân thiết, tôi muốn bật khóc. Anh ấy nghe như anh ấy đã từng trước khi anh ấy rời đi. Dịu dàng. Quan tâm. Tôi không thể tìm thấy giọng mình, nên tôi gật đầu.
“Anh giữ được em rồi.” Anh ấy thì thầm thật dịu dàng.
“Anh có được em rồi.” Anh ấy thì thầm thật dịu dàng tới mức chỉ có hai chúng tôi nghe được điều đó. Anh ấy bơi về phía cầu thang đi lên. Anh nhẹ nhàng dìu tôi cho tới khi tôi có thể nắm lấy những thanh vịn vững chắc. Anh từ từ dẫn tôi để tôi có thể tự đẩy mình bước lên những cầu thang. Chaise và Denise đã đứng ở phía trên, chờ đợi tôi trong lo lắng. Chaise kéo tôi lên trên cầu tàu và Denise quấn một chiếc khăn tắm xunh quanh tôi. Hunter đi ngay đằng sau tôi.
Tôi hít vào mấy hơi thở để lấy lại bình tĩnh và nhận ra rằng mình đã sợ hãi tới mức nào. Chaise đặt một cánh tay vòng quanh vai tôi và nhẹ nhàng xiết lại. “Cậu ổn chứ?” Cậu ấy hỏi và tôi cố gắng gật đầu.
Hunter bước qua chúng tôi với vẻ giận dữ trên khuôn mặt. Anh ấy đi thẳng tới chỗ Mica và chỉ một ngón tay và cô ta.
“Lần tới khi cô đẩy ai đó xuống làn nước sâu, hãy đảm bảo rằng họ biết bơi nghe chưa!” Anh ấy nói giọng oang oang và giận dữ.
Mica nhìn chết lặng đi. Những người họ hàng còn lại của Denise cũng im bặt và họ thực sự sợ hãi Hunter.
“Cậu không biết bơi à?” Denise thì thầm với tôi.
Tôi không trả lời.
“Cố làm việc gì giống như thế một lần nữa xem, tôi sẽ đá cô ra khỏi nhà tôi!” Hunter nói giọng hăm dọa, ngay cả tôi cũng thấy sợ.
Hunter quay người lại và nhìn vào tôi. Đôi mắt tôi đã ngập tràn nước. Những cảm xúc lẫn lộn chạy hoang dã trong lồng ngực tôi. Tôi vẫn có thể cảm thấy nỗi sợ hãi và hoảng hốt mà tôi đã cảm thấy khi tôi ngã xuống nước. Và tôi thấy hạnh phúc và tan vỡ về sự thật là Hunter đã cứu tôi… và anh ấy nói với tôi thật dịu dàng, sự lo lắng trên gương mặt của anh ấy khi anh ấy nói anh đã giữ được tôi rất chân thật. Vào một lúc ngắn ngủi, tôi nhớ lại người con trai mà anh ấy đã từng là, người con trai đã từng yêu tôi.
“Làm thế nào mà anh biết được là cô ấy không biết bơi?” Chaise hỏi Hunter với giọng lạnh lẽo và thận trọng.
Hunter nhìn chằm chằm vào chúng tôi thêm một lúc. Trái tim tôi đập dữ dội trong lồng ngực khi tôi chờ đợi câu trả lời của anh ấy. Tôi chợ đợi bất kỳ dấu hiệu nào rằng anh nhớ ra bất cứ điều gì tôi đã nói với anh ấy trong suốt quãng thời gian chúng tôi bên nhau.
Anh ấy quay người khỏi chúng tôi và trả lời với giọng điềm tĩnh, “Nếu như cô ấy biết, thế thì cô ấy sẽ phải tham gia cùng tất cả các cậu dưới nước, chẳng phải sao?” Giọng của anh ấy đều đều, không có cảm xúc gì và câu trả lời của anh ấy chẳng có gì ngoài lô-gic. Nếu như tôi có thể rên lên vì thất vọng, chắc là tôi đã làm thế rồi.
Hunter bước đi bỏ chúng tôi lại và biến mất vào trong ngôi nhà. Khi tôi bắt gặp đôi mắt của Mica, cô ấy tránh nhìn vào tôi. Denise bước đến chỗ cô ta.
“Cô đã nghĩ cái gì thế hả?” Cô ấy giận dữ hỏi cô ta. “Mấy người có vấn đề với Alice hả?”
Những cô gái nhìn xuống chân của họ, không thể trả lời.
“Alice là bạn thân nhất của tôi! Cô ấy chẳng làm gì mấy người cả. Giờ thì hãy xin lỗi đi!” Denise nghe như cô ấy đang nói với đám trẻ con mười tuổi đầu ấy.
Aprril và Mica tiến tới chỗ tôi. Có nước trong mắt của Mica khi cô ấy nói. “Alice, tôi xin lỗi. Tôi chỉ định đùa chút thôi. Tôi không biết là cô không thể bơi. Tôi không bao giờ có ý định làm cô đau.”
Họ đã không thích tôi. Nếu như cần phải phỏng đoán, tôi nghĩ là họ chỉ ghen tỵ vì họ đã nghĩ là tôi cùng với Chaise và họ thấy cậu ấy thật quyến rũ. Tôi biết là họ không có ý muốn làm tôi chết đuối. Tôi chính xác là không tới đây với dòng chữ “Tôi không biết bơi.” ở trên trán.
Tôi chỉ gật đầu với Mica và April. Cả hai bọn họ mỉm cười rầu rĩ với tôi và rồi quay người đi vào trong nhà. Tất cả chúng tôi đều im lặng sau đó.
Chaise cũng im lặng một cách bất thường. Tôi nhìn cậu ấy tò mò. Cậu ấy có vẻ như thực sự thấy buồn bực rằng tôi gần như gặp nguy hiểm ngay dưới mũi cậu ấy.
“Mình ổn mà.” Tôi nới với cậu, mỉm cười để làm cậu thấy yên lòng hơn.
Cậu ấy lại chìm sâu vào suy nghĩ của riêng mình và nhìn chằm chằm vào tôi. Cậu ấy mỉm cười dịu dàng với tôi. “Mình mừng là cậu ổn cả.”
April và Mica không muốn ở thêm phút nào trong ngôi nhà nữa. Tôi đoán là do họ thấy sợ Hunter. Ross tình nguyện chở họ trong chuyến thuyền đầu tiên và sẽ quay lại đón những người còn lại.
“Cậu có thấy phiền không nếu mình đi cùng với họ?” Chaise hỏi.
“Tại sao chứ?”
“Mình… để quên điện thoại ở trên xe. Mình cần phải gọi về cho mẹ. Bà ấy chắc là sẽ thấy lo lắng.” Cậu ấy trả lời.
Tôi nghĩ lý do của cậu ấy thật yếu ớt nhưng tôi không thực sự ở trong tâm trạng để tranh luận ngay lúc này. Nên thay vì thế tôi gật đầu.
Trời bắt đầu tối và chúng tôi có thể nghe thấy những tiếng sấm rền nho nhỏ. Tôi đã phỏng đoán đúng, trời sẽ mưa sớm thôi và chúng tôi vẫn cần đi hai chuyến tàu để tất cả chúng tôi có thể trở về khu nhà chính.
“Cậu sẽ bị lạnh đấy.” Denise nói với tôi. “Hãy đi thay bộ đồ của cậu trong phòng tắm trong lúc chúng mình chờ đợi Ross quay trở lại.”
Tôi gật đầu và cầm lấy túi xách của mình. Khi tôi đi vào trong phòng tắm, tôi thoáng thấy Hunter đang ngồi một mình ngoài chiếc bàn, chẳng tỏ ra cố gắng để tán gẫu với Denise và Ben. Anh ấy đã mặc vào một chiếc quần short sạch sẽ và một chiếc sơ mi màu trắng.
Tôi tắm nhanh để gột rửa hết nước hồ khỏi da mình. Rồi tôi lau khô người và thay một bộ quần áo mặc bên trong mới lấy ra từ túi sách. Tôi mặc một chiếc quần lửng và chiếc áo sơ mi màu tím dài tay. Chuyến tàu quay trở về sẽ bị lạnh. Tôi không nghe thấy tiếng Denise gõ cửa hay là gọi tôi nên tôi cho là Ross vẫn chưa quay trở lại. Tôi lấy máy sấy tóc để sấy khô tóc mình.
Khi tôi ra khỏi phòng tắm, cả căn nhà chìm trong yên lặng và phòng khách thì vắng tanh.
“Denise!” Tôi gọi.
Không có tiếng trả lời. Tôi đi ra cửa trước và thấy là chiếc thuyền không có ở đó.
“Denise!” Tôi gọi lần nữa.
Vẫn không có tiếng trả lời.
Tôi đi tới chỗ chiếc bàn. Tôi thấy Hunter đứng ở cuối cầu tàu, đang nhìn về phía chân trời, chìm đắm trong những suy nghĩ của anh ấy. Trời đã có mưa phùn nhưng anh ấy nhìn có vẻ như không có ý định sẽ quay vào trong nhà. Tôi lo lắng tiến tới phía anh.
“Denise đâu rồi ạ?” Tôi hỏi.
“Họ rời đi rồi.” Anh ấy trả lời.
“Mà không có em ư?”
Anh ấy quay người lại đối mặt với tôi. “ Có vẻ như là Mica bị hoảng loạn, cô ta phải thở vào một cái túi giấy. Denise phải vội vàng tới đó để kiểm soát tình huống. Anh đoán là họ không chọn anh vì anh sẽ gây ra kinh sợ.”
“Vậy là Denise bỏ lại em ở đây một mình ư?” Tôi hỏi, cố gắng để không hoảng hốt.
Anh ấy nhướn một bên này lên và nhìn vào tôi như thể tôi là kẻ mất trý. “Không hẳn.” Anh ấy trả lời. Gương mặt anh ấy chuyển qua nghiêm trọng và ranh mãnh cùng một lúc. Rồi anh ấy thêm vào, “Cô ấy bỏ lại em ở đây một mình… với anh.”
Trái tim tôi đập được ba nhịp dồn dập trước khi nó rơi tõm xuống tật ngón chân tôi. Tôi nín một hơi thở dài nhất trên đời. Và khi tôi thấy được nụ cười nhếch mép trên mặt Hunter, tôi chắc chắn là mặt mình đã đỏ bừng lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook