Khoe Vợ Hằng Ngày
Chương 139: Phiên ngoại Tiểu Thanh

Lăng Vi cảm thấy thử như vậy căn bản không thể tìm được kết quả, nhưng nếu nói một vài chuyện lớn xảy ra trong mấy năm sau để ám hiệu với cô ấy thì lại rất có thể khiến mình bị bại lộ, lỡ như làm cho mọi người đều biết thì hậu quả chắc chắn cô không dám tưởng tượng.

Bảo Muội nhéo ngón tay của mẹ, lại nhìn ánh đèn, sau đó mới chịu ngủ trong tiếng khẽ ru của Tiểu Thanh, “Bảo Muội thật sự rất ngoan, rất dễ chăm.”

Lăng Vi nhìn cô ấy, “Trông em rất có kinh nghiệm chăm trẻ.”

Nói không chừng là do kiếp trước từng sinh con, sau khi trọng sinh trở về có thêm kỹ năng chăm sóc trẻ con!

Bởi vì trong lòng Lăng Vi có chút hoài nghi cô ấy, cho nên bất cứ hành động gì của Tiểu Thanh ở trong mắt cô đều là khả nghi.

Sau đó lại nghe Tiểu Thanh nói: “Em có hai em gái và một em trai, lúc em tám chín tuổi đã phải phụ chăm em trai và em gái rồi.”

Thì ra là do nhân tố gia đình, tám chín tuổi đã phải chăm trẻ con, quả nhiên là con nhà nghèo sớm đảm đương việc nhà.

Chờ Tiểu Thanh đặt Bảo Muội về giường em bé xong, Lăng Vi lại kéo cô ấy ngồi xuống sô pha, rót cho cô ấy ly nước trái cây, nói: “Nhân lúc Bảo Muội đang ngủ, nghỉ ngơi một lát đi.”

“Cảm ơn chị.” Tiểu Thanh rũ mí mắt, lẳng lặng nhìn ly nước trái cây.

Lăng Vi mỉm cười nhìn cô ấy, quang minh chính đại mà đánh giá cô gái sắp trở thành em dâu của mình, cô ấy vẫn là sẽ không tự giác mà lộ ra biểu cảm ngượng ngùng, trước kia lúc đồng ý gả cho Tạ Thanh Hoa, không phải rất bình tĩnh sao.

“Chị nghe Thanh Hoa nói, em đã ra khỏi nhà làm công từ rất sớm?” Lăng Vi hỏi.

Tiểu Thanh gật gật đầu, “Tốt nghiệp lớp chín xong em đã bỏ học, mẹ của em nói không nuôi nổi cho em đi học, hai em gái của em cũng chỉ tốt nghiệp lớp chín, chỉ có em trai của em, bây giờ vẫn còn đi học.”

Lăng Vi:……

Lăng Vi đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thanh, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô ấy, cười nói: “Sao chị cứ cảm thấy mình đang hỏi phạm nhân, em thật sự sắp trở thành người một nhà với chị rồi, thân phận của chúng ta là bình đẳng, nói không chừng về sau sẽ cãi nhau vì vấn đề của đứa bé đó.”

Tiểu Thanh bị dọa nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn cô, “Tại sao lại cãi nhau về vấn đề của đứa bé?”

Lăng Vi nhướng mày nói: “Trên TV không phải đều diễn vậy sao? Giữa chị em dâu, không phải cãi nhau vì vấn đề tài sản thì cũng cãi nhau về vấn đề của con cái.”

Tiểu Thanh lộ vẻ nghiêm túc mà nói: “Em sẽ không cãi nhau với chị.”

Lăng Vi cười khúc khích, “Chị chỉ đùa một chút thôi, nói chuyện khác đi.”

Tiểu Thanh nhìn cô cười đến không khép miệng được, cũng không khỏi bật cười theo, “Thật đó, chúng ta chắc chắn sẽ không cãi nhau, tính cách của chị rất tốt.”

Lăng Vi kinh ngạc, “Xem ra em rất hiểu chị.”

Tiểu Thanh nói: “Chị Tuệ cũng nói được làm việc ở nhà họ Tạ là chuyện vô cùng hạnh phúc, bà chủ trước nay đều không có làm ra vẻ, còn cùng chơi với tụi em, chị cũng giống vậy, vẫn luôn xem tụi em là người nhà.”

Khóe miệng của Lăng Vi hơi cong lên: “Vậy em còn câu nệ ở trước mặt chị như vậy sao?”

Tiểu Thanh co quắp mà cười cười, nói: “Em không biết nên nói cái gì.”

Lăng Vi xoay tròn tròng mắt, nói: “Chuyện của chị và Thanh Nghiên chắc mọi người đều đã biết, vậy em kể chị nghe chuyện của em và Thanh Hoa đi, chị cũng rất muốn biết.”

Chia sẻ hồi ức có lợi cho việc bồi dưỡng tình cảm, còn có thể thuận tiện hiểu nguyên nhân tại sao thay đổi thái độ Tiểu Thanh với Thanh Hoa, Lăng Vi có chút khen ngợi sự thông minh của mình.

Tiểu Thanh nói: “Nói từ đâu? Chúng em cũng không có gì để nói.”

Lăng Vi suy nghĩ rồi nói: “Cứ nói từ lúc hai đứa bắt đầu quen nhau đi.”

Tiểu Thanh:……

…………

Quê quán của Dịch Tiểu Thanh ở phía nam, các mùa ở nơi đó không rõ ràng, một năm bốn mùa đều là màu xanh lục, mùa đông cũng không quá lạnh, chưa bao giờ có tuyết rơi, ngay cả cơ hội mặc áo lông vũ cũng rất ít.

Thời niên thiếu cô chưa bao giờ ngờ rằng có một ngày mình sẽ theo họ hàng vào trong thành phố xa xôi để làm công.

Dịch Tiểu Thanh lớn lên ở nông thôn, mẹ làm nghề nông, cha dọn dẹp ở công trường xây dựng, người một nhà sống vô cùng khó khăn, cho nên dù Dịch Tiểu Thanh thi lớp 9 vào được trường cấp 3 có tiếng nhất trong vùng thì cô vẫn bị bắt bỏ học, mặc dù khó chịu, nhưng cô không oán cha mẹ, bởi vì bọn họ cũng đã tận lực, phải nuôi bốn đứa con, gánh nặng thật sự quá lớn.

Khi đó cô chỉ có mười lăm tuổi, muốn đi làm công thì nhà xưởng chính quy cũng không dám nhận, chỉ có thể làm việc ở xưởng thủ công gần nhà, lãnh chút tiền công ít ỏi.

Cứ sống như thế đến 17 tuổi mới có một dì họ ở bên nhà ngoại đưa cô đến thành phố.

Mặc kệ đã trải qua bao nhiêu năm, Dịch Tiểu Thanh vĩnh viễn đều nhớ rõ lời của người họ hàng đó nói với mẹ cô, “Thành phố là nơi nào chứ, thủ đô nha, nơi đó đâu đâu cũng là vàng, ra cửa tùy tiện đụng vào một người, không phải người có chức lớn thì cũng là ông chủ, chị biết không, ngay cả đứa nhỏ phụ trách mở cổng khách sạn thì tiền lương cũng đã vài ngàn!”

Khi đó vài ngàn đối với bọn họ mà nói, thật sự là rất nhiều.

Vì thế mẹ Dịch rất hưng phấn nói với cô: “Con đi làm đứa giữ cửa đi!”

Dịch Tiểu Thanh không quá tình nguyện thu dọn hành lý, lưu luyến không rời mà rời khỏi nhà.

Lần đầu rời nhà đã đi hơn nửa Trung Quốc.

Nhưng mà, vận mệnh luôn cười nhạo người vô tri.

Dịch Tiểu Thanh phát hiện, sau khi dì họ kia đưa cô đến thành phố thì cũng không phải giới thiệu cô làm đứa giữ cửa, mà là bảo cô đi làm gái.

Đối phương vừa đe dọa vừa dụ dỗ nói: “Công việc này kiếm tiền nhanh nhất, nhà của mày thiếu tiền như vậy, còn không có tiền xây nhà, mày nhẫn tâm để bọn họ luôn sống trong hai căn phòng cũ kia sao?”

Nhưng mặc kệ bà ta nói như thế nào, Dịch Tiểu Thanh vẫn thà chết không chịu mà đấu tranh đến cùng với dì họ, dì họ nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng cũng rất chán ghét, vì thế tìm cho cô một công ty đứng đắn để làm việc, cứ thế qua loa tống cổ cô ra ngoài tự sinh tự diệt.

Trước khi đến nhà họ Tạ, Dịch Tiểu Thanh trằn trọc thay đổi vài gia đình, nhưng tình huống đều không tốt, nếu không phải ông chủ quá hà khắc, thì là nữ chủ nhà nghi thần nghi quỷ, có một lần còn bị ông chủ của nhà kia quấy rối, đang lúc cô muốn đổi nghề đổi sang công việc khác thì cô đã vào nhà họ Tạ.

Lúc sau, cô lại cảm thấy mình như đã mở ra được một cánh cửa của thế giới mới.

Làm nhân viên dọn dẹp hai năm, kiến thức của Dịch Tiểu Thanh vô cùng đa dạng phong phú, đây là lần đầu tiên cô gặp được một bà chủ kỳ lạ thú vị như vậy, khi rảnh rỗi không có việc gì làm cũng không đi tìm các bà chủ khác đi dạo phố đánh bài, mỗi ngày không ngoài đi múa ở quảng trường, thì cũng ở nhà nghiên cứu “Kịch bản” với quản gia!

Ngay từ ngày đầu Dịch Tiểu Thanh còn tưởng rằng “Kịch bản” của họ không giống “Kịch bản” trong TV, cho đến một ngày mình cũng nhận được kịch bản trong truyền thuyết thì mới biết thì ra chính là kịch bản trong TV, bà chủ lại ở nhà mỗi ngày tự biên đạo tự diễn, tự tiêu khiển!

Lúc đầu Dịch Tiểu Thanh chỉ là người đứng xem, sau này chậm rãi biến thành người tham gia, cuối cùng cũng thích thú theo, thậm chí còn giống như đồng nghiệp, mỗi ngày đều chờ mong có thể nhận được lời thoại trong kịch bản.

Lần đầu tiên cô phát hiện, thì ra công việc cũng có thể trở nên thú vị như vậy.

Lúc vừa mới tới nhà họ Tạ, Dịch Tiểu Thanh có một khoảng thời gian đều sống trong nơm nớp lo sợ, thật sự là bởi vì nhà họ Tạ quá lớn, chỉ là người giúp việc thôi mà trong ngoài đã có năm sáu người, còn có một lão quản gia giống một tòa núi tuyết, thoạt nhìn cũng rất dọa người. Nhưng sống chung lâu dần, cô phát hiện mỗi một người trong căn nhà này đều vô cùng dễ gần.

Ngày đó là tròn một tháng cô tới nhà họ Tạ, đúng lúc có hai ngày nghỉ, cô đã nghĩ sẽ khao bản thân một lần, đi ra ngoài ăn McDonald. Tiền lương ở nhà họ Tạ rất cao, còn bao ăn bao ở, sau khi cô gửi phần lớn tiền lương về nhà thì bản thân chỉ còn lại một ít, nhưng cũng đủ cho tiêu dùng hằng ngày của cô, vẫn có thể ăn được McDonald.

Lúc ra cửa, vừa vặn đụng phải lão Nghiêm đang đưa bà chủ ra ngoài, Dịch Tiểu Thanh liền đi nhờ xe vào trong thành phố, lão Nghiêm nói cho cô biết, nếu trở về mà không biết làm thế nào để gọi xe thì gọi điện thoại cho ông ấy, ông ấy có rảnh sẽ đi đón cô, Dịch Tiểu Thanh có chút vừa mừng vừa sợ, liên tục nói lời cảm ơn, nhưng trong lòng hạ quyết tâm, lúc trở về sẽ tự đón xe bus, không thể làm phiền người ta.

Mặc dù một mình đi dạo phố, nhưng hôm đó cô rất vui vẻ, còn ăn được McDonald vẫn luôn nhớ nhung, lúc trở về cũng rất thuận lợi ngồi xe bus ra vùng ngoại ô, nhưng mà xe bus chỉ dừng lại ở dưới chân núi, vẫn cách sườn núi của nhà họ Tạ một khoảng, đi bộ đi lên đó chắc vẫn phải mất mười mấy hai mươi phút.

Dịch Tiểu Thanh đi dạo cả ngày, hai đùi đã rất mỏi, trong đầu nhanh chóng nhớ đến lời lão Nghiêm nói, nhưng cũng chỉ do dự một chút sau đó đã quyết đoán tự mình đi lên, cho dù là ngắm phong cảnh cũng khá tốt.

Nhưng trời có mưa gió thất thường, Dịch Tiểu Thanh mới vừa đi không bao lâu thì thời tiết đã thay đổi, mây đen cuồn cuộn còn kèm theo tiếng sấm dữ dội kéo tới, vừa nhìn đã biết sắp có mưa to.

Dịch Tiểu Thanh sợ tới mức chạy nhanh, nhưng ngày thường ít rèn luyện, cho nên vừa chạy được một đoạn ngắn, cô đã thở hổn hển, vì thế tự ngồi xuống, sau đó dứt khoát tiếp tục chậm rãi đi lên.

Mưa to đến rất nhanh cũng rất mạnh, Dịch Tiểu Thanh nhanh chóng bị ướt đến lạnh thấu tim, may mắn là mùa hè, có bị ướt cũng không sao.

Lúc chật vật nhất, Dịch Tiểu Thanh gặp được cậu Thanh Hoa trong truyền thuyết, lúc quét tước vệ sinh còn đã từng gặp qua ảnh chụp của anh ấy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người thật. Anh ấy mở ra chiếc xe màu đen ra ngồi vào bên trong, sau đó mới biết được đó là chiếc Mercedes-Benz SUV có giá trị xa xỉ, bởi vì con đường này là do nhà họ Tạ, cho nên chỉ có người của nhà họ Tạ được đi, vì thế cho dù Tạ Thanh Hoa không quen biết cô, thấy cô bị mưa ướt đến chật vật như vậy, cũng vẫn sẽ dừng lại dò hỏi.

Lúc cửa sổ hạ xuống, cô nhìn xuyên qua màn mưa thấy được một gương mặt đang tươi cười vừa đẹp trai lại dịu dàng, cô lục hết những từ ngữ có trong đầu nhưng vẫn không tìm thấy một từ đủ đẹp để hình dung về anh ấy, chỉ cảm thấy trong nháy mắt đó, mặc dù mưa to giàn giụa, nhưng dường như cô đã nhìn thấy được ánh mặt trời.

“Cô có cần quá giang không?” Anh ấy xuyên qua cửa sổ xe, cười nhìn cô.

Dịch Tiểu Thanh nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, lại nhìn con gà rớt vào nồi canh như mình, lắc đầu nói: “Tôi lên sẽ làm ướt xe.”

Tạ Thanh Hoa có chút bất ngờ, nói: “Xe ướt không thành vấn đề, người ướt sẽ sinh bệnh, đi lên đi.”

Dịch Tiểu Thanh vẫn lắc đầu, “Không sao, sắp tới rồi.”

Vốn tưởng rằng nói như vậy chắc anh sẽ trực tiếp lái xe đi, nhưng câu trả lời của Tạ Thanh Hoa lại ngoài dự đoán của cô, anh ấy nói: “Tự lên hay muốn tôi xuống xách cô lên?” Nói xong liền duỗi tay mở cửa ghế phụ, lẳng lặng mà nhìn cô.

Cuối cùng, Dịch Tiểu Thanh vẫn ngoan ngoãn lên xe, mới vừa thật cẩn thận mà ngồi xuống xong, người đàn ông đã ném một chiếc khăn lông mềm mại đến cho cô, để cô lau khô nước mưa trên người, còn rất săn sóc mà chỉnh nhiệt độ bên trong xe cho ấm lên một chút.

Lúc xe lái đi lên, Tạ Thanh Hoa hỏi cô, “Cô tới đây tìm ai sao?”

Bởi vì anh ra nước ngoài làm việc hai tháng, cho nên đương nhiên không quen biết cô.

Dịch Tiểu Thanh lắc đầu, nhỏ giọng giải thích nói: “Tôi là người giúp việc mới tới, đã đi làm một tháng.”

Tạ Thanh Hoa gật gật đầu, rất chính thức tự giới thiệu nói: “Chào cô, tôi tên Tạ Thanh Hoa, là con trai út của bà Tạ.”

Tiểu Thanh nói: “Tôi đã thấy ảnh chụp của anh rồi.”

Tạ Thanh Hoa hiểu rõ, suy nghĩ một chút lại nói thêm: “Trở về nhớ nấu chén canh gừng uống vào, mặc dù là mùa hè, nhưng vẫn phải chú ý một chút.”

Tiểu Thanh ngoan ngoãn gật đầu.

Sau đó mặc kệ thời gian qua đi bao lâu, cô đều sẽ nhớ rõ ngày mưa hôm ấy, đây là cơn mưa lãng mạn nhất mà cô đã từng trải qua.

Không biết có phải bởi vì bằng cấp thấp kém hay không, mà Dịch Tiểu Thanh đối với người có học thức uyên bác đều vô cùng kính trọng, sau khi biết được Tạ Thanh Hoa là giáo viên của đại học Bắc Kinh, ánh mắt cô nhìn anh ấy đều thay đổi, trong mắt tràn ngập hai chữ sùng bái.

Ngoài lén sùng bái Tạ Thanh Hoa ra, Dịch Tiểu Thanh chưa bao giờ nghĩ sẽ phát triển vượt qua mối quan hệ chủ tớ với anh ấy. Mối quan hệ của hai người thật sự có khoảng cách quá lớn, cô căn bản sẽ không suy nghĩ những chuyện kỳ quái.

Ngày tháng trôi qua không nhanh không chậm, bình bình đạm đạm mà vượt qua, chỉ chớp mắt, Dịch Tiểu Thanh đã ở nhà họ Tạ hai năm, mặc dù chỉ là một người giúp việc, nhưng cô lại cảm thấy cuộc sống ở đây rất tốt. Cô thường nghĩ, nếu có thể cô cũng muốn như chị Tuệ, cứ mãi giúp việc ở nhà họ Tạ cho đến già.

Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với Tạ Thanh Hoa là vào một ngày hè, cũng là lúc giông tố ở nơi này.

Lúc ấy cô đang đóng cửa sổ phòng sách ở lầu hai lại thì đột nhiên một tiếng sấm nổ vang, thật giống như đánh vào gần biệt thự vậy, mà vào lúc tiếng sấm vang lên, cửa phòng sách cũng nhanh chóng xuất hiện một người, người đó chính là Tạ Thanh Hoa, lúc này sắc mặt của anh ấy có chút tái nhợt, trông giống như bị dọa không nhẹ.

Khi Tạ Thanh Hoa nhìn đến cô thì cũng rất bất ngờ, sau đó lập tức thu hồi vẻ mặt kinh hoảng thất thố lại, cố tỏ ra bình tĩnh, “Tiểu Thanh, cô đang làm cái gì vậy?”

Từ nhỏ Dịch Tiểu Thanh đã lớn lên ở phía nam, đối với tiếng sấm đã tập mãi thành thói quen, “Tôi đang đóng cửa sổ, lát nữa cơn mưa này chắc sẽ không nhỏ đâu.” Lời này còn chưa nói xong, lại thêm một tiếng sấm vang lên như muốn nổ tung mọi thứ.

Tạ Thanh Hoa lập tức giống như con mèo nhảy lên sô pha, còn vô cùng nhanh nhẹn nắm chặt lấy cái gối ôm trước ngực, “Tiểu Thanh, đừng đứng ở bên cửa sổ, nguy hiểm lắm!”

Dịch Tiểu Thanh lập tức hiểu rõ, thì ra người đàn ông cao lớn này cũng sợ sét đánh!

Mặc dù cảm thấy buồn cười, nhưng cô vẫn an ủi nói: “Không sao đâu, nghe tiếng vang này thì chắc là không gần lắm đâu.”

Nhưng Tạ Thanh Hoa vẫn không tin, sau đó anh ấy nhìn thấy tiếng sấm này dường như đang ở ngay bên cạnh anh ấy, anh ấy lại vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: “Lại đây ngồi đi.”

Dịch Tiểu Thanh im lặng nhìn vị trí bên cạnh anh ấy, có chút khó xử, “Cửa sổ đóng xong rồi, tôi phải đi xem nơi khác.”

“Không được đi!” Tạ Thanh Hoa bỗng nhiên đề cao giọng, nói: “Cô tự đến đây hay là muốn tôi xách cô đến?”

Dịch Tiểu Thanh:……

Câu thoại quen thuộc như vậy làm cô nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, khi đó cũng đang có sét đánh, chắc không phải anh bị tiếng sấm dọa sợ, cho nên mới nhất định phải kéo cô lên xe cho anh thêm can đảm đó chứ!

Cuối cùng Dịch Tiểu Thanh vẫn ngoan ngoãn đi qua ngồi xuống cạnh anh, yên lặng cùng anh vượt qua trận sấm lần này.

Sau đó ở lại thêm một tiếng sấm nữa, Tạ Thanh Hoa duỗi tay ôm cô, ngoài miệng còn oán giận nói: “Sao còn chưa dừng lại?”

Dịch Tiểu Thanh cúi đầu nhìn bàn tay to lớn của anh ấy, ngay lập tức cảm thấy có một tia sét đang đánh lên trên người cô rồi.

Sự rung động này trước nay cô chưa từng trải nghiệm, cũng đến rất bất ngờ, tiếng sấm ngoài cửa sổ vang lên từng trận giống như nhịp tim lúc này của cô vậy.

…………

“Cho nên, sau khi hai đứa sớm chiều ở chung với nhau hai năm mới bắt đầu có cảm giác với đối phương?” Trên mặt Lăng Vi hiện lên mấy chữ không thể tin được, nói: “Đúng là rất chậm.”

So sánh với bọn họ, tiến triển của cô và Tạ Thanh Nghiên tuyệt đối có thể xem như vận tốc ánh sáng, quen nhau hơn nửa năm đã trực tiếp đăng ký kết hôn, sau khi nhận giấy xong liền sinh con, ở giữa cũng không có gián đoạn.

Tiểu Thanh lắc đầu, nói: “Em cũng nói không rõ.”

Có lẽ khi lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, cô cũng đã rung động, chỉ là vẫn luôn không dám mơ tưởng đến mặt đó mà thôi.

Lăng Vi lại tò mò hỏi: “Sau đó thì sao?”

Tiểu Thanh nói: “Sau đó cậu Thanh Hoa nói với em, trước kia anh ấy có nuôi một con Husky, trong lúc dắt nó đi dạo thì nó đã bị sét đánh chết ở trên sườn núi, lúc ấy anh ấy chạy chậm, đuổi nửa ngày cũng không đuổi kịp nó, nhưng lại may mắn tránh được thảm họa bị sét đánh.”

Lăng Vi nói: “Thì ra là có bóng ma tuổi thơ, có phải bắt đầu từ lúc đó, Thanh Hoa đã quấn lấy em hay không?”

Tiểu Thanh kinh ngạc mà nhìn cô: “Sao chị biết?”

“Chị đoán thôi, chị còn đoán, kỳ thật lúc ấy chú ấy đã rung động với em rồi.” Lăng Vi nói.

Tiểu Thanh im lặng, lúc Tạ Thanh Hoa tỏ tình với cô đúng là anh ấy đã nói thích cô từ rất lâu.

Lăng Vi lại thuận miệng hỏi một câu: “Trước kia hình như em từ chối chú ấy rất nhiều lần, sao lần này lại bỗng nhiên đồng ý vậy?”

Nụ cười của Tiểu Thanh có chút chua xót, nói: “Em chỉ là đứa giúp việc tốt nghiệp lớp chín, sao có thể thích chủ nhà được chứ, cũng không phải đang đóng phim truyền hình.”

“Vậy sao lại bất ngờ đồng ý?”

Tiểu Thanh nói: “Nằm viện mấy ngày, anh ấy đối với em thật sự rất tốt.”

Trước mắt Lăng Vi sáng ngời, nghĩ thầm quả nhiên có liên quan đến chuyện cô ấy bị bệnh!!!

…………

Từ sau khi đến nhà họ Tạ, một năm nhiều nhất Dịch Tiểu Thanh chỉ bị cảm mạo một hai lần, không ngờ lúc đó lại nghiêm trọng như vậy, một lần phát sốt bình thường lại chuyển thành viêm phổi, trong lúc ngớ ngẩn lại đứng giữa cánh cửa sống và chết.

Lúc đó cô cũng không có ý gì khác, chỉ biết khó chịu, thân thể có lúc giống như nước đá, có lúc lại giống như núi lửa, lúc lạnh lúc nóng, vô tình nghe được một giọng nói dịu dàng, thường xuyên nhẹ giọng gọi tên cô ở bên tai cô. Khi cô nỗ lực mở mắt thì lại nhìn thấy Tạ Thanh Hoa đang ngồi ở bên mép giường, trên mặt lộ vẻ đau lòng nhìn cô.

Ngay từ đầu cô nghĩ bản thân bị bệnh nên sinh ra ảo giác, anh ấy cũng không phải làm bằng sắt, sao có thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô được chứ?

Nhưng cô lại sai rồi, sau khi hạ sốt, ý thức của cô rốt cuộc cũng thanh tỉnh hơn một chút, phát hiện cô cũng không có nhìn lầm, Tạ Thanh Hoa thật sự một mình ở bên cạnh cô, rất ít khi rời khỏi phòng bệnh.

Nhìn người đàn ông này trở nên tiều tụy như vậy, Dịch Tiểu Thanh bỗng nhiên cảm thấy mình thật sự ích kỷ đến quá đáng.

Cô vẫn luôn lấy thân phận không xứng đôi mà từ chối, lảng tránh tình cảm của Tạ Thanh Hoa, cô cố chấp mà kiên trì với ý nghĩ của chính mình, chỉ cho phép mình lén thích anh ấy ở trong lòng, lại chưa từng cẩn thận suy xét đến cảm nhận của anh ấy, nếu anh ấy không phải thật sự yêu cô, thì sao làm khó bản thân dây dưa với cô lâu như vậy chứ, cho dù anh ấy là đàn ông thì trong trường hợp muốn mà không được, cũng nhất định sẽ thương tâm khổ sở.

Kỳ thật nói đến cùng, cô cũng chỉ sợ hãi mình bị tổn thương, bởi vì sợ hãi, cho nên không dám quang minh chính đại mà trả giá.

Cô giống như một con rùa đen rút đầu, cả ngày tránh ở trong mai rùa của mình, chưa bao giờ nhìn thẳng vào sự nỗ lực cùng sự trả giá của anh ấy.

Nhìn anh ấy bởi vì cô bị bệnh nằm viện mà bận rộn như vậy, Dịch Tiểu Thanh lén đưa ra quyết định ở trong lòng, lần sau anh ấy tỏ tình với cô, cô nhất định sẽ đồng ý với anh ấy.

Nếu yêu anh ấy thì nên thành toàn cho anh ấy, anh ấy muốn tình yêu của cô, vậy cô sẽ cho anh ấy tất cả.

Nhưng mà, cô chờ đợi lần tỏ tình tiếp theo lại biến thành lời cầu hôn đùa giỡn, nhưng cô vẫn một lời đồng ý.

…………

Lăng Vi cuối cùng cũng nghe hiểu hết, đây căn bản không phải trọng sinh, mà là hoạn nạn thấy chân tình thôi!

Bởi vì Dịch Tiểu Thanh bị bệnh nặng một lần, cho nên đột nhiên lĩnh ngộ cuộc sống, do đó quyết định cho cô cùng người đàn ông cô thích một cơ hội yêu nhau.

Mặc kệ như thế nào, Tạ Thanh Hoa rốt cuộc cũng được như ước nguyện.

……

Mẹ Tạ làm việc cũng như sấm rền gió cuốn, nói muốn đến nhà của Tiểu Thanh cầu hôn thì liền lập tức chuẩn bị sính lễ, sau khi liệt kê xong danh sách mới gọi Tạ Thanh Hoa cùng Tiểu Thanh tới thương lượng.

“Phòng ở, xe chắc chắn phải cần, cổ phần công ty cũng sớm chuẩn bị xong, mẹ chia ra làm hai phần, một phần cho Tiểu Thanh, một phần cho Tiểu Vi, sau đó chính là các quỹ đầu tư cùng châu báu trang sức……” Mẹ Tạ vừa đọc rõ danh sách, vừa giải thích với Tiểu Thanh.

Tiểu Thanh nghe thấy từng danh mục thì trực tiếp dọa choáng váng, “Bà chủ ơi, cái này quá nhiều rồi.”

Mẹ Tạ trừng mắt nhìn cô, “Sao còn gọi là bà chủ?”

Tiểu Thanh:……

Tạ Thanh Hoa ở bên cạnh cười trộm, ồn ào nói, “Mau gọi mẹ đi.”

Tiểu Thanh lập tức đỏ mặt, nhưng vẫn căng da đầu gọi: “Mẹ……”

Mẹ Tạ vui vẻ hớn hở gật đầu, vỗ vỗ khuôn mặt của cô nói: “Như vậy mới đúng.”

Tiểu Thanh vội vàng nói: “Mẹ, sính lễ thật sự quá nhiều, con không thể nhận được, mẹ đưa cái này đến cho cha mẹ của con, chắc chắn sẽ dọa bọn họ bị bệnh tim mất!”

Mẹ Tạ:……

Suy nghĩ một hồi, bà cụ vẫn nhường bước, nói: “Vậy giảm bớt một nửa?”

Tiểu Thanh nói: “Quá nhiều rồi ạ!”

Tạ Thanh Hoa cũng giúp đưa ra chủ ý nói: “Như vậy đi, phần lớn sính lễ Tiểu Thanh tự nhận, sau đó lấy một chút đưa về cho nhà của em?”

Tiểu Thanh hỏi: “Một chút là bao nhiêu?”

Mẹ Tạ nói: “Ít nhất cũng phải mấy trăm vạn.”

Ở trong mắt bà cụ, nhà họ Tạ cưới con dâu mà sính lễ chỉ cho mấy trăm vạn, nếu truyền ra ngoài, còn không bị chê cười chết!

Nhưng Tiểu Thanh nghe thấy mà da đầu lại tê dại một trận, bản thân cô cũng bị sợ, càng không cần nói đến cha mẹ cả đời không rời khỏi nông thôn, vì thế tiếp tục xua tay: “Không được không được!”

Cuối cùng mẹ Tạ dùng thái độ cứng rắn nói: “Không thể ít hơn một trăm vạn nữa, ngoài ra phải mua thêm một miếng đất trong thôn rồi xây cho cha mẹ của con một căn biệt thự lớn, nếu bọn họ nguyện ý tới Bắc Kinh thì càng tốt, mẹ sẽ bảo Thanh Nghiên chuyển hộ khẩu của em trai em gái của con đến đây.”

Sau lưng của Tiểu Thanh ứa ra mồ hôi lạnh, bây giờ cô mới chậm chạp phát hiện, hôn sự mà bản thân tùy tiện đồng ý chính là hôn sự của nhà giàu đích thực!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương