Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái
-
Chương 130
“Nếu như dùng Thiên Sơn Tuyết Liên cùng Băng Phách Ngân Châu làm dược phối, may ra có thể giữ cho hắn ta một mạng.
” Lão đại phu tìm đường sống trong chỗ chết, ai cũng biết Dạ Tổng quan kim ngân châu báu, kho tàng trân phẩm chất đầy không hết, biết đâu may mắn lại có hai món dược quý này thì sao.
“Hai thứ này phải đi đâu mà tìm đây?” Dạ Vũ nghe được có cách cứu lão công, liền truy hỏi đến cùng.
“Bẩm chủ nhân, trong kho dược quý của Tổng quản Phủ đích thực có hai loại này.
” Ảnh Nhị một bên nhanh miệng nói ra, lại bắt gặp ánh mắt hình viên đạn của Ảnh Nhất bắn về phía cậu, hoảng sợ im lặng.
“Ngươi nói sao, thế còn không mau đi lấy, đưa đại phu phối dược.
” Dạ Vũ lệnh cho cả đám ra ngoài sắc thuốc, còn mỗi mình y ở lại canh giữ Cố Huyền Mặc.
“Anh ráng nhịn chút, rất nhanh sẽ có dược, không phải chịu đau đớn nữa.
” Dạ Vũ an ủi người đang nằm trên giường nhịn đau, lại lấy khăn ấm lau đi mồ hôi của hắn.
Cố Huyền Mặc tâm thần còn đang bất ngờ tột cùng, bọn họ lần này đến đây chính là để cướp đi hai món dược quý này trong kho tàng Tu La tổng quản, trăm mưu nghìn kế đều đã thất bại, nằm không một chỗ lại được người dâng đến tay, kẻ trước mặt mình có thật sự là Dạ Vũ ác độc đáng hận không, hay lại là chiêu trò nào đó của y, muốn dẫn người lên thiên đàng rồi đạp thẳng xuống địa ngục.
Cố Huyền Mặc mệt mỏi, chẳng còn muốn suy đoán gì, hắn trúng độc này từ nhỏ, thân thể yếu đuối, lại vì mạnh mẽ tập võ luyện công làm phá vỡ giới hạn chịu đựng của kinh mạch, nếu lần này không tìm được hai vị thuốc này, chết là chắc chắn.
“Thuốc đến rồi, anh nhanh uống vào.
” Dạ Vũ thổi thổi nguội từng muỗng lại nhẹ nhàng đút cho hắn, Cố Huyền Mặc máy móc mở miệng, nuốt xuống từng ngụm thuốc đắng chát, lại mang đậm dược tính thơm nồng, huyết khí khẩn trương.
Vừa dùng hết bát dược, toàn thân thể hắn đã đau đớn không thôi.
“Aaaa.
.
” Tiếng rên rỉ kiềm nén trong tận cuống họng bất ngờ xuất ra.
Độc phát bao nhiêu ngày, tâm can nhứt nhói, kinh mạch đứt đoạn làm khí huyết không thông, đau đến tột cùng sinh mệnh, cơn đau này lại vô cùng quen thuộc, trí nhớ một lần nữa ùa về, hắn không thể chết, hắn nhất định phải sống, mạnh mẽ cắn xuống bờ môi mỏng lại bị cánh tay gỡ ra, theo tiềm thức, hắn dụng hết công lực cắn lên vật đang đặt trước miệng mình, “ư.
.
” đổi lại tiếng than của người nào đó, vị máu tươi mằn mặn thấm vào môi lưỡi, Cố Huyền Mặc lấy lại ý thức, phát hiện hắn vậy mà cắn xuống cổ tay trắng nõn tinh tế của Dạ Vũ, vết cắn sâu như muốn đứt cả động mạch.
Người nọ chỉ nhắm mắt cố chịu, không hề đẩy hắn ra, nước mắt từng giọt rơi trên gương mặt tái nhợt, vẫn gòng tay đưa đến trước miệng hắn.
Tâm tình dao động lúc này là gì? Cố Huyền Mặc không giải thích được, tâm trí quay cuồng rồi rơi vào hôn mê, mất đi ý thức.
Dạ Vũ cả đêm không ngủ, thay thuốc, thấm mồ hôi cho hắn, y có chút đau lòng nhìn lão công nhà mình thương tích nặng thế này, hắn đây là đang nhập vai nhân vật nào mà chịu khổ nặng nề thế kia? Dạ Vũ rất lâu vẫn không thể liên lạc được Hệ thống để hỏi rõ, càng không nhận được mục tiêu thế giới này là gì? Muốn trêu y sao, không biết nhiệm vụ thì sao mà hoàn thành đây?Ánh nắng ban mai lấp lánh bên ngoài cửa sổ chiếu rọi cả căn phòng xa hoa, rực rỡ, nam nhân trên giường mở mắt nhìn người tiều tụy bồi mình suốt đêm không rời không nghỉ, tay Dạ Vũ vẫn đặt trên trán Cố Huyền Mặc, tay còn lại nắm chặt lấy tay hắn không buông, như thể không gì có thể chia cách được bọn họ.
Suy nghĩ thoáng qua này làm Cố Huyền Mặc hoảng sợ, hắn đã quyết tâm sẽ không trao trọn tình cảm cho bất kỳ người nào, tình ái trên đời chỉ là một giấc mộng si, có khi đánh đổi bằng sinh mệnh.
“Ân, anh tỉnh rồi à?” Dạ Vũ vui mừng, lại gọi đại phu tới bắt mạch chẩn đoán, nghe lão nói thương thế ổn định, từ từ tịnh dưỡng sẽ hồi phục nguyên trạng, y liền dặn dò trù phòng chưng đồ ăn tẩm bổ cho hắn, lại sai người chuẩn bị y phục, vô cùng ra dáng tiểu hiền thê.
“Tốt quá, tốt quá rồi, rốt cuộc cũng tai qua nạn khỏi rồi, cảm tạ trời phật.
” Dạ Vũ huyên thuyên một tràn bỏ qua ánh mắt của người đối diện, đến khi phát hiện hắn ta ngây ngốc nhìn mình, lại miên mang nghi hoặc.
“Lão công, không phải anh bị câm đi?” Dạ Vũ chợt nhớ lại từ gặp mặt đến giờ, y vẫn chưa nghe người này mở miệng nói lời nào, trông bộ dáng này thì chắc không phải thiểu năng đâu, vậy chỉ còn một lý do…“Hu hu, sao trời cao tàn nhẫn với anh như vậy, thân mang bệnh tật kinh hiểm lại còn là ách nhân, hu hu.
” Dạ Vũ theo thói quen tựa vào vai Cố lão công khóc tu tu, lại bị hắn lạnh lùng đẩy ra.
(Ách nhân: người câm)Dạ tiểu Vũ *còn đang giả vờ khóc chưa hold kịp tiết tấu*:!!!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook