Khó Bề Hòa Hợp
-
Chương 32: Thương vụ mua lại Saint Games (7)
Sau khi vụ việc Saint Games kết thúc, Kinh Hồng tự cho mình một kỳ nghỉ ngắn ba bốn ngày.
Kinh Hồng chưa từng nghỉ phép kể từ khi tiếp nhận cây quyền trượng cai quản đế chế này.
Quá nhiều việc.
Kinh Hồng nhờ trợ lý Đàm Khiêm đặt một hòn đảo ở Maldives để thả lỏng một chút, khách sạn được LVMH* mở cách đây mấy năm, Kinh Hồng còn chưa tới bao giờ nhưng anh nghe rằng cảnh biển, cơ sở vật chất, đồ ăn và chất lượng phục vụ đều rất tốt và phù hợp đi nghỉ dưỡng. Quan trọng nhất là nơi này được tạo nên bởi một hòn đảo lớn và bốn hòn đảo nhỏ, hai hòn đảo nhỏ bên phải là những căn villa cho khách ở, còn hai đảo nhỏ bên trái là đảo tư nhân, mỗi đảo một nhà cách ly hoàn toàn với những người khác. Kinh Hồng đã đặt một đảo trong số đó.
*LVMH là một tập đoàn quốc tế của Pháp chuyên kinh doanh các mặt hàng xa xỉ. Tập đoàn sở hữu nhiều nhãn hiệu thời trang và làm đẹp cao cấp lừng danh thế giới như Louis Vuitton, Dior, Bvlgari, Céline, Givenchy, Tiffany & Co, Fendi v.v.
Kinh Hồng không đưa theo trợ lý và những người không liên quan trong lần nghỉ phép này. Anh đáp máy bay chở khách tới Malé trước, sau đó không nghỉ lại mà yêu cầu máy bay riêng của khách sạn kia đưa mình lên đảo luôn.
*Malé là thủ đô và thành phố đông dân nhất của Cộng hòa Maldives.
Quả nhiên nơi này cách biệt hẳn với ồn ào huyên náo. Kinh Hồng vừa lên đảo đã cảm thấy “đúng là rất tốt”.
Ở trung tâm hòn đảo tư nhân là một ngôi nhà rộng hơn một ngàn mét vuông. Chính giữa là phòng khách siêu rộng, bên ngoài cửa sổ kịch trần của phòng khách là bờ cát vàng và đại dương xanh một bên, bên còn lại là hồ bơi vô cực dài hai mươi lăm mét rộng bằng ngôi nhà, trong khi bên kia bể bơi lại là bờ cát và biển khơi. Bên cạnh bể bơi có một dãy ghế nằm, có thể hướng ra biển hoặc hướng vào nhà. Trong phòng khách có một cây đàn piano, ghế sofa, quầy bar, hai bên phòng khách là hai phòng ngủ, hai phòng tắm, phòng thay đồ, văn phòng, v.v. Nội thất trong nhà được làm bằng gỗ hồng cao cấp, toàn bộ đồ gia dụng đều hàng xa xỉ của các nhãn hiệu trực thuộc LVMH, ngoài ra còn có đội ngũ chuyên nghiệp của Ambassadeurs luôn sẵn sàng phục vụ du khách.
Dù bảo là nghỉ phép để nghỉ dưỡng nhưng Kinh Hồng vẫn mở máy tính, đăng nhập hòm thư và xem email công việc của mình khi ngồi trong phòng làm việc nhìn ra biển của biệt thự.
Anh trả lời một số câu hỏi, sau đó vì thấy hơi mệt nên chợp mắt trong chốc lát. Để có thời gian đi du lịch nghỉ ngơi, tối qua Kinh Hồng đã vừa làm việc vừa họp qua video, suốt đêm không ngủ rồi hôm nay lại bay thêm mấy tiếng, thậm chí anh còn không ngủ khi ở trên máy bay.
Nằm trên giường rồi thì Kinh Hồng có cảm thấy hơi đói. Vừa buồn ngủ vừa đói, giám đốc Kinh làm việc gì cũng nhanh gọn lẹ lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan: Nên dậy ăn hay không dậy đây? Như thể đây là câu hỏi khó lớn nhất trong vũ trụ vậy. Anh dằn vặt một hồi thì ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại đã là bảy giờ tối theo giờ địa phương.
Kinh Hồng gọi đội phục vụ làm một vài món cá đặc sản địa phương, sau khi ăn cùng với salad, ngắm biển nghỉ ngơi một lát thì anh bỗng muốn tới bể bơi đêm ở đảo lớn.
Trong giới thiệu thì bể bơi vô cực là thứ được khách sạn quảng bá rầm rộ, có vẻ như rất đặc sắc.
Kinh Hồng bảo nhóm phục vụ đi thuyền nhỏ sang đảo lớn.
Bể bơi đêm thực sự rất đặc biệt.
Bể bơi nằm trong một tòa nhà có không gian rộng mở, mái vòm rất cao và những cột đá cao dựng xung quanh. Bản thân hồ bơi cũng được thiết kế bởi một nhà thiết kế nổi tiếng. Nhìn từ trên cao xuống, dường như trong hồ toàn là nước biển xanh biếc trong veo, còn dưới đáy là cát đen, cát vàng và cát trắng được ngăn cách nhau bởi những đường gợn sóng, ba màu cát được những đường gợn sóng nước bất quy tắc chia cắt thành nhiều phần, vừa ngăn cách nhau vừa ôm ấp quấn lấy nhau, mang lại cảm giác nghệ thuật mạnh mẽ. Bên cạnh bể bơi, những ngọn đèn nhỏ màu vàng được bật lên, mái vòm phía trên bể bơi lại có hoa văn giống hệt với đáy bể bơi, như đại dương phản chiếu hình ảnh lên bầu trời. Bên ngoài vách kính kịch trần là tiếng sóng biển xô bờ rì rào.
Khi Kinh Hồng đi vào thì chỉ có một người đang bơi bên trong.
Có hai cặp đôi yêu nhau còn đứng “trên bờ” đang nhìn người bơi ở dưới bể.
Kinh Hồng đi tới.
Người trong bể bơi đang bơi bướm. Kinh Hồng nghe thấy người đàn ông bên cạnh cảm thán bằng tiếng Anh, “Trời ơi, lực eo và bụng của tên đó khỏe quá… Hoàn toàn không giảm tốc độ khi tiến sang nửa sau…” Anh ta nói bằng giọng Anh-Mỹ, nghe là biết dân bản địa.
Lúc này người trong bể bơi đã tới mép bể, người nọ không đội mũ bơi nên có thể thấy được mái tóc đen. Hắn bám vào thành bể lắc đầu, Kinh Hồng vừa lúc đứng ngay bên cạnh, anh nhất thời cảm thấy không tin nổi khi nhìn sườn mặt của hắn.
Chu Sưởng?!
Kỳ nghỉ phép duy nhất trong suốt mấy năm mà lại gặp được Chu Sưởng?!
Nhân phẩm kiểu gì vậy?
Trong hồ bơi, Chu Sưởng nhẹ nhàng bơi tới, tìm thấy cầu thang rồi bước lên từng bước một.
Cơ bắp dần nhô lên từ mặt nước, bọt nước rào rào rơi xuống bắn tung tóe bên chân hắn.
Cô gái da trắng bên cạnh Kinh Hồng không hề quan tâm đến cảm xúc của người bạn trai đi cùng mình, cô nhìn dáng người của Chu Sưởng và nói, “He is so strong…!”
Chu Sưởng vuốt ngược tóc ra sau đầu, đi tới thấy Kinh Hồng thì cũng khựng lại.
Chu Sưởng đang để trần thân trên, quần bơi là kiểu mà vận động viên chuyên nghiệp mặc, bó chặt vào đùi hắn.
Tóc còn chưa lau, mái tóc của Chu Sưởng hất ngược ra sau mang lại cảm giác khác hẳn ngày thường. Bả vai rộng và dày, xương quai xanh gồ lên, những giọt nước đọng trên tóc nhỏ xuống đọng lại ở xương quai xanh một lúc rồi lại bị những giọt nước mới đẩy ra, lăn dọc theo cơ ngực trơn mịn xuống dưới. Cơ ngực nở nang, hai bên căng lên đầy hào phóng, cơ bụng tám múi nổi rõ không chút mỡ thừa, đường V-cut kéo dài xuống giữa quần bơi. Bắp đùi bên dưới quần bơi khỏe khoắn rắn chắc, ngập tràn sức mạnh. Và bộ phận nào đó cách lớp quần bơi cũng bắt mắt không kém.
Cơ bắp và khung xương tuyệt vời, mạnh mẽ tựa báo săn.
Chu Sưởng nói bằng giọng đùa cợt, “Giám đốc Kinh?”
“Giám đốc Chu.” Kinh Hồng lịch sự mỉm cười và gật đầu, “Không ngờ đến đây rồi vẫn gặp nhau.”
Chu Sưởng nói, “Duyên số đấy.”
Kinh Hồng hơi cụp mắt quét Chu Sưởng một lượt từ trên xuống dưới, sau đó thuận miệng hỏi, “Giám đốc Chu cũng tới đây du lịch à?”
Chu Sưởng cười hờ hững đáp, “Tôi đi làm.”
Kinh Hồng, “…”
“Vừa mới check-in thôi.”
“…” Kinh Hồng chuyển chủ đề, “Nhiệt độ nước thế nào vậy?”
“Cũng được.” Chu Sưởng nói, “Khá thoải mái. Giám đốc Kinh cũng định bơi vài vòng à?”
“Hôm nay thì thôi.” Kinh Hồng không định để Chu Sưởng nhìn thấy dáng vẻ để trần thân trên của mình, anh nói, “Hôm khác tính.”
Chu Sưởng đã nhìn ra suy nghĩ của Kinh Hồng, hắn khẽ mỉa mai, “Lạ thật đấy, lúc nào cũng để giám đốc Kinh nhìn thấy dáng vẻ áo mũ không chỉnh tề của tôi.”
Kinh Hồng ép ánh mắt của mình khóa trên mặt đối phương, anh đùa lại, “Tôi cũng thấy lạ lắm, lúc nào giám đốc Chu cũng dâng tới tận cửa để tôi bổ mắt.”
Hai người nói chuyện vài câu, Kinh Hồng mới nói, “Được rồi, giám đốc Chu mau lau người đi, ban đêm lạnh lắm.”
Chu Sưởng gật đầu rồi nói, “Tôi ở đảo tư nhân bên kia, giám đốc Kinh thì sao?”
Kinh Hồng mặc áo phông rộng rãi thoải mái, trông anh cũng khác hẳn thường ngày, “Tôi cũng vậy, ở hòn đảo còn lại.”
Chu Sưởng mỉm cười nhìn Kinh Hồng lần nữa rồi rời đi.
Kinh Hồng quay người lại nhìn theo.
Cơ lưng của Chu Sưởng rất đẹp. Vì khi cầm khăn lau tóc khiến hai cánh tay mở ra, cơ lưng hai bên hơi kéo về đằng sau tạo nên một đường rãnh lưng rất đẹp. Xươ.ng bướm nổi bật, vòng eo thon gọn không hề thấy mỡ thừa.
Kinh Hồng ngắm nhìn một lát rồi xoay người ra ngoài.
Đêm đó, có lẽ vì rảnh rỗi mà đầu óc chẳng biết nên nghĩ đến cái gì ngoài công việc, dáng vẻ khi nãy của Chu Sưởng cứ lởn vởn trước mắt Kinh Hồng.
Chính diện, rồi phía sau.
Mái tóc đen vuốt ngược, cơ thể ướt át.
Anh cảm thấy khô nóng đến phát hoảng.
Và cũng vì rảnh rỗi, đêm đó Kinh Hồng lại th.ủ dâm một lần nữa.
Một hình ảnh hiện ra trong đầu anh, người bên trong vẫn có gương mặt xinh đẹp được công thức hóa, nhưng cuối cùng Kinh Hồng chợt nhớ ra Chu Sưởng đang ở ngay đảo bên cạnh, cũng ở trong căn phòng giống phòng anh như đúc, nằm trên chiếc giường giống hệt của anh, có lẽ hắn cũng đang làm việc tương tự, bụng dưới của anh bỗng thấy tê dại ê ẩm.
Đại não Kinh Hồng trống rỗng, vừa hoảng hốt tại sao mình lại nghĩ đến hắn vừa vô tình dùng những ngón tay thon dài hơi lạnh nhẹ nhàng m.ơn trớn từng chút một nơi bụng dưới, sau đó bắn ra khắp nơi.
***
Sáng hôm sau, Kinh Hồng thức dậy xử lý thêm vài việc trong văn phòng rồi lại gọi phục vụ đi thuyền ra đảo lớn.
Tối hôm qua Kinh Hồng chưa kịp xem gì ngoài bể bơi đêm.
Có vài du khách ở trên đảo lớn, hầu hết toàn là người châu Âu và châu Mỹ. Nước biển trong veo xanh ngắt, hôm nay sóng lớn đến lạ, có vài người cả nam và nữ đang lướt sóng. Bọn họ bị sóng hất lên giữa không trung rồi lại rơi thẳng xuống, sau đó cố gắng thích nghi, kiểm soát và giằng co với thiên nhiên.
Phần lớn các hoạt động giải trí đều diễn ra ở hông đảo như cầu nhô ra ngoài, chòi cỏ, ghế xếp, ô che, du thuyền, thuyền buồm v.v. Kinh Hồng nhìn một lát rồi đi theo con đường cát trong rừng và băng qua đảo sang phía bên kia.
Bên kia vắng vẻ hơn nhiều. Ra khỏi rừng cây, Kinh Hồng thấy được một bóng lưng rộng lớn đằng xa.
Vậy mà anh và Chu Sưởng lại chọn cùng một vị trí.
“…” Kinh Hồng lặng lẽ đi tới.
Hôm nay sóng rất lớn, bầu trời cũng u ám, nước biển sủi bọt trắng vỗ từng đợt sóng vào bờ, gió biển mang theo mùi tanh.
Kinh Hồng đi tới đứng sóng vai với Chu Sưởng, “Giám đốc Chu.”
Chu Sưởng liếc qua rồi lại quay về nhìn mặt biển, hắn đáp, “Giám đốc Kinh.”
Khác với đêm qua, lúc này Chu Sưởng đang mặc một chiếc áo sơ mi giản dị màu đen phanh hai cúc, xương quai xanh thẳng tắp. Hai bên vạt áo sơ mi có thêm hoa văn phức tạp màu vàng đậm trông rất phong cách.
Vì gió to nên tóc và sơ mi của Chu Sưởng hơi loạn, là dáng vẻ trước đây chưa từng thấy tại các hội nghị Internet.
Kinh Hồng thuận miệng hỏi, “Ngắm bao lâu rồi?”
Chu Sưởng cũng thản nhiên đáp lời, “Được một lúc rồi.”
“Hôm nay gió lớn thật.” Kinh Hồng nói, “Chuyện này rất ít khi xảy ra ở đây.” Lúc này dù đã là tháng Mười hai nhưng Maldives không phân biệt mùa đông và mùa hè, nhiệt độ quanh năm chỉ loanh quanh khoảng ba mươi độ.
“Ừ.” Chu Sưởng nói, “Gió lớn, sóng cũng lớn. Từng đợt xô vào làm người ta nhớ đến câu thơ “Đá loạn mây xen, Sóng dữ xô bờ, Cuốn phăng ngàn trùng tuyết”. Mặc dù không có đá rối mây xen nhưng hai câu sau vẫn có.”
Kinh Hồng mỉm cười vạch trần hắn, “Điều mà cậu thật sự nghĩ đến không phải câu này mà là câu sau, “Non sông như vẽ, Một thuở bao nhiêu hào kiệt”.”
*Trích trong bài từ Niệm nô kiều – Xích Bích hoài cổ của Tô Thức.
Chu Sưởng cũng mỉm cười thừa nhận.
Kinh Hồng lại nhớ đến cuộc tấn công và vây quét của Chu Sưởng cách đây không lâu.
Vì tấn công quá đột ngột nên Oceanwide không kịp trở tay. Dù sao Oceanwide và Thanh Huy cũng chia thị trường ra để quản lý, bao năm qua vẫn hòa bình không ai dây vào ai. Chưa kể công nghệ của sản phẩm kia đúng là đã lạc hậu, chỉ trong vài tuần mà sản phẩm đó đã bị cướp một đống thị phần ở phía nam.
Kinh Hồng đã nhận được bài học, việc “ăn ý” với Chu Sưởng không phải là sự ăn ý, chẳng qua là Chu Sưởng đang ngủ đông mà thôi.
Một lát sau, Chu Sưởng lại hỏi, “Trương Lệ thích ứng thế nào rồi?”
“Cũng khá ổn.” Kinh Hồng không nghĩ đến chuyện công việc nữa, anh nói, “Nhưng nếu đã nghỉ phép rồi thì đừng nói chuyện công việc nữa được không?”
Chu Sưởng cũng đồng ý, “Xin lỗi, tôi không nên nhắc đến.”
Hai người đứng cạnh nhau im lặng ngắm biển.
Chẳng biết qua bao lâu, gió đã dịu đi và Mặt Trời cũng nhô ra, mặt biển dần bình lặng lại.
Đây mới là dáng vẻ vốn có của Maldives.
Nước biển trong veo thấy đáy, nhìn ra xa có thể thấy từng tầng nước xanh đậm nhạt khác nhau trải về phía chân trời nơi ánh sáng màu vàng đang lóe ra. Các loài cá nhiệt đới đang bơi qua bơi lại, có khá nhiều loài trong số đó rực rỡ và đầy màu sắc.
Nhưng hai người lại mất hứng thú khi nhìn khung cảnh gió yên biển lặng này, Kinh Hồng rời đi trước, Chu Sưởng đi theo sau Kinh Hồng rồi lại bước song song với anh.
Kinh Hồng nhận ra, Chu Sưởng nhận được rất nhiều ánh mắt đánh giá cao từ người khác giới dọc đường đi.
Từ bãi cát đi bộ trở lại bến tàu, hai người phát hiện hôm nay có một cặp đôi đang tổ chức đám cưới ở đây.
Giữa biển có một nhà thờ thuần một màu trắng, tường trắng, sàn trắng, ghế trắng, khung gỗ trắng, khung cảnh tựa như một thiên đường giữa biển cả. Lúc này, cây cầu gỗ dẫn vào nhà thờ được bao phủ bởi những cánh hoa màu hồng xen lẫn đậm nhạt, cánh hoa tỏa ra mùi hương làm lòng người mê say. Trên cây cầu gỗ, một đôi nam nữ đứng ở chính giữa, cứ cách vài bước lại có một cổng vòm hoa tinh xảo dọc đường đi tới nhà thờ, những chùm hoa tử đằng dài rủ xuống từ trên cổng vòm đung đưa nhẹ nhàng trong gió.
Nhìn từ xa, những bó hoa xinh đẹp được đặt hoặc buộc trên những chiếc kệ và ghế gỗ bên trong nhà thờ.
Hòn đảo này không có nhiều du khách, dù sao cũng chỉ có mười mấy căn villa đủ cho hơn mười gia đình vào ở theo kiểu tiêu pha xa xỉ. Nhưng hiện giờ đang có vài du khách tốp năm tốp ba đứng trên cầu gỗ ở vị trí cách khá xa đôi cô dâu chú rể kia để xem buổi hôn lễ. Có vài người trong đó còn giơ điện thoại lên muốn ghi lại khoảnh khắc tuyệt vời này.
Chu Sưởng hất cằm hỏi, “Nếu như đã không có việc gì làm thì qua xem nhé?”
Kinh Hồng gật đầu, “Được.”
Thế là bọn họ cũng đi lên cầu. Cứ mỗi bước đi thì cây cầu gỗ lại phát ra tiếng kẽo kẹt dịu dàng hòa cùng âm vang từ sóng biển.
Chẳng biết qua bao lâu, tiếng người nói chuyện bỗng nhỏ dần, ngay cả đám trẻ con cũng không làm ầm nữa, tất cả du khách đều hướng ánh nhìn về phía cặp cô dâu chú rể.
Hôn lễ đã sắp bắt đầu.
Trong khoảnh khắc ấy, bầu không khí cũng mang theo hương vị thiêng liêng và trang nghiêm.
Dường như định nói gì đó, Chu Sưởng bỗng lên tiếng, “Giám đốc Kinh…”
Kinh Hồng cảm thấy xưng hô như vậy thật sự quấy nhiễu bầu không khí, anh tiện miệng nói, “Khó lắm mới có một kỳ nghỉ, chúng ta đừng “giám đốc Kinh” “giám đốc Kinh” nữa, cứ gọi tôi là “Kinh Hồng” đi.”
Chu Sưởng khựng lại trong nháy mắt. Không gian nhất thời chìm trong tĩnh lặng, dường như cả thế giới cũng bị cô lập. Nước trong xanh và cát mịn màng, chỉ có sóng biển khẽ khàng xô tới.
Nhưng ngay sau đó, bản “Hành khúc đám cưới” nổi tiếng, khúc dạo đầu cho màn thứ năm của “Giấc mộng đêm hè” do Mendelssohn sáng tác đã vang lên.
*Hành khúc đám cưới (Wedding March) là bản nhạc của nhà soạn nhạc người Đức Felix Mendelssohn (sau các phần Overture, Scherzo và Notturno) trong bộ tác phẩm số 61 của ông. Đây là những bản nhạc Mendelssohn viết cho vở kịch “Giấc mộng đêm hè” của William Shakespeare. Nó được sử dụng phổ biến từ sau khi Công chúa hoàng gia Victoria (con gái cả của Nữ hoàng Victoria cùng chồng là Albert) chọn nó cho lễ cưới của mình với Thái tử nước Phổ vào ngày 25 tháng 1 năm 1858.
Tiếp theo có tí nước thịt còn là bước ngoặt tình cảm và quan trọng nhất, tuy nhiên mình có giấu đoạn nước thịt đi nên sẽ cần đọc kỹ nha.
Vì ở khá xa nên thực ra Kinh Hồng không nghe thấy rõ.
Chủ yếu anh chỉ nghe được tiếng sóng biển xen lẫn với giai điệu “Hành khúc đám cưới” nhẹ nhàng truyền tới.
Cô dâu và chú rể đi về phía mục sư, mục sư đang nghênh đón cặp đôi sắp cưới.
Giữa âm thanh ấy, anh có thể cảm nhận được ánh mắt Chu Sưởng đang hướng về phía mình, hắn nhìn thẳng vào mắt anh, đồng tử đen láy sâu thẳm khóa chặt vào anh, đôi chút hư không cũng tụ lại vào một điểm, giọng nói mang từ tính của Chu Sưởng vang lên vô cùng rõ ràng giữa tiếng sóng và tiếng nhạc, hắn nói, “… Kinh Hồng.”
Kinh Hồng chưa từng nghỉ phép kể từ khi tiếp nhận cây quyền trượng cai quản đế chế này.
Quá nhiều việc.
Kinh Hồng nhờ trợ lý Đàm Khiêm đặt một hòn đảo ở Maldives để thả lỏng một chút, khách sạn được LVMH* mở cách đây mấy năm, Kinh Hồng còn chưa tới bao giờ nhưng anh nghe rằng cảnh biển, cơ sở vật chất, đồ ăn và chất lượng phục vụ đều rất tốt và phù hợp đi nghỉ dưỡng. Quan trọng nhất là nơi này được tạo nên bởi một hòn đảo lớn và bốn hòn đảo nhỏ, hai hòn đảo nhỏ bên phải là những căn villa cho khách ở, còn hai đảo nhỏ bên trái là đảo tư nhân, mỗi đảo một nhà cách ly hoàn toàn với những người khác. Kinh Hồng đã đặt một đảo trong số đó.
*LVMH là một tập đoàn quốc tế của Pháp chuyên kinh doanh các mặt hàng xa xỉ. Tập đoàn sở hữu nhiều nhãn hiệu thời trang và làm đẹp cao cấp lừng danh thế giới như Louis Vuitton, Dior, Bvlgari, Céline, Givenchy, Tiffany & Co, Fendi v.v.
Kinh Hồng không đưa theo trợ lý và những người không liên quan trong lần nghỉ phép này. Anh đáp máy bay chở khách tới Malé trước, sau đó không nghỉ lại mà yêu cầu máy bay riêng của khách sạn kia đưa mình lên đảo luôn.
*Malé là thủ đô và thành phố đông dân nhất của Cộng hòa Maldives.
Quả nhiên nơi này cách biệt hẳn với ồn ào huyên náo. Kinh Hồng vừa lên đảo đã cảm thấy “đúng là rất tốt”.
Ở trung tâm hòn đảo tư nhân là một ngôi nhà rộng hơn một ngàn mét vuông. Chính giữa là phòng khách siêu rộng, bên ngoài cửa sổ kịch trần của phòng khách là bờ cát vàng và đại dương xanh một bên, bên còn lại là hồ bơi vô cực dài hai mươi lăm mét rộng bằng ngôi nhà, trong khi bên kia bể bơi lại là bờ cát và biển khơi. Bên cạnh bể bơi có một dãy ghế nằm, có thể hướng ra biển hoặc hướng vào nhà. Trong phòng khách có một cây đàn piano, ghế sofa, quầy bar, hai bên phòng khách là hai phòng ngủ, hai phòng tắm, phòng thay đồ, văn phòng, v.v. Nội thất trong nhà được làm bằng gỗ hồng cao cấp, toàn bộ đồ gia dụng đều hàng xa xỉ của các nhãn hiệu trực thuộc LVMH, ngoài ra còn có đội ngũ chuyên nghiệp của Ambassadeurs luôn sẵn sàng phục vụ du khách.
Dù bảo là nghỉ phép để nghỉ dưỡng nhưng Kinh Hồng vẫn mở máy tính, đăng nhập hòm thư và xem email công việc của mình khi ngồi trong phòng làm việc nhìn ra biển của biệt thự.
Anh trả lời một số câu hỏi, sau đó vì thấy hơi mệt nên chợp mắt trong chốc lát. Để có thời gian đi du lịch nghỉ ngơi, tối qua Kinh Hồng đã vừa làm việc vừa họp qua video, suốt đêm không ngủ rồi hôm nay lại bay thêm mấy tiếng, thậm chí anh còn không ngủ khi ở trên máy bay.
Nằm trên giường rồi thì Kinh Hồng có cảm thấy hơi đói. Vừa buồn ngủ vừa đói, giám đốc Kinh làm việc gì cũng nhanh gọn lẹ lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan: Nên dậy ăn hay không dậy đây? Như thể đây là câu hỏi khó lớn nhất trong vũ trụ vậy. Anh dằn vặt một hồi thì ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại đã là bảy giờ tối theo giờ địa phương.
Kinh Hồng gọi đội phục vụ làm một vài món cá đặc sản địa phương, sau khi ăn cùng với salad, ngắm biển nghỉ ngơi một lát thì anh bỗng muốn tới bể bơi đêm ở đảo lớn.
Trong giới thiệu thì bể bơi vô cực là thứ được khách sạn quảng bá rầm rộ, có vẻ như rất đặc sắc.
Kinh Hồng bảo nhóm phục vụ đi thuyền nhỏ sang đảo lớn.
Bể bơi đêm thực sự rất đặc biệt.
Bể bơi nằm trong một tòa nhà có không gian rộng mở, mái vòm rất cao và những cột đá cao dựng xung quanh. Bản thân hồ bơi cũng được thiết kế bởi một nhà thiết kế nổi tiếng. Nhìn từ trên cao xuống, dường như trong hồ toàn là nước biển xanh biếc trong veo, còn dưới đáy là cát đen, cát vàng và cát trắng được ngăn cách nhau bởi những đường gợn sóng, ba màu cát được những đường gợn sóng nước bất quy tắc chia cắt thành nhiều phần, vừa ngăn cách nhau vừa ôm ấp quấn lấy nhau, mang lại cảm giác nghệ thuật mạnh mẽ. Bên cạnh bể bơi, những ngọn đèn nhỏ màu vàng được bật lên, mái vòm phía trên bể bơi lại có hoa văn giống hệt với đáy bể bơi, như đại dương phản chiếu hình ảnh lên bầu trời. Bên ngoài vách kính kịch trần là tiếng sóng biển xô bờ rì rào.
Khi Kinh Hồng đi vào thì chỉ có một người đang bơi bên trong.
Có hai cặp đôi yêu nhau còn đứng “trên bờ” đang nhìn người bơi ở dưới bể.
Kinh Hồng đi tới.
Người trong bể bơi đang bơi bướm. Kinh Hồng nghe thấy người đàn ông bên cạnh cảm thán bằng tiếng Anh, “Trời ơi, lực eo và bụng của tên đó khỏe quá… Hoàn toàn không giảm tốc độ khi tiến sang nửa sau…” Anh ta nói bằng giọng Anh-Mỹ, nghe là biết dân bản địa.
Lúc này người trong bể bơi đã tới mép bể, người nọ không đội mũ bơi nên có thể thấy được mái tóc đen. Hắn bám vào thành bể lắc đầu, Kinh Hồng vừa lúc đứng ngay bên cạnh, anh nhất thời cảm thấy không tin nổi khi nhìn sườn mặt của hắn.
Chu Sưởng?!
Kỳ nghỉ phép duy nhất trong suốt mấy năm mà lại gặp được Chu Sưởng?!
Nhân phẩm kiểu gì vậy?
Trong hồ bơi, Chu Sưởng nhẹ nhàng bơi tới, tìm thấy cầu thang rồi bước lên từng bước một.
Cơ bắp dần nhô lên từ mặt nước, bọt nước rào rào rơi xuống bắn tung tóe bên chân hắn.
Cô gái da trắng bên cạnh Kinh Hồng không hề quan tâm đến cảm xúc của người bạn trai đi cùng mình, cô nhìn dáng người của Chu Sưởng và nói, “He is so strong…!”
Chu Sưởng vuốt ngược tóc ra sau đầu, đi tới thấy Kinh Hồng thì cũng khựng lại.
Chu Sưởng đang để trần thân trên, quần bơi là kiểu mà vận động viên chuyên nghiệp mặc, bó chặt vào đùi hắn.
Tóc còn chưa lau, mái tóc của Chu Sưởng hất ngược ra sau mang lại cảm giác khác hẳn ngày thường. Bả vai rộng và dày, xương quai xanh gồ lên, những giọt nước đọng trên tóc nhỏ xuống đọng lại ở xương quai xanh một lúc rồi lại bị những giọt nước mới đẩy ra, lăn dọc theo cơ ngực trơn mịn xuống dưới. Cơ ngực nở nang, hai bên căng lên đầy hào phóng, cơ bụng tám múi nổi rõ không chút mỡ thừa, đường V-cut kéo dài xuống giữa quần bơi. Bắp đùi bên dưới quần bơi khỏe khoắn rắn chắc, ngập tràn sức mạnh. Và bộ phận nào đó cách lớp quần bơi cũng bắt mắt không kém.
Cơ bắp và khung xương tuyệt vời, mạnh mẽ tựa báo săn.
Chu Sưởng nói bằng giọng đùa cợt, “Giám đốc Kinh?”
“Giám đốc Chu.” Kinh Hồng lịch sự mỉm cười và gật đầu, “Không ngờ đến đây rồi vẫn gặp nhau.”
Chu Sưởng nói, “Duyên số đấy.”
Kinh Hồng hơi cụp mắt quét Chu Sưởng một lượt từ trên xuống dưới, sau đó thuận miệng hỏi, “Giám đốc Chu cũng tới đây du lịch à?”
Chu Sưởng cười hờ hững đáp, “Tôi đi làm.”
Kinh Hồng, “…”
“Vừa mới check-in thôi.”
“…” Kinh Hồng chuyển chủ đề, “Nhiệt độ nước thế nào vậy?”
“Cũng được.” Chu Sưởng nói, “Khá thoải mái. Giám đốc Kinh cũng định bơi vài vòng à?”
“Hôm nay thì thôi.” Kinh Hồng không định để Chu Sưởng nhìn thấy dáng vẻ để trần thân trên của mình, anh nói, “Hôm khác tính.”
Chu Sưởng đã nhìn ra suy nghĩ của Kinh Hồng, hắn khẽ mỉa mai, “Lạ thật đấy, lúc nào cũng để giám đốc Kinh nhìn thấy dáng vẻ áo mũ không chỉnh tề của tôi.”
Kinh Hồng ép ánh mắt của mình khóa trên mặt đối phương, anh đùa lại, “Tôi cũng thấy lạ lắm, lúc nào giám đốc Chu cũng dâng tới tận cửa để tôi bổ mắt.”
Hai người nói chuyện vài câu, Kinh Hồng mới nói, “Được rồi, giám đốc Chu mau lau người đi, ban đêm lạnh lắm.”
Chu Sưởng gật đầu rồi nói, “Tôi ở đảo tư nhân bên kia, giám đốc Kinh thì sao?”
Kinh Hồng mặc áo phông rộng rãi thoải mái, trông anh cũng khác hẳn thường ngày, “Tôi cũng vậy, ở hòn đảo còn lại.”
Chu Sưởng mỉm cười nhìn Kinh Hồng lần nữa rồi rời đi.
Kinh Hồng quay người lại nhìn theo.
Cơ lưng của Chu Sưởng rất đẹp. Vì khi cầm khăn lau tóc khiến hai cánh tay mở ra, cơ lưng hai bên hơi kéo về đằng sau tạo nên một đường rãnh lưng rất đẹp. Xươ.ng bướm nổi bật, vòng eo thon gọn không hề thấy mỡ thừa.
Kinh Hồng ngắm nhìn một lát rồi xoay người ra ngoài.
Đêm đó, có lẽ vì rảnh rỗi mà đầu óc chẳng biết nên nghĩ đến cái gì ngoài công việc, dáng vẻ khi nãy của Chu Sưởng cứ lởn vởn trước mắt Kinh Hồng.
Chính diện, rồi phía sau.
Mái tóc đen vuốt ngược, cơ thể ướt át.
Anh cảm thấy khô nóng đến phát hoảng.
Và cũng vì rảnh rỗi, đêm đó Kinh Hồng lại th.ủ dâm một lần nữa.
Một hình ảnh hiện ra trong đầu anh, người bên trong vẫn có gương mặt xinh đẹp được công thức hóa, nhưng cuối cùng Kinh Hồng chợt nhớ ra Chu Sưởng đang ở ngay đảo bên cạnh, cũng ở trong căn phòng giống phòng anh như đúc, nằm trên chiếc giường giống hệt của anh, có lẽ hắn cũng đang làm việc tương tự, bụng dưới của anh bỗng thấy tê dại ê ẩm.
Đại não Kinh Hồng trống rỗng, vừa hoảng hốt tại sao mình lại nghĩ đến hắn vừa vô tình dùng những ngón tay thon dài hơi lạnh nhẹ nhàng m.ơn trớn từng chút một nơi bụng dưới, sau đó bắn ra khắp nơi.
***
Sáng hôm sau, Kinh Hồng thức dậy xử lý thêm vài việc trong văn phòng rồi lại gọi phục vụ đi thuyền ra đảo lớn.
Tối hôm qua Kinh Hồng chưa kịp xem gì ngoài bể bơi đêm.
Có vài du khách ở trên đảo lớn, hầu hết toàn là người châu Âu và châu Mỹ. Nước biển trong veo xanh ngắt, hôm nay sóng lớn đến lạ, có vài người cả nam và nữ đang lướt sóng. Bọn họ bị sóng hất lên giữa không trung rồi lại rơi thẳng xuống, sau đó cố gắng thích nghi, kiểm soát và giằng co với thiên nhiên.
Phần lớn các hoạt động giải trí đều diễn ra ở hông đảo như cầu nhô ra ngoài, chòi cỏ, ghế xếp, ô che, du thuyền, thuyền buồm v.v. Kinh Hồng nhìn một lát rồi đi theo con đường cát trong rừng và băng qua đảo sang phía bên kia.
Bên kia vắng vẻ hơn nhiều. Ra khỏi rừng cây, Kinh Hồng thấy được một bóng lưng rộng lớn đằng xa.
Vậy mà anh và Chu Sưởng lại chọn cùng một vị trí.
“…” Kinh Hồng lặng lẽ đi tới.
Hôm nay sóng rất lớn, bầu trời cũng u ám, nước biển sủi bọt trắng vỗ từng đợt sóng vào bờ, gió biển mang theo mùi tanh.
Kinh Hồng đi tới đứng sóng vai với Chu Sưởng, “Giám đốc Chu.”
Chu Sưởng liếc qua rồi lại quay về nhìn mặt biển, hắn đáp, “Giám đốc Kinh.”
Khác với đêm qua, lúc này Chu Sưởng đang mặc một chiếc áo sơ mi giản dị màu đen phanh hai cúc, xương quai xanh thẳng tắp. Hai bên vạt áo sơ mi có thêm hoa văn phức tạp màu vàng đậm trông rất phong cách.
Vì gió to nên tóc và sơ mi của Chu Sưởng hơi loạn, là dáng vẻ trước đây chưa từng thấy tại các hội nghị Internet.
Kinh Hồng thuận miệng hỏi, “Ngắm bao lâu rồi?”
Chu Sưởng cũng thản nhiên đáp lời, “Được một lúc rồi.”
“Hôm nay gió lớn thật.” Kinh Hồng nói, “Chuyện này rất ít khi xảy ra ở đây.” Lúc này dù đã là tháng Mười hai nhưng Maldives không phân biệt mùa đông và mùa hè, nhiệt độ quanh năm chỉ loanh quanh khoảng ba mươi độ.
“Ừ.” Chu Sưởng nói, “Gió lớn, sóng cũng lớn. Từng đợt xô vào làm người ta nhớ đến câu thơ “Đá loạn mây xen, Sóng dữ xô bờ, Cuốn phăng ngàn trùng tuyết”. Mặc dù không có đá rối mây xen nhưng hai câu sau vẫn có.”
Kinh Hồng mỉm cười vạch trần hắn, “Điều mà cậu thật sự nghĩ đến không phải câu này mà là câu sau, “Non sông như vẽ, Một thuở bao nhiêu hào kiệt”.”
*Trích trong bài từ Niệm nô kiều – Xích Bích hoài cổ của Tô Thức.
Chu Sưởng cũng mỉm cười thừa nhận.
Kinh Hồng lại nhớ đến cuộc tấn công và vây quét của Chu Sưởng cách đây không lâu.
Vì tấn công quá đột ngột nên Oceanwide không kịp trở tay. Dù sao Oceanwide và Thanh Huy cũng chia thị trường ra để quản lý, bao năm qua vẫn hòa bình không ai dây vào ai. Chưa kể công nghệ của sản phẩm kia đúng là đã lạc hậu, chỉ trong vài tuần mà sản phẩm đó đã bị cướp một đống thị phần ở phía nam.
Kinh Hồng đã nhận được bài học, việc “ăn ý” với Chu Sưởng không phải là sự ăn ý, chẳng qua là Chu Sưởng đang ngủ đông mà thôi.
Một lát sau, Chu Sưởng lại hỏi, “Trương Lệ thích ứng thế nào rồi?”
“Cũng khá ổn.” Kinh Hồng không nghĩ đến chuyện công việc nữa, anh nói, “Nhưng nếu đã nghỉ phép rồi thì đừng nói chuyện công việc nữa được không?”
Chu Sưởng cũng đồng ý, “Xin lỗi, tôi không nên nhắc đến.”
Hai người đứng cạnh nhau im lặng ngắm biển.
Chẳng biết qua bao lâu, gió đã dịu đi và Mặt Trời cũng nhô ra, mặt biển dần bình lặng lại.
Đây mới là dáng vẻ vốn có của Maldives.
Nước biển trong veo thấy đáy, nhìn ra xa có thể thấy từng tầng nước xanh đậm nhạt khác nhau trải về phía chân trời nơi ánh sáng màu vàng đang lóe ra. Các loài cá nhiệt đới đang bơi qua bơi lại, có khá nhiều loài trong số đó rực rỡ và đầy màu sắc.
Nhưng hai người lại mất hứng thú khi nhìn khung cảnh gió yên biển lặng này, Kinh Hồng rời đi trước, Chu Sưởng đi theo sau Kinh Hồng rồi lại bước song song với anh.
Kinh Hồng nhận ra, Chu Sưởng nhận được rất nhiều ánh mắt đánh giá cao từ người khác giới dọc đường đi.
Từ bãi cát đi bộ trở lại bến tàu, hai người phát hiện hôm nay có một cặp đôi đang tổ chức đám cưới ở đây.
Giữa biển có một nhà thờ thuần một màu trắng, tường trắng, sàn trắng, ghế trắng, khung gỗ trắng, khung cảnh tựa như một thiên đường giữa biển cả. Lúc này, cây cầu gỗ dẫn vào nhà thờ được bao phủ bởi những cánh hoa màu hồng xen lẫn đậm nhạt, cánh hoa tỏa ra mùi hương làm lòng người mê say. Trên cây cầu gỗ, một đôi nam nữ đứng ở chính giữa, cứ cách vài bước lại có một cổng vòm hoa tinh xảo dọc đường đi tới nhà thờ, những chùm hoa tử đằng dài rủ xuống từ trên cổng vòm đung đưa nhẹ nhàng trong gió.
Nhìn từ xa, những bó hoa xinh đẹp được đặt hoặc buộc trên những chiếc kệ và ghế gỗ bên trong nhà thờ.
Hòn đảo này không có nhiều du khách, dù sao cũng chỉ có mười mấy căn villa đủ cho hơn mười gia đình vào ở theo kiểu tiêu pha xa xỉ. Nhưng hiện giờ đang có vài du khách tốp năm tốp ba đứng trên cầu gỗ ở vị trí cách khá xa đôi cô dâu chú rể kia để xem buổi hôn lễ. Có vài người trong đó còn giơ điện thoại lên muốn ghi lại khoảnh khắc tuyệt vời này.
Chu Sưởng hất cằm hỏi, “Nếu như đã không có việc gì làm thì qua xem nhé?”
Kinh Hồng gật đầu, “Được.”
Thế là bọn họ cũng đi lên cầu. Cứ mỗi bước đi thì cây cầu gỗ lại phát ra tiếng kẽo kẹt dịu dàng hòa cùng âm vang từ sóng biển.
Chẳng biết qua bao lâu, tiếng người nói chuyện bỗng nhỏ dần, ngay cả đám trẻ con cũng không làm ầm nữa, tất cả du khách đều hướng ánh nhìn về phía cặp cô dâu chú rể.
Hôn lễ đã sắp bắt đầu.
Trong khoảnh khắc ấy, bầu không khí cũng mang theo hương vị thiêng liêng và trang nghiêm.
Dường như định nói gì đó, Chu Sưởng bỗng lên tiếng, “Giám đốc Kinh…”
Kinh Hồng cảm thấy xưng hô như vậy thật sự quấy nhiễu bầu không khí, anh tiện miệng nói, “Khó lắm mới có một kỳ nghỉ, chúng ta đừng “giám đốc Kinh” “giám đốc Kinh” nữa, cứ gọi tôi là “Kinh Hồng” đi.”
Chu Sưởng khựng lại trong nháy mắt. Không gian nhất thời chìm trong tĩnh lặng, dường như cả thế giới cũng bị cô lập. Nước trong xanh và cát mịn màng, chỉ có sóng biển khẽ khàng xô tới.
Nhưng ngay sau đó, bản “Hành khúc đám cưới” nổi tiếng, khúc dạo đầu cho màn thứ năm của “Giấc mộng đêm hè” do Mendelssohn sáng tác đã vang lên.
*Hành khúc đám cưới (Wedding March) là bản nhạc của nhà soạn nhạc người Đức Felix Mendelssohn (sau các phần Overture, Scherzo và Notturno) trong bộ tác phẩm số 61 của ông. Đây là những bản nhạc Mendelssohn viết cho vở kịch “Giấc mộng đêm hè” của William Shakespeare. Nó được sử dụng phổ biến từ sau khi Công chúa hoàng gia Victoria (con gái cả của Nữ hoàng Victoria cùng chồng là Albert) chọn nó cho lễ cưới của mình với Thái tử nước Phổ vào ngày 25 tháng 1 năm 1858.
Tiếp theo có tí nước thịt còn là bước ngoặt tình cảm và quan trọng nhất, tuy nhiên mình có giấu đoạn nước thịt đi nên sẽ cần đọc kỹ nha.
Vì ở khá xa nên thực ra Kinh Hồng không nghe thấy rõ.
Chủ yếu anh chỉ nghe được tiếng sóng biển xen lẫn với giai điệu “Hành khúc đám cưới” nhẹ nhàng truyền tới.
Cô dâu và chú rể đi về phía mục sư, mục sư đang nghênh đón cặp đôi sắp cưới.
Giữa âm thanh ấy, anh có thể cảm nhận được ánh mắt Chu Sưởng đang hướng về phía mình, hắn nhìn thẳng vào mắt anh, đồng tử đen láy sâu thẳm khóa chặt vào anh, đôi chút hư không cũng tụ lại vào một điểm, giọng nói mang từ tính của Chu Sưởng vang lên vô cùng rõ ràng giữa tiếng sóng và tiếng nhạc, hắn nói, “… Kinh Hồng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook