Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn
Chương 10: Thịnh yến

Liêm long ở hai bên được vén lên, lộ ra một góc y bào xanh thẳm.

Mọi người trên đại điện đều đứng lên, tất cung tất kính, ôm quyền đồng thanh nói: “Tham kiến Vương gia!”

Hai thiếu nữ lục y cầm ***g đèn lục giác đã cung kính khom người trên điện, nhưng người sau liêm long vẫn chưa xuất hiện mà thanh âm đã tới trước: “Ha ha, chư vị đại nhân có chuyện gì mà náo nhiệt vậy?”

Thanh âm trầm duyệt (vừa trầm vừa vui) quen thuộc nhẹ nhàng thổi qua tai Huyền Lăng Diệu, y hơi nắm chặt bình rượu, rồi lại chậm rãi buông ra, ánh mắt chăm chú nhìn về phía liêm long phát ra tiếng nói.

Bỗng nhiên nín lặng…

Chưa bao giờ thấy người nọ ăn mặc trang trọng như vậy, từ nút buộc cho tới tà áo đều được đính một lớp kim tuyến nhàn nhạt, lớp trường tụ (ống tay áo) buông dài trên cánh tay, chỉ hơi để hé ra đầu ngón tay thon dài.

Đèn ***g bát giác lay động chập chờn, tửu hương nhẹ nhàng lan tỏa.

Nam nhân chậm rãi đi lên cao tọa, mắt vẫn mỉm cười, nhìn thoáng qua một chút.

Ngày ấy thấy hắn, phong lưu, ngả ngớn, ngoạn thế bất cung. (bất cần đời)

Hiện tại thấy hắn, cao quý, thâm trầm, phong hoa tuyệt đại.

Quả thật, hấp dẫn lòng người.

Huyền Lăng Diệu nhìn xong, nhãn thần có chút hoảng hốt, rũ mắt xuống, uống một hớp rượu.

Ai, người kia là thiên hạ đệ nhất — Thục Xuyên Tiêu vương gia a…

Cơ hồ trong lòng mọi người đều cùng nhau thở dài, ánh nhìn chăm chú nồng nhiệt mà thành kính.

“Không cần đa lễ, đều ngồi đi.”

Nam nhân ngồi trên cao tọa, ánh mắt khẽ quét xuống dưới, mọi người vội vã cúi đầu, cùng ngồi xuống.

Chỉ trong chốc lát, lại có thêm mười thị nữ nối đuôi đi ra, trong tay ôm Tuyết Ngọc tửu từ hồ (bình gốm), phân chia nhau rót rượu cho mỗi bàn.

Không ai nói gì, có lẽ là không dám lên tiếng trước, hận không thể chia mắt ra làm hai, một bên nhìn Tiêu vương gia, một bên nhìn Huyền điện hạ.

Ánh mắt Tiêu Sơ Lâu chuyển về phía Huyền Lăng Diệu, cười cười, cúi người ở bên tai Sở Khiếu nói gì đó, đối phương gật đầu lĩnh mệnh. Tiêu Sơ Lâu bỗng nhiên đứng dậy, đi về phía Huyền Lăng Diệu.

“Nhị điện hạ,” Tiêu Sơ Lâu mỉm cười, đưa tay nâng y dậy, cất cao giọng nói, “Là khách quý của Thục Xuyên, phải ngồi ở thượng tọa, mời Nhị điện hạ.”

Huyền Lăng Diệu sửng sốt.

Bên cạnh vương tọa ở phía trên không biết từ bao giờ đã có thêm một kim ỷ (ghế vàng), hai bên cách nhau một khoảng, tất nhiên cũng chẳng phân biệt được cao thấp.

Mọi người được một trận ngạc nhiên, khoản đãi lớn như thế, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết. Nhớ lại chuyện phát sinh vừa rồi, không khỏi khiến cho mọi người chảy mồ hôi lạnh.

Huyền Lăng Diệu nhìn thẳng đối phương, hơi gật đầu, cười nhạt đáp lễ nói: “Đa tạ ý tốt của Vương gia, cung kính không bằng tuân mệnh.”

Hai người nắm tay nhau mà đi, người ngoài nhìn vào quả thật tựa như một đôi hảo hữu tương giao nhiều năm.

Trò chuyện với nhau thật vui vẻ, tất cả đều tốt. Người thì cười đến phong độ phiên phiên, người thì cười đến nho nhã lễ độ.

Tiêu Sơ Lâu tự mình rót thêm cho Lãng Phong một chút rượu, nói, mấy ngày nay khổ cực rồi.

Lãng Phong mỉm cười đáp lại, trên mặt nam nhân lạnh lùng kia chưa từng bao giờ ôn nhu như thế.

Huyền Lăng Diệu trong thoáng chốc có cảm giác như mọi người đều đã đeo một lớp mặt nạ thật dày, không khỏi đưa tay sờ sờ mặt mình, y, cùng với da mặt đều gắn liền, là thiên y vô phùng. (không chê vào đâu được)

A, y uống say rồi thì phải.

Một bàn tay bỗng nhiên vươn tới đè lại ly rượu của y.

Huyền Lăng Diệu giương mắt, là Tiêu Sơ Lâu.

“Nhị điện hạ, lời bổn vương vừa nói, ý của điện hạ như thế nào?”

Huyền Lăng Diệu giật mình, nén xuống tâm tư phức tạp của mình, suy nghĩ trong chốc lát liền mở miệng nói: “Ý của Vương gia là, chúng ta kết minh?”

“Không sai!” Tiêu Sơ Lâu nghiêng người về phía trước, cười khẽ, vì y rót một ly rượu đầy, nói: “Đây chẳng phải là nguyên nhân Nhị điện hạ tìm bổn vương sao? Lẽ nào điện hạ đã đổi ý?”

“Tất nhiên là không…” Huyền Lăng Diệu vốn nghĩ mình hẳn phải là mừng như điên mới đúng, chí ít thì Địch Dật Chi cùng những thuộc hạ ở phía sau không giấu được thần tình như vậy.

Nhưng vì cái gì, trong lòng lại rỗng tuếch?

Tiêu Sơ Lâu đưa ly ngọc đến, đôi mắt hẹp dài híp lại: “Vậy điện hạ còn chờ cái gì, cạn chén rượu này, minh ước của chúng ta coi như thành công. Đến lúc đó, bổn vương tự nhiên sẽ phò trợ điện hạ leo lên vương vị, vô luận điện hạ muốn báo cừu (thù) gì, ta cũng sẽ hoàn thành giúp ngươi!”

“!”

Cả người Huyền Lăng Diệu chấn động, hít sâu một hơi, rốt cuộc nói: “Hảo!”

“Đinh ——”

Chung rượu trắng như tuyết cụng vào nhau, phát ra một tiếng vang thanh thúy.

Hai người nâng tay áo, uống một hơi cạn sạch.

Tiêu Sơ Lâu đặt chén rượu xuống, bỗng nhiên thân thiết mà ôm lấy người nọ, ghé vào lỗ tai y hạ giọng cười nói, “Vừa rồi bổn vương thấy điện hạ cầm ly rượu do dự, còn tưởng điện hạ muốn cùng bổn vương uống chén rượu giao bôi ấy chứ…. ha ha…” [đồ mặt dày =))]

“Khụ khụ…” Huyền Lăng Diệu thiếu chút nữa bị sặc chết, khẽ tránh người ra, thản nhiên nói: “Thỉnh Vương gia tự trọng, như vậy dễ làm cho người khác hiểu lầm ý của Vương gia.”

“…..” Tiêu Sơ Lâu cảm thấy có chút bất ngờ, trong lòng khẽ động, không nói gì.

Tiêu Sơ Lâu một mực nhìn chăm chú vào Huyền Lăng Diệu, nhìn y uống hết ly này tới ly khác. Có rất nhiều người tới mời rượu nhưng y cũng không khước từ, tất cả mọi người đều âm thầm bội phục, ngàn chén không say.

Rượu này đã được ủ cả trăm năm, uống vào thì ngọt ngọt lạnh lạnh, nhưng sức ngấm về sau là cực lớn.

Tiêu Sơ Lâu biết người nọ kỳ thực đã sớm có men say, bất quá vẫn còn cứng rắn chống đỡ. Hắn ngưng mắt nhìn gương mặt trầm ổn nho nhã kia, còn có đôi môi cùng nụ cười đạm mạc…

“Nhị điện hạ.” Lãng Phong lúc này cầm ly rượu tới, hiếm khi lộ ra vẻ mặt tươi cười với Huyền Lăng Diệu, “Lúc đầu đã nhiều lần đắc tội với người, mong Nhị điện hạ khoan dung. Thuộc hạ cạn ly, người tùy ý.” (có nghĩa là muốn hay không cũng đc.)

Dứt lời, uống một hơi cạn sạch.

Huyền Lăng Diệu mâu quang như thủy, chợt ẩn chợt hiện, khẽ gật đầu, vừa định uống một hơi —–

Cổ tay đã bị một bàn tay ấm áp giữ lại.

“Ai, suy cho cùng việc này cũng là mưu kế của bổn vương, ly này nên để bổn vương tự phạt.” Tiêu Sơ Lâu cười nói, đoạt lấy rượu, uống không chừa một giọt.

Lãng Phong ngẩn người, ánh mắt sâu xa, xoay người đi xuống.

Huyền Lăng Diệu vừa định nói gì đó, tay của đối phương đã chặn môi y lại.

“Điện hạ có thể bằng lòng, đợi lát nữa cùng bổn vương uống vài chén hay không?”

Tiêu Sơ Lâu cảm giác được đôi môi lành lạnh ướt át của đối phương, đầu ngón tay hắn không khỏi nóng lên.

Nhịn không được, chầm chậm ma sát một hồi, thẳng đến khi y mở miệng…

“…Nào dám không theo.”

Tửu yến kết thúc thuận lợi, kỳ thật yến hội lần này còn để xem xét thái độ của mọi người, công khai mà nói, chính là Tiêu vương gia đã đem cả bảo khố của mình đặt trên người Đông Huyền Nhị hoàng tử.

Mọi người đều đã thấu triệt, ngay cả Lãng Phong luôn luôn cương trực công chính cũng đã biểu lộ thái độ của mình, những người khác còn hoài nghi làm gì kia chứ?

Tiệc rượu vừa tàn, Tiêu Sơ Lâu tự mình đưa Huyền Lăng Diệu đến tiểu trúc giữa hồ.

Nhìn hai người cùng nhau ly khai, những người khác cũng không tiện quấy rối. Sở Khiếu cùng Lãng Phong đứng chung một chỗ, phía sau là Hoa Lâm Hạo, Tuyết Nhai và Nguyệt Phàm.

Nguyệt Phàm nhịn không được, trêu ghẹo nói: “A Hạo a, ngươi hôm nay sao rồi? Bình thường nói nhiều lắm mà, hôm nay vất vả lắm mới thấy Vương gia, ngược lại một câu cũng không nói, chỉ uống rượu giải sầu thôi sao?”

Không nói thì thôi, vừa nói ra lời này, Hoa Lâm Hạo ngay tức khắc bốc hỏa.

Hắn oán hận híp một đôi mắt đào, hừ nói: “Nhị hoàng tử kia có cái gì tốt? Vương gia cư nhiên lại bỏ nhiều tâm tư vào y như thế cơ chứ?”

Nguyệt Phàm bật cười: “Người kia là minh chủ Vương gia lựa chọn, ngươi nói chuyện cẩn thận một chút, uốn lưỡi bảy lần trước khi nói a, cẩn thận có một ngày Vương gia không che chở ngươi nữa, xem ngươi nấp ở chỗ nào mà khóc.”

“Hừ, còn tưởng y có bản lĩnh gì. Đều bị Vương gia đùa giỡn vòng vòng đấy thôi, cuối cùng lại còn muốn giết Vương gia! Người như thế… vô tình vô nghĩa!”

Lãng Phong nhíu nhíu trường mi, quay đầu liếc hắn một cái, nói: “Câm miệng!”

Hoa Lâm Hạo luôn luôn không sợ trời không sợ đất, ngoại trừ ba người — Vương gia, Sở quản gia và Lãng Phong.

Cái nhìn này khiến hắn sợ đến co người lại, đôi mắt to ủy khuất, chớp a chớp.

Tuyết Nhai vốn hay ít nói, bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn, nói: “Ghen.”

“……”

“…..”

“……”

“Hắc hắc, a Tuyết a, lúc nào cũng vậy,” Sở quản gia cười cười hòa khí, “Người khác đều nói lời vô ích, chỉ có ngươi là nói thẳng vấn đề mà thôi.”

Tuyết Nhai diện vô biểu tình: “Đa tạ.”

“…………”

Những lúc cuối thu, bên hồ luôn vắng lặng. Tiểu trúc giữa hồ lúc này lại đèn đuốc sáng trưng.

Một góc trong đình để đầy chậu than, dưới chân là tuyết hồ cừu thảm, màn trúc được thả xuống, che đi cái giá rét ở bên ngoài, có thể nói là thư thái cực kỳ.

Hai nha hoàn bày xong thức ăn, Tiêu Sơ Lâu vung tay lên, liền nhu thuận lui ra ngoài.

Tiêu Sơ Lâu tự tay châm cho Huyền Lăng Diệu một chén rượu, nói: “Yên tâm, đây là thanh rượu bí chế (gia truyền), sẽ không say đâu.”

Huyền Lăng Diệu đón lấy, cũng không vội uống, liếc mắt nhìn đối phương, mâu quang chợi lóe.

Bỗng nhiên đưa tay kéo mành, mành trúc cuốn lại, gió lạnh phần phật thổi vào, truyền đến mùi hương thơm mát của liên hoa.

Huyền Lăng Diệu lập tức thanh tỉnh vài phần, quay đầu nói: “Dụng ý của Vương gia, ta nghĩ ta đã rõ.”

Dường như đã dự liệu được, Tiêu Sơ Lâu cười nói: “Điện hạ hiểu được khổ tâm của Sơ Lâu là tốt rồi.”

“Bất quá… ngươi tại sao phải tự làm khổ mình như vậy?” Huyền Lăng Diệu cau cau mày, điểm ấy y vẫn không nghĩ ra, rốt cuộc Tiêu Sơ Lâu còn muốn gì…

Tiêu Sơ Lâu suy nghĩ một chút, nói: “… Bởi vì ta muốn làm một chuyện, chuyện này chỉ có thể hoàn thành sau khi thiên hạ thống nhất mà thôi.”

“Chuyện gì?”

Tiêu Sơ Lâu lay động thủ, trong lòng cười khổ, nói ra chỉ sợ người ta cũng không tin, lẽ nào phải nói rằng thời điểm thiên hạ thống nhất, cánh cửa thời gian sẽ rộng mở để hắn quay về tương lai?

May mà Huyền Lăng Diệu cũng không truy cứu tiếp.

Thức tình thức thời cũng là một loại năng lực.

Trầm mặc.

Một lát sau, Huyền Lăng Diệu mở miệng nói trước: “Chẳng hay Vương gia đối với minh ước của chúng ta đã có dự định chưa?”

Tiêu Sơ Lâu “Ân” một tiếng, nói: “Cái này… tạm thời chưa có.”

“Ách…” Huyền Lăng Diệu thoáng nghẹn họng, không nghĩ tới Tiêu Sơ Lâu cũng có lúc sơ hở thế này, thật khiến y có chút không quen.

Tiêu Sơ Lâu tựa hồ rất thích xem gương mặt lộ ra biểu tình ngạc nhiên của y, nhịn không được muốn đưa tay chọc chọc vài cái.

“Mấy ngày nữa chúng ta sẽ bí mật khởi hành, ta sẽ giả làm phụ tá của điện hạ, cùng các ngươi đi vào Đông Huyền, đến lúc đó sẽ toàn tâm toàn ý phò trợ điện hạ hoàn thành đại nghiệp.”

Huyền Lăng Diệu thoáng sửng sốt: “Vậy Thục Xuyên…”

“Điện hạ đừng lo, Tiêu vương phủ còn có Sở Khiếu, ta rất yên tâm.”

Nghe được tên này, trong lòng Huyền Lăng Diệu có chút gợn sóng.

Suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cũng hỏi ra miệng: “…Vương gia đã từng nói “vừa ta”… đến tột cùng là có ý gì?”

Gió thu nhẹ nhàng thổi qua, còn có mưa phùn, từng giọt từng giọt tí tách trên lan can.

Có vài giọt rơi vào tóc y, Tiêu Sơ Lâu vốn định đưa tay qua phủi, bỗng nhiên dừng lại, giọt mưa thoáng chốc rơi xuống, lặng lẽ tan biến.

Tiêu Sơ Lâu mỉm cười: “Lăng Diệu là quân chủ thích hợp nhất trong lòng Sơ Lâu.”

“…Không hơn?”

“Không hơn.”

“…Nga.”

Mưa thu triền triền miên miên, mây đen lượn lờ.

Huyền Lăng Diệu lại uống thêm một ngụm rượu, sau đó liền nói cáo từ.

Tiêu Sơ Lâu gật đầu, cũng không tiễn y. Nhìn bóng lưng người nọ khuất dần, mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.

Khóe miệng hắn nở một nụ cười.

Đây là nơi vốn không thuộc về hắn, hà tất phải trút cảm tình làm cái gì a?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương