Nếu Giang Nhược Thư gọi Giang Cảnh Du là ông nội, thế thì con bé phải gọi mình là cái gì?

Nếu thế chả phải con bé thành người cùng thế hệ với mình, rồi có phải ba con bé còn phải gọi nó một tiếng chú hay không?

Nghĩ đến đây, Giang Nguyên Đồng bị chọc tức đến cười, cười ha ha ha ra tiếng, nhìn Giang Minh Tông: "Đúng vậy, chính chủ ra rồi này, mày có cái gì thì nói với con bé đi, chỉ là có câu tao phải nói trước, mấy nhân mạch gì gì kia mà mày nghĩ đều là tự mày phán đoán cả, vụ này tao không có nhúng tay."

Nghe thấy ông cụ nói như thế, Giang Minh Tông không nhịn được mà nhíu mày, cả khuôn mặt đỏ đen hồng đều có, đối với một tiểu bối như thế, ông ta có thể nói được sao? Da mặt ông ta còn chưa dày đến thế.

Nhưng mà đối với Giang Nguyên Đồng thì lại khác, đây ba ông ta nợ ông ta.

Mẹ ruột ông ta qua đời chỉ mới một năm đã cưới vợ mới, rồi cũng vứt luôn ông bà ngoại của ông ta ra sau đầu, như thế sao có thể không làm mẹ thất vọng.

Nhưng mà nhìn cháu gái mới mười mấy tuổi, tuổi xêm xêm con cái ông ta, Giang Minh Tông lại không cách nào đúng lý hợp tình mà bảo cô nhường công việc của mình, vì ông ta còn muốn mặt. Đứa cháu này ấy à, nhìn cặp mắt kia của Giang Cảnh Du, ông hự hự hoài không nặn ra nổi một chữ.

Một hồi lâu sau ông ta mới khởi động lại khí thế: "Có đứa nào nói chuyện với bác cả mình vậy sao, gia giáo của bay đi đâu rồi, mày ở đây lúc nào?"

Giang Cảnh Du: "Con vẫn luôn ở trong phòng mình ạ, nếu bác cả muốn hỏi con đã nghe được cái gì, vậy con có thể trực tiếp trả lời bác, con nghe được hết cả rồi, có nghi vấn gì sao bác lại không trực tiếp đi hỏi con? Có một số việc ngay cả ông nội cũng không biết, nếu khi trước ông nội có nhân mạch, vậy thì con sẽ không cần phải về nhà làm ruộng, còn cả em trai con nữa, nó không phải cũng đã ở nhà làm việc nhà nông nhiều năm rồi sao, cơ hội vẫn luôn ở đó đấy thôi."

Giang Cảnh Du nhìn thẳng hai mắt ông ta, khí thế kinh người: "Nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể bắt lấy, hơn nữa còn có bản lĩnh lên làm."

Giang Minh Tông há mồm lại ngậm lại, đấy là nói ông ta không có bản lĩnh?

Giang Cảnh Du tiếp tục cười: "Bác cả không có nghĩ nhiều đâu ạ, con chính là ý đó đấy, cho nên bác hãy rộng lòng chút, đừng có tới tìm ông nội nói mấy cái có có không không, bác tới nhà lâu vậy rồi mà con không nghe được bác hỏi ông nội chút rằng vì sao bữa nay ông không đi làm, liệu có phải ông nội thấy không thoải mái chỗ nào hay không. Bác cả à, con biết con nói mấy lời này không lễ phép, nhưng theo ý con thì bác cũng chả lễ phép gì với ông nội hết."

Giang Minh Tông gắt gao ngậm mồm lại, trên mặt không biết là giận hay là xấu hổ mà đỏ bừng.

Giang Cảnh Du: "Con làm giáo viên mỹ thuật ở tiểu học huyện thành, về phần nguyên nhân thì bác cả cũng biết đó, con vẽ tranh còn tạm được, chứ không thì cũng không thể đăng truyện cập nhật trên báo. Nếu bác cả hay là anh họ có cái bản lĩnh ấy, con đường này không thông thì vẫn còn đường khác, bác nói đúng chứ."

Giang Nguyên Đồng nghe rồi nhướng môi: "Sống cả đống tuổi sống hết trên người chó rồi hả, cái đạo lý này cháu gái mày cũng hiểu, mày lại không hiểu. Về sau có cái gì tự mình động não nhiều vào, đừng có để lỗ tai mềm* như thế, không tiền đồ."

*: chỉ những người dễ bị ảnh hưởng bởi lời của người khác, không có chính kiến.

Giang Minh Tông không phục: "Tai con không mềm."

Giang Cảnh Du nhìn ông ta một cái, ổng nghiêm túc đó hả?

"Hôm nay bác cả tới đây nói mấy lời đó, anh họ có biết không?"

Giang Minh Tông: "......"

Ông ta không trả lời, nhưng mà từ sắc mặt ông ta mà xem thì chắc là anh họ không biết, Giang Cảnh Du càng hết chỗ nói rồi: "Con cảm thấy về sau bác có cái ý tưởng gì tốt nhất vẫn là hỏi chính anh ấy đi ạ, bác cả không nói chính là biết anh họ sẽ không đồng ý đúng chứ."

Đối với cả nhà bác cả, Giang Cảnh Du cảm thấy chỉ có mình anh họ là có thể kết giao, anh hết sức thẹn thùng, nhưng lại tự hiểu rõ trong lòng.

Chỉ là anh ở trong nhà mình không có bao nhiêu quyền lên tiếng, không cản được mấy người lớn.

Giang Minh Tông nói không lại, chạy trối chết, Giang Nguyên Đồng nhìn bóng dáng ông ta, cười vô cùng sung sướng, rất thưởng thức nhìn cháu gái, "Con thế này thật đúng là rất có phong phạm của hai cô mình."

Giang Nguyên Đồng nói rồi lắc lắc đầu: "Nhà ta chẳng biết sao lại có chút âm thịnh dương suy á."

Ông cụ có chút cảm thán.

Giang Nguyên Đồng có hai người con gái, một đứa là con gái cả nguyên phối sinh cho ông, còn một đứa chính là con gái thứ hai. So sánh với ba thằng con trai, hai đứa con gái của ông tính tình đều rất kiên cường, cũng có nghị lực lại bền lòng. Con gái cả học y, vào bộ đội, chỉ là sau đó lại bất hạnh hy sinh, con gái thứ hai học đại học, thành giảng viên đại học.

So sánh với hai đứa nó, mấy thằng con trai lại tương đối bình thường chất phác, thích hợp ở quê nhà thành thành thật thật mà ở yên đấy.

......

Trước kia thấy đứa cháu gái này cũng là tính cách dịu ngoan, nhưng mà giờ càng nhìn càng cảm thấy thay đổi, nó trở nên càng ngày càng có phong phạm của cô mình.

Nhân tài như thế càng không dễ chịu thiệt.

Giang Cảnh Du xin lỗi Giang Nguyên Đồng: "Ông nội, vừa nãy có phải con nói hơi quá lời rồi không......"

Giang Nguyên Đồng xua xua tay: "Được rồi được rồi, còn muốn ông trực tiếp khen con à. Đáng tiếc cho Nhược Thư, cái tính kia của nó phỏng chừng cũng là bị cái đám kia lèm bèm hoài mà dưỡng ra."

Giang Cảnh Du: "Ông nội, giờ ông thấy thân thể thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Tức giận thương thân.

Giang Nguyên Đồng thấy trong lòng ấm áp: "Không có sao."


Giang Cảnh Du: "Thiệt hả? Lần trước không phải con có mua chút bột củ sen với người ta sao? Ông thích ăn, để con đi pha cho một chén đi." Bột củ sen kia chính là bột cô lấy ra từ trong game.

Tuy rằng cô còn chưa lấy được tiền lương khi đi làm giáo viên tạm thời, nhưng mà truyện cập nhật đăng báo của cô đã cho nhuận bút lần thứ hai, trên tay cô liền có chút của cải tích góp, được chút tiền đó cô liền mua một ít đồ ăn, lẫn trong đống đồ ăn đó có bột củ sen cô lấy ra từ trong game.

Nhắc đến ăn, Giang Nguyên Đồng liền không phản đối: "Vậy pha một chén đi, tối nay nấu gì ăn vậy?"

Giang Cảnh Du: "Tối nay nấu cháo đi, ăn cho dễ tiêu hóa."

Giang Nguyên Đồng có chút ghét bỏ cháo không có tư vị, "Con nấu cháo gì?"

Giang Cảnh Du: "Ông muốn ăn cháo gì? Chạng vạng hôm nay được chia thịt, có thể nấu cháo thịt."

Giang Nguyên Đồng: "Nhà mình có còn đường không? Nấu chén cháo đường cho ông đi."

Giang Cảnh Du: "Dạ." Sau đó cô đi vào bếp, cầm ra chút miến khoai lang ngâm nước, chuẩn bị tối nay làm miến ăn.

Giang Nguyên Đồng hỏi cô: "Hôm nay chia thịt rất náo nhiệt, không đi xem à?"

Đây chính là việc trọng đại khó được trong thôn, chia cả một con lợn rừng lấy đi nấu canh, mỗi nhà mỗi hộ đều có thể được chia một tô về nhà.

Giang Cảnh Du: "Không phải mẹ đã lấy tô ra ngoài rồi sao, em út sẽ đi, con không đi."

Xem cảnh tượng náo nhiệt như thế trong phim truyền hình còn được, nhưng mà trong hiện thực, tưởng tượng chút coi, thật nhiều thôn dân ốm tong ốm teo vui vẻ xếp hàng chia canh thịt, còn có thịt vụn dưới đáy nồi, vui như ăn Tết ấy, Giang Cảnh Du biết điểm nước mắt của mình khá thấp, cô sợ mình không nhịn được, nên không đi xem.

Chạng vạng, Trương Lưu Vân bọn họ đã trở lại, Diệp Hồng Tú cũng nâng một cái tô lớn về nhà, trong tô là canh múc đầy 7 phần, dưới đáy là chút thịt vụn với hai cây xương, cùng đi vào nhà với bọn họ còn có Cố Hướng Hằng.

Cố Hướng Hằng xách theo một miếng thịt, cười xin nhờ Giang Cảnh Du hỗ trợ: "Đây là một miếng thịt tôi đi săn được chia cho, trù nghệ của tôi dở lắm, có thể nhờ cô làm thành sốt thịt băm dùm không?"

Đây là biện pháp anh nghĩ ra được sau khi suy xét, có thịt băm với gia vị trong dưa muối, anh đơn giản nấu nồi cơm là có thể ăn có tư có vị, nấu cơm anh vẫn là không thành vấn đề.

Đương nhiên anh không phải đi tay không nhờ Giang Cảnh Du hỗ trợ, anh còn được chia nửa bộ gan heo, gan heo kia chính là thù lao.

Thái độ tốt, cũng có thành ý, Giang Cảnh Du không ngại giúp anh một chút việc nhỏ, chính cô cũng hưởng thụ việc xuống bếp.

"Vậy giao cho tôi đi."

Sau đó Giang Minh Trí đưa lời giữ lại: "Đã giờ này rồi, cậu hẳn là cũng chưa ăn cơm, cùng nhau ở lại ăn một bữa đi."

Thu nửa bộ gan heo của người ta đó!

Chờ tới giờ cơm chiều lên bàn ăn ấy, nhìn thấy cả một nồi miến khoai lang to kia, còn có gan heo non mềm xào lăn, Cố Hướng Hằng cảm thấy mình da mặt dày lưu lại là đúng rồi.

Diệp Hồng Tú với Trương Lưu Vân cũng từng làm món gan heo, nhưng mà không có lần nào làm ra được tư vị ngon thế này.

Gan heo sao có thể ngon đến vậy được ta?

Quả thực còn ngon hơn cả thịt thuần!

Cố Hướng Hằng biết mình đang làm khách nhà người, phải khách khí chút, nhưng mà nếu khách khí, tay nhanh thì có tay chậm thì không, anh khách khí không thành công.

Giang Cảnh Du nhìn mọi người ăn đến nỗi ai cũng không ngẩng đầu, xì hà xì hụp ăn từng miếng, cảm giác thỏa mãn đột nhiên sinh ra.

Đầu bếp thích nhất chính là cảnh tượng thực khách cổ động li3m đ ĩa thế này đây.

Đêm đó Giang Cảnh Du nấu thịt Cố Hướng Hằng mang đến luôn. Sốt thịt băm này vừa làm ra, Giang Cảnh Tường nhỏ tuổi nhất, sức tự chủ thấp nhất, bám lấy cửa nhà bếp căn bản không chịu đi ngủ: "Chị ơi, chị đang nấu cái gì dợ? Sao mà thơm quá?"

"Chị ơi chị ơi, đây là sốt thịt băm cho đại đội trưởng sao? Thật thơm á."

"Chị ơi, em có thể không ngủ mà ngồi ở đây nhìn chị nấu được không? Quá thơm." Vừa nói còn vừa nuốt nước miếng, mỗi một câu đều không rời khỏi cái chữ thơm kia được.

Có thể nhìn ra được nhóc rất muốn ăn, nhưng mà lại biết đây không phải thịt nhà bọn họ, nên chỉ có thể khắc chế chính mình, Giang Cảnh Du nhìn mà vừa giận vừa chua xót, thèm thành như vậy: "Mau đi ngủ đi, không nhanh đến vậy, ngủ trễ quá ngày mai em không tỉnh táo đâu."

Giang Cảnh Tường đưa mắt trông mong: "Em ngủ không được, vừa nằm xuống liền cảm thấy nước miếng đang chảy, chị để em ngồi ở đây đi."

Giang Cảnh Du hạ tối hậu thư: "Nếu bây giờ em đi ngủ, qua mấy hôm chị liền tự làm cho nhà mình một lần, còn nếu không ngủ, vậy thì không có đâu, tự quyết định đi."

Nghe thấy đòn "dụ hoặc" đó của cô, Giang Cảnh Tường có không nỡ đi nữa cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà lưu luyến từng bước đi về phòng mình: "Chị nói chuyện giữ lời nha, giờ em đi ngủ liền."

Những người khác nghe được cũng ngoan ngoãn đi về, bằng không nếu mà không nấu, vậy họ thiệt bị lỗ nặng á.


Không chỉ có nhà bọn họ, ngay cả hàng xóm hai bên cũng ngửi thấy mùi, tiếng khóc nháo của trẻ nít không ngừng lại, mấy đứa nhỏ bị mùi hương chọc cho thèm ăn đòi ăn, nhưng mà nhà mình không có, thế chả phải ầm ĩ lên à.

Giang Cảnh Du cảm thấy có chút thất sách, tối mà nấu món này mùi hương thiệt đúng có hơi quá bá đạo, hẳn là làm ban ngày mới phải, lần sau đổi thời gian.

Chờ khi cô làm xong, cô phát hiện Trương Lưu Vân còn chưa có ngủ, bà đi ra khỏi phòng, "Cảnh Du, nấu xong rồi?"

Giang Cảnh Du: "Xong rồi, bà nội đi tiểu đêm ạ?"

Trương Lưu Vân: "Bà có chút chuyện muốn hỏi con."

Giang Cảnh Du buồn bực, chuyện gì?

"Bà nội cứ hỏi đi."

Trương Lưu Vân: "Có phải bữa nay bác cả con tới nhà không? Nó nói gì với ông nội con con có biết không?"

Khi trước mỗi bận cái thằng đó tới nhà luôn sẽ chọc cho ông già nhà mình tức giận, nhưng mà bữa nay ổng cười tủm tỉm, không giống như là bị chọc phát hỏa ná thở.

Giang Cảnh Du sửng sốt một chút, sau đó sờ sờ cái mũi, "Mới đầu bác cả đúng là có nói mấy lời làm ông nội tức giận, sau đó con có nói mấy câu, chọc bác cả tức giận đi rồi, ông nội liền không giận nữa."

Sau khi biết cô nói cái gì, Trương Lưu Vân cũng cười, "Bà biết ngay nó tới đây là vì vụ này mà, được rồi, bà biết rồi, về ngủ đi."

Bà cụ cười về phòng, lưu lại Giang Cảnh Du nhìn bóng dáng bà.

Bà nội là đời vợ thứ ba của ông nội, trước đó khi đời vợ đầu tiên của ông nội sinh cặp song sinh, cũng chính là khi sinh bác cả với cô cả ấy, thì khó sinh mà qua đời, rồi sau đó qua hơn một năm ông nội bị cha mẹ ông an bài cưới đời vợ thứ hai, sinh ra bác hai. Còn mẹ đẻ của cô hai vốn là nha hoàn bên người ông nội, bà ấy sinh hạ cô hai xong thì thân thể không tốt lắm, triền miên giường bệnh được mấy năm thì mất.

Lúc đời vợ thứ hai của ông nội mất bác hai cũng không lớn mấy, lúc đó lại binh hoang mã loạn, trong nhà cũng đã suy tàn không ít, hơn nữa không có nguyên nhân chết cụ thể, cũng không có phần mộ, phỏng chừng là mất lúc bên ngoài binh hoang mã loạn, rồi sau đó mới có bà nội ruột Trương Lưu Vân vào cửa, sau đó sinh hạ ba của cô.

Chẳng qua đến khi sinh ba cô, nhà bọn họ cũng đã không còn bao nhiêu gia tài.

Về phần vì sao bác cả sẽ trở thành cái dáng vẻ không thân cận cha ruột mình như thế, mà là đi thân cận bên ông ngoại của ổng cũng là có nguyên nhân.

Nhà họ Giang bắt đầu suy tàn từ khi cưới đời vợ thứ hai, mà nhà họ Lưu bên kia lại suy tàn còn sớm hơn, chờ đến khi mẹ đẻ bác cả qua đời đã trở thành nhà người thường, cho nên vẫn luôn hy vọng nhà họ Giang có thể giúp bọn họ dốc sức gầy dựng lại sự nghiệp, bởi đó sợ ông nội cưới vợ mới quên người xưa, rồi quên luôn bọn họ, nên vẫn luôn lung lạc bác cả, cuối cùng còn gả em họ bên ngoại ruột cho bác cả.

Cho nên bác cả của cô với bác cả gái trên thực tế là kết hôn với họ hàng gần, may mà sinh con ra không có bị dị tật gì.

Có lẽ giữa chừng còn có chuyện gì mà Giang Cảnh Du không biết, chờ đến khi hai ông bác lập gia đình liền phân ra, hai người họ đều có chút oán hận với vụ bị phân ra sớm, cảm thấy đây là vì Trương Lưu Vân thổi gió bên gối, hơn nữa bọn họ cảm thấy dù cho trong nhà suy tàn, nhưng hẳn là cũng còn chút hàng tồn trữ, bị Giang Nguyên Đồng giấu đi chỗ nào rồi thôi.

Bởi thế bọn họ vẫn tôn kính với Giang Nguyên Đồng, nhưng mà đối với đứa em trai Giang Minh Trí này thì hai người họ lại nhàn nhạt. Mà lại nói tiếp chính là một cuộn chỉ rối, anh em ruột cùng mẹ cũng có lúc đánh nhau, càng đừng nói bọn họ chả phải anh em ruột cùng mẹ.

Giang Cảnh Du lắc lắc đầu, không thèm nghĩ mấy chuyện xưa lắc đó, vào phòng đóng cửa lại, lên giường, đắp chăn, sau đó cô vào game.

Trong game cũng là buổi tối, ánh trăng trên đỉnh đầu sáng rọi, cô nhìn mười miếng đất trước cửa nhà gỗ nhỏ, thu đám củ sen tới vụ vào kho hàng, mỗi một miếng đất này có thể sản xuất 5 cân củ sen, tổng cộng lại chính là 50 cân.

Sau khi thu hoạch rồi không hề trì hoãn, lập tức lại gieo củ sen mới. Củ sen có giá bán cao nhất, có lời nhất, nên hiện tại cô cơ bản đều trồng củ sen.

Đúng lúc này, bên chỗ hàng xóm có một cái bóng đen chợt lóe mà qua.

Lại gặp được hàng xóm, chỉ tiếc là còn không biết gương mặt thật của đối phương, Giang Cảnh Du lại nhìn lại level của mình, cô hiện tại đã level 9, nhưng mà cái lớp sương mù kia vẫn cứ ở đó như cũ, che kín mít hết cái cô muốn nhìn.

Thôi, thời điểm chưa tới, chờ đi.

Trong nhà gỗ nhỏ chỉnh chỉnh tề tề cất không ít thứ. Hiện tại cô không có tiêu tiền mua gia cụ, vì cô muốn lưu trữ đồng vàng dùng để thăng cấp cánh đồng, nhà gỗ nhỏ cũng có đủ không gian cho cô sử dụng lúc này.

Chỗ có nhiều đồ nhất chính là khu vực được phân chia ra làm nhà bếp, cô ngẫu nhiên sẽ đến bên này thêm cơm cho mình.

Hôm nay tới đây không phải vì thêm cơm, mà là vì chuẩn bị cho chính mình.

Cô muốn vào núi sâu một chuyến, cái ý nghĩ đó sớm đã có, nhưng mà vẫn luôn kéo dài chưa làm, giờ thời điểm tới rồi.

Dây thừng, đá với kích cỡ thích hợp, túi......

Kiểm tra một phen xong, lúc này mới đi ngủ.

Ngày hôm sau, cô nhờ bà nội mang thịt băm qua cho Cố Hướng Hằng, cô thì cõng sọt tre, còn có cả dao chẻ củi xuất phát. Trước lúc xuất phát cô nói rõ hướng đi của mình cho Giang Nguyên Đồng: "Ông nội, con đi đào chút măng."

Cô đi vào rừng trúc trước, sau đó xuyên qua rừng trúc đi vào trong núi.


Vào giờ này mà vào trong núi cơ bản đều là mấy đứa nhỏ choai choai, mấy đứa nó nhặt nhạnh đồ trong bụi rậm ở mấy chỗ gần vùng núi, đào rau dại, còn người lớn thì vào giờ này đều phải xuống ruộng kiếm công điểm.

Giang Cảnh Du tránh đi tầm mắt mấy tiểu tử choai choai đó đi vào trong núi, cô một tay cầm dao chẻ củi, một tay cầm một cậy trúc dài gõ đánh ở phía trước, làm vậy vì nếu trong bụi có rắn rết côn trùng gì sẽ liền bị dọa chạy đi trước.

Hiện tại cô còn thay một bộ áo khác hoàn toàn, gắt gao bọc kỹ để ngừa kiến cắn.

Càng đi càng vào sâu, động tĩnh nghe được cũng càng nhiều, nhưng cô không có dừng lại, vì nơi này còn chưa đủ vào sâu.

Trước đó cô cũng từng dùng đá săn gà rừng dưới chân núi, nhưng mà chỗ như chân núi nào có nhiều gà rừng lui tới vậy chứ, chúng nó cũng có bản năng sinh tồn, ở cái chỗ mà nhân loại thường xuyên xuất hiện kia chúng nó sẽ tránh đi, cho nên thu hoạch thảm đạm, cô hiện tại vẫn luôn nhằm vào trong núi mà đi, chờ khi nghe được càng lúc càng nhiều tiếng chim hót, hơn nữa đường núi cũng hoàn toàn không còn, cô mới bắt đầu thả chậm nện bước.

Vốn dĩ đi bộ trên đường núi đã không dễ dàng, giờ lại càng chậm hơn.

Vì sao nói vào núi không an toàn?

Vì trừ bỏ dã thú cỡ lớn ra, hoàn cảnh trong núi cũng nguy hiểm.

Đường núi trơn trượt, dễ té ngã, đường dưới chân có lẽ chân trước vẫn là đường, nhưng chân sau có lẽ sẽ dẫm trúng khe hở sơn động, nếu một không cẩn thận bị té ngã, ở chỗ này là không cách nào cầu cứu, chỉ có thể mặc cho số phận.

Cho nên Giang Cảnh Du đi cẩn thận.

"Vèo vèo vèo ——" vài tiếng, có mấy cục đá xé gió b ắn ra, vừa lúc bắn trúng trên cánh con gà rừng đang bay nhanh chạy trốn kia, theo tiếng nó cục tác kêu thảm tiếng, nó bị gãy cánh, bị thợ săn thu vào trong túi.

Đây là con gà rừng thứ hai Giang Cảnh Du săn được, nặng cỡ 1 cân.

Chỗ bọn họ trừ bỏ gà rừng ra, động vật thường thấy còn có thỏ hoang, hoẵng, lợn rừng vân vân.

Cô gặp nhiều nhất chính là thỏ hoang, cả đám đều chạy trốn bay nhanh, Giang Cảnh Du đụng phải 5 lần, chỉ trúng được 1 lần, còn lại đều không biết là trốn vào cái động nào mất tăm hơi rồi.

Thu con gà rừng này vào, non nửa ngày rồi Giang Cảnh Du vẫn không có thu hoạch gì khác, chẳng lẽ cô vào núi một chuyến chỉ thế này?

Giang Cảnh Du có chút không cam lòng, do dự một chút, tiếp tục đi về phía trước, thẳng đến khi cô thấy được một dòng suối, cạnh đó cô phát hiện được tung tích của lợn rừng.

Dấu vết rất mới, phỏng chừng mới vừa đi không lâu.

Sao đám đại đội trưởng bọn họ không có rửa sạch sẽ lợn rừng luôn vậy?

Thế mà còn có cá lọt lưới.

Giang Cảnh Du vừa chờ mong vừa cẩn thận đi theo dấu chân kia một đoạn đường, quả nhiên phát hiện bóng dáng hai con lợn rừng.

Ở địa phương này, lợn rừng xem như một bá, chúng nó có răng nanh dài thật dài, còn lăn trong bùn không biết bao nhiêu bận đắp nặn áo giáp, chính chúng còn da dày thịt béo, bình thường đều không làm gì được chúng nó.

Cả nhà lợn rừng này vốn dĩ đang sống êm đẹp ở chỗ này, nhưng mà hai ngày trước chúng tao ngộ đại nạn, có một đám thú hai chân cao to bứng đi cha mẹ cùng với hai người anh em của chúng, dư lại hai đứa chúng nó, giờ còn đang kinh hồn chưa định, lại đụng phải một người.

Mới đầu chúng nó cho rằng người này rất dễ đối phó, chỉ bằng thân thể này của hai anh em bọn họ, đụng vào một chút thôi, vậy là cô ta sẽ bị giải quyết.

"Hừ ——"

"Hừ ——"

Hai con lợn rừng kia muốn báo thù cho cha mẹ cùng với anh em, phát hiện được Giang Cảnh Du liền ngồi xổm xuống súc lực, mắt lóe hồng quang.

Nhưng mà khi xông lên rồi mới phát hiện đối phương không phải kẻ dễ chơi, đằng trước có một tảng đá lớn bằng chúng nó đã bị cô ta nâng lên, cứ vậy mà nâng lên! Hai con lợn rừng muốn dừng bước, lại bởi vì quán tính mà không cách nào phanh lại, vì thế hai cái cục đá lớn kia bị dùng sức nện xuống, một trong hai con không kịp né bị nện giữa đầu, lập tức nằm bò xuống.

Một con lợn rừng khác công kích cũng thất bại, nó thuận thế chạy về phía trước, muốn rời khỏi chỗ này, nhưng mà cục đá bự trong tay con người kia đã y chang món đồ plastic, lại bị nâng lên nện qua. Bởi vì nó đã chạy về phía trước, cho nên lần này chỗ bị nện trúng chính là bộ phận thắt lưng, cảnh tượng lập tức có hơi bị máu tanh.

Giang Cảnh Du nhìn quần áo trên người mình một chút, may mà cô đang mặc quần áo cũ, cẩn thận giặt thêm hai lần hẳn là không thành vấn đề.

Sau đó cô nhìn về phía hai con heo này, nên xử lý thế nào đây?

Nhìn sang dòng suối bên cạnh, cô đi đến gần đó.

Hai con lợn rừng này đều là cỡ một trăm mấy cân, Giang Cảnh Du nhanh chóng mổ bụng, xử lý sạch sẽ hai con heo này, mỗi một bộ vị đều chia tách riêng. Mấy cái khác còn được, nếu nói có cái gì hơi bị lãng phí thì phải nói tới huyết heo.

Giang Cảnh Du không có nhiều đồ đựng huyết heo cho lắm, bèn phải đào cái hố cạnh bên chôn.

Xử hai con lợn rừng này không phí thời gian gì mấy, cơ mà xử lý làm sạch chúng lại mất nhiều thời gian hơn, nhưng bởi vì nhờ cô sức lớn nên cũng rất nhanh. Chờ khi đã làm xong xuôi, nhìn sắc trời một cái, phải dẹp đường hồi phủ rồi.

Trên đường đi, Giang Cảnh Du đếm một chút: Nếu không phải cuối cùng cô gặp được hai con lợn rừng này, thu hoạch của cô thật đúng là chẳng ra gì, nhưng vì gặp được hai con lợn rừng này, cho nên thu hoạch cô có rất là khả quan, nhiều thịt như vậy á nha, nên ăn thế nào đây?

Đây thật đúng là một phiền não ngọt ngào mà.

Cô muốn lưu lại một ít làm thành thịt khô, sốt thịt băm, thịt xông khói, còn dư lại có thể bán đi.

Về phần bán cho ai à?

Có người cần, ví dụ như nhà chú Vương.

Lúc về cô còn tiện đường nhặt không ít củi đốt, thay lại quần áo mặc lúc mới vào núi, lại cõng sọt tre lên, sau đó đào thêm ít măng trở về, cô còn cho một con thỏ hoang dưới đáy sọt măng, "Vận khí tốt."

Nhìn thấy con thỏ hoang này, Trương Lưu Vân vui sướng xong liền nói, "Một nửa nhà chúng ta tự ăn, một nửa con tặng cho dì Ninh của con đi."


Giang Cảnh Du đáp ứng rồi, cô có thể tìm được công việc hiện tại là nhờ bọn họ ra sức không ít, điểm này cô rất rõ ràng.

Chờ đến ngày hôm sau, cô đi xưởng quần áo tìm bọn họ, bảo vệ cửa nhìn cô vài lần: "Cô tìm ai vậy?"

Giang Cảnh Du: "Tôi tìm Diệp Ninh."

Bảo vệ cửa: "Cô đợi chút, tôi đi gọi bà ấy ra giúp cô."

Lúc Diệp Ninh đi ra nhìn thấy Giang Cảnh Du thì có chút ngoài ý muốn, "Làm sao vậy?"

Đây là có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, nên chạy tới xưởng tìm bà sao?

Giang Cảnh Du cười, kéo bà ấy vào trong góc: "Dì Ninh, là thế này, con may mắn, săn được con thỏ hoang, tặng dì nửa con cho dì nếm thử, mặt khác." Cô đè thấp giọng, nhìn ngó chung quanh thấy không có ai, "Thôn bọn con có người săn được lợn rừng muốn bán đi, không biết dì có muốn mua không, hắn dựa theo giá thị trường bán ra, có phiếu thì rẻ chút, không phiếu thì đắt chút."

Ánh mắt Diệp Ninh sáng rỡ lên: "Thịt lợn rừng? Muốn! Có bao nhiêu?" Nếu không nhiều lắm bà tính bao trọn.

Giang Cảnh Du: "Hai mươi cân."

Nghe thấy con số đó, Diệp Ninh liền thẳng mắt: "Dì ăn không hết nhiều đến vậy, con đợi chút để dì đi hỏi mấy người, dì sẽ ra rất nhanh thôi."

Không được bao lâu bà ấy đã chạy chậm trở lại, "Hai mươi cân bọn dì lấy hết, khi nào lấy được?"

Giang Cảnh Du: "Khi nào dì tan tầm? Để lúc đó con xách tới nhà dì luôn."

Diệp Ninh đáp ứng cái rụp: "Được, để dì về nhà sớm một chút."

Giang Cảnh Du: "Dì Ninh, vụ này qua hôm nay ai cũng đừng nói ra, coi như không có việc này xảy ra đi nha."

Diệp Ninh ra thủ thế khóa miệng: "Dì biết, lần sau còn có chuyện tốt như này nhớ rõ có dì nha, dì nhận tình của con."

Một tháng chỉ phát có tí phiếu thịt thế thôi, chả đủ bỏ nhét kẽ răng, bà ấy đã nghĩ kỹ rồi, bà muốn gói một bữa sủi cảo, sau đó lại nấu một bữa thịt kho tàu.

Mặt khác còn mua một cân hiếu kính cha mẹ chồng, còn đưa sang nhà mẹ đẻ bà một chút, còn có con dâu của bà cũng muốn mua một chút hiếu kính ba mẹ của nó.

Hiện tại trên thị trường giá thịt là 1 cân 7 mao tiền, trên chợ đen nếu không có phiếu thịt thì bán đội giá lên tới 1 tệ 4 hoặc một 1 tệ rưỡi, mua 20 cân thịt này không có ai ra phiếu thịt hết, tất cả đều là đưa tiền, vậy thì dựa theo giá 1 tệ rưỡi 1 cân mà tính, thu vào 30 tệ, một tháng tiền lương của công nhân đấy.

Mà trong nhà gỗ nhỏ của cô, giờ vẫn còn gần 200 cân thịt.

Một đêm phất nhanh á nha.

Giang Cảnh Du nhìn về phương hướng nào đó một chút, kế tiếp chính là muốn đến chợ đen đại danh đỉnh đỉnh vòng một vòng, bỏ thêm chút đồ vào nhà bếp của cô.

Hiện tại trên tay cô không có phiếu, mua đồ cần phiếu, vậy thì đi chợ đen mua vừa lúc thích hợp.

Nghĩ đến đây, thừa dịp còn có chút thời gian, cô liền thay quần áo.

Cô đã hỏi thăm rồi, chợ đen ở huyện thành là "chợ đen" danh xứng với thực, chỉ mở vào buổi tối, hơn nữa chung quanh là bốn phương thông suốt, nếu có tình huống gì ngoài ý muốn thì tìm một phướng không có ai là có thể chạy.

Chẳng qua nó có một cái khuyết điểm cũng rất rõ ràng, đó chính là không thích hợp cho những đồng chí bị quáng gà, may mắn ghê, Giang Cảnh Du không có bị chứng quáng gà.

Lúc cô qua bên đó đã mấy người ngồi xổm đó "bày quán" rồi.

Chợ này không ai thét to rao hàng, cứ vậy mà ngồi xổm đó, muốn biết bán gì thì xáp vô gần mà xem.

Giang Cảnh Du bắt đầu xem từ người xếp đằng trước nhất, trên mặt đất người kia dùng một cái lá cây to mà lót, trên đó có một con gà mái bị trói chặt.

"Gà còn đang đẻ trứng, 6 đồng tiền mang đi."

Nuôi gà trong nhà gỗ nhỏ à? Vậy phân gà làm sao đây? Chỉ có thể trực tiếp ăn, mà giờ cô có thịt.

Giang Cảnh Du lược qua.

Nhà thứ hai là bán gạo nếp: "3 cân gạo nếp, 1 tệ."

Giang Cảnh Du không trả giá, móc ra một tệ.

Nhà thứ ba là bán táo đỏ: "2 cân, không lấy tiền, tôi muốn đường đỏ."

Giang Cảnh Du không có, lược qua.

Nhà thứ tư, bán dao phay, "25 tệ."

Giang Cảnh Du liếc mắt một cái là nhìn trúng con dao phay kia liền, hiện tại cô chỉ thiếu một con dao phay, nấu cơm trong nhà gỗ nhỏ đều là dùng dao đá với dao trúc, lần này xử lý lợn rừng cũng là dùng dao chẻ củi.

Cô lập tức liền muốn nói ra tôi mua, kết quả cô đã muộn một bước, lúc nhìn thì đằng trước có một người đàn ông mới vừa đưa tiền qua, nhà bán nhận lấy tiền liền đi ngay, người đàn ông kia hình như nhận thấy được tầm mắt, cũng theo sát đó đi luôn.

Giang Cảnh Du: "......"

Bỏ lỡ 10 tỷ!

Kế tiếp đó Giang Cảnh Du dạo qua một vòng cũng không thấy được nhà thứ hai bán dao phay, chỉ có thể tiếc nuối đi về, sau đó, ngày hôm sau cô thấy được tình dao trong mộng của cô, nó ở trong tay Cố Hướng Hằng, anh ấy đưa qua, mang theo cười: "Trước đó thấy dao phay đồng chí Tiểu Giang dùng không quá thuận tay, vừa lúc chỗ tôi có còn thừa một con, nghĩ đến về sau còn phiền toái đồng chí Tiểu Giang làm sốt thịt băm giúp tôi, vừa lúc có thể dùng được cái này, mong cô đừng ghét bỏ."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương