Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác
-
Chương 73: Hung thi
Tiêu Khôi cúi đầu xuất hiện ở trên đường, bước chân nặng nề, thoạt nhìn tâm tình cũng không tốt cỡ nào. Gã lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần.
Tiêu Khôi sửng sốt.
Một lát sau, gã đột nhiên rút lui hai bước, vẻ mặt ngạc nhiên: “Sống sống sống, sống? Quỷ hồn?” Bọn họ mới vừa đánh với một đám ác quỷ xong, Tiêu Khôi nhìn thấy hai người không nên xuất hiện ở nơi này, sợ đến mức ngay cả người chết người sống cũng không phân biệt được.
Dịch Hi Thần suýt chút nữa bật cười, lập tức kéo mặt ra, cố ý làm ra bộ dạng hung thần ác sát, lạnh lùng nói: “Tiêu Khôi! Ta đến lấy mạng của ngươi đó!!”
Trưởng Tôn Tử Quân lại phá lệ mà phối hợp với y, giơ kiếm chỉ về phía Tiêu Khôi: “Nạp mạng đi.”
Tiêu Khôi lại thật sự bị dọa, liên tiếp lùi lại hai bước, hoảng sợ nhìn Dịch Hi Thần, lại nhìn Trưởng Tôn Tử Quân, lại nhìn nhìn Lục Tử Hào.
Vẫn là Lục Tử Hào lên tiếng giải vây: “Tiêu sư đệ, là Trưởng Tôn sư đệ cùng Dịch sư mà. Bọn họ vừa vặn đi ngang qua nơi này.”
Công Tôn Địch thì lại cả giận nói: “Hai người các ngươi muốn làm gì!”
Tiêu Khôi sững sờ một chút, mới biết mình bị đùa bỡn, nhất thời tức giận xấu hổ không thôi: “Các ngươi… Các ngươi!”
Dịch Hi Thần cười lạnh nói: “Tiêu sư huynh đây là làm chuyện gì đuối lý, đã vậy còn sợ chúng ta? Nếu như không có, dù chúng ta có thật sự thành ác quỷ, vậy cũng không tìm đến ngươi nha.” Từ trước đến giờ Dịch Hi Thần đều rất chán ghét Tiêu Khôi, ngày ấy nếu không phải Tiêu Khôi dự định ám hại y, Trưởng Tôn Tử Quân sẽ không dùng thiên hỏa, cũng sẽ không bị người ta hiểu lầm. Lại tính cả thù cũ từ trước, thực sự là thù cũ thêm hận mới.
Trên mặt Tiêu Khôi lúc đỏ lúc trắng, lại không nói ra được lời phản bác.
Lục Tử Hào tính tình tốt nhất, từ trước đến giờ là người hoà giải, bên này lôi kéo Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần khoan hãy đi, bên kia khuyên nhủ Công Tôn Địch bình tĩnh đừng nóng, đồng thời lại kéo Tiêu Khôi qua.
Lục Tử Hào nói: “Mấy vị sư đệ, đều bình tĩnh đừng nóng. Hôm nay nếu chúng ta tụ tập cùng một chỗ, vẫn nói ra trước mới tốt, để tránh có hiểu lầm gì đó. Dù sao chúng ta cũng đều là sư huynh đệ đồng môn.”
Tiêu Khôi đều là Luyện Kiếm các còn chưa nói gì, Công Tôn Địch đã là vẻ mặt hận sắt không thành thép mà lắc đầu: “Lục sư huynh, đã sớm nghe nói ngươi ôn hòa nhẹ dạ, mỗi lần đến phiên ngươi trực tuần núi, gặp đệ tử trái với môn quy, bọn họ khóc thảm xin tha, ngươi liền thả người, về sau đến phiên ta trực, luôn khiến cho ta rất khó xử. Mấy việc nhỏ đó cũng thôi, Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần sát hại sư phụ, phản bội sư môn, phạm vào tội lớn ngập trời như vậy, ngươi lại muốn bao che bọn họ?”
Mỗi một đệ tử nhập môn phái, trừ tu luyện ra, đều phải gánh vác không ít sự vụ. Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần ở Dược các, gánh khá nhiều loại việc vặt tưới nước quét nhà chỉnh lý linh tinh, mà Lục Tử Hào và Công Tôn Địch một là đệ tử đầu lĩnh Luyện Kiếm các, một là đệ tử đầu lĩnh Thủ Kiếm các, thường phải gánh một ít chức trách trông giữ dạy dỗ những đệ tử khác. Bởi vậy mặc dù thuộc về hai đại các khác nhau, nhưng đối với tính tình của Lục Tử Hào Công Tôn Địch vẫn có mấy phần hiểu rõ.
Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần gấp rút lên đường cũng không gấp một chốc này, nói không được Công Tôn Địch, vậy liền không dùng lời nói, mắt lạnh nhìn bọn họ nội chiến.
Công Tôn Địch liền bày ra tư thế công kích: “Tiêu sư đệ! Trước tiên chúng ta bắt lấy hai ác đồ này rồi lại nói!” Hắn ta đã triệt để thất vọng với Lục Tử Hào, Tiêu Khôi làm đệ tam Luyện Kiếm các, tu vi cũng không yếu, hắn ta đánh giá liên thủ với Tiêu Khôi có lẽ có thể chế phục Trưởng Tôn Tử Quân, đến lúc đó bắt thêm Dịch Hi Thần cũng không khó.
Nhưng mà Tiêu Khôi cũng không hưởng ứng hắn ta.
Công Tôn Địch vừa gấp vừa giận: “Các ngươi… Các ngươi!”
Đối với chỉ trích của Công Tôn Địch, Lục Tử Hào khá là lúng túng: “Ta… Ai! Ta có lẽ… Chỉ là chuyện Dược trưởng lão bị giết hại, thực sự quá mức kỳ lạ, không phải ta nhẹ dạ, chỉ là… người tốt như Dược trưởng lão, chuyện này phát sinh thật sự không có đạo lý! Nói chung, trước tiên nghe Trưởng Tôn sư đệ và Dịch sư đệ giải thích đi.”
“Dịch Hi Thần hoa ngôn xảo ngữ như vậy, có thể nào nghe hắn nói!” Công Tôn Địch hướng ánh mắt về phía Tiêu Khôi, “Tiêu sư đệ, ngươi làm sao vậy…”
Tiêu Khôi vẻ mặt khó chịu. Bảo gã nói giúp Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần, đánh chết gã cũng không làm. Giả như nơi này chỉ có mình Dịch Hi Thần, gã khẳng định không nói hai lời liền ra tay. Nhưng Trưởng Tôn Tử Quân… Tuỳ việc mà xét, muốn nói Trưởng Tôn Tử Quân sát hại Dược Bất Độc, gã cũng không tin.
Trưởng Tôn Tử Quân nghe Công Tôn Địch lại nói năng lỗ mãng lần nữa, đã hơi tức giận. Thương Vân bảo kiếm ra khỏi vỏ, trong phút chốc kim quang toả sáng, Lục Tử Hào, Công Tôn Địch, Tiêu Khôi đồng thời cảm thấy sự uy hiếp mạnh mẽ, dồn dập lùi về sau. Nhưng mà Trưởng Tôn Tử Quân chẳng hề làm gì, lại thu kiếm về.
Công Tôn Địch vội vàng dùng kiếm khí hộ thể, vừa giận vừa sợ mà trừng Trưởng Tôn Tử Quân. Nhưng mà cảm giác uy hiếp cường liệt vừa rồi, khiến hắn ta ý thức được, cho dù ba người bọn họ thật sự liên thủ lại, có lẽ cũng không phải đối thủ của một mình Trưởng Tôn Tử Quân.
“Bất cứ lúc nào ta cũng có thể giết ngươi,” Trưởng Tôn Tử Quân nói, “Nhưng ta không giết.”
Công Tôn Địch nhất thời nói không ra lời. Hắn ta rõ ràng ý tứ của Trưởng Tôn Tử Quân, Trưởng Tôn Tử Quân xem thường giải thích, thực lực chính là giải thích, hắn không động thủ, bởi vì thanh giả tự thanh. Nhưng dựa vào như vậy liền muốn khiến Công Tôn Địch tin tưởng bọn họ là không thể, dù sao thì Công Tôn Địch đã sớm có địch ý vào trước là chủ.
Dịch Hi Thần thở dài, có chút đau đầu. Giằng co như vậy nữa cũng không phải biện pháp, y nói: “Ba vị sư huynh cũng muốn đi quỷ giới sao? Nếu như không thể cùng đường, chúng ta liền đi trước một bước, sau này còn gặp lại.”
“Quỷ giới?” Tiêu Khôi kinh hãi, “Các ngươi đi quỷ giới làm cái gì?”
“Tìm quỷ vương Tiêu Ly Quân.”
Tiêu Khôi vừa nghe đến ba chữ Tiêu Ly Quân, đôi mắt lập tức trợn tròn, kiếm trong vỏ hơi rung rung.
Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân đều đang quan sát phản ứng của Tiêu Khôi. Bọn họ vốn dĩ rất ăn ý, sau khi kết linh tê khế, bọn họ càng tâm ý tương thông, không cần dựa vào ngôn ngữ giao lưu nữa, thậm chí ngay cả ánh mắt trao đổi cũng không cần, bọn họ đã có thể nhận ra được tâm tư của đối phương: Tiêu Khôi và Tiêu Ly Quân, xem ra quả thật có ngọn nguồn!
Lục Tử Hào khó xử mà quan sát phản ứng của Công Tôn Địch, dùng giọng điệu thương thảo nói: “Tốt nhất… vẫn là cùng đi. Tình hình Hắc Phong thành này rất không tầm thường, ta nghĩ hẳn là có quỷ tu cấp cao đang thao túng ác quỷ làm loạn, làm hại nhân gian, bởi vậy mới muốn đi quỷ giới bắt kẻ cầm đầu. Người kia có thể thao túng nhiều ác quỷ như vậy, tu vi khẳng định hết sức lợi hại, nếu như có thêm mấy người trợ giúp…”
Trưởng Tôn Tử Quân đột nhiên mở miệng: “Vậy thì cùng đi.”
Công Tôn Địch cả giận nói: “Lục Tử Hào! Ngươi đây là dẫn sói vào nhà! Cùng hổ làm bạn!”
Thương Vân bảo kiếm lần thứ hai ra khỏi vỏ, dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai gác ở trên cổ Công Tôn Địch. Công Tôn Địch há hốc mồm, còn chưa kịp có phản ứng, Thương Vân bảo kiếm đã vào vỏ.
Công Tôn Địch phải gọi là phiền muộn nha! Người ta đây là ý gì? Uy hiếp hắn ta à? Không phải! Đó là ý nói, ta muốn giết chết ngươi, bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết ngươi, không cần thiết đi theo bên cạnh ngươi lén lút hãm hại ngươi! Cố tình là Trưởng Tôn Tử Quân lại thật sự có lợi hại như vậy, làm cho hắn ta muốn phản bác cũng không có biện pháp.
Nhưng vào lúc này, mọi người nghe thấy một trận tiếng quỷ khóc thê thảm.
Vẻ mặt Lục Tử Hào đau khổ nói: “Sao lại đến nữa!”
Mấy hung thi vừa nãy bị bọn họ chém ngã lại lắc la lắc lư đứng lên, bốn phương tám hướng trên đường phố cũng có hung thi tuôn ra không ngừng, những hung thi đó có cái máu me đầy mặt, có cái cụt tay gãy chân, có cái thậm chí ngay cả đầu cũng không có. Hung thi là thi thể con người sau khi chết, không có hồn phách, cũng không có ý thức, bọn nó hoàn toàn là bị người ta điều khiển mà hành động.
Mọi người vội đè đề tài vừa rồi xuống không nói nữa, dồn dập rút kiếm ứng chiến.
Tuy rằng hung thi tính tình hung hãn, bởi vì bọn nó nhìn thấy vật còn sống liền công kích, nhưng mà bọn nó không có ý thức bản thân, cũng không có linh lực, kỳ thực cũng không khó đối phó, muốn thương tổn được những đệ tử Thiên Kiếm môn bọn họ cũng không dễ dàng. Làm người ta đau đầu chính là, bọn nó vốn cũng đã là thi thể, chết rồi không thể chết lại, chém ngã còn có thể bò lên lại, không dứt được.
Nếu là đối phó người sống, chém đầu đâm chỗ yếu, như vậy là đủ rồi. Nhưng đối phó với đám thi thể, chém đầu và đâm tim hết thảy đều không có tác dụng, vì vậy Dịch Hi Thần rút kiếm, chuyên nhìn chằm chằm chân của hung thi mà chém. Đem chân chém đứt, hung thi không có cách nào đứng thẳng, chỉ có thể bò sát, tốc độ cũng chậm.
Dịch Hi Thần vừa nhìn hung thi, vừa nói: “Lục sư huynh, chuyện gì thế này? Sao các ngươi lại ở cùng nhau?”
Lục Tử Hào cũng học theo bộ dạng của y, một bên chém chân hung thi một bên giải thích với y.
Hóa ra sau khi đại hội so kiếm kết thúc, đám đệ tử Thiên Kiếm môn cũng đến lúc xuống núi rèn luyện, liền dồn dập xuống núi. Sau khi những đệ tử trẻ tuổi này xuống núi, có vài người đi tìm cơ hội nổi bật giương danh, có vài người thì lại tìm kiếm cơ hội rèn luyện cho mình. Nhưng mặc kệ là muốn bộc lộ tài năng, hay là rèn luyện, kỳ thực cách làm đều giống nhau —— trảm yêu trừ ma.
Nơi nào có cơ hội nhiều nhất? Tự nhiên là mấy chỗ gần ma giới, quỷ giới. Có điều các đệ tử tu vi khác nhau, chọn đường cũng liền khác nhau. Ba người Lục Tử Hào cũng không hẹn tới nơi đây, mà là đều có suy nghĩ tương tự, tu vi của bọn họ cũng đều xem như là tương đối xuất chúng trong hàng đệ tử Thiên Kiếm môn, lựa chọn quỷ giới tương đối hung hiểm, vì vậy chính là đụng nhau ở đây.
Quỷ tu là tồn tại không chính không tà, sau khi vật còn sống tử vong mới trở thành quỷ, mà tại thời điểm tử vong, thường thì đều sẽ thất lạc bộ phận hồn phách, sinh hồn tất nhiên không còn, bảy phách cũng khuyết thiếu. Bảy phách nắm giữ thất tình lục dục của con người, ít đi mấy phách, tính tình cũng trở nên rất cực đoan. Có vài quỷ tu thất lạc phách thi cẩu, phi độc, tính tình tàn bạo tàn nhẫn, giết chóc làm vui, quỷ tu bậc này nhất định phải tiêu diệt. Đương nhiên cũng sẽ có quỷ tu chỉ lưu lại ái dục, đó chính là thánh mẫu trong thánh mẫu, loại quỷ tu này thường thì chẳng mấy chốc sẽ chết lại một lần, chút hồn phách khuyết thiếu còn lại cũng bị người ta tiêu diệt, cũng là triệt để biến mất trong đất trời.
Đạo quỷ tu khác với người, quỷ tu cấp cao có thể trực tiếp điều khiển quỷ tu cấp thấp, mà hung thi lại là tàn thi ngay cả tí tẹo hồn phách cũng không thừa, tầng chót trong tầng chót, tùy ý liền có thể bị quỷ tu điều khiển. Bởi vậy nếu như ác quỷ tu thành quỷ tu cấp cao, vậy thì nguy hiểm rất lớn.
Trưởng Tôn Tử Quân một bên chém chân đám hung thi, một bên yên lặng quan sát Tiêu Khôi.
Tiêu Khôi cũng chém hung thi cùng với mọi người, nếu không quan sát, cũng sẽ không phát hiện gã có dị thường gì. Nhưng mà nhìn kỹ, những người khác đều là đang chiến đấu với hung thi, mà Tiêu Khôi lại không thể tính là chiến đấu, chỉ có thể coi là đơn phương công kích —— đám hung thi đó công kích những người sống khác, thế nhưng không có chủ động công kích Tiêu Khôi!
Tiêu Khôi quay người lại, đối diẹn với tầm mắt của Trưởng Tôn Tử Quân, phát hiện Trưởng Tôn Tử Quân đang nhìn gã, nhất thời kinh hãi.
Trưởng Tôn Tử Quân vẫn chưa dự định vạch trần thân phận gã, bởi vậy nhàn nhạt nói: “Cẩn thận.” Liền tạm thời thu hồi tầm mắt.
Tiêu Khôi ngẩn người, biểu tình quái lạ, trên mặt hiện lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.
Dịch Hi Thần đột nhiên nói: “Đừng đánh.” Y móc ra vài tấm ẩn khí phù, dán một tấm trên trán mình, lại ném cho mọi người, “Mục tiêu của đám hung thi này không phải chúng ta, vẫn là xem đến tột cùng bọn nó muốn làm gì.”
Lục Tử Hào sâu sắc cảm thấy có đạo lý, liền dán một tấm trên trán mình.
Tiêu Khôi và Trưởng Tôn Tử Quân cũng thuận theo dán lên.
Công Tôn Địch có một vạn cái không thoải mái, nhưng cuối cùng vẫn dán lá bùa lên.
Sau khi mọi người ẩn khí, đám hung thi quả nhiên không tiến hành công kích với bọn họ nữa, lắc la lắc lư mà đi về một hướng khác
Hết chương 73
Tiêu Khôi sửng sốt.
Một lát sau, gã đột nhiên rút lui hai bước, vẻ mặt ngạc nhiên: “Sống sống sống, sống? Quỷ hồn?” Bọn họ mới vừa đánh với một đám ác quỷ xong, Tiêu Khôi nhìn thấy hai người không nên xuất hiện ở nơi này, sợ đến mức ngay cả người chết người sống cũng không phân biệt được.
Dịch Hi Thần suýt chút nữa bật cười, lập tức kéo mặt ra, cố ý làm ra bộ dạng hung thần ác sát, lạnh lùng nói: “Tiêu Khôi! Ta đến lấy mạng của ngươi đó!!”
Trưởng Tôn Tử Quân lại phá lệ mà phối hợp với y, giơ kiếm chỉ về phía Tiêu Khôi: “Nạp mạng đi.”
Tiêu Khôi lại thật sự bị dọa, liên tiếp lùi lại hai bước, hoảng sợ nhìn Dịch Hi Thần, lại nhìn Trưởng Tôn Tử Quân, lại nhìn nhìn Lục Tử Hào.
Vẫn là Lục Tử Hào lên tiếng giải vây: “Tiêu sư đệ, là Trưởng Tôn sư đệ cùng Dịch sư mà. Bọn họ vừa vặn đi ngang qua nơi này.”
Công Tôn Địch thì lại cả giận nói: “Hai người các ngươi muốn làm gì!”
Tiêu Khôi sững sờ một chút, mới biết mình bị đùa bỡn, nhất thời tức giận xấu hổ không thôi: “Các ngươi… Các ngươi!”
Dịch Hi Thần cười lạnh nói: “Tiêu sư huynh đây là làm chuyện gì đuối lý, đã vậy còn sợ chúng ta? Nếu như không có, dù chúng ta có thật sự thành ác quỷ, vậy cũng không tìm đến ngươi nha.” Từ trước đến giờ Dịch Hi Thần đều rất chán ghét Tiêu Khôi, ngày ấy nếu không phải Tiêu Khôi dự định ám hại y, Trưởng Tôn Tử Quân sẽ không dùng thiên hỏa, cũng sẽ không bị người ta hiểu lầm. Lại tính cả thù cũ từ trước, thực sự là thù cũ thêm hận mới.
Trên mặt Tiêu Khôi lúc đỏ lúc trắng, lại không nói ra được lời phản bác.
Lục Tử Hào tính tình tốt nhất, từ trước đến giờ là người hoà giải, bên này lôi kéo Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần khoan hãy đi, bên kia khuyên nhủ Công Tôn Địch bình tĩnh đừng nóng, đồng thời lại kéo Tiêu Khôi qua.
Lục Tử Hào nói: “Mấy vị sư đệ, đều bình tĩnh đừng nóng. Hôm nay nếu chúng ta tụ tập cùng một chỗ, vẫn nói ra trước mới tốt, để tránh có hiểu lầm gì đó. Dù sao chúng ta cũng đều là sư huynh đệ đồng môn.”
Tiêu Khôi đều là Luyện Kiếm các còn chưa nói gì, Công Tôn Địch đã là vẻ mặt hận sắt không thành thép mà lắc đầu: “Lục sư huynh, đã sớm nghe nói ngươi ôn hòa nhẹ dạ, mỗi lần đến phiên ngươi trực tuần núi, gặp đệ tử trái với môn quy, bọn họ khóc thảm xin tha, ngươi liền thả người, về sau đến phiên ta trực, luôn khiến cho ta rất khó xử. Mấy việc nhỏ đó cũng thôi, Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần sát hại sư phụ, phản bội sư môn, phạm vào tội lớn ngập trời như vậy, ngươi lại muốn bao che bọn họ?”
Mỗi một đệ tử nhập môn phái, trừ tu luyện ra, đều phải gánh vác không ít sự vụ. Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần ở Dược các, gánh khá nhiều loại việc vặt tưới nước quét nhà chỉnh lý linh tinh, mà Lục Tử Hào và Công Tôn Địch một là đệ tử đầu lĩnh Luyện Kiếm các, một là đệ tử đầu lĩnh Thủ Kiếm các, thường phải gánh một ít chức trách trông giữ dạy dỗ những đệ tử khác. Bởi vậy mặc dù thuộc về hai đại các khác nhau, nhưng đối với tính tình của Lục Tử Hào Công Tôn Địch vẫn có mấy phần hiểu rõ.
Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần gấp rút lên đường cũng không gấp một chốc này, nói không được Công Tôn Địch, vậy liền không dùng lời nói, mắt lạnh nhìn bọn họ nội chiến.
Công Tôn Địch liền bày ra tư thế công kích: “Tiêu sư đệ! Trước tiên chúng ta bắt lấy hai ác đồ này rồi lại nói!” Hắn ta đã triệt để thất vọng với Lục Tử Hào, Tiêu Khôi làm đệ tam Luyện Kiếm các, tu vi cũng không yếu, hắn ta đánh giá liên thủ với Tiêu Khôi có lẽ có thể chế phục Trưởng Tôn Tử Quân, đến lúc đó bắt thêm Dịch Hi Thần cũng không khó.
Nhưng mà Tiêu Khôi cũng không hưởng ứng hắn ta.
Công Tôn Địch vừa gấp vừa giận: “Các ngươi… Các ngươi!”
Đối với chỉ trích của Công Tôn Địch, Lục Tử Hào khá là lúng túng: “Ta… Ai! Ta có lẽ… Chỉ là chuyện Dược trưởng lão bị giết hại, thực sự quá mức kỳ lạ, không phải ta nhẹ dạ, chỉ là… người tốt như Dược trưởng lão, chuyện này phát sinh thật sự không có đạo lý! Nói chung, trước tiên nghe Trưởng Tôn sư đệ và Dịch sư đệ giải thích đi.”
“Dịch Hi Thần hoa ngôn xảo ngữ như vậy, có thể nào nghe hắn nói!” Công Tôn Địch hướng ánh mắt về phía Tiêu Khôi, “Tiêu sư đệ, ngươi làm sao vậy…”
Tiêu Khôi vẻ mặt khó chịu. Bảo gã nói giúp Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần, đánh chết gã cũng không làm. Giả như nơi này chỉ có mình Dịch Hi Thần, gã khẳng định không nói hai lời liền ra tay. Nhưng Trưởng Tôn Tử Quân… Tuỳ việc mà xét, muốn nói Trưởng Tôn Tử Quân sát hại Dược Bất Độc, gã cũng không tin.
Trưởng Tôn Tử Quân nghe Công Tôn Địch lại nói năng lỗ mãng lần nữa, đã hơi tức giận. Thương Vân bảo kiếm ra khỏi vỏ, trong phút chốc kim quang toả sáng, Lục Tử Hào, Công Tôn Địch, Tiêu Khôi đồng thời cảm thấy sự uy hiếp mạnh mẽ, dồn dập lùi về sau. Nhưng mà Trưởng Tôn Tử Quân chẳng hề làm gì, lại thu kiếm về.
Công Tôn Địch vội vàng dùng kiếm khí hộ thể, vừa giận vừa sợ mà trừng Trưởng Tôn Tử Quân. Nhưng mà cảm giác uy hiếp cường liệt vừa rồi, khiến hắn ta ý thức được, cho dù ba người bọn họ thật sự liên thủ lại, có lẽ cũng không phải đối thủ của một mình Trưởng Tôn Tử Quân.
“Bất cứ lúc nào ta cũng có thể giết ngươi,” Trưởng Tôn Tử Quân nói, “Nhưng ta không giết.”
Công Tôn Địch nhất thời nói không ra lời. Hắn ta rõ ràng ý tứ của Trưởng Tôn Tử Quân, Trưởng Tôn Tử Quân xem thường giải thích, thực lực chính là giải thích, hắn không động thủ, bởi vì thanh giả tự thanh. Nhưng dựa vào như vậy liền muốn khiến Công Tôn Địch tin tưởng bọn họ là không thể, dù sao thì Công Tôn Địch đã sớm có địch ý vào trước là chủ.
Dịch Hi Thần thở dài, có chút đau đầu. Giằng co như vậy nữa cũng không phải biện pháp, y nói: “Ba vị sư huynh cũng muốn đi quỷ giới sao? Nếu như không thể cùng đường, chúng ta liền đi trước một bước, sau này còn gặp lại.”
“Quỷ giới?” Tiêu Khôi kinh hãi, “Các ngươi đi quỷ giới làm cái gì?”
“Tìm quỷ vương Tiêu Ly Quân.”
Tiêu Khôi vừa nghe đến ba chữ Tiêu Ly Quân, đôi mắt lập tức trợn tròn, kiếm trong vỏ hơi rung rung.
Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân đều đang quan sát phản ứng của Tiêu Khôi. Bọn họ vốn dĩ rất ăn ý, sau khi kết linh tê khế, bọn họ càng tâm ý tương thông, không cần dựa vào ngôn ngữ giao lưu nữa, thậm chí ngay cả ánh mắt trao đổi cũng không cần, bọn họ đã có thể nhận ra được tâm tư của đối phương: Tiêu Khôi và Tiêu Ly Quân, xem ra quả thật có ngọn nguồn!
Lục Tử Hào khó xử mà quan sát phản ứng của Công Tôn Địch, dùng giọng điệu thương thảo nói: “Tốt nhất… vẫn là cùng đi. Tình hình Hắc Phong thành này rất không tầm thường, ta nghĩ hẳn là có quỷ tu cấp cao đang thao túng ác quỷ làm loạn, làm hại nhân gian, bởi vậy mới muốn đi quỷ giới bắt kẻ cầm đầu. Người kia có thể thao túng nhiều ác quỷ như vậy, tu vi khẳng định hết sức lợi hại, nếu như có thêm mấy người trợ giúp…”
Trưởng Tôn Tử Quân đột nhiên mở miệng: “Vậy thì cùng đi.”
Công Tôn Địch cả giận nói: “Lục Tử Hào! Ngươi đây là dẫn sói vào nhà! Cùng hổ làm bạn!”
Thương Vân bảo kiếm lần thứ hai ra khỏi vỏ, dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai gác ở trên cổ Công Tôn Địch. Công Tôn Địch há hốc mồm, còn chưa kịp có phản ứng, Thương Vân bảo kiếm đã vào vỏ.
Công Tôn Địch phải gọi là phiền muộn nha! Người ta đây là ý gì? Uy hiếp hắn ta à? Không phải! Đó là ý nói, ta muốn giết chết ngươi, bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết ngươi, không cần thiết đi theo bên cạnh ngươi lén lút hãm hại ngươi! Cố tình là Trưởng Tôn Tử Quân lại thật sự có lợi hại như vậy, làm cho hắn ta muốn phản bác cũng không có biện pháp.
Nhưng vào lúc này, mọi người nghe thấy một trận tiếng quỷ khóc thê thảm.
Vẻ mặt Lục Tử Hào đau khổ nói: “Sao lại đến nữa!”
Mấy hung thi vừa nãy bị bọn họ chém ngã lại lắc la lắc lư đứng lên, bốn phương tám hướng trên đường phố cũng có hung thi tuôn ra không ngừng, những hung thi đó có cái máu me đầy mặt, có cái cụt tay gãy chân, có cái thậm chí ngay cả đầu cũng không có. Hung thi là thi thể con người sau khi chết, không có hồn phách, cũng không có ý thức, bọn nó hoàn toàn là bị người ta điều khiển mà hành động.
Mọi người vội đè đề tài vừa rồi xuống không nói nữa, dồn dập rút kiếm ứng chiến.
Tuy rằng hung thi tính tình hung hãn, bởi vì bọn nó nhìn thấy vật còn sống liền công kích, nhưng mà bọn nó không có ý thức bản thân, cũng không có linh lực, kỳ thực cũng không khó đối phó, muốn thương tổn được những đệ tử Thiên Kiếm môn bọn họ cũng không dễ dàng. Làm người ta đau đầu chính là, bọn nó vốn cũng đã là thi thể, chết rồi không thể chết lại, chém ngã còn có thể bò lên lại, không dứt được.
Nếu là đối phó người sống, chém đầu đâm chỗ yếu, như vậy là đủ rồi. Nhưng đối phó với đám thi thể, chém đầu và đâm tim hết thảy đều không có tác dụng, vì vậy Dịch Hi Thần rút kiếm, chuyên nhìn chằm chằm chân của hung thi mà chém. Đem chân chém đứt, hung thi không có cách nào đứng thẳng, chỉ có thể bò sát, tốc độ cũng chậm.
Dịch Hi Thần vừa nhìn hung thi, vừa nói: “Lục sư huynh, chuyện gì thế này? Sao các ngươi lại ở cùng nhau?”
Lục Tử Hào cũng học theo bộ dạng của y, một bên chém chân hung thi một bên giải thích với y.
Hóa ra sau khi đại hội so kiếm kết thúc, đám đệ tử Thiên Kiếm môn cũng đến lúc xuống núi rèn luyện, liền dồn dập xuống núi. Sau khi những đệ tử trẻ tuổi này xuống núi, có vài người đi tìm cơ hội nổi bật giương danh, có vài người thì lại tìm kiếm cơ hội rèn luyện cho mình. Nhưng mặc kệ là muốn bộc lộ tài năng, hay là rèn luyện, kỳ thực cách làm đều giống nhau —— trảm yêu trừ ma.
Nơi nào có cơ hội nhiều nhất? Tự nhiên là mấy chỗ gần ma giới, quỷ giới. Có điều các đệ tử tu vi khác nhau, chọn đường cũng liền khác nhau. Ba người Lục Tử Hào cũng không hẹn tới nơi đây, mà là đều có suy nghĩ tương tự, tu vi của bọn họ cũng đều xem như là tương đối xuất chúng trong hàng đệ tử Thiên Kiếm môn, lựa chọn quỷ giới tương đối hung hiểm, vì vậy chính là đụng nhau ở đây.
Quỷ tu là tồn tại không chính không tà, sau khi vật còn sống tử vong mới trở thành quỷ, mà tại thời điểm tử vong, thường thì đều sẽ thất lạc bộ phận hồn phách, sinh hồn tất nhiên không còn, bảy phách cũng khuyết thiếu. Bảy phách nắm giữ thất tình lục dục của con người, ít đi mấy phách, tính tình cũng trở nên rất cực đoan. Có vài quỷ tu thất lạc phách thi cẩu, phi độc, tính tình tàn bạo tàn nhẫn, giết chóc làm vui, quỷ tu bậc này nhất định phải tiêu diệt. Đương nhiên cũng sẽ có quỷ tu chỉ lưu lại ái dục, đó chính là thánh mẫu trong thánh mẫu, loại quỷ tu này thường thì chẳng mấy chốc sẽ chết lại một lần, chút hồn phách khuyết thiếu còn lại cũng bị người ta tiêu diệt, cũng là triệt để biến mất trong đất trời.
Đạo quỷ tu khác với người, quỷ tu cấp cao có thể trực tiếp điều khiển quỷ tu cấp thấp, mà hung thi lại là tàn thi ngay cả tí tẹo hồn phách cũng không thừa, tầng chót trong tầng chót, tùy ý liền có thể bị quỷ tu điều khiển. Bởi vậy nếu như ác quỷ tu thành quỷ tu cấp cao, vậy thì nguy hiểm rất lớn.
Trưởng Tôn Tử Quân một bên chém chân đám hung thi, một bên yên lặng quan sát Tiêu Khôi.
Tiêu Khôi cũng chém hung thi cùng với mọi người, nếu không quan sát, cũng sẽ không phát hiện gã có dị thường gì. Nhưng mà nhìn kỹ, những người khác đều là đang chiến đấu với hung thi, mà Tiêu Khôi lại không thể tính là chiến đấu, chỉ có thể coi là đơn phương công kích —— đám hung thi đó công kích những người sống khác, thế nhưng không có chủ động công kích Tiêu Khôi!
Tiêu Khôi quay người lại, đối diẹn với tầm mắt của Trưởng Tôn Tử Quân, phát hiện Trưởng Tôn Tử Quân đang nhìn gã, nhất thời kinh hãi.
Trưởng Tôn Tử Quân vẫn chưa dự định vạch trần thân phận gã, bởi vậy nhàn nhạt nói: “Cẩn thận.” Liền tạm thời thu hồi tầm mắt.
Tiêu Khôi ngẩn người, biểu tình quái lạ, trên mặt hiện lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.
Dịch Hi Thần đột nhiên nói: “Đừng đánh.” Y móc ra vài tấm ẩn khí phù, dán một tấm trên trán mình, lại ném cho mọi người, “Mục tiêu của đám hung thi này không phải chúng ta, vẫn là xem đến tột cùng bọn nó muốn làm gì.”
Lục Tử Hào sâu sắc cảm thấy có đạo lý, liền dán một tấm trên trán mình.
Tiêu Khôi và Trưởng Tôn Tử Quân cũng thuận theo dán lên.
Công Tôn Địch có một vạn cái không thoải mái, nhưng cuối cùng vẫn dán lá bùa lên.
Sau khi mọi người ẩn khí, đám hung thi quả nhiên không tiến hành công kích với bọn họ nữa, lắc la lắc lư mà đi về một hướng khác
Hết chương 73
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook