Hoàng đế rất có hứng thú với Nam Cung Hàn, sau khi ta ném Nam Cung Hàn vào Thiên Lao, Nam Cung Hàn nửa đêm liền bị Hoàng đế thẩm vấn rồi. Cho dù Hoàng đế hiện tại thân thể suy yếu, đối với nam nhân xuất hiện bên cạnh ta, hắn nhất định bảo trì độ cảnh giác cao, hiện tại đột nhiên xuất hiện một nam nhân như vậy, hắn làm sao có thể không làm rõ tình hình?

Về phần vi sao ta biết? Bởi vì bốn người chúng ta lén trốn dưới long sàng trong địa đạo nghe lén A ha ha ha! ! !

Đợi chút, có phải có chút quá đắc ý hay không?

Mấy người chúng ta bám lấy lỗ tai, sau khi liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu lao lực nghe chuyện phát sinh phía trên.

Hoàng đế đã thật lâu không rời giường, khiến cho hắn đột nhiên tinh thần xuống giường đi thẩm vấn người thật sự rất khó khăn, chỉ có thể nằm ở trên giường mà hỏi. Cho dù hắn suy yếu như thế, lại tuyệt không buông lỏng.

Bốn người chúng ta an tĩnh nghe động tĩnh phía trên, bắt đầu chỉ là một chút tiếng bước chân, sau lại mới nghe được Hoàng đế nặng nề ho khan mấy tiếng.

"Tới." Sẹo ca một bộ thật khẩn trương bắt được tay của ta.

Ta trấn định nhìn hắn một cái, không nói gì, nam nhân ngu xuẩn này!

Địa đạo này vốn được thiết định, Hoàng đế có đến vài lần thông qua nó đi tìm mẫu thân đã sớm chết của nữ chính, hiện tại vừa lúc bị chúng ta lợi dụng. Nơi này thông gió cực tốt, coi như phía trên chỉ phát ra một điểm nhỏ tiếng vang, dưới mặt cũng có thể nghe được rõ ràng, quả thực là nơi nghe lén tốt nhất!

Chúng ta ngừng thở, từ từ, nghe được tiếng bước chân phía trên đều biến mất, cuối cùng chỉ còn lại tiếng ho khan của hoàng đế.

"Nam Cung Hàn. . . . . . Ngươi có biết tội của ngươi không." Hoàng đế âm thanh sâu kín, ý vị uy hiếp mười phần.

"Tiểu dân không biết đã phạm tội gì." Thanh âm của Nam Cung Hàn vô cùng thản nhiên, không hề có một chút kinh hoảng cùng sợ hãi nào, hình như căn bản không lo lắng cho tình cảnh của mình.

Bốn người chúng ta an tĩnh chờ đợi sự tiến triển của tình hình, tò mò vì sao Nam Cung Hàn to gan như vậy, là bởi vì thiết định trời sinh ngốc nghếch hay là thế nào.

Mặc dù ta đưa hắn vào nhà lao, thân là nhà giàu nhất một nước còn là hoàng thương khâm định, luôn có chút khả năng cùng giao thiệp, ta tin tưởng hắn là dĩ nhiên có chút năng lực.

Hoàng đế rõ ràng rất tức giận với thái độ thản nhiên của hắn, ho khan trở nên kịch liệt một chút.

"Không lẽ ngươi cho là trẫm không thể đối với ngươi như vậy?"

Nam Cung Hàn vẫn như cũ âm thanh bình tĩnh: "Tiểu dân vô tội."

"Ngươi vô tội? Vậy trẫm hỏi ngươi, ngươi là khi nào biết công chúa." Giọng nói của Hoàng đế vô cùng thiếu kiên nhẫn, rốt cuộc đã hỏi tới vấn đề chân chính muốn hỏi.

Hoàng đế đại khái không biết, hắn vừa nói ra lời này, Nam Cung Hàn bên kia liền cười, âm thanh lập tức châm chọc, cũng không biết vẻ mặt có phải cũng đáng đánh đòn như thanh âm không.

"Việc này sợ rằng không có quan hệ cùng hoàng thượng, thời điểm công chúa lưu lạc dân gian, ngài ở nơi nào?" Nam Cung Hàn dừng một chút, còn có lời phải nói: "Nếu nói là có tội, sợ rằng người có tội là bản thân hoàng thượng!"

"Rầm" một hồi tiếng đồ dùng bị ném xuống đất ồn ào vang lên, tiếp đó, thanh âm giận dữ của Hoàng đế theo đến.

"Ngươi càn rỡ! ! ! Thật cho rằng trẫm không dám lấy đầu ngươi?"

Nam Cung Hàn: "Như thế nào không sợ, chỉ là, Nam Cung gia ta chỉ sợ sẽ không chịu để yên, Nam Cung gia ta nắm giữ cả mạch máu kinh tế Bắc Thương, hoàng thượng cần phải hiểu rõ mới phải."

Ý tứ của hắn rất rõ ràng rồi, Hoàng đế mặc dù là Hoàng đế, ở tại dân gian, ở tiền trước mặt, hắn mới là Hoàng đế. Coi như đối mặt với hoàng đế chân chính, hắn cũng có thị không sợ gì.

Hoàng đế vốn vô cùng nhẫn nhịn, lúc này lại bị kích thích giận dữ. Bất kỳ nam nhân nào bị một tình địch hư hư thực thực kích thích thế này, cũng phải điên cuồng một hồi.

"Nam Cung Gia Chủ, người đây là đang uy hiếp?" Lúc này, hoàng đế cũng không gọi tên đầy đủ của Nam Cung Hàn nữa, hiển nhiên đặt hắn ở vị trí của đối thủ. Một đại thúc còn đánh nhau với người trẻ tuổi, rõ là. . . . . . Già mà không thẹn thùng!

Nam Cung Hàn nhẹ nhàng cười ra tiếng, tiếp tục đánh giết cùng Hoàng đế: "Tiểu dân không dám."

Nói là nói như vậy, nhưng tiếng cười của hắn, âm thanh của hắn, chỉ sợ nét mặt của hắn cũng đã biểu hiện ra, hắn vẫn thật sự không sợ vị hoàng đế này, có năng lực khiêu chiến cùng Hoàng đế. Phải nói không hổ là nam chính đầu tiên sao? Nam nhân đầu tiên xảy ra quan hệ cùng nữ chính?

"Ngươi có gì không dám, ở chỗ này trẫm không thể giết ngươi, cũng đừng quên, thiên hạ này là thiên hạ của trẫm, ngươi ra khỏi cửa cung một bước, tương lai đã có thể không phụ thuộc vào ngươi rồi."

"Hoàng thượng người là có ý tứ muốn ám sát ta sao?"

"Trẫm sẽ không làm như vậy, nhưng người muốn làm như vậy nhất định rất nhiều."

Âm thanh của Nam Cung Hàn biến mất một hồi, đột nhiên hắn lại cười, lần này tiếng cười lớn hơn trước, cũng nặng hơn trước.

"Hoàng thượng a hoàng thượng, ta trước kia thế nào không biết ngươi hẳn là một người như vậy. Hèn hạ vô sỉ như thế, ngươi sẽ không sợ người trong thiên hạ biết được hành vi ti tiện của ngươi!"

Nam Cung Hàn đây là muốn mắng thành tiết tấu.

Hoàng đế ho khan xong lại cười, cười một tiếng lớn vô cùng, hình như muốn áp đảo đối phương.

"Trẫm ti tiện ở chỗ nào, bằng miệng ngươi vô ích mà nói?"

"Hoàng thượng!" Thanh âm của Nam Cung Hàn đột nhiên nghiêm túc, hơn nữa nói rất cao: "Nữ nhân ngươi thích nhất chẳng lẽ không phải mẹ ruột công chúa, hoàng hậu đã qua đời?"

Hoàng đế đột nhiên không lên tiếng, Nam Cung Hàn cũng không lên tiếng, nhưng mà chúng ta lại có thể cảm thấy không khí càng ngày càng khẩn trương, quả thật hết sức căng thẳng.

Qua thật lâu, Hoàng đế mới chậm rãi ra một tiếng, mở miệng: "Xem ra, thật sự không giữ lại ngươi được rồi. . . . . ."

Nam Cung Hàn lập tức mở miệng: "Hoàng thượng đây là thừa nhận, mình súc sinh không bằng?"

"Súc sinh không bằng?"

"Thế nhưng sinh ra loại tâm tư kia với nữ nhi ruột của mình, không phải súc sinh không bằng thì là cái gì?" Nam Cung Hàn lạnh lùng hỏi.

Tốt, kích thích rất tốt! Trong lòng ta vỗ tay một cái vì tra nam này.

Hoàng đế không lên tiếng, nhưng ta nghĩ hắn nhất định rất muốn giết chết Nam Cung Hàn, mà bản thân Nam Cung Hàn, mặc dù biểu hiện vẫn rất tỉnh táo, chỉ sợ cũng rất muốn giết chết Hoàng đế, dưới tình hình này, muốn đi con đường NP đã hoàn toàn không thể, bọn họ phải giết đến ngươi chết ta sống.

Tiết lộ tin tức bạo phát như vậy cho Nam Cung Hàn là ta cùng Lục Trúc tạm thời quyết định, chuyện đã đến trình độ này, Hoàng đế cũng bệnh thành ra như vậy rồi, còn kém một chút kích thích để cho tâm tình phập phồng của hắn biến lớn thôi. Tạo thành tức giận công tâm hoặc là bệnh tình tăng thêm chính là mục đích của chúng ta, sau đó bước kế tiếp mới có thể tiến hành càng thêm thuận lợi.

Ta có nghĩ tới sau khi Nam Cung Hàn thành công rời khỏi đây sẽ nghĩ biện pháp cứu ta ra ngoài, dùng cái này kích thích Hoàng đế, cũng không thể nào ngờ tới hắn trực tiếp ở chỗ này biến bạo phát ra ngoài. Xem ra, hiện tại hắn đã không còn tỉnh táo rồi, mở đầu tiểu thuyết, hắn rất là phúc hắn, rất là “thông minh” tỉnh táo đấy.

Hoàng đế bị kích thích hung ác, đã hoàn toàn không nói lời nào, rất nhanh, chúng ta liền nghe được rất nhiều tiếng bước chân, xem ra Hoàng đế sai người dẫn Nam Cung Hàn xuống, sợ rằng trong thời gian ngắn, chắc chắn sẽ không thả hắn ra ngoài, cũng sẽ không đơn giản giết hắn như vậy. Biện pháp hành hạ đám tra nam quả thực không nên quá nhiều, ta yên lặng đốt một cây nến cho Nam Cung Hàn thành công tìm đường chết.

Kết thúc công việc nghe lén, mấy người chúng ta yên lặng rời đi theo hướng địa đạo, thời điểm trên đường, Lục Trúc nhỏ giọng hỏi ta: “Tiểu thư, muốn đi cứu hắn sao?”

Lúc không có người, Lục Trúc vẫn thích gọi ta là tiểu thư. Nghe được vấn đề của nàng, ta nhún vai một cái: “Ta là người thiện lương như vậy sao? Chỉ là, cũng không thể một chút bày tỏ cũng không có.”

Mặc dù ta vẫn kiên trì đi trên con đường ngụy Thánh mẫu, nhưng đều có mục đích, nhưng lần này không giống nhau, ta không thể trực tiếp đi theo Hoàng đế nói muốn cứu Nam Cung Hàn, nếu không ta sợ đến lúc đó trinh tiết của mình sẽ bị nguy hiểm. Rất nhiều loại tiểu thuyết đều miêu tả tình huống như thế, khi cảm xúc của vai nam chính đang nổ tung vì ghen tị mà còn bị kích thích vì nữ chính cầu cạnh cho nam phụ mình thích, quả quyết là kết cục bị XXOO, ta mới không làm.

Nhưng vì không phả hủy hình tượng thời gian dài của mình, ta cũng khổng thể không hề làm gì, con ngươi ta xoay xoay, đột nhiên vô cùng hòa ái dễ gần sờ sờ bả vai Lục Trúc: “Kế tiếp liền giao cho ngươi, ngươi bây giờ phải mỗi ngày suy nghĩ biện pháp thỏi thăm một chút Nam Cung Hàn thế nào, có nguy hiểm hay không, có thể được thả ra hay không, nhớ, phải thường xuyên một chút. Hiện tại ngươi đại biểu cho ta đấy, ngươi nóng nảy, cho dù ta sốt ruột, nhưng mà ta lại không thể ra mặt”

Khi phát hiện cha ruột có ý tứ này với mình, mà mình cũng có ý tứ kia với hắn, phản ứng hoàn mỹ nhất chính là lẩn tránh, khiến Hoàng đế gấp gáp lại không tốt trực tiếp tới gặp ta, đặc biệt là khi hắn bị kích thích hung ác như vậy, trước nén lại, để cho tâm tình hắn không tốt đủ kiểu, đồng thời, thân thể cũng trở nên kém cỏi, cuối cùng, ta sẽ cùng Sẹo ca hạ một lần ‘trọng dược’ cuối cùng với hắn.

Dĩ nhiên, lúc ban ngày ta bởi bị gặp Nam Cung Tra, mặc dù sau đó vẫn đi tìm ngọc nhưng chưa tìm được, bây giờ nhìn lại, nơi duy nhất chưa tìm chính là long sàng rồi, mục tiêu bước kế tiếp, chính là long sàng cùng người của Hoàng đế.

Cứ như vậy, ta theo kế hoạch của mình chừng mấy ngày đều không chủ động đi gặp Hoàng đế, nhưng tin tức Nam Cung Hàn bên kia lại ít nhiều có chút biết. Sau khi phát hiện Hoàng đế giam Nam Cung Hàn lại, người của Nam Cung gia phản ứng vô cùng kịch liệt, mà trong triều bọn họ cũng có giao thiệp cùng quan biết vô cùng nhiều người, các đại thần liên hợp thiết cho Hoàng đế thả người, dưới tình huống này, Hoàng đế cho dù muốn ngược Nam Cung Hàn cũng không được.

Hoàng đế bị những “Lão Ngoan Cố” đại thần kia làm giận đến không nhẹ, nhưng chưa bao giờ nghĩ bên ngoài tiết lộ nguyên nhân hắn giam giữ Nam Cung Hàn là bởi vì ta, bởi vì Nam Cung Hàn đùa giỡn ta, hoặc là Nam Cung Hàn yêu thích ta, còn có chút tình cảm gút mắt với ta. Chuyện này khiến người ngoài biết rồi, làm không tốt ta liền có thể vì danh tiếng mà tái giá một lần.

Hoàng đế bị ép buộc như vậy, ta lại chết sống không đi gặp hắn, mà những người ngoài kia lại tiền tiền hậu hậu trong trong ngoài ngoài bức bách hắn, rất nhanh, tình trạng thân thể của hắn cơ hồ là nhanh chóng hỏng rồi.

Thời điểm Hoàng đế bệnh nặng thành loại tình trạng này, cuối cũng đã tới bước kế hoạch cuối cùng của ta.

Một buổi sáng kia, ta cố ý dậy sớm chút, đúng lúc Hoàng đế gian nan tỉnh táo lại còn muốn xử lý công vụ trên long sàng. Ta mặc xiêm áo xanh nhạt, mang theo Lục Trúc tiến về phí tẩm cung của Hoàng đế. Ta tới gặp Hoàng đế, bình thường không cần thông truyền, cho dù ta đã rất lâu không có tới gặp Hoàng đế, đại thái giám canh giữ ở phía ngoài nhìn thấy ta tới cũng chỉ là mặt mày hớn hở kích động không thôi, mà không phải ngăn trả ta, mình đi vào hồi bao.

Hắn đại khái muốn cho Hoàng đế một kinh hỉ?

Ta nâng váy chân thành đi tới, bộ dáng xinh đẹp miễn bàn, Lục Trúc đi theo sau thân ta, có nề nếp như người vô hình, chỉ là con ngươi có chút lo lắng loạn động.

Tiếng ho khan của Hoàng đế rất lớn, chúng ta còn chưa đến gần, liền nghe đến âm thanh kịch liệt của hắn.

Ta giả bộ rất gấp gáp rất lo lắng vội bước lên trước, trước khi Hoàng đế phản ứng kịp té nhào vào trước giường một cái, đem Hoàng đế vốn sắc mặt tái nhợt thậm chí có chút xanh đang ngồi làm việc bị đụng ngã xuống. Ban đầu hắn cũng tức giận vì tình huống bất ngờ, sau khi nhìn thấy là ta, ánh mắt lập tức trở nên hết sức hừng hực, cảm giác tức giận hoàn toàn biến mất không thấy, đưa tay liền ôm ta vào trong lòng, còn lẩm bẩm nói: “Ngươi... Xem như tới.”

“Phụ hoàng...” Ta giấu mặt khóc thút thít: “Đều tại ta không tốt, không biết phụ hoàng bệnh tình nghiêm trọng như thế, còn chỉ làm cho ngươi thêm phiền toái.” Ta vừa nói, vừa lục lọi trên thên thể của hắn, dường như muốn xác nhận hắn chỗ nào không tốt, ta sờ tới sờ lui, còn thiếu ngươc sờ tới nơi hài hòa nhất, mới thất vọng phát hiện trên người hắn không có đồ dư thừa.

Ta thất vọng, nhưng Hoàng đế chẳng những tâm tình thay đổi tốt hơn, một bộ hồi quang phản chiếu, chỗ nào đó còn nhanh chóng nổi phản ứng.

Ta một bộ phát hiện ra, vô cùng nhanh chóng xoay người, làm bộ bị sợ đến, sau đó vội la lên: “Hiện tại thời tiết này tại sao có thể mặc ít như vậy, ta lấy y phục cho phụ hoàng.” Nói xong, ta lại vô cùng nóng nảy hành động, những nơi để y phục đều bị ta lật lên một lần. Dù hành động vô cùng nhanh chóng, mà Lục Trúc cũng không phải tăng lúc cẩn thận tìm kiếm bình thường, vẫn không có thu hoạch gì, cuối cùng, chúng ta cùng nhau đưa ánh mắt đặt ở trên Long Sàng.

Ta cầm áo choàng, rất nhanh suy nghĩ minh bạch đi tới, dùng một loại ánh mắt dịu dàng vô cùng mập mờ nhìn Hoàng đế, còn dịu dàng giúp hắn phủ thêm áo choàng.

“Vô sắc...” hắn đắm đuối đưa tình nhìn ta.

Ta cũng đắm đuối đưa tình quay lại nhìn hắn, hắn rất nhanh bắt được tay ta, đôi mắt lửa nóng, nhìn ta không nhúc nhích. Chỉ lát nữa là phải tiến vào một việc ta vẫn không thích, xong lần này ta không kháng cự. Vào giờ phút này, coi như Hoàng đế là một nam nhân thiên phú dị bẩm, dưới tình huống bệnh thành như vậy, cũng chỉ có nữ nhân X hắn, không có khả năng hắn X nữ nhân.

Nghĩ tới đây ta cười.

Dĩ nhiên, ta sẽ không X hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương