Khi Em Gọi Tên Anh
-
Chương 6
Wyatt ngồi bên kia bàn, vừa nhấm nháp một cốc cà phê vừa quan sát diễn biến cảm xúc trên gương mặt Glory lúc cô ngắm các bức ảnh được tặng ngày hôm trước. Ít nhất họ đã trao tặng cô sự dễ chịu mà anh không thể. Đêm qua, khi nằm trên chiếc giường đối diện của buồng cô qua phòng lớn, anh đã nghe tiếng nức nở nghẹn ngào suốt gần một tiếng đồng hồ. Nhưng đó là việc duy nhất Wyatt có thể làm, anh không thể sang bên kia cánh cửa, kéo cô khỏi giường và ôm vào lòng. Lẽ ra không ai phải khóc một mình như vậy.
Glory biết Wyatt đang quan sát mình. Đôi mắt sẫm màu của anh vô tình gợi lên các tưởng tượng kỳ lạ nơi cô. Chúng làm cô nghĩ đến những việc không nên và ham muốn những điều không có. Cô chỉ nên coi anh là một người lạ tốt bụng, thế nhưng mỗi giờ trôi qua, hình ảnh anh càng ám ảnh tâm trí cô.
Cô thở dài.
Điều đang nghĩ có thể khiến cô tổn thương… rất, rất nặng nề, và mất đi gia đình đã đủ đau đớn rồi. Chàng trai này từng tự nhận bản thân có vấn đề. Cô không nên ngã vào người hôm nay ở đây nhưng ngày mai sẽ ra đi. Glory là kiểu phụ nữ thủy chung và cần một người đàn ông có thể gắn bó suốt đời.
Glory nhắm mắt, nghiêng đầu ra sau ghế dài, tự tưởng tượng nếu mãi mãi ở bên Wyatt Hatfield sẽ như thế nào, tấm hình trong tay cô trượt xuống lòng.
Quan sát Glory khép đôi mắt lại và ngả đầu ra sau, Wyatt bất chợt đông cứng người. Đường cong thanh nhã lộ ra ở cổ và hàng mi vàng nhạt khép hờ trên mắt cô đã trở thành sự cám dỗ thầm kín với một người đàn ông. Anh đặt chiếc cốc sang bên và đứng dậy, định ra khỏi phòng trước khi bản thân vướng vào rắc rối và thầm ước mình đang đi làm việc lặt vặt thay Lane. Nhưng dù đã đến bên cửa, Wyatt vẫn phạm sai lầm. Anh quay lại và bị trúng một lá bùa màu xanh bạc.
Với câu hỏi ẩn chứa trong đáy mắt cùng vẻ bất động của cơ thể, dường như Glory đang đợi chuyện gì đó xảy ra. Wyatt khao khát cô… và khao khát chính mình, anh hiểu rõ sự việc sẽ ra sao nếu không điều chỉnh lại suy nghĩ của bản thân.
Bỗng nhiên, vài bức ảnh trượt khỏi lòng Glory xuống nền nhà. Wyatt hành động theo phản xạ trước khi kịp nhớ ra mục đích giữ khoảng cách của mình, anh quỳ gối bên cạnh, nhặt chúng và đặt lên bàn trước khi cô kịp cử động.
Glory tập trung dõi theo đôi bàn tay Wyatt, quan sát sức mạnh từ lòng bàn tay to lớn, sự mềm dẻo trên các ngón tay dài, linh hoạt và tính kiên quyết của người đàn ông này khi anh kiên trì nhặt hết các tấm ảnh cô đánh rơi. Glory quên rằng anh có thể nghe trộm suy nghĩ của cô bất cứ lúc nào nên tưởng tượng đôi bàn tay đó, thay vì nhặt các bức ảnh, đang vuốt ve cơ thể mình và khẽ thở dài.
“Của em đây,” anh nói, đặt tấm cuối cùng vào lòng Glory và một hình ảnh bất ngờ trôi qua đầu. Làn da… chạm vào thật mềm mại, thấm đẫm những giọt mồ hôi li ti lấp lánh. Nhịp đập gấp gáp… của một trái tim đã trở nên hoang dại bên dưới những ngón tay anh ấy. Wyatt choáng váng lùi về sau, ngước lên.
Ôi, Chúa ơi, anh nghĩ.
Glory trông thấy vẻ căng thẳng trên cơ thể cũng như nghe hơi thở gấp gáp của anh và nhớ ra thì đã quá muộn, một lần nữa, cô để cho Wyatt vào trong đầu mình. Glory nín thở, không dám mở lời. Anh ấy sẽ phản ứng thế nào và cô nên làm gì bây giờ? Phớt lờ chuyện này… và anh?
Và rồi Wyatt nhấc các tấm ảnh lên khỏi lòng cô, thả xuống chiếc ghế dài phía sau bất chấp sự phản kháng từ đôi tay Glory.
Một cặp môi. Lời giới thiệu thật ngắn ngủi. Chỉ sau ba tiếng tích tắc, sự e thẹn ngập ngừng đã chuyển thành khao khát thèm muốn.
Đôi môi cô mềm mại giống như trong tưởng tượng khiến Wyatt phải đầu hàng nhu cầu thầm lặng mà anh không dám đáp ứng, và khẩn cầu nhiều hơn nữa. Sự ngọt ngào trong cách cô chấp thuận anh và cảm giác choáng váng trước mối quan hệ của họ nằm ngoài dự tính của Wyatt. Hơi thở của Glory gấp gáp trên má cùng đam mê bất ngờ, anh kéo mình ra khỏi nụ hôn dở dang.
Ôi. Wyatt!
“Chính xác là cảm xúc của anh,” anh thì thầm và lướt ngón tay qua bờ môi cô nơi anh vừa đặt miệng lên. “Chúa giúp con, Glory, nhưng chúng ta sẽ đi đến đâu trong mối quan hệ này?”
Bên ngoài, chú chó sủa vang. Wyatt ngay lập tức đứng dậy và đi ra khỏi cửa. Khoảnh khắc đó đã qua.
Glory rên rỉ và vùi mặt vào hai lòng bàn tay. Cô đã được cứu thoát khỏi câu trả lời. Tuy nhỏ nhặt nhưng nó rất cần được trì hoãn, bởi vì cô không có câu trả lời cho Wyatt. Không phải bây giờ, và có lẽ, không bao giờ.
Lane theo sau Wyatt quay vào nhà, chưa nhận ra mình đã cắt ngang việc gì, anh buột miệng nói ra điều vẫn luẩn quẩn trong đầu mình cả tối qua.
“Glory, cô có thể tự khởi động khả năng tâm linh của bản thân không?”
Cô bị giật mình bởi câu hỏi nhưng hiểu ngay điều anh muốn nói.
“Tôi chưa thử bao giờ. Thật ra là ngược lại. Tôi thường cố gắng kết thúc điều mình trông thấy nhiều hơn, nhưng chưa bao giờ thử bắt đầu.”
“Cô không nghĩ bây giờ là thời điểm tốt để luyện tập sao?” Lane hỏi.
Wyatt muốn phản đối. Bản năng mách bảo anh rằng việc này là quá sức và quá sớm, nhưng cuộc sống của Glory đang gặp nguy hiểm nghiêm trọng. Người đã mất là gia đình cô. Anh phải để cô tự quyết định. Và lúc cô gật đầu, anh chau mày.
“Em chắc chứ?” Wyatt hỏi.
Cô nhìn thẳng vào anh. “Về một vài việc khác thì không. Về việc này, có.”
Wyatt không cần là thiên tài để đọc được sự khác biệt giữa hai vế trong câu trả lời. Cô không chắc về việc xảy ra giữa họ, nhưng đã sẵn sàng để thử mọi việc nhằm tìm ra kẻ phải chịu trách nhiệm cho cái chết của cha và anh trai mình. Nói chung, anh phải thừa nhận câu trả lời của cô còn hơn cả hợp lý.
“Vậy chúng ta đi nào,” Lane cất tiếng.
“Đi đâu?” cô hỏi.
“Nơi sự việc bắt đầu.”
Glory tái nhợt, và trong cơn hoảng loạn, cô nhìn về phía Wyatt tìm kiếm sự ủng hộ.
“Anh luôn bên em ở mọi nơi,” anh nhẹ nhàng nói. “Muốn đi bộ hay đi xe?”
“Đi xe, em nghĩ vậy. chúng ta càng tới sớm chừng nào, mọi việc trôi qua nhanh chừng đó.”
Chuyến đi tuy ngắn nhưng sự im lặng giữa ba người họ thật dài. Khi Glory ra khỏi xe, cô phải lấy thêm can đảm để quan sát nơi từng là nhà mình. Những tấm gỗ nhọ đen và nền đá giống mấy bộ xương thời tiền sử hơn là vết tích một ngôi nhà. Thật đau lòng khi phải nhìn và nhớ lại việc đã xảy ra. Tuy nhiên, Glory tự nhắc nhở bản thân, đó chính là lý do mình đến đây.
Wyatt đặt tay lên vai cô. “Em muốn làm thế nào?” anh hỏi.
“Em không biết. Hãy để em đi quanh một chút, có thể điều gì đó đã xảy ra. Em đã nói với các anh, em chưa bao giờ thử trước kia.”
Lane đã sẵn sàng tìm cho mình một chỗ ngồi dưới bóng râm, quan sát Wyatt và Glory từ xa và thầm nghĩ giữa họ có nhiều hơn là sự trả ơn bình thường. Wyatt quanh quẩn như một vệ sĩ và Glory liên tục nhìn cậu ấy để được truyền thêm sức mạnh.
Đôi mắt Lane nheo lại trầm ngâm, dõi theo cử chỉ xoa đầu Glory của cậu em vợ, các ngón tay nấn ná lâu hơn cần thiết trong mái tóc dài ánh bạc đó. Khi Wyatt ôm lấy gương mặt cô trong lòng bàn tay, người trông thấy có thể tưởng là việc đó chẳng là gì ngoài một cái chạm an ủi. Nhưng Lane biết rõ hơn. Anh nhìn cái cách Glory dựa vào tay Wyatt và thậm chí từ đây, có thể trông thấy nét ửng đỏ trên gương mặt cô mà chắc chắn không phải do sức nóng mặt trời. Nếu anh không nhầm, một ngọn lửa đang nhen nhóm giữa hai người. Chỉ thời gian mới có thể nói nó sẽ lụi tắt… hay bùng cháy.
Wyatt lùi bước, dành cho Glory chút không gian và thời gian, nhưng vẫn dõi theo lo lắng khi cô dừng chân trước phần sót lại của bậc thềm sau nhà.
Glory bị sảy chân, lúc bước qua nền đá xuống đất. Theo bản năng, Wyatt bắt đầu hướng về phía đó, nhưng cô đã lấy lại được cân bằng, nên anh tạm dừng và đợi, quan sát người con gái này đi xung quanh đống tro tàn và gạch vụn.
Đột nhiên, Wyatt để ý thấy có gì đó khác thường nơi đây. Phải mất chút thời gian anh mới nhận ra. “Băng vàng của cảnh sát biến mất rồi!”
Lane gật đầu, “Họ gỡ nó xuống sau khi đội trưởng cứu hỏa rời khỏi. Ông ấy nói không thể bảo quản gì nhiều ở ngoài trời thế này nên đã thu thập tất cả chứng cứ cần thiết. Anh nghĩ họ đã đem theo hai hoặc ba cái máy sưởi làm bằng chứng và chụp ảnh phần còn lại.”
“Thật là một cách xử lý điên khùng, không phải sao?” Wyatt càu nhàu và Lane đấm nhẹ vào lưng an ủi.
Thời gian trôi qua thật chậm đối với cánh đàn ông, tuy nhiên đối với Glory, người đang hồi tưởng toàn bộ cuộc đời mình khi đi giữa đống đổ nát thì khoảng thời gian này quá ngắn ngủi.
Cô đứng yên, xem xét cẩn thận nền nhà vỡ, thử hình dung kẻ đột nhập vào nhà họ, nhưng thay vào đó Glory trông thấy chính mình hồi còn nhỏ, chạy đến gặp cha khi ông đi vắt sữa về. Nhìn thấy, trong ký ức, nụ cười luôn vỡ òa ra trên nét mặt nghiêm trang của cha. Thêm vào đó, cảm thấy đôi tay cha đặt vào eo mình, nhấc lên cao qua đầu, rồi quay vòng tròn. Nghe tiếng cười trầm trầm của ông lúc đặt cô trên vai và cô thường cầm tai cha để ngồi cho vững.
Ôi, Chúa ơi, Glory nghĩ, chao đảo bởi sự lấn át của cảm xúc.
Cô giận dữ quay đi, chưa sẵn sàng để nếm trải những kỷ niệm sau mất mát này. Lớp bồ hóng đen và tro tàn bám quanh ống quần bò và trên đôi bốt khi cô chậm chạp lê bước qua mỗi căn phòng. Không còn các bức tường lưu giữ tình yêu từng tràn đầy nơi đây, mảnh đất này trở nên nhỏ bé đến mức đáng thương.
Một lần nữa Glory bị vấp và có thứ gì đó kêu răng rắc dưới bốt. Cô cúi xuống, xem xét lớp gạch vụn để tìm xem nó là gì. Lúc nhấc nó lên, cô lặng người nức nở. “Ôi, không! Mình làm vỡ một cái đầu mũi tên của J.C. rồi.”
Cô nhìn xuống lần nữa và há hốc miệng. Hàng chục mảnh vỡ từ những đầu mũi tên có hình dáng tuyệt đẹp ban đầu. Vụ nổ cùng ngọn lửa đã phá hủy một phần, và những người tiến hành điều tra làm nốt phần còn lại.
Nước mắt tràn khỏi khóe mi, lăn dài trên mặt và tạo thành những vết mờ trên lớp tro bụi bám vào làn da khi cơn thịnh nộ nổi lên từ nỗi đau.
Cút hết xuống địa ngục đi!
Cô khép tay lại quanh các mảnh vỡ và nắm chặt đến khi chúng cắt vào lòng bàn tay. Cơn tức giận dâng trào, rồi tràn ra, làm cả người Glory rung chuyển bằng sức mạnh của nó. Cô chỉ muốn hét lên, vung tay ném nó đi. Những mảnh vỡ chầm chậm rơi trong không khí như những viên đá trên mặt nước, sau đó biến mất giữa bãi cỏ cách đó khá xa.
Glory quay lại, cả thân hình run rẩy, cô giận dữ đưa tay quệt ngang những giọt nước mắt trên mặt. Khóc lóc chẳng đi đến đâu cả. Cô đến để cố gắng tìm ra kẻ giết gia đình mình, không phải để tiếc thương bản thân.
Wyatt có thể kể ra một vài kỷ niệm vừa lóe lên. Nỗi đau đó quá sống động như thể nó là của chính anh. Khi Glory quay về phía họ nước mắt giàn giụa, anh bật dậy.
“Chết tiệt, thế là đủ rồi,” Wyatt gắt và chạy về phía cô.
Lane chộp lấy tay cậu. “Đừng làm thế, em trai. Cô bé sẽ dừng khi sẵn sàng. Đừng đánh giá thấp người phụ nữ của mình, Wyatt. Cô ấy đã sống rất tốt trước khi em đến và đủ bền bỉ để chịu đựng việc này lúc em ra đi.”
Ánh mắt Wyatt trao cho anh rể có thể đóng băng cả một cái xe tải. Nó pha trộn giữa cơn giận dữ vì Lane đã dám ngăn cản và nỗi lo sợ rằng anh ta đã nói đúng.
Wyatt quay người, không nhận ra ánh mắt mình trao cho Glory đượm vẻ ân hận. “Cô ấy không phải người phụ nữ của em, cô ấy là… Ôi chết tiệt.”
Anh lao tới bên kia sân nhà lúc Glory loạng choạng hướng về phía hai người và đỡ lấy trước khi cô ngã.
“Glory… em yêu… em ổn chứ?”
Giọng nói anh đầy lo âu, và đôi bàn tay anh nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy. Khi ngước lên, gương mặt Glory trông thật dữ tợn và nhuốm vẻ thất bại, lần đầu tiên từ lúc đến đây, Wyatt nghe thấy sự đầu hàng trong giọng nói này.
“Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt! Chẳng có gì xảy ra. Chắc chắn không. Em không nghĩ được về hắn mà chỉ nhớ về cha và J.C. thôi. Em xin lỗi. Em không thể làm được.”
“Kệ xác nó đi,” anh cằn nhằn. “Anh sẽ đưa em về nhà.”
Gương mặt Glory đỏ bừng và lấm tấm mồ hôi, nhưng miệng cô nghiến lại giận dữ khi nhìn qua vai anh. Tro bụi chết chóc bám trên quần áo, chui vào lỗ mũi và bọc khắp da. Vào lúc này, cô chỉ cảm thấy căm ghét. Cô ghét cha và anh trai đã bỏ mình lại, ghét chính bản thân vì đã sống sót. Nỗi đau được khoác thêm lớp áo thịnh nộ và Glory chỉ xuống nơi mình đứng.
“Em đang ở nhà, nhớ không?” rồi cố gắng đẩy anh ra.
Wyatt phớt lờ cơn tức giận đó, anh hiểu phản ứng này là thế nào và giữ chặt lấy cô trong khi cô lẩy bẩy như một chiếc lá trong cơn bão.
Lane quyết định bây giờ là thời điểm tốt để can thiệp.
“Coi này, Glory, đừng để nó làm cô buồn. Chỉ là một ý tưởng thôi. Tôi nghĩ mình sẽ vào thị trấn để kiểm tra vài điều. Cô hãy thư giãn. Chúng ta sẽ tìm thấy hắn bằng cách quen thuộc.” Sau đó Lane nhìn Wyatt thật lâu, chăm chú, đầy cân nhắc. “Anh tin em sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, được không?”
Anh giận dữ trước cái nhìn thấu hiểu của Lane và lờ nó đi. Lúc nghĩ lại, Wyatt thấy anh rể mình như một cục phiền toái béo ị.
“Đi với anh, Glory. Em cần tắm mát, thay quần áo và ăn gì đó.”
Cách nói đầy sở hữu của anh quá mới mẻ… và vào lúc này, như ra lệnh. Cô đẩy tay anh ra. “Mặc kệ em, Wyatt. Anh không hiểu à? Em chỉ muốn ở một mình.”
Thất vọng là nguồn gốc cơn tức giận của cô, nhưng anh đã gián tiếp bị vướng vào lối đi dẫn đến nó, nỗi đau đó. Wyatt bước lùi lại, giơ hai tay lên như đầu hàng và tạo cho cô một không gian cần thiết lúc này.
“Em không cần giúp đỡ ư? Tốt thôi. Em không muốn nói chuyện với anh? Cũng được. Nhưng không được ở một mình. Em có thể giữ khoảng cách nhưng không được phép đơn độc. Không thể được cho đến khi tìm thấy thằng chó chết châm lửa thế giới của em. Vậy nên, em muốn duy trì cái trạng thái cô đơn trên ghế trước trong khi anh lái xe, hay là anh sẽ đi theo ở một khoảng cách nhất định còn em đi bộ?”
Lane giấu một nụ cười tươi rói và tiến về phía xe mình, anh nghĩ tốt hơn mình nên đi khi cậu em bắt đầu nổi nóng. Anh từng được nghe giọng điệu ương bướng này trước kia, nhưng từ miệng Toni, không phải Wyatt. Hiển nhiên, tính nết đó đã hằn sâu trong gia đình Hatfield. Lane tự hỏi liệu Glory Dixon có nổi xung lên không.
Khi tiếng xe của Lane đã đi xa không thể nghe rõ nữa, hai người vẫn nhìn nhau chằm chằm, mắt đối mắt. Đôi mắt Wyatt lấp lánh ánh buồn. Anh chưa bao giờ muốn nhấc một phụ nữ lên vai như lúc này. Anh chỉ muốn…
Em xin lỗi.
“Được rồi, quỷ tha ma bắt,” Wyatt cằn nhằn và kiềm chế ham muốn hôn lên bờ môi dưới đang ủ rũ của cô. “Trông em không giống một phụ nữ đang mong anh đọc lời xin lỗi ngọt ngào trong suy nghĩ của mình.”
Glory thở dài, rồi cố gắng mỉm cười. Khi cô đưa tay ra, anh cầm lấy, nắm chặt hơn mức cần thiết và kéo vào gần.
“Lời xin lỗi được chấp nhận,” Wyatt thì thầm. “Và anh cũng xin lỗi.”
“Vì điều gì?” Glory hỏi. “Anh chẳng làm sai việc nào.”
Wyatt cười nhăn nhó. “Anh muốn viết ra cơ. Và anh biết có nhiều người muốn có ý kiến khác.”
Tuy vậy, nỗi tuyệt vọng vẫn kéo cô lùi sâu hơn và sâu hơn nữa vào bên trong nội tâm mình. “Ôi Chúa kính yêu, Wyatt, chẳng còn gì để làm ngoài việc chờ đợi hắn cố gắng giết em một lần nữa.”
Anh tóm lấy cánh tay Glory và lắc mạnh, căm ghét thái độ phụ thuộc vào định mệnh này. “Đừng! Em không được đề cập chuyện đó với anh! Em không thể đảo lộn thế giới của anh, vào trong đầu óc anh sau đó từ bỏ cuộc chiến chết tiệt này! Em nghe không?”
Sau một khoảng thời gian dài im lặng, chẳng ai mở lời, Glory chậm rãi đưa ngón tay lên lần theo vết sẹo dưới má Wyatt.
“Đúng là một chiến binh.”
Vẻ bối rối của anh khá rõ ràng. “Một cái gì cơ?”
Glory mỉm cười, không nhiều nhưng đủ để anh biết cô đã thoát khỏi khó khăn. “Anh khiến em nghĩ tới một chiến binh. Em đã quên mất anh từng là quân nhân. Em xin lỗi. Em sẽ không làm anh bực mình nữa, không bao giờ.”
“Được rồi,” Wyatt lẩm bẩm, chẳng biết nói gì thêm.
Glory gật đầu, thấy vui vì mình được tha thứ, sau đó quay lại quan sát đống gạch vụn. Nhiều phút dài trôi qua và trong suốt thời gian đó vẻ mặt cô chẳng hề thay đổi, rồi cô chống tay lên hông, một tia sáng chưa từng thấy trước đó lóe lên trong ánh mắt. Wyatt không biết nên vui mừng hay lo lắng nữa.
“Wyatt.”
“Sao cơ?”
“Em sẽ xây dựng lại.”
Trái tim anh trào dâng cảm xúc còn gương mặt thì tái nhợt. Chúa kính yêu, giá mà con có thể chắc chắn về cuộc đời mình như thế.
“Và vì anh đã quyết theo sát từng bước chân em, anh cũng sẽ bị dính bụi bẩn như em thôi.” Cô hướng về kho thóc cùng Wyatt ngay đằng sau.
“Em sẽ làm gì?” anh hỏi lúc cô bắt đầu đẩy cánh cửa đôi rộng lớn dựng cạnh xe.
“Em sẽ quét dọn ngôi nhà,” cô đáp. “Giúp em đẩy cánh cửa cuối cùng này với. Nó luôn bị kẹt chặt.”
Không để bản thân có thời gian phản đối, Wyatt làm theo yêu cầu, rồi quan sát cô trèo vào sau tay lái chiếc xe thùng một tấn cổ lỗ, đỗ phía sau cửa.
“Tốt hơn anh nên tránh ra,” cô hét lên khi bộ khởi động bắt đầu cọ xát và máy móc hoạt động trở lại. “Cái phanh không ăn lắm. Em sẽ lao vào đâu đó để dừng lại.”
“Em nói cái quái gì thế,” anh càu nhàu và nhanh chóng nhảy sang bên, không biết nghĩ sao về quyết tâm mới của cô.
Khi Wyatt ném tung tấm ván cuối cùng còn có thể dùng được lên thùng xe thì cũng đã quá trưa khá lâu. Không hề nghĩ ngợi, anh quệt giọt mồ hôi đang chảy xuống mặt và rên rỉ bởi chợt nhớ ra bụi bẩn trên đôi găng tay. Anh giật mạnh bàn tay ra nhưng đã quá muộn.
Glory quay lại xem có chuyện gì và phì cười. Anh cau có nhìn cô đang nhoẻn miệng cười tươi.
“Tuyệt thế à?” anh cằn nhằn và Glory càng cười lớn tiếng.
“Có gì thú vị chứ?” anh nói, biết rõ rằng mình đã bôi tro khắp mặt.
Glory nhắm mắt, nhăn nhó, giả bộ mải mê suy nghĩ rồi cất tiếng thành một bài hát thánh thót.
“Em nhìn thấy một chàng trai. Em nhìn thấy vết bẩn. Em nhìn thấy một chàng trai có khuôn mặt lấm lem. Em nhìn thấy…”
Thái độ vui đùa của cô khiến anh vừa ngạc nhiên, vừa hài lòng, mặc dù chính mình là đối tượng trêu chọc. Wyatt cười, và rồi, không hề báo trước, anh vác cô lên vai, hiên ngang tới cái giếng có mái che gần kho thóc.
Glory đang cười nắc nẻ nên không thể tiếp tục chế giễu anh. Thế giới treo lơ lửng dưới góc nhìn kỳ lạ khi đầu cô đu đưa trên lưng anh. Mặt đất cứ vào rồi ra khỏi tầm mắt mỗi lúc cô lắc lư theo bước chân Wyatt. Sau đó, điểm nhìn của cô thay đổi và miệng nhếch lên. Cô biết cách khiến anh thả mình xuống.
Này, Hatfield… cặp mông đẹp đấy!
“Chúa nhân từ, Glory, tha cho anh đi,” Wyatt lẩm bẩm và bỗng thấy biết ơn sự bẩn thỉu đã che giấu gương mặt ửng đỏ của mình. Khi cô vẫn đang thích thú vì mới ghi thêm điểm, anh mở van, nhặt ống tưới cây lên và nhằm thẳng vào mặt cô.
Glory bị nghẹt thở vì nước và cười, liền tấn công anh để giành lấy vòi nước. Đang giữa cuộc chơi, bỗng nhiên cô không hào hứng nữa. Wyatt đánh rơi cái ống, để nó lăn xuống vũng bùn dưới chân họ và quan sát cô.
“Chuyện gì vậy, em yêu?” anh hỏi.
Cô định mở lời nhưng bất ngờ ôm mặt, hổ thẹn với những việc đã làm.
Anh níu lấy tay cô và kéo chúng lại. “Nói với anh, Glory.”
“Em không nên… chuyện này không đúng đắn vì em…”
Vấn đề dần hé mở. “Em cảm thấy sai trái vì hạnh phúc, phải không?”
Cô gật đầu, cố không khóc.
“Ồ, anh xin lỗi,” Wyatt kêu lên và vòng tay ôm cô. “Nó là tự nhiên, em biết mà. Nhưng em không thể ân hận vì được sống, và anh không tin rằng cha em muốn con gái chết cùng mình… phải không nào?”
Cô lắc đầu.
“Vậy thì được rồi.” Anh nhặt ống nước lên, đặt vào tay Glory. “Tiếp tục thôi, chúng ta sẽ rửa ráy sạch sẽ trước khi chuyển đồ. Tra xong ít dầu nhớt và cái xe tải rồi anh sẽ lái. Em, dù thế nào, cũng phải làm hoa tiêu chỉ đường đến bãi rác thành phố. Nó không có trên bản đồ du lịch của thị trấn đâu.”
Cô nắm lấy cái ống, chăm chú nhìn anh rửa tay, sau đó hạ thấp đầu, để dòng nước từ vòi chảy ướt phần sau đầu và xuống cổ. Và ngay tức khắc, Wyatt đứng thẳng dậy, lắc đầu và vuốt nước trên mắt bằng hai tay.
“Giờ đến em,” anh đề nghị và giữ cái vòi khi cô rửa và chụm tay hứng đầy nước vốc lên mặt. “Cảm thấy tốt hơn không?” anh hỏi, đưa chiếc khăn tay của mình.
“Wyatt?”
“Gì hả, cưng?”
“Cám ơn,” cô đáp và trả chiếc khăn đã lau cho anh.
Anh chăm chú nhìn những đường nét trên cơ thể cô, giờ đây hiện lên rõ ràng dưới bộ quần áo ướt sũng bó sát thân hình, rồi nhắc nhở bản thân về lời cảm ơn mới nhận được.
“Em luôn được chào đón.”
Tấm biển đề Đổ rác – Hai đô Một lần. Nhưng chẳng có ai ở quanh đó thu tiền nên họ lái thẳng xe vào và lùi mới gần mép một hố rác, đến hết mức Wyatt dám. Hai người không có ý định lái xe tới quá gần và rồi không thể dừng lại được.
Glory ra ngoài định giúp tháo đồ nhưng Wyatt ngăn cản.
“Để anh, được chứ?”
Cô nhẹ người. Hai cánh tay cô vẫn còn đau nhức từ lúc dỡ đống đổ nát và đôi chân vẫn đang run rẩy yếu ớt.
“Vâng, cảm ơn anh.”
Anh mỉm cười. “Rất vui được giúp đỡ em. Bây giờ tìm cho mình một chỗ râm mát đi. Sẽ lâu đấy.”
Glory làm theo lời khuyên, tránh xa chỗ chiếc xe tải trong khi Wyatt cởi cái áo sơ mi. Từ xa, cô dõi theo anh trèo lên nóc thùng xe để quăng gạch đã vỡ, tấm này kế tấm kia, xuống cái hố và ngưỡng mộ vẻ đẹp của cơ thể anh cùng sự duyên dáng trong mọi chuyển động. Một lúc sau, Glory tản bộ quanh đó, bước qua những mảnh rác tung ra bị thổi bay đến và đá phải một mảnh kim loại cùng cát sỏi bừa bãi xung quanh.
Phía dưới cái hố, một con quạ to lớn, đen sì bắt đầu cất tiếng kêu ầm ĩ và bất ngờ bay lên, hai con khác bay theo nó. Glory quay lại, quan sát chúng chuyển động trong không gian bằng những đôi cánh tựa đá đen. Cô lại nhìn về nơi Wyatt đang làm và thấy anh dừng lại, xem xét tỉ mỉ khu vực bằng ánh mắt cẩn trọng. Glory có thêm can đảm khi nhận ra anh luôn để tâm đến sự an toàn của cô.
Anh quay về phía cô và vẫy tay. Cô vẫy trả, và rồi hình ảnh Wyatt bắt đầu lượn sóng như một ảo giác dần phai nhạt. Tin rằng hiện tượng đó là do khí nóng bốc lên từ hố rác, Glory bắt đầu xa xẩm mặt mày và cảm thấy đất dưới chân như biến mất. Phản xạ giữ đầu gối cô không đổ về đằng trước, xuống lớp đất bẩn. Cô cảm thấy người khô khốc còn trái tim bắt đầu đập dữ dội và ảo ảnh liên tiếp tự tái tạo hình dáng, Glory chộp lấy đám cỏ bên dưới tay mình và nắm chặt, lo sợ sẽ để điều gì đó sượt qua tâm trí.
Ánh nắng mặt trời rực rỡ bất ngờ biến mất cũng như cái xe tải của cha cùng hình ảnh Wyatt. Thứ gì khác đến thế chỗ chúng. Một thứ mạnh mẽ hơn… u ám hơn… chết chóc hơn. Cô rên rỉ và không nhận ra mình đang ấn sâu những ngón tay vào lớp đất bẩn và lớp cỏ để cố gắng nắm chặt.
Cơn hoảng loạn vẽ lên chuyển động của người đó, thúc giục hắn thực hiện hành vi của mình và kèm theo những hơi thở ngắn, gấp gáp không đều. Những bước đi hối hả bị đám chất bẩn tung tóe cùng lớp cỏ cản lại khi hắn di chuyển từ trước ra sau chiếc xe.
Ánh sáng yếu ớt của trăng thượng tuần phản chiếu trên nắp thùng xe khi nó bật mở. Hắn gập người xuống rồi lại đứng thẳng dậy, mang theo thứ gì đó trên tay. Thứ gì đó nặng nề… thứ gì đó dài… thứ gì đó trắng.
Hắn lảo đảo tiến tới cái hố và quăng xuống, quan sát nó rơi lật hết mặt này đến mặt khác, lăn tròn, lộn nhào. Vẻ hoảng sợ bắt đầu giảm dần. Hắn nhẹ nhõm trông thấy.
Glory rùng mình, cố gắng kéo bản thân ra khỏi cảnh tượng trong tâm trí, khi còn chưa vướng vào một tấm mạng không phải do bản thân tạo ra. Cô quan sát, như thể bằng đôi mắt người đó nhưng không trông thấy gương mặt đó. Cô đi theo suy nghĩ của hắn, chuyển động cùng bước chân hắn và dừng lại khi hắn ngập ngừng. Nhưng lúc người này đứng trên mép hố và nhìn xuống, nỗi kinh hoàng của Glory đẩy chính bản thân vào trạng thái điên cuồng. Dù nhận thức được rằng tất cả việc này chỉ ở trong đầu mình, cô vẫn bắt đầu la hét.
Cơn gió luồn qua mái tóc dày, sẫm màu của Wyatt, làm khô mồ hôi trên cơ thể anh và thổi bay mùi khó chịu của gỗ cháy. Không hoàn toàn tập trung vào công việc, anh dừng lại và nhìn lên, để chắc chắn họ vẫn ở một mình và cẩn thận giữ Glory trong tầm mắt.
Khi trông thấy cơn gió nô đùa làm tung mái tóc cô, anh mỉm cười. Glory nên làm nhiều hơn là giữ tóc sau gáy, nó nên được tết lại để không vướng vào mặt cùng hai mắt.
Và anh hoảng sợ khi cô bất ngờ ngã quỵ. Tên cô vang lên trên đầu môi, Wyatt nhảy khỏi thùng xe. Sau đó nhanh hết mức có thể, ngang qua bãi đất, qua miệng hố, anh hướng về phía tiếng la hét, kéo cô khỏi lớp đất bẩn và ôm trong tay.
“Glory! Em yêu! Anh đây! Anh ở đây. Quên nó đi!”
Co quờ quạng, tiếp đó run lẩy bẩy và không hề nghĩ ngợi, vòng tay ôm chặt quanh eo Wyatt bởi vì anh là thứ vững vàng duy nhất cô còn giữa một thế giới ngày càng đảo điên.
“Chết rồi! Cô ấy chết rồi,” Glory kêu rên. “Tất cả phủ màu trắng. Và nó chưa kết thúc.”
Giọng rên rĩ não nùng của cô làm anh lạnh sống lưng. Cô ấy? Chết? Glory đã nhìn thấy gì, nhân danh Chúa?
Anh nâng gương mặt cô bằng hai tay, giữ lại cho đến khi cô không còn nơi nào để nhìn ngoài anh.
“Nhìn anh này!” Anh hét. “Chết tiệt, Glory, nhìn vào anh!”
Ánh mắt cô thay đổi và anh có thể thấy nhận thức đã quay về. Anh hít thật sâu rồi thở ra một hơi nặng nề, và quàng tay quanh cô, vỗ về cô trong vòng tay mình.
“Kể với anh, em yêu. Kể anh nghe điều em thấy.”
Và cũng nhanh như khi đến, nỗi hoảng sợ ra đi. Chỉ còn sự căng thẳng trong giọng nói, cử chỉ và cách cô bám chặt đôi tay trần của anh.
“Em trông thấy một người đàn ông đưa thứ gì đó màu trắng ra khỏi thùng xe ô tô. Em nhìn người đó ném nó xuống hố. Nó lăn và nảy và…” Cô rùng mình, nhưng rồi nén lại, thử tìm cách sắp đặt từ ngữ để miêu tả điều mình quan sát được trong tâm trí. “Hắn nhìn nó rơi. Em cảm thấy nụ cười của hắn. Thứ hắn vứt xuống bị tung ra. Giống như một viên kẹo không có vỏ bọc. Em có thể thấy gương mặt cô ấy. Đôi mắt mở to như đang ngạc nhiên. Ôi, Wyatt, hắn đã vứt xác một phụ nữ xuống hố rác!”
“Thánh thần ơi! Em chắc chứ?”
Cô gật đầu.
Anh quan sát chăm chú cái hố, chỉ thấy vài túi rác bị ném xuống trước đó, và nhìn chăm chú hơn những lớp đất lớn đã được đẩy lên để phủ kín rác rưởi nhiều tuần trước.
“Họ chắc đã ủi đất phủ lên nơi này hằng đêm. Không có cách nào xác định việc đó xảy ra cách đây bao lâu sao?”
Gương mặt cô nhăn nhó trong lúc cố gắng nhớ lại mọi chi tiết vừa hiện lên, rồi cô sụp xuống thất vọng. “Không, nó quá tối, em không thể nói…” Cô thở gấp và bật khóc. “Trăng thượng tuần! Có một vầng trăng khuyết.”
Wyatt căng thẳng, quay lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt cô. “Ít nhất là một tuần trước. Anh biết thế vì anh đã ngồi trên hiên nhà ở Tennessee, ngắm những đám mây trôi ngang vầng trăng thượng tuần và lắng nghe giọng nói của em.”
Glory rùng mình. “Chúng ta làm gì bây giờ?”
“Chúng ta đến nói cho Cảnh sát trưởng Conway biết.”
Cô rền rĩ. “Ông ấy sẽ cười vào mặt ta mất,” cô nhắc.
“Đừng nghĩ ngợi, em yêu. Đừng nghĩ gì cả. Bây giờ để phần còn lại trên thùng xe, không dỡ nữa và quay về nhà. Anh nghĩ chúng ta cần trông ổn nhất có thể khi đề nghị Cảnh sát trưởng đào bới một đống rác.”
Glory biết Wyatt đang quan sát mình. Đôi mắt sẫm màu của anh vô tình gợi lên các tưởng tượng kỳ lạ nơi cô. Chúng làm cô nghĩ đến những việc không nên và ham muốn những điều không có. Cô chỉ nên coi anh là một người lạ tốt bụng, thế nhưng mỗi giờ trôi qua, hình ảnh anh càng ám ảnh tâm trí cô.
Cô thở dài.
Điều đang nghĩ có thể khiến cô tổn thương… rất, rất nặng nề, và mất đi gia đình đã đủ đau đớn rồi. Chàng trai này từng tự nhận bản thân có vấn đề. Cô không nên ngã vào người hôm nay ở đây nhưng ngày mai sẽ ra đi. Glory là kiểu phụ nữ thủy chung và cần một người đàn ông có thể gắn bó suốt đời.
Glory nhắm mắt, nghiêng đầu ra sau ghế dài, tự tưởng tượng nếu mãi mãi ở bên Wyatt Hatfield sẽ như thế nào, tấm hình trong tay cô trượt xuống lòng.
Quan sát Glory khép đôi mắt lại và ngả đầu ra sau, Wyatt bất chợt đông cứng người. Đường cong thanh nhã lộ ra ở cổ và hàng mi vàng nhạt khép hờ trên mắt cô đã trở thành sự cám dỗ thầm kín với một người đàn ông. Anh đặt chiếc cốc sang bên và đứng dậy, định ra khỏi phòng trước khi bản thân vướng vào rắc rối và thầm ước mình đang đi làm việc lặt vặt thay Lane. Nhưng dù đã đến bên cửa, Wyatt vẫn phạm sai lầm. Anh quay lại và bị trúng một lá bùa màu xanh bạc.
Với câu hỏi ẩn chứa trong đáy mắt cùng vẻ bất động của cơ thể, dường như Glory đang đợi chuyện gì đó xảy ra. Wyatt khao khát cô… và khao khát chính mình, anh hiểu rõ sự việc sẽ ra sao nếu không điều chỉnh lại suy nghĩ của bản thân.
Bỗng nhiên, vài bức ảnh trượt khỏi lòng Glory xuống nền nhà. Wyatt hành động theo phản xạ trước khi kịp nhớ ra mục đích giữ khoảng cách của mình, anh quỳ gối bên cạnh, nhặt chúng và đặt lên bàn trước khi cô kịp cử động.
Glory tập trung dõi theo đôi bàn tay Wyatt, quan sát sức mạnh từ lòng bàn tay to lớn, sự mềm dẻo trên các ngón tay dài, linh hoạt và tính kiên quyết của người đàn ông này khi anh kiên trì nhặt hết các tấm ảnh cô đánh rơi. Glory quên rằng anh có thể nghe trộm suy nghĩ của cô bất cứ lúc nào nên tưởng tượng đôi bàn tay đó, thay vì nhặt các bức ảnh, đang vuốt ve cơ thể mình và khẽ thở dài.
“Của em đây,” anh nói, đặt tấm cuối cùng vào lòng Glory và một hình ảnh bất ngờ trôi qua đầu. Làn da… chạm vào thật mềm mại, thấm đẫm những giọt mồ hôi li ti lấp lánh. Nhịp đập gấp gáp… của một trái tim đã trở nên hoang dại bên dưới những ngón tay anh ấy. Wyatt choáng váng lùi về sau, ngước lên.
Ôi, Chúa ơi, anh nghĩ.
Glory trông thấy vẻ căng thẳng trên cơ thể cũng như nghe hơi thở gấp gáp của anh và nhớ ra thì đã quá muộn, một lần nữa, cô để cho Wyatt vào trong đầu mình. Glory nín thở, không dám mở lời. Anh ấy sẽ phản ứng thế nào và cô nên làm gì bây giờ? Phớt lờ chuyện này… và anh?
Và rồi Wyatt nhấc các tấm ảnh lên khỏi lòng cô, thả xuống chiếc ghế dài phía sau bất chấp sự phản kháng từ đôi tay Glory.
Một cặp môi. Lời giới thiệu thật ngắn ngủi. Chỉ sau ba tiếng tích tắc, sự e thẹn ngập ngừng đã chuyển thành khao khát thèm muốn.
Đôi môi cô mềm mại giống như trong tưởng tượng khiến Wyatt phải đầu hàng nhu cầu thầm lặng mà anh không dám đáp ứng, và khẩn cầu nhiều hơn nữa. Sự ngọt ngào trong cách cô chấp thuận anh và cảm giác choáng váng trước mối quan hệ của họ nằm ngoài dự tính của Wyatt. Hơi thở của Glory gấp gáp trên má cùng đam mê bất ngờ, anh kéo mình ra khỏi nụ hôn dở dang.
Ôi. Wyatt!
“Chính xác là cảm xúc của anh,” anh thì thầm và lướt ngón tay qua bờ môi cô nơi anh vừa đặt miệng lên. “Chúa giúp con, Glory, nhưng chúng ta sẽ đi đến đâu trong mối quan hệ này?”
Bên ngoài, chú chó sủa vang. Wyatt ngay lập tức đứng dậy và đi ra khỏi cửa. Khoảnh khắc đó đã qua.
Glory rên rỉ và vùi mặt vào hai lòng bàn tay. Cô đã được cứu thoát khỏi câu trả lời. Tuy nhỏ nhặt nhưng nó rất cần được trì hoãn, bởi vì cô không có câu trả lời cho Wyatt. Không phải bây giờ, và có lẽ, không bao giờ.
Lane theo sau Wyatt quay vào nhà, chưa nhận ra mình đã cắt ngang việc gì, anh buột miệng nói ra điều vẫn luẩn quẩn trong đầu mình cả tối qua.
“Glory, cô có thể tự khởi động khả năng tâm linh của bản thân không?”
Cô bị giật mình bởi câu hỏi nhưng hiểu ngay điều anh muốn nói.
“Tôi chưa thử bao giờ. Thật ra là ngược lại. Tôi thường cố gắng kết thúc điều mình trông thấy nhiều hơn, nhưng chưa bao giờ thử bắt đầu.”
“Cô không nghĩ bây giờ là thời điểm tốt để luyện tập sao?” Lane hỏi.
Wyatt muốn phản đối. Bản năng mách bảo anh rằng việc này là quá sức và quá sớm, nhưng cuộc sống của Glory đang gặp nguy hiểm nghiêm trọng. Người đã mất là gia đình cô. Anh phải để cô tự quyết định. Và lúc cô gật đầu, anh chau mày.
“Em chắc chứ?” Wyatt hỏi.
Cô nhìn thẳng vào anh. “Về một vài việc khác thì không. Về việc này, có.”
Wyatt không cần là thiên tài để đọc được sự khác biệt giữa hai vế trong câu trả lời. Cô không chắc về việc xảy ra giữa họ, nhưng đã sẵn sàng để thử mọi việc nhằm tìm ra kẻ phải chịu trách nhiệm cho cái chết của cha và anh trai mình. Nói chung, anh phải thừa nhận câu trả lời của cô còn hơn cả hợp lý.
“Vậy chúng ta đi nào,” Lane cất tiếng.
“Đi đâu?” cô hỏi.
“Nơi sự việc bắt đầu.”
Glory tái nhợt, và trong cơn hoảng loạn, cô nhìn về phía Wyatt tìm kiếm sự ủng hộ.
“Anh luôn bên em ở mọi nơi,” anh nhẹ nhàng nói. “Muốn đi bộ hay đi xe?”
“Đi xe, em nghĩ vậy. chúng ta càng tới sớm chừng nào, mọi việc trôi qua nhanh chừng đó.”
Chuyến đi tuy ngắn nhưng sự im lặng giữa ba người họ thật dài. Khi Glory ra khỏi xe, cô phải lấy thêm can đảm để quan sát nơi từng là nhà mình. Những tấm gỗ nhọ đen và nền đá giống mấy bộ xương thời tiền sử hơn là vết tích một ngôi nhà. Thật đau lòng khi phải nhìn và nhớ lại việc đã xảy ra. Tuy nhiên, Glory tự nhắc nhở bản thân, đó chính là lý do mình đến đây.
Wyatt đặt tay lên vai cô. “Em muốn làm thế nào?” anh hỏi.
“Em không biết. Hãy để em đi quanh một chút, có thể điều gì đó đã xảy ra. Em đã nói với các anh, em chưa bao giờ thử trước kia.”
Lane đã sẵn sàng tìm cho mình một chỗ ngồi dưới bóng râm, quan sát Wyatt và Glory từ xa và thầm nghĩ giữa họ có nhiều hơn là sự trả ơn bình thường. Wyatt quanh quẩn như một vệ sĩ và Glory liên tục nhìn cậu ấy để được truyền thêm sức mạnh.
Đôi mắt Lane nheo lại trầm ngâm, dõi theo cử chỉ xoa đầu Glory của cậu em vợ, các ngón tay nấn ná lâu hơn cần thiết trong mái tóc dài ánh bạc đó. Khi Wyatt ôm lấy gương mặt cô trong lòng bàn tay, người trông thấy có thể tưởng là việc đó chẳng là gì ngoài một cái chạm an ủi. Nhưng Lane biết rõ hơn. Anh nhìn cái cách Glory dựa vào tay Wyatt và thậm chí từ đây, có thể trông thấy nét ửng đỏ trên gương mặt cô mà chắc chắn không phải do sức nóng mặt trời. Nếu anh không nhầm, một ngọn lửa đang nhen nhóm giữa hai người. Chỉ thời gian mới có thể nói nó sẽ lụi tắt… hay bùng cháy.
Wyatt lùi bước, dành cho Glory chút không gian và thời gian, nhưng vẫn dõi theo lo lắng khi cô dừng chân trước phần sót lại của bậc thềm sau nhà.
Glory bị sảy chân, lúc bước qua nền đá xuống đất. Theo bản năng, Wyatt bắt đầu hướng về phía đó, nhưng cô đã lấy lại được cân bằng, nên anh tạm dừng và đợi, quan sát người con gái này đi xung quanh đống tro tàn và gạch vụn.
Đột nhiên, Wyatt để ý thấy có gì đó khác thường nơi đây. Phải mất chút thời gian anh mới nhận ra. “Băng vàng của cảnh sát biến mất rồi!”
Lane gật đầu, “Họ gỡ nó xuống sau khi đội trưởng cứu hỏa rời khỏi. Ông ấy nói không thể bảo quản gì nhiều ở ngoài trời thế này nên đã thu thập tất cả chứng cứ cần thiết. Anh nghĩ họ đã đem theo hai hoặc ba cái máy sưởi làm bằng chứng và chụp ảnh phần còn lại.”
“Thật là một cách xử lý điên khùng, không phải sao?” Wyatt càu nhàu và Lane đấm nhẹ vào lưng an ủi.
Thời gian trôi qua thật chậm đối với cánh đàn ông, tuy nhiên đối với Glory, người đang hồi tưởng toàn bộ cuộc đời mình khi đi giữa đống đổ nát thì khoảng thời gian này quá ngắn ngủi.
Cô đứng yên, xem xét cẩn thận nền nhà vỡ, thử hình dung kẻ đột nhập vào nhà họ, nhưng thay vào đó Glory trông thấy chính mình hồi còn nhỏ, chạy đến gặp cha khi ông đi vắt sữa về. Nhìn thấy, trong ký ức, nụ cười luôn vỡ òa ra trên nét mặt nghiêm trang của cha. Thêm vào đó, cảm thấy đôi tay cha đặt vào eo mình, nhấc lên cao qua đầu, rồi quay vòng tròn. Nghe tiếng cười trầm trầm của ông lúc đặt cô trên vai và cô thường cầm tai cha để ngồi cho vững.
Ôi, Chúa ơi, Glory nghĩ, chao đảo bởi sự lấn át của cảm xúc.
Cô giận dữ quay đi, chưa sẵn sàng để nếm trải những kỷ niệm sau mất mát này. Lớp bồ hóng đen và tro tàn bám quanh ống quần bò và trên đôi bốt khi cô chậm chạp lê bước qua mỗi căn phòng. Không còn các bức tường lưu giữ tình yêu từng tràn đầy nơi đây, mảnh đất này trở nên nhỏ bé đến mức đáng thương.
Một lần nữa Glory bị vấp và có thứ gì đó kêu răng rắc dưới bốt. Cô cúi xuống, xem xét lớp gạch vụn để tìm xem nó là gì. Lúc nhấc nó lên, cô lặng người nức nở. “Ôi, không! Mình làm vỡ một cái đầu mũi tên của J.C. rồi.”
Cô nhìn xuống lần nữa và há hốc miệng. Hàng chục mảnh vỡ từ những đầu mũi tên có hình dáng tuyệt đẹp ban đầu. Vụ nổ cùng ngọn lửa đã phá hủy một phần, và những người tiến hành điều tra làm nốt phần còn lại.
Nước mắt tràn khỏi khóe mi, lăn dài trên mặt và tạo thành những vết mờ trên lớp tro bụi bám vào làn da khi cơn thịnh nộ nổi lên từ nỗi đau.
Cút hết xuống địa ngục đi!
Cô khép tay lại quanh các mảnh vỡ và nắm chặt đến khi chúng cắt vào lòng bàn tay. Cơn tức giận dâng trào, rồi tràn ra, làm cả người Glory rung chuyển bằng sức mạnh của nó. Cô chỉ muốn hét lên, vung tay ném nó đi. Những mảnh vỡ chầm chậm rơi trong không khí như những viên đá trên mặt nước, sau đó biến mất giữa bãi cỏ cách đó khá xa.
Glory quay lại, cả thân hình run rẩy, cô giận dữ đưa tay quệt ngang những giọt nước mắt trên mặt. Khóc lóc chẳng đi đến đâu cả. Cô đến để cố gắng tìm ra kẻ giết gia đình mình, không phải để tiếc thương bản thân.
Wyatt có thể kể ra một vài kỷ niệm vừa lóe lên. Nỗi đau đó quá sống động như thể nó là của chính anh. Khi Glory quay về phía họ nước mắt giàn giụa, anh bật dậy.
“Chết tiệt, thế là đủ rồi,” Wyatt gắt và chạy về phía cô.
Lane chộp lấy tay cậu. “Đừng làm thế, em trai. Cô bé sẽ dừng khi sẵn sàng. Đừng đánh giá thấp người phụ nữ của mình, Wyatt. Cô ấy đã sống rất tốt trước khi em đến và đủ bền bỉ để chịu đựng việc này lúc em ra đi.”
Ánh mắt Wyatt trao cho anh rể có thể đóng băng cả một cái xe tải. Nó pha trộn giữa cơn giận dữ vì Lane đã dám ngăn cản và nỗi lo sợ rằng anh ta đã nói đúng.
Wyatt quay người, không nhận ra ánh mắt mình trao cho Glory đượm vẻ ân hận. “Cô ấy không phải người phụ nữ của em, cô ấy là… Ôi chết tiệt.”
Anh lao tới bên kia sân nhà lúc Glory loạng choạng hướng về phía hai người và đỡ lấy trước khi cô ngã.
“Glory… em yêu… em ổn chứ?”
Giọng nói anh đầy lo âu, và đôi bàn tay anh nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy. Khi ngước lên, gương mặt Glory trông thật dữ tợn và nhuốm vẻ thất bại, lần đầu tiên từ lúc đến đây, Wyatt nghe thấy sự đầu hàng trong giọng nói này.
“Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt! Chẳng có gì xảy ra. Chắc chắn không. Em không nghĩ được về hắn mà chỉ nhớ về cha và J.C. thôi. Em xin lỗi. Em không thể làm được.”
“Kệ xác nó đi,” anh cằn nhằn. “Anh sẽ đưa em về nhà.”
Gương mặt Glory đỏ bừng và lấm tấm mồ hôi, nhưng miệng cô nghiến lại giận dữ khi nhìn qua vai anh. Tro bụi chết chóc bám trên quần áo, chui vào lỗ mũi và bọc khắp da. Vào lúc này, cô chỉ cảm thấy căm ghét. Cô ghét cha và anh trai đã bỏ mình lại, ghét chính bản thân vì đã sống sót. Nỗi đau được khoác thêm lớp áo thịnh nộ và Glory chỉ xuống nơi mình đứng.
“Em đang ở nhà, nhớ không?” rồi cố gắng đẩy anh ra.
Wyatt phớt lờ cơn tức giận đó, anh hiểu phản ứng này là thế nào và giữ chặt lấy cô trong khi cô lẩy bẩy như một chiếc lá trong cơn bão.
Lane quyết định bây giờ là thời điểm tốt để can thiệp.
“Coi này, Glory, đừng để nó làm cô buồn. Chỉ là một ý tưởng thôi. Tôi nghĩ mình sẽ vào thị trấn để kiểm tra vài điều. Cô hãy thư giãn. Chúng ta sẽ tìm thấy hắn bằng cách quen thuộc.” Sau đó Lane nhìn Wyatt thật lâu, chăm chú, đầy cân nhắc. “Anh tin em sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, được không?”
Anh giận dữ trước cái nhìn thấu hiểu của Lane và lờ nó đi. Lúc nghĩ lại, Wyatt thấy anh rể mình như một cục phiền toái béo ị.
“Đi với anh, Glory. Em cần tắm mát, thay quần áo và ăn gì đó.”
Cách nói đầy sở hữu của anh quá mới mẻ… và vào lúc này, như ra lệnh. Cô đẩy tay anh ra. “Mặc kệ em, Wyatt. Anh không hiểu à? Em chỉ muốn ở một mình.”
Thất vọng là nguồn gốc cơn tức giận của cô, nhưng anh đã gián tiếp bị vướng vào lối đi dẫn đến nó, nỗi đau đó. Wyatt bước lùi lại, giơ hai tay lên như đầu hàng và tạo cho cô một không gian cần thiết lúc này.
“Em không cần giúp đỡ ư? Tốt thôi. Em không muốn nói chuyện với anh? Cũng được. Nhưng không được ở một mình. Em có thể giữ khoảng cách nhưng không được phép đơn độc. Không thể được cho đến khi tìm thấy thằng chó chết châm lửa thế giới của em. Vậy nên, em muốn duy trì cái trạng thái cô đơn trên ghế trước trong khi anh lái xe, hay là anh sẽ đi theo ở một khoảng cách nhất định còn em đi bộ?”
Lane giấu một nụ cười tươi rói và tiến về phía xe mình, anh nghĩ tốt hơn mình nên đi khi cậu em bắt đầu nổi nóng. Anh từng được nghe giọng điệu ương bướng này trước kia, nhưng từ miệng Toni, không phải Wyatt. Hiển nhiên, tính nết đó đã hằn sâu trong gia đình Hatfield. Lane tự hỏi liệu Glory Dixon có nổi xung lên không.
Khi tiếng xe của Lane đã đi xa không thể nghe rõ nữa, hai người vẫn nhìn nhau chằm chằm, mắt đối mắt. Đôi mắt Wyatt lấp lánh ánh buồn. Anh chưa bao giờ muốn nhấc một phụ nữ lên vai như lúc này. Anh chỉ muốn…
Em xin lỗi.
“Được rồi, quỷ tha ma bắt,” Wyatt cằn nhằn và kiềm chế ham muốn hôn lên bờ môi dưới đang ủ rũ của cô. “Trông em không giống một phụ nữ đang mong anh đọc lời xin lỗi ngọt ngào trong suy nghĩ của mình.”
Glory thở dài, rồi cố gắng mỉm cười. Khi cô đưa tay ra, anh cầm lấy, nắm chặt hơn mức cần thiết và kéo vào gần.
“Lời xin lỗi được chấp nhận,” Wyatt thì thầm. “Và anh cũng xin lỗi.”
“Vì điều gì?” Glory hỏi. “Anh chẳng làm sai việc nào.”
Wyatt cười nhăn nhó. “Anh muốn viết ra cơ. Và anh biết có nhiều người muốn có ý kiến khác.”
Tuy vậy, nỗi tuyệt vọng vẫn kéo cô lùi sâu hơn và sâu hơn nữa vào bên trong nội tâm mình. “Ôi Chúa kính yêu, Wyatt, chẳng còn gì để làm ngoài việc chờ đợi hắn cố gắng giết em một lần nữa.”
Anh tóm lấy cánh tay Glory và lắc mạnh, căm ghét thái độ phụ thuộc vào định mệnh này. “Đừng! Em không được đề cập chuyện đó với anh! Em không thể đảo lộn thế giới của anh, vào trong đầu óc anh sau đó từ bỏ cuộc chiến chết tiệt này! Em nghe không?”
Sau một khoảng thời gian dài im lặng, chẳng ai mở lời, Glory chậm rãi đưa ngón tay lên lần theo vết sẹo dưới má Wyatt.
“Đúng là một chiến binh.”
Vẻ bối rối của anh khá rõ ràng. “Một cái gì cơ?”
Glory mỉm cười, không nhiều nhưng đủ để anh biết cô đã thoát khỏi khó khăn. “Anh khiến em nghĩ tới một chiến binh. Em đã quên mất anh từng là quân nhân. Em xin lỗi. Em sẽ không làm anh bực mình nữa, không bao giờ.”
“Được rồi,” Wyatt lẩm bẩm, chẳng biết nói gì thêm.
Glory gật đầu, thấy vui vì mình được tha thứ, sau đó quay lại quan sát đống gạch vụn. Nhiều phút dài trôi qua và trong suốt thời gian đó vẻ mặt cô chẳng hề thay đổi, rồi cô chống tay lên hông, một tia sáng chưa từng thấy trước đó lóe lên trong ánh mắt. Wyatt không biết nên vui mừng hay lo lắng nữa.
“Wyatt.”
“Sao cơ?”
“Em sẽ xây dựng lại.”
Trái tim anh trào dâng cảm xúc còn gương mặt thì tái nhợt. Chúa kính yêu, giá mà con có thể chắc chắn về cuộc đời mình như thế.
“Và vì anh đã quyết theo sát từng bước chân em, anh cũng sẽ bị dính bụi bẩn như em thôi.” Cô hướng về kho thóc cùng Wyatt ngay đằng sau.
“Em sẽ làm gì?” anh hỏi lúc cô bắt đầu đẩy cánh cửa đôi rộng lớn dựng cạnh xe.
“Em sẽ quét dọn ngôi nhà,” cô đáp. “Giúp em đẩy cánh cửa cuối cùng này với. Nó luôn bị kẹt chặt.”
Không để bản thân có thời gian phản đối, Wyatt làm theo yêu cầu, rồi quan sát cô trèo vào sau tay lái chiếc xe thùng một tấn cổ lỗ, đỗ phía sau cửa.
“Tốt hơn anh nên tránh ra,” cô hét lên khi bộ khởi động bắt đầu cọ xát và máy móc hoạt động trở lại. “Cái phanh không ăn lắm. Em sẽ lao vào đâu đó để dừng lại.”
“Em nói cái quái gì thế,” anh càu nhàu và nhanh chóng nhảy sang bên, không biết nghĩ sao về quyết tâm mới của cô.
Khi Wyatt ném tung tấm ván cuối cùng còn có thể dùng được lên thùng xe thì cũng đã quá trưa khá lâu. Không hề nghĩ ngợi, anh quệt giọt mồ hôi đang chảy xuống mặt và rên rỉ bởi chợt nhớ ra bụi bẩn trên đôi găng tay. Anh giật mạnh bàn tay ra nhưng đã quá muộn.
Glory quay lại xem có chuyện gì và phì cười. Anh cau có nhìn cô đang nhoẻn miệng cười tươi.
“Tuyệt thế à?” anh cằn nhằn và Glory càng cười lớn tiếng.
“Có gì thú vị chứ?” anh nói, biết rõ rằng mình đã bôi tro khắp mặt.
Glory nhắm mắt, nhăn nhó, giả bộ mải mê suy nghĩ rồi cất tiếng thành một bài hát thánh thót.
“Em nhìn thấy một chàng trai. Em nhìn thấy vết bẩn. Em nhìn thấy một chàng trai có khuôn mặt lấm lem. Em nhìn thấy…”
Thái độ vui đùa của cô khiến anh vừa ngạc nhiên, vừa hài lòng, mặc dù chính mình là đối tượng trêu chọc. Wyatt cười, và rồi, không hề báo trước, anh vác cô lên vai, hiên ngang tới cái giếng có mái che gần kho thóc.
Glory đang cười nắc nẻ nên không thể tiếp tục chế giễu anh. Thế giới treo lơ lửng dưới góc nhìn kỳ lạ khi đầu cô đu đưa trên lưng anh. Mặt đất cứ vào rồi ra khỏi tầm mắt mỗi lúc cô lắc lư theo bước chân Wyatt. Sau đó, điểm nhìn của cô thay đổi và miệng nhếch lên. Cô biết cách khiến anh thả mình xuống.
Này, Hatfield… cặp mông đẹp đấy!
“Chúa nhân từ, Glory, tha cho anh đi,” Wyatt lẩm bẩm và bỗng thấy biết ơn sự bẩn thỉu đã che giấu gương mặt ửng đỏ của mình. Khi cô vẫn đang thích thú vì mới ghi thêm điểm, anh mở van, nhặt ống tưới cây lên và nhằm thẳng vào mặt cô.
Glory bị nghẹt thở vì nước và cười, liền tấn công anh để giành lấy vòi nước. Đang giữa cuộc chơi, bỗng nhiên cô không hào hứng nữa. Wyatt đánh rơi cái ống, để nó lăn xuống vũng bùn dưới chân họ và quan sát cô.
“Chuyện gì vậy, em yêu?” anh hỏi.
Cô định mở lời nhưng bất ngờ ôm mặt, hổ thẹn với những việc đã làm.
Anh níu lấy tay cô và kéo chúng lại. “Nói với anh, Glory.”
“Em không nên… chuyện này không đúng đắn vì em…”
Vấn đề dần hé mở. “Em cảm thấy sai trái vì hạnh phúc, phải không?”
Cô gật đầu, cố không khóc.
“Ồ, anh xin lỗi,” Wyatt kêu lên và vòng tay ôm cô. “Nó là tự nhiên, em biết mà. Nhưng em không thể ân hận vì được sống, và anh không tin rằng cha em muốn con gái chết cùng mình… phải không nào?”
Cô lắc đầu.
“Vậy thì được rồi.” Anh nhặt ống nước lên, đặt vào tay Glory. “Tiếp tục thôi, chúng ta sẽ rửa ráy sạch sẽ trước khi chuyển đồ. Tra xong ít dầu nhớt và cái xe tải rồi anh sẽ lái. Em, dù thế nào, cũng phải làm hoa tiêu chỉ đường đến bãi rác thành phố. Nó không có trên bản đồ du lịch của thị trấn đâu.”
Cô nắm lấy cái ống, chăm chú nhìn anh rửa tay, sau đó hạ thấp đầu, để dòng nước từ vòi chảy ướt phần sau đầu và xuống cổ. Và ngay tức khắc, Wyatt đứng thẳng dậy, lắc đầu và vuốt nước trên mắt bằng hai tay.
“Giờ đến em,” anh đề nghị và giữ cái vòi khi cô rửa và chụm tay hứng đầy nước vốc lên mặt. “Cảm thấy tốt hơn không?” anh hỏi, đưa chiếc khăn tay của mình.
“Wyatt?”
“Gì hả, cưng?”
“Cám ơn,” cô đáp và trả chiếc khăn đã lau cho anh.
Anh chăm chú nhìn những đường nét trên cơ thể cô, giờ đây hiện lên rõ ràng dưới bộ quần áo ướt sũng bó sát thân hình, rồi nhắc nhở bản thân về lời cảm ơn mới nhận được.
“Em luôn được chào đón.”
Tấm biển đề Đổ rác – Hai đô Một lần. Nhưng chẳng có ai ở quanh đó thu tiền nên họ lái thẳng xe vào và lùi mới gần mép một hố rác, đến hết mức Wyatt dám. Hai người không có ý định lái xe tới quá gần và rồi không thể dừng lại được.
Glory ra ngoài định giúp tháo đồ nhưng Wyatt ngăn cản.
“Để anh, được chứ?”
Cô nhẹ người. Hai cánh tay cô vẫn còn đau nhức từ lúc dỡ đống đổ nát và đôi chân vẫn đang run rẩy yếu ớt.
“Vâng, cảm ơn anh.”
Anh mỉm cười. “Rất vui được giúp đỡ em. Bây giờ tìm cho mình một chỗ râm mát đi. Sẽ lâu đấy.”
Glory làm theo lời khuyên, tránh xa chỗ chiếc xe tải trong khi Wyatt cởi cái áo sơ mi. Từ xa, cô dõi theo anh trèo lên nóc thùng xe để quăng gạch đã vỡ, tấm này kế tấm kia, xuống cái hố và ngưỡng mộ vẻ đẹp của cơ thể anh cùng sự duyên dáng trong mọi chuyển động. Một lúc sau, Glory tản bộ quanh đó, bước qua những mảnh rác tung ra bị thổi bay đến và đá phải một mảnh kim loại cùng cát sỏi bừa bãi xung quanh.
Phía dưới cái hố, một con quạ to lớn, đen sì bắt đầu cất tiếng kêu ầm ĩ và bất ngờ bay lên, hai con khác bay theo nó. Glory quay lại, quan sát chúng chuyển động trong không gian bằng những đôi cánh tựa đá đen. Cô lại nhìn về nơi Wyatt đang làm và thấy anh dừng lại, xem xét tỉ mỉ khu vực bằng ánh mắt cẩn trọng. Glory có thêm can đảm khi nhận ra anh luôn để tâm đến sự an toàn của cô.
Anh quay về phía cô và vẫy tay. Cô vẫy trả, và rồi hình ảnh Wyatt bắt đầu lượn sóng như một ảo giác dần phai nhạt. Tin rằng hiện tượng đó là do khí nóng bốc lên từ hố rác, Glory bắt đầu xa xẩm mặt mày và cảm thấy đất dưới chân như biến mất. Phản xạ giữ đầu gối cô không đổ về đằng trước, xuống lớp đất bẩn. Cô cảm thấy người khô khốc còn trái tim bắt đầu đập dữ dội và ảo ảnh liên tiếp tự tái tạo hình dáng, Glory chộp lấy đám cỏ bên dưới tay mình và nắm chặt, lo sợ sẽ để điều gì đó sượt qua tâm trí.
Ánh nắng mặt trời rực rỡ bất ngờ biến mất cũng như cái xe tải của cha cùng hình ảnh Wyatt. Thứ gì khác đến thế chỗ chúng. Một thứ mạnh mẽ hơn… u ám hơn… chết chóc hơn. Cô rên rỉ và không nhận ra mình đang ấn sâu những ngón tay vào lớp đất bẩn và lớp cỏ để cố gắng nắm chặt.
Cơn hoảng loạn vẽ lên chuyển động của người đó, thúc giục hắn thực hiện hành vi của mình và kèm theo những hơi thở ngắn, gấp gáp không đều. Những bước đi hối hả bị đám chất bẩn tung tóe cùng lớp cỏ cản lại khi hắn di chuyển từ trước ra sau chiếc xe.
Ánh sáng yếu ớt của trăng thượng tuần phản chiếu trên nắp thùng xe khi nó bật mở. Hắn gập người xuống rồi lại đứng thẳng dậy, mang theo thứ gì đó trên tay. Thứ gì đó nặng nề… thứ gì đó dài… thứ gì đó trắng.
Hắn lảo đảo tiến tới cái hố và quăng xuống, quan sát nó rơi lật hết mặt này đến mặt khác, lăn tròn, lộn nhào. Vẻ hoảng sợ bắt đầu giảm dần. Hắn nhẹ nhõm trông thấy.
Glory rùng mình, cố gắng kéo bản thân ra khỏi cảnh tượng trong tâm trí, khi còn chưa vướng vào một tấm mạng không phải do bản thân tạo ra. Cô quan sát, như thể bằng đôi mắt người đó nhưng không trông thấy gương mặt đó. Cô đi theo suy nghĩ của hắn, chuyển động cùng bước chân hắn và dừng lại khi hắn ngập ngừng. Nhưng lúc người này đứng trên mép hố và nhìn xuống, nỗi kinh hoàng của Glory đẩy chính bản thân vào trạng thái điên cuồng. Dù nhận thức được rằng tất cả việc này chỉ ở trong đầu mình, cô vẫn bắt đầu la hét.
Cơn gió luồn qua mái tóc dày, sẫm màu của Wyatt, làm khô mồ hôi trên cơ thể anh và thổi bay mùi khó chịu của gỗ cháy. Không hoàn toàn tập trung vào công việc, anh dừng lại và nhìn lên, để chắc chắn họ vẫn ở một mình và cẩn thận giữ Glory trong tầm mắt.
Khi trông thấy cơn gió nô đùa làm tung mái tóc cô, anh mỉm cười. Glory nên làm nhiều hơn là giữ tóc sau gáy, nó nên được tết lại để không vướng vào mặt cùng hai mắt.
Và anh hoảng sợ khi cô bất ngờ ngã quỵ. Tên cô vang lên trên đầu môi, Wyatt nhảy khỏi thùng xe. Sau đó nhanh hết mức có thể, ngang qua bãi đất, qua miệng hố, anh hướng về phía tiếng la hét, kéo cô khỏi lớp đất bẩn và ôm trong tay.
“Glory! Em yêu! Anh đây! Anh ở đây. Quên nó đi!”
Co quờ quạng, tiếp đó run lẩy bẩy và không hề nghĩ ngợi, vòng tay ôm chặt quanh eo Wyatt bởi vì anh là thứ vững vàng duy nhất cô còn giữa một thế giới ngày càng đảo điên.
“Chết rồi! Cô ấy chết rồi,” Glory kêu rên. “Tất cả phủ màu trắng. Và nó chưa kết thúc.”
Giọng rên rĩ não nùng của cô làm anh lạnh sống lưng. Cô ấy? Chết? Glory đã nhìn thấy gì, nhân danh Chúa?
Anh nâng gương mặt cô bằng hai tay, giữ lại cho đến khi cô không còn nơi nào để nhìn ngoài anh.
“Nhìn anh này!” Anh hét. “Chết tiệt, Glory, nhìn vào anh!”
Ánh mắt cô thay đổi và anh có thể thấy nhận thức đã quay về. Anh hít thật sâu rồi thở ra một hơi nặng nề, và quàng tay quanh cô, vỗ về cô trong vòng tay mình.
“Kể với anh, em yêu. Kể anh nghe điều em thấy.”
Và cũng nhanh như khi đến, nỗi hoảng sợ ra đi. Chỉ còn sự căng thẳng trong giọng nói, cử chỉ và cách cô bám chặt đôi tay trần của anh.
“Em trông thấy một người đàn ông đưa thứ gì đó màu trắng ra khỏi thùng xe ô tô. Em nhìn người đó ném nó xuống hố. Nó lăn và nảy và…” Cô rùng mình, nhưng rồi nén lại, thử tìm cách sắp đặt từ ngữ để miêu tả điều mình quan sát được trong tâm trí. “Hắn nhìn nó rơi. Em cảm thấy nụ cười của hắn. Thứ hắn vứt xuống bị tung ra. Giống như một viên kẹo không có vỏ bọc. Em có thể thấy gương mặt cô ấy. Đôi mắt mở to như đang ngạc nhiên. Ôi, Wyatt, hắn đã vứt xác một phụ nữ xuống hố rác!”
“Thánh thần ơi! Em chắc chứ?”
Cô gật đầu.
Anh quan sát chăm chú cái hố, chỉ thấy vài túi rác bị ném xuống trước đó, và nhìn chăm chú hơn những lớp đất lớn đã được đẩy lên để phủ kín rác rưởi nhiều tuần trước.
“Họ chắc đã ủi đất phủ lên nơi này hằng đêm. Không có cách nào xác định việc đó xảy ra cách đây bao lâu sao?”
Gương mặt cô nhăn nhó trong lúc cố gắng nhớ lại mọi chi tiết vừa hiện lên, rồi cô sụp xuống thất vọng. “Không, nó quá tối, em không thể nói…” Cô thở gấp và bật khóc. “Trăng thượng tuần! Có một vầng trăng khuyết.”
Wyatt căng thẳng, quay lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt cô. “Ít nhất là một tuần trước. Anh biết thế vì anh đã ngồi trên hiên nhà ở Tennessee, ngắm những đám mây trôi ngang vầng trăng thượng tuần và lắng nghe giọng nói của em.”
Glory rùng mình. “Chúng ta làm gì bây giờ?”
“Chúng ta đến nói cho Cảnh sát trưởng Conway biết.”
Cô rền rĩ. “Ông ấy sẽ cười vào mặt ta mất,” cô nhắc.
“Đừng nghĩ ngợi, em yêu. Đừng nghĩ gì cả. Bây giờ để phần còn lại trên thùng xe, không dỡ nữa và quay về nhà. Anh nghĩ chúng ta cần trông ổn nhất có thể khi đề nghị Cảnh sát trưởng đào bới một đống rác.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook