Khanh Khanh Của Tôi
Chương 92: Phiên ngoại thiếu niên ᴥ Thuần phục chó dại (6)

Dỗ thì dỗ, việc chính vẫn cần giải quyết.

Vân Khanh đỏ tai nghe Hoắc Vân Thâm đưa ra điều kiện bất bình đẳng, nghiêm túc nói: “Muốn em đồng ý, anh cũng phải đáp ứng em không thể kiếm tiền vất vả như vậy nữa, lại còn tiêu hết tiền trên người em.”

Trái tim buồn đau ban ngày của Hoắc Vân như bị rót mật, ngọt đến mức muốn hét lên, nhưng lại không dám lộ ra, sợ cô đổi ý thu hồi.

Anh khắc chế cảm xúc hỏi: “Khanh Khanh, em không cho anh làm vậy, có phải là đau lòng anh không?”

Vân Khanh ngoắc ngón tay, mặt nóng lên, mạnh miệng cường điệu: “Không phải, là không quen nhìn mà thôi, đổi thành bất kỳ người bạn bình thường nào, em cũng sẽ nói như vậy.”

Nói xong lời lẽ chính đáng, cô lại chột dạ không dám nhìn anh.

Cô mới là kẻ lừa đảo, trái tim cô rất nhỏ, chỉ lo cho một mình Vân Thâm ca ca.

Hoắc Vân Thâm không tin, đuổi theo ánh mắt né tránh của cô: “Em có mấy người bạn bình thường như anh?”

Vân Khanh bắt lấy vạt áo.

Chỉ có mình anh…

Hoắc Vân Thâm không hỏi thêm, sợ cô thật sự nói ra một cái tên khác, càng không dám áp bức để cô tránh né.

Anh vô lại ôm lấy chân cô, giống như con chó lớn hung dữ tàn bạo, chỉ chịu dịu ngoan bên chân chủ nhân, anh thấp giọng hứa hẹn: “Được, chỉ cần Khanh Khanh nguyện để ý đến anh, cái gì anh cũng nghe Khanh Khanh.”

Có thể kiếm tiền cho cô tiêu, anh không cảm thấy khổ, chỉ lo không đủ, không thể chờ đợi mà kiếm thêm càng nhiều. 

Anh muốn trở thành người xứng với Khanh Khanh, đáng giá để cô dựa vào.

Ngày đêm tơ tưởng Khanh Khanh có thể thuộc về anh, không hề nhìn người khác, không hề để ý người khác, trong lòng trong mắt, chỉ có mình anh.

Nằm mơ cũng chờ mong Khanh Khanh có thể làm bạn gái anh, nguyện ý bị anh ôm vào trong ngực, để anh chăm sóc bảo vệ.

Chỉ cần cô đáp ứng, dù đánh đổi cái gì anh cũng đều vui vẻ chịu đựng.

Hoắc Vân Thâm cho rằng anh chịu đựng được, có thể chậm rãi chờ Vân Khanh tha thứ sai lầm anh phạm phải, thích anh, không vội mà miễn cưỡng cô xác định quan hệ, nhưng ngọn lửa lớn thình lình vào mùa hè sau đã thiêu hủy sức chịu đựng yếu ớt của anh hầu như không còn.

Ninh Hoa là trường trung học trọng điểm của thành phố, thường xuyên tổ chức thành lập các nhóm học sinh xuất sắc đến trường khác truyền thụ kinh nghiệm học tập, mùa hè năm nay, Vân Khanh cũng trở thành một thành viên của đoàn giao lưu.

Cô xinh đẹp, tính cách tốt, thành tích học tập lại một đường dẫn đầu, đi đến đâu cũng được mọi người hoan nghênh.

Hoắc Vân Thâm không yên lòng, nhưng dù là trong đoàn giao lưu hay trường khác đều quản rất nghiêm, anh không vào được, vì thế trước khi xuất phát, anh kéo Vân Khanh ra hung dữ cảnh cáo: “Ra sớm một chút, không cho phép để người khác tùy tiện chạm vào em, anh chờ ở cổng trường.”

Vân Khanh ngượng ngùng mà tránh anh, nhấp môi: “Anh lại hung dữ với em.”

Hoắc Vân Thâm nhíu mày, vừa tự trách vừa sốt ruột, muốn kéo tay cô giải thích.

Vân Khanh cố ý né tránh, giọng mũi mềm như bông, thiếu nữ nghịch ngợm ngây thơ vô cùng cào người: “Anh lại không phải ai của em, em làm gì phải nghe anh.”

Trái tim Hoắc Vân Thâm bị cô cào cho vừa chua vừa ngọt, bức thiết mà khát vọng cô cho một lời khẳng định.

Muốn Khanh Khanh thuộc về anh, danh chính ngôn thuận chiếm cô làm của riêng.

Vào buổi chiều giữa mùa hè, Vân Khanh bước vào khuôn viên trường tới giao lưu. Trường trung học này đã có từ lâu đời, giáo viên và môi trường đều rất bình thường, có một đống khu dạy học bởi vì không kịp thời tu sửa, rất nhiều mạch điện thiết bị đều đã lão hoá, hiếm khi sử dụng.

Nhưng bởi vì buổi giao lưu lần này có nhiều giáo viên và học sinh tham gia, khán phòng có đủ diện tích thì chỉ tòa nhà ở đó mới đó, nên do may mắn sắp đặt.

Hoắc Vân Thâm ở bên ngoài trường học đợi mấy giờ, cho đến khi trời chiều ngả về tây, mới tới thời gian tan học. 
Học sinh lục tục đi ra ngoài, đám đông tan hết cũng chưa thấy bóng dáng Vân Khanh.

Hoắc Vân Thâm bắt lấy một nam sinh hỏi: “Đoàn giao lưu Ninh Hoa đâu? Người xinh đẹp nhất kia, nhìn không thấy!”

Nam sinh sợ run bần bật, vội nói: “Cô ấy, cô ấy nhân khí cao, bị giữ lại trong khán phòng trả lời câu hỏi, còn chưa ra…”

Giọng nói vừa rơi xuống, từ sâu trong vườn trường bỗng thấp thoáng truyền ra tiếng rối loạn.

Mặt mày Hoắc Vân Thâm phủ đầy băng giá, nhẫn nại nhìn vào phía trong, cố gắng không vượt qua ranh giới làm Khanh Khanh tức giận.

Nhưng mà vài phút sau, khói đặc bốc lên nghi ngút, một đám người hốt hoảng chạy ra ngoài hô hoán “Khán phòng cháy rồi”, nơi xa cũng truyền đến tiếng còi cứu hỏa càng ngày càng gần.

Hoắc Vân Thâm dường như bị vũ khí sắc bén hung hăng đâm trúng, khoang miệng nồng nặc mùi máu tanh, anh gạt chướng ngại vật sang một bên, chạy ngược lại tất cả bóng người đang chạy trốn, không màng tất cả mà chạy như điên vào bên trong hướng khói cuồn cuộn.

Càng tới gần khán phòng, càng thấy ghê người.

Tòa nhà cũ xưa phun ra nuốt vào như lưỡi lửa, nơi nơi đều là tiếng gào khóc, có người té lộn nhào chạy ra, trong con ngươi Hoắc Vân Thâm phản chiếu sự cuồng loạn, gào thét lớn tên “Khanh Khanh”.

Anh túm người chạy ra, khàn tiếng hỏi: “Vân Khanh ở đâu!”

“Tôi thấy cô ấy, ở, ở bên trong…”

Hoắc Vân Thâm buông cậu ta ra, không chút do dự lao vào biển lửa ngấu nghiến.

Người khác đều đang liều mạng trốn tránh, chỉ có mình anh, không nói một lời, điên cuồng tuyệt vọng dấn thân vào đó.

Bất kể đốt thành dáng vẻ gì, anh cũng muốn cứu Khanh Khanh ra, nếu không thể cứu, vậy che chở cô cùng chết.

Trên thế giới tối tăm và lạnh lẽo này, người anh bê bết máu, cô độc đã lâu, bởi vì có cô xuất hiện, anh mới sống như một con người, nếu không có cô, không bằng cứ chôn vùi như vậy đi.

Ngọn lửa phun ra đã đốt cháy ống tay áo Hoắc Vân Thâm, khi anh sắp chìm vào trong đó, một bàn tay run rẩy túm chặt lấy anh, nức nở kêu lên: “Vân Thâm…”

Hoắc Vân Thâm sửng sốt, chậm rãi quay đầu.

Mái tóc Vân Khanh hỗn độn, trên gò má trắng nõn cọ mấy vệt đen, sợ hãi đứng trước mặt anh.

Tươi sống, hoàn hảo, xinh đẹp với đôi mắt ướt nước.

Cô ôm cánh tay mình, nói đứt quãng: “Em… em đang ở trên bục giảng, mạch điện đột nhiên cháy, ngọn lửa nổi lên cạnh em, là giáo viên, giáo viên đưa em nhảy ra khỏi cửa sổ, em mới…”

Hoắc Vân Thâm há miệng, yết hầu như bị bóp chặt, một chữ cũng không nói nên lời.

Đôi tay anh lạnh lẽo, run rẩy nâng lên, ôm chặt Vân Khanh vào trong ngực, hận không thể áp cô vào xương thịt mình, cùng cô sống, cùng cô chết.

Vân Khanh cho rằng mình sắp chết, hối hận còn nhiều lời chân thành chưa nói với Vân Thâm ca ca, chưa kịp cho anh ấm áp.

Lại lo lắng cô không còn nữa, sẽ ra sao nếu sau này chỉ còn mình anh, những suy nghĩ lung tung rối loạn đã đẩy cô phải sống sót. Khi thấy anh lao vào đám cháy, hàng rào trong lòng cô hoàn toàn sụp đổ.

Lại lần nữa rơi vào khuỷu tay anh, cô mới biết được, cô đã sợ hãi nhiều thế nào, muốn ở bên anh nhiều thế nào.

Nhân viên chữa cháy tới kịp, thầy trò nhà trường chỉ bị thương nhẹ, cũng không có chuyện lớn xảy ra.

Vân Khanh bị dọa sợ, khuỷu tay cũng bị phỏng một mảng nhỏ. Trên hành lang bệnh viện, Hoắc Vân Thâm nửa quỳ trên mặt đất, xoa chút thuốc lên cánh tay non mịn của cô, dùng băng gạc che lại, sau đó trầm mặc hôn lên đó.

Một chút một chút, đốt cháy vào trong thân thể Vân Khanh.

Cô dường như… không thể chịu được nữa.

Hoắc Vân Thâm cũng nhịn đến cực hạn, không chịu nổi Khanh Khanh chưa cho anh một thân phận rõ ràng.

Sau khi vết thương của Vân Khanh tốt hơn, hầu hết vết sẹo đã mờ dần nhờ các loại thuốc đặc trị khác nhau, Hoắc Vân Thâm đứng ở hành lang trung học Ninh Hoa sau giờ tan học, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cứng ngắc lên tiếng: “Vân Khanh, em làm bạn gái anh.”

Vân Khanh khẩn trương cuộn tròn đầu ngón tay.

Vài giây liền cô không nói chuyện, cũng đủ để lăng trì Hoắc Vân Thâm.

Anh sợ cô há miệng cự tuyệt, ráng bình tĩnh ngoài mặt, cướp lời: “Anh cho em một tuần cân nhắc! Một tuần sau… em nói cho anh đáp án.”

Nói xong anh xoay người đi luôn, sợ Khanh Khanh sẽ giáp mặt từ chối, ngay cả bảy ngày sống cũng không cho anh.

Cuối mùa hè trời rất nóng, suốt đêm Hoắc Vân Thâm nằm trên giường nhỏ nhìn bầu trời đêm đen nhánh, lục phủ ngũ tạng như bị dây gai quấn chặt, đau nhức lặp đi lặp lại.

Anh không dám nghĩ Khanh Khanh không đồng ý.

Hèn mọn chôn trong lớp bụi bặm, ngo ngoe rục rịch muốn nắm chặt xiềng xích đã che giấu.

Khanh Khanh không cần anh, anh liền…

Bá chiếm cô, vây chết cô, quấn lấy cô như tên điên quỷ quái.

Nhưng đôi mắt sáng ngời dịu dàng kia lại lóe lên trong đêm đen, hốc mắt anh đỏ bừng, cuộn mình bất động, buồn bã suy nghĩ.

Anh làm sao bỏ được.

Nếu Khanh Khanh không cần anh, anh liền tự sinh tự diệt, yên lặng biến mất.

Trong bảy ngày, Hoắc Vân Thâm không dám tới gần Vân Khanh, sợ gặp mặt cô liền cự tuyệt, chỉ đi theo cô xa xa, mê luyến nhìn chằm chằm bóng dáng cô, phát điên mà kiếm tiền, mua cho cô những món quà cô hằng ao ước.

Chạng vạng tối ngày cuối cùng, anh nắm chặt hộp quà, đuổi theo cô từ sân trường ra con phố dài rực rỡ ánh đèn, chờ đợi Khanh Khanh cho anh tuyên án.

Lớp trưởng lại lấy danh nghĩa chuyển tài liệu mà chờ ở bên đường, ngăn đường đi của Vân Khanh: “Vân Khanh, tớ thổ lộ với cậu rất nhiều lần, cậu đều kiên quyết từ chối như vậy, không thể thử một lần sao? Cậu thật sự muốn lựa chọn kẻ điên không có tương lai kia?” 

Vân Khanh đứng dưới đèn đường, nhìn về phía Hoắc Vân Thâm với đôi mắt như muốn nghiền xương người khác thành tro, bất đắc dĩ mỉm cười.

Anh rất hung dữ, thế nhưng cũng mong manh… Một câu nói, một ánh mắt của cô, là có thể nghiền nát anh.

Trong lồng ngực Hoắc Vân Thâm bị sự ngang ngược và sợ hãi quấy nhiễu, đau đến hô hấp khó khăn, thậm chí không thể tin nụ cười xinh đẹp của Khanh Khanh là dành cho anh.

Vân Khanh chạy chậm về phía anh, góc váy bay bổng trong gió đêm, bàn tay mềm mại nắm lấy cánh tay anh, ngay trước mặt lớp trưởng, trước mặt dòng người đông đúc trên đường, nhón chân, nhắm hai mắt, dán môi lên khóe miệng anh, nhẹ giọng hỏi: “Hoắc Vân Thâm, anh biết câu trả lời của em chưa?”

Thế giới tối tăm lạnh lẽo của Hoắc Vân Thâm, ở chạng vạng tối này, phun ra pháo hoa lóa mắt rực rỡ nhất.

Quà của anh rơi trên mặt đất, chân tay luống cuống ôm lấy cô, dùng hết sức lực toàn thân, sợ là một giấc mộng.

Hoắc Vân Thâm – tiếng xấu rõ ràng, mọi người tránh còn không kịp – có được bạn gái hàng thật giá thật thuộc về chính mình.

Anh vội vã cướp đoạt hết thảy của cô, nhưng lại vô cùng thật cẩn thận, muốn nâng cô lên tận trời, rồi làm ổ trong lòng mình.

Sau khi xác định quan hệ, bản chất ngọt mềm đáng yêu của Vân Khanh rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa, mỗi ngày ở bên cạnh Hoắc Vân Thâm, đều giống như con vật nhỏ vừa ngoan ngoãn vừa dễ thương.

Chỗ nào của cô cũng mềm, khuôn mặt mềm mại dịu dàng, lông mi rất dài, chóp mũi xinh đẹp, cánh môi hồng nhuận no đủ.

Hoắc Vân Thâm làm sao có thể chịu đựng được, chỗ nào cũng muốn hôn, nhưng chỉ có môi, là anh cực lực khắc chế.

Nụ hôn đầu của cô gái phải thật trịnh trọng, không thể tùy tùy tiện tiện giao cho anh.

Hoắc Vân Thâm chọn ngày cuối tuần thời tiết tốt, mặc một bộ quần áo đẹp nhất, mang Khanh Khanh đi vườn bách thú ngoại ô.

Ngoài cổng vườn bách thú bán kẹp tóc phim hoạt hình, Vân Khanh rất thích, lại xấu hổ không dám biểu hiện, dư quang trộm ngắm.

Hoắc Vân Thâm kéo cô đi qua đó, đeo cho cô lỗ tai mèo con, cô đỏ mặt mỉm cười.

“Thích không?”

Vân Khanh gật đầu. 

Hoắc Vân Thâm cúi xuống hôn, sờ tai mèo xù lông của cô, nhìn chằm chằm cô nói: “Anh cũng rất thích mèo Khanh Khanh.”

Mặt Vân Khanh nóng muốn nổ tung.

Hoắc Vân Thâm và bạn gái nhỏ đan chặt mười ngón tay, bất tri bất giác núp đến sau tán cây cành lá sum xuê, bên ngoài còn có người đến người đi, trẻ nhỏ ê ê a a cười đùa.

Vân Khanh hít thở không thông, đẩy đẩy anh: “Anh làm gì…”

Yết hầu anh lăn lăn, thấp giọng đáp: “Làm chuyện xấu.”

Vân Khanh mơ hồ biết, lại không dám biết, cô vô thức cắn môi, đầu lưỡi phấn hồng khẽ liếm một chút.

Sắc đen vốn đang quay cuồng trong mắt Hoắc Vân Thâm lại càng thêm đậm.

Anh khàn khàn nói: “Khanh Khanh, anh muốn…”

Muốn cái gì, không chịu nói hết, dù bận vẫn ung dung chờ cô gái nhỏ tới hỏi.

Vân Khanh mới vừa mở miệng, anh liền đột ngột phủ lên, run rẩy nhẹ nhàng hôn cô.

Đôi môi mềm mại lành lạnh giống thạch trái cây, như muốn tan ra trong miệng, tim anh đập mạnh như muốn lao khỏi lồng ngực, ngọt ngào như lửa nóng va chạm vào xương cốt, đau đớn trầm mê.

Vân Khanh hoảng loạn trốn anh: “Rất nhiều… người…”

Hoắc Vân Thâm kéo áo mỏng bên ngoài xuống, tạo thành vách ngăn che cô lại, rồi một lần nữa dán sát, đè cô trên thân cây, xâm nhập vào phòng tuyến của cô, câu lấy đầu lưỡi mềm mại đang co rúm lại, tận tình cướp đoạt ngọt ngào anh thương nhớ ngày đêm.

Một cái hôn, khiến anh hạnh phúc như chưa từng đau khổ, càng muốn ôm cô thật chặt, làm càn mà chảy nước mắt.

Cái gì anh cũng không cầu, chỉ cần Khanh Khanh.

Nửa năm, Hoắc Vân Thâm và cô gái nhỏ âu yếm như keo sơn, nhưng cũng không vượt quá giới hạn.

Nụ hôn đầu tiên anh cũng phải tỉ mỉ, huống chi là sâu, càng chặt chẽ chiếm hữu.

Khanh Khanh của anh còn nhỏ, còn chưa tốt nghiệp cấp Ba, anh phải đợi, đợi cô lớn lên, đợi cô thực sự hiểu khoảng cách giữa anh và cô lớn như thế nào khi cô vào trường đại học tương lai, sau này anh và cô có bao nhiêu chênh lệch…

Hoắc Lâm Xuyên đã biết quan hệ của anh với Khanh Khanh, mấy lần tới gây phiền toái, sau khi tức giận, càng vui vẻ xem Hoắc Vân Thâm thống khổ với cái danh “vị hôn thê của người thừa kế nhà họ Hoắc”.

Vốn thuộc về anh, giờ bị cướp đi, loại tra tấn này, ngẫm lại cũng khiến Hoắc Lâm Xuyên sung sướng. 

Tình yêu nho nhỏ của học sinh trung học thì tính là gì, Hoắc Lâm Xuyên tin chắc cuối cùng Vân Khanh cũng thuộc sở hữu của mình, cho nên lúc này mới dùng cô để tới chà đạp trái tim Hoắc Vân Thâm, không gì thống khoái hơn.

Hoắc Vân Thâm không đếm nổi có bao nhiêu trận đánh nhau đổ máu, cũng không bao giờ để Khanh Khanh biết.

Nhưng Vân Khanh vẫn nhìn ra được, cô giấu anh chảy nước mắt, nhân lúc anh ngủ say, cô trộm bôi thuốc lên vết thương anh cố giấu, cẩn thận hôn hôn.

Kỳ nghỉ đông năm nay, Vân Khanh bị ba nhốt ở trong nhà, không được tùy tiện ra khỏi cửa, nhưng biệt thự nhà họ Vân to như thế, lại không có lấy một chỗ cho cô ở.

Vân Thành Trạch một bên quản thúc cô, một bên hờ hững với cô, lại hết lòng yêu thương vợ con cưới sau.

Vào đêm giao thừa, pháo hoa thắp sáng bầu trời đêm lạnh lẽo và hiu quạnh.

Vân Khanh một mình trong căn phòng nhỏ, nghe tiếng náo nhiệt ở phòng khách dưới tầng, người một nhà hoà thuận vui vẻ ăn sủi cảo, nháo đến khuya, sau đó lại leng keng leng keng chuẩn bị ra cửa, xuất phát bay ngay trong đêm, cùng đi hải đảo nghỉ phép.

Cuối cùng cô cũng có cơ hội gọi điện thoại cho ai đó đang phát điên, giọng nói không chút uất ức, giả bộ thật kiên cường: “Vân Thâm, anh ở nhà đừng động, em tranh thủ chạy ra tìm anh!”

Chờ cả nhà đi hết, Vân Khanh dùng hộp giữ ấm gói chút sủi cảo còn thừa, tùy tiện tròng một cái áo chuồn ra khỏi nhà, chạy ra ngoài trong gió lạnh không thèm quay đầu nhìn lại.

Cô hoàn toàn không cảm thấy lạnh, chỉ muốn thấy anh ngay lập tức.

Vân Khanh chạy ra khỏi cổng lớn dọc theo con đường nhỏ trong khu biệt thự, đột ngột dừng lại, sững sờ nhìn phía trước.

Dưới ngọn đèn đường mờ ảo, bóng dáng thon dài cô độc của Hoắc Vân Thâm đứng kia, đôi mắt lẳng lặng nhìn hướng nhà họ Vân.

Chỉ mới mười mấy phút sau khi cô nói chuyện điện thoại mà thôi, cách xa như vậy, anh không thể mới chạy tới được, nhất định là đã yên lặng đứng đây thật lâu.

Có lẽ nhiều ngày không thể gặp mặt, anh vẫn luôn như vậy không hé răng mà nhìn xung quanh cô, rất có thể còn xông vào, bị tổn thương, chỉ là không ai nói cho cô biết.

Nước mắt Vân Khanh chảy dài, giang hai cánh tay chạy vọt về phía Hoắc Vân Thâm, ôm eo anh, rầu rĩ khóc.

Hoắc Vân Thâm hít sâu một hơi, ôm lấy cô, ôm thật chặt, một khe hở cũng không nỡ để lại.

Trên đỉnh đầu có những ngọn đèn đủ màu, chiếu sáng bóng đêm vô biên.

Hoắc Vân Thâm dán sát mặt cô, liên tục hôn lên trán cô.

Vân Khanh ngẩng mặt hỏi anh: “Nhớ em không?”

“Nhớ,” Giọng anh khàn khác thường, lại nói một lần, “nhớ.”

Hoắc Vân Thâm cắn răng nói ra hai chữ này, dùng áo bông ấm áp mang theo nhiệt độ của mình bao trọn cả người Vân Khanh, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ đáng yêu, bế cô lên khuỷu tay.

Lông mi Vân Khanh chớp chớp, nhẹ giọng hỏi anh: “Chúng ta đi đâu.”

Hoắc Vân Thâm nhìn chằm chằm cô nói: “Muốn biết, hôn anh một cái.”

Vân Khanh cười, ôm mặt anh, dán lên một nụ hôn ướt át.

Hoắc Vân Thâm không nhịn được làm càng sâu hơn, chờ cô đỏ mặt thở không nổi, anh mới dời môi đi, dịu dàng trả lời: “Mang bảo bối về nhà.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương