Zswwchiến Sơn Vi Vương Kết Khế Ước
-
Chương 19
Bộ dạng đáng yêu này đều là giả! Một ma cà rồng hơn một ngàn tuổi nếu quả thật có bề ngoài đáng yêu như vậy thì chắc chắn là gặp quỷ!
"Tôi nấu mì nước, buổi tối ăn một chút như vậy thôi được không?" Tiêu chiến đem hai cái bát đặt trên bàn, vừa đi ra vừa nói.
"Được, được, được." Vương Nhất Bác rất thích ăn mì, vừa ra khỏi phòng đã hào hứng ngồi xuống.
Thiếu niên tóc vàng lại ủy khuất nhìn Vương Nhất Bác, "Ca, em không biết dùng đũa."
"Vậy nhịn đói đi, ai bảo cậu nhiều chuyện." Vương Nhất Bác ngẩng đầu, trong miệng còn ngậm mì.
"Của cậu đây." Tiêu Chiến cầm một cái nĩa đưa cho thiếu niên tóc vàng.
"Cảm ơn, ca." Thiếu niên tóc vàng đối với Tiêu Chiến cười ngọt ngào.
"Cậu đúng là không biết xấu hổ." Vương Nhất Bác vỗ bàn, "Lần đầu tiên gặp mặt đã gọi ca, ca của cậu ở đây này!"
"Em thích như vậy! Ca, sao anh nói nhiều thế?" Thiếu niên tóc vàng liếc Vương Nhất Bác một cái sau đó lại ngẩng đầu ngọt ngào nhìn về phía Tiêu Chiến, "Gọi em là Gary.
Nếu ca thích thì có thể gọi em là Tiểu Giai cũng được."
"Tiêu Chiến." Tiêu Chiến ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác.
"Chiến ca." Gary kêu lên một tiếng, bắt đầu ăn cơm.
Vương Nhất Bác liếc qua, không nói gì.
"Hai người các cậu...!giống như..." Tiêu Chiến chống cằm nhìn hai người rất lâu, nhịn không được nói.
"Chiến ca." Gary mở to mắt nhìn về phía Tiêu Chiến, "Em so với ca đẹp mắt hơn không phải sao?"
Tiêu Chiến nhếch miệng cơ hồ muốn cứng, chuyện này...!có phải hay không chính là...!điệu bộ nũng nịu của Vương Nhất Bác.
"Là...!cậu đẹp hơn..."
"Này!" Vương Nhất Bác ở một bên gõ bàn một cái nói, "Tôi vẫn còn ở đây đấy!"
Tiêu Chiến lúc này mới lấy lại tinh thần, "Không phải, không phải! Nhất Bác đẹp hơn."
Gary lại hướng Tiêu Chiến ở nụ cười.
Tiêu Chiến:...!
Vui vẻ gấp đôi...!
"Vậy em ở đâu?" Gary hỏi.
"Có phòng dành cho khách, sẽ không để cậu ngủ ghế sopha đâu mà lo." Vương Nhất Bác liếc mắt, hơi duỗi lưng.
"Chuyện kia...!tôi có thể ngủ cùng em được không?" Tiêu Chiến bắt lấy trọng điểm, mở miệng hỏi.
"Nằm mơ! Không được." Vương Nhất Bác đẩy Tiêu Chiến đang dán sát lại gần.
"Vậy em muốn cùng ca ngủ! Em ngủ cùng Chiến ca!" Gary bay đến bên cạnh Tiêu Chiến.
Sắc mặt Vương Nhất Bác vô cùng xấu, "Mặt mũi nhà tôi bị cậu ném đi mất hết rồi! Lần đầu tiên gặp người khác liền muốn ngủ cùng người ta? Một người vào trong ngủ!"
Vương Nhất Bác đẩy Garry tới căn phòng cách vách, sau đó lại túm lấy Tiêu Chiến ném vào phòng ngủ.
"..." Tiêu Chiến nín cười, cái này không phải là ngủ chung hay sao?
"Dừng ngay cái nụ cười biến thái đó lại! Tôi sợ tên gay nhà anh sẽ ra tay với em trai tôi." Vương Nhất Bác nằm vật xuống giường.
"Tôi không phải gay, tôi chỉ ra tay với một mình em." Tiêu Chiến nằm vật xuống bên cạnh.
Vương Nhất Bác xoay người đưa lưng về phía Tiêu Chiến, "Biến thái!"
Trong căn phòng dần an tĩnh lại, truyền đến tiếng hít thở đều đều của Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác lại nhìn chằm chằm vào tường, không thể nào đi vào giấc ngủ.
Trong đầu cậu đang suy nghĩ lại cuộc đối thoại cùng với Gary.
Chính cậu chưa từng xuất hiện vấn đề gì.
Hai người cũng đã liên hệ với trưởng lão trong tộc, chưa từng có loại tình huống như thế này xảy ra.
Vậy làm sao mới có thể tìm đáp án?
"Tiêu Chiến..." Vương Nhất Bác xoay người gọi một cái.
Không có tiếng đáp lại, Tiêu Chiến đã ngủ.
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm trần nhà, ngẩn người.
Cậu vô cùng không thích loại tình huống này.
Bởi vì thật sự là sức mạnh đã biến mất.
Bây giờ lại không biết tại sao sức mạnh biến mất hay lúc nào sẽ biến mất...!tất cả đều không thể làm rõ ràng.
Có những chuyện mà bản thân không thể nào giải thích, đó mới là điều kinh khủng nhất.
Có Tiêu Chiến bên cạnh thì không sao, nhưng nếu thật sự gặp phải nguy hiểm mà sức mạnh lại biến mất vào thời khắc đó thì phải làm sao?
Nghĩ đến nỗi đầu cũng muốn to ra, Vương Nhất Bác lặp đi lặp lại nhưng vẫn không thể nào ngủ được.
Cố gắng tìm ra lý do, đều là bởi vì người ngủ say bên cạnh...!
"Mẹ kiếp!" Vương Nhất Bác xoay người sang đè lên trên Tiêu Chiến, chống đỡ thân thể, nhìn ngủ người ngủ say dưới thân.
Vốn dĩ còn muốn tát cho hắn một cái, kết quả nhìn dung nhan điềm tĩnh say giấc, Vương Nhất Bác bĩu môi lại có chút không đành lòng.
Một tay chống đỡ thân thể, một tay nâng lên sờ vào lông mi Tiêu Chiến, đột nhiên muốn kích thích một cái.
Tiêu Chiến bỗng dưng chớp một cái, Vương Nhất Bác còn tưởng rằng hắn muốn tỉnh, hốt hoảng rút lui.
Kết quả, cánh tay trái đang bận chống đỡ thân thể lại bị một tay của Tiêu Chiến đánh sập.
Vương Nhất Bác không kịp phản ứng, người liền ngã thẳng xuống.
Tiêu Chiến tuy ngủ nhưng vẫn cảm giác được, chậm rãi xoay người.
Vừa mới mở mắt liền bị cưỡng hôn...!
Vương Nhất Bác liền lăn một vòng từ trên thân Tiêu Chiến xuống.
Tiêu Chiến sờ sờ đôi môi bị đập có chút đau.
"Em không ngủ đi...!Đang làm gì vậy?" Tiêu Chiến mở miệng.
"Ngủ! Ngậm miệng!" Vương Nhất Bác đưa lưng về phía Tiêu Chiến, đôi môi cũng bị đập rách.
Sáng sớm.
"Chào buổi sáng ca! Chào buổi sáng Chiến ca!" Gary sáng sớm sức sống tràn trề.
"Ủa? Sao miệng hai người lại rách vậy?" Gary xích lại gần nhìn, xác nhận là bị rách.
"Cậu còn nói thêm câu nào nữa, anh liền đem cậu treo lên thánh giá, cầm ngân châm đâm khắp người cậu, phơi cậu dưới nắng cho đến chết!" Vương Nhất Bác cầm đũa trầm giọng.
"Ôi!" Gary mở to mắt trốn đến bên cạnh Tiêu Chiến, "Chiến ca, anh xem kìa..."
"Haha...!Nhất Bác có chút thích dọa người." Tiêu Chiến cười theo nói.
"Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác tức giận, mắt trợn lên nhìn về phía Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nuốt nước bọt, đem Gary đẩy tới trên ghế, "Ca của cậu nói cũng không sai, mau ăn cơm đi, nói ít một chút."
"Tiêu Chiến, hôm nay anh dẫn nó đến công ty được không? Tôi ban ngày còn phải đi show, mang theo nó không tiện." Vương Nhất Bác mở miệng.
"Dẫn đến công ty?" Tiêu Chiến lặp lại một lần.
Quay đầu nhìn sang, Gary đang hưng phấn nhìn về phía Tiêu Chiến ra sức gật đầu.
"..." Tiêu hiến cũng không đành lòng cự tuyệt "Vương Nhất Bác tóc vàng".
"Được, buổi tối chúng tôi đến đài truyền hình đón em."
Vương Nhất Bác gật đầu.
Tiêu thị.
Tiêu Chiến mặc âu phục, một tay đút vào túi quần âu, đi về phía thang máy, sau lưng là một thiếu niên lanh lợi tóc vàng.
"Chiến ca, công ty anh thật lớn!" Gary tiến lên một bước, bước bên cạnh Tiêu Chiến.
"Ừm." Tiêu Chiến có chút không được tự nhiên, Garry quá sức thu hút, người trong công ty đều dán mắt về phía hai người.
Thang máy phát ra một âm thanh nhỏ, cửa mở.
"Tiêu tổng, ngài đến rồi, hội nghị..." Ninh Viễn Thần còn chưa nói hết liền nhìn chằm chằm vào người phía sau Tiêu Chiến.
Gary vẫy tay cười với Ninh Viễn Thần.
"Xong rồi?" Tiêu Chiến cất bước đi.
"A? À...!Trong phòng họp mọi người đang chờ ngài." Ninh Viễn Thần bị nụ cười của Gary lay động có chút choáng váng.
"Được." Tiêu Chiến gật đầu, theo thói quen sửa lại cà vạt, "Giúp tôi chiếu cố Gary một chút."
"Tôi?" Ninh Viễn Thần đứng tại chỗ.
"Chào anh, tôi là Gary." Thiếu niên tóc vàng hào phóng cười cười, đưa tay ra.
"Chào...!chào cậu...!tôi...!tôi là...!Ninh Viễn Thần..." Ninh Viễn Thần cuống quít đáp trả.
"Tiếng Trung của anh còn kém hơn tôi á?" Gary hỏi,
"Không...!không phải...!tôi...!rất khỏe...!tiếng Trung cũng...!rất tốt..." Ninh Viễn Thần vội vàng khoát tay.
"Cute~" Gary cười cười, "Vậy chúng ta hôm nay làm gì đây? Cả ngày của tôi sẽ theo anh."
"Được...!giao...!giao...!cho tôi đi...!tôi...!tôi...!không có vấn đề gì..."
Tiêu Chiến chậm rãi xoay người.
Cửa phòng làm việc bị gõ hai lần, "Vào đi."
"Chiến ca, anh xong chưa?" Gary lanh lợi chạy vào văn phòng, "Chúng ta đi đón ca chứ?"
"Được." Tiêu Chiến chợt nhìn thấy Ninh Viễn Thần sau lưng.
"Viễn Thần, anh...!nhìn có vẻ không khỏe lắm."
"Tiêu tổng..." Ninh Tiễn Thần phảng phất còn nửa cái mạng, "Không có...!tôi rất khỏe...!cảm ơn Tiêu tổng quan tâm..."
"Thật sự khỏe chứ? Anh nhìn sắc mặt rất kém."
"Anh không biết đâu Chiến ca, Viễn Thần ca hôm nay trạng thái rất tốt nha!" Gary khoác tay Ninh Viễn Thần.
Gary vừa đụng đến một cái, Ninh Viễn Thần toàn thân đều căng cứng.
Ai mà nghĩ được thiếu niên bên cạnh thoạt nhìn không đến hai mươi tuổi...!
Lại muốn chơi...!
Tàu lượn siêu tốc...!
Con lắc khổng lồ...!
Máy nhảy...!
Nhà ma...!
Thuyền hải tặc...!
Lại còn dẫn anh đi đua xe....!
Lại còn bẻ cua cực kỳ nhanh...!
Ninh Viễn Thần nửa đời chưa từng trải nghiệm qua loại kích thích như thế này, cho đến hôm nay đều được nếm đủ cả.
Mỗi lần anh muốn cự tuyệt, thiếu niên tóc vàng đều sẽ chớp chớp đôi mắt to.
Quẹt mồm!
Ninh Viễn Thần tức muốn hộc máu!
"Đúng vậy, Tiêu tổng...!tôi thật sự không sao..."
"Vậy thì đi thôi, đi đón Nhất Bác." Tiêu Chiến cũng không hỏi thêm nữa.
Suzie.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook