55.

Người trong căn cứ nhất trí bầu tôi làm thủ lĩnh thay thế.

Tôi hoảng sợ.

Tôi là một zombie.

Đệch mợ, sao lại thái quá như vậy.

A Tổ có thể đưa tôi đi bây giờ được không?

Nằm vùng trong căn cứ con người gần nửa năm, nếu không thu lưới sẽ thành người đứng đầu căn cứ phía tây.

Dân chúng ở căn cứ khu A:

"Tổ trưởng Tiểu Câm, tài năng của ngài chúng tôi rõ như ban ngày, trừ ngài ra chúng tôi đều không phục.”

Tôi giơ cái đuôi nhỏ kiêu hãnh lên, đúng vậy.

Dân chúng ở căn cứ khu B:

"Đúng vậy đúng vậy, cô vẫn là em gái của thủ lĩnh, tạm thời tiếp quản một thời gian hoàn toàn không thành vấn đề!"

Tôi gật đầu, tôi bị thuyết phục rồi.

Dân chúng ở căn cứ khu C:

"Tổ trưởng câm, chẳng lẽ ngài muốn trơ mắt nhìn cơ nghiệp của thủ lĩnh bị hủy hoại chỉ trong chốc lát sao?"

Tôi nắm chặt nắm đấm, chính là không được!

Sau đó chị gái đi vào vung tay cho tôi một cái tát:

"Người khác dám nói em liền dám làm hả?"

A, nếu không thì làm sao giờ?

56.

Dưới sự kiên trì của chị gái, tôi không trở thành thủ lĩnh, mà trở thành người lãnh đạo tạm thời.

Nhưng công việc vẫn giống nhau.

Người của căn cứ phía nam đang đến, và tôi phải ra ngoài nghênh chiến.

Nữ thủ lĩnh phía nam:

"Thủ lĩnh của các người đã ch ết. Chỉ cần ngoan ngoãn không phản kháng, chúng tôi sẽ không hại các người, về sau các người chính là người của căn cứ phía nam.”

Thủ lĩnh đã ch ết?

Tôi lắc đầu, khăng khăng rằng chúng tôi là căn cứ phía Tây.

Căn cứ phía tây nằm ở phía tây nên không thể nào gọi là căn cứ phía nam được.

Trừ khi cô ta đổi tên thành Căn cứ Tây Nam.

Chữ “Tây” ở phía trước.

Nữ thủ lĩnh phía nam giận tím mặt:

"Cô đang đùa tôi à?"

Tôi không hiểu tại sao cô ta lại tức giận như vậy.

Sau đó chị gái nói, tôi đang nói về địa lý, còn cô ta đang nói về chính trị.

Con người thật phức tạp.

57.

Thủ lĩnh phía nam muốn dùng lời lẽ để thuyết phục nhưng không thành công.

Cô ta cố gắng đánh hạ căn cứ của chúng tôi một lần nữa, nhưng cũng không thành công.

Khi trời tối, những người trong căn cứ muốn ngủ vì thế họ đóng cửa và để cô ta ở ngoài.


Dù sao tường thành căn cứ đủ cao, cô ta muốn leo qua cũng không dễ dàng.

Nhưng mà, thủ lĩnh phía Nam này làm sao có thể chơi trò đầu độc vậy?

Tôi hơi tức giận.

Hầu hết các khu trong căn cứ đã sắp sụp đổ.

Mọi người sùi bọt mép nói:

"Nếu thủ lĩnh ở đây thì tốt rồi, anh ấy biết cách dùng thảo dược để giải độc. Anh ấy có rất nhiều, rất nhiều sách về y học rất là trân quý cũng không biết để ở nơi nào..."

Xem ra thủ lĩnh của chúng tôi còn biết rất nhiều thứ, có tận hai học vị cơ mà.

58.

Tôi lại chạy đến chỗ chôn kho báu của thủ lĩnh đào hố.

Lần đầu làm còn lạ, lần hai làm sẽ quen ấy mà.

Chẳng mấy chốc tôi đã đào được cái hộp đựng đá đó ra.

Đúng lúc này chị gái lại đến tìm đến tôi:

"Bé câm, vừa mới nói em ổn định thận trọng hơn, như thế nào lại bắt đầu chơi đất rồi hả?".

||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||

Tôi lắc đầu, kéo cái rương lớn ra.

Chị gái:

"Cái rương lớn như vậy bên trong toàn đá, lại còn chôn trong đất, cũng chỉ để làm chơi hả?"

Tôi lại tiếp tục đào đất, cả người đều chui vào trong lòng đất.

Rất nhanh tay của tôi lại đụng phải cái gì đó!

Một cái hộp!

Tôi kéo cái rương ở phía dưới ra, vừa mở ra, bên trong chất đầy vàng, sách vở, các loại hạt giống được bảo quản hoàn hảo, cùng với một lá thư của thủ lĩnh.

Thủ lĩnh quả nhiên là giống một tên trộm mà, giấu rương thật sự ở phía dưới rương đá.

Chị gái cũng kinh ngạc và vui mừng:

"Là rương của thủ lĩnh! Mọi người được cứu rồi!”

Sách thảo dược thì có, nhưng tất cả mọi người đều xem không hiểu.

Nhưng mà trong thư của thủ lĩnh có một bao thuốc, nghe nói là năm đó thủ lĩnh thuận tay lấy từ trong phòng thí nghiệm ra, thuốc trị bách bệnh.

Trong thư miêu tả tỉ mỉ căn phòng thí nghiệm kia, một tòa nhà màu trắng, cả tòa nhà là một khu nghiên cứu cao cấp, thậm chí bọn họ còn lấy con người ra làm thí nghiệm.

Tôi dường như đã nghe qua miêu tả này ở nơi nào đó rồi, nhưng lại không nhớ ra nghe được ở đâu.

59.

Không biết bây giờ thủ lĩnh còn sống hay đã ch ết.

Thủ lĩnh phía Nam lại ở bên ngoài căn cứ như hổ rình mồi.

Người ta nói rằng các thủ lĩnh phía Bắc và phía Đông cũng đang trên đường đến đây.

Cũng không biết là tới hỗ trợ, hay là tới đánh cướp.

A Tổ cũng đến vào giờ này.

Anh ấy dẫn đầu đại quân zombie trực tiếp phát động công kích quân của ba vị thủ lĩnh.

Lần này người luống cuống lại biến thành ba vị thủ lĩnh.

Các vị thủ lĩnh liên tiếp bại trận và lùi lại, A Tổ gi ết tới đỏ mắt.

Người trong căn cứ lạnh lùng nhìn bọn họ bị zombie vây công, nhưng không ai nói muốn mở cửa giải cứu bọn họ.

Sau ngày tận thế, mọi người giống như đều trở nên lạnh lùng rất nhiều.


Có lẽ những người không thờ ơ với người khác đều đã ch ết rồi.

60.

Chị gái đi cuối, và dẫn theo người bắt mấy người sống sót trói lại.

Ba vị thủ lĩnh bị trói lại không thiếu một ai.

Nếu muộn một chút nữa, họ đã bị cắn và biến dị.

Tôi đứng ở trên tường thành nhìn A Tổ, A Tổ cũng nhìn tôi.

Nhưng cuối cùng anh ấy vẫn bỏ đi mà không nói một câu nào.

Tôi ép hỏi nữ thủ lĩnh phía nam về tung tích thủ lĩnh của chúng tôi.

Nhưng cô ta lại nói nói một cách mơ hồ:

"Anh ta, có lẽ ch ết rồi, có lẽ so với ch ết còn không bằng. Người rơi xuống đó sẽ không có kết quả tốt.”

Rơi xuống đâu?

Nhưng cô ta cũng không chịu nói nữa.

Chị gái dùng chút thủ đoạn đặc biệt, tra tấn nữ thủ lĩnh phía nam gần như sắp ch ết.

Cuối cùng thì cô ta cũng chịu mở miệng:

"Ở phòng thí nghiệm kia, phòng thí nghiệm tôi từng làm việc.”

Chị gái lạnh mặt:

"Bẩn thỉu! Chuyện này bây giờ vẫn còn tồn tại.”

Thủ lĩnh phía Nam giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, cô ta đột nhiên nhìn về phía chị gái, lại nhìn về phía tôi:

"Tôi nhớ ra rồi! Cô… không phải đã ch ết sao? Còn cả cô nữa?!”

Chị gái kết thúc câu nói ấy bằng cách đâm dao vào ngực cô ta.

Tôi không biết rằng chị gái của tôi xuống tay sẽ tàn nhẫn như vậy, kỹ năng dùng dao cũng tuyệt vời như vậy.

61.

Ba thủ lĩnh bị trói.

A Tổ thực sự đi đánh lén ba căn cứ còn lại.

Mấy căn cứ kia tổn thất vô cùng nặng nề, và có vô số người bị biến thành zombie mới.

Môi hở răng lạnh, ngay cả người trong căn cứ chúng tôi cũng phải cảm thán:

"Khi nào thì ngày tận thế mới kết thúc đây? Nếu không cùng nhau biến thành zombie đi, mọi người cùng nhau vui vẻ.”

Tôi cảm thấy ý kiến này không tệ, nhưng chị gái lại không đồng ý.

Chị ấy đã mang cái máy do cân nặng và chiều cao đó trở lại.

Cả ngày chị ấy cứ nói tôi thật sự cao lên.

Nhưng không nghĩ tới tôi thật sự cao lên thật, giờ tôi cao cũng một mét năm lăm.

Tôi rơi vào im lặng, chẳng lẽ zombie còn có thể cao lên?

62.

Chị gái dẫn tôi đến tòa nhà thí nghiệm đó.

Trong khoảnh khắc tôi bước vào toà nhà, có một phần ký ức nào đó giống như được đánh thức trong đầu tôi.

Có vô số khuôn mặt quen thuộc và xa lạ chen chúc hiện lên, tôi ôm đầu, cảm giác có chút đau đớn.


Tôi dường như nhớ ra rồi, A Tổ đã từng miêu tả về tòa nhà này.

Cả anh ấy và Zombie Tiểu Vương đều được sinh ra trong tòa nhà này.

63.

Trong tòa nhà còn có một người phụ nữ là thủ lĩnh phía Nam.

Tôi lại càng hoảng sợ, khoa học kỹ thuật trước ngày tận thế đã phát triển đến mức có thể hồi sinh con người?

Chị gái lắc đầu:

"Là em gái sinh đôi của cô ta.”

Hả?

Em gái của thủ lĩnh phía Nam quay đầu lại, mỉm cười với chúng tôi:

"Tôi đã cảm giác được chị ấy đã ch ết, tôi biết nhất định sẽ có người tới tìm tôi. Đáng tiếc, thí nghiệm của tôi vẫn không thành công."

Cô ta ấn một cái nút, cửa kính phía sau bỗng nhiên trở nên trong suốt.

Thủ lĩnh của chúng tôi đang đứng ở bên trong!

Tôi lao lên đập mạnh vào tấm thủy tinh, gọi tên thủ lĩnh.

Nhưng anh ấy không có bất kỳ phản ứng gì, mà ngược lại không ngừng gầm gừ, giống như...... một con zombie đang đói khát.

Em gái của thủ lĩnh phía Nam nói:

"Anh ta đã ch ết một lần, bây giờ là zombie. Nhưng tôi quan sát thấy, những người vừa biến thành zombie đặc điểm thân thể đều không có biến mất, tôi muốn làm cho bọn họ sống lại."

Chị gái:

"Sống lại? Là vì lòng hư vinh buồn cười kia của cô, hay là vì muốn bù đắp cho lương tâm của cô vậy?"

Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, A Tổ đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi thấy A Tổ thì ngẩn người ra.

Còn A Tổ lại rùng mình khi thấy em gái của thủ lĩnh phía Nam.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt anh ấy.

Tại sao anh ấy lại sợ hãi một con người bình thường?

64.

Em gái của thủ lĩnh phía Nam vừa cười vừa cùng A Tổ chào hỏi:

"Là anh, đã lâu không gặp, mặt hàng lỗi.”

A Tổ tức giận, bước tới và bóp cổ cô ta.

Nhưng cô ta lại không có một chút sợ hãi nào.

A Tổ tức giận đến mức cả người run rẩy, tôi có chút lo lắng giữ chặt tay anh ấy.

Anh ấy nhìn tôi, có vẻ đã bình tĩnh trở lại, rồi thả em gái của thủ lĩnh phía Nam xuống.

A tổ nói:

"Tôi sẽ không để cho cô ta ch ết một cách quá dễ dàng như thế này được.”

A Tổ lấy một ống tiêm chứa virus Zombie tiêm thuốc vào người em gái của thủ lĩnh phía Nam. Cô ta đau đớn co quắp toàn thân nằm trên mặt đất, và đang từng chút, từng chút một biến thành Zombie.

Nhưng cuối cùng thì cô ta là ai?

65.

Chị gái đã kể cho tôi nghe mọi chuyện.

Ngày tận thế bắt đầu với sự lây lan của virus zombie.

Mà virus zombie bắt nguồn từ tòa nhà này, hoặc là nói là từ A Tổ.

Người trong toà nhà này lén lút thí nghiệm trên cơ thể người sống.

Sau đó bọn họ phát hiện ra virus zombie.

Virus có thể làm cho người ta trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng cũng thích cắn xé, hơn nữa sẽ dần dần mất đi các đặc thù của người bình thường mà trở thành một cái xác không hồn.

Họ muốn sử dụng virus này để phát triển tạo ra cỗ máy chiến tranh.

Nhưng virus thì lây lan ra ngoài mà thí nghiệm thì cũng thất bại.

66.

Thí nghiệm được tiến hành bí mật tại một phòng thí nghiệm nào đó trong tòa nhà, nhưng virus lại lây lan khắp cả tòa nhà.


Chị gái sờ sờ tóc của tôi:

"Khi chị phát hiện ra người bên cạnh biến thành zombie thì mới biết chuyện này. Vì để cứu những người đã biến thành zombie, chị cùng những đồng nghiệp khác cũng bắt đầu nghiên cứu. Mà em chính là tác phẩm thành công nhất của bọn chị.”

Tôi ngây dại cả ra.

Thì ra chị gái vẫn luôn biết tôi là zombie?

Vậy là chị ấy đưa tôi vào căn cứ là để theo dõi tôi?

Giọng nói của em gái thủ lĩnh phía Nam đột nhiên trở nên chói tai:

"Không thể nào!”

Chị gái không để ý tới cô ta mà, tiếp tục nhìn tôi nói:

"Tuy rằng em không thể nói chuyện được, nhưng máu của em đã chậm rãi chảy, thậm chí lúc ngủ say đã có nhịp tim. Em đã không còn là zombie chân chính nữa.”

Em gái thủ lĩnh phía Nam:

"Không được, người thành công chỉ có thể là tôi.”

Có vẻ như cô ta bị điên rồi.

Tôi có chút kích động kéo A Tổ đi qua.

Còn A Tổ thì sao? A Tổ có thể giống tôi không?

Chị gái lắc đầu:

"Lúc em vừa bị cắn chị đã mang em đi. Mà cậu ấy, đã làm zombie quá lâu. Zombie bình thường sẽ không sống quá lâu, máu sẽ không chảy nữa, thân thể bọn họ sẽ chậm rãi thối rữa, cho đến khi không còn động đậy được nữa và trở thành một bộ khung xương.”

Nhưng A Tổ làm zombie đã sống ba năm rồi!

“Cho nên mới nói, cậu ấy là thành phẩm hỏng. Một bán thành phẩm mục nát chậm.”

Tim tôi dường như co giật một chút.

A Tổ xoa đầu tôi và còn an ủi tôi.

Anh ấy nói: "Không có việc gì, tôi đã sớm quen rồi”.

Đã quen cô đơn, đã quen không ai có thể nghe hiểu tiếng Abba Abba của anh, cũng đã quen với sự tủi nhục

Và sống theo bản năng của một zombie.

67.

Ngày tận thế đang từ từ kết thúc.

Thuốc của chị gái có thể cứu vớt những người vừa mới biến thành zombie.

Chỉ là di chứng là giống như tôi, chỉ có thể aba aba aba.

Tôi lôi kéo A Tổ thấy có chút vui vẻ, về sau sẽ càng có nhiều người có thể nghe hiểu lời của anh ấy hơn.

Anh ấy mỉm cười, chạm vào đầu tôi và ôm tôi.

Anh ấy cầm túi kẹo cao su tôi tặng cho anh ấy, và nói rằng đó là món quà duy nhất anh ấy nhận được sau khi trở thành zombie.

Anh ấy còn tặng tôi một con mèo.

Rồi A tổ biến mất.

Nghe nói, khi mèo muốn đi về hành tinh mèo cũng sẽ len lén chạy ra khỏi nhà, và tìm một góc yên lặng đi nốt chặng đường cuối cùng của sinh mệnh.

Không biết liệu zombie có như vậy hay không.

Có lẽ, A Tổ lại đang trốn ở nơi nào đó chờ tôi, hoặc có lẽ A Tổ đang ở chỗ nào đó bí mật theo dõi tôi.

68.

Chị gái đã trở thành anh hùng.

Thủ lĩnh của chúng tôi sau khi uống thuốc thì cũng trở thành zombie giống như tôi.

Anh ấy tràn đầy năng lượng hơn, và có thể ngồi trên ruộng dưa mỗi đêm cho đến khi bình minh.

Mọi thứ xung quanh từ từ trở nên tốt hơn.

Có lẽ rất nhanh, chúng tôi sẽ nghênh đón tương lai mới.

Ở buổi biểu dương chị gái cảm ơn sự tồn tại của tôi:

"Nếu như không có bé Câm, có lẽ sẽ không có ngày hôm nay của chúng ta.”

Tôi chống nạnh ngẩng đầu, đương nhiên, nếu trời không sinh ra bé câm là tôi đây, thì tận thế vạn cổ như đêm dài.

Hoàn chính truyện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương