"Này Bạch Dương, về không mày ?" Song Ngư kéo đầu Bạch Dương xuống.

"Thôi mày về trước đi, tao còn có việc phải ở lại một chút" Bạch Dương vỗ vai thằng bạn.

"Ờ thế thôi tao về trước nha !" Song Ngư vẫy tay tạm biệt Bạch Dương rồi đứng dậy đi ra khỏi lớp.

Ở bên ngoài trời đang mưa rất to, thời tiết thật là thất thường a mới sáng nay còn có tia nắng nhẹ mà sao đến chiều lại mưa to như vậy, thiên à ông lỡ lòng nào đối xử với mấy cái đứa lười xem dự báo thời tiết như con. Cự Giải ngó nghiêng nhìn trời cảm thán, bỗng từ đâu xuất hiện đấng cứu thế đưa ra chiếc ô bảo vệ cho cậu, quay đầu sang nhìn tưởng ai hóa ra là cái tên ái nam ái nữ - Hàn Xử Nữ. Ha! Ta đây chính là không thèm sự giúp đỡ của nhà ngươi.

"Đừng có mà sĩ diện hão, tôi mà về thì cậu xác cmn định là ướt người. Tốt nhất là ngoan ngoãn một chút, cùng tôi về kí túc xá. Nếu không thì đợi thêm chút nữa sẽ chẳng có ma nào chịu cho cậu đi nhờ đâu!!!" Xử Nữ không thèm liếc nhìn Cự Giải lấy một cái khinh khỉnh nói.


"Đừng có mà ảo tưởng, làm như cậu có giá lắm ý" Cự Giải ngó quanh tìm vị cứu tinh của cuộc đời, rốt cuộc thì cuộc đời thật bất công chẳng có ai đủ tốt bụng cho cậu đi nhờ. Thở hắt ra một hơi thật dài, vứt lòng tự trọng sang một bên đi cùng Xử Nữ về kí túc xá. Xử Nữ chỉ chờ có thể liền kéo cậu lại gần với lý do ô không đủ rộng...... lý do muôn thuở của mấy anh trai.

"Song Tử không về sao?" Thiên Yết vỗ vai Song Tử.

"Không, mình chờ Bạch Dương về cùng !"

"Còn cậu, không định về ?" Ma Kết từ đâu đi tới cạnh Thiên Yết.

"Tui chờ Bình Bình!" Thiên Yết chán ghét trả lời qua loa.

"Ý cậu là người đó !" Ma Kết chỉ tay về hướng Thiên Bình đang cùng Nhân Mã cười nói lãng mạn dưới chiếc ô màu hồng phấn mang sì tai hê lô kít ti.

Chúng mày biết gì không, đó là ô của ta, của Hạ Thiên Yết ta. Thiên Bình, anh hay lắm dám mang ô của em đi chế cho trai ha. Nhẫn tâm bỏ rơi đứa em trai tội nghiệp của anh ở lại dầm mưa đến chết ha. Hạ Thiên Bình anh có phải là anh trai tôi không vậy?


Thiên Yết đen mặt không nói năng gì, lẳng lặng cùng Ma Kết che ô về. Song Tử nhìn vẻ mặt của Thiên Yết chỉ biết cười trừ. Đứng ngó ngang dọc, trái phải liên tục vẫn chẳng thấy Bạch Dương đâu , cậu quyết định quay lại phòng học, vừa bước tới cửa đã thấy bóng lưng quen thuộc, Song Tử tinh thần phấn chấn định chạy lại ôm anh, nhưng cô gái đó, người đang ôm anh là ai vậy? Cậu trầm mặc nhìn hai con người ôm nhau đắm đuối không hề để ý đến sự hiện diện của cậu. Trái tim Song Tử bỗng chốc nhói lên từng hồi, đối với cậu có lẽ đây là lần tổn thương lớn nhất.

Cậu gần như là dành cả tuổi thanh xuân để theo đuổi anh, gặp anh lần đầu là khi cậu 3 tuổi, coi anh như người bạn thân nhất, ngày ngày bên cạnh anh chơi đùa. Lên 7 tuổi do nhiễm quá nhiều phim tình cảm mà mẹ hay bắt mình xem mà cậu biết thế nào là yêu. Năm 8 tuổi thì nhận ra mình thích anh nhiều lắm nhưng không dám nói. Năm 10 tuổi lấy hết can đảm thổ lộ với anh, tâm trạng hồi hộp mong đợi câu trả lời từ anh, nhưng khi đó câu trả lời mà cậu nhận được lại là " Mình không thích cậu, cậu đừng như vậy nữa mình không muốn mọi người bàn tán về mình!". Thời khắc đó, lời nói của anh như một lưỡi dao sắc bén đâm thủng trái tim non nớt của cậu. Tự nhốt mình trong phòng khóc lóc suốt 3 ngày, sau đó nhận ra rằng tình yêu của mình dành cho anh thật sự không thể thay đổi. Quyết tâm theo đuổi cho đến khi anh động lòng mà yêu mến cậu, mặc kệ những lời xỉa xói của mọi người xung quanh cậu vẫn nhất quyết chỉ yêu mình anh. Chính vì điều đó mà hết lần này đến lần khác người chịu tổn thương luôn là cậu. Nói là không thích cậu vậy mà anh luôn làm cậu cảm thấy xao động . Một lần quên không mang bút anh liền cho cậu mượn, vạn lần nhào tới ôm lấy anh một lần được anh đáp trả, dù đó là những hành động vô cùng nhỏ nhặt nhưng cũng đủ làm cậu yêu anh hơn. Nhiều lúc cậu ảo tưởng rằng anh đã động lòng với cậu nên mới không hẹn hò với bất kì người nào, nhưng giờ phút này có thể ngưng ảo tưởng được rồi, anh không hề yêu cậu. Tốt nhất cũng nên ngừng yêu anh coi như vẹn cả đôi đường anh không khó xử cậu cũng không phải tiếp tục tổn thương.


*Thật sự mình không thể chịu đựng được nữa Bạch Dương,10 năm chờ đợi thực sự là quá dài đối với mình. Bản thân mình luôn thắc mắc trong tim cậu rốt cuộc mình chiếm mấy phần trăm, ngày xưa mong mỏi tìm kiếm 1%, càng lớn càng tham lam muốn được nhiều hơn thậm chí là 100%. Nhưng giờ phút có lẽ 0,1% cũng thật khó, có phải cậu luôn cho mình là ngốc nghếch toàn tâm toàn ý theo đuổi 1 người vô tâm là cậu. Mình không thừa nhận nhưng cũng chẳng phủ nhận, bởi vì đối với cậu đơn giản chỉ là yêu. Làm phiền cậu rồi, mình sẽ từ bỏ, từ bỏ tình yêu này .*

Song Tử lau đi những giọt nước mắt, lặng lẽ xoay người rời đi.

"Xin lỗi tôi không có ý định quen bạn gái" Bạch Dương đẩy cô gái đang ôm mình ra nhẹ nhàng nói.

"Tại sao? Tại vì Song Tử phải không?" cô nàng mếu máo để lộ ra ánh mắt căm hận.
"Không phải! " Bạch Dương khi nghe đến Song Tử chợt sững lại một chút rồi mới trả lời.

"Đó thấy chưa, rõ ràng cậu thích tên ẻo lả đó!" cô nàng hét lên trong sự phẫn lộ.

"Thôi đi, không liên quan tới cậu ấy!" Bạch Dương có chút bực bội nhìn cô nàng.

"Tại sao chứ cậu ta có gì tốt, tên ẻo lả đó không hợp với cậu đâu Bạch....." chưa kịp nói hết cô ta đã bị Bạch Dương lại gần siết cổ.

"Tôi nói cho cô biết đừng có xúc phạm cậu ấy. Tốt nhất là đừng xuất hiện trước mặt cậu ấy, không thì tôi không biết tôi sẽ làm gì cô đâu! Ghê tởm!!! " Bạch Dương buông tay để cô ả rơi tự do xuống đất rồi rời đi.

Bạch Dương mang tâm trạng bực bội ra về, anh không hiểu sao mình lại hành xử như vậy nữa. Haizz, ngoài trời đang mưa, nếu có Song Tử ở đây chắc chắn cậu ấy sẽ mang ô. Nhìn thấy Song Tử tâm trạng bực bội phần nào vơi đi. Bạch Dương từ từ bước tới chỗ Song Tử
"Về thôi!"

"Nhìn thấy rồi nhé!" Song Tử đứng im không di dời nửa bước.

"Hả?"

"Cậu có bạn gái rồi phải không? Chúc mừng nha ! Mình chỉ là tình cờ không hề có ý định nhìn lén hai cậu ôm nhau, xin lỗi!" Song Tử nói mà không dám ngẩng mặt lên, chính là sợ nhìn thấy anh cậu sẽ lại khóc mất thôi.

"Chuyện đó không phải như cậu nghĩ!"

"Bắt đầu từ ngày hôm nay mình sẽ thôi thích cậu nhé Bạch Dương. Cậu nói thực sự rất đúng ngay từ đầu đáng ra mình không nên tiếp tục thích cậu nữa , mình ngốc lắm phải không?"

"Cậu đang nói linh tinh gì vậy về thôi!" Bạch Dương có cảm giác gì đó rất khó chịu khi nghe cậu nói những lời đó.

"Không được, nếu bây giờ tiếp tục đi cùng cậu mình sợ mình sẽ không thể từ bỏ tình yêu này, vì vậy cậu có thể làm như chưa hề quen biết mình được không? Cậu về trước đi!"
"Vương Song Tử cậu lại làm sao nữa mau về thôi, nhanh! Không thì cảm lạnh đấy!" Bạch Dương không muốn nói nhiều liền nắm lấy cổ tay Song Tử lôi đi.

"Buông ra, cậu không đi thì mình sẽ đi trước, tạm biệt!"Song Tử nói rồi chạy đi để lại cây dù có Bạch Dương.

Bạch Dương nhìn cậu chạy xuyên làn mưa, cảm giác mất mát đột nhiên len lỏi trong tim, cậu từ bỏ việc yêu anh sao? Như vậy có nghĩa là tốt hay xấu?

------------------------------------------------------------

Haloween đến rồi nè, chúc mọi người vui vẻ nhé, nhớ gặp ác mộng nghe chưa!!!!!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương