Mấy ngày sau đó, hai người vẫn như cũ bình lặng trôi qua trong hạnh phúc, ngọt ngào.

Sáng sớm thứ 7, Jaejoong bị tiếng chuông ồn ào đánh thức, mơ mơ màng màng từ tủ đầu giường với lấy cái di động, híp mắt nhấn nút nghe

“Jaejoong à, em mau dậy đi, chúng ta cùng đi chạy bộ, anh có cái này cho em.”

“Cái gì? Chạy bộ…? đi đâu…” Không đợi Jaejoong nói xong, Yunho liền cúp điện thoại.

“Mình còn chưa nói xong mà….” Còn muốn hỏi hắn sao lại chạy bộ nhanh như vậy đã cúp luôn rồi… Jaejoong oán niệm cào loạn mái tóc, dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, đứng dậy thay quần áo.

Sau khi xuống lầu, một nam tử mặc quần áo vận động màu xám đứng đó chờ, thấy cậu đi xuống, liền tươi cười sáng lạn tiếp đón.

Jaejoong chạy tới bên người hắn, mái tóc vàng dưới ánh mặt trời chiết xạ một vòng hào quang chói mắt, thủy quang trong suốt nơi đáy mắt to tròn vì chói mà hơi nheo lại. Yunho nhìn thấy bộ dạng Jaejoong lúc này, nhịn không được nhu nhu đầu cậu âu yếm nói:

“Jaejoong, em thật xinh đẹp.”

“Cái gì xinh đẹp? em gọi là đẹp trai được không….” Jaejoong nhíu mày, xem ra cậu rất không thích được khen như thế.

“Đúng rồi, lần trước anh đi công tác có mua mấy thứ tặng em,” Yunho nói xong, liền đem một đôi bao tay màu đen đưa cho Jaejoong.

“Đây là…bao tay Taekwondo? Vì sao mặt trên lại in hình Hello Kitty? Anh thực sự ở trong cái cửa hàng độc quyền đó mua?!” Jaejoong ban đầu có chút động tâm, nhưng nhìn đến cái hình hello kitty liền cảm thấy không được tự nhiên. Yunho, anh thích chọc ghẹo em vậy sao?

“Không phải em thích hello kitty sao? Sao mua đồ em thích tặng em lại không được tự nhiên vậy? thật sự không hiểu em nghĩ muốn gì…”

Tuy rằng ai đó không được tự nhiên là thật nhưng trong lòng lại vui sướng rạo rực nhận đôi bao tay kia. Yunho nhìn bộ dạng đáng yêu này của cậu, trong lòng không khỏi dâng lên niềm vui thích cùng thỏa mãn. Sờ sờ túi quần, cái này mới chính thức làm em cao hứng…

“Jaejoong, anh còn cái này muốn đưa em…” Yunho từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn Cariter nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út tay trái của Jaejoong.

Jaejoong lăng lăng nhìn ngón áp út mình, cái nhẫn nhỏ nhỏ duới ánh mặt trời phản xạ ngân quang sáng lấp lánh. Lại nhìn Yunho, ngón út tay trái hắn cũng có một vật lóng lánh bạch quang….

“Kim Jaejoong, anh yêu em.” Kinh ngạc ngẩng đầu, lại bất ngờ không kịp phòng bị tiếp nhận nụ hôn thâm tình của hắn…

Lúc giữa trưa, Minhee gọi tới nói với Jaejoong phải về Đức, hy vọng cậu và Jaejoong có thể đi tiễn. nghe tin thế, Jaejoong dại ra 2 giây, về sau, mới nở nụ cười tươi chậm rãi nói: “Minhee, cảm ơn. Chiều nay chúng tôi sẽ tới.”

Cúp điện thoại, Jaejoong quay về cọ cọ trong lòng Yunho, ghé vào bên tai hắn lẳng lặng nói: “Yunho, Minhee chiều nay sẽ về Đức, cô ấy hy vọn chúng ta đi tiễn.”

“Minhee?! Hai người đã chia tay rồi còn gọi thân thiết như vậy? xem ra anh vừa mới không có ‘quán giáo’ tốt em!” Yunho ngữ khí chua chua, hai mắt đang nhắm nghiền liền mở ra, ánh mắt tựa như diều hâu đói khát phát hiện con mồi hướng Jaejoong đè lên.

“A! Không cần lại…”

Buổi chiều tới sân bay tiễn Minhee, cô đối hai người nói một câu: “Chúc đường đi của hai người thuận lợi, vĩnh viễn hạnh phúc.” Rồi xoay người bước đi, nhưng trước lúc cô xoay người Jaejoong đã thấy cô nở nụ cười hạnh phúc, bởi vì phía trước, đã có một người đứng đó chờ cô đã lâu… Minhee, hẹn gặp lại, tôi cũng chúc hai người hạnh phúc.

Rời khỏi sân bay, ông nội đột nhiên gọi điện thoại tới: “Jaejoong à, ta và ông Donghoon đi Busan thăm bà Lee, chúng ta đã cùng nhau bắt rất nhiều hải sản về, con mau về nhà ăn hải sản đi!”

“A? nội và ông Donghoon xuống nước bắt cá sao?!” Jaejoong hoảng sợ, hai người cộng lại cũng hơn trăm tuổi rồi cư nhiên còn xuống nước bắt cá….

Khóe miệng Jaejoong run rẩy ‘nga’ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Yunho, phát hiện hắn vẻ mặt giật mình.

Jaejoong ngượng ngùng cười: “Ha ha…hai ông của em chính là như vậy, càng sống lâu càng trẻ khỏe. bọn họ nói em trở về ăn hải sản.”

“Không phải, em vừa nói ông Donghoon kia, có phải họ… Jung không? Yunho hỏi thử Jaejoong.

“Đúng vậy, ông ấy là nội em là bạn mấy chục năm nay rồi! hiện tại hai người về hưu nên chuyển tới ở cùng nhau.”

“Đó là ông nội anh… hóa ra ông chuyển tới ở cùng ông nội em.” (Jer: quá cẩu huyết =.=)

“Ôi chao?!” đổi thành Jaejoong vẻ mặt kinh nhạc nhìn Yunho.

“Cái này không phải rất tốt sao…” Yunho ý vị thâm trường cười cười, khoác vai Jaejoong: “Vậy vấn đề gia đình hai bên coi như giải quyết xong, nếu không ngại anh cũng muốn về cùng em, anh cũng đã lâu chưa gặp ông nội rồi.”

“Không phải, vậy ba mẹ anh đâu?”

“Anh không có ba mẹ, chúng ta cũng nhanh chóng về nhà thôi, đừng để họ đợi lâu.” Mở cửa xe, Yunho đẩy Jaejoong lên xe.

“A…? Này?! Nếu phải nhanh sao anh còn đối em động thủ động cước!”

“Vừa rồi Minhee sờ tay em làm anh khó chịu, xem ra em phải hảo hảo bồi thường anh mới được…”

“Không phải chỉ nắm tay chút thôi sao… nha nha! Jung Yunho, sao lúc trước em không phát hiện anh lại là người như thế….”

o0o Hoàn o0o

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương