Con ngồi xuống đi, ba có chuyện muốn nói với con – Ông Jung nghiêm mặt nhìn con trai mình bước vào phòng – Hôm qua con về nhà lúc nào?

Con không nhớ! – Yunho xoa hai bên thái dương – Ba gọi con vào đây chỉ để hỏi bao nhiêu đó thôi àh?

Không chỉ “bao nhiêu đó”, con nên nhớ là Jaejoong nó đang có mang, dù gì nó cũng là con dâu của ba và cũng là vợ của con. Con đã không làm đúng theo kế hoạch, điều đó chứng tỏ hai đứa đã có ý với nhau thật sự. Ba cũng hy vọng cháu nội ba chào đời trong hoan hỉ chứ không phải chồng một nơi, vợ một nơi, về tới nhà khuya lơ khuya lắc như vậy.

Ba! Chúng ta có thể chấm dứt chủ đề này không? Con không muốn nói về vấn đề này! – Yunho cắt ngang lời ba mình, hắn thật sự không muốn nghe bất cứ chuyện gì về Jaejoong cũng như đứa con sắp chào đời. Hắn đã đủ phiền toái rồi, hắn không muốn rước thêm bất cứ một điều phiền toái nào nữa.

Được thôi, tốt nhất là con nên xem lại thái độ của mình, chuyện gì cũng phải bình tĩnh mà ngồi lại nói chuyện. Tính của con rất nóng nên con phải biết kiềm chế đúng lúc! Không phải lúc nào mọi việc cũng xuôi theo ý của con biết chưa – ông vỗ nhẹ tay Yunho trước khi ngã người ra sau ghế – Ba cũng đã lớn tuổi rồi, cơ nghiệp này sớm muộn cũng giao cho con. Nếu con không biết kiềm chế mình lại, ba e rằng con sẽ làm nhiều đối tác phật lòng đấy. Họ không nói ra nhưng họ sẽ từ từ rời bỏ chúng ta mà sang những ngân hàng khác.

Con biết rồi! – Yunho đáp nhanh – Hôm qua, buổi ký kết hợp đồng thành công không ba?

Rất thành công! Nhưng… Năm trăm tỉ won có quá lớn so với một cửa hàng không? Bởi vì họ nói với ba rằng con đã thông qua hồ sơ yêu cầu của họ và chấp nhận số tiền cho vay đó, ba đã rất phân vân trước khi đặt bút ký vào hợp đồng đó. Con nghĩ nó sẽ thành công ở Hàn Quốc àh? Và khả năng trả nợ của nó nữa?

Ba yên tâm! Con đã điều tra và cân nhắc rất kỹ lưỡng trước khi chấp nhận hồ sơ của họ. Tuy rằng đây là một sự mạo hiểm nhưng con tin vào phán đoán của mình. Chúng ta có tài sản thế chấp là công ty mẹ của JFashion, so với năm trăm tỉ của chúng ta thì công ty đó đáng giá hơn nhiều. Con tin rằng mình sẽ thu được lời từ việc này! – Yunho khẳng định – Chưa bao giờ con có niềm tin nhiều như vậy cả! Năm trăm tỉ so với ngân hàng chúng ta không phải là nhỏ nhưng chúng ta có thể chi ra được. Giới báo chí biết chúng ta có thể chi một số tiền lớn như thế, họ sẽ đánh giá cao thực lực của ngân hàng chúng ta, những nhà đầu tư sẽ đến nhiều hơn, những người thừa tiền sẽ gởi vào đây nhiều hơn và chúng ta sẽ nhanh chóng lấp vào lỗ hổng năm trăm tỉ đó và chờ cái chúng ta cho đi mang lại lợi nhuận cho chúng ta – Yunho nhếch mép, dường như nói về kinh tế khiến hắn phấn chấn hơn và quên đi vài điều khó chịu trong lòng. Dù là không hoàn toàn nhưng ít ra hắn tìm được một điều gì đó có thể an ủi tâm hồn hắn. Tiền! Tiền có thể giúp hắn cảm thấy nhẹ nhỏm hơn.

Con đừng quá chủ quan như thế! Ba đã nói với con rất nhiều lần, mỗi khi chúng ta chi tiền ra thì đó là một sự mạo hiểm. Con không được đặt trọn niềm tim vào bất cứ cái gì vì nếu nó thất bại, cái con thu lại không như mong muốn thì nó sẽ khiến con mất đi rất nhiều thứ – ông Jung nhìn con trai mình – Con còn rất nhiều điều phải học hỏi. Nhưng ba nhắc con biết rằng, trong gia đình êm ấm thì công việc làm ăn mới có thể đi lên. Tâm trạng có tốt thì mới sáng suốt trong mọi quyết định. Con đã thấy ba và mẹ lớn tiếng với nhau bao giờ, đó là một phần trong bí quyết thành công của ba. Người vợ… không phải chỉ để phục vụ mình, họ ảnh hưởng rất lớn đến tâm trạng của chúng ta Yunho àh. Tuy mẹ con là một phụ nữ không biết làm việc nhà, nhưng bên cạnh mẹ con, ba thật sự rất vui vẻ và thoải mái. Bà ấy biết cách xua tan đi mệt mỏi của ba, chỉ cần ba về nhà, ba sẽ nhìn thấy bà ấy đón ba, sẽ nhìn thấy bà ấy cười với ba.

Con không nghĩ như vậy nhưng con không muốn nói thêm về chủ đề này. Chuyện của con và Jaejoong không như ba nghĩ. Chúng con không có hằn học hay giận hờn gì nhau. Con chỉ muốn một chút yên tĩnh thôi. Ba đừng suy nghĩ quá nhiều. Con về phòng đây!

Cúi người chào ông Jung trước khi bước nhanh ra ngoài, hắn tránh né đôi mắt sáng đầy kinh nghiệm của một người từng trải, sợ những suy nghĩ tận sâu trong lòng bị dễ dàng phát hiện bởi đôi mắt ấy. Hắn cảm thấy mệt mỏi lắm, hắn không muốn nhắc đến như một cách để trốn tránh tạm thời. Hắn muốn tự mình giải quyết những khuất mắc nhưng hắn vẫn chưa thể đối mặt với nó một cách bình tĩnh nhất. Ông Jung nói đúng, cơn giận của hắn quá lớn và nó khiến hắn mất bình tĩnh mà làm những điều không mong muốn. Hắn muốn chế ngự quỷ dữ trong lòng nhưng không có cách nào để nó biến mất hoàn toàn, hắn chỉ có thể khiến con quỷ ấy ngủ say trong thời gian ngắn mà thôi.

Yunho àh! Con vẫn còn là một câu bé, con còn quá ích kỷ và quá thiên về bản thân mình. Hy vọng rằng khi con trở thành một người cha, con sẽ biết được… nghĩ cho người khác mới thật sự là niềm vui của mình… – ông Jung lắc đầu nhìn con mình, hắn vẫn chưa thể trưởng thành nếu giữ mãi tính cố chấp của mình, rồi sẽ có ngày, chính sự tự tin đó sẽ giết chết hắn.

Jung gia

Cậu ăn nhiều vào, ăn ít như vậy làm sao em bé khỏe được! Hôm qua cậu không ăn tối, hôm nay ăn lại ít như vậy. Mấy hôm trước cậu có như vậy đâu – Maya nhăn mặt nhìn cậu chủ của mình đang lười biếng ăn miếng sandwicth nhỏ mãi vẫn chưa xong – Tôi là người ở nhưng cậu đối với tôi như người trong nhà nên tôi không muốn nhìn thấy cậu như thế này. Tôi rất lo lắng cho cậu!

Cám ơn Maya! – Jaejoong cười nhạt – Hôm nay Yunho đi sớm lắm àh?

Vâng! Cậu hai Yunho đi rất sớm, tôi dọn thức ăn lên cho cậu ấy mà cậu ấy ăn cũng rất ít. Chắc mấy hôm nay công việc bề bộn khiến cậu ấy không muốn ăn. – Maya thở dài – Cậu ấy khỏe mạnh thì không nói, còn cậu thì đang có mang, một người nhưng hai mạng lận đấy cậu ạ! Ráng mà giữ sức khỏe cho tốt. Bà chủ dặn tôi chưng tổ yến cho cậu ăn, tôi vẫn đang làm đấy, chắc trưa là cậu ăn được rồi.

Mẹ? – Jaejoong ngạc nhiên.

Vâng! Tối qua bà chủ hỏi tôi sao cậu không xuống ăn, tôi nói chắc là cậu khó chịu trong người nên không xuống được. Bà bảo tôi lấy tổ yến mà bà dành để cho ông chủ ăn nấu cho cậu. Thêm vô vài vị thuốc nữa, có cả thuốc bổ của ông chủ nữa. Ông bà chủ ít nói nhưng tôi thấy thương cậu lắm đó. Cô Ara cũng thấy thay đổi, bình thường ai động vào đồ của cô ấy, cô ấy sẽ giận dữ và cằn nhằn đến khi nào thấy đủ thì thôi. Còn hôm qua thì không thấy cô ấy nói về vụ chén bát nhiều. Chắc cũng nghĩ cậu đang có mang nên không làm lớn chuyện đó. Có thể nói là, họ là những người “ngoài lạnh trong ấm”. Nghĩ lại, tôi thấy cậu có phước quá. Như tôi đây, sống nửa đời người nhưng vẫn chưa thể tìm được một người thật sự dành cho mình- Maya thở dài – Cậu hai Yunho thương cậu lắm, mấy làn thấy cậu ói hay khó chịu, cậu ấy cũng dặn tôi nấu thức ăn nhạt một chút, rồi có khi tôi thấy cậu ấy đổ thuốc bổ vào trong canh hay thức ăn cho cậu ăn. Số thuốc mà cậu uống ở ngoài không bằng một góc số thuốc mà cậu hai Yunho đã bỏ vào thức ăn của cậu nữa đó. Cậu ấy dặn tôi không cho cậu biết vì sợ cậu không chịu ăn.

Vậy àh…

Mẩu sandwicth mềm nhũng dưới những giọt nước mặt mặn đắng của Jaejoong khi Maya kể cho cậu nghe những chuyện mà Yunho đã âm thầm làm. Tình yêu của hắn quá lớn và hắn thể hiện tình yêu của mình qua những việc làm âm thầm lặng lẽ. Những lời của Maya là câu trả lời cho những lần cậu hỏi hắn vì sao thức ăn lại có mùi thuốc tây, là câu trả lời cho những lần hắn nói chuyện thật lâu với bác sĩ và để cậu chờ đợi ở bên ngoài, trả lời cho sự im lặng khi cậu hỏi tại sao hắn không bao giờ hỏi sức khỏe cậu ra sao. Thật sự hắn không cần hỏi đến sức khỏe cậu vì hắn là đang là kẻ âm thầm bảo vệ sức khỏe của cậu từng giây từng phút. Jaejoong quá ngốc nghếch hay quá vô tình mà không nhận ra hắn đã yêu cậu nhiều như thế nào? Cậu luôn thầm trách trong lòng tại sao mọi người không quan tâm cậu nhưng cậu đã vô tình lãng quên những thành viên trong nhà. Họ quan tâm cậu theo cách của họ, yêu thương và lo lắng cho cậu theo cách của họ…

Cậu hai! Cậu hai! Cậu sao vậy? Cậu đau chỗ nào àh? Sao lại khóc như thế này? Cậu hai àh?

Maya hét lên lo lắng khi nước mắt phủ đầy gương mặt hoàn mĩ của Jaejoong, sự thống khổ rõ ràng trên gương mặt, bàn tay nắm lại với nhau như muốn xé nát làn da mỏng manh của chính mình. Cậu đã làm cái gì đây? Cậu đã làm cái gì để mọi chuyện diễn ra như thế này? Tại sao Maya không nói sớm hơn một chút? Tại sao cậu không nhận ra tình yêu của Yunho sớm hơn một chút, tại sao cậu quá ngốc nghếch như thế, tại sao? Tại sao?

Mặc sự lo lắng của Maya, Jaejoong vội vã chạy ra ngoài, cậu muốn gặp Yunho! Cậu muốn được nhìn thấy hắn ngay lúc này, cậu muốn nói lời xin lỗi một lần nữa và chấp nhận mọi sự trừng phạt từ hắn. Cậu muốn hắn biết rằng cậu cũng yêu hắn rất nhiều, chỉ vì cậu không biết cách nào để giải thích, không biết cách thể hiện tình yêu của mình với hắn! Cậu rất yêu và cần có hắn bên cạnh biết bao!

Yunho àh! Em xin lỗi! Em thật sự xin lỗi! Hãy tha thứ cho em! Xin anh… Yunho àh!

Chiếc taxi lao nhanh về hướng KrBank như chạy đua với thời gian, Jaejoong không muốn bản thân lãng phí thêm một thời khắc nào nữa, cậu muốn gặp hắn, muốn ôm hắn và nhận lấy hơi ấm đầy an toàn của hắn. Yunho àh!

Làm ơn nhanh lên! Tôi sẽ trả ông gấp đôi nếu ông chạy nhanh hơn – Jaejoong nôn nóng – Làm ơn… A! CHẬM LẠI! CÓ NGƯỜI PHÍA TRƯỚC, CHẬM LẠI!

“RẦM!”

Jaejoong hét lên đầy sợ hãi chiếc taxi của cậu vừa đâm phải người đi đường, lại là cậu! Lại là cậu gây ra chuyện này! Vội vã xuống xe, Jaejoong cầu nguyện cho người đó không sao. Nếu không, cậu sẽ hối hận cả đời về hành động nôn nóng của mình.

Anh không sao chứ? Anh gì… Hyunbin?

Huh… Jaejoong?

KrBank

Tổng giám đốc! Có cuộc điện thoại từ Nhật gọi về và họ yêu cầu được nói chuyện với anh – cô thư ký cẩn thận quan sát sắc mặt của Yunho khi nói cho hắn nghe về cuộc điện thoại, khi tổng giám đốc của họ xuất hiện với vẻ mặt cau có này thì ngày làm việc hôm đó của họ vô tình biến thành địa ngục trần gian.

Ai? – Yunho đáp lại.

Dạ… không có nói ạ! Họ nói khi anh nghe giọng họ thì anh sẽ nhận ra.

Họ?

Vâng, giọng của hai vị khách là phụ nữ ạ!

Nối máy cho tôi.

………

Alo! Tôi Jung Yunho nghe đây!

“Chào anh! Dạo này vẫn khỏe chứ?”

Min Ah? – Yunho ngạc nhiên, con người này… chẳng phải rất lâu rồi không còn tin tức sao?

“Ha ha ha! Em không nghĩ rằng anh nhớ đến giọng nói của em đấy Yunho àh” – Min Ah cười một cách sảng khoái – “Đã lâu rồi không gặp, em rất nhớ anh!”

Cô gọi đến đây làm gì? – Yunho nghiến răng, hắn biết Min Ah làm việc luôn có mục đích, cô sẽ không dư thời gian gọi cho hắn chỉ để tán gẫu không thôi – Lần trước vẫn chưa đủ với cô sao? – hắn nhếch mép.

“Ha ha ha! Yunho àh! Em không nhỏ nhen đến mức đó đâu, em tha thứ cho anh vì anh là Jung Yunho!” – Min Ah tiếp tục nụ cười thỏa mãn của mình, cô muốn vờn Yunho trước khi đẩy hắn vào hố sâu của sự thảm bại – “Anh biết không, em đã rất nhớ anh. Ngày anh nói chia tay, anh còn nhớ em đã nói gì với anh không? Rằng anh sẽ phải hối hận!”

Đừng nhiều lời nữa, có gì thì cứ nói thẳng ra. Cô muốn bao nhiêu? – Yunho nhíu mày đi thẳng vào vấn đề mình đang suy nghĩ.

“Oh no Yunho àh! Anh nghĩ em là loại người tham tiền đến như thế sao? Anh đánh giá em quá thấp rồi. Em không gọi điện để xin tiền của anh!”

Vậy cô muốn gì? Tôi nói cho cô biết, chỉ cần cô chạm vào cuộc sống của gia đình chúng tôi, tôi sẽ giết chết cô dù cô ở bấc cứ nơi đâu.

“Anh quá lo lắng cho người vợ nhỏ bé của anh rồi. Em không đủ bản lĩnh để làm hại cậu ta đâu. Biết bao nhiêu người đang bảo vệ cậu ta. Anh, tên thầy giáo nghèo và gia đình cậu ta nữa. Em biết thân lắm anh ạh! Đừng lo! Em gọi cho anh chỉ muốn cám ơn anh thôi!”

Cám ơn tôi? Vì điều gì? – đôi mày Yunho càng lúc càng dính sát vào nhau, hắn đang muốn nổ tung vì sự bỡn cợt qua lời nói của Min Ah.

“Em chỉ muốn cám ơn anh vì số tiền anh đưa cho em. Trong đời em, chưa có người nào đối với em tốt như thế anh àh. Với số tiền đó, em có thể an hưởng cuộc sống sung sướng đến cuối đời!”

Tiền? Tiền nào?

“Năm trăm tỷ không quá nhiều với anh nhưng nó là cả gia tài của em đó ha ha ha ha ha!”

Năm trăm tỷ? Năm trăm…. SHIN MIN AH! CÔ!…. CÔ DÁM?

Yunho đập bàn đầy phẫn nộ khi nhận ra hy vọng bấy lâu nay của mình hóa ra chỉ là con cờ trong tay Min Ah. Cô trở thành kẻ chiến thắng trong trò chơi đấu trí này. Hắn không thể ngờ và cũng không bao giờ có thể nghĩ rằng những việc làm đó là do Min Ah đứng phía sau. Cô hoàn toàn không có khả năng làm chuyện đó. Cong tay thành nắm đấm, Yunho muốn đánh mạnh vào bản thân mình vì tội ngu ngốc, tại sao không nhận ra điều này? Tại sao hắn không suy nghĩ cặn kẽ mà tham lợi nhuận trước mắt của mình. Sự tự tin của bản thân đang quay ngược lại giết hắn.

“HA HA HA HA HA! JUNG YUNHO! ĐẾN GIỜ ANH NGHĨ ANH LÀ AI? TẠI SAO TÔI KHÔNG DÁM LÀM ĐIỀU ĐÓ CHỨ? ANH NGHĨ ANH LÀ VUA MÃI SAO HUH? HA HA HA! ANH ĐÁNH GIÁ TÔI QUÁ THẤP RỒI JUNG YUNHO ÀH! ĐỂ TÔI NGHĨ XEM, VÀI PHÚT NỮA THÔI ANH SẼ RA SAO KHI BẢN TIN THỜI SỰ VÀ CÁC MẶT BÁO LỚN NHỎ NÓI RẰNG KRBANK BỊ MỘT CÔNG TY MA Ở NHẬT BẢN LỪA MỘT SỐ TIỀN KHỔNG LỒ. THỬ XEM CÒN AI DÁM GỞI TIỀN VÀO NGÂN HÀNG CỦA ANH, THỬ XEM NHỮNG CÔNG TY LỚN NHỎ KHÁC CÓ TRẢ TIỀN CHO ANH KHÔNG! HA HA HA HA HA! JUNG YUNHO ƠI LÀ JUNG YUNHO! TÔI HỎI ANH LÀM SAO VỰC DẬY CÔNG TY NỔI ĐÂY. RỒI NHỮNG KẺ GỞI TIỀN VÀO NGÂN HÀNG ANH SẼ ĐỒNG LOẠT RÚT VỐN. ANH SẼ ĐỦ TIỀN TRẢ CHO HỌ CHỨ JUNG YUNHO? HA HA HA HA HA! LẦN NÀY ANH THUA RỒI! ANH THUA DƯỚI TAY TÔI JUNG YUNHO ÀH! HA HA HA HA HA”

“BỐP”

Ném mạnh điện thoại xuống sàn, Yunho ôm đầu một cách giận dữ. Hắn không thể ngờ, hoàn toàn không thể ngờ rằng Min Ah có thể quay lại và “chơi” hắn một cú đau điếng như thế này. Hắn càng không nghĩ rằng cô có đủ bản lĩnh để qua mặt được một con cáo già như hắn. Tại sao? Tại sao hắn đã không nghĩ đến điều đó? Tại sao hắn quên đi sự tồn tại của cô để bây giờ chuốc lấy sự thất bại nhục nhã này. Hắn tức giận đến cực điểm, hắn không thể chấp nhận được việc bản thân bị một người phụ nữ mà mình từng yêu quay lại giết chết hắn bằng chính sự tự tin của hắn. Năm trăm tỷ không phải là một con số quá lớn nhưng nó cũng không phải là một con số nhỏ. Nếu tin tức này bị lan truyền ra ngoài, các chuỗi ngân hàng của hắn sẽ phá sản khi những người gởi tiết kiệm đồng loạt rút tiền mặt. Công ty sẽ không thể huy động vốn trong thời gian quá ngắn như thế và số tiền mà khách hàng rút có thể gấp mười lần con số mà hắn đã chi ra cho vụ đầu tư ma quỷ này. Hắn phải làm sao? Hắn phải làm sao?

SHIN MIN AH! CÔ GIỎI LẮM! CÔ THẬT SỰ GIỎI LẮM! TÔI ĐÃ ĐÁNH GIÁ QUÁ THẤP CON NGƯỜI CỦA CÔ! SHIN MIN AH!

Phòng chủ tịch

BA! BA ƠI! XẢY RA CHUYỆN RỒI- Yunho đẩy mạnh cửa phòng

Yunho? Có chuyện gì vậy?

KHÔNG XONG RỒI! CHÚNG TA PHẢI HUY ĐỘNG VỐN GẤP ĐỂ CHE MẮT CÁNH NHÀ BÁO! CHÚNG TA BỊ LỪA RỒI!

Huh? Con nói cái gì?

MiCro Café

Em không sao chứ? Sao lại đi vội vã như vậy? – Hyunbin đắp khăn chườm vừa mua trong cửa hàng thuốc tây lên tay mình, vết bầm có lẽ sẽ nhanh hết nếu anh chăm sóc nó kỹ lưỡng.

Àh… em có vài việc bận. Anh sao rồi? Có thật là không sao không? – Jaejoong lo lắng hỏi, nét hoảng sợ vẫn chưa phai trên gương mặt trắng bệch của cậu – Em thật sự xin lỗi, em không cố ý.

Không phải lỗi của em, chỉ là anh qua đường mà không nhìn trước sau thôi, đừng tự trách mình như vậy – Hyunbin mỉm cười – Anh không trách em!

Nhưng… sao anh ở đây? Chẳng phải anh nói với em là anh đi…

Anh về để làm một số thủ tục! – Hyunbin ngắt lời Jaejoong – Anh chuẩn bị nhập quốc tịch Úc nên anh cần giải quyết vài thủ tục nhà cửa và việc làm ở đây! – anh cười hiền – Anh chỉ ở lại đây vài ngày nên Ok Bin cũng không biết anh về nước.

Hyunbin xoay nhẹ ly trà nóng trong tay mình để hơi ấm của nó phần nào làm đôi tay đang tê cóng vì thiếu vắng hơi ấm của người yêu dịu bớt. Anh tưởng rằng bản thân có thể sống một cuộc sống thoải mái mà không có sự hiện diện của cậu, có thể vui vẻ tìm cho mình một cơ hội để yêu đương và sống hạnh phúc trọn đời với họ nhưng anh thật không ngờ, trái tim anh vẫn loạn nhịp trước gương mặt ấy, bàn tay anh đưa ra rồi lặng lẽ rụt về khi biết rằng người ấy đã không còn nằm trong vòng tay mình nữa. Lời nói khách sáo thay thế cho tiếng gọi yêu thương ngày nào. Anh nghĩ rằng, bản thân đã chấp nhận được một tình yêu mới, tình yêu đang được anh đón nhận từ Ok Bin, nó khiến anh cảm động và quý mến tận sâu trong tâm hồn nhưng nó lại không đủ mạnh mẽ để xóa đi tình yêu cuồng nhiệt mà anh đã dành cho Jaejoong. Con người ấy đang ngồi trước mặt anh, đang nhìn anh bằng đôi mắt lo lắng pha đầy nét hoảng sợ, con người ấy vẫn không hề thay đổi sau một thời gian dài như thế. Anh tự hỏi, liệu cậu có như anh không? Liệu có âm thầm lắng nghe tiếng tim đập rộn ràng trong ***g ngực?

Em với Yunho… vẫn vui vẻ chứ? – những lời đó tưởng chừng không bao giờ được phát ra từ Hyunbin, thế mà anh đã hỏi cậu.

Dạ… bọn em rất hạnh phúc – nụ cười hạnh phúc nhanh chóng hiện diện trên gương mặt chứa đầy sự mệt mỏi của Jaejoong. Cậu tạm quên đi sự tức giận của Yunho. Đúng! Cậu có một cuộc sống rất hạnh phúc bên cạnh Yunho, bên cạnh người chồng đã âm thầm lo lắng mọi thứ cho cậu, cậu hạnh phúc ngay cả khi bị hắn mắng và thờ ơ. Bởi vì chỉ có tình yêu mới khiến người ta tức giận, chỉ vì hắn quá yêu cậu nên hắn mới ghen tức vì cậu. Thật sự cậu đã rất hạnh phúc và cậu nhất định sẽ hạnh phúc bên cạnh hắn – anh… đã…

Anh và Ok Bin đang cho nhau một cơ hội – một lần nữa, Hyunbin cướp lời Jaejoong – Anh nghĩ rằng đã đến lúc anh tìm cho mình một tình yêu trong đời – anh cười hiền.

Thật sao? Anh và Ok Bin? – Jaejoong ngạc nhiên – Nó không nói gì với em cả. Con bé này… đúng là kín miệng mà – Jaejoong cảm thấy trong lòng rất vui, dường như Hyunbin đã hoàn toàn dứt ra khỏi tình yêu của mình dành cho cậu. Đó thật sự là một điều tốt lành cho anh, yêu cậu chỉ có thể chuốc lấy khổ đau cho bản thân mà thôi.

Bọn anh… chỉ là mới cho đối phương một cơ hội.

Ùh! Em mừng cho anh và Ok Bin. Ok Bin thật sự là một cô gái tốt và anh cũng vậy. Em hoàn toàn tin tưởng khi giao em gái duy nhất của mình cho anh! – Jaejoong vui mừng.

Vậy àh… Anh có thật tốt đến vậy?

Anh đừng nói như thế, anh thật sự là một người đàn ông hoàn hảo. Ok Bin rất có phần phước mới có thể làm người yêu của anh và nó sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời nếu có anh bên cạnh nó mãi mãi!

Cám ơn em!

Hyunbin cúi đầu, Jaejoong tỏa sáng ngay khi cậu đã thuộc về một người khác, vẻ đẹp ngây ngô của cậu, sự vô tư không nghĩ ngợi nhiều của cậu khiến anh nhận ra rằng bản thân mình thật nhỏ bé, Jaejoong đã chấp nhận quên đi quá khứ để hướng về tương lai do chính mình chọn lựa và cậu đã không hối hận vì điều đó. Còn anh, anh vẫn mãi đeo bám theo những kỉ niệm giữa hai người, cất giữ nó như một báo vật và tự nguyện để nó ám ảnh trong những giấc mơ của mình. Anh đang học cách để từ bỏ nhưng con tim anh chối bỏ quyết tâm của anh, nó vẫn ngoan cố hướng về Jaejoong. Đến bây giờ anh thật sự nhận ra rằng, bản thân đã quá cố chấp, chỉ muốn giữ những gì quá đẹp cho riêng mình mà không biết để nó tự do, trở thành hồi ức đẹp đẽ để nhớ lại.

“Xin chào quý vị khán giả, ngân hàng KrBank vừa ký kết hợp đồng với một công ty ma ở Nhật Bản khiến năm trăm tỷ trở thành con số đầu tư vô ích. Hiện nay chúng tôi chưa nắm rõ tình hình bên phía ngân hàng KrBank, sau đây là thông tin chính…”

Vội nhìn lên màn hình ngay khi bản tin có liên quan đến KrBank được phát lên, Jaejoong tái mặt khi nghe những thông tin không hay cho công ty của Yunho. Cậu vội vã chào Hyunbin trước khi đón xe đến công ty của chồng mình. Sao lại trở thành như thế được?

Trong khi đó

Chúng ta chậm hơn họ một bước rồi! – ông Jung nhíu mày khi thông tin ký kết của mình bị lộ ra ngoài và báo chí đang đứng rất đông trước cửa ngân hàng.

Ba! Chúng ta không thể thất bại dễ dàng như thế này được!

Chủ tịch! Tổng giám đốc! Khách hàng đến đây rút tiền càng lúc càng đông. Chúng tôi đã chi ra hơn hai trăm tỷ won!

Cái gì? Chỉ mới mấy phút thôi mà? – Yunho không tin vào tai mình.

Vâng thưa tổng giám đốc! Chúng tôi đã huy động nhân viên làm việc tối đa. Số tiền chi ra càng lúc càng tăng. Tiền trong ngân hàng nhất thời không huy động được. Chúng ta chỉ còn hơn một ngàn tỉ thôi.

Cô ra ngoài đi! Cứ làm theo phận sự của mình! – ông Jung điềm tĩnh khoát tay.

Vâng thưa chủ tịch!

Cửa phòng khép lại, Yunho giận dữ ngồi đối diện ba mình, hắn vẫn còn chưa thể tin được Min Ah có thể làm ra điều này. Số lượng tiền dự trữ giảm dần theo từng giây và số lượng người rút tiền tăng giần theo từng phút. Chỉ với số tiền còn lại, ngân hàng không thể đáp ứng được.

Ba! Chúng ta không thể để họ biết chúng ta không kịp huy động vốn. Trước hết phải ổn định tâm lý của khách hàng mới được! – Yunho nhìn ba mình – Lần này con bị một vố quá nặng nhưng con không tin rằng con không gượng dậy được.

Con nói đúng! Ba cũng đang suy nghĩ cách nào để ổn định tâm lý của khách hàng. Với chúng ta, năm trăm tỷ không gọi là con số quá lớn nhưng với khách hàng, năm trăm tỷ vượt ngoài sự tưởng tượng của họ con àh! – ông Jung thở dài – Nhưng muốn ổn định tâm lý lo lắng của họ không phải là một vấn đề dễ dàng!

Cũng không phải là khó. Chúng ta có thể lợi dụng cánh nhà báo!

Đại sảnh Krbank

Tổng giám đốc của krBank ra rồi! Tổng giám đốc ra rồi kìa!

Hàng trăm nhà báo, phóng viên của các đài truyền hình lớn nhỏ vây lấy Yunho như thể hắn là miếng mồi hấp dẫn, hàng loạt micro cố gắng tiếp cận hắn và những câu hỏi bắt đầu vang lên không ngớt. Hắn diện cho mình một nụ cười thoải mái cùng với thái độ điềm tĩnh của mình để những kẻ vây quanh hắn biết rằng hắn chưa một lần nao núng trước thông tin bất ngờ đó và cũng để kẻ mà hắn biết chắc là đang theo dõi mọi hoạt động của hắn biết rằng hắn vẫn có thể gượng dậy được, hắn vẫn có thể trở thành kẻ chiến thắng ở phút cuối cùng.

“Chào anh! Anh có thể cho chúng tôi biết cảm nghĩ của anh lúc này như thế nào?”

“Trước vấn đề khách hàng rút tiền đột ngột như thế, ngân hàng có đủ tiền mặt để chi trả không?”

“Anh giải thích như thế nào về việc ký hợp đồng với công ty ma?”

“KrBank là một ngân hàng lớn nhất nhì Seoul, anh có thể cho chúng tôi biết làm cách nào mà công ty ma có thể qua mặt được ngân hàng?”

Yunho bị đẩy lùi vào trong khi cánh nhà báo không khoan nhượng mà tiến tới đặt câu hỏi cho hắn. Mọi thứ dường như trở nên hỗn độn khi khách hàng tiến vào Krbank mỗi lúc một đông hơn, các chi nhánh báo về đã sắp hết tiền mặt và ở đây hắn lại bị bao vây bởi hàng ngàn câu hỏi của nhà báo và phóng viên. Hắn muốn hét lên thật to để ổn định lại trật tự nhưng hắn không thể, hét lên chỉ để biểu lộ sự mất bình tĩnh của bản thân mình trước sự việc này và để Min Ah biết rằng hắn đang lo lắng.

Giãn đám người này ra! – Yunho nói nhỏ với viên bảo vệ bên cạnh mình.

Sau mười lăm phút nỗ lực, cuối cùng các bảo vệ đã bảo đảm một khoảng cách an toàn cho Yunho và đám phóng viên. Hắn chỉnh lại áo vest trước khi mỉm cười tử tế trước thái độ thô thiển của họ.

Xin chào! Tôi là Jung Yunho! Tổng giám đốc ngân hàng Krbank. Tôi ra đây là để khẳng định với các vị là ngân hàng chúng tôi không phải đang trên bờ vực phá sản như các vị đã nghĩ. Năm trăm tỷ là một con số khổng lồ nhưng với Krbank, đó cũng chỉ là một số vốn trung bình để đầu tư. Ngân hàng không hề bị ảnh hưởng bởi hợp đồng này! – Yunho điềm tĩnh trả lời – sỡ dĩ chúng tôi không nhận ra đó là công ty ma là vì chúng có thủ đoạn quá tinh vi, chúng lấy một công ty có thật ở Nhật Bản ra làm tài sản thế chấp. Chúng tôi đã liên hệ với phía công ty Nhật Bản đó và họ khẳng định rằng những thông tin mà chúng tôi nhận được hoàn toàn không có thật. Phải nói, nếu công ty ma đó không chọn ngân hàng chúng tôi thì những ngân hàng khác cũng sẽ gặp phải tình trạng như chúng tôi hiện nay.

Ngừng lại một chút để quan sát sắc mặt của những kẻ đối diện, Yunho nhướng mày khi thái độ bình tĩnh của mình đã phần nào làm dịu đi sự đa nghi của họ. Ngay cả những khách hàng đang chờ đợi rút tiền cũng đến nghe hắn phát biểu.

Thật sự mà nói, vấn đề này khiến cho nhiều khách hàng của chúng tôi lo lắng và vội đến đây rút tiền để bảo đảm tài sản của mình. Chúng tôi đã vui vẻ phục vụ họ một cách tối đa. Chúng tôi không hề nao núng và lo lắng như các vị đã nói. Một ngân hàng thuộc diện bậc nhất ở Hàn Quốc chẳng lẽ phá sản chỉ vì năm trăm tỷ? Các vị nghĩ xem có đúng không? – Yunho lại ngừng, hắn cảm thấy yên tâm khi đa số đã gật đầu đồng ý – Chúng tôi đã liên lạc với cơ quan điều tra và giao họ tất cả những giấy tờ cần thiết để họ tiến hành giúp chúng tôi tìm ra chủ nhân thật sự của công ty ma đó. Còn vấn đề khách hàng lo lắng cho tài sản của mình mà đến rút tiền thì tôi xin khẳng định rằng, các vị muốn rút bao nhiêu ngân hàng chúng tôi sẽ đáp ứng bấy nhiêu. Mọi hoạt động vẫn diễn ra bình thường, không thay đổi!

Yunho!

Sắc mặt Yunho thay đổi khi tiếng gọi quen thuộc vang lên bên tai mình. Jaejoong đang cố chen vào đám đông để tìm hắn. Khỉ thật! Tại sao cậu lại đến đây? Tại sao cậu khiến hắn lo lắng như thế?

Yunho àh! Yunho!

Vội ôm lấy Yunho ngay khi vượt qua đám đông đang chen chút nhau tiến về phía hắn, Jaejoong thở phào, Yunho vẫn có thể điềm tĩnh như vậy, thật sự cậu rất lo lắng. Cậu sợ rằng hắn không thể giải quyết được vấn đề này. Mọi đài truyền thông đều đưa tin Krbank sắp phá sản khiến cậu như ngất đi vì lo lắng

Sao em lại đến đây? – Yunho nghiến răng.

Anh àh! Chờ anh hoài không được nên em đến công ty tìm anh. Chẳng phải anh đã có hẹn bàn chuyện làm ăn với chủ tịch Song sao? – Jaejoong mỉm cười nhìn Yunho đang tròn mắt nhìn mình.

Em nói cái gì vậy? – hắn một lần nữa nghiến răng.

Anh mau quên quá, mới lúc nãy anh bảo em và chủ tịch Song chờ anh vài phút, anh sẽ đến ngay. Chủ tịch Song có ý muốn gởi vào ngân hàng chúng ta … hai mươi… àh không… hai trăm tỷ won đấy, anh quên rồi sao?

“Đến bây giờ vẫn còn người gởi vào Krbank ư?” – những tiếng ồn ào lại vang lên.

Sao lại không gởi vào? Ngân hàng của chồng tôi rất lớn mạnh. Chỉ với năm trăm tỷ không thể ảnh hưởng đến ngân hàng của chồng tôi được – Jaejoong tự tin nhìn thẳng vào camera – Những người đầu tư thật sự thừa biết điều đó.

“Xin hỏi, cậu là vợ của tổng giám đốc Jung Yunho?”

Vâng! Tôi là vợ của anh ấy! Tôi rất tin tưởng chồng tôi. Dường như các vị đã đánh giá quá thấp năng lực làm việc của KrBank rồi! Bạn bè của tôi cũng tin tưởng vào sự lớn mạnh của ngân hàng này. Họ đã gởi một số tiền rất lớn và vẫn không có ý định rút ra vào thời điểm này. Họ tin rằng vấn đề mà các vị đang làm cho nó lớn ra thực chất chỉ là vấn đề nhỏ của KrBank chúng tôi!

Jaejoong càng nói càng mạnh dạn nhưng Yunho biết cậu đang rất sợ. Tay cậu đang run lên khi ôm lấy tay hắn, mồ hồi bắt đầu túa ra và Yunho biết cậu không thể chịu đựng thêm được nữa. Như thế là quá đủ với một người nhút nhát như Jaejoong. Cậu đã vì hắn mà làm một việc từ trước đến giờ chưa bao giờ làm!

Xin lỗi các vị, hiện nay chúng tôi rất bận rộn. Chúng tôi sẽ mở cuộc họp báo vào một ngày không xa. Cảm phiền quý vị nhường đường cho chúng tôi – ôm lấy vai Jaejoong khi nhận ra cậu không còn đủ sức để đứng vững nữa. Hắn cần phải đưa cậu ra khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

“Vâng! Cám ơn anh!”

Yunho àh… em xin lỗi… – nắm chặt tay Yunho như nắm vào chiếc phao cuối cùng của mình, cậu lắp bắp.

Không! Em đã làm rất tốt Jaejoong!

Em đã rất sợ… lần đầu tiên… em nói như vậy. Em…

Jaejoong!

Cách đó không xa

Ha! Trò này thì lừa được ai? Cậu có một người vợ rất ngây thơ đấy Yunho àh! Jung Junjin, để xem lần này ông hay con trai ông phá hủy lời thề của mình đây? ha ha ha ha ha…

END 46

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương