[YunJae Longfic] – Em Ở Phía Sau Anh Này, YunHo
-
Chương 21
Khi YunHo bừng mở mắt, thời gian đã trôi qua một khoảng dài. Một buổi sớm nữa lại đến.
JaeJoong vẫn bất tỉnh nhân sự từ hôm qua đến giờ.
Hắn bắt đầu sinh ra những cảm giác lo lắng. Dẫu biết cậu có khả năng hồi phục trở lại, nhưng đối mặt với sự tình này, YunHo không sao yên tâm ngồi đợi được. Một cái gì đấy lo lắng hoang mang đang lớn dần lên trong hắn.
– JaeJoong…
Đưa tay vuốt nhẹ gò má xương xương của cậu, YunHo thầm thì gọi, nửa muốn cho cậu tỉnh lại, nửa lại không, hệt như vào mỗi sáng sớm, thấy JaeJoong ngủ ngoan trong lòng mình, đôi mắt nhắm nghiền…YunHo đều không nỡ dựng cậu dậy.
Hắn đã ngủ thiếp đi bên cạnh cậu từ hôm qua đến giờ, cậu đã truyền hết 3 chai nước rồi, trong đó có 1 chai đạm. Bác sĩ không ngừng than phiền về cơ thể ốm yếu của cậu và trách rằng gia đình chăm nom cậu không tốt.
Càng lúc, YunHo càng thấy bản thân mình không khác gì một kẻ tội đồ.
Chỉ cần JaeJoong khỏe trở lại, hắn thề…cậu có bắt hắn moi tim mình ra để nộp…hắn cũng sẽ làm!
Nhưng sau đó hắn lại nghĩ…JaeJoong ngốc nghếch, chẳng đời nào dám yêu cầu điều ấy đâu.
0
Mẹ Jung tất tả đem vào viện nào đồ đạc, nào quần áo, lại thêm một cặp ***g cháo gà nóng hổi cho hai vợ chồng.
Nhưng nhìn JaeJoong như thế, YunHo còn đâu tâm trạng mà ăn nữa chứ? Nếu có thể, đút cho cậu ăn, nhìn cậu ngon lành nhai nhai nuốt nuốt từng miếng, hắn còn thấy ngon miệng hơn bất cứ lúc nào. Lúc trước, khi đút cho cậu ăn, cái miệng nhỏ cứ chu ra nhai nhai, hai má phồng phồng, nhìn thế nào cũng thấy rất đáng yêu.
Vì thế cho nên lần nào đút cho JaeJoong ăn, hắn cũng cố nhét cho miếng cơm đầy một chút, thích thú nhìn cái miệng nhỏ của cậu căng phồng ra để chứa chấp hết chỗ thức ăn ấy.
Giúp mẹ mình sắp xếp đồ đạc gọn gàng vào tủ đồ, YunHo lại ngồi ngẩn ra trên ghế, ngắm nhìn khuôn mặt của vợ mình đang được nắng chiếu vào, nước da trắng trong phút chốc bị che giấu đi sự nhợt nhạt vốn có.
YunHo không thể tin được…những ngày qua, hắn lại có những cảm xúc tuyệt đối đến như thế với cậu.
Yêu thương, nâng niu, ăn năn và lo lắng….tất cả đều như đã chạm đến giới hạn chịu đựng của hắn.
“JaeJoong, tỉnh lại đi, tỉnh lại và nghe anh nói này….anh yêu em….”
0
YunHo trở về nhà một chút để thay quần áo, làm vệ sinh cá nhân và ăn uống tử tế một chút. Đây là do bà Jung bắt ép hắn hết cỡ, chứ thực tâm hắn không muốn để JaeJoong ở đó một mình mà về.
Bởi vì hắn sợ….hắn sợ khi JaeJoong tỉnh dậy, người đầu tiên cậu nhìn thấy, không phải là hắn.
Thế nhưng thật đúng là “người tính không bằng trời tính”.
Khi YunHo lững thững đi từ phòng tắm ra, quần áo còn chưa chỉnh tề, tóc tai còn ướt nước, điện thoại của hắn đã réo ầm lên, báo hiệu một sự gấp gáp.
– Alô…
– YunHo! Đến bệnh viện ngay!!!! JaeJoong tỉnh lại rồi!!!!!!!!!!!!
Cạch
Giọng mẹ Jung hốt hoảng nói qua điện thoại, ngắn gọn và nhanh đến nỗi hắn không xác định nổi trạng thái của mẹ là vui hay hoảng nữa. Nhưng mà hắn không để tâm nhiều, quýnh quáng thay quần áo, báo với mẹ Kim, rồi chở mẹ vợ lao như điên vào bệnh viện.
– JaeJoong! JaeJoong!!!!
Chạy vào phòng bệnh quen thuộc nơi JaeJoong đang nằm điều trị, YunHo tưởng như chân mình sắp khuỵu xuống đến nơi khi thấy cậu đang ngồi trên giường, dựa lưng vào mấy cái gối sau lưng, chậm rãi ăn từng thìa cháo mẹ Jung đang đút cho.
– JaeJoong ah…
– YunHo. ^^
Ánh nắng trải đều lên người JaeJoong khiến cậu như trở nên bừng sáng, khi thấy YunHo bước vào, JaeJoong nuốt vội miếng cháo, ngẩng lên nhìn anh cười cười. Cái nụ cười vô tư đến mức làm YunHo thấy chột dạ, lẽ nào JaeJoong vẫn chưa bình phục?
– Em thấy thế nào rồi?
– Em chỉ hơi đau sau gáy một chút thôi, không sao đâu.
Nghe cậu trả lời YunHo mới cảm thấy yên tâm và một niềm vui dâng lên trong lòng hắn, JaeJoong đã hoàn toàn khỏe mạnh lại rồi.
– Đau gáy chắc là do nằm nhiều quá. YunHo. Lát nữa xoa cổ cho JaeJoong đi.
– Hơ
JaeJoong mở to mắt lên nhìn mẹ Jung, sau đó lại nhìn qua YunHo ái ngại. Sao lại có thể để YunHo làm cho cậu những việc này cơ chứ?
Thực là JaeJoong không nhớ chút gì về những việc đã trải qua với cậu lúc cậu bị chấn động tâm lý, cho nên tất cả những gì ân cần chăm chút chiều chuộng của YunHo đối với cậu…cho đến lúc này vẫn là những thứ….có nằm mơ JaeJoong cũng không dám mơ đến.
– Vâng, mẹ cứ để đấy, con làm cho.
YunHo thản nhiên đáp lời bà Jung, càng khiến JaeJoong ngạc nhiên mà mở to mắt ra hơn.
– JaeJoong, con không sao rồi chứ…
Bà Kim ôm cậu vào lòng vỗ vỗ lưng cậu, sau đó buong cậu ra một chút, gạt mấy sợi tóc lòa xoa trên trán cậu sang một bên.
– Càng ngày càng gầy.
Đáp lại mẹ, JaeJoong chỉ còn biết nở toe toét một nụ cười. Đây mới đúng là JaeJoong trước kia, dù có thế nào cũng cười cười để che giấu đi sự bất ổn của bản thân. Thà để mình chịu tổn thương chứ nhất quyết không làm cho ai phải buồn cùng mình.
Nói JaeJoong là đồ ngốc thì không sai chút nào đâu!
0
– Lúc nãy bác sĩ vào khám cho em đã nói gì thế?
YunHo cầm chiếc khăn mặt ướt nhẹ nhàng lau mặt cho JaeJoong, vừa làm vừa hỏi, không quên quan sát nét mặt của JaeJoong.
– Ưm, thể chất thì yếu, nhưng tinh thần đã ổn định…không sao nữa rồi ạ.
– JaeJoong – Ôm lấy khuôn mặt nhỏ của cậu, YunHo căn dặn – Nhất định có như thế nào đi nữa, cũng phải nói cho anh biết, không được giấu trong lòng nữa, nhớ chưa?
“Anh”…YunHo dịu dàng xưng một tiếng “anh” với cậu, JaeJoong ngây người ra nhìn hắn không quen. Sao chỉ có mấy ngày mà mọi chuyện đã đổi khác nhiều đến thế nhỉ?
– Em nhớ rồi…a…
Nói chưa hết câu, JaeJoong đã bị YunHo kéo mạnh vào lòng, toàn thân cậu được bao phủ bởi một cái ôm ấm áp. Cơ thể YunHo phảng phất mùi thơm quyến rũ, vòng tay của YunHo vây lấy cậu thật chặt. Sao lại kì lạ đến như thế? Trong kí ức của JaeJoong, những dịu dàng này gần như là không có.
– YunHo, anh làm sao thế?
– JaeJoong ah…
– Dạ.
– Anh yêu em…
Toàn thân JaeJoong như cứng đơ ra trong phút chốc. Cậu không nghe nhầm chứ? YunHo vừa nói yêu cậu sao? YunHo vừa nói với cậu 3 tiếng thiêng liêng ấy sao? Cả cái ôm này, sự dịu dàng quan tâm này nữa…tất cả…có phải là JaeJoong đang nằm mơ không?
Cậu đã từng nằm mơ rất nhiều lần được YunHo ôm mình trong vòng tay chắc chắn của hắn, được hắn thì thầm bên tai những câu “anh yêu em” không ngớt…cậu mong nó trở thành sự thực mãnh liệt hơn tất cả mọi giấc mơ nào khác.
Vậy mà lúc này đây, khi được chìm đắm trong tình cảm dịu dàng ấy, JaeJoong lại như chẳng dám tin, người ngây ngẩn, mắt mở to, tâm trí để cho bay đi những đâu đâu rồi.
– Anh yêu em, yêu em nhiều lắm, JaeJoong à…
– YunHo…
Bàn tay cậu dần có phản ứng, đặt lên tấm lưng rộng của hắn vuốt nhè nhẹ. Cậu không nằm mơ, Kim JaeJoong không nằm mơ đâu. Tất cả đều là thật hết đấy, người chồng của cậu, cái ôm ấm áp này, những câu yêu thương này, những hành xử dịu dàng này…tất cả đều không phải là mơ!
Lâu quá không thấy JaeJoong có phản ứng gì, YunHo hơi lo, buông cậu ra chăm chú nhìn:
– JaeJoong, em sao vậy?
– Không, em có sao đâu?
JaeJoong ngạc nhiên nhìn anh. Người đàn ông này thật buồn cười, tỏ tình xong phải để người ta ngẫm một chút, đợi cho người ta ngấm hết đã chứ…
JaeJoong tủm tỉm cười, lắc lắc đầu, nắm lấy tay YunHo “Bây giờ em không thể làm sao được nữa đâu, YunHo à…”
YunHo không hiểu cậu đang định nói gì…
– Bởi vì bây giờ em biết, đã có người lo lắng cho em, yêu thương em rồi. Nhất định em sẽ không làm sao nữa ^^
Thở phào ra, toàn thân YunHo như trút được gánh nặng. Mọi lộn xộn của những ngày qua tựa như đã vụt đi, khoảng thời gian nặng nề dài đằng đẵng ấy phút chốc như bị hóa thành dấu chấm nhỏ.
Quên hết! Quên hết đi! Cả hai sẽ như được yêu lại từ đầu!
– Em yêu anh
Áp bàn tay ấm áp của YunHo lên má mình, cậu thì thầm vào lòng bàn tay đó, hai má như ửng hồng hết lên. Đáng yêu quá! JaeJoong chưa bao giờ cảm thấy như vậy.
YunHo ngây ngốc nhìn người vợ nhỏ bé của mình đang vì ngại ngùng mà mặt mũi hồng rực, càng lúc càng thấy như yêu cậu hơn. Hắn nhận ra trước đây mình đã sai trái nhiều như thế nào, nhận ra rằng hắn đã bỏ rơi cậu phía sau lưng mình nhiều như thế nào…Hắn thật đáng chết!
– Ngoan, mau khỏe lại đi, rồi cùng về nhà nhé.
– Ưm!
Trời trong và xanh hơn bao giờ hết, nắng cũng vàng rực rỡ đầy dịu dàng. Giông bão đã đi qua hết rồi, mọi bình an có thể trở về rồi đúng không?
Nguyện làm người đứng sau lưng anh, nguyện làm người yêu nhỏ bé núp sau lưng anh để anh bảo vệ, nguyện làm nơi chống đỡ phía sau anh để anh dựa vào khi mệt mỏi, nguyện đi bên anh, cùng anh vượt qua mọi khó khăn.
Đằng sau một người đàn ông thành đạt, luôn có một người vợ.
YunHo à, em nguyện đứng sau anh cả đời này!
JaeJoong vẫn bất tỉnh nhân sự từ hôm qua đến giờ.
Hắn bắt đầu sinh ra những cảm giác lo lắng. Dẫu biết cậu có khả năng hồi phục trở lại, nhưng đối mặt với sự tình này, YunHo không sao yên tâm ngồi đợi được. Một cái gì đấy lo lắng hoang mang đang lớn dần lên trong hắn.
– JaeJoong…
Đưa tay vuốt nhẹ gò má xương xương của cậu, YunHo thầm thì gọi, nửa muốn cho cậu tỉnh lại, nửa lại không, hệt như vào mỗi sáng sớm, thấy JaeJoong ngủ ngoan trong lòng mình, đôi mắt nhắm nghiền…YunHo đều không nỡ dựng cậu dậy.
Hắn đã ngủ thiếp đi bên cạnh cậu từ hôm qua đến giờ, cậu đã truyền hết 3 chai nước rồi, trong đó có 1 chai đạm. Bác sĩ không ngừng than phiền về cơ thể ốm yếu của cậu và trách rằng gia đình chăm nom cậu không tốt.
Càng lúc, YunHo càng thấy bản thân mình không khác gì một kẻ tội đồ.
Chỉ cần JaeJoong khỏe trở lại, hắn thề…cậu có bắt hắn moi tim mình ra để nộp…hắn cũng sẽ làm!
Nhưng sau đó hắn lại nghĩ…JaeJoong ngốc nghếch, chẳng đời nào dám yêu cầu điều ấy đâu.
0
Mẹ Jung tất tả đem vào viện nào đồ đạc, nào quần áo, lại thêm một cặp ***g cháo gà nóng hổi cho hai vợ chồng.
Nhưng nhìn JaeJoong như thế, YunHo còn đâu tâm trạng mà ăn nữa chứ? Nếu có thể, đút cho cậu ăn, nhìn cậu ngon lành nhai nhai nuốt nuốt từng miếng, hắn còn thấy ngon miệng hơn bất cứ lúc nào. Lúc trước, khi đút cho cậu ăn, cái miệng nhỏ cứ chu ra nhai nhai, hai má phồng phồng, nhìn thế nào cũng thấy rất đáng yêu.
Vì thế cho nên lần nào đút cho JaeJoong ăn, hắn cũng cố nhét cho miếng cơm đầy một chút, thích thú nhìn cái miệng nhỏ của cậu căng phồng ra để chứa chấp hết chỗ thức ăn ấy.
Giúp mẹ mình sắp xếp đồ đạc gọn gàng vào tủ đồ, YunHo lại ngồi ngẩn ra trên ghế, ngắm nhìn khuôn mặt của vợ mình đang được nắng chiếu vào, nước da trắng trong phút chốc bị che giấu đi sự nhợt nhạt vốn có.
YunHo không thể tin được…những ngày qua, hắn lại có những cảm xúc tuyệt đối đến như thế với cậu.
Yêu thương, nâng niu, ăn năn và lo lắng….tất cả đều như đã chạm đến giới hạn chịu đựng của hắn.
“JaeJoong, tỉnh lại đi, tỉnh lại và nghe anh nói này….anh yêu em….”
0
YunHo trở về nhà một chút để thay quần áo, làm vệ sinh cá nhân và ăn uống tử tế một chút. Đây là do bà Jung bắt ép hắn hết cỡ, chứ thực tâm hắn không muốn để JaeJoong ở đó một mình mà về.
Bởi vì hắn sợ….hắn sợ khi JaeJoong tỉnh dậy, người đầu tiên cậu nhìn thấy, không phải là hắn.
Thế nhưng thật đúng là “người tính không bằng trời tính”.
Khi YunHo lững thững đi từ phòng tắm ra, quần áo còn chưa chỉnh tề, tóc tai còn ướt nước, điện thoại của hắn đã réo ầm lên, báo hiệu một sự gấp gáp.
– Alô…
– YunHo! Đến bệnh viện ngay!!!! JaeJoong tỉnh lại rồi!!!!!!!!!!!!
Cạch
Giọng mẹ Jung hốt hoảng nói qua điện thoại, ngắn gọn và nhanh đến nỗi hắn không xác định nổi trạng thái của mẹ là vui hay hoảng nữa. Nhưng mà hắn không để tâm nhiều, quýnh quáng thay quần áo, báo với mẹ Kim, rồi chở mẹ vợ lao như điên vào bệnh viện.
– JaeJoong! JaeJoong!!!!
Chạy vào phòng bệnh quen thuộc nơi JaeJoong đang nằm điều trị, YunHo tưởng như chân mình sắp khuỵu xuống đến nơi khi thấy cậu đang ngồi trên giường, dựa lưng vào mấy cái gối sau lưng, chậm rãi ăn từng thìa cháo mẹ Jung đang đút cho.
– JaeJoong ah…
– YunHo. ^^
Ánh nắng trải đều lên người JaeJoong khiến cậu như trở nên bừng sáng, khi thấy YunHo bước vào, JaeJoong nuốt vội miếng cháo, ngẩng lên nhìn anh cười cười. Cái nụ cười vô tư đến mức làm YunHo thấy chột dạ, lẽ nào JaeJoong vẫn chưa bình phục?
– Em thấy thế nào rồi?
– Em chỉ hơi đau sau gáy một chút thôi, không sao đâu.
Nghe cậu trả lời YunHo mới cảm thấy yên tâm và một niềm vui dâng lên trong lòng hắn, JaeJoong đã hoàn toàn khỏe mạnh lại rồi.
– Đau gáy chắc là do nằm nhiều quá. YunHo. Lát nữa xoa cổ cho JaeJoong đi.
– Hơ
JaeJoong mở to mắt lên nhìn mẹ Jung, sau đó lại nhìn qua YunHo ái ngại. Sao lại có thể để YunHo làm cho cậu những việc này cơ chứ?
Thực là JaeJoong không nhớ chút gì về những việc đã trải qua với cậu lúc cậu bị chấn động tâm lý, cho nên tất cả những gì ân cần chăm chút chiều chuộng của YunHo đối với cậu…cho đến lúc này vẫn là những thứ….có nằm mơ JaeJoong cũng không dám mơ đến.
– Vâng, mẹ cứ để đấy, con làm cho.
YunHo thản nhiên đáp lời bà Jung, càng khiến JaeJoong ngạc nhiên mà mở to mắt ra hơn.
– JaeJoong, con không sao rồi chứ…
Bà Kim ôm cậu vào lòng vỗ vỗ lưng cậu, sau đó buong cậu ra một chút, gạt mấy sợi tóc lòa xoa trên trán cậu sang một bên.
– Càng ngày càng gầy.
Đáp lại mẹ, JaeJoong chỉ còn biết nở toe toét một nụ cười. Đây mới đúng là JaeJoong trước kia, dù có thế nào cũng cười cười để che giấu đi sự bất ổn của bản thân. Thà để mình chịu tổn thương chứ nhất quyết không làm cho ai phải buồn cùng mình.
Nói JaeJoong là đồ ngốc thì không sai chút nào đâu!
0
– Lúc nãy bác sĩ vào khám cho em đã nói gì thế?
YunHo cầm chiếc khăn mặt ướt nhẹ nhàng lau mặt cho JaeJoong, vừa làm vừa hỏi, không quên quan sát nét mặt của JaeJoong.
– Ưm, thể chất thì yếu, nhưng tinh thần đã ổn định…không sao nữa rồi ạ.
– JaeJoong – Ôm lấy khuôn mặt nhỏ của cậu, YunHo căn dặn – Nhất định có như thế nào đi nữa, cũng phải nói cho anh biết, không được giấu trong lòng nữa, nhớ chưa?
“Anh”…YunHo dịu dàng xưng một tiếng “anh” với cậu, JaeJoong ngây người ra nhìn hắn không quen. Sao chỉ có mấy ngày mà mọi chuyện đã đổi khác nhiều đến thế nhỉ?
– Em nhớ rồi…a…
Nói chưa hết câu, JaeJoong đã bị YunHo kéo mạnh vào lòng, toàn thân cậu được bao phủ bởi một cái ôm ấm áp. Cơ thể YunHo phảng phất mùi thơm quyến rũ, vòng tay của YunHo vây lấy cậu thật chặt. Sao lại kì lạ đến như thế? Trong kí ức của JaeJoong, những dịu dàng này gần như là không có.
– YunHo, anh làm sao thế?
– JaeJoong ah…
– Dạ.
– Anh yêu em…
Toàn thân JaeJoong như cứng đơ ra trong phút chốc. Cậu không nghe nhầm chứ? YunHo vừa nói yêu cậu sao? YunHo vừa nói với cậu 3 tiếng thiêng liêng ấy sao? Cả cái ôm này, sự dịu dàng quan tâm này nữa…tất cả…có phải là JaeJoong đang nằm mơ không?
Cậu đã từng nằm mơ rất nhiều lần được YunHo ôm mình trong vòng tay chắc chắn của hắn, được hắn thì thầm bên tai những câu “anh yêu em” không ngớt…cậu mong nó trở thành sự thực mãnh liệt hơn tất cả mọi giấc mơ nào khác.
Vậy mà lúc này đây, khi được chìm đắm trong tình cảm dịu dàng ấy, JaeJoong lại như chẳng dám tin, người ngây ngẩn, mắt mở to, tâm trí để cho bay đi những đâu đâu rồi.
– Anh yêu em, yêu em nhiều lắm, JaeJoong à…
– YunHo…
Bàn tay cậu dần có phản ứng, đặt lên tấm lưng rộng của hắn vuốt nhè nhẹ. Cậu không nằm mơ, Kim JaeJoong không nằm mơ đâu. Tất cả đều là thật hết đấy, người chồng của cậu, cái ôm ấm áp này, những câu yêu thương này, những hành xử dịu dàng này…tất cả đều không phải là mơ!
Lâu quá không thấy JaeJoong có phản ứng gì, YunHo hơi lo, buông cậu ra chăm chú nhìn:
– JaeJoong, em sao vậy?
– Không, em có sao đâu?
JaeJoong ngạc nhiên nhìn anh. Người đàn ông này thật buồn cười, tỏ tình xong phải để người ta ngẫm một chút, đợi cho người ta ngấm hết đã chứ…
JaeJoong tủm tỉm cười, lắc lắc đầu, nắm lấy tay YunHo “Bây giờ em không thể làm sao được nữa đâu, YunHo à…”
YunHo không hiểu cậu đang định nói gì…
– Bởi vì bây giờ em biết, đã có người lo lắng cho em, yêu thương em rồi. Nhất định em sẽ không làm sao nữa ^^
Thở phào ra, toàn thân YunHo như trút được gánh nặng. Mọi lộn xộn của những ngày qua tựa như đã vụt đi, khoảng thời gian nặng nề dài đằng đẵng ấy phút chốc như bị hóa thành dấu chấm nhỏ.
Quên hết! Quên hết đi! Cả hai sẽ như được yêu lại từ đầu!
– Em yêu anh
Áp bàn tay ấm áp của YunHo lên má mình, cậu thì thầm vào lòng bàn tay đó, hai má như ửng hồng hết lên. Đáng yêu quá! JaeJoong chưa bao giờ cảm thấy như vậy.
YunHo ngây ngốc nhìn người vợ nhỏ bé của mình đang vì ngại ngùng mà mặt mũi hồng rực, càng lúc càng thấy như yêu cậu hơn. Hắn nhận ra trước đây mình đã sai trái nhiều như thế nào, nhận ra rằng hắn đã bỏ rơi cậu phía sau lưng mình nhiều như thế nào…Hắn thật đáng chết!
– Ngoan, mau khỏe lại đi, rồi cùng về nhà nhé.
– Ưm!
Trời trong và xanh hơn bao giờ hết, nắng cũng vàng rực rỡ đầy dịu dàng. Giông bão đã đi qua hết rồi, mọi bình an có thể trở về rồi đúng không?
Nguyện làm người đứng sau lưng anh, nguyện làm người yêu nhỏ bé núp sau lưng anh để anh bảo vệ, nguyện làm nơi chống đỡ phía sau anh để anh dựa vào khi mệt mỏi, nguyện đi bên anh, cùng anh vượt qua mọi khó khăn.
Đằng sau một người đàn ông thành đạt, luôn có một người vợ.
YunHo à, em nguyện đứng sau anh cả đời này!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook