Your Life Is Around You!
-
Chương 7: Ngày thứ sáu tình cảm rạn nứt! (2)
Ngoài sự kiện sinh nhật của cô giáo, hôm nay có lẽ không phải một ngày vui của nhiều đứa bạn tôi.
Từ lúc thấy thằng đến lớp, tôi thấy nó trầm mặc, ít nói hơn hẳn mọi ngày. Nhiều lúc hai đứa mắt chạm nhau, nhưng tôi thấy ngoài vẻ đượm buồn trong mắt nó ra, không có vui vẻ, hân hoan như mọi ngày. Khi tôi vừa giải quyết xong 10 trang cho Hạnh Dương, tôi trở về chỗ ngồi. Phương dúi vào tay tôi một tờ giấy, lướt mắt qua, tôi ngạc nhiên. Bốn mặt giấy đều kín chữ? Gì thế này.
-Mày đọc rồi xem có gì cần chỉnh sửa thì bảo tao! – nhỏ giọng nói nhỏ với tôi
Tôi “ừm” một tiếng, chuẩn bị đọc. Nhưng chưa kịp đọc, đã kéo tay tôi, nói nhỏ: “Cẩn thận, để xuống ngăn bàn đọc.” Tôi làm theo. Nhưng không ngờ, hành vi thì thầm to nhỏ của hai đứa đã bị con My quay xuống nhìn thấy. Đúng lúc quá ha! Nó nheo mắt nhìn tôi, hỏi:
-Hai người đang làm trò gì đấy?
Rồi tò mò ngó ngó nhìn tờ giấy trong tay tôi.
Tôi lắc đầu, nhăn răng cười: “Không có gì! Hehehe!”
Nó không nói gì nữa, quay sang chỗ khác.
Tôi cẩn thận lấy file bài kiểm tra to dày cộp của mình ra, nhét tờ giấy vào giữa các ngăn rồi mới đọc. Đọc được vài dòng đầu, tôi trố mắt quay sang, đại khái cũng hiểu đây là thứ gì. Cái tờ giấy này, kín đặc chữ, nội dung chẳng khác gì thư tình, chính xác hơn nó là thư chia tay. Đột nhiên tôi hiểu ra lý do gì khiến suy sụp tinh thần như vậy.
Chuyện này cũng phải kể riêng. Thằng tuy học giỏi, nhưng tình yêu học đường của nó lại rất “hot” trong lớp. Nó không phải một đứa đào hoa như thằng Vũ, thằng Trung Kiên nhưng đối tượng thích thì luôn được mấy đứa con trai trong lớp nắm trong lòng bàn tay từ chân tơ đến kẽ tóc. đang thích một em lớp 8, tên Ngân. Hai đứa bắt đầu hẹn hò được 2 tuần (chắc cũng tầm đấy hoặc hơn), nhưng khoảng thời gian biết nhau từ trước thì khá dài. Trước khi Ngân làm bạn gái của Nam, Nam vừa “từ bỏ” chị Thanh Tú – một cựu học sinh trường tôi, tức là hơn chúng tôi một lớp. theo đuổi chị Tú hơn một năm trời. Facebook chat chít, nhắn tin đủ kiểu. Nhưng rồi bất ngờ từ bỏ, chỉ vì “bà Tú khó theo quá. Bà ấy chả thích ai cả!” Bất ngờ thật, không quá nửa tuần, tôi biết tin nó có bạn gái mới qua miệng lưỡi của bọn con trai. Ngồi cạnh nó, coi như tôi cũng có thể coi là nơi nó trút bầu tâm sự hàng ngày về việc “yêu”, vui buồn qua ngày tôi chỉ cần nhìn sắc mặt là biết ngay.
Trước ngày thi học kỳ môn, sốt. Lý do thì dài lắm, nhưng có thể hiểu là nó với bạn gái có xích mích. Lần đó, suy sụp tinh thần, bất ngờ lăn ra ốm, khiến tôi lo lắng kinh khủng. Nó inbox giải tỏa với tôi. Còn tôi chỉ một mực kêu nó uống thuốc rồi nghỉ sớm. Mai thi Văn mà cái tâm trạng như thất tình kia làm ảnh hưởng thì không tốt chút nào., ơi là …!
Từ lần đó, tôi mới biết thế nào là tâm trạng của người đang yêu. Có thể rất vui, cũng có thể buồn đến mức…lăn ra ốm năm lần bảy lượt như thằng.
Đọc thư của nó, tôi nghĩ không thể nào trùng hợp thế này được. Tình tiết “cẩu huyết” y chang trong tiểu thuyết., háo hức chuẩn bị quà cho bạn gái. Cuối cùng nhận lại là lời chia tay phũ phàng từ nó (lớp 8 nên cách xưng hô tôi sẽ không câu nệ quá nhiều đâu), lý do muôn thưở “em thấy mình không xứng với anh”, và lý do khác làm tôi thấy ngớ ngẩn vô cùng là “Em yêu 1D, nên em sẽ trung thành với tình yêu đấy!” Yêu thần tượng. Nói thật, tôi có chút mỉa mai. Trong tâm trí tôi, thứ tình cảm học đường chẳng qua chỉ là cảm xúc nhất thời, giống như qua đường chơi, không đáng để tôi phải đau khổ, buồn bã, hay tự ngược đãi tâm trạng của mình như thế.
Tôi đọc hết thư của viết, thật khâm phục nó đã tốn không ít công sức vào bức thư này. Một Phương luôn chăm chỉ ôn bài hàng đêm, cần cù làm Hóa hàng ngày, nay lại có thể dành ra không ít thời gian để viết ra cái “thứ này”? Ngân ơi, em hại rồi! Yêu đương cái gì, tôi không muốn thằng mang vẻ mặt thất tình đến lớp. Thích chính là nhìn người kia của mình, vui vẻ, hy vọng hàng ngày, đơn giản như vậy. Tại sao cứ phải nghiêm trọng đến mức tâm trạng thê lương như thế?
-Có phải sửa gì không? – hỏi
Tôi im lặng, đọc lại một lượt.
-Không, tao sẽ không chỉnh sửa bất kỳ thứ gì của mày! – Tâm trạng của nó viết ra, tôi sửa làm gì chứ?
Buổi tối, Phương đăng status: “1 cái kết tồi tệ, kinh khủng nhưng lại vô cùng khó hiểu, và đến nhanh quá mức. T còn chưa kịp hoàn hồn. Không còn cách nào khác hay sao?”
Kiểu này chắc không thành công rồi.
Ngọc Thanh Trần (tôi) comment: “Nhanh thì kéo chậm nó lại. Kéo không được nữa thì dẫm lên mà vượt qua!”
Đúng, tôi muốn vượt qua điều này. Níu kéo? Ngân chủ động chia tay, sao phải níu kéo? đã hạ mình đi giải thích, thất bại. Vậy thì níu kéo làm gì?
Thôi bỏ đi, để nó tự lo vậy.
Giờ ra chơi, con My ôm bụng ngồi thụp xuống, kêu đau. Chắc lại không chịu ăn sáng nên đau dạ dày đây mà. Kêu cái gì nữa. Mỗi lần con My khó chịu, nó sẽ cáu kỉnh, tâm trạng đi xuống khiến bọn tôi ảnh hưởng. Thằng Hoàng kéo tôi rời khỏi căng tin, bỏ lại nhóm. Chúng tôi lững thững đi bộ ra sân trường đằng trước.
Hôm nay quả là một ngày đẹp trời. Bầu trời xanh, không có nắng nhưng rất sáng, không vẩn đục, không khí se se lạnh chứ không rét buốt. Tôi và thằng Hoàng ra gốc cây gần chỗ nhóm con trai lớp tôi đá cầu. Lâu lắm rồi không ra đây.
-Tự nhiên tao thấy nhớ con Mai, con Xù. Muốn chơi với bọn nó quá. – Hoàng nói.
Tôi im lặng, ánh mắt nhìn thằng Vũ đang đá cầu phía xa, nghe nó nói tiếp.
-Tao cảm thấy con My… thế nào ý. Chơi với tụi kia rất vui nhở? Nhưng mà bây giờ chỉ có mỗi mày chơi với con My thôi. Nhóm mình càng ngày càng xàm.
Tôi quay sang, hỏi: “Mày ghét con My à?”
Hoàng nói: “Không, chỉ là tự nhiên hôm nay tao không vừa mắt với nó.”
Tôi: “Là?”
Hoàng: “Là tao không muốn nó xuất hiện trước mặt mình.”
(còn tiếp)
Từ lúc thấy thằng đến lớp, tôi thấy nó trầm mặc, ít nói hơn hẳn mọi ngày. Nhiều lúc hai đứa mắt chạm nhau, nhưng tôi thấy ngoài vẻ đượm buồn trong mắt nó ra, không có vui vẻ, hân hoan như mọi ngày. Khi tôi vừa giải quyết xong 10 trang cho Hạnh Dương, tôi trở về chỗ ngồi. Phương dúi vào tay tôi một tờ giấy, lướt mắt qua, tôi ngạc nhiên. Bốn mặt giấy đều kín chữ? Gì thế này.
-Mày đọc rồi xem có gì cần chỉnh sửa thì bảo tao! – nhỏ giọng nói nhỏ với tôi
Tôi “ừm” một tiếng, chuẩn bị đọc. Nhưng chưa kịp đọc, đã kéo tay tôi, nói nhỏ: “Cẩn thận, để xuống ngăn bàn đọc.” Tôi làm theo. Nhưng không ngờ, hành vi thì thầm to nhỏ của hai đứa đã bị con My quay xuống nhìn thấy. Đúng lúc quá ha! Nó nheo mắt nhìn tôi, hỏi:
-Hai người đang làm trò gì đấy?
Rồi tò mò ngó ngó nhìn tờ giấy trong tay tôi.
Tôi lắc đầu, nhăn răng cười: “Không có gì! Hehehe!”
Nó không nói gì nữa, quay sang chỗ khác.
Tôi cẩn thận lấy file bài kiểm tra to dày cộp của mình ra, nhét tờ giấy vào giữa các ngăn rồi mới đọc. Đọc được vài dòng đầu, tôi trố mắt quay sang, đại khái cũng hiểu đây là thứ gì. Cái tờ giấy này, kín đặc chữ, nội dung chẳng khác gì thư tình, chính xác hơn nó là thư chia tay. Đột nhiên tôi hiểu ra lý do gì khiến suy sụp tinh thần như vậy.
Chuyện này cũng phải kể riêng. Thằng tuy học giỏi, nhưng tình yêu học đường của nó lại rất “hot” trong lớp. Nó không phải một đứa đào hoa như thằng Vũ, thằng Trung Kiên nhưng đối tượng thích thì luôn được mấy đứa con trai trong lớp nắm trong lòng bàn tay từ chân tơ đến kẽ tóc. đang thích một em lớp 8, tên Ngân. Hai đứa bắt đầu hẹn hò được 2 tuần (chắc cũng tầm đấy hoặc hơn), nhưng khoảng thời gian biết nhau từ trước thì khá dài. Trước khi Ngân làm bạn gái của Nam, Nam vừa “từ bỏ” chị Thanh Tú – một cựu học sinh trường tôi, tức là hơn chúng tôi một lớp. theo đuổi chị Tú hơn một năm trời. Facebook chat chít, nhắn tin đủ kiểu. Nhưng rồi bất ngờ từ bỏ, chỉ vì “bà Tú khó theo quá. Bà ấy chả thích ai cả!” Bất ngờ thật, không quá nửa tuần, tôi biết tin nó có bạn gái mới qua miệng lưỡi của bọn con trai. Ngồi cạnh nó, coi như tôi cũng có thể coi là nơi nó trút bầu tâm sự hàng ngày về việc “yêu”, vui buồn qua ngày tôi chỉ cần nhìn sắc mặt là biết ngay.
Trước ngày thi học kỳ môn, sốt. Lý do thì dài lắm, nhưng có thể hiểu là nó với bạn gái có xích mích. Lần đó, suy sụp tinh thần, bất ngờ lăn ra ốm, khiến tôi lo lắng kinh khủng. Nó inbox giải tỏa với tôi. Còn tôi chỉ một mực kêu nó uống thuốc rồi nghỉ sớm. Mai thi Văn mà cái tâm trạng như thất tình kia làm ảnh hưởng thì không tốt chút nào., ơi là …!
Từ lần đó, tôi mới biết thế nào là tâm trạng của người đang yêu. Có thể rất vui, cũng có thể buồn đến mức…lăn ra ốm năm lần bảy lượt như thằng.
Đọc thư của nó, tôi nghĩ không thể nào trùng hợp thế này được. Tình tiết “cẩu huyết” y chang trong tiểu thuyết., háo hức chuẩn bị quà cho bạn gái. Cuối cùng nhận lại là lời chia tay phũ phàng từ nó (lớp 8 nên cách xưng hô tôi sẽ không câu nệ quá nhiều đâu), lý do muôn thưở “em thấy mình không xứng với anh”, và lý do khác làm tôi thấy ngớ ngẩn vô cùng là “Em yêu 1D, nên em sẽ trung thành với tình yêu đấy!” Yêu thần tượng. Nói thật, tôi có chút mỉa mai. Trong tâm trí tôi, thứ tình cảm học đường chẳng qua chỉ là cảm xúc nhất thời, giống như qua đường chơi, không đáng để tôi phải đau khổ, buồn bã, hay tự ngược đãi tâm trạng của mình như thế.
Tôi đọc hết thư của viết, thật khâm phục nó đã tốn không ít công sức vào bức thư này. Một Phương luôn chăm chỉ ôn bài hàng đêm, cần cù làm Hóa hàng ngày, nay lại có thể dành ra không ít thời gian để viết ra cái “thứ này”? Ngân ơi, em hại rồi! Yêu đương cái gì, tôi không muốn thằng mang vẻ mặt thất tình đến lớp. Thích chính là nhìn người kia của mình, vui vẻ, hy vọng hàng ngày, đơn giản như vậy. Tại sao cứ phải nghiêm trọng đến mức tâm trạng thê lương như thế?
-Có phải sửa gì không? – hỏi
Tôi im lặng, đọc lại một lượt.
-Không, tao sẽ không chỉnh sửa bất kỳ thứ gì của mày! – Tâm trạng của nó viết ra, tôi sửa làm gì chứ?
Buổi tối, Phương đăng status: “1 cái kết tồi tệ, kinh khủng nhưng lại vô cùng khó hiểu, và đến nhanh quá mức. T còn chưa kịp hoàn hồn. Không còn cách nào khác hay sao?”
Kiểu này chắc không thành công rồi.
Ngọc Thanh Trần (tôi) comment: “Nhanh thì kéo chậm nó lại. Kéo không được nữa thì dẫm lên mà vượt qua!”
Đúng, tôi muốn vượt qua điều này. Níu kéo? Ngân chủ động chia tay, sao phải níu kéo? đã hạ mình đi giải thích, thất bại. Vậy thì níu kéo làm gì?
Thôi bỏ đi, để nó tự lo vậy.
Giờ ra chơi, con My ôm bụng ngồi thụp xuống, kêu đau. Chắc lại không chịu ăn sáng nên đau dạ dày đây mà. Kêu cái gì nữa. Mỗi lần con My khó chịu, nó sẽ cáu kỉnh, tâm trạng đi xuống khiến bọn tôi ảnh hưởng. Thằng Hoàng kéo tôi rời khỏi căng tin, bỏ lại nhóm. Chúng tôi lững thững đi bộ ra sân trường đằng trước.
Hôm nay quả là một ngày đẹp trời. Bầu trời xanh, không có nắng nhưng rất sáng, không vẩn đục, không khí se se lạnh chứ không rét buốt. Tôi và thằng Hoàng ra gốc cây gần chỗ nhóm con trai lớp tôi đá cầu. Lâu lắm rồi không ra đây.
-Tự nhiên tao thấy nhớ con Mai, con Xù. Muốn chơi với bọn nó quá. – Hoàng nói.
Tôi im lặng, ánh mắt nhìn thằng Vũ đang đá cầu phía xa, nghe nó nói tiếp.
-Tao cảm thấy con My… thế nào ý. Chơi với tụi kia rất vui nhở? Nhưng mà bây giờ chỉ có mỗi mày chơi với con My thôi. Nhóm mình càng ngày càng xàm.
Tôi quay sang, hỏi: “Mày ghét con My à?”
Hoàng nói: “Không, chỉ là tự nhiên hôm nay tao không vừa mắt với nó.”
Tôi: “Là?”
Hoàng: “Là tao không muốn nó xuất hiện trước mặt mình.”
(còn tiếp)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook