[YoonMin] Đại Ca ... Tôi Yêu Anh!
-
Chương 43: Kẻ trong mộng của Kim NamJoon
Min YoonGi trở về với tâm trạng không mấy vui, hắn có một linh cảm vô cùng xấu. Nhưng không thể nghĩ ra đó là gì. Linh cảm đó đến rất gần, nó cực kì khiến cho hắn khó chịu bức rức trong lòng. Tập trung lái xe nhưng đôi khi liếc qua Jimin một lát, nhìn dáng vẻ điệu bộ bình thản vô tư lướt điện thoại của cô cũng làm cho hắn đỡ đi phần nào trong lòng. Mong linh cảm của hắn là sai, hắn không muốn có bất kì điều gì xảy ra với cô cả.
Cô sực nhớ ra một chuyện nói với hắn.
- Anh ghé chỗ siêu thị đi, em muốn mua một ít đồ nấu cho ba mẹ!
Hắn chỉ ừ một tiếng rồi rẽ xe sang trái. Tới chỗ siêu thị lớn, ngày hôm đó hắn đi theo cô chặt chẽ để đề phòng nhiều thứ. Hắn muốn dành cho cô những thứ tốt nhất có thể. Thấy hắn có vẻ như đang đề phòng thứ gì đó, cô nắm tay hắn nhẹ nhàng để cho hắn thoát khỏi những gì vây quanh trong đầu lúc này. Cô ôn tồn nói giọng ngọt ngào.
- Anh làm sao đấy?? Không khỏe chỗ nào à?
- Không, anh không sao. Chỉ có điều anh cảm nhận được một thứ gì đó không mấy tốt đến với tụi mình!_Hắn mỉm cười gượng rồi gãi đầu ấp úng.
Cô chỉ bật cười nhẹ, trấn an hắn.
- Anh cứ yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu!
- Anh cũng mong là vậy...
...........
Khi về đến nhà, ba cô thì uống trà đọc báo với vẻ lãnh đạm của một người ba thực thụ. Mẹ cô thì ở dưới bếp nấu món, khi thấy hắn. Ba cô chỉ kéo hắn ngồi xuống rồi bàn chuyện như một người bạn. Cũng lâu rồi cô chưa thấy ba vui vẻ đến như vậy. Xem ra hai người rất hợp ý với nhau, cô cũng mừng thầm trong bụng.
Đi vội xuống bếp tiếp cho mẹ một tay, vừa làm đồ vừa trò chuyện vẩn vơ.
- Lâu lắm rồi, mẹ và con mới được như thế này!
- Vâng, nói thật chứ ở một mình con cũng cảm thấy cô đơn lắm! Không có ai nói chuyện trong lúc buồn, nhưng giờ ba mẹ về là con mừng lắm rồi!. Chỉ tiếc là không sum họp cùng với JiYoung!
Bà chỉ cười buồn, buồn vì không gặp được em gái Jimin, đứa con út thân yêu của bà. Nhưng mỗi lần ngắm nhìn Jimin, bà cũng đỡ đi phần nào nhớ thương đứa con ruột thịt đang đi du học ở nước ngoài. Trong một lúc, bà nhớ đến một người. Chợt nói với cô.
- À mà Hoseok dạo này sao rồi con?
- Con cũng ít có gặp, cậu ấy về đây học rồi!. Cậu ấy bây giờ đẹp trai hẳn ra, học giỏi nữa! Y như ba của cậu ấy, là một người tài năng!
- Đúng rồi!_Mẹ cô mỉm cười tán dương câu nói.
Trong bếp bàn tán xôn xao về những người đàn ông kia, hết lời khen ngợi nhưng họ đâu biết rằng có hai người đàn ông trước phòng khách nghe thấy. Trong lòng ai nấy cũng nóng sôi lửa đốt, trong lòng không vui khi họ khen người khác mà lại là đàn ông. Tuy đang rất nóng nhưng hai bên vẫn cố tỏ ra mình ổn, vui vẻ bàn chuyện. YoonGi ngăn không cho "bệnh ghen" tái phát trước mặt bác trai. Ánh mắt đang ánh lên tia lửa cũng đủ khiến cho ba của Jimin hiểu, bên kia cũng đâu vừa. Cầm tờ báo mà muốn xé nát ra ấy vậy...
Bữa ăn hôm đó, hai người kia vui vẻ nói chuyện trong lúc ăn. Chỉ có hai người đàn ông kia không mấy hợp tác cùng, không khí gia đình trở nên lạnh. Nhận ra sự hắc ám của hai người đàn ông cao lãnh kia, họ chỉ bật cười trong miệng. Sau khi dọn dẹp xong, họ trở về phòng nấy. Park Jimin xếp quần áo của YoonGi vào tủ, hắn nằm trên giường mặt cứ hầm hầm. Thấy cô bình thản không hỏi gì hắn khiến hắn rất bực mình, hắn cần sự quan tâm. Trong lúc đầu óc không có gì giải tỏa.
- Chịu hết nổi rồi! Em lên đây ngồi với tôi!
Đang xếp áo thì hắn dựng ngược dựng xuôi kêu cô ngồi kế bên. Chiều theo hắn, cô mới bước lại.
- Em nói đi, cái tên Hoseok có gì hơn anh? Mà em khen nó dữ vậy??
- Anh buồn cười nhỉ? Em chỉ khen có vài câu thôi anh đã cáu lên, anh đang ghen à?_Cô hoang mang.
- Nhưng em cũng không nói khen anh một tiếng, anh có nhiều tài lắm chứ bộ...Chơi đàn này, bóng rổ này, ngoài ra còn hát rap nữa đó!_Hắn liệt kê qua từng những đầu ngón tay.
Cô chỉ cười khúc khích nhìn hắn như trẻ con. Tuy hắn có nhiều tài năng chưa bộc lộ thật nhưng cũng đâu thể nói Hoseok không có. Cô vỗ vai nói thêm.
- Hoseok cũng rap tốt lắm đấy anh! Ngoài ra anh ấy có tài năng mà anh không có!
- Gì cơ?..._Nhướng cặp chân mày.
- Không sợ trời không sợ đất nhưng sợ tất!
Hắn nghe thế thì hất hàm cười to. Hóa ra tưởng là thiên tài hạ phàm đối đầu với hắn, ai ngờ lại là một kẻ bình thường nhát gan đến thế. Từ nay, hắn nắm được điểm yếu của cậu ta thì coi chừng hắn xử đẹp cậu lúc nào không hay.
Thấy hắn như kẻ hâm, cô chỉ biết lắc đầu rồi tiếp tục đi xếp quần áo vào trong. Lúc này, hắn hài lòng mà chạy lại ôm cô từ đằng sau, hắn vui mừng trong lòng nói lời ngọt ngào.
- Em xếp xong chưa??
- Gần xong rồi, anh buông em ra đi!. Ôm vậy sao em xếp được?
...Khi cô xếp xong bộ đồ của hắn thì hắn xoay người cô lại nhẹ nhàng. Cô ngạc nhiên tròn mắt, ánh mắt hai người nhìn nhau chăm chăm. Hắn không ngần ngại trao cho cô một nụ hôn sâu đắm. Cô không chịu, bảo nhỏ.
- Ba mẹ ở kế phòng đó anh!
- Sao đâu...Anh đói rồi!
- Mới ăn xong đói nữa sao?_Cô ngây ngô.
Hắn im bật khi cô quá đỗi thơ ngây, không hiểu ý của hắn muốn nói gì. Quả thật là tiểu ngốc nhà hắn mà. Hắn bế cô lại bên giường rồi tiếp tục giở trò hạ lưu. Dù cô không chịu nhưng hắn vật gạt bỏ cái liêm sĩ qua một bên. Cô nhíu mày gắt nhẹ bên tai hắn.
- Anh không có liêm sĩ à?
- Liêm sĩ gì tầm này nữa! Anh vả lắm rồi!
...................................................................................
Kim NamJoon đối mặt với người đang hiên ngang bắt chân chéo qua một bên. Dù có một chút bất ngờ, gã vẫn nói trong sự bình thản như một người cố tỏ ra quyền lực bên ngoài.
- Kim YoonHa, sao cô lại ở đây??
- Anh biết rồi còn hỏi, hôm nay chúng ta chính thức hẹn hò đó! Anh muốn chối lời của ba mẹ chúng ta sao?_Cô ả đứng dậy nũng nịu kế bên gã.
Gã chắc lưỡi rồi quơ tay cô ra khỏi một bên. Gã không muốn quen cô, lại càng không muốn nghe lời ba mẹ để yêu một đứa con gái bần tiện với nhiều người như thế. Cô chỉ cười một cái, cô xoa cái bụng của mình rồi nói với gã.
- Anh nên nhớ, nếu anh không chịu thì tôi sẽ nói cái thai này ra đó!
- Cô cứ việc vì nó đâu phải của tôi!_Gã mỉm cười vui vẻ.
- Ồ, không biết ba mẹ anh tin anh? Hay là tin tôi nhỉ?
Gã đứng đó nhìn cô bằng cặp mắt giết người khiến cô có chút run sợ. Dù sao thì ba mẹ gã cũng chẳng tin lời của gã lần nào. Sao một người tiểu thư như ả có người ba giàu có, chức quyền lại không kiếm người nào đó lừa gạt mà lại là gã chứ?. Dù nói thế nào đi chăng nữa, gã cũng không đồng ý với chuyện này. Sẽ có ngày gã lật được bộ mặt giả dối của ả cho mà xem.
Gã không thèm đếm xỉa mà vội bước lại ghế giám đốc ngồi xuống trong điềm đạm. Khuôn mặt trở nên không quan tâm tới cô ả đang cáu gắt kia. Ả nói lời cuối.
- Anh yêu à, anh biết điều thì hợp tác đi!
- Xin lỗi, thứ nhất tôi chưa đủ tuổi để kết hôn, thứ hai tôi lại càng không muốn đổ vỏ giùm người khác lại càng không muốn yêu một loại con gái kiêu ngạo, đõng đãnh như cô. Thứ ba tôi không muốn ba mẹ tôi ngốc nghếch mà tin lời cô, chuyện này lại càng không thể tiếp diễn được nữa. Thứ tư...sao cô không tìm một người nào đó giàu hơn tôi? Cuối cùng là...tôi có người trong mộng rồi!_Gã đếm trên đầu ngón tay.
- Sao cơ? Anh có người trong mộng rồi?_Cô ả tròn mắt.
Gã bất giác nhớ đến người trong mộng của mình. Không ai khác là Kim SeokJin, người trong tương lai gã muốn cưới về làm vợ!. Gã chỉ có một người, và không thể ai thấy thế được người đó. Với cô, cô chỉ là một hạt cát sẽ không bao giờ chiếm được tỉ lệ phần trăm tình yêu nào của gã. Thứ duy nhất có thể giúp được chỉ là nói ra người hắn yêu. Cô ả dậm chân nũng nịu, chất giọng õng ẹo nói với gã.
- Em không tin, trừ khi anh dẫn cô ta tới đây!
- Được, một lần để tống cổ cô đi!_Gã đập bàn mỉm cười.
Cô sực nhớ ra một chuyện nói với hắn.
- Anh ghé chỗ siêu thị đi, em muốn mua một ít đồ nấu cho ba mẹ!
Hắn chỉ ừ một tiếng rồi rẽ xe sang trái. Tới chỗ siêu thị lớn, ngày hôm đó hắn đi theo cô chặt chẽ để đề phòng nhiều thứ. Hắn muốn dành cho cô những thứ tốt nhất có thể. Thấy hắn có vẻ như đang đề phòng thứ gì đó, cô nắm tay hắn nhẹ nhàng để cho hắn thoát khỏi những gì vây quanh trong đầu lúc này. Cô ôn tồn nói giọng ngọt ngào.
- Anh làm sao đấy?? Không khỏe chỗ nào à?
- Không, anh không sao. Chỉ có điều anh cảm nhận được một thứ gì đó không mấy tốt đến với tụi mình!_Hắn mỉm cười gượng rồi gãi đầu ấp úng.
Cô chỉ bật cười nhẹ, trấn an hắn.
- Anh cứ yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu!
- Anh cũng mong là vậy...
...........
Khi về đến nhà, ba cô thì uống trà đọc báo với vẻ lãnh đạm của một người ba thực thụ. Mẹ cô thì ở dưới bếp nấu món, khi thấy hắn. Ba cô chỉ kéo hắn ngồi xuống rồi bàn chuyện như một người bạn. Cũng lâu rồi cô chưa thấy ba vui vẻ đến như vậy. Xem ra hai người rất hợp ý với nhau, cô cũng mừng thầm trong bụng.
Đi vội xuống bếp tiếp cho mẹ một tay, vừa làm đồ vừa trò chuyện vẩn vơ.
- Lâu lắm rồi, mẹ và con mới được như thế này!
- Vâng, nói thật chứ ở một mình con cũng cảm thấy cô đơn lắm! Không có ai nói chuyện trong lúc buồn, nhưng giờ ba mẹ về là con mừng lắm rồi!. Chỉ tiếc là không sum họp cùng với JiYoung!
Bà chỉ cười buồn, buồn vì không gặp được em gái Jimin, đứa con út thân yêu của bà. Nhưng mỗi lần ngắm nhìn Jimin, bà cũng đỡ đi phần nào nhớ thương đứa con ruột thịt đang đi du học ở nước ngoài. Trong một lúc, bà nhớ đến một người. Chợt nói với cô.
- À mà Hoseok dạo này sao rồi con?
- Con cũng ít có gặp, cậu ấy về đây học rồi!. Cậu ấy bây giờ đẹp trai hẳn ra, học giỏi nữa! Y như ba của cậu ấy, là một người tài năng!
- Đúng rồi!_Mẹ cô mỉm cười tán dương câu nói.
Trong bếp bàn tán xôn xao về những người đàn ông kia, hết lời khen ngợi nhưng họ đâu biết rằng có hai người đàn ông trước phòng khách nghe thấy. Trong lòng ai nấy cũng nóng sôi lửa đốt, trong lòng không vui khi họ khen người khác mà lại là đàn ông. Tuy đang rất nóng nhưng hai bên vẫn cố tỏ ra mình ổn, vui vẻ bàn chuyện. YoonGi ngăn không cho "bệnh ghen" tái phát trước mặt bác trai. Ánh mắt đang ánh lên tia lửa cũng đủ khiến cho ba của Jimin hiểu, bên kia cũng đâu vừa. Cầm tờ báo mà muốn xé nát ra ấy vậy...
Bữa ăn hôm đó, hai người kia vui vẻ nói chuyện trong lúc ăn. Chỉ có hai người đàn ông kia không mấy hợp tác cùng, không khí gia đình trở nên lạnh. Nhận ra sự hắc ám của hai người đàn ông cao lãnh kia, họ chỉ bật cười trong miệng. Sau khi dọn dẹp xong, họ trở về phòng nấy. Park Jimin xếp quần áo của YoonGi vào tủ, hắn nằm trên giường mặt cứ hầm hầm. Thấy cô bình thản không hỏi gì hắn khiến hắn rất bực mình, hắn cần sự quan tâm. Trong lúc đầu óc không có gì giải tỏa.
- Chịu hết nổi rồi! Em lên đây ngồi với tôi!
Đang xếp áo thì hắn dựng ngược dựng xuôi kêu cô ngồi kế bên. Chiều theo hắn, cô mới bước lại.
- Em nói đi, cái tên Hoseok có gì hơn anh? Mà em khen nó dữ vậy??
- Anh buồn cười nhỉ? Em chỉ khen có vài câu thôi anh đã cáu lên, anh đang ghen à?_Cô hoang mang.
- Nhưng em cũng không nói khen anh một tiếng, anh có nhiều tài lắm chứ bộ...Chơi đàn này, bóng rổ này, ngoài ra còn hát rap nữa đó!_Hắn liệt kê qua từng những đầu ngón tay.
Cô chỉ cười khúc khích nhìn hắn như trẻ con. Tuy hắn có nhiều tài năng chưa bộc lộ thật nhưng cũng đâu thể nói Hoseok không có. Cô vỗ vai nói thêm.
- Hoseok cũng rap tốt lắm đấy anh! Ngoài ra anh ấy có tài năng mà anh không có!
- Gì cơ?..._Nhướng cặp chân mày.
- Không sợ trời không sợ đất nhưng sợ tất!
Hắn nghe thế thì hất hàm cười to. Hóa ra tưởng là thiên tài hạ phàm đối đầu với hắn, ai ngờ lại là một kẻ bình thường nhát gan đến thế. Từ nay, hắn nắm được điểm yếu của cậu ta thì coi chừng hắn xử đẹp cậu lúc nào không hay.
Thấy hắn như kẻ hâm, cô chỉ biết lắc đầu rồi tiếp tục đi xếp quần áo vào trong. Lúc này, hắn hài lòng mà chạy lại ôm cô từ đằng sau, hắn vui mừng trong lòng nói lời ngọt ngào.
- Em xếp xong chưa??
- Gần xong rồi, anh buông em ra đi!. Ôm vậy sao em xếp được?
...Khi cô xếp xong bộ đồ của hắn thì hắn xoay người cô lại nhẹ nhàng. Cô ngạc nhiên tròn mắt, ánh mắt hai người nhìn nhau chăm chăm. Hắn không ngần ngại trao cho cô một nụ hôn sâu đắm. Cô không chịu, bảo nhỏ.
- Ba mẹ ở kế phòng đó anh!
- Sao đâu...Anh đói rồi!
- Mới ăn xong đói nữa sao?_Cô ngây ngô.
Hắn im bật khi cô quá đỗi thơ ngây, không hiểu ý của hắn muốn nói gì. Quả thật là tiểu ngốc nhà hắn mà. Hắn bế cô lại bên giường rồi tiếp tục giở trò hạ lưu. Dù cô không chịu nhưng hắn vật gạt bỏ cái liêm sĩ qua một bên. Cô nhíu mày gắt nhẹ bên tai hắn.
- Anh không có liêm sĩ à?
- Liêm sĩ gì tầm này nữa! Anh vả lắm rồi!
...................................................................................
Kim NamJoon đối mặt với người đang hiên ngang bắt chân chéo qua một bên. Dù có một chút bất ngờ, gã vẫn nói trong sự bình thản như một người cố tỏ ra quyền lực bên ngoài.
- Kim YoonHa, sao cô lại ở đây??
- Anh biết rồi còn hỏi, hôm nay chúng ta chính thức hẹn hò đó! Anh muốn chối lời của ba mẹ chúng ta sao?_Cô ả đứng dậy nũng nịu kế bên gã.
Gã chắc lưỡi rồi quơ tay cô ra khỏi một bên. Gã không muốn quen cô, lại càng không muốn nghe lời ba mẹ để yêu một đứa con gái bần tiện với nhiều người như thế. Cô chỉ cười một cái, cô xoa cái bụng của mình rồi nói với gã.
- Anh nên nhớ, nếu anh không chịu thì tôi sẽ nói cái thai này ra đó!
- Cô cứ việc vì nó đâu phải của tôi!_Gã mỉm cười vui vẻ.
- Ồ, không biết ba mẹ anh tin anh? Hay là tin tôi nhỉ?
Gã đứng đó nhìn cô bằng cặp mắt giết người khiến cô có chút run sợ. Dù sao thì ba mẹ gã cũng chẳng tin lời của gã lần nào. Sao một người tiểu thư như ả có người ba giàu có, chức quyền lại không kiếm người nào đó lừa gạt mà lại là gã chứ?. Dù nói thế nào đi chăng nữa, gã cũng không đồng ý với chuyện này. Sẽ có ngày gã lật được bộ mặt giả dối của ả cho mà xem.
Gã không thèm đếm xỉa mà vội bước lại ghế giám đốc ngồi xuống trong điềm đạm. Khuôn mặt trở nên không quan tâm tới cô ả đang cáu gắt kia. Ả nói lời cuối.
- Anh yêu à, anh biết điều thì hợp tác đi!
- Xin lỗi, thứ nhất tôi chưa đủ tuổi để kết hôn, thứ hai tôi lại càng không muốn đổ vỏ giùm người khác lại càng không muốn yêu một loại con gái kiêu ngạo, đõng đãnh như cô. Thứ ba tôi không muốn ba mẹ tôi ngốc nghếch mà tin lời cô, chuyện này lại càng không thể tiếp diễn được nữa. Thứ tư...sao cô không tìm một người nào đó giàu hơn tôi? Cuối cùng là...tôi có người trong mộng rồi!_Gã đếm trên đầu ngón tay.
- Sao cơ? Anh có người trong mộng rồi?_Cô ả tròn mắt.
Gã bất giác nhớ đến người trong mộng của mình. Không ai khác là Kim SeokJin, người trong tương lai gã muốn cưới về làm vợ!. Gã chỉ có một người, và không thể ai thấy thế được người đó. Với cô, cô chỉ là một hạt cát sẽ không bao giờ chiếm được tỉ lệ phần trăm tình yêu nào của gã. Thứ duy nhất có thể giúp được chỉ là nói ra người hắn yêu. Cô ả dậm chân nũng nịu, chất giọng õng ẹo nói với gã.
- Em không tin, trừ khi anh dẫn cô ta tới đây!
- Được, một lần để tống cổ cô đi!_Gã đập bàn mỉm cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook