[YoonMin] Đại Ca ... Tôi Yêu Anh!
-
Chương 36: Nước mắt của Min YoonGi
Khi hắn hoàn tỉnh dậy. Mùi thuốc khử trùng sộc đến mũi làm cho hắn khó chịu. Cố gắng mở cặp mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy bác sĩ đứng xung quanh. Không lâu sau đó chiếc giường đẩy từ từ duy chuyển ra khỏi phòng mổ. Hắn đưa cặp mắt liếc nhìn xung quanh xem có ai không. Điều hắn đang mong chờ đó chỉ là muốn được nhìn Park Jimin một lần...
Khi thấy cậu đứng dậy, đôi mắt cậu sưng phù lên vì khóc. Cậu nhìn thấy hắn đang mỉm cười mình, nụ cười đau đớn đến xé gan cậu. Hắn thấy mọi người...Hắn không còn cảm thấy cô đơn nữa...Thứ mà hắn sợ, đó chính là cảm giác bị cô độc chiếm hữu. Khi đã thấy được người hắn yêu, hắn lại rơi vào trạng thái mơ màng một lần nữa.
.........
Bác sĩ tiến lại gần nhóm Jimin rồi nói.
- Chắc cô là người nhà của bệnh nhân nhỉ??
- Dạ vâng! Anh ấy không sao chứ ạ???
- Ừ, có thể nói cậu ấy rất may mắn vì ca phẫu thuật đạt tỉ lệ 90%, may là cậu ấy được đưa đến kịp thời nên không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng có vài điều tôi muốn nhắc nhở cô nhà đây._Bác sĩ bổng nói giọng nghiêm.
- Bệnh nhân đang suy nhược cơ thể vì ăn uống không đủ chất dinh dưỡng và đang mắc hội chứng tâm lý!
- Hội chứng tâm lý??_Jin ngẫm nghĩ.
- Có lẽ là cậu ấy đang gặp một cú sốc tinh thần nào đó, tôi mong là các cô cậu nên tĩnh dưỡng nhiều món ăn có chứa chất dinh dưỡng và quan tâm tới cậu ấy nhiều hơn, hội chứng tâm lý này không nguy hiểm nhưng nó khó chữa lành lại được!.
Cả nhóm nghe lời khuyên của bác sĩ xong rồi gật đầu. Jimin nói
- Cảm ơn bác sĩ!
- Chào các cô cậu! Các cô cậu có thể vào thăm bệnh nhân được rồi!
- Vâng ạ!_JungKook nhẹ nhàng đáp.
Nói xong rồi. Bác sĩ bước đi về phòng của mình...
Park Jimin thấy an tâm hơn. Nhìn đồng hồ ở bệnh viện cũng đã hơn 8:00h tối. Jimin nói.
- Hay là mọi người về đi, trời đã tối rồi! Ngày mai còn học nữa đó!
- Còn cậu thì sao?_Jin hỏi.
- Tớ ở đây chăm sóc hắn rồi!_Cô đáp.
- Vậy thì mai tớ sẽ nói với cô cho cậu nghĩ vậy! Được không?_Taehyung nói tiếp lời.
- Ừ, cảm ơn cậu!_Jimin mỉm cười.
Cả nhóm rời đi khỏi. Cô đứng đó, vội lau nước mắt đang rơi khẽ trên đôi má đi. Đôi mắt trở về trạng thái điềm tĩnh lạ thường. Khuôn mặt thoáng chút buồn buồn.
Vội bước vào phòng bệnh của hắn. Trước mắt cô là một người con trai đang nằm đó, khuôn mặt trắng bệch như không còn một giọt máu nào. Đôi mắt nhắm nghiền lại, vầng trán vẫn còn động lại nhiều giọt mồ hôi của cuộc phẫu thuật lúc nãy. Thấy hắn nằm đó, lòng ngực cô quặn đau từng hồi. Cái cảm giác như muốn ngừng thở! Cô tiến lại gần phía hắn, cảm giác cô lúc này chỉ biết lo cho hắn chứ không còn có thời gian giận hờn hắn nữa. Cô vẫn cứ trách sao hắn lại rời khỏi cô đi?. Rốt cuộc là hắn có chuyện gì??... Cô vẫn còn một đống câu hỏi chưa hỏi hắn...Hắn vẫn còn nợ cô một câu nói với cô!...Sẽ không có chuyện gì xảy ra...!!!
....................
Sáng hôm sau, Min YoonGi tỉnh dậy trong trạng thái mệt mỏi rã rời vô cùng. Toàn thân hắn đau nhức, trong đầu hắn như một mớ hỗn độn. Hắn tự nói với mình.
- Mình chưa chết nữa ư??_Nhìn lên trần nhà bệnh.
Rồi lại theo thói quen, hắn lại tìm kiếm bóng dáng của cô. Hắn chỉ muốn được thấy cô mà thôi!. Quay sang bên cạnh, một người con gái đang nằm đó, đôi má phúng phính hồng hào kia đang áp vào tay hắn. Hắn bất giác mỉm cười, nói chất giọng trầm trầm.
- Jimin!...Hóa ra em ở đây!
Nghe có giọng nói, cô thức dậy dụi mắt nhìn hắn. Khuôn mặt vui mừng vì hắn đã tỉnh lại. Jimin nói nhanh.
- Anh...Anh tỉnh lại rồi! Anh đã khỏe chưa??...
- Anh chưa chết ư??
Hắn hỏi cô. Cô nghe thế thì nói to trước mắt hắn.
- Chết cái đầu nhà anh! Tôi còn chưa xử anh nữa mà anh dám chết ư?
Hắn bật cười nhìn cô. Cô hoang mang vì sao hắn lại vui đến thế. Cô đứng dậy.
- Anh ở đây đi...Tôi đi mua chút đồ cho anh ăn!
- ...Anh không đói..._Hắn nhíu mày nói nhỏ.
- Nhưng mà bác sĩ kêu anh phải ăn cho có sức đó!...
Hắn im lặng nhìn cô bỏ đi. Cô thấy hắn tỉnh dậy cũng vui lắm nhưng phải làm giá vì đang còn giận hắn. Nếu cứ bô bô trước mắt hắn thì đâu ra gì. Phải có giá một chút trước mặt hắn chứ:))))
Vừa lúc Jimin bước ra khỏi cửa. NamJoon bước vào. Thấy cô, gã hỏi.
- Tên chết bầm kia tỉnh dậy chưa?
- À, mới tỉnh lại...Mà cậu đi một mình à? Jin đâu??
- Uầy...Sao lúc nào cũng nhắc tới bà chằn đó hết dợ??_Gã bĩu môi y như con nít mới lớn.
Thấy cô định đi đâu nên lại hỏi tiếp.
- Đi đâu vậy??
- Đi mua cho hắn ít đồ ấy mà...Sẵn tiện cậu trông hắn giùm tớ, mất công lại đi đâu!_Cậu nhắc nhở hắn.
- Ok~!
Gã bỏ đi vào phòng, lúc đó YoonGi đang nằm đó, khuôn mặt phờ phạc khó coi. Gã mỉm cười bước lại. Nói.
- Sao rồi??
Vừa nói vừa bước lại gần hắn, ngồi xuống kế bên. Hắn điềm tĩnh trả lời. Nhìn sang gã đang gãi đầu.
- Nói chung là chưa chết!
- Ồ, có lẽ số mệnh anh có hơi " dai " một chút nhỉ!
Gã nói với ý đồ đang chê chọc. Hắn hiểu ý nhưng không còn sức để điên tiết lên mà đấu khẩu với gã.Giờ hắn còn thảm hơn cái lúc gã nằm viện vì cái tội đạp trúng bông hoa yêu thích của SeokJin. Hắn thở dài chán chường.
- Này NamJoon...Anh có bao giờ cảm thấy bản thân mình kiệt quệ vì gia đình chưa??...
- Chẳng hạn như???_Hắn hỏi.
- Chẳng hạn như ba mẹ anh ấy!_Hắn nhìn sang chỗ khác.
Gã nghi ngờ câu hỏi mà anh đặt ra nên không trả lời. Lại nói tiếp câu sau.
- Rốt cuộc là anh đang gặp chuyện gì đây??... YoonGi...À không, Suga??
- Ha, anh đâu cần phải gọi tên tôi là Suga cơ chứ??_Hắn bật cười khinh.
- Ai ai trong giới quyền hành mà không biết danh tiếng của anh cơ chứ???
NamJoon nói xong cười nhếch mép. Gã khoanh tay nghiêng đầu nhìn hắn. Hắn bật dậy nhưng không thành. Thân thể vẫn không một lần cử động được. Khuôn mặt nhăn nhó khó coi làm cho gã có chút gì đó khá lo cho con người này. Gã đành đỡ hắn dậy vì thấy hắn thật khó khăn.
Sau khi đã ngồi dậy thành công. Gã lấy gối kê vào lưng hắn để hắn có thể ngồi đó dễ dàng hơn. Vùng bụng ngay vết thương vẫn còn đau rát. Hắn nhíu mày nhưng cũng không có nhiều biểu hiện lộ ra bên ngoài. Gã nói.
- Mấy tuần nay anh đã đi đâu mà bỏ Jimin vậy? Anh không biết cậu ấy không nhiều và lo như thế nào đâu...Anh đúng là...
Hắn vội ngắt lời gã. Cặp mắt không quan tâm những gì gã nói.
- NamJoon...Tôi bỏ đi vào ngày mấy??
- Ngày 16/2...Anh hỏi để làm gì?_Gã nhớ lại.
- Ngày đó là ngày mà mẹ tôi qua đời...Và ngày đó tôi bỏ đi là để về thăm mẹ...
Khi thấy cậu đứng dậy, đôi mắt cậu sưng phù lên vì khóc. Cậu nhìn thấy hắn đang mỉm cười mình, nụ cười đau đớn đến xé gan cậu. Hắn thấy mọi người...Hắn không còn cảm thấy cô đơn nữa...Thứ mà hắn sợ, đó chính là cảm giác bị cô độc chiếm hữu. Khi đã thấy được người hắn yêu, hắn lại rơi vào trạng thái mơ màng một lần nữa.
.........
Bác sĩ tiến lại gần nhóm Jimin rồi nói.
- Chắc cô là người nhà của bệnh nhân nhỉ??
- Dạ vâng! Anh ấy không sao chứ ạ???
- Ừ, có thể nói cậu ấy rất may mắn vì ca phẫu thuật đạt tỉ lệ 90%, may là cậu ấy được đưa đến kịp thời nên không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng có vài điều tôi muốn nhắc nhở cô nhà đây._Bác sĩ bổng nói giọng nghiêm.
- Bệnh nhân đang suy nhược cơ thể vì ăn uống không đủ chất dinh dưỡng và đang mắc hội chứng tâm lý!
- Hội chứng tâm lý??_Jin ngẫm nghĩ.
- Có lẽ là cậu ấy đang gặp một cú sốc tinh thần nào đó, tôi mong là các cô cậu nên tĩnh dưỡng nhiều món ăn có chứa chất dinh dưỡng và quan tâm tới cậu ấy nhiều hơn, hội chứng tâm lý này không nguy hiểm nhưng nó khó chữa lành lại được!.
Cả nhóm nghe lời khuyên của bác sĩ xong rồi gật đầu. Jimin nói
- Cảm ơn bác sĩ!
- Chào các cô cậu! Các cô cậu có thể vào thăm bệnh nhân được rồi!
- Vâng ạ!_JungKook nhẹ nhàng đáp.
Nói xong rồi. Bác sĩ bước đi về phòng của mình...
Park Jimin thấy an tâm hơn. Nhìn đồng hồ ở bệnh viện cũng đã hơn 8:00h tối. Jimin nói.
- Hay là mọi người về đi, trời đã tối rồi! Ngày mai còn học nữa đó!
- Còn cậu thì sao?_Jin hỏi.
- Tớ ở đây chăm sóc hắn rồi!_Cô đáp.
- Vậy thì mai tớ sẽ nói với cô cho cậu nghĩ vậy! Được không?_Taehyung nói tiếp lời.
- Ừ, cảm ơn cậu!_Jimin mỉm cười.
Cả nhóm rời đi khỏi. Cô đứng đó, vội lau nước mắt đang rơi khẽ trên đôi má đi. Đôi mắt trở về trạng thái điềm tĩnh lạ thường. Khuôn mặt thoáng chút buồn buồn.
Vội bước vào phòng bệnh của hắn. Trước mắt cô là một người con trai đang nằm đó, khuôn mặt trắng bệch như không còn một giọt máu nào. Đôi mắt nhắm nghiền lại, vầng trán vẫn còn động lại nhiều giọt mồ hôi của cuộc phẫu thuật lúc nãy. Thấy hắn nằm đó, lòng ngực cô quặn đau từng hồi. Cái cảm giác như muốn ngừng thở! Cô tiến lại gần phía hắn, cảm giác cô lúc này chỉ biết lo cho hắn chứ không còn có thời gian giận hờn hắn nữa. Cô vẫn cứ trách sao hắn lại rời khỏi cô đi?. Rốt cuộc là hắn có chuyện gì??... Cô vẫn còn một đống câu hỏi chưa hỏi hắn...Hắn vẫn còn nợ cô một câu nói với cô!...Sẽ không có chuyện gì xảy ra...!!!
....................
Sáng hôm sau, Min YoonGi tỉnh dậy trong trạng thái mệt mỏi rã rời vô cùng. Toàn thân hắn đau nhức, trong đầu hắn như một mớ hỗn độn. Hắn tự nói với mình.
- Mình chưa chết nữa ư??_Nhìn lên trần nhà bệnh.
Rồi lại theo thói quen, hắn lại tìm kiếm bóng dáng của cô. Hắn chỉ muốn được thấy cô mà thôi!. Quay sang bên cạnh, một người con gái đang nằm đó, đôi má phúng phính hồng hào kia đang áp vào tay hắn. Hắn bất giác mỉm cười, nói chất giọng trầm trầm.
- Jimin!...Hóa ra em ở đây!
Nghe có giọng nói, cô thức dậy dụi mắt nhìn hắn. Khuôn mặt vui mừng vì hắn đã tỉnh lại. Jimin nói nhanh.
- Anh...Anh tỉnh lại rồi! Anh đã khỏe chưa??...
- Anh chưa chết ư??
Hắn hỏi cô. Cô nghe thế thì nói to trước mắt hắn.
- Chết cái đầu nhà anh! Tôi còn chưa xử anh nữa mà anh dám chết ư?
Hắn bật cười nhìn cô. Cô hoang mang vì sao hắn lại vui đến thế. Cô đứng dậy.
- Anh ở đây đi...Tôi đi mua chút đồ cho anh ăn!
- ...Anh không đói..._Hắn nhíu mày nói nhỏ.
- Nhưng mà bác sĩ kêu anh phải ăn cho có sức đó!...
Hắn im lặng nhìn cô bỏ đi. Cô thấy hắn tỉnh dậy cũng vui lắm nhưng phải làm giá vì đang còn giận hắn. Nếu cứ bô bô trước mắt hắn thì đâu ra gì. Phải có giá một chút trước mặt hắn chứ:))))
Vừa lúc Jimin bước ra khỏi cửa. NamJoon bước vào. Thấy cô, gã hỏi.
- Tên chết bầm kia tỉnh dậy chưa?
- À, mới tỉnh lại...Mà cậu đi một mình à? Jin đâu??
- Uầy...Sao lúc nào cũng nhắc tới bà chằn đó hết dợ??_Gã bĩu môi y như con nít mới lớn.
Thấy cô định đi đâu nên lại hỏi tiếp.
- Đi đâu vậy??
- Đi mua cho hắn ít đồ ấy mà...Sẵn tiện cậu trông hắn giùm tớ, mất công lại đi đâu!_Cậu nhắc nhở hắn.
- Ok~!
Gã bỏ đi vào phòng, lúc đó YoonGi đang nằm đó, khuôn mặt phờ phạc khó coi. Gã mỉm cười bước lại. Nói.
- Sao rồi??
Vừa nói vừa bước lại gần hắn, ngồi xuống kế bên. Hắn điềm tĩnh trả lời. Nhìn sang gã đang gãi đầu.
- Nói chung là chưa chết!
- Ồ, có lẽ số mệnh anh có hơi " dai " một chút nhỉ!
Gã nói với ý đồ đang chê chọc. Hắn hiểu ý nhưng không còn sức để điên tiết lên mà đấu khẩu với gã.Giờ hắn còn thảm hơn cái lúc gã nằm viện vì cái tội đạp trúng bông hoa yêu thích của SeokJin. Hắn thở dài chán chường.
- Này NamJoon...Anh có bao giờ cảm thấy bản thân mình kiệt quệ vì gia đình chưa??...
- Chẳng hạn như???_Hắn hỏi.
- Chẳng hạn như ba mẹ anh ấy!_Hắn nhìn sang chỗ khác.
Gã nghi ngờ câu hỏi mà anh đặt ra nên không trả lời. Lại nói tiếp câu sau.
- Rốt cuộc là anh đang gặp chuyện gì đây??... YoonGi...À không, Suga??
- Ha, anh đâu cần phải gọi tên tôi là Suga cơ chứ??_Hắn bật cười khinh.
- Ai ai trong giới quyền hành mà không biết danh tiếng của anh cơ chứ???
NamJoon nói xong cười nhếch mép. Gã khoanh tay nghiêng đầu nhìn hắn. Hắn bật dậy nhưng không thành. Thân thể vẫn không một lần cử động được. Khuôn mặt nhăn nhó khó coi làm cho gã có chút gì đó khá lo cho con người này. Gã đành đỡ hắn dậy vì thấy hắn thật khó khăn.
Sau khi đã ngồi dậy thành công. Gã lấy gối kê vào lưng hắn để hắn có thể ngồi đó dễ dàng hơn. Vùng bụng ngay vết thương vẫn còn đau rát. Hắn nhíu mày nhưng cũng không có nhiều biểu hiện lộ ra bên ngoài. Gã nói.
- Mấy tuần nay anh đã đi đâu mà bỏ Jimin vậy? Anh không biết cậu ấy không nhiều và lo như thế nào đâu...Anh đúng là...
Hắn vội ngắt lời gã. Cặp mắt không quan tâm những gì gã nói.
- NamJoon...Tôi bỏ đi vào ngày mấy??
- Ngày 16/2...Anh hỏi để làm gì?_Gã nhớ lại.
- Ngày đó là ngày mà mẹ tôi qua đời...Và ngày đó tôi bỏ đi là để về thăm mẹ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook