[YoonMin] Đại Ca ... Tôi Yêu Anh!
-
Chương 21: Câu chuyện của kẻ đáng ghét YoonGi ...
Lần này là tới lượt cái tên Min YoonGi đáng ghét kia kể. Jimin nhìn mặt hắn nhìn đểu đểu sao á. Nhìn là muốn đập vào mặt một cái cho bỏ ghét. Cứ đưa cái cặp mắt ghê rợn nhìn mọi người. Môi thì nhếch lên nhìn khinh người đáng sợ.
Hắn nói bằng giọng khác thường.
- Chuyện này cách năm đã 4 năm rồi. Lúc đó tôi chỉ mới 13 tuổi. Tôi được ba mẹ dẫn đi du lịch tại nước Hoa Kỳ. Và thuê đúng khách sạn ma ám. Khách sạn này có tên là FO Stanley. Lúc đó tôi thuê đúng ngay căn phòng 217 của khách sạn Stanley. Bố mẹ tôi thì ở phòng 218. Vì bố mẹ tôi biết tôi không thích ở cùng với bố và mẹ nên cho tôi ở phòng một mình. Lúc ấy, tôi mở điện thoại ra xem. Xem được một thước phim ma kinh dị về khách sạn thì tôi hiếu kì muốn biết được lịch sử của khách sạn mà tôi đang ở ngay lúc này. Vội lên mạng để xoạc một dòng chữ " khách sạn FO Stanley " thì nó lại ra hai chữ nữa " ma ám ". Tôi mở to cặp mắt rồi nhấn vào hai từ được thêm. Ra một loạt tin tức về khách sạn này. Tò mò nên bấm vào tin tức đầu tiên của báo. Nó giới thiệu khách sạn này vào năm 1911 chỉ bốn năm sau khi khách sạn mở cửa đầu tiên, một người quản gia tên là Elisabeth Wilson đã qua đời tại khách sạn và có một sự thật rằng, hồn ma của người quản gia này xuất hiện trong căn phòng 217 mà tôi đang ở đây. Tôi giật bắn người vội nhìn xung quanh xem có chuyện gì xảy ra hay không thì cảnh đồ vật vẫn như xung quanh. Vội gục xuống để xem tiếp tục, bóng ma của người quản gia này được cho là ăn cắp vật dụng của khách. Và nhiều người đã từng ở trong căn phòng này. Ai cũng kể lại với nỗi sợ hoang mang không có lời giải đáp. Cũng vì thế mà bộ phim khách sạn ma ám cũng được quay tại chính căn phòng này. Nghe nói, nếu có người thuê đúng căn phòng này, bà ta thích ai thì sẽ giúp đỡ người đó, còn ghét ai thì sẽ theo để phá người đó...
- Cuối cùng là bà ta ghét hay thích cậu đây?_NamJoon hỏi.
- Từ từ cậu sẽ biết thôi, lúc ấy tôi đọc xong tin thì cảm thấy ớn lạnh nơi sống lưng. Nhưng lúc ấy, ma tôi còn chẳng sợ huống chi là những hiện tượng tâm linh này. Tôi đi tắm rồi qua phòng bố mẹ tôi để cùng họ đi ăn tối. Khi đi ăn tối, tôi định kể cho họ nghe lịch sử của căn khách sạn này nhưng lại quên mất, về đến phòng tôi sực nhớ ra nhưng lại nghĩ thầm trong bụng, nếu như giờ này chuyển khách sạn ba mẹ tôi cũng không cho đâu, với lại ba mẹ tôi không tin về sự hiện diện của ma quỷ cho lắm. Thế rồi tôi đành phải ngủ lại ở đây một bữa, ngày mai tôi sẽ thuyết phục ba mẹ tôi chuyển chỗ khác để nghỉ. Lúc tôi về không có gì xảy ra trong căn phòng tôi hết. Tôi nhắm mắt ngủ, tới đúng đồng hồ chạy tới 12h đêm, tôi nghe có tiếng con nít đùa giỡn với nhau ngoài hành lang phòng của tôi, tiếng chạy trong thật là vui vẻ. Có cả tiếng cười khúc khích giỡn hớt nữa. Tôi không ngủ được mà thầm nghĩ sao người lớn lại không có ý tứ với trách nhiệm mà để con cái giỡn hớt ngoài kia thế kia?. Tôi vội bước ra một phần định kêu bọn nhóc kia ngừng việc giỡn nhau vào đêm khuya với lại tôi không thể tài nào ngủ khi bọn nó la hét ầm ĩ thế kia. Thân xác tôi là trẻ con nhưng tính tôi lại hoàn toàn là người lớn, khác xa với bọn nhóc kia. Tôi bực mình mà mở cửa, ngốc đầu ra bên ngoài. Chẳng có bóng người nào đừng nói chi là chạy giỡn. Tôi nhìn một lượt rồi chẳng thấy ai, bọn nhóc này chạy nhanh đấy. Để tôi bắt được là chúng biết tay. Tôi khép cửa lại ngủ tiếp, lần này là lại nghe âm thanh cười vang có cả khóc lóc của bọn nhóc hồi nãy. Nhưng cái làm tôi nghe đến lạnh xương sống đó là tiếng cười man rợ của bọn trẻ, cứ như không phải tiếng bình thường. Thật ma quái. Sao ba mẹ tôi lại không nghe gì hết nhỉ. Lấy làm lạ nên tôi định sẽ mở cửa lần nữa. Lần này, tôi bước ra khỏi phòng luôn. Để xem bọn chúng trốn ở đâu mà kĩ thế?. Ngay trước mắt tôi, một không gian lạ thường yên ắng và chỉ có những cái bóng đèn lớn được treo trên cao gọi xuống để thấy hết đường đi mà thôi, ngoài ra chẳng có thứ gì cả. Dọc hành lang phòng rất dài và nhiều lối ngõ, chẳng biết đi lối nào, với lại khách sạn này lớn kinh khủng, nếu tôi đi quá xa thì có thể đi lạc lúc nào cũng không hay ấy. Đang ngơ người nhìn xung quanh thì lại nghe cái tiếng phải là tiếng của bọn trẻ nữa mà lại là tiếng hét thất thanh của một người đàn bà nào đó là trong đêm tối không có ánh trăng này làm tôi giật cả mình, tôi mở to cặp mắt nhìn lại căn phòng của mình. Vì tiếng la thất thanh như ai đó khứa vào cổ của người đã hét kia lại văng vẳng từ trong căn phòng của tôi. Tiếng hét như muốn nổ tung không gian yên tĩnh này. Tôi bắt đầu ớn lạnh hai sống lưng rồi khẽ tiến lại gần cánh cửa, tôi trợn mắt nhìn đối diện phòng tôi, vì đó là một người đàn bà tóc trắng xõa dài, da bà ta trắng bệch, miệng thì cười rất ghê rợn. Tôi biết đó là hồn ma của người quản gia nên tôi cắm đầu chạy vào phòng ba mẹ tôi luôn. Ba mẹ tôi đang ngủ thì nghe có tiếng mở cửa lớn nên giật mình tỉnh giấc. Tôi tiến lại ba mẹ tôi và run lẩy bẩy, ba mẹ tôi nhìn tôi lo lắng bảo " Có chuyện gì vậy? Suga? ". Tôi hít một hơi rồi kể lại toàn bộ sự việc cho ba mẹ tôi nghe. Hai người kia tròn mắt nhìn nhau như không tin gì hết. Nhưng ba mẹ tôi sực nhớ lại, vì căn khách sạn này, chỉ có ba mẹ tôi thuê ở thôi, làm gì có đứa trẻ nào hay cặp vợ chồng nào?. Chỉ có ông quản gia với nhân viên và người hầu thôi mà. Đây là tầng 2 và chỉ có nhà tôi ở thôi. Chẳng có ai ở cả. Nghe đến đó, tôi giật mình và tôi quyết định ngủ với ba mẹ. Sáng dậy, mẹ tôi và tôi về phòng tôi để xem sao. Nhưng khi về đến thì thấy đồ đạc trong phòng bị hất ra tứ tung xung quanh nhìn rất bừa bộn, điện thoại của tôi thì bị bể ra không rõ nguyên nhân nhưng tôi nhớ là đã cất nó vào trong tủ rồi kia mà. Nhưng trên chiếc giường tôi lại có mẫu giấy trắng, tôi chạy lại gỡ ra xem sao, mặt tôi biến sắc không còn tí máu khi nhìn thấy dòng chữ đỏ thẫm như máu của ai đó giết lên nhìn rất ghê tởm " BIẾN RA KHỎI ĐÂY NGAY TRƯỚC KHI TAO GIẾT GIA ĐÌNH MÀY ĐÓ ". Sau đó gia đình tôi vội vàng chuyển đi nơi khác và không bao giờ bước chân tới cái khách sạn chết tiệt đó nữa. Tôi nghĩ là bà quản gia ghét tôi nên phá tôi đây mà.
- Hết chương 21 -
Hắn nói bằng giọng khác thường.
- Chuyện này cách năm đã 4 năm rồi. Lúc đó tôi chỉ mới 13 tuổi. Tôi được ba mẹ dẫn đi du lịch tại nước Hoa Kỳ. Và thuê đúng khách sạn ma ám. Khách sạn này có tên là FO Stanley. Lúc đó tôi thuê đúng ngay căn phòng 217 của khách sạn Stanley. Bố mẹ tôi thì ở phòng 218. Vì bố mẹ tôi biết tôi không thích ở cùng với bố và mẹ nên cho tôi ở phòng một mình. Lúc ấy, tôi mở điện thoại ra xem. Xem được một thước phim ma kinh dị về khách sạn thì tôi hiếu kì muốn biết được lịch sử của khách sạn mà tôi đang ở ngay lúc này. Vội lên mạng để xoạc một dòng chữ " khách sạn FO Stanley " thì nó lại ra hai chữ nữa " ma ám ". Tôi mở to cặp mắt rồi nhấn vào hai từ được thêm. Ra một loạt tin tức về khách sạn này. Tò mò nên bấm vào tin tức đầu tiên của báo. Nó giới thiệu khách sạn này vào năm 1911 chỉ bốn năm sau khi khách sạn mở cửa đầu tiên, một người quản gia tên là Elisabeth Wilson đã qua đời tại khách sạn và có một sự thật rằng, hồn ma của người quản gia này xuất hiện trong căn phòng 217 mà tôi đang ở đây. Tôi giật bắn người vội nhìn xung quanh xem có chuyện gì xảy ra hay không thì cảnh đồ vật vẫn như xung quanh. Vội gục xuống để xem tiếp tục, bóng ma của người quản gia này được cho là ăn cắp vật dụng của khách. Và nhiều người đã từng ở trong căn phòng này. Ai cũng kể lại với nỗi sợ hoang mang không có lời giải đáp. Cũng vì thế mà bộ phim khách sạn ma ám cũng được quay tại chính căn phòng này. Nghe nói, nếu có người thuê đúng căn phòng này, bà ta thích ai thì sẽ giúp đỡ người đó, còn ghét ai thì sẽ theo để phá người đó...
- Cuối cùng là bà ta ghét hay thích cậu đây?_NamJoon hỏi.
- Từ từ cậu sẽ biết thôi, lúc ấy tôi đọc xong tin thì cảm thấy ớn lạnh nơi sống lưng. Nhưng lúc ấy, ma tôi còn chẳng sợ huống chi là những hiện tượng tâm linh này. Tôi đi tắm rồi qua phòng bố mẹ tôi để cùng họ đi ăn tối. Khi đi ăn tối, tôi định kể cho họ nghe lịch sử của căn khách sạn này nhưng lại quên mất, về đến phòng tôi sực nhớ ra nhưng lại nghĩ thầm trong bụng, nếu như giờ này chuyển khách sạn ba mẹ tôi cũng không cho đâu, với lại ba mẹ tôi không tin về sự hiện diện của ma quỷ cho lắm. Thế rồi tôi đành phải ngủ lại ở đây một bữa, ngày mai tôi sẽ thuyết phục ba mẹ tôi chuyển chỗ khác để nghỉ. Lúc tôi về không có gì xảy ra trong căn phòng tôi hết. Tôi nhắm mắt ngủ, tới đúng đồng hồ chạy tới 12h đêm, tôi nghe có tiếng con nít đùa giỡn với nhau ngoài hành lang phòng của tôi, tiếng chạy trong thật là vui vẻ. Có cả tiếng cười khúc khích giỡn hớt nữa. Tôi không ngủ được mà thầm nghĩ sao người lớn lại không có ý tứ với trách nhiệm mà để con cái giỡn hớt ngoài kia thế kia?. Tôi vội bước ra một phần định kêu bọn nhóc kia ngừng việc giỡn nhau vào đêm khuya với lại tôi không thể tài nào ngủ khi bọn nó la hét ầm ĩ thế kia. Thân xác tôi là trẻ con nhưng tính tôi lại hoàn toàn là người lớn, khác xa với bọn nhóc kia. Tôi bực mình mà mở cửa, ngốc đầu ra bên ngoài. Chẳng có bóng người nào đừng nói chi là chạy giỡn. Tôi nhìn một lượt rồi chẳng thấy ai, bọn nhóc này chạy nhanh đấy. Để tôi bắt được là chúng biết tay. Tôi khép cửa lại ngủ tiếp, lần này là lại nghe âm thanh cười vang có cả khóc lóc của bọn nhóc hồi nãy. Nhưng cái làm tôi nghe đến lạnh xương sống đó là tiếng cười man rợ của bọn trẻ, cứ như không phải tiếng bình thường. Thật ma quái. Sao ba mẹ tôi lại không nghe gì hết nhỉ. Lấy làm lạ nên tôi định sẽ mở cửa lần nữa. Lần này, tôi bước ra khỏi phòng luôn. Để xem bọn chúng trốn ở đâu mà kĩ thế?. Ngay trước mắt tôi, một không gian lạ thường yên ắng và chỉ có những cái bóng đèn lớn được treo trên cao gọi xuống để thấy hết đường đi mà thôi, ngoài ra chẳng có thứ gì cả. Dọc hành lang phòng rất dài và nhiều lối ngõ, chẳng biết đi lối nào, với lại khách sạn này lớn kinh khủng, nếu tôi đi quá xa thì có thể đi lạc lúc nào cũng không hay ấy. Đang ngơ người nhìn xung quanh thì lại nghe cái tiếng phải là tiếng của bọn trẻ nữa mà lại là tiếng hét thất thanh của một người đàn bà nào đó là trong đêm tối không có ánh trăng này làm tôi giật cả mình, tôi mở to cặp mắt nhìn lại căn phòng của mình. Vì tiếng la thất thanh như ai đó khứa vào cổ của người đã hét kia lại văng vẳng từ trong căn phòng của tôi. Tiếng hét như muốn nổ tung không gian yên tĩnh này. Tôi bắt đầu ớn lạnh hai sống lưng rồi khẽ tiến lại gần cánh cửa, tôi trợn mắt nhìn đối diện phòng tôi, vì đó là một người đàn bà tóc trắng xõa dài, da bà ta trắng bệch, miệng thì cười rất ghê rợn. Tôi biết đó là hồn ma của người quản gia nên tôi cắm đầu chạy vào phòng ba mẹ tôi luôn. Ba mẹ tôi đang ngủ thì nghe có tiếng mở cửa lớn nên giật mình tỉnh giấc. Tôi tiến lại ba mẹ tôi và run lẩy bẩy, ba mẹ tôi nhìn tôi lo lắng bảo " Có chuyện gì vậy? Suga? ". Tôi hít một hơi rồi kể lại toàn bộ sự việc cho ba mẹ tôi nghe. Hai người kia tròn mắt nhìn nhau như không tin gì hết. Nhưng ba mẹ tôi sực nhớ lại, vì căn khách sạn này, chỉ có ba mẹ tôi thuê ở thôi, làm gì có đứa trẻ nào hay cặp vợ chồng nào?. Chỉ có ông quản gia với nhân viên và người hầu thôi mà. Đây là tầng 2 và chỉ có nhà tôi ở thôi. Chẳng có ai ở cả. Nghe đến đó, tôi giật mình và tôi quyết định ngủ với ba mẹ. Sáng dậy, mẹ tôi và tôi về phòng tôi để xem sao. Nhưng khi về đến thì thấy đồ đạc trong phòng bị hất ra tứ tung xung quanh nhìn rất bừa bộn, điện thoại của tôi thì bị bể ra không rõ nguyên nhân nhưng tôi nhớ là đã cất nó vào trong tủ rồi kia mà. Nhưng trên chiếc giường tôi lại có mẫu giấy trắng, tôi chạy lại gỡ ra xem sao, mặt tôi biến sắc không còn tí máu khi nhìn thấy dòng chữ đỏ thẫm như máu của ai đó giết lên nhìn rất ghê tởm " BIẾN RA KHỎI ĐÂY NGAY TRƯỚC KHI TAO GIẾT GIA ĐÌNH MÀY ĐÓ ". Sau đó gia đình tôi vội vàng chuyển đi nơi khác và không bao giờ bước chân tới cái khách sạn chết tiệt đó nữa. Tôi nghĩ là bà quản gia ghét tôi nên phá tôi đây mà.
- Hết chương 21 -
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook